Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 3 - Chương 6

Phong Lộng

20/04/2013



Phượng Minh từ tẩm cung thái hậu đi ra, một thân một mình chần chừ lưỡng lự trên đường về thái tử điện, có chút lạc lõng rũ đầu lặng thinh.

“Đang nghĩ gì thế?”

Bên vai bỗng nhiên bị ai đó vỗ nhẹ một cái, Phượng Minh giật mình, ngẩng đầu nhìn, đối diện là gương mặt tươi cười của Dung Điềm.

Những cơn sóng vẫn âm ỉ trong lòng, lại một lần nữa bị gió thổi cuồn cuộn trào lên. Ngơ ngẩn nhìn Dung Điềm hào khí bừng bừng, nước mắt tựa hồ như muốn trào ra.

“Không có gì.” Phượng Minh quay mặt đi, nhìn ra xung quanh nói với hắn: “Ngươi không xử lý quốc sự, sao lại đi dạo đến hoa viên vương cung thế này?”

“Mọi thứ đã xong xuôi rồi, Liệt Nhi nói ngươi bị thái hậu thỉnh đi, ta sợ người khó dễ ngươi, nên mới tới.” Dung Điềm nhìn sắc mặt Phượng Minh khó coi, cau mày hỏi: “Sao, thái hậu nói gì với ngươi?”

Phượng Minh kiềm nén nỗi lòng, quay sang phơn phớt cười với Dung Điềm: “Nói rất nhiều những chuyện mất mặt hồi nhỏ của ngươi, còn mời ta thưởng hương trà tiến cống nữa.”

Dung Điềm lúc này mới yên tâm, sóng vai cùng Phượng Minh trở về.

“Hương trà uống ngon không?”

“Rất ngon.”

“Ta lưu lại cho ngươi một hộp, đợi lúc nữa kêu Thu Lam pha cho ngươi uống.”

“Mai hãy nói sau.”

Gió xuân thổi qua, đủ loại hoa rực rỡ sắc màu đua nhau nở rộ giữa hoa viên, muôn hồng ngàn tía, vô cùng đẹp đẽ. Phượng Minh dừng lại, chỉ vào một gốc cây cô quạnh nói: “Nhìn kìa, xuân về, toàn bộ tam nguyệt xuân đều héo tàn.”

“Tam nguyệt xuân chỉ trổ bông vào đông tiết, giờ xuân về, đương nhiên sẽ tàn lụi.” Dung Điềm lộ vẻ tà đạo, khà khà cười hỏi: “Không cần vội, dược kích thích xuân tình trong vương cung còn nhiều mà, không nhất định phải là tam nguyệt xuân.”

Phượng Minh cổ quái nhìn Dung Điềm hồi lâu, mãi sau mới thì thầm: “Không cần lo lắng, ta đã đồng ý với ngươi, đương nhiên sẽ giữ lời.”

Dung Điềm mừng rỡ, mắt loé sáng, nắm chặt tay Phượng Minh kích động nhắm hướng Thái tử điện mà đi.

Dù nóng vội, Dung Điềm cũng không lập tức động thủ.

“Mỹ vị phải chế biến cẩn thận.” Hắn cười khẽ bên tai Phượng Minh.

Đầu tiên tự tay bón cho Phượng Minh ăn no, sau ấy lại căn dặn Thu Nguyệt chuẩn bị mộc dục.

Hai người trần trụi mặt đối mặt với nhau giữa dục trì, hơi nước mịt mù vấn vương phủ lên cả đại dục phòng như chốn tiên cảnh nhân gian. Dung Điềm dịu dàng rẩy những hạt nước lên người Phượng Minh, sát tẩy thân thể cho cậu. Phượng Minh khép hờ mắt, thẳng người đứng giữa hồ nước, yên lặng hưởng thụ sự hầu hạ săn sóc toàn tâm từ kẻ chí cao vô thượng của Tây Lôi.

“Thoải mái không?”

“Ừm.”

“Phượng Minh…”

Phượng Minh mở mắt: “Gì vậy?”

Dung Điềm bình tĩnh nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: “Không có gì. Ta thực sự yêu ngươi.”

“Ta biết.” Phượng Minh tủm tỉm cười, nụ cười của cậu mờ ẩn giữa làn hơi nước trở nên mỹ lệ lạ thường: “Ta cũng thật sự yêu ngươi.”

“Ta sẽ không bao giờ để ngươi rời khỏi ta.” Dung Điềm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đột nhiên kéo Phượng Minh áp chặt vào lồng ngực, trầm giọng nói: “Đêm nay, chúng ta nhất định phải cùng nhau.”

“Được. Nhất định phải thành công, dù có thụ thương cũng không hối tiếc.” Phượng Minh cắn răng, gật đầu khẳng định.

Nói là một đằng, nhưng đến khi bắt tay vào làm mới phát hiện khó khăn vô cùng.

Khi Dung Điềm phủ trùm lên phía trên, Phượng Minh đã bắt đầu hơi run rẩy. Hai người yêu nhau khi ân ái hẳn phải vô cùng thoải mái dễ dàng mới đúng, nhưng chẳng lẽ tấm thân đã từng ghi nhận những đau đớn cùng cực ngày trước khi bị Dung Điềm ngược đãi, vừa bắt đầu động tay liền tự động phát lời cảnh báo hay sao?

“Sợ ư?” Dung Điềm để gương mặt Phượng Minh ngửa thẳng ra, khe khẽ liếm nơi vành tai.

“…Không.”

“Vậy… tiếp tục?”

“Ừm.”

Dung Điềm chầm chậm ve vuốt làn da non trên bắp đùi của cậu, cười xấu xa: “Nhẵn quá.”

Phượng Minh rên rỉ một tiếng, nhịn không được quay đầu lại đánh Dung Điềm một phát.

“Ha ha, còn khoẻ lắm.” Dung Điềm mới trúng một quyền còn chưa biết sợ.

“Im đi.”

Dung Điềm quả thực im lặng, chăm chú tiến xuống bên dưới. Phượng Minh quay đi, ngoảnh mặt về phía ngoài cửa sổ, mặc cho Dung Điềm di chuyển, chợt thấy một bàn tay vắt qua, lấy bình ngọc nhỏ trước đầu giường, nhất thời sợ hãi đến mức tim vọt ra.

Phía sau truyền đến một thứ cảm giác lành lạnh từ những giọt dịch thể rơi rớt.

Phượng Minh hơi cựa quậy, Dung Điềm ấn vai của cậu xuống, khẽ khàng nói: “Đấy là dược liệu bôi trơn, không cần phải sợ.” Ngón tay giống như ong mật cứ vòng vòng xoay quanh lên xuống trước cửa mật động, nhanh chóng đưa thứ dịch thể bôi quệt lan ra.

“Ta đương nhiên biết đó là cái gì.” Phượng Minh miệng hùm gan sứa khẽ gầm gừ một câu, ngay sau ấy lập tức mở trừng hai mắt, đột nhiên bật kêu thảm thiết: “A… Đau…”

Dung Điềm đau lòng vỗ vỗ nhè nhẹ, chậm rãi đẩy vào: “Chỉ đau một chút thôi.”

Không phải chỉ có một chút mà là rất đau! Phượng Minh cắn răng, nhắm nghiền mắt mà chịu đựng. Cảm giác tê dại cứ từng đợt từng đợt truyền tới rõ nét, bên tai lại vang lên những tiếng thở dốc nặng nhọc của Dung Điềm.

“Chặt quá.” Dung Điềm cũng vô cùng bức bối, cẩn thận từng chút từng chút một cơ hồ đến như phát điên lên.

Phượng Minh ở phía dưới chỉ cảm thấy chịu không nổi nữa, hận không thể nhanh nhanh lên mà kết thúc, dùng hết khí lực chợt gào toáng lên: “Nhanh một chút, ngươi đừng nhích từng chút một như thế nữa, ta chịu không nổi rồi.”

“Ngươi thà nhanh hơn?” Dung Điềm kinh ngạc, nếu sớm biết đã chẳng phải vất vả như vậy. May mắn thay hắn nhịn cũng đến mức như xuất huyết trong rồi.

“Nhanh lên!” Phượng Minh nhắm chặt mắt, ngửa cổ ra: “Đừng chậm chạp như thế, thật khó chịu.”

Cái này quả thực đúng ham muốn của Dung Điềm, liền lên tiếng thật lớn đáp ứng: “Vậy ta sẽ nhanh lên đây.” Lập tức nhất cổ tác khí, thế như chẻ tre đem chính mình đẩy thẳng vào trong.

Sự đau đớn sắc nhọn xộc thẳng vào trong theo những thanh âm rít lên như xé truyền cả lại. Cơ thể ban đầu vốn cứng ngắc của Phượng Minh, đột nhiên giật nảy lên trên.

“Đừng sợ, một hồi sẽ không đau nữa.” Tiếng nói đẹp đẽ của Dung Điềm dập dềnh phiêu đãng trong căn phòng.

Ma sát dữ dội liên tục tiếp diễn trong vùng nội bích, mắt Phượng Minh càng lúc càng mở to ra, tựa hồ đến cả khoé mắt cũng muốn nứt tung ra, rốt cuộc gào lên một tiếng: “Đừng! Ô… Ô ô….” Lại ra sức giãy giụa vùng vẫy khóc nấc lên.

Nhưng tiếc thay cậu dù có kêu “Không được” cũng đã quá muộn, Dung Điềm làm sao lại dừng lại cho được, trên trán đầy mồ hôi liên tục ở phía sau di chuyển, một mặt vẫn trầm giọng an ủi: “Rất nhanh sẽ không đau.” Eo lại bị kéo cao, xâm nhập càng sâu.

Bọn Thu Lam đứng áp tai vào cửa nghe lén, mặt mũi ai nấy đều đỏ phừng phừng như quả hồng.

Một tiếng kêu thét thảm thiết của Phượng Minh truyền ra, cả bốn người đều giật mình chấn động.

Thu Lam trợn tròn mắt, vỗ vỗ ngực nói: “Minh Vương thật đáng thương.”

“Ừ, Minh Vương khi còn là thái tử, mỗi lần… đều bị thương.”

“Hẳn sẽ không bị nghiêm trọng lắm?” Thu Tinh lo lắng không yên nhìn chằm chặp vào đại môn vẫn đang đóng chặt: “Đại vương trước đây không có thích thái tử, đương nhiên sẽ không biết trân trọng, nhưng giờ…”

Liệt Nhi đặt ngón tay lên miệng, thì thào: “Suỵt, các ngươi nghe xem.”

Mọi người nín thinh im bặt.

Những tiếng kêu thảm thiết đã bắt đầu thay đổi dần, từ chỗ đau đớn thê lương quá độ lại một chút một ít tiếng rên rỉ như có như không, dây dưa quyến luyến rót vào bầu không khí. Khơi gợi dẫn dắt lửa lòng vẫn luôn bị kiềm nén sâu thẳm bên trong trào lên.

“. . . Ô. . . Ô ô. . . Ưm. . .”

Không biết Dung Điềm bên trong làm cái gì, Phượng Minh đột nhiên bật ra một tiếng rít the thé như mèo nhỏ. Hù bốn kẻ đang dán tai vào khe cửa đồng loạt chấn động.

Thu Lam liếc Thu Tinh một cái, thấp giọng hỏi: “Nên chuẩn bị mộc dục chưa?”

Thu Nguyệt lắc đầu: “Ta thấy nên chuẩn bị thuốc trị thương trước.”

“Dược liệu trị thương Đại Vương thể nào cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, mà sát dược chắc chắn đại vương cũng sẽ tự tay làm. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị nước tắm này kia là được rồi.”

“Các ngươi thật non nớt, ngay đến thế này mà cũng không nghe ra? Còn sớm lắm.” Liệt Nhi hừ một tiếng: “Đại Vương mới làm có một vòng, người lại còn trông đợi lâu rồi, làm sao kết thúc nhanh thế được? Mộc dục ít nhất cũng phải đợi tới sáng mai…”

Đang lúc thao thao phun ra đầy một bụng kinh nghiệm, cửa điện “kẹt” một tiếng mở ra.

Dung Điềm ôm Phượng Minh mệt mỏi rã rời trên tay, thân hình cao lớn vạm vỡ đĩnh đạc đứng án đằng trong. Phượng Minh sắc mặt hồng nhuận bất thường, rõ ràng vừa vận động quá độ, trên người còn bọc một lớp chăn tơ tằm, cả người dù không mê man thiếp đi, nhưng lại có chút thất thần.

“Đại vương. . .”



“Đại vương.”

Bốn người kia liền vội vã phủ phục quỳ xuống.

Dung Điềm nhẹ nhàng nói: “Chuẩn bị mộc dục đi.”

“Vâng.”

Mắt thấy Dung Điềm ôm Phượng Minh đi về hướng dục trì, Thu Tinh kéo kéo tay áo Liệt Nhi, ngường ngượng nói với cậu ta: “Ít nhất đến sáng mai? Nói khoác không biết ngượng.”

Liệt Nhi hung hăng nhe nanh với Thu Tinh: “Ngươi nghe tiếng Minh Vương câu dẫn người như vậy, ta không tin Đại Vương mới một lần đã…”

“Đại Vương dù có chưa đủ, nhưng làm sao lại chịu ức hiếp Minh Vương?” Thu Nguyệt len lén quay đầu lại, hừ Liệt Nhi một cái: “Nói đến đoán biết tâm sự, nữ nhân chúng ta vẫn lợi hại hơn.”

Mấy kẻ ấy làm mặt quỷ với nhau, sau ấy mới vội vã chạy đi hầu hạ Dung Điềm và Phượng Minh.

Phượng Minh chịu qua một đêm vừa đau đớn vừa nóng bỏng. Sáng sớm hôm sau, cậu nằm trên giường, nhìn Dung Điềm vì mình mà cuống cuồng cuồng, không ngừng kiểm tra xem xét miệng vết thương, còn bắt mạch đủ thứ, mới nhớ dến buổi nói chuyện với thái hậu ngày hôm qua.

Trọn kiếp này chưa từng cay đắng đến vậy.

“Ngủ chút đi.” Dung Điềm tựa người vào đầu giường, rũ mắt nhìn xuống cậu: “Ngươi cả tối đã trợn tròn mắt lên thế rồi, phải chợp mắt một chút đi. Còn đau không?”

Miệng vết thương sau khi dùng qua bí dược của Tây Lôi vương thất đã không còn đau nữa, sự đau đớn đến rách toạc tựa như chưa bao giờ từng trải qua, chỉ còn lại chút cảm giác tê dại.

Phượng Minh liếc mắt nhìn lên tấm vương bào trên người Dung Điềm: “Phải thượng triều ư?”

“Muốn ta cùng ngươi?”

“Không cần.” Phượng Minh lắc đầu: “Sau khi thượng triều thì về gặp ta.”

“Đó là đương nhiên.”

“Ta muốn ngươi đáp ứng ta một việc.”

“Việc gì?”

“Ngươi đồng ý trước đã.” Phượng Minh ngơ ngẩn nhìn xoáy vào Dung Điềm: “Sự việc cụ thể đợi đến khi ngươi trở về rồi nói tiếp.”

Dung Điềm cẩn thận thăm dò đánh giá Phượng Minh trong tích tắc, khoé miệng khẽ nhếch, lộ vẻ mặt tươi cười tuấn mỹ khôi ngô: “Phượng Minh, lần đầu cũng đều thế này, ít nhiều có chút không quen.”

“Ngươi còn chưa đáp ứng với ta.”

“Được được, ta đáp ứng ngươi.”

“Vậy được, ngươi thượng triều đi. Ta đợi ngươi về.” Phượng Minh hài lòng gật gù.

Dung Điềm đứng dậy, thân hình cao ráo đĩnh đạc chói loà trước mắt người người.

Bất kể ai trở thành vương hậu, đều sẽ yêu thương nam nhân này mà thôi. Mà một khi đã yêu thương rồi, sẽ không từ mọi thủ đoạn mà chiếm đoạt. Đến lúc ấy, sẽ chẳng ít huyết nhục hoành phi…

Dung Điềm hơi cúi người khẽ dí mũi Phượng Minh một cái, thì thầm bên tai cậu: “Ta sẽ trở lại rất nhanh.” Đoạn xoay người bước ra phía đại môn.

“Dung Điềm!” Phượng Minh nhìn theo bóng dáng hắn dần rời đi, đột nhiên gọi giật lại một tiếng.

“Có chuyện gì?” Dung Điềm lập tức quay người lại.

Phượng Minh trầm ngâm trong giây lát: “Lưu lại huyết mạch là trách nhiệm của đại vương sao?”

“Đương nhiên, hơn nữa lại còn là trách nhiệm quan trọng nhất.” Dung Điềm cau mày: “Ngươi muốn nói gì?”

Phượng Minh quay đi, ném ánh mắt vơ vẩn lên mặt bàn trống rỗng: “Đợi ngươi về rồi nói tiếp.”

Dung Điềm lại thoáng cau mày, tựa hồ như có chuyện muốn hỏi, nhưng vẫn xoay người đi. Ra đến cửa, vừa vặn chạm mặt đám Thu Lam đang đợi bưng trà đi vào.

“Đại vương.” Thu Lam thi lễ.

“Phượng Minh hôm nay có điểm gì đó là lạ, các ngươi cẩn thận hầu hạ.”

“Vâng, chúng nô tỳ biết rồi ạ.”

Phượng Minh nằm trên giường ngẩn người ra đến hơn một canh giờ. Thì ra người không thể có phiền não, đến khi có phiền não, khoái hoạt sung sướng gì cũng đều rụng rơi bay biến hết cả.

Dẫu gì có lẽ mọi người luôn có những cảm xúc tiêu cực dễ dàng hơn là những cảm xúc tích cực.

Hôm nay đã phải đưa lại câu trả lời cho thái hậu, là đồng ý hay không đồng ý đây? Dù có không nguyện ý đáp ứng, cũng khó dám đảm bảo mai này còn kẻ đề xuất vấn đề đại hôn. Còn như đồng ý, Dung Điềm có chịu tán thành không? Mà bản thân mình làm sao có thể cam tâm tình nguyện cho được?

Bọn Thu Nguyệt đứng một bên hầu hạ, không khỏi khe khẽ rì rầm với nhau.

“Sắc mặt Minh vương kém quá.”

“Miệng vết thương còn đau sao?”

“Ta thấy không giống.” Thu Lam lắc đầu, chun mũi: “Minh Vương từ hôm qua đã bắt đầu kỳ quái rồi.”

“Phải, còn nói sẽ không ra ngoài du ngoạn nữa.”

Thu Nguyệt hay thích đùa giỡn giả vờ khóc lóc: “Chúng ta sẽ không thể ra ngoài chơi nữa…”

“Thu Lam.” Phượng Minh đột nhiên mở miệng.

Ba nàng thị nữ liền vội vã im bặt không tiếp tục thì thào với nhau nữa. Thu Lam tiến đến phía trước thăm dò: “Minh Vương có gì sai bảo?”

Phượng Minh không thay đổi nét mặt nói: “Chuẩn bị y phục, ta muốn ra ngoài.”

Thu Nguyệt hỏi: “Minh Vương thân thể không khoẻ, lúc này còn muốn đi đâu?”

“Phải đó, nếu là xuất cung, nô tỳ thấy vẫn nên để Liệt Nhi đi hỏi qua đại vương một chút rồi hẵng khởi hành.”

“Không xuất cung.” Phượng Minh thở dài sườn sượt, tựa như dã hạ quyết tâm: “Ta muốn gặp thái hậu.”

“Thái hậu?” Ba người bọn Thu Lam kỳ quái liếc mắt nhìn nhau.

“Không được chần chừ dằng dai, mau giúp ta thay đổi y phục.”

“Vâng.”

Thân thể vừa động, miệng vết thương lập tức truyền lại một chút nhói đau dư tàn từ đêm qua.

Phượng Minh thay sang bộ quan phục Dung Điềm mới sai người làm, một mình rời thái tử điện. Liệt Nhi vội vàng đuổi theo muốn đi cùng, cũng bị cậu khăng khăng từ chối.

Đi qua hậu hoa viên, dừng lại ngây ngẩn người trước một gốc Tam Nguyệt Xuân héo rũ. Nhớ ngày ấy Dung Điềm từng gian xảo nói cho cậu biết lai lịch nguồn gốc cái tên Tam Nguyệt Xuân, mà giờ khắc này những hình ảnh ấy vẫn như rõ ràng mồn một hiển hiện trước mắt. Thế sự quả nhiên vô thường, từ đó đến nay, phong ba bão táp liên miên, bản thân lại có thể bôn ba từ Tây Lôi đến Phồn Giai, từ giả thái tử thành chân chính Minh Vương.

Chỉ vài tháng ngắn ngủi, giờ lại vì hôn sự của Tây Lôi vương mà bận tâm nhọc lòng.

Phượng Minh cười khổ lắc đầu, rời bỏ gốc Tam Nguyệt Xuân, thẳng hướng tẩm cung thái hậu.

Thái hậu đã chờ từ sớm, Hương Phần bưng tới một chiếc ghế tựa cho Phượng Minh, còn dâng hương trà.

Phượng Minh ngồi xuống, lặng lẽ uống một ngụm trà, thật lâu sau mới cất lời nói: “Thái hậu đợi lời phúc đáp của ta, nhất định đã vô cùng sốt ruột.”

“Minh Vương chỉ cần đồng ý trả lời, ai gia có đợi một chút cũng đâu sao.”

“Kỳ thực từ sớm tới đây, vừa đi qua hậu hoa viên, thấy những bụi Tam Nguyệt Xuân héo hắt. Lúc này khi trăm hoa đua nở, chúng lại vẫn lần lượt rũ tàn.”

Thái hậu hơi trầm ngâm, cười nói: “Tam Nguyệt Xuân dẫu gì cũng là loài hoa xán lạn tung cánh ngày đông. Chuyện gì cũng thế, chỉ cần đạt được là được rồi. Muốn vĩnh viễn có được trái tim Đại vương, cũng chẳng dễ dàng, Minh Vương là kẻ thông minh, hẳn phải tường minh thứ lý lẽ này.”

“Thái hậu nói phải.” Phượng Minh buông bỏ tách trà, trên khuôn mặt tuấn tú hiển hiện một sắc thái thản nhiên như muốn rũ bỏ mọi thứ, gõ lên mặt bàn cẩm thạch thở dài nói: “Hảo hoa bất trường khai, hảo cảnh bất trường tại*. Ha ha, trên đời này làm gì chẳng có chuyện gì có thể toàn vẹn đôi bên, thái hậu thật thông tuệ.”

Thái hậu nhìn những cử chỉ kỳ quái của Phượng Minh, không khỏi phải trao đổi ánh nhìn với Hương Phần.

Phượng Minh vui vẻ mà cười cười một hồi, hỏi thái hậu: “Thái hậu có hay Phượng Minh vì sao lại cao hứng như vậy không?”

Thái hậu chầm chậm lắc đầu.

Hượng Phần được thái hậu vô cùng sủng ái, đánh bạo xen vào, dè dặt hỏi: “Minh Vương phải chăng vì đã nghĩ được câu trả lời, nên mới cao hứng.”

“Không sai.” Phượng Minh gật đầu nói: “Ta đã quyết định được mình phải làm gì lúc này.”

Thái hậu vội hỏi: “Vậy lời đáp của Minh Vương là…”



“Câu trả lời của ta, chính là, đem tất cả sự tình giao thái hậu định đoạt.”

Thái hậu sửng sốt: “Giao tất cả cho ta quyết định?”

“Phải, thái hậu là mẫu thân của Dung Điềm, trên đời chỉ có mẫu thân mới không vì vụ lợi mà lo lắng chu toàn cho nhi tử. Chỉ có thái hậu mới có tư cách vì Dung Điềm mà đưa ra quyết định tốt nhất.” Phượng Minh nghiêm sắc mặt, giọng nói ngưng trọng: “Nhưng trước khi thái hậu quyết định làm gì, thỉnh hãy nghe Phượng Minh nói một phen.”

“Minh Vương thỉnh giảng.”

“Thái hậu có biết hiện giờ mười một nước chiến loạn tranh chấp?”

“Ai gia biết.”

“Thái hậu có biết Dung Điềm lòng ôm chí lớn, hi vọng một ngày kia có thể thâu đoạt thiên hạ, thành kẻ duy nhất trên cõi đời này.”

“Ai gia biết.”

“Thái hậu có biết muốn thôn tính thiên hạ, cần phải có binh pháp mưu lược, cần có vũ khí tân kỳ, cần có tướng tốt binh giỏi?”

“Ai gia biết.”

Phượng Minh thình lình bật dậy, lộ ra một khí thế ngạo thị thiên hạ, cười nói: “Phượng Minh biết binh pháp, không kẻ đương thời nào có thể bì kịp, thái hậu có tin không?”

Thái hậu gật đầu: “Binh pháp Minh vương có thể khiến công chúa Ly Quốc biến sắc, tất nhiên phải lợi hại.”

“Phượng Minh cũng biết phải làm sao để chế tạo vũ khí tân kỳ, phải làm sao để có được tướng tốt binh giỏi, thái hậu có tin không?”

“Đại vương giờ đã lập ra các điểm mộ sĩ khắp Tây Lôi, nghe nói chính là đề nghị của Minh Vương. Ruộng bậc thang guồng nước, cũng là một tay Minh Vương nghĩ ra.” Thái hậu chầm chậm nói: “Bản lãnh Minh Vương cao như vậy, phải chăng khuyên nhủ Đại vương đại hôn, vẫn nên là Minh Vương tự thân tác chủ mới được.”

Phượng Minh lắc đầu nói: “Thái hậu nói cho cùng, trên đời đâu bao giờ có thứ lưỡng toàn vẹn lối. Ta có thể phò trợ Dung Điềm được thiên hạ, thành đệ nhất đế vương từ cổ chí kim. Vương hậu có thể giúp Dung Điềm sinh hạ con dòng, tiếp nối huyết thống vương thất Tây Lôi. Phượng Minh và vương hậu hai bên, đều tốt cả, nhưng lại không thể lưỡng toàn. Vẫn là thỉnh thái hậu quyết định đi.” Dứt lời, cung thân thật sâu với thái hậu.

Thái hậu lắp bắt kinh hãi: “Ý của Minh vương là…”

“Ngày tân vương hậu tuyển định, cũng sẽ là ngày Phượng Minh biến mất. Thái hậu hy vọng Dung Điềm thành đế vương thiên cổ, ngàn đời xưng tụng; hay vẫn hy vọng huyết thống vương thất Tây Lôi tiếp tục kéo dài kế tiếp? Hai bên chỉ được chọn một, thỉnh thái hậu định đoạt.”

“Cái này…” Thái hậu lộ vẻ kinh hoàng, đưa tay nói: “Dù có tân hậu, Minh Vương cũng không cần rời đi.”

“Ha ha, thái hậu xem Phượng Minh là gì vậy? Phượng Minh cầu ngọc nát, chứ không cần ngói lành.” Cậu ha ha cười lớn mấy tiếng, nói như đinh đóng cột: “Chỉ cần thái hậu quyết định muốn Dung Điềm đại hôn, ta lập tức sẽ đi gặp Dung Điềm, cầu hắn đáp ứng, sau đó biến mất. Thái hậu an lòng, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời chuyện của thái hậu, khiến mẫu tử các người bất hoà lục đục. Tất thảy đều là ta cam tâm tình nguyện.”

“Minh Vương… Minh Vương thực sự hăm doạ người.” Thái hậu trong lòng bối rối, hừ một tiếng, quay mặt đi.

Phượng Minh ngẩng mặt lên: “Phượng Minh làm sao dám bức ép thái hậu? Chỉ muốn biết cảm nhận trong lòng người, bá nghiệp ngàn đời của Dung Điềm, hay kế tục huyết thống thứ nào quan trọng hơn. Thái hậu là một đại nữ hào, vốn dĩ cũng chỉ ham muốn tiếp tục huyết thống. Nhân sinh tại thế, nếu như chỉ tầm thường xoàng xĩnh mà chẳng lưu lại mỹ danh, không oanh oanh liệt liệt lập nên một phen sự nghiệp, có hậu nhân lại có gì đáng mừng? Ôi, một khi đã vậy, Phượng Minh lập tức đi khuyên Dung Điềm đại hôn là được. Thái hậu, xin cáo từ, mọi chuyện xong xuôi, Phượng Minh lập tức tiêu tán, không đến bái biệt.” Cậu đột nhiên xoay người, phóng khoáng cất bước về phía đại môn.

Thái hậu vội vàng gọi: “Minh Vương dừng bước.”

Phượng Minh dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Thái hậu còn yêu cầu gì nữa, ta chẳng phải đã nghe theo lời người rồi hay sao? Tất thảy mọi thứ đều theo an bài của thái hậu, thái hậu còn chưa mãn ý hài lòng?”

Thái hậu trầm mặc trong phiến khắc, cắn răng không nói gì.

Đại điện chìm trong một bầu không khí tịch mịch căng thẳng khẩn trương.

Rốt cuộc, thái hậu thở dài một tiếng.

“Nhãn quang hài nhi ta hơn người, Minh Vương lợi hại, vượt xa dự kiến của ai gia.” Thái hậu cân nhắc hồi lâu, mắt loé sáng, thình lình hạ quyết tâm: “Được, vương hậu và Minh Vương, ai gia chọn Minh Vương.”

Phượng Minh bỗng nhiên xoay người lại, kinh ngạc vui mừng hỏi: “Thật sao thái hậu?”

Thái hậu một lần nữa để lộ vẻ uy nghiêm, thản nhiên cười nói: “Ai lại không muốn đứa con yêu của mình được thiên cổ ngàn đời xưng tụng, vạn thế kính ngưỡng? Dung Điềm từ thuở nhỏ lòng đã hoài ôm đại chí, chẳng oanh oanh liệt liệt một đời, hắn nhất định sẽ không tha thứ cho thái hậu ta.”

“Vậy Tây Lôi huyết thống…”

“Tây Lôi vương tộc cũng không phải chí có mình Dung Điềm, chuyện này ai gia sẽ tự khắc có an bài.” Thái hậu trước sau như một, thở dài nói: “Tiếc thay, cơ nghiệp thiên cổ, lại chẳng do tôn nhi ta kế thừa.”

Phượng Minh lộ vẻ tuấn mỹ tươi cười, đột nhiên phủ phục quỳ gối cung kính chắp tay trước mặt thái hậu: “Phượng Minh còn một chuyện muốn thỉnh cầu.”

“Minh vương thỉnh nói.”

“Nếu thái hậu đã muốn tuyển lựa Phượng Minh, nhỡ ra sau này trong triều thần có người đề cập chuyện đại hôn của Dung Điềm…”

“Ai gia đã quyết, không tới phiên bọn họ càm ràm. Có kẻ nào đề nghị, ai gia sẽ đứng ra ngăn cản.”

Phượng Minh mừng rỡ, cao giọng nói: “Đa tạ thái hậu thành toàn.” Còn phá lệ lần đầu tiên, tự giác, kính cẩn dập đầu một cái.

Thái hậu cũng cười cười, lắc đầu nói: “Lão nhãn của ai gia đã lầm người. Minh vương, Minh vương, ai gia hôm nay tâm phục khẩu phục. Đại vương ra đây đi.”

Lời vừa dứt, Dung Diềm thần tình thích thú vui vẻ, từ đằng sau tấm rèm bước ra.

Phượng Minh thoáng đờ người, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Dung Điềm nói: “Đoán được thái hậu nói với ngươi chuyện đại hôn. Ta từ sớm đã tới đây bái kiến thái hậu, cùng người đánh cuộc, ngươi nhất định sẽ không đồng ý, thậm chí sẽ còn khiến người không thể đề xuất lại chuyện đại hôn này nữa. Không ngờ ngươi lại bản lĩnh đến thế, cư nhiên còn khiến thái hậu đáp ứng đứng ra ngăn cản những lời tấu dâng của đại thần vì chúng ta. Phượng Minh Phượng Minh, làm sao ta không yêu ngươi cho được đây?” Hắn ha ha cười lớn, đem Phượng Minh kéo vào lòng, dùng sức hôn môi.

Thái hậu ở một bên thong thả nói: “Đại vương đáp ứng ai gia. Chỉ cần Minh vương gật đầu, tất cả mọi sự đều giao ai gia tác chủ. Xem ra vẫn là đại vương hiểu rõ Minh Vương nông sâu thế nào.”

“Này là đương nhiên.” Dung Điềm khà khà cười: “Phượng Minh làm sao lại để người khác thân cận ta? Huống chi ta tuấn mỹ phi phàm, tay nắm vương quyền, là nam nhân tuyệt thế trần gian khó kiếm, ngộ nhỡ nhường đi, mai này đòi về sẽ khó khăn lắm.”

Lời này như đâm trúng ngay nỗi lòng Phượng Minh, lập tức bị ăn ngay một cú quyền ngầm của cậu.

Hai người bái biệt thái hậu, vui sướng hân hoan trở về thái tử điện.

“Hôm nay gặp thái hậu, tại sao không nói cho ta biết? Thậm chí còn dám gạt ta thượng triều.”

“Ta chỉ phỏng đoán, nên mới muốn thăm dò ý kiến thái hậu một phen.” Dung Điềm hỏi vặn lại: “Ngươi cùng bàn bạc với thái hậu, tại sao không nói cho ta hay?”

“Hừ, dựa vào cái gì cứ hễ có chuyện lại phải báo cáo với ngươi? Ta cũng là Tây Lôi đệ nhất Minh Vương, làm chuyện gì cũng có chừng mực của mình.”

Thu Lam vỗ vỗ ngực nói: “Cảm tạ trời đất, Minh Vương cuối cùng cũng khôi phục rồi.”

“Phải đó, bộ dạng hiện thời vẫn là thoải mái nhất.”

Thu Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, nhìn qua nhìn lại nói: “Vậy chúng ta vẫn có thể thường xuyên ra ngoài dạo chơi chứ?”

Trong thái tử điện lại ngập đầy hoan thanh tiếu ngữ.

Chỉ có một chuyện khác biệt, ấy là từ đó về sau mỗi đêm, lại có những tiếng rên rỉ mị hoặc tận cốt tuỷ thoang thoảng tràn ra khỏi thái tử điện. Ngẫu nhiên thi thoảng lại có những tiếng cãi nhau om sòm bên dưới ―――

“Không được, lần này đến phiên ta.”

“Không được, ta là đại vương, ngươi phải nghe ta.”

“Ngươi đã đáp ứng một yêu cầu của ta rồi, yêu cầu của ta là để ta thượng.”

“Yêu cầu vô lý, không đáng để bản vương quan tâm.”

“Kháng nghị! Ta kháng. . . Ô ô. . . Đừng. . . Đê tiện. . .”

. . .

Thu Lam ở ngoài cửa ngáp hỏi: “Đêm nay phải đợi tới khi nào?”

“Bình minh đi.” Liệt Nhi trả lời.

“Chúng ta ngủ một giấc trước đi, dậy rồi tới chuẩn bị hầu hạ mộc dục là được rồi.” Thu Nguyệt cũng ngáp dài.

Thu Lam lắc đầu nói: “Ta còn phải hầu hạ bất cứ lúc nào nữa, tránh lúc Đại vương cần người lại chẳng có ai. Các ngươi cứ ngủ trước đi.”

Thu Tinh dụi dụi mắt: “Vậy được. Đại vương tinh lực dồi dào thật a, vậy mà Minh vương cũng chịu nổi ư?”

“Ai sai Thu Lam mỗi ngày đều nấu nhiều thứ đồ bồi bổ như thế ép Minh Vương ăn?”

“Ai, là đại vương sai ta nấu đó, cũng là đại vương bón cho ăn luôn.”

“Được rồi, các ngươi không ngủ, vậy để ta đi ngủ.” Liệt Nhi lắc lắc đầu.

“Vậy, Thu Lam ở lại thị hầu đi.”

Ba kẻ kia không chút nghĩa khi mà lủi đi khắp nơi trong phòng.

Thu Lam lại ngáp một cái, ngồi bệt trên bậc thang tiếp tục chờ.

Note:

* Hảo cảnh bất trường tại hảo hoa bất thường khai lưu trụ tối mỹ lệ đích nhất khắc: Ngày vui ngắn chẳng tầy gang, hoa thơm một khắc lưu hương chẳng trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Vu Cửu Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook