Chương 10
Mạch Tâm
13/07/2024
Sau khi lên đỉnh, Hàn Chinh lưu luyến rút ra rồi vặn nước ấm tắm rửa sạch sẽ cho Mèo Con đang ngồi ngẩn người trên bồn rửa mặt, hôn lên đầu cây nấm nhỏ gục xuống: “Vợ ngoan thật biết nghe lời.”
Mèo Con ngơ ngác ngẩng đầu lên, không đầu không đuôi hỏi một câu, “Không bị đánh ạ?”
Lúc nãy anh đã thấy Mèo Con có vẻ hoảng loạn vì tè dầm, nhưng lúc đó thân thể bị dương v*t khống chế nên thực sự không thể dừng lại.
“Sao lại đánh?”
Hàn Chinh tắt vòi sen, quấn người trong khăn tắm rồi hỏi cho rõ ràng.
“Ai đánh em à?”
“Bác.” Mèo Con chỉ vào đầu, cánh tay, đùi và bắp chân mình, “Đánh hoài luôn.“. Truyện Đoản Văn
Nghe xong Hàn Chinh lập tức liên tưởng đến những vết sẹo chằng chịt trên người cậu lúc mới nhặt về.
“Bác nào?”
“Anh của ba.”
Hàn Chinh cố nén tức giận bế Mèo Con về giường, chọn một tư thế thoải mái rồi mới hỏi thêm, “Sao bác lại đánh em?”
Mèo Con ngoẹo đầu cố gắng suy nghĩ, có lẽ nhớ lại chuyện gì không vui nên lông mày nhíu chặt, bĩu môi nói, “Mèo Con tè dầm, bác đánh, Mèo Con đói, không cho ăn cơm.”
Chỉ có mấy chữ hời hợt nhưng lại chứa đựng lượng thông tin chấn động.
“Mẹ kiếp thứ rác rưởi gì thế?” Hàn Chinh nghe xong lập tức chửi ầm lên.
“Ông xã không đánh.”
Mèo Con lại rúc vào lòng Hàn Chinh, “Ông xã tốt.”
Người trong ngực vốn đã mềm như bánh nếp, khi thốt ra lời ngọt ngào này cứ như rắc đường vào tim Hàn Chinh.
“Mèo Con của chúng ta ngoan thế cơ mà, đương nhiên ông xã phải thích rồi.” Hàn Chinh vỗ nhẹ lên lưng Mèo Con rồi cẩn thận ru cậu ngủ, “Anh mà động vào một ngón tay của em thì không phải đàn ông nữa.”
Ngửi thấy mùi hương ấm áp trên người anh, Mèo Con mệt rã rời mau chóng chìm vào giấc ngủ, còn Hàn Chinh thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại.
Mấy tháng nay, mỗi khi đi qua thành phố nào anh đều đăng ký hình ảnh và thông tin ở trung tâm cứu trợ địa phương với hy vọng một ngày nào đó sẽ giúp Mèo Con tìm lại gia đình, nhưng nếu cái gọi là gia đình kia thật sự ngược đãi Mèo Con như lời cậu nói thì anh đưa đồ ngốc này về chẳng khác nào đẩy cậu xuống hố lửa lần nữa.
Nhưng cậu...... vốn không thông minh lắm.
Lời cậu nói cũng không thể xác minh, lỡ bị lừa bán thì sao? Lỡ bị bọn buôn người đánh thì sao? Lỡ xem tivi bị lậm phim thì sao?
Suy nghĩ hồi lâu, Hàn Chinh quyết định tạm thời không nên lo sợ vu vơ, Trung Quốc rộng như thế, lâu nay anh đăng ký bao nhiêu chỗ mà vẫn chẳng có tin tức gì, nếu thật sự tìm được người nhà Mèo Con thì anh sẽ truy hỏi cặn kẽ người “bác” này.
Hôm sau hai người trả phòng, lần đầu tiên Hàn Chinh không đăng ký thông tin của Mèo Con với trạm cứu trợ địa phương mà mua ít đồ ăn thức uống trên đường rồi đi thẳng đến chỗ tiếp theo.
Mèo Con ngồi cạnh ghế lái, lấy từng món đồ trong túi nhựa ra rồi xếp chúng về chỗ cũ theo chỉ dẫn trước đó của Hàn Chinh.
Cuối cùng xếp túi nhựa lại thành hình vuông to cỡ bàn tay.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc của cậu, Hàn Chinh cưng chiều xoa đầu cậu một cái.
“Chà! Mèo Con nhà mình giỏi quá, giờ đúng là bà xã đạt chuẩn rồi, cứ nhìn cái túi này mà xem, xếp đẹp ơi là đẹp!”
Mèo Con vui vẻ híp mắt lại, vỗ bộp bộp lên túi nhựa hình vuông, có vẻ hết sức tự tin.
Từ khi ở chung với Hàn Chinh, hễ Mèo Con có chút tiến bộ trong cuộc sống hàng ngày, dù nhỏ nhặt đến đâu cũng được khen ngợi hết lời, điều này khiến cậu vô cùng phấn khởi, lúc làm việc không còn rụt rè nữa.
Khi Mèo Con mới lên xe, làm gì cũng co đầu rụt cổ, thỉnh thoảng vô tình gây ra tiếng động hơi lớn sẽ lập tức ôm đầu, giờ ngẫm lại trước khi gặp anh chẳng biết đã chịu khổ cỡ nào.
Những thay đổi nhỏ bé này đều lọt vào mắt Hàn Chinh, càng thêm vững tin dẫn Mèo Con theo mình là một lựa chọn đúng đắn.
Xếp xong túi nhựa, Mèo Con sực nhớ ra còn một thứ khiến mình hứng thú.
Cậu lấy ra một cái chai trong suốt từ giữa hai chân rồi để trên tay ngắm nghía, cảm thấy nó vừa giống đồ uống vừa giống kẹo nên thừa dịp Hàn Chinh lơ đễnh mở ra nếm thử.
“Ấy ấy ấy! Tiểu tổ tông của anh!” Hàn Chinh vội vàng giành lại thứ trên miệng đồ ngốc, “Cái này để bôi mông chứ không phải bôi miệng đâu.”
“Mông, kẹo?” Mèo Con thắc mắc.
“Không phải kẹo mà là......” Hàn Chinh bị hỏi làm mặt mo đỏ ửng, nhớ lại lời chủ tiệm giới thiệu sản phẩm thì không khỏi xấu hổ, “Là...... bôi lên mông cho trơn, ông xã chịch mới không đau.”
“Trơn ~” Mèo Con nói theo.
“Ừ, trơn.” Hàn Chinh bị âm điệu kỳ quái của cậu chọc cười, đang cười nửa chừng thì la oai oái.
“Trời ơi, đã dặn bao nhiêu lần rồi, ban ngày không được cởi quần! Đợi ban đêm rồi tính!”
Mèo Con ngơ ngác ngẩng đầu lên, không đầu không đuôi hỏi một câu, “Không bị đánh ạ?”
Lúc nãy anh đã thấy Mèo Con có vẻ hoảng loạn vì tè dầm, nhưng lúc đó thân thể bị dương v*t khống chế nên thực sự không thể dừng lại.
“Sao lại đánh?”
Hàn Chinh tắt vòi sen, quấn người trong khăn tắm rồi hỏi cho rõ ràng.
“Ai đánh em à?”
“Bác.” Mèo Con chỉ vào đầu, cánh tay, đùi và bắp chân mình, “Đánh hoài luôn.“. Truyện Đoản Văn
Nghe xong Hàn Chinh lập tức liên tưởng đến những vết sẹo chằng chịt trên người cậu lúc mới nhặt về.
“Bác nào?”
“Anh của ba.”
Hàn Chinh cố nén tức giận bế Mèo Con về giường, chọn một tư thế thoải mái rồi mới hỏi thêm, “Sao bác lại đánh em?”
Mèo Con ngoẹo đầu cố gắng suy nghĩ, có lẽ nhớ lại chuyện gì không vui nên lông mày nhíu chặt, bĩu môi nói, “Mèo Con tè dầm, bác đánh, Mèo Con đói, không cho ăn cơm.”
Chỉ có mấy chữ hời hợt nhưng lại chứa đựng lượng thông tin chấn động.
“Mẹ kiếp thứ rác rưởi gì thế?” Hàn Chinh nghe xong lập tức chửi ầm lên.
“Ông xã không đánh.”
Mèo Con lại rúc vào lòng Hàn Chinh, “Ông xã tốt.”
Người trong ngực vốn đã mềm như bánh nếp, khi thốt ra lời ngọt ngào này cứ như rắc đường vào tim Hàn Chinh.
“Mèo Con của chúng ta ngoan thế cơ mà, đương nhiên ông xã phải thích rồi.” Hàn Chinh vỗ nhẹ lên lưng Mèo Con rồi cẩn thận ru cậu ngủ, “Anh mà động vào một ngón tay của em thì không phải đàn ông nữa.”
Ngửi thấy mùi hương ấm áp trên người anh, Mèo Con mệt rã rời mau chóng chìm vào giấc ngủ, còn Hàn Chinh thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại.
Mấy tháng nay, mỗi khi đi qua thành phố nào anh đều đăng ký hình ảnh và thông tin ở trung tâm cứu trợ địa phương với hy vọng một ngày nào đó sẽ giúp Mèo Con tìm lại gia đình, nhưng nếu cái gọi là gia đình kia thật sự ngược đãi Mèo Con như lời cậu nói thì anh đưa đồ ngốc này về chẳng khác nào đẩy cậu xuống hố lửa lần nữa.
Nhưng cậu...... vốn không thông minh lắm.
Lời cậu nói cũng không thể xác minh, lỡ bị lừa bán thì sao? Lỡ bị bọn buôn người đánh thì sao? Lỡ xem tivi bị lậm phim thì sao?
Suy nghĩ hồi lâu, Hàn Chinh quyết định tạm thời không nên lo sợ vu vơ, Trung Quốc rộng như thế, lâu nay anh đăng ký bao nhiêu chỗ mà vẫn chẳng có tin tức gì, nếu thật sự tìm được người nhà Mèo Con thì anh sẽ truy hỏi cặn kẽ người “bác” này.
Hôm sau hai người trả phòng, lần đầu tiên Hàn Chinh không đăng ký thông tin của Mèo Con với trạm cứu trợ địa phương mà mua ít đồ ăn thức uống trên đường rồi đi thẳng đến chỗ tiếp theo.
Mèo Con ngồi cạnh ghế lái, lấy từng món đồ trong túi nhựa ra rồi xếp chúng về chỗ cũ theo chỉ dẫn trước đó của Hàn Chinh.
Cuối cùng xếp túi nhựa lại thành hình vuông to cỡ bàn tay.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc của cậu, Hàn Chinh cưng chiều xoa đầu cậu một cái.
“Chà! Mèo Con nhà mình giỏi quá, giờ đúng là bà xã đạt chuẩn rồi, cứ nhìn cái túi này mà xem, xếp đẹp ơi là đẹp!”
Mèo Con vui vẻ híp mắt lại, vỗ bộp bộp lên túi nhựa hình vuông, có vẻ hết sức tự tin.
Từ khi ở chung với Hàn Chinh, hễ Mèo Con có chút tiến bộ trong cuộc sống hàng ngày, dù nhỏ nhặt đến đâu cũng được khen ngợi hết lời, điều này khiến cậu vô cùng phấn khởi, lúc làm việc không còn rụt rè nữa.
Khi Mèo Con mới lên xe, làm gì cũng co đầu rụt cổ, thỉnh thoảng vô tình gây ra tiếng động hơi lớn sẽ lập tức ôm đầu, giờ ngẫm lại trước khi gặp anh chẳng biết đã chịu khổ cỡ nào.
Những thay đổi nhỏ bé này đều lọt vào mắt Hàn Chinh, càng thêm vững tin dẫn Mèo Con theo mình là một lựa chọn đúng đắn.
Xếp xong túi nhựa, Mèo Con sực nhớ ra còn một thứ khiến mình hứng thú.
Cậu lấy ra một cái chai trong suốt từ giữa hai chân rồi để trên tay ngắm nghía, cảm thấy nó vừa giống đồ uống vừa giống kẹo nên thừa dịp Hàn Chinh lơ đễnh mở ra nếm thử.
“Ấy ấy ấy! Tiểu tổ tông của anh!” Hàn Chinh vội vàng giành lại thứ trên miệng đồ ngốc, “Cái này để bôi mông chứ không phải bôi miệng đâu.”
“Mông, kẹo?” Mèo Con thắc mắc.
“Không phải kẹo mà là......” Hàn Chinh bị hỏi làm mặt mo đỏ ửng, nhớ lại lời chủ tiệm giới thiệu sản phẩm thì không khỏi xấu hổ, “Là...... bôi lên mông cho trơn, ông xã chịch mới không đau.”
“Trơn ~” Mèo Con nói theo.
“Ừ, trơn.” Hàn Chinh bị âm điệu kỳ quái của cậu chọc cười, đang cười nửa chừng thì la oai oái.
“Trời ơi, đã dặn bao nhiêu lần rồi, ban ngày không được cởi quần! Đợi ban đêm rồi tính!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.