Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Chương 104: Trỗi dậy sau từng ấy năm.

MộtMawileĐángYêu

19/12/2021

Gary thật khó tin tưởng những gì mình vừa nghe, nếu mọi thứ nêu ra là hoàn toàn chính xác, vậy tức là quả trứng Deino đã tồn tại từ rất lâu, nó vốn là một quả trứng Pokemon đã chết. Gary cảm thấy điều đó vô lý với nằm ngoài tầm hiểu biết của con người, làm sao một quả trứng nở ra từ sau bao nhiêu năm dài cơ chứ?

Giáo sư Oak tạm không thốt thêm câu nào, quả thật điều này hết sức lạ lùng, một quả trứng cách nhiều thập kỉ hoặc thậm chí thế kỉ vẫn nở, nói kiểu gì thì điểm kì quặc đều không thể giải thích. Giáo sư Oak lắc đầu và chuyển sang đọc đoạn cuối: “Thời gian thấm thoát trôi qua... Quả trứng đã không nở, dường như sinh mạng Pokemon chưa hình thành ở trong. Nó là một quả trứng chết nhưng ta chẳng nỡ lòng vứt bỏ...”

Giáo sư Oak đọc chậm rãi, ông nheo mày: “Có vài cảm giác cứ níu kéo giữ lại nó dù bản thân cực kỳ rõ ràng tình trạng quả trứng. Nhờ vào kĩ thuật điêu khắc, ta cố gắng tái tạo lại vẻ sống động ban đầu. Mỗi ngày màu sắc của nó càng thêm ảm đạm, cuối cùng ta quyết định bỏ cuộc.”

Giáo sư Oak ngừng hồi lâu, ông xem sơ khúc ngắn ngủi rồi đóng cuốn sách ngôn ngữ: “Người đó đã mất hi vọng vào quả trứng, rời khỏi đó, tiếp tục hành trình vòng quanh thế giới tìm hiểu nghệ thuật, để lại nó tại căn biệt thự giống cặp Hydreigon, ông ta không bao giờ quay về.”

Gary lắng nghe toàn bộ lời ông mình, đống suy nghĩ phức tạp, lung tung chạy trong đầu hắn. Deino hóa ra có một quá khứ bi kịch thế này! Kể từ khi còn là trứng Pokemon nó liền trải qua tất cả những điều đó. Đúng là hắn quá đáng vì tự tiện buộc Deino theo mình, hối hận một chút vội hỏi giáo sư Oak: “Nếu sự thật là vậy thì sao quả trứng nở Deino được ạ?”

Giáo sư Oak trầm ngâm chốc lát, ông tạm chẳng biết câu trả lời: “Chắc Deino nở thành công sau từng ấy năm chỉ giải thích bằng phép màu, là điều kì diệu luôn xuất hiện, không phù hợp lý lẽ thông thường...”

Gary nhanh chóng kiềm chế nội tâm hỗn loạn, chủ động dừng cuộc trò chuyện, hắn cần thời gian quen dần chuyện này: “Xin lỗi nhưng... Cháu muốn yên tĩnh, cần gì cháu sẽ gọi ông...”

Dứt câu hắn lập tức đóng kết nối, cầm chặt quả cầu Pokeball của Deino mà lòng cứ mãi rối bời. Bây giờ đối mặt với nó ư? Liệu rằng nên hòa giải nó bằng cách gì? Gary âm thầm ngồi ngẫm một mình tại băng ghế trống do bây giờ khu vực này khá vắng, mỗi hắn và quả cầu chứa con Deino.

Thành phố Goldenrod, trung tâm Pokemon, Accel vừa tạm biệt cha mẹ, trò chuyện rất lâu vì hắn nhồi nhét nhiều thứ chưa có dịp kể. Gửi cả vài tấm ảnh Mawile cho mẹ Accel nữa, lần đầu tiên hai người tận mắt nhìn một loài Shiny Pokemon, dẫn tới Shiny Mareanie bất giác thành chủ đề. Nó cúi người chào hỏi đàng hoàng, chẳng như Mawile lẫn Trapinch biết mỗi việc ăn uống, thi thoảng quăng cái ánh mắt xong thôi. — QUẢNG CÁO —

Accel sớm thông báo cho Trapinch rằng chuyển nó đến chỗ giáo sư Oak vài hôm. May mắn là Trapinch không hề biểu hiện phản đối, nó hời hợt, giống chẳng thèm quan tâm. Accel cũng chịu thua, tái đấu Miltank xong hắn thật vô phương khuyên nhủ Trapinch, nó thậm chí càng lười biếng.



Mawile trở lại đội hình mỗi tội nét vui vẻ của nó mang ít gượng ép, bởi Whitney đưa Accel xấp giấy ghi quá trình luyện tập cơ bản và nâng cao. Nó thừa hiểu sẽ không thể thoải mái nữa, Mawile bực bội nhai vài viên năng lượng, nó kinh ngạc vì Accel đủ khả năng tạo bản hoàn chỉnh. Các dòng năng lượng hệ tiên ngập tràn cơ thể, mấy chiếc sừng cứng cáp và sáng bóng hơn, Mawile đổ toàn bộ vào miệng nhè nhẹ vo tròn hai má.

Độ hạnh phúc tăng vọt, Mawile chảy nước miếng nằm tại chỗ ôm bụng lớn. Accel lén giơ điện thoại chụp lại, kế đó kết nối máy tính tới giáo sư Oak, sau tiếng reng tốn hai ba phút thì âm thanh khàn khàn phát ra, do giáo sư Oak đang bận rộn sắp xếp một số thứ nên không rõ ai gọi.

Ông thuận tay bấm nút, Accel trông giáo sư Oak khổ cực ôm mấy chồng sách chất quá đầu đi đến mà dâng lên tò mò. Hắn chưa vội, giáo sư Oak xong xuôi mọi thứ mới xoay sang hớn hở cười: “Ồ! Accel, đạt danh hiệu gì sao? Ngươi mất tích bấy lâu ta còn tưởng lạc đâu trong rừng đấy.”

Accel hơi ngượng, thành tích thì tạm thời không đáng khoe, một cái huy chương duy nhất thì không cần đề cập đâu. Hắn gãi đầu nói: “Ở đảo kẹt ít chuyện, rắc rối tới liên tiếp nữa... Kể hết thì dài dòng lắm, đoán thử đi giáo sư? Ta bắt gặp Pokemon huyền thoại Lugia!”

Giáo sư Oak đang cầm tách trà chợt giật mình khiến nước đổ khắp nơi trên bàn, ông gấp rút vừa kiếm khăn lau vừa trừng mắt Accel qua màn hình hô to: “Ngươi hãy nói thật chi tiết xem...”

Tiêu tốn khoảng mười lăm phút, Accel tóm gọn một số điểm quan trọng cho giáo sư Oak. Ông kéo xuống chiếc kính, ngạc nhiên đến mức run rẩy khó khăn kiềm chế không đứng dậy: “Pokemon huyền thoại sinh sản ư? Đây là một phát hiện chấn động mức gì... Baby Lugia. Tuy rằng khi ta du hành từng thấy tận mắt Pokemon huyền thoại. Nhưng con cái chúng thì chẳng bao giờ, ta cứ ngỡ tuổi thọ cao chúng sẽ khỏi duy trì giống nòi.”

Accel hồi ấy chơi máy game mang loại suy nghĩ tương tự, một phần là trò chơi thì Pokemon huyền thoại không hề mang giới tính. Biện pháp giao phối tạo ra trứng của bọn chúng là bất khả thi, hắn còn nhớ như in đợt mất ăn mất ngủ ngồi bấm trở lại chỗ lưu mãi tại cái đền cổ bởi ham một con Shiny Celebi, bao đau thương ngồi gật gù ngỡ gãy lưng mới có. — QUẢNG CÁO —

Accel nhớ mấy khoảng thời gian đẹp đẽ lúc hắn có thể chơi Pokemon thỏa thích vào mấy ngày nghỉ lễ. Quay về hiện tại, Accel ngẩng cao và vuốt mũi một cái, hớn hở nói: “Chuyến đi đó ta thu hoạch không nhỏ, hai Pokemon với một trong bọn chúng chính là Shiny Pokemon!”

Giáo sư Oak lập tức ngã người phía sau, bàn ghế đổ ầm ầm gây tiếng động lớn, chiếc kính bị nứt một đường dài, giáo sư Oak bỏ ra hạ thấp giọng cùng hô hấp dồn dập: “Ngươi nghiêm túc? Không đùa chứ? Vài lần... Chẳng đúng, ta sống tới tuổi này gặp dạng Shiny Pokemon chưa đếm đầy một tay, ngươi rốt cuộc bước ra đường bằng chân nào hả?”

Accel chẳng ngờ giáo sư Oak phản ứng mạnh đến mức kia, hắn vỏn vẹn tính coi thử vẻ mặt chấn kinh thôi, Accel khá bối rối đáp: “À... Thật ra là nhiều huấn luyện gia ồ ạt kéo đến đảo Blue Point do tin đồn loài bí ẩn… Kết quả chính xác là Shiny Pokemon! Ta định phí chút thời gian điều tra, thu hoạch tổng kết rằng bây giờ đội hình có một con Shiny Pokemon.”

Hắn kêu nhỏ, Shiny Mareanie đang ngồi chung với Mawile, Trapinch vội vàng tiến lại, Accel bế Shiny Mareanie lên sát màn hình để giáo sư trông thấy rõ ràng. Bên kia giáo sư Oak cấp tốc chớp mắt lia lịa, phì phò hệt là mũi thở khói, mắt căng hết cỡ quan sát có thể thấy tia tơ máu. Nhìn rất đáng sợ, Shiny Mareanie càng thấy ghét nhưng miễn cưỡng dằn xuống.



Bỗng nhiên giáo sư Oak ngó sang Accel đầy các vẻ mong đợi, tựa gửi tất cả niềm tin vào hắn, chờ hắn mở miệng thốt một câu dễ lọt tai. Có điều, Accel phũ phàng từ chối: “Ngài đừng hiểu lầm, ta chẳng chuyển đâu. Lại một điều quan trọng hơn... Ta muốn xin lời khuyên...”

Accel thả Shiny Mareanie, mỉm cười để nó làm chuyện nó thích, tới đùa giỡn với Mawile. Accel ngắm Shiny Mareanie một cách sâu xa, khá nóng lòng giải thích: “Shiny Mareanie vì chịu huấn luyện gia săn đuổi nên một phần cảm xúc đọng trong nó là nỗi hận con người. Mỗi mình ta ngoại lệ, cứ yên tình trạng này tiếp diễn gây ta cực kỳ lo lắng...”

Accel thốt đoạn đầu liền vang vọng inh ỏi! Âm thanh lặp đi lặp lại làm cho giáo sư Oak tuyệt vọng, cơ hội hiếm được nghiên cứu thể dị biến. Shiny Pokemon, chúng tại sao đặc biệt? Thậm chí ông hình dung rằng vấn đề nằm ở gien di truyền qua các thế hệ của chúng. Hào hứng bao nhiêu giờ bị Accel đột ngột vụt tắt, giáo sư Oak tiếc nuối nhìn cửa sổ.

Accel giọng quan tâm Shiny Mareanie rồi trình bày hết đoạn cuối giáo sư Oak mới quay về thái độ tập trung. Từ biểu hiện có thể coi ra Accel thật sự hết mực để ý tới Shiny Mareanie, đúng hơn là tất cả Pokemon hắn nuôi dưỡng. Accel nhờ cộng thêm việc giáo sư Oak cũng từng giải quyết mấy vụ tương tự, đắn đo một lát ông trả lời: “Tin tưởng.” — QUẢNG CÁO —

Dừng chút, giáo sư Oak bắt đầu nói tường tận: “Pokemon căm hận con người là một vấn đề rắc rối và dễ dàng cùng lúc. Trường hợp của ngươi đơn giản dựa vào huấn luyện gia, có Pokemon vô chủ ghét con người... Pokemon bị bỏ rơi... Bọn chúng thiếu một thứ ví như chất xúc tác. Giúp hàn gắn nơi đã tổn thương, Shiny Mareanie cần duy nhất ngươi, Accel.”

Accel im lặng, tạm thời không lên tiếng để giáo sư Oak nói hết các điểm chính, ông xoa cằm: “Shiny Mareanie ta đoán chẳng sai thì vẫn cứu vãn, kéo nó khỏi những cảm xúc tiêu cực được. Ngươi là chìa khóa trọng yếu khiến việc đó liệu thành công hay thất bại. Shiny Mareanie tin ngươi bởi mỗi mình ngươi làm nó vơi đi sợ hãi, nhận thấy an toàn. Dùng điều đó... Hãy tạo mối quan hệ thân thiết đối các huấn luyện gia cho nó xem...”

Accel trông ngộ điểm gì, hắn đập tay hỏi kĩ càng: “Ý giáo sư là bằng việc chứng kiến huấn luyện gia khác đều bình thường, bức tường vô hình tự động trở nên mong manh và biến mất hoàn toàn. Nó sẽ đánh giá người khác qua ta, kiểu nó đặt câu hỏi rằng có xứng đáng nó tiếp cận không... Dần dần Mareanie nó sẽ bớt đối tất cả con người sinh ra chán ghét...”

Giáo sư Oak gật nhẹ, lời Accel nói đã chuẩn tất cả điểm chính ông muốn nêu, hắn hiểu thật nhanh. Accel tâm trạng cuối cùng có thể thả lỏng, vui vẻ ngó qua Shiny Mareanie, Mawile và Trapinch, hắn tự nhắc nhở: “Chờ đó, ta chắc chắn để ngươi một lần nữa hòa nhập...”

Accel bỗng nhớ đến một chuyện, hắn hấp tấp gọi Trapinch vài tiếng. Ai ngờ nó lơ luôn chủ nhân, giả vờ điếc làm Accel mặt trầm xuống. Hắn lẹ tới bắt lấy Trapinch, nó bực bội vùng vẫy vì chưa ăn nốt vài viên sót lại, vừa xuất hiện trước màn hình thì giáo sư Oak ngã ngửa tiếp: “Cái quái! Ngươi thu phục hai Pokemon mới nhưng một con là Shiny Pokemon và con kia tương lai là loài rồng vùng Hoen! Không ai tin ngươi là tân thủ.”

Mawile nhìn gương mặt Trapinch nhăn nhó khó chịu liền ăn uống càng ngon miệng. Nó cười chế giễu khiến Trapinch nghiến răng tức giận, mà chẳng thể nhúc nhích nên hồi lâu Trapinch bắt buộc phải ngoan ngoãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Pokemon: Hành Trình Bất Tận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook