Quyển 3 - Chương 7
Phong Lộng
20/04/2013
Chuyện trao đổi con tin với Ly Quốc được ra sức thúc đẩy, Diệu Quang trước khi đi còn nhìn Phượng Minh từ phía xa xa thêm một lần nữa, trong ánh mắt hàm ẩn một điều gì đó sâu xa mịt mờ. Sứ giả Tây Lôi dọc đường vất vả, một tháng sau đã không phụ lòng mong đợi đem Dung Hổ trở về.
Dung Hổ trở lại, người vui mừng nhất không phải ai khác chính là Liệt Nhi, sau khi nhận được tin cấp báo, từ khi trời còn tờ mờ sáng đã phi thẳng đến trước cổng thành ngóng đợi phía xa xa.
Khó khăn lắm mới trông thấy được xa đội phấp phới cờ xí Tây Lôi, Liệt Nhi liền vung roi thúc ngựa chạy lên đón đường.
“Đại ca!”
“Liệt Nhi?” Dung Hổ cũng đang cưỡi ngựa, ngạc nhiên mừng rỡ lẫn lộn nói: “Ngươi không ở trong vương cung, chạy đến cổng thành này làm cái gì?”
“Biết đại ca trở về hôm nay, đệ mới cố ý xin Đại vương nghỉ một hôm. Ly Vương có khó dễ huynh không?” Cậu ta ghìm cương chạy vòng vòng quanh Dung Hổ xem xét tỉ mỉ.
Dung Hổ lắc đầu: “Mấy thứ hình phạt nho nhỏ thì không thiếu. Chẳng qua Ly Vương muốn dùng ta đổi lấy muội muội bảo bối của hắn, nên cũng không dùng đến đại hình. Bằng không… chỉ e không chết cũng tàn phế cả đời.”
“May nhờ Minh vương khuyên giải Đại vương. Đi thôi, chúng ta tiến cung gặp Đại vương và Minh vương.”
“Được. Thay đổi y phục, lập tức sẽ đi ngay.”
Hai người ấy đều là những thiếu niên mới mười bảy mười tám, lúc này không có Dung Điềm bên cạnh, tính trẻ con đều hiện rõ, bỏ xa đội sứ giả đang rì rì đằng sau, vung roi vội vã vào thành.
Phượng Minh biết Dung Hổ đã bình an, cũng vô cùng hứng khởi. Kêu bọn Thu Lam chuẩn bị chút đồ ăn ngon, chiêu đãi Dung Hổ. Dung Hổ cùng Liệt Nhi uống liền mấy bát rượu, khi nhắc đến chuyện Phượng Minh khuyên nhủ Dung Điềm đáp ứng thoả hiệp, đều cảm kích không nguôi, đôi mắt xém chút hoe đỏ.
Chúng nhân trong Thái Tử điện náo loạn cả một buổi sáng, Dung Điềm thượng triều trở về, liền gọi Dung Hổ vào trong mật thất cẩn thận hỏi han.
“Sao lại bị bắt?”
“Dung Hổ sau khi nhận được kế hoạch lừa Diệu Quang công chúa mà Đại vương chuẩn bị, liền không khởi hành tới chỗ dị nhân kia ẩn náu nữa, mà quay lại ven thành dò hỏi tin tức. Sau ấy phát hiện Nhược Ngôn đột nhiên bí mật dẫn binh rời thành, dường như nhắm hướng Tây Lôi thẳng tiến, mới lập tức truyền tin cho Đại vương.” Dung Hổ thở hắt ra: “Mật sứ chuyển thư truyền tin đến Đại vương, khi quay về liên lạc với thuộc hạ chẳng may bị bắt, khiến hành tung của thuộc hạ bị bại lộ.”
Dung Điềm gật đầu nói: “Ta đoán ngươi cũng không thể sơ xuất tiết lộ hành tung thế được, té ra vấn đề xuất phát ở chỗ mật sứ. Vậy cũng không thể trách ngươi.”
Trên mặt Dung Hổ lộ vẻ hổ thẹn, cúi đầu đáp: “Nhưng, Đại vương đã vì thuộc hạ mà đem Diệu Quang công chúa mới bắt được…”
“Diệu Quang cùng lắm chỉ là nàng công chúa chẳng quan trọng, sao có thể sánh được với trợ thủ đắc lực của ta?” Dung Điềm khoát tay không để Dung Hổ nhắc lại đề tài này nữa, sau ấy liền trầm ngâm trong phiến khắc: “Sau khi Nhược Ngôn bắt được ngươi, có lần nào tự mình tra khảo không?”
“Nhược Ngôn sau khi bị Đại vương phục kích chật vật về Ly Quốc mới biết lũ Ly binh tóm được thuộc hạ. Hắn tự mình thẩm tra thuộc hạ bốn lần, nhưng có lẽ vì muốn đem thuộc hạ để trao đổi, nên cũng không hề dùng đến đại hình.”
“Nếu hắn sớm tóm được ngươi, chuyện mai phục ở Tây Lôi biên cảnh lập tức sẽ bị tiết lộ, rồi sẽ đến phiên hắn phục kích ta.” Dung Điềm hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ thù địch, lại tiếp tục hỏi: “Nhược Ngôn hỏi những thứ gì?”
“Hỏi chuyện trạm kiểm soát nơi biên cảnh Tây Lôi, chiều hướng quân tướng trong triều, Hạ Quản chết ra sao, bên cạnh Đại vương có những tâm phúc tài ba nào.”
“Ngươi hiển nhiên phải biết cách trả lời.”
“Vâng, thuộc hạ nói quàng nói xiên, lung tung bậy bạ một hồi. Nhược Ngôn cũng có vẻ biết thuộc hạ nói nhảm, lại phải kiềm chế không dùng đến đại hình, đành phải nhẫn nhịn.”
Dung Điềm ôn hoà liếc hắn một cái, thở dài mà nói: “Ta biết, Nhược Ngôn thủ đoạn nham hiểm, tiểu hình của hắn hẳn cũng khó mà chịu đựng nổi. Ngươi đã chịu khổ nhiều rồi.”
Ánh mắt Dung Hổ thoáng ươn ướt, quỳ sụp xuống: “Vì Tây Lôi, Dung Hổ chịu khổ thế này có đáng gì?”
“Được rồi, ngươi cũng mệt mỏi. Trước hết hãy về nghỉ ngơi hai ngày, sau ấy mới cần tiến cung gặp ta. Sau này ngươi hãy cùng Liệt Nhi phụ trách bảo vệ Phượng Minh.”
“Vâng.” Dung Hổ đứng lên định đi, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, liền quay người lại nói: “Đại vương, còn một chuyện nữa, thuộc hạ cảm thấy rất kỳ quái.”
“Chuyện gì?”
“Nhược Ngôn tự mình thẩm vấn thuộc hạ bốn lần, tất cả mọi chuyện bên cạnh Đại vương, dù lớn dù nhỏ hắn cũng đều tỉ mỉ hỏi qua. Nhưng về những vấn đề can hệ đến Minh vương, lại không một lời đả động.”
Cặp mày rậm của Dung Điềm khẽ nhướn lên, suy tư giây lát, rồi mới từ từ nói: “Ta biết rồi, ngươi cứ về trước đi.”
“Vâng.”
Dung Hổ rời khỏi căn mật thất, bên trong chỉ còn lại Dung Điềm đứng một mình nhìn chằm chặp vào bức danh hoạ trên tường.
Thiên hạ chẳng thái bình yên ổn, ít nhất cũng có một kẻ, đối với Phượng Minh bất động thanh sắc, chòng chọc như hổ rình mồi ――― Nhược Ngôn.
Thời gian hạnh phúc, trôi qua thật nhanh.
Thái Tử điện tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ, nghênh đón tháng sáu tươi đẹp trở về, đây là mùa thu hoạch thứ lúa mạch đặc sản đầu tiên của Tây Lôi.
Phượng Minh mấy tháng gần đây hiểu chuyện không ít, càng ngày càng có dáng dấp của Minh vương.
Cậu tự quy định thói quen khuôn phép cho bản thân, mỗi ngày rời giường cùng lúc với Dung Điềm, luyện cưỡi ngựa nửa canh giờ, sau ấy lại luyện tiếp nửa canh giờ kiếm thuật, rồi mới trở về Thái Tử điện dùng bữa sáng, thậm chí còn đi thỉnh giáo học giả chuyên nghành về những vấn đề có liên quan đến tri thức căn bản của các quốc gia trong Tây Lôi vương thất, sau đó trở về ăn bữa trưa cùng Dung Điềm, cũng không ra ngoài dạo chơi, chỉ ở lỳ trong Thái Tử điện ghi ghi chép chép tất cả những thứ binh pháp hiện đại mà cậu cho là có ích với Dung Điềm ra.
Bọn Thu Lam ban đầu cười cười cho đống quy củ đó đến tám phần sẽ không thực hiện được. Chẳng dè Phượng Minh lần này thực sự hạ quyết tâm, ngoại trừ chuyện tang tảng sáng dậy cùng Dung Điềm thì do hắn ban đêm lòng tham không đáy mà không cách nào thực hiện được, còn đâu tất cả những thứ khác đều nỗ lực đạt được yêu cầu khiến tụi Thu Lam trợn tròn mắt há hốc mồm ngẩn tò te hết thảy.
Còn như Dung Điềm, lại đối với những thứ binh pháp khoa học kinh thiên động địa Phượng Minh chép ra mà kinh ngạc không gì sánh được.
Lời cảm tạ của hắn, đương nhiên là thể hiện trên đại sàng giữa Thái Tử điện.
“Minh vương đã về, hôm nay theo Hợp Dương đại sư có học hỏi được gì không?”
Phượng Minh vội vã bước qua cửa, hớp một ngụm trà nóng Thu Tinh bưng ra: “Té ra Tây Lôi lại có những thứ thảo dược thần kỳ như vậy. Ta mới đầu còn tưởng thảo dược chỉ sinh trưởng phía bên kia Ly Quốc thôi chứ. Ôi, nếu như ta biết đông y thì tốt rồi, có thể khiến y thuật Tây Lôi phát dương quang đại, khiến tên Ly Vương Nhược Ngôn kia thổ huyết tức chết.”
“Đông y?”
“Các ngươi không biết đâu.” Phượng Minh than thở: “Trên thực tế, trong lịch sử đông y dài đằng đẵng, đã tổn thất mất đi không ít những phương pháp điều trị hiếm có.”
Đang lúc xúc động quá độ, Dung Điềm cũng trở lại sau khi bàn luận chính sự xong, vẻ mặt tươi cười nói: “Năm nay lúa mạch bội thu, đều nhờ có loại ruộng bậc thang ngươi nghĩ ra. Dùng xong bữa trưa, chúng ta hãy ra ngoại ô xem cảnh thu hoạch một chút đi.”
Phượng Minh nhảy cẫng lên: “Được đó, ta đang buồn chán quá sức đây.”
“Ta đoán ngươi cũng chán rồi.” Dung Điềm tiến lên phía trước, cúi đầu xem xét Phượng Minh đang hưng phấn kích động, cười cợt: “Ngươi khó khăn lắm mới ngoan ngoãn được mấy tháng trời, cũng coi như hiếm thấy.”
“Hừ, dám chế giễu Minh vương.” Phượng Minh trừng mắt nhìn hắn.
Thu Tinh cười vỗ tay, ngoảnh lại thì thào với Thu Nguyệt: “A, ngươi ngày thường nghe đến xuất cung đi chơi đều ồn ào không ngừng, hôm nay sao lại im thin thít thế này?”
“Hừ, ta chính là đang tạ ơn lão Thiên gia. Cuối cùng cũng nghe đến lời khẩn cầu của ta, khiến Minh vương nghĩ đến chuyện ra ngoài dạo chơi. Nếu còn như vậy nữa, Minh vương không buồn, ta cũng sẽ chán đến chết mất.”
“Ha ha ha…” Liệt Nhi với Thu Lam ở đằng sau nghe được, đồng loạt cười lớn.
Dung Điềm vẫy tay nói: “Tất cả đi xuống chuẩn bị đi, dùng xong bữa trưa liền xuất phát. Ta đã căn dặn thị vệ đứng đợi ngoài cung rồi.”
“Vâng!” Chúng nhân đồng thanh hưởng ứng, vui mừng khắp khởi đi chuẩn bị mọi thứ,
Đoàn người vừa bước khỏi cửa cung, liền nghe thấy một tiếng hí vang.
Lộc cộc lộc cộc.
Tiếng gió xé hoà lẫn trong tiếng vó ngựa, cuồn cuộn bùng lên một trận bụi đất.
Ái mã Bạch Vân của Dung Điềm phi như bay từ chỗ quặt ào ào tới, còn thình lình hãm đà trước mặt mọi người. Lũ tuấn mã được mấy tên thị vệ dắt ra bị Bạch Vân doạ cho hoảng hồn, lồng lộn nhao nhao lên tránh né, lại càng làm nổi bật lên khi chất đế vương giữa cả bầy của Bạch Vân.
“Bạch Vân!” Phượng Minh mừng rỡ thét lên.
Bình thường luyện cưỡi ngựa đều chỉ sử dụng tuấn mã trong cung, chỉ khi cùng Dung Điềm ra ngoài mới được cưỡi Bạch Vân. Mấy tháng liền không bước chân khỏi cửa, đương nhiên cũng là từng ấy tháng trời không được gặp lão bằng hữu cao ngạo kia.
Bạch Vân cúi đầu, liếm liếm tay Phượng Minh.
Dung Điềm đến cạnh Phượng Minh, cười nói: “Ngươi gần đây không ra ngoài, Bạch Vân nhớ ngươi lắm đấy. Hôm nay ta cưỡi con khác, Bạch Vân nhường ngươi độc hưởng đi.”
“Thật không?” Mắt Phượng Minh sáng loé lên.
“Từ hôm nay, Bạch Vân là của ngươi. Nó từ khi còn bé tý đã do một tay ta chăm nom, sau này ngươi phải đối đãi với nó tốt một chút.”
Phượng Minh chừng như không thể tin nổi, tròn mắt liếc qua liếc lại cả Dung Điềm lẫn Bạch Vân, hoài nghi nói: “Không được lừa ta.”
“Quân vô hí ngôn, ta đã bao giờ gạt ngươi đâu?” Dung Điềm nghiêm túc nói.
Chưa bao giờ lừa gạt ta? Vấn đề này còn phải suy xét lại đó nha.
Phượng Minh tuy trong lòng cứ lấn cấn câu ấy, nhưng cũng hiểu được Dung Điềm thực sự muốn tặng Bạch Vân cho mình, vẫn là không nén nổi vui mừng, rướn người lên đè Dung Điềm ra hôn hít, sau ấy mới xoay người nhảy lên ngựa, cười lớn: “Giờ Bạch Vân đã là của ta rồi. Haha, chúng ta xuất phát thôi, đi ngắm ruộng bậc thang!” Cậu bây giờ đã không còn lơ ngơ không quen như hồi đầu mới cưỡi Bạch Vân nữa, dạo này còn cao lên không ít, ngồi trên lưng con tuấn mã cao to, hiên ngang anh dũng không gì sánh kịp. Trong mắt Dung Điềm, buồn vui lẫn lộn, một người thế này, sau này khó tránh danh tiếng truyền lan, chỉ e đến lúc ấy không chỉ mình Nhược Ngôn có chủ ý muốn đoạt hắn đi.
Bạch Vân cũng có vẻ như biết Phượng Minh thành chủ nhân mới của mình, hạ quyết tâm thể hiện uy phong trước mặt hắn một phen, không đợi Phượng Minh vung roi, đã hí vang một tiếng, tung bốn vó dẫn đầu xông ra ngoài thành.
Cậu cả tháng trời nay chịu khó luyện tập, thuật cưỡi ngựa càng ngày càng tinh diệu, Dung Điềm cũng chẳng lo cậu ngã ngựa nữa, ngồi lên một con tuấn mã vừa được đám thị tòng dẫn ra, nhẹ nhàng thoải mái bám theo phía sau.
Bọn Thu Lam vẫn luôn đứng hầu một bên thấy thế cứ tủm tỉm cười, thấy cả hai người kia đều đã lên ngựa phóng đi, mới châu đầu vào bàn tính: “Chúng ta cưỡi ngựa hay vẫn ngồi xe bây giờ?”
Thu Nguyệt ồn ã kêu lên: “Đương nhiên là cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa là ý gì?”
“Nhưng mà, hôm qua Minh vương đã nói muốn đi chơi thoả thích, kêu chúng ta đem bữa trưa mang theo. Làm sao mà vừa cầm giỏ đồ ăn vừa cưỡi ngựa được?”
“Giỏ đồ ăn thì cứ để ở trong xe á, thừa dịp hôm nay Minh vương với Đại vương không cần chúng ta kè kè sát gót, phải tranh thủ cưỡi ngựa đến chỗ khác chơi một lát chứ.” Thu Tinh đề xuất chủ ý, trùng khít với tính toán của Thu Nguyệt.
“Đồ ăn của Đại vương với Minh vương cũng không thể rời người được, đây đâu phải chuyện đùa, chúng ta vẫn phải cử ra một người trông coi mới được.” Thu Lam nghĩ ngợi một lúc, ánh mắt chợt rơi tõm lên người Liệt Nhi, hi hi cười: “Ngày thường đều là mấy nữ nhi chúng ta chuẩn bị đồ ăn các thứ, hôm nay phải đến lượt Liệt Nhi.”
“Á? Ba người các ngươi len lén chuồn đi cưỡi ngựa, bắt ta một mình ngồi trong xe trông đồ ăn?”
“Liệt Nhi là tốt nhất á, ngươi thông minh lanh lợi như thế, làm sao lại không trông nổi mấy giỏ đồ ăn mà?” Thu Nguyệt không khỏi phân trần, đặt giỏ đồ ăn nặng trịch vào tay Liệt Nhi, cười nịnh nọt.
“Thật tốt quá, chúng ta cũng lên ngựa thôi. Liệt Nhi ngoan ngoan nghe lời đi nhé.” Thu Tinh vỗ tay.
Thu Lam cũng cười cười lên ngựa, ngồi trên lưng ngựa dặn dò mấy câu: “Liệt Nhi, ngươi lên xe, đến vùng ngoại ô đi. Chỗ Minh vương dừng chân dùng bữa đã bố trí người cả rồi. Hôm nay chúng ta phải đi chơi, ngươi chịu khổ một chút đi.”
Thu Nguyệt nóng vội nhất, làm mặt quỷ với Liệt Nhi, quất roi xông ra ngoài trước nhất.
Tức khắc, ba nàng nha đầu kia cũng ào ào chạy ra biệt tăm dấu tích.
“Các ngươi nhớ về đúng giờ, bằng không đến lúc Minh vương dùng bữa lại không có ai hầu hạ!” Liệt Nhi đứng phía sau gân cổ gọi với theo, dở khóc dở mếu ôm cái hộp đồ ăn trèo lên xe ngựa: “Đến chỗ ngoại thành sắp đặt mọi thứ thôi.”
Phượng Minh một mình một ngựa dẫn đầu, ai lại dám không nhường đường tránh lối. Cảnh tượng khi ấy hệt như khi dẫn phi tuần du phố xá, lập tức dẫn dụ không ít bách tính kéo đến xem hai bên đường. Phượng Minh uy phong lẫm liệt, dọc đường thông suốt không trở ngại tới thẳng thành môn, ghìm cương đứng lại đợi Dung Điềm đang theo sau. Vừa ngừng một chút, đám đông dân chúng quây lại càng lúc càng nhiều, xì xào rỉ tai nhau: “Này là quý công tử nhà ai đây?”
Phượng Minh ít khi xuất cung, lại không từng tham dự mấy buổi quần tụ dân chúng, bách tính thường dân đương nhiên không thể nhận ra. Trong nháy mắt, Dung Điềm đã bắt kịp, phía sau vương kỳ phấp phới. Lá vương kỳ này Tây Lôi người người đều biết, lập tức toàn bộ đều quỳ sụp xuống, đồng thanh lớn tiếng hô: “Đại vương!”
Vạn chúng đồng lòng, ồn ào, nhanh chóng rạp xuống khiến Phượng Minh ngẩn tò te đờ đẫn không thốt nên lời, rồi lại đồng loạt hô vang như sấm khiến Phượng Minh giật mình nhảy dựng lên.
Dung Điềm đăng cơ chưa được mấy tháng, lại được lòng dân đến thế này ư?
Dung Điềm đã sớm quen với những hoàn cảnh long trọng thế này, thấy dân chúng quỳ mọp dưới chân, mỗi người đều bày ra một vẻ tôn thờ sùng kính, tự hào trào dâng, ha ha cười lớn: “Năm nay lúa mạch được mùa, Tây Lôi không còn phải mượn lương nước láng giềng để vượt qua đông giá. Bản vương quyết định, ba ngày sau cả nước tổ chức đại tiệc chúc mừng, khiến con dân Tây Lôi nơi nơi đều có thể hân hoan vui mừng một phen.”
Tiếng hoan hô càng bùng lên vang dội.
“Đại vương vạn tuế!”
“Đại vương vạn tuế!”
Lá vương kỳ giữa những tiếng tung hô chấn động váng óc mà phần phật tung ra đón gió, con rồng thêu ngự trên mặt lấp lánh phản xạ ánh mặt trời tháng sáu. Phượng Minh ghìm cương đứng một bên, nhìn Dung Điềm khí thế hơn người, trong lòng thầm khấp khởi.
Dung Điềm khẽ khàng phẩy tay, ngăn lại nhưng tiếng hoan hô từ dân chúng, cao giọng: “Có thể bội thu, đều nhờ vào ruộng bậc thang và guồng nước mới tạo. Các ngươi có biết, ruộng bậc thang guồng nước do ai đề cử?”
Bên dưới ào ào nhốn nháo lớn tiếng trả lời: “Minh vương!”
“Là Minh vương!”
Dung Điềm quay đầu, mìm cười liếc nhìn Phượng Minh, bình thản nói: “Giương cờ.”
Thị vệ đằng sau lập tức có động.
Một tên thị vệ to con cao lớn cầm trong tay một chiếc cán rất dài bị cuốn bọc vô cùng cẩn thận kỹ lưỡng, thúc ngựa chạy tới bên Phượng Minh, nhanh nhẹn tháo lớp vải bố bao bọc bên ngoài đi.
Tức thì, một lá cờ xí vô cùng khí thế lập tức giương rộng sau lưng Phượng Minh.
Bề mặt những đường kim tuyến thêu lên hình một con phượng hoàng chực như tung cánh bay lượn, phía dưới còn hiển hiện một chữ lớn – Minh.
Dân chúng bỗng như bừng tỉnh, té ra nam tử anh tuấn khôi ngô xuất hiện hôm nay, chính là Minh vương vẫn luôn được Đại vương che giấu giữa vương cung.
“Minh vương!”
“Là Minh vương!”
Mọi người ầm ầm rền vang, vạn phần hưng phấn sụp xuống bái lạy. Cuộc sống nơi dân gian khó khăn cực khổ, lương thực là vấn đề nan giải hàng đầu, Phượng Minh đề xuất guồng nước ruộng bậc thang khiến vụ mùa bội thu lương thực dư dật, hiển nhiên khiến dân chúng thực tâm thực lòng ủng hộ tán thành.
Phượng Minh lần đầu tiên trải qua việc này, cậu dù có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được mình có ngày lại được vạn dân yêu mến ngưỡng mộ thế này, ngồi trên lưng ngựa, tròn mắt bao quát tất thảy mọi thứ trong tầm mắt, không khỏi xúc động đến mức tay chân tê dại đờ đẫn.
Dung Điềm thúc ngựa đến cạnh cậu, thì thầm: “Một long một phụng, ta và ngươi sẽ cùng chung hưởng tấm giang sơn này.”
“Tại sao không nói cho ta biết trước, lá cờ này…”
“Ngươi lần trước chẳng phải từng nói ta là một kẻ chẳng hề thú vị, không chút lãng mạn hay sao? Ai, từ ngữ kiểu mới của ngươi thật nhiều, ta chỉ có thể gắng sức mà thoả mãn một ít mà thôi.”
Phượng Minh nhìn hắn thật sâu lắng, trong lòng nghẹn ngào.
Dung Điềm chăm chú nhìn Phượng Minh, trầm giọng uy hiếp: “Phượng Minh, nếu ngươi mà khóc, ta sẽ không cùng ngươi đi ngắm ruộng bậc thang hôm nay nữa.”
“Hừ, đừng hòng ta cảm động bật khóc.” Phượng Minh quay đầu, kéo dây cương, vỗ nhẹ lên đầu Bạch Vân: “Bạch Vân, xuất thành thôi. Ta muốn ngươi lao đi còn nhanh hơn gió!”
Bạch Vân hí dài một tiếng, vươn cao nửa người, tựa hồ đáp trả hào khí của Phượng Minh, tung vó bật phi giữa mênh mang hoàng trần bụi cát.
Rời khỏi thành đô, một mạch phi như bay vọt đi.
Ven sông trên sườn núi những dải thê điền xuất hiện khắp nơi cùng chốn, những chiếc guồng nước tân tiến cũng có đến hơn mấy kiểu, ngoại trừ một vài cái ban đầu Phượng Minh vẽ ra, còn có một số do Dung Điềm thu nhặt thợ khéo chế tạo.
Dưới sắc cảnh diễm lệ, không ít nông dân đang bận bịu bán lưng cho trời thu hoạch trên những mảnh đất hoàng thổ.
Thanh âm cười đùa sang sảng hoà lẫn những vẻ mặt thoả mãn đủ đầy hằn in trong đáy mắt Phượng Minh.
Sự tự hào khôn cùng chưa từng có từ trước tới nay, bùng lên mãnh liệt trong lòng.
Thời buổi ly loạn, cậu không thể trở thành một vai diễn vô danh lặng im phụ trợ đằng sau.
“Phượng Minh, thuật cưỡi ngựa của ngươi tuy có tiến bộ, nhưng cũng không cần chạy điên cuồng thế đâu.” Dung Điềm phóng ngựa đuổi theo đằng sau, lớn tiếng gọi với theo.
Phượng Minh tựa như không còn nghe thấy gì nữa, cứ thả mình theo những dòng suy nghĩ cùng những cảnh vật lướt qua bên người. Một mạch phi băng băng, sau rốt mới há miệng thở dốc ghìm cương dừng ngựa, xoay người xuống khỏi Bạch Vân, đối diện với những dải thê điền vàng óng ả trải dài bất tận, quỳ gối lên một mảng hoàng thổ, thề nguyền: “Dù ngày sau ngăn trở có tầng tầng, khó khăn có trùng vây, Phượng Minh cũng sẽ tuyệt đối không ân hận vì đã đến thời đại này! Tuyệt đối không ân hận vì đã gặp được Dung Điềm!”
Dung Điềm đột nhiên chấn động, cũng nghiêng người nhảy xuống ngựa, quỳ xuống bên cạnh Phượng Minh, cùng hướng mặt thẳng diện trước giang sơn Tây Lôi mỹ miều tươi đẹp, phát lời thề: “Dù ngày sau ngăn trở có tầng tầng, khó khăn có trùng vây, Dung Điềm sẽ một tay cáng đáng.” Hắn ngừng lại một chút, quay sang nhìn Phượng Minh, thì thầm: “Phượng Minh, ta sẽ không để ngươi hối hận.”
Ngày đã điểm quá trưa, tháng sáu đẹp tươi mỹ lệ, sức mạnh càng hừng hực càng đậm sâu.
Đến vụ thu hoạch lúa mạch, vàng rực một sắc, hứng gió đong đưa xao động, e thẹn ngượng ngùng cong thân.
Trên hoàng thổ, có hai con người vẫn đang vai kề vai sóng đôi quỳ gối, quay đầu lặng lẽ nhìn nhau.
“Dung Điềm, ngươi nói nếu ta khóc, sẽ không cùng ta đi ngắm ruộng bậc thang nữa.”
“Ta chỉ nói không cùng ngươi đi ngắm ruộng bậc thang, không nói sẽ không cùng ngươi du ngoạn. Giờ ruộng bậc thang đã xem rồi, tiếp tục đi ngoạn cảnh thôi.”
Phượng Minh lặng nhìn hắn, hơi mím môi, đột nhiên bật khóc nức nở.
Dung Điếm kéo đầu cậu nhẹ nhàng đặt lên vai mình, cảm nhận những sự run rẩy và kích động truyền tới từ trên người Phượng Minh.
Giang sơn thiên hạ tráng lệ này, ta cùng ngươi chung hưởng.
Oanh liệt khoái sự chốn thế nhân này, ta cùng ngươi phân thường.
Chỉ có nạn kiếp tai ương, hãy để duy nhất mình ta cáng đáng.
Tây Lôi núi nhiều đất ít, ưu đãi lớn nhất chỉ là cảnh núi non rừng cây đẹp không bút nào tả xiết.
Dung Điềm cùng Phượng Minh ngắm nhìn những dải ruộng bậc thang, rong ruổi trên đường, tìm đến một ngọn núi uy nghiêm sừng sững, cột ngựa dưới chân núi, tay nắm tay cùng nhau leo lên, thực hiện tâm nguyện ngày ấy đợi khi xuân về sẽ bên nhau du sơn.
Thị vệ thi nhau bám theo sau thở hồng hộc, thảm thiết nhất là hai tên giữ vương kỳ với cờ Minh vương, vừa phải bò bò lên núi vừa phải giương cao ngọn cờ, thi thoảng lại phải xiêu xiêu vẹo vẹo tránh những chạc cây chọc ngang vươn ra chắn ngang.
Hai người đám Phượng Minh thì hoàn toàn không hay chẳng biết khổ sở của đám thị vệ, cứ ngắm cảnh thi thú không biết ngừng nghỉ. Hứng chí bừng bừng mà trèo lên hẳn đỉnh núi, phóng mắt xa xa, con sông vắt ngang trên đại địa, sắc vàng kim óng ả từ những bông lúa mạch hắt lên ý vui cảnh mỹ, bóng dáng nông dân lam lũ trên cánh đồng thu gọn bé tí ti không hơn con kiến.
“Nhìn kìa, đó là vương cung.” Dung Điềm từng cái từng cái một chỉ vào những toà kiến trúc bé hin hin như mô hình in trong đáy mắt: “Kia là Thái Tử điện, còn kia là tẩm cung của vương.”
Phượng Minh liếc xéo hắn: “Té ra ngươi cũng có tẩm cung, thế mà sao cứ suốt ngày qua đêm ở Thái Tử điện?”
Dung Điềm ha hả cười nói: “Nếu ngươi chịu dọn đến tẩm cung của ta, ta đương nhiên sẽ không đến ngủ lại ở Thái Tử điện nữa.”
“Mồm mép láu lỉnh.” Phượng Minh lắc đầu than nhẹ, đột nhiên ánh mắt thoắt chuyển, lộ nét cười rõ kỳ quái: “Lại đấu tiếp trận nữa đi, xem ai tỏ tình hay hơn. Thắng đêm nay có thể… đè ngươi.”
Dung Diềm chầm chậm lắc đầu: “Ta không mắc mưu, thắng có thể đè ta, ta thắng thì làm sao?”
Âm mưu bại lộ, Phượng Minh cười khì khì, làm mặt quỷ, ngoảnh đầu nhìn trái phải len lén giễu hắn.
Đứng thần người trên đỉnh núi đến hơn một canh giờ, hai kẻ kia mới chịu đi xuống, đến vùng ngoại ô đã được sắp đặt bố trí trước mà tới.
Phượng Minh đã sớm tán loạn om sòm trong vương cung phải thưởng thức bữa cơm dã ngoại một lần, hưởng thụ tý mẩu lãng mạn của người hiện đại, đến khi nhìn thấy địa điểm được bố trí sẵn, lập tức ngẩn tỏ te giương mắt đờ đẫn chết lặng.
Giữa mênh mông khoảng đất cắm những hàng cẩm kỳ tung bay phần phật, có ít nhất đến năm cái trướng to đùng đèn đuốc sáng trưng, đứng ngoài lều thì toàn thị nữ với thị tòng, liếc sơ sơ cũng đến không dưới ba mươi mạng, năm sáu đống lửa cháy sáng rừng rực, lưỡi lửa thiêu liếm đỏ một góc trời.
Dung Điềm đắc ý nói: “Bố trí không tồi đúng không? Ta đã sai người san bằng cả cánh rừng phía trước, thế này có thể phóng thẳng tầm mắt nhìn đến con sông trong veo phía trước.”
“Đây là ăn cơm dã ngoại sao?” Phượng Minh trong lòng nghĩ đến dã ngoại phải là kiểu vài người thân mật trên một tấm khăn trải giữa vùng thảo địa, ngồi quây quần bên nhau ăn uống ca hát, nhưng giờ, quả thực giống hệt kiểu dân du mục.
“Không phải ư? Ngươi nói muốn ở vùng ngoại ô dùng bữa nghe ca hát, ta đã đặc biệt sai dặn nhạc công ca nữ đến chuẩn bị múa hát cả thảy rồi.”
Đến giờ mới biết được thế nào là phong thái vương giả.
Liệt Nhi ngồi chờ trong doanh đã lâu lắm, mới chạy ào ra trước mặt nói: “Bái kiến Đại vương, bái kiến Minh vương. Sắc trời đã muộn, Minh vương có đói bụng chăng, có muốn lập tức dùng cơm?”
Dung Điềm gật đầu, hỏi Phượng Minh: “Phượng Minh, ngươi muốn dùng cơm ở chỗ nào?”
“Bên bờ sông đi.”
“Căn dặn xuống dưới, đốt lửa ven bờ sông, nhạc công ca nữ biểu diễn ở bờ bên kia.”
Tức thì, chúng nhân lục tục lu bu chuẩn bị.
Bọn Thu Lam cũng đã sớm trở về, nhanh nhẹn sắp xếp đồ ăn thức uống, phục vụ Dung Điềm và Phượng Minh dùng bữa, ríu ra ríu rít liên hồi kể những chuyện thú vị suốt cả chặng đường du ngoạn.
Thu Tinh cười nói: “Chúng tiểu nữ dọc đường đi đều nghe người người ca ngợi Minh vương, nói Minh vương là sứ giả trên trời phái xuống phò trợ Đại vương.”
Dung Điềm nghe xong vô cùng cao hứng, ha ha cười lớn: “Một tháng sau khi tế thiên xong, ta nhất định phải cảm tạ trời đất đã đem Phượng Minh đến cho ta.”
Thanh âm ca vũ từ bờ bên kia xa thẳm sâu kín vọng lại, đong đầy màn đêm đen đặc, nổi bật cả một góc trời hừng hực bừng bừng lửa đỏ, thang thảng khiến ngươi ta có cảm giác như đi trong cõi mộng.
Bầu không khí sôi nổi, Thu Nguyệt bị Liệt Nhi chế giễu hai câu, liền xung phong cầm lấy trống đồng của vị nhạc sư tấu lên một khúc, Phượng Minh ha ha cười lớn, không ngừng trầm trồ tán thưởng.
Liệt Nhi ấm ức không phục, cãi cọ ầm ĩ: “Này thì tính làm gì? Để ta đây biểu diễn cho mà xem, hầu tử quay người mười tám chiêu.” Nói đến đó liền nhảy tưng tưng, không ngừng lộn nhào mấy vòng.
Một mạch lộn đến mười tám cái, nhảy đến trước mặt Thu Lam tiện thể ép nàng ta một ngụm rượu, Thu Lam nhất thời không phòng bị, sặc húng hắng liên hồi.
Thu Tinh với Thu Nguyệt ở cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Dung Điềm thấy Phượng Minh vui vẻ, cũng hứng thú đến cạnh cấp một chén mỹ tửu đầy tràn cho Liệt Nhi, hạ lệnh: “Ba nàng thị nữ có công hầu hạ Minh vương, ngươi thay mặt bản vương ban thưởng, mỗi người đều kính một ly.”
“Vâng!”
Liệt Nhi nhận vương mệnh, càng thêm phần kiêu căng quấy đảo, hi hi cười đến chỗ ba người tụi Thu Nguyệt ép uống mỗi người một chén đầy. Vì có vương lệnh, bọn họ đều không dám từ chối, chần chừ giả bộ uống, hướng phía Dung Điềm thi lễ tạ ơn.
Thu Nguyệt liếc xéo Liệt Nhi một cái: “Ba người chúng ta ai cũng say cả, lấy ai hầu hạ Minh vương.”
Câu uy hiếp ấy lọt vào tai Dung Điềm, hắn mới cười nói: “Không sao cả, hôm ngay các ngươi cứ say đi, ta sẽ hầu hạ Minh vương.”
Thu Nguyệt lè lè lưỡi, mặt đỏ ửng lên. Phượng Minh lại càng đỏ hơn, liệng ngay chén rượu xuống định đánh Dung Điềm, ngược lại còn bị Dung Diềm ép uống thêm hai chén nữa.
Chiếc bàn tròn chuyên dụng để dùng bữa trong vương cung được bày ra trên nền thượng thảo, mọi người kể cả thị nữ đều cùng quây quần nô giỡn dùng bữa xung quanh.
Dùng bữa xong, Phượng Minh cũng ngà ngà say đến tám chín phần, tự nhiên dâng tặng Dung Điềm vô số cơ hội ngon ngọt cho hắn động chân động tay.
“Phượng Minh, nên trở về cung thôi.”
Phượng Minh thần tình đều đỏ bừng lên vì say rượu, vẫn cứ tựa người trên vai Dung Điềm, lắc đầu nói: “Không muốn về, trong cung buồn lắm.”
Cậu trời sinh vốn tính ham chơi, mấy tháng nay suốt ngày ở lại trong cung buộc thân phải suy nghĩ vì tương lai đại nghiêp của Dung Điềm, không hợp với bản tính. Hôm nay vừa say một cái, đã tức thì vứt hết đống đại nghiệp ra sau, chỉ cảm thấy trong vương cung suốt ngày luyện tập với học hành, chẳng có chút ý nghĩa thi thú gì.
Dung Điềm trong lòng cũng hiểu, thấy cậu tội nghiệp đáng thương không muốn hồi cùng, mới vuốt vuốt lưng, than thở: “Thôn tính thiên hạ, căn bản đều không phải nguyện vọng của ngươi. Ngươi việc gì phải miễn cưỡng bản thân như thế?”
Trong lòng hắn áy náy, không đành lòng dồn ép Phượng Minh hồi cung. Nhưng hôm nay vốn chỉ tính sẽ ở lại dùng xong bữa tối liền sẽ trở về, nên không hề chuẩn bị chăn chiếu đồ dùng để qua đêm.
Liệt Nhi ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đại vương, chỗ của Phồn Giai tam công chúa ở ngay gần đây.”
Phượng Minh thình lình ngước đầu lên nói: “Phải đó, lâu lắm rồi chưa đến gặp công chúa a. Chúng ta đêm nay đến chỗ nàng ngủ lại đi.” Nói dứt lời, hơi rượu lại bốc lên đầu, lại ngã người lên vai Dung Điềm.
Dung Điềm không muốn làm Phượng Minh thất vọng, gật đầu nói: “Vậy đến chỗ tam công chúa ngụ lại một đêm đi.” Liền hạ lệnh xuống, đám thị tòng cùng nhạc sư hồi cung trước, còn hắn dẫn Phượng Minh cùng bọn Thu Lam với cả đám thị vệ cận thân, xuất phát về nơi tam công chúa ngụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.