Chương 18: chương 18
Tiểu Ngư
02/03/2015
Hắn vừa đến trường đã thấy Tuấn ngồi một mình, vẻ hồi hộp hiện rõ trên mặt.
- Mày! Làm gì mà có vẻ lo lắng thế? -hắn
- Mày làm tao giật cả mình! Là thế này... Mày ngồi xuống đây. Tao... Tao định tỏ tình với Chi...
- Tao ủng hộ.
- Mày nói suông như vậy à? Bày tao cách đi!
- Thì mày cứ nói hết suy nghĩ trong đầu ra! Cố lên! Đàn ông phải mạnh mẽ! - hắn đẩy nó ra gần chỗ Chi - Nói đi!
- Anh tìm tôi à? - Chi đang đọc sách ngẩng đầu lên hỏi
- À... Ừ... Tôi muốn hỏi...
- Hửm?
- Chi.. Em làm người yêu anh nhé! - Tuấn nhắm mắt nói liều. 1 lúc không thấy động tĩnh bèn mở mắt ra thì thấy Chi ở ngay trước mặt. Đôi măts xanh long lanh nhìn Tuấn nở nụ cười
- Em chờ câu này lâu rồi! - Chi cười híp mắt
- Em... Đồng ý?
- Tất nhiên! - Chi trả lời không do dự. Tuấn vui mưngf ôm chầm lấy Chi. Hắn ở đằng sau nhìn Tuấn , cười chúc phúc cho anh
Về phần nó lúc này đã tỉnh dậy, không thấy hắn bên cạnh nên ngồi dậy nhưng toàn thân ê ẩm không thể gượng dậy. Phải rồi. Lần đầu của nó mà! Nó đành bất lực vớ lấy cái điện thoại đầu giường thì sờ thấy bức thư của hắn. Nó đọc qua rồi mỉm cười, cầm lấy cốc nước uống cạn rồi lấy điện thoại. Nó định gọi cho mẹ nhưng bỗng cảm thấy ngượng nên đành gọi cho cô giúp việc khá thân với nó. 1 lúc sau, cô lên phòng nó. Nó thì thầm vào tai cô cái gì đó.
- Cô, chuyện là như vậy, giờ cháu làm thế nào?
- Cháu nghỉ ngơi một lúc rồi vào tắm rửa đi. Cô sẽ nấu canh xương cho cháu ăn hồi sức! - cô giúp việc cười khúc khích rồi ra khỏi phòng. Cô đi đến cầu thang thì gặp mẹ nó
- Cái An làm sao vậy chị?
- Thưa bà chủ, - cô lại cười rồi thì thầm với mẹ nó chuyện của 2 đứa - nhưng bà chủ đừng vào phòng An. Tôi nghĩ cô ấy ngượng!
- Thật là! Cái bọn này! Đâu cần phải vội vàng như thế! Tuổi trẻ thật nông nổi! - mẹ nó cũng bật cười - Vậy chị chăm con bé hộ tôi nhé!
Nó nằm nghỉ một lúc đã dậy được. Nó tung chăn, vớ lấy quần áo đi vào phòng tắm. Nó bỗng giật mình khi nhìn thấy vệt máu đỉ trên nền ga trắng. Nó xấu hổ vứt ga vào sọt đồ giặt rồi đi tắm rửa.
- Mày! Làm gì mà có vẻ lo lắng thế? -hắn
- Mày làm tao giật cả mình! Là thế này... Mày ngồi xuống đây. Tao... Tao định tỏ tình với Chi...
- Tao ủng hộ.
- Mày nói suông như vậy à? Bày tao cách đi!
- Thì mày cứ nói hết suy nghĩ trong đầu ra! Cố lên! Đàn ông phải mạnh mẽ! - hắn đẩy nó ra gần chỗ Chi - Nói đi!
- Anh tìm tôi à? - Chi đang đọc sách ngẩng đầu lên hỏi
- À... Ừ... Tôi muốn hỏi...
- Hửm?
- Chi.. Em làm người yêu anh nhé! - Tuấn nhắm mắt nói liều. 1 lúc không thấy động tĩnh bèn mở mắt ra thì thấy Chi ở ngay trước mặt. Đôi măts xanh long lanh nhìn Tuấn nở nụ cười
- Em chờ câu này lâu rồi! - Chi cười híp mắt
- Em... Đồng ý?
- Tất nhiên! - Chi trả lời không do dự. Tuấn vui mưngf ôm chầm lấy Chi. Hắn ở đằng sau nhìn Tuấn , cười chúc phúc cho anh
Về phần nó lúc này đã tỉnh dậy, không thấy hắn bên cạnh nên ngồi dậy nhưng toàn thân ê ẩm không thể gượng dậy. Phải rồi. Lần đầu của nó mà! Nó đành bất lực vớ lấy cái điện thoại đầu giường thì sờ thấy bức thư của hắn. Nó đọc qua rồi mỉm cười, cầm lấy cốc nước uống cạn rồi lấy điện thoại. Nó định gọi cho mẹ nhưng bỗng cảm thấy ngượng nên đành gọi cho cô giúp việc khá thân với nó. 1 lúc sau, cô lên phòng nó. Nó thì thầm vào tai cô cái gì đó.
- Cô, chuyện là như vậy, giờ cháu làm thế nào?
- Cháu nghỉ ngơi một lúc rồi vào tắm rửa đi. Cô sẽ nấu canh xương cho cháu ăn hồi sức! - cô giúp việc cười khúc khích rồi ra khỏi phòng. Cô đi đến cầu thang thì gặp mẹ nó
- Cái An làm sao vậy chị?
- Thưa bà chủ, - cô lại cười rồi thì thầm với mẹ nó chuyện của 2 đứa - nhưng bà chủ đừng vào phòng An. Tôi nghĩ cô ấy ngượng!
- Thật là! Cái bọn này! Đâu cần phải vội vàng như thế! Tuổi trẻ thật nông nổi! - mẹ nó cũng bật cười - Vậy chị chăm con bé hộ tôi nhé!
Nó nằm nghỉ một lúc đã dậy được. Nó tung chăn, vớ lấy quần áo đi vào phòng tắm. Nó bỗng giật mình khi nhìn thấy vệt máu đỉ trên nền ga trắng. Nó xấu hổ vứt ga vào sọt đồ giặt rồi đi tắm rửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.