Chương 24: Ai mới là kẻ thù thực sự?
Linzy Chi
13/03/2014
Ánh trăng bàng bạc chiếu sáng ngoài ô cửa sổ. Trong căn phòng rộng chỉ hơn
mười mét vuông, người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, gương mặt hốc hác, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, bà ngồi thần người trên chiếc giường
trắng sữa, ngấm ngầm gặm nhấm nỗi đau.
Đối diện, người con gái xinh đẹp vẫn không chút cảm xúc, đôi hàng mi nhíu chặt lại, tức giận dâng lên đến đỉnh điểm.
“ Nếu bà còn không ra mặt thì mạng sống của con gái bà bọn tôi cũng chẳng cần phải quan tâm làm gì nữa” Lạnh lùng lên tiếng, người con gái nhắm hờ đôi mắt tối sầm.
Mệt mỏi. Cô đã mệt mỏi lắm rồi, cô không muốn phải bảo vệ cho người mà thực sự không cần bảo vệ như vậy?
Không phủ nhận, Hải Linh đối với cô quan trọng không thua kém gì Hàn Băng cùng Lam Tuyết, nhưng điều đó có ý nghĩa gì vào lúc này đây?
Sự tổn thương của cô ấy liệu có sánh bằng bao nhiêu mạng sống của các huynh đệ luôn vào sinh ra tử của cô không? Liệu có thể đổi được sự bình an của Hàn Băng không?
Cái kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra. Dù sớm hay muộn thì cô ấy cũng sẽ biết mà thôi, vậy sao cô không nói ra ngay vào lúc này. Để cô ấy vẫn có thể sống, vẫn có thể bình an mặc cho thù hận giữa các cô và lão ta bên nào còn, bên nào mất.
Xin lỗi Hải Linh! Hãy cho mình được ích kỷ với cậu, chỉ một lần này thôi.
Im lặng. Người phụ nữa quyết không hé răng nửa lời. Bà ta muốn dùng cách này để đối phó tất cả những điều đang xảy ra trước mắt, nhưng có vẻ bà ta đã sai lầm khi người con gái trước mặt dường như chẳng cần quan tâm đến sự cố chấp của bà ta, trong cô chỉ có sự bá đạo và tàn nhẫn.
“ Bà nên nhớ, một năm trước chúng tôi cứu bà để “ đối phó” với ông ta, chứ không phải là cứu một kẻ “ câm” về làm cảnh” Băng Vy đứng phắt dậy, dơ chân đạp đổ chiếc bàn gỗ bên cạnh, chỉ nghe thấy “ ầm” một tiếng, song lại trở lại sự im lặng vốn có.
Bị cô nhắc đến chuyện một năm trước, người phụ nữ không khỏi cười tự giễu chính bản thân mình.
Nếu như bà không kiên quyết tin tưởng vào cuộc hôn nhân không tình yêu của mình sẽ có cách cứu vãn mà đồng ý buông xuối, rời khỏi biệt thự nhà họ Triệu thì đã không bị Phương Hằng Thụy sai người h.ãm hại đến chết đi sống lại.
Dẫu biết rằng người mình yêu mãi mãi không phải Triệu Lập, nhưng vì đứa con gái do mình dứt ruột sinh ra, bà mắt nhắm mắt mở cũng có thể cho qua mọi chuyện trước mắt. Nhưng, bây giờ bà phải làm sao đây? Người đàn ông bà yêu nhất đang gặp nguy hiểm, người đàn ông bà yêu nhất đã làm “đứa cháu gái” mà bà yêu sống chết không rõ và còn có thể chính người đàn ông này sẽ ra tay làm hại luôn đứa con của họ.
Ân Dã!
Ân Dã!
Ân Dã!
Bà gọi tên lão ta ba lần trong lòng. Nếu có thể bà vẫn sẽ nguyện như năm xưa, vì lão ta mà từ bỏ tất cả, vì lão ta mà đến mạng sống của mình cũng không cần.
“ Chẳng lẽ, cháu không thể cho ông ấy một con đường sống sao?”
“ Có thể…” Băng Vy cười lạnh: “ Trừ khi ông ta không phải kẻ đứng sau mọi chuyện”.
Làm sao có thể như vậy được? Hàn Băng bị thương là do lão ta. Kẻ năm xưa giúp bốn gia tộc kia giết hại gia đình ba người là lão ta . Bảo Băng Vy làm sao có thể nhắm mắt coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Với lại, nếu cô “ tha” cho lão ta thì sao? Liệu lão ta có chịu buông tha cho bọn cô không? Không! Nhất định là không?
…
Trong cuộc đời 18 năm của mình, Lam Tuyết dù đã giết rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ cô làm chuyện như ngày hôm nay. Có lẽ, bởi cô thân cũng chỉ là một người con gái mà thôi, cô hiểu rõ một người phụ nữ sẽ cảm thấy nhục nhã đến mức nào khi bị lũ đàn ông thối tha cường bạo. Nhưng, vậy thì sao chứ, có trách thì hãy trách cô ta là “em gái” của lão ta.
Nhìn vào chai nước nằm lăn lóc dưới nền xe, khóe môi Lam Tuyết nâng lên như có như không? Trong đó vốn dĩ chẳng có chất độc chết người gì cả, chỉ là có cho thêm một lượng lớn thuốc kích dục vào thôi.
Nhớ tới nhiệm vụ cô buộc hai lão ta phải làm: “ Ta muốn các người tối nay đi gặp Karin, lấy lại số vũ khí các người đã đưa cho cô ta”.
Vốn dĩ, số vũ khí đó cũng không là gì, cô chỉ muốn lợi dụng việc này để thực hiện kế hoạch “ một mũi tên trúng hai đích” của mình mà thôi. Vừa làm lão ta điên lên vì mất đi “em gái”, vừa khiến cô không phải ra tay cũng khiến lũ “ ăn cháo đá bát” đó phải biến mất hoàn toàn.
Cô trầm ngâm nhìn vào bầu trời thênh thang ngoài kia. Đây là những gì cô muốn sao? Lôi tất cả những kẻ vô tội cùng chết theo mình là điều đúng đắn mà cô đang làm sao? Không! Có lẽ là cô đã sai rồi, dù vậy mọi chuyện đến bước đường này cũng không còn đường lui nữa. Cô vẫn phải tiếp tục bước đi.
Màn đêm yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ vi vu bên tai. Từ trong căn biệt thự vang vọng tiếng la hét của phụ nữ. Tuyệt vọng. Đau đớn.
…
“ Lam Tuyết, cậu đã bao giờ nghĩ thù hận chúng ta đối với lão ta suốt bao năm qua đều là trò đùa do ai đó đã sắp đặt chưa?”.
“ Trò đùa, ý cậu là gì?”.
“ Mình nghi ngờ lão ta vốn dĩ không phải là kẻ đứng sau giúp đỡ bốn gia tộc kia giết hại cha mẹ chúng ta”.
“ Tại sao?”
“ Trực giác cho mình biết".
“…”.
“ Lam Tuyết, hứa với mình, dù cho sau này mình có xảy ra chuyện gì, cậu cũng đừng bao giờ vội vàng kết tội kẻ khác, hãy dùng chính trái tim của cậu mà cảm nhận, mình tin thần giao cách cảm giữa chúng ta sẽ khiến cậu thông suốt ai là địch, ai là bạn”.
Đó là tất cả những điều cuối cùng Hàn Băng để lại cho cô trước khi quyết định đến Los Angeles cướp lại lô hàng. Có lẽ, cô ấy đã phần nào đoán được kết cục sẽ có thể xảy ra với mình nên mới quyết định nói với cô chuyện đó. Mà, cô lại ngốc nghếch không thể đoán ra tâm ý của cô ấy. Nhưng, cô không hiểu, rốt cuộc Hàn Băng có ý gì khi nghĩ kẻ mà cả ba người họ đều cho là kẻ thù không đội trời chung với mình suốt bao năm nay bằng hai từ “ vô tội”.
Gió biển phả vào mặt, lạnh buốt.
Lam Tuyết lững thững đi trên bờ cát mềm mịn, những hình ảnh xưa kia như thước phim quay chậm tràn ngập tâm trí cô. Từ khi còn nhỏ, cho đến khi lớn lên, rồi trở thành con người như hôm nay.
Đặc biệt, hình ảnh lão ta ân cần chăm sóc cho ba người khi bị thương sau những cuộc huấn luyện tàn khốc, cho đến lúc ba người bị ốm, rồi còn cả việc sẵn sàng đứng ra chống đối sự phản đối của huynh đệ trong bang để giúp ba người tránh bị trừng phạt khi không hoàn thành nhiệm vụ. Có điều, tất cả những chuyện đó đến cuối cùng đều kết thúc khi ba người tình cờ nghe được cuộc đối thoại trong căn hầm bí mật năm đó. Giọng nói lạnh lùng, vô tình của người đàn ông lạ mặt nói với lão ta vẫn cứ vang vọng trong đầu cô: “ Tâm địa của ta sao có thể bằng ngươi được. Một mặt thì đứng đằng sau giúp kẻ khác giết chết cha mẹ bọn chúng, một mặt lại như anh hùng, ra tay cứu bọn chúng, biến bọn chúng thành những con dao giết người cho mình, haha, Ân Dã, ta cần phải học hỏi ngươi nhiều”.
Chẳng lẽ giống như bao người nói, dẫu có mắt thấy tai nghe thì chưa chắc đã là sự thật, ba người đã sai lầm khi tin lời nói không có nguyên do đó sao? Tin một câu nói không đầu không cuối mà thù hận với lão ta suốt bao nhiêu năm nay.
Không! Nếu vậy thì cái chết của Thiên Nam cô phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ lại trùng hợp đến mức người của lão ta vô duyên vô cớ có mặt ở “ hiện trường” nơi Thiên Nam chết sao?
Hàn Băng! Cậu bảo mình phải tin lời cậu như thế nào đây?
Ring ring ring.
Chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Lam Tuyết nhấc điện thoại lên, ấn nút nghe.
Chưa để cô lên tiếng, giọng nói đàn ông gấp gáp từ đầu dây bên kia đã vang lên: “ Tiểu thư, người mà tiểu thư muốn chúng tôi bảo vệ hiện đang ở bar NIGHT…”.
“ Nói vào vấn đề chính” Lam Tuyết lạnh giọng ra lệnh.
“ Người đó hiện đang đánh nhau với người của Huyết Hải bang hội, Ân lão đại cũng ra mặt, chúng tôi không biết phải làm thế nào?”.
Chiếc điện thoại như muốn vỡ vụn ra làm nghìn mảnh trong tay Lam Tuyết, cô nghiến chặt răng vào nhau. Ân Dã! Cuối cùng ông cũng chịu ra mặt. Mặc kệ quá khứ là gì? Nếu lần này ông dám làm hại đến Nam Quân thì tôi cũng sẽ không tha cho ông.
“ Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó ngay”.
Lam Tuyết lái xe với tốc độ tối đa, băng qua hai con đường lớn cuối cùng cũng đến được bar NIGHT. Tâm trạng cô lúc này nói lo lắng cũng không hẳn, mà không lo lắng cũng chẳng xong. Bởi, không muốn nhưng cô vẫn hi vọng lời Hàn Băng suy đoán là thật, nếu vậy thì Nam Quân nhất định sẽ được bình an, còn không, một lần nữa cô sẽ phải tận mắt chứng kiến người con trai mình yêu chết trước mặt mình.
Rầm!!!
Cánh cửa bar bị đá bay ra, đổ rập xuống nền đất. Lam Tuyết lạnh lùng, cố gắng giữ tâm trạng bình ổn nhất nhìn vào quán bar, nhưng sự việc diễn ra trước mắt khiến cô có cố gắng thế nào cũng đành sụp đổ thành cát bụi.
Hình ảnh Nam Quân thương tích đầy mình, nằm bất động không biết sống chết. Còn, bên cạnh người đàn ông nửa quen nửa lạ vô tình chĩa súng vào trái tim cậụ.
Là…Long Khiên!!!
Phản bội! Lừa dối!
Thế giới mà Lam Tuyết sống, nhất quyết không thể thiếu điều này. Và, cô cũng chẳng phải người con gái ngây thơ, ngốc nghếch gì khi nói chưa từng bị kẻ khác làm vậy với mình. Nhưng, sao lần này cô lại cảm thấy đau và bất lực đến thế. Phải chăng vì kẻ lừa dối mình là người mà chính bản thân tin tưởng quá nhiều. Hay, vốn dĩ từ đầu đến cuối, tình cảm giữa cô và anh chỉ là sự hoang tưởng của cô mà thôi. Long Khiên cũng chỉ như những con người khác xung quanh cô, tình cảm chẳng thể là gì so với hai chữ “tiền – quyền”.
“ Thế nào? Chịu không nổi rồi. Mày nghĩ hôm nay sẽ có người đến cứu mày như những lần khác sao? Haha, người con gái của mày đang bận rộn tìm cách đối phó với Ân Dã, còn thời gian đâu nữa mà đến cứu mày?”.
Câu nói mà Tử Chiêu cho cô nghe vẫn văng vẳng, không tan trong tâm trí cô. Đến bước này rồi cô còn lấy gì để tin tưởng Long Khiên nữa đây? Cô và anh, một mối tình nữa yêu nữa bạn sẽ kết thúc thật sao? Cuối cùng, cũng chỉ là hai kẻ khác trí hướng, đứng trên một vùng đất, và sâu xé lẫn nhau.
Giờ thì cô đã tin câu nói của Hàn Băng là thật rồi? Tột cùng, các cô vẫn là những kẻ ngu ngốc, thù hận suốt bao năm để đối đầu với “ đồng minh”, để rồi tạo cơ hội cho kẻ thù thực sự hết lần này đến lần khác dựt dây, đưa ba người bước vào lối mòn không lối thoát.
“ Long lão đại, có vẻ anh đã đi quá giới hạn rồi đó?” Lam Tuyết nhếch miệng, lạnh lùng bước từng bước chân đi vào trong bar, ánh mắt thâm trầm không thể không liếc qua bóng hình sống dở chết dở dưới nền nhà lạnh lẽo.
Long Khiên nhấc khẩu súng trong tay rời khỏi mi tâm Nam Quân. Anh chỉnh lại quần áo lộn xộn trên người, hòa nhã mỉm cười với cô.
Nụ cười của anh vẫn vậy? Dịu dàng, ấm áp khiến cô không rời mắt được. Suýt nữa, Lam Tuyết đã vì nụ cười đó đánh bại, tưởng rằng những điều trước mắt mang hai chữ “ hiểu lầm”.
“ Người ta đồn đại thủ lĩnh Hắc Phong bang “ ba đầu sáu tay” quả không sai. Hiện giờ còn chưa lo xong chuyện của mình, vậy mà còn có thể lo lắng cho “ người tình” đến vậy?”.
Chỉ mới một ngày trước thôi, anh còn thân mật nói với cô hai từ “ bảo bối”, song bây giờ có thể nói ra những lời tuyệt tình, mỉa mai như vậy? Đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể quay nhanh như chong chóng. Một giây trước kẻ đó còn là ân nhân của bạn, bỗng một giây sau kẻ đó trở thành kẻ thù của bạn.
Luôn thường đạo lý trên đời nhiều không đếm xuể. Người ta thường nói, cứ để tất cả theo lẽ tự nhiên, song bạn lại nghiệm ra, đó vẫn chẳng thể là cách tốt nhất. Muốn sống, muốn biết được kẻ khác nghĩ gì, làm gì, ta chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Tin tưởng? Liệu có ai thực sự khiến ta có thể tin tưởng đây?
“ Chuyện của mình sao?” Lam Tuyết dựa lưng vào quầy bar nói: “ Ý Long lão đại là tìm mọi cách đối đầu với kẻ vốn dĩ không phải là kẻ thù của mình. Thậm chí kẻ đó còn là ân nhân của mình sao?”.
Đến bây giờ Lam Tuyết mới biết hóa ra bản thân cô cũng chỉ là một kẻ ích kỷ như vậy? Cô không coi tình cảm của mình đối với người khác ra sao? Song, lại khao khát người ta đối với mình thật lòng đến thế.
“ Nể tình chúng ta là chỗ quen biết, Long lão đại có thể thả người của tôi ra không?” Lam Tuyết điềm tĩnh nói, ánh mắt lại một lần nữa chăm chú nhìn Nam Quân.
Cậu dường như bị thương rất nặng, nếu không kịp thời đưa đi bệnh viện sẽ không ổn mất.
“ Được”.
…
Long Khiên ngước mắt nhìn theo bóng hình nhỏ bé ngày càng xa dần, rồi chìm hẳn vào trong bóng đêm dày đặc. Khóe môi anh nhếch lên thành nụ cười chua sót.
Lam Tuyết sẽ mãi mãi không thể biết được chuyện gì xảy ra trước, và sau khi cô xuất hiện ở đây.
…
Gió vi vu thổi. Lạnh giá.
Long Khiên quỳ dưới nền trời âm u, ảm đạm. Những mảnh thủy tinh nhọn hoắt không ngừng cứa vào da thịt anh, đau buốt. Dẫu vậy, anh không hối hận với lựa chọn của mình. Và, sẽ không bao giờ hối hận.
Nếu có người hỏi: “ Trên đời này có gì khiến bạn phải hối hận nhất?”, thì anh sẽ không do dự mà lập tức trả lời ngay, đó là: “ Anh đã không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn”.
Lam Tuyết luôn nói, tình cảm anh dành cho cô chỉ là tình thương của người anh trai dành cho em gái mình mà thôi. Đúng, ngay từ đầu chính anh cũng nghĩ như vậy? Huống hồ là một kẻ “ si tình” như cô. Nhưng, đến giờ phút này anh đã nhầm, nhầm thật rồi. Hóa ra, tình cảm anh dành cho cô đã vượt qua tình cảm anh em lâu rồi, nó không thể còn mang ý vị “ trong sáng” được nữa, sẽ mãi mãi không thể.
Nhìn thấy cô bên cạnh người con trai khác anh thấy đau.
Nhìn thấy cô buồn anh thấy đau.
Nhìn thấy cô không được hạnh phúc, anh cũng thấy đau.
Anh dám nói ra cho tất cả thế giới nghe được: “ Anh yêu cô”. Nhưng, vậy thì sao chứ? Anh biết, người cô yêu mãi mãi không phải anh. Thậm chí đến cả người con trai có thể ở bên cạnh cô lâu nhất – Hoàng Thiên Nam cũng không phải người cô yêu. Trái tim tưởng trừng như băng giá, vô tình đó thật ra đã tan chảy lâu rồi. Vì một người con trai, vì một tình yêu bị kìm nén bởi bao thù hận, lỗi lầm, và cả sự hiểu nhầm.
Hoàng Nam Quân! Anh thật ghen tỵ với người con trai này. Bởi hắn có thể có được tình yêu của người con gái đó, người con gái khiến bao kẻ với mãi không tới.
Máu, tí tách nhỏ. Ướt đẫm nền cỏ xanh mướt, mềm mại. Long Khiên nén chặt nỗi đau cả trong lòng lẫn nỗi đau thể xác. Tuyệt vọng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
“ Cha, hãy dừng lại đi. Chẳng lẽ bao nhiêu mạng người phải hi sinh rồi mà cha vẫn chưa cảm thấy hài lòng sao?”.
Từ “ cha” thoát ra khiến Long Khiên muốn lập tức thu hồi lại. Nếu có thể, anh hi vọng mình sẽ ngay lập tức rời khỏi thế gian này, để rồi sẽ không phải có bất kì quan hệ nào với người đàn ông ma quỷ này nữa.
“ Dừng lại, haha. “Anh” đang bị bệnh sao? Nếu như không làm cho Ân Dã mất hết mọi thứ hắn đang có thì anh nghĩ cha anh có thể dừng lại sao?”.
Ông ta cười lớn, lạnh lùng nói. Ánh mắt già nua, sáng quắc, thâm hiểm như loài hổ báo chĩa vào Long Khiên.
Hận thù trong lòng bao nhiêu năm, bày mưu tính kế bao nhiêu tâm huyết vậy mà anh lại bảo ông ta dừng lại sao? Anh nghĩ mình là ai? Con trai ông ta sao? Không! Anh chỉ là đứa con hoang bị vứt bỏ ngoài đường do ông ta nhặt về nuôi mà thôi.
“ Người cha muốn hại là Ân Dã, vậy sao cha lại đi lôi Winly, Sacly và Leeran vào làm gì? Nói đi nói lại bọn chúng cũng chỉ là những đứa trẻ thôi mà?”, Long Khiên kiên định nhìn ông ta. Trên đời này, họa chăng có hai chữ “lựa chọn”, anh chỉ xin mình được chết đi nơi xó xỉnh nào đó còn hơn được ông ta cứu giúp, biến hai bàn tay anh thành một màu đỏ…của máu.
“ Hừ! Vậy thì đã sao? Có trách thì hãy trách vì sao ông ta lại thương yêu và coi trọng bọn chúng” Ông ta hừ lạnh, nói: “ Anh đừng tưởng tôi không biết anh có tình cảm với Sacly, hơn nữa còn dám làm trái mệnh lệnh của tôi, năm lần bảy lượt tha cho Hoàng Nam Quân, còn câu kết với Hắc Hổ tạo ra một đoạn ghi âm, nói cho Sacly biết Ân Dã không phải kẻ luôn h.ãm hại Hoàng Nam Quân”.
Đúng vậy! Mọi chuyện tối nay Lam Tuyết thấy đều là vở kịch do anh cùng Hắc Hổ, Nam Quân bày ra. Song, khi ông ta nói ra những lời này, Long Khiên biết anh đã không còn có con đường sống nữa rồi. Nhưng, không sao? Đây chẳng phải thứ anh muốn sao? Ám chỉ cho cô biết Ân Dã không phải kẻ thù thực sự của mình chỉ là cái cớ. Điều anh muốn nhất chính là mong cô hãy nắm lấy hạnh phúc của mình, đừng cố chấp buông tay nữa. Anh không thể có được tình yêu của cô, nhưng anh cũng sẽ không ích kỷ mà cướp đi tình yêu của cô. Bởi, anh cần cô được hạnh phúc hơn bất cứ ai hết.
Nhắm mắt lại, anh có thể nhìn thấy nụ cười ngàn năm có một của cô, anh cũng có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh băng vô tình ấy, và còn cả sự thất vọng, khinh bỉ của cô tối hôm nay nữa. Tất cả cứ luẩn quẩn như một vòng tuần hoàn…liên hồi.
“ Thế nào? Không còn gì để nói sao?”.
“…”.
“ Được! Vậy thì cũng đừng trách “ người cha” này vô tình. Có trách thì hãy trách trái tim anh đã mang một chữ “ tình””.
Ông ta rút khẩu súng lục từ trong túi áo ra, nhắm thẳng vào mi tâm anh.
Pằng!!!
Đối diện, người con gái xinh đẹp vẫn không chút cảm xúc, đôi hàng mi nhíu chặt lại, tức giận dâng lên đến đỉnh điểm.
“ Nếu bà còn không ra mặt thì mạng sống của con gái bà bọn tôi cũng chẳng cần phải quan tâm làm gì nữa” Lạnh lùng lên tiếng, người con gái nhắm hờ đôi mắt tối sầm.
Mệt mỏi. Cô đã mệt mỏi lắm rồi, cô không muốn phải bảo vệ cho người mà thực sự không cần bảo vệ như vậy?
Không phủ nhận, Hải Linh đối với cô quan trọng không thua kém gì Hàn Băng cùng Lam Tuyết, nhưng điều đó có ý nghĩa gì vào lúc này đây?
Sự tổn thương của cô ấy liệu có sánh bằng bao nhiêu mạng sống của các huynh đệ luôn vào sinh ra tử của cô không? Liệu có thể đổi được sự bình an của Hàn Băng không?
Cái kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra. Dù sớm hay muộn thì cô ấy cũng sẽ biết mà thôi, vậy sao cô không nói ra ngay vào lúc này. Để cô ấy vẫn có thể sống, vẫn có thể bình an mặc cho thù hận giữa các cô và lão ta bên nào còn, bên nào mất.
Xin lỗi Hải Linh! Hãy cho mình được ích kỷ với cậu, chỉ một lần này thôi.
Im lặng. Người phụ nữa quyết không hé răng nửa lời. Bà ta muốn dùng cách này để đối phó tất cả những điều đang xảy ra trước mắt, nhưng có vẻ bà ta đã sai lầm khi người con gái trước mặt dường như chẳng cần quan tâm đến sự cố chấp của bà ta, trong cô chỉ có sự bá đạo và tàn nhẫn.
“ Bà nên nhớ, một năm trước chúng tôi cứu bà để “ đối phó” với ông ta, chứ không phải là cứu một kẻ “ câm” về làm cảnh” Băng Vy đứng phắt dậy, dơ chân đạp đổ chiếc bàn gỗ bên cạnh, chỉ nghe thấy “ ầm” một tiếng, song lại trở lại sự im lặng vốn có.
Bị cô nhắc đến chuyện một năm trước, người phụ nữ không khỏi cười tự giễu chính bản thân mình.
Nếu như bà không kiên quyết tin tưởng vào cuộc hôn nhân không tình yêu của mình sẽ có cách cứu vãn mà đồng ý buông xuối, rời khỏi biệt thự nhà họ Triệu thì đã không bị Phương Hằng Thụy sai người h.ãm hại đến chết đi sống lại.
Dẫu biết rằng người mình yêu mãi mãi không phải Triệu Lập, nhưng vì đứa con gái do mình dứt ruột sinh ra, bà mắt nhắm mắt mở cũng có thể cho qua mọi chuyện trước mắt. Nhưng, bây giờ bà phải làm sao đây? Người đàn ông bà yêu nhất đang gặp nguy hiểm, người đàn ông bà yêu nhất đã làm “đứa cháu gái” mà bà yêu sống chết không rõ và còn có thể chính người đàn ông này sẽ ra tay làm hại luôn đứa con của họ.
Ân Dã!
Ân Dã!
Ân Dã!
Bà gọi tên lão ta ba lần trong lòng. Nếu có thể bà vẫn sẽ nguyện như năm xưa, vì lão ta mà từ bỏ tất cả, vì lão ta mà đến mạng sống của mình cũng không cần.
“ Chẳng lẽ, cháu không thể cho ông ấy một con đường sống sao?”
“ Có thể…” Băng Vy cười lạnh: “ Trừ khi ông ta không phải kẻ đứng sau mọi chuyện”.
Làm sao có thể như vậy được? Hàn Băng bị thương là do lão ta. Kẻ năm xưa giúp bốn gia tộc kia giết hại gia đình ba người là lão ta . Bảo Băng Vy làm sao có thể nhắm mắt coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Với lại, nếu cô “ tha” cho lão ta thì sao? Liệu lão ta có chịu buông tha cho bọn cô không? Không! Nhất định là không?
…
Trong cuộc đời 18 năm của mình, Lam Tuyết dù đã giết rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ cô làm chuyện như ngày hôm nay. Có lẽ, bởi cô thân cũng chỉ là một người con gái mà thôi, cô hiểu rõ một người phụ nữ sẽ cảm thấy nhục nhã đến mức nào khi bị lũ đàn ông thối tha cường bạo. Nhưng, vậy thì sao chứ, có trách thì hãy trách cô ta là “em gái” của lão ta.
Nhìn vào chai nước nằm lăn lóc dưới nền xe, khóe môi Lam Tuyết nâng lên như có như không? Trong đó vốn dĩ chẳng có chất độc chết người gì cả, chỉ là có cho thêm một lượng lớn thuốc kích dục vào thôi.
Nhớ tới nhiệm vụ cô buộc hai lão ta phải làm: “ Ta muốn các người tối nay đi gặp Karin, lấy lại số vũ khí các người đã đưa cho cô ta”.
Vốn dĩ, số vũ khí đó cũng không là gì, cô chỉ muốn lợi dụng việc này để thực hiện kế hoạch “ một mũi tên trúng hai đích” của mình mà thôi. Vừa làm lão ta điên lên vì mất đi “em gái”, vừa khiến cô không phải ra tay cũng khiến lũ “ ăn cháo đá bát” đó phải biến mất hoàn toàn.
Cô trầm ngâm nhìn vào bầu trời thênh thang ngoài kia. Đây là những gì cô muốn sao? Lôi tất cả những kẻ vô tội cùng chết theo mình là điều đúng đắn mà cô đang làm sao? Không! Có lẽ là cô đã sai rồi, dù vậy mọi chuyện đến bước đường này cũng không còn đường lui nữa. Cô vẫn phải tiếp tục bước đi.
Màn đêm yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ vi vu bên tai. Từ trong căn biệt thự vang vọng tiếng la hét của phụ nữ. Tuyệt vọng. Đau đớn.
…
“ Lam Tuyết, cậu đã bao giờ nghĩ thù hận chúng ta đối với lão ta suốt bao năm qua đều là trò đùa do ai đó đã sắp đặt chưa?”.
“ Trò đùa, ý cậu là gì?”.
“ Mình nghi ngờ lão ta vốn dĩ không phải là kẻ đứng sau giúp đỡ bốn gia tộc kia giết hại cha mẹ chúng ta”.
“ Tại sao?”
“ Trực giác cho mình biết".
“…”.
“ Lam Tuyết, hứa với mình, dù cho sau này mình có xảy ra chuyện gì, cậu cũng đừng bao giờ vội vàng kết tội kẻ khác, hãy dùng chính trái tim của cậu mà cảm nhận, mình tin thần giao cách cảm giữa chúng ta sẽ khiến cậu thông suốt ai là địch, ai là bạn”.
Đó là tất cả những điều cuối cùng Hàn Băng để lại cho cô trước khi quyết định đến Los Angeles cướp lại lô hàng. Có lẽ, cô ấy đã phần nào đoán được kết cục sẽ có thể xảy ra với mình nên mới quyết định nói với cô chuyện đó. Mà, cô lại ngốc nghếch không thể đoán ra tâm ý của cô ấy. Nhưng, cô không hiểu, rốt cuộc Hàn Băng có ý gì khi nghĩ kẻ mà cả ba người họ đều cho là kẻ thù không đội trời chung với mình suốt bao năm nay bằng hai từ “ vô tội”.
Gió biển phả vào mặt, lạnh buốt.
Lam Tuyết lững thững đi trên bờ cát mềm mịn, những hình ảnh xưa kia như thước phim quay chậm tràn ngập tâm trí cô. Từ khi còn nhỏ, cho đến khi lớn lên, rồi trở thành con người như hôm nay.
Đặc biệt, hình ảnh lão ta ân cần chăm sóc cho ba người khi bị thương sau những cuộc huấn luyện tàn khốc, cho đến lúc ba người bị ốm, rồi còn cả việc sẵn sàng đứng ra chống đối sự phản đối của huynh đệ trong bang để giúp ba người tránh bị trừng phạt khi không hoàn thành nhiệm vụ. Có điều, tất cả những chuyện đó đến cuối cùng đều kết thúc khi ba người tình cờ nghe được cuộc đối thoại trong căn hầm bí mật năm đó. Giọng nói lạnh lùng, vô tình của người đàn ông lạ mặt nói với lão ta vẫn cứ vang vọng trong đầu cô: “ Tâm địa của ta sao có thể bằng ngươi được. Một mặt thì đứng đằng sau giúp kẻ khác giết chết cha mẹ bọn chúng, một mặt lại như anh hùng, ra tay cứu bọn chúng, biến bọn chúng thành những con dao giết người cho mình, haha, Ân Dã, ta cần phải học hỏi ngươi nhiều”.
Chẳng lẽ giống như bao người nói, dẫu có mắt thấy tai nghe thì chưa chắc đã là sự thật, ba người đã sai lầm khi tin lời nói không có nguyên do đó sao? Tin một câu nói không đầu không cuối mà thù hận với lão ta suốt bao nhiêu năm nay.
Không! Nếu vậy thì cái chết của Thiên Nam cô phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ lại trùng hợp đến mức người của lão ta vô duyên vô cớ có mặt ở “ hiện trường” nơi Thiên Nam chết sao?
Hàn Băng! Cậu bảo mình phải tin lời cậu như thế nào đây?
Ring ring ring.
Chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Lam Tuyết nhấc điện thoại lên, ấn nút nghe.
Chưa để cô lên tiếng, giọng nói đàn ông gấp gáp từ đầu dây bên kia đã vang lên: “ Tiểu thư, người mà tiểu thư muốn chúng tôi bảo vệ hiện đang ở bar NIGHT…”.
“ Nói vào vấn đề chính” Lam Tuyết lạnh giọng ra lệnh.
“ Người đó hiện đang đánh nhau với người của Huyết Hải bang hội, Ân lão đại cũng ra mặt, chúng tôi không biết phải làm thế nào?”.
Chiếc điện thoại như muốn vỡ vụn ra làm nghìn mảnh trong tay Lam Tuyết, cô nghiến chặt răng vào nhau. Ân Dã! Cuối cùng ông cũng chịu ra mặt. Mặc kệ quá khứ là gì? Nếu lần này ông dám làm hại đến Nam Quân thì tôi cũng sẽ không tha cho ông.
“ Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó ngay”.
Lam Tuyết lái xe với tốc độ tối đa, băng qua hai con đường lớn cuối cùng cũng đến được bar NIGHT. Tâm trạng cô lúc này nói lo lắng cũng không hẳn, mà không lo lắng cũng chẳng xong. Bởi, không muốn nhưng cô vẫn hi vọng lời Hàn Băng suy đoán là thật, nếu vậy thì Nam Quân nhất định sẽ được bình an, còn không, một lần nữa cô sẽ phải tận mắt chứng kiến người con trai mình yêu chết trước mặt mình.
Rầm!!!
Cánh cửa bar bị đá bay ra, đổ rập xuống nền đất. Lam Tuyết lạnh lùng, cố gắng giữ tâm trạng bình ổn nhất nhìn vào quán bar, nhưng sự việc diễn ra trước mắt khiến cô có cố gắng thế nào cũng đành sụp đổ thành cát bụi.
Hình ảnh Nam Quân thương tích đầy mình, nằm bất động không biết sống chết. Còn, bên cạnh người đàn ông nửa quen nửa lạ vô tình chĩa súng vào trái tim cậụ.
Là…Long Khiên!!!
Phản bội! Lừa dối!
Thế giới mà Lam Tuyết sống, nhất quyết không thể thiếu điều này. Và, cô cũng chẳng phải người con gái ngây thơ, ngốc nghếch gì khi nói chưa từng bị kẻ khác làm vậy với mình. Nhưng, sao lần này cô lại cảm thấy đau và bất lực đến thế. Phải chăng vì kẻ lừa dối mình là người mà chính bản thân tin tưởng quá nhiều. Hay, vốn dĩ từ đầu đến cuối, tình cảm giữa cô và anh chỉ là sự hoang tưởng của cô mà thôi. Long Khiên cũng chỉ như những con người khác xung quanh cô, tình cảm chẳng thể là gì so với hai chữ “tiền – quyền”.
“ Thế nào? Chịu không nổi rồi. Mày nghĩ hôm nay sẽ có người đến cứu mày như những lần khác sao? Haha, người con gái của mày đang bận rộn tìm cách đối phó với Ân Dã, còn thời gian đâu nữa mà đến cứu mày?”.
Câu nói mà Tử Chiêu cho cô nghe vẫn văng vẳng, không tan trong tâm trí cô. Đến bước này rồi cô còn lấy gì để tin tưởng Long Khiên nữa đây? Cô và anh, một mối tình nữa yêu nữa bạn sẽ kết thúc thật sao? Cuối cùng, cũng chỉ là hai kẻ khác trí hướng, đứng trên một vùng đất, và sâu xé lẫn nhau.
Giờ thì cô đã tin câu nói của Hàn Băng là thật rồi? Tột cùng, các cô vẫn là những kẻ ngu ngốc, thù hận suốt bao năm để đối đầu với “ đồng minh”, để rồi tạo cơ hội cho kẻ thù thực sự hết lần này đến lần khác dựt dây, đưa ba người bước vào lối mòn không lối thoát.
“ Long lão đại, có vẻ anh đã đi quá giới hạn rồi đó?” Lam Tuyết nhếch miệng, lạnh lùng bước từng bước chân đi vào trong bar, ánh mắt thâm trầm không thể không liếc qua bóng hình sống dở chết dở dưới nền nhà lạnh lẽo.
Long Khiên nhấc khẩu súng trong tay rời khỏi mi tâm Nam Quân. Anh chỉnh lại quần áo lộn xộn trên người, hòa nhã mỉm cười với cô.
Nụ cười của anh vẫn vậy? Dịu dàng, ấm áp khiến cô không rời mắt được. Suýt nữa, Lam Tuyết đã vì nụ cười đó đánh bại, tưởng rằng những điều trước mắt mang hai chữ “ hiểu lầm”.
“ Người ta đồn đại thủ lĩnh Hắc Phong bang “ ba đầu sáu tay” quả không sai. Hiện giờ còn chưa lo xong chuyện của mình, vậy mà còn có thể lo lắng cho “ người tình” đến vậy?”.
Chỉ mới một ngày trước thôi, anh còn thân mật nói với cô hai từ “ bảo bối”, song bây giờ có thể nói ra những lời tuyệt tình, mỉa mai như vậy? Đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể quay nhanh như chong chóng. Một giây trước kẻ đó còn là ân nhân của bạn, bỗng một giây sau kẻ đó trở thành kẻ thù của bạn.
Luôn thường đạo lý trên đời nhiều không đếm xuể. Người ta thường nói, cứ để tất cả theo lẽ tự nhiên, song bạn lại nghiệm ra, đó vẫn chẳng thể là cách tốt nhất. Muốn sống, muốn biết được kẻ khác nghĩ gì, làm gì, ta chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Tin tưởng? Liệu có ai thực sự khiến ta có thể tin tưởng đây?
“ Chuyện của mình sao?” Lam Tuyết dựa lưng vào quầy bar nói: “ Ý Long lão đại là tìm mọi cách đối đầu với kẻ vốn dĩ không phải là kẻ thù của mình. Thậm chí kẻ đó còn là ân nhân của mình sao?”.
Đến bây giờ Lam Tuyết mới biết hóa ra bản thân cô cũng chỉ là một kẻ ích kỷ như vậy? Cô không coi tình cảm của mình đối với người khác ra sao? Song, lại khao khát người ta đối với mình thật lòng đến thế.
“ Nể tình chúng ta là chỗ quen biết, Long lão đại có thể thả người của tôi ra không?” Lam Tuyết điềm tĩnh nói, ánh mắt lại một lần nữa chăm chú nhìn Nam Quân.
Cậu dường như bị thương rất nặng, nếu không kịp thời đưa đi bệnh viện sẽ không ổn mất.
“ Được”.
…
Long Khiên ngước mắt nhìn theo bóng hình nhỏ bé ngày càng xa dần, rồi chìm hẳn vào trong bóng đêm dày đặc. Khóe môi anh nhếch lên thành nụ cười chua sót.
Lam Tuyết sẽ mãi mãi không thể biết được chuyện gì xảy ra trước, và sau khi cô xuất hiện ở đây.
…
Gió vi vu thổi. Lạnh giá.
Long Khiên quỳ dưới nền trời âm u, ảm đạm. Những mảnh thủy tinh nhọn hoắt không ngừng cứa vào da thịt anh, đau buốt. Dẫu vậy, anh không hối hận với lựa chọn của mình. Và, sẽ không bao giờ hối hận.
Nếu có người hỏi: “ Trên đời này có gì khiến bạn phải hối hận nhất?”, thì anh sẽ không do dự mà lập tức trả lời ngay, đó là: “ Anh đã không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn”.
Lam Tuyết luôn nói, tình cảm anh dành cho cô chỉ là tình thương của người anh trai dành cho em gái mình mà thôi. Đúng, ngay từ đầu chính anh cũng nghĩ như vậy? Huống hồ là một kẻ “ si tình” như cô. Nhưng, đến giờ phút này anh đã nhầm, nhầm thật rồi. Hóa ra, tình cảm anh dành cho cô đã vượt qua tình cảm anh em lâu rồi, nó không thể còn mang ý vị “ trong sáng” được nữa, sẽ mãi mãi không thể.
Nhìn thấy cô bên cạnh người con trai khác anh thấy đau.
Nhìn thấy cô buồn anh thấy đau.
Nhìn thấy cô không được hạnh phúc, anh cũng thấy đau.
Anh dám nói ra cho tất cả thế giới nghe được: “ Anh yêu cô”. Nhưng, vậy thì sao chứ? Anh biết, người cô yêu mãi mãi không phải anh. Thậm chí đến cả người con trai có thể ở bên cạnh cô lâu nhất – Hoàng Thiên Nam cũng không phải người cô yêu. Trái tim tưởng trừng như băng giá, vô tình đó thật ra đã tan chảy lâu rồi. Vì một người con trai, vì một tình yêu bị kìm nén bởi bao thù hận, lỗi lầm, và cả sự hiểu nhầm.
Hoàng Nam Quân! Anh thật ghen tỵ với người con trai này. Bởi hắn có thể có được tình yêu của người con gái đó, người con gái khiến bao kẻ với mãi không tới.
Máu, tí tách nhỏ. Ướt đẫm nền cỏ xanh mướt, mềm mại. Long Khiên nén chặt nỗi đau cả trong lòng lẫn nỗi đau thể xác. Tuyệt vọng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
“ Cha, hãy dừng lại đi. Chẳng lẽ bao nhiêu mạng người phải hi sinh rồi mà cha vẫn chưa cảm thấy hài lòng sao?”.
Từ “ cha” thoát ra khiến Long Khiên muốn lập tức thu hồi lại. Nếu có thể, anh hi vọng mình sẽ ngay lập tức rời khỏi thế gian này, để rồi sẽ không phải có bất kì quan hệ nào với người đàn ông ma quỷ này nữa.
“ Dừng lại, haha. “Anh” đang bị bệnh sao? Nếu như không làm cho Ân Dã mất hết mọi thứ hắn đang có thì anh nghĩ cha anh có thể dừng lại sao?”.
Ông ta cười lớn, lạnh lùng nói. Ánh mắt già nua, sáng quắc, thâm hiểm như loài hổ báo chĩa vào Long Khiên.
Hận thù trong lòng bao nhiêu năm, bày mưu tính kế bao nhiêu tâm huyết vậy mà anh lại bảo ông ta dừng lại sao? Anh nghĩ mình là ai? Con trai ông ta sao? Không! Anh chỉ là đứa con hoang bị vứt bỏ ngoài đường do ông ta nhặt về nuôi mà thôi.
“ Người cha muốn hại là Ân Dã, vậy sao cha lại đi lôi Winly, Sacly và Leeran vào làm gì? Nói đi nói lại bọn chúng cũng chỉ là những đứa trẻ thôi mà?”, Long Khiên kiên định nhìn ông ta. Trên đời này, họa chăng có hai chữ “lựa chọn”, anh chỉ xin mình được chết đi nơi xó xỉnh nào đó còn hơn được ông ta cứu giúp, biến hai bàn tay anh thành một màu đỏ…của máu.
“ Hừ! Vậy thì đã sao? Có trách thì hãy trách vì sao ông ta lại thương yêu và coi trọng bọn chúng” Ông ta hừ lạnh, nói: “ Anh đừng tưởng tôi không biết anh có tình cảm với Sacly, hơn nữa còn dám làm trái mệnh lệnh của tôi, năm lần bảy lượt tha cho Hoàng Nam Quân, còn câu kết với Hắc Hổ tạo ra một đoạn ghi âm, nói cho Sacly biết Ân Dã không phải kẻ luôn h.ãm hại Hoàng Nam Quân”.
Đúng vậy! Mọi chuyện tối nay Lam Tuyết thấy đều là vở kịch do anh cùng Hắc Hổ, Nam Quân bày ra. Song, khi ông ta nói ra những lời này, Long Khiên biết anh đã không còn có con đường sống nữa rồi. Nhưng, không sao? Đây chẳng phải thứ anh muốn sao? Ám chỉ cho cô biết Ân Dã không phải kẻ thù thực sự của mình chỉ là cái cớ. Điều anh muốn nhất chính là mong cô hãy nắm lấy hạnh phúc của mình, đừng cố chấp buông tay nữa. Anh không thể có được tình yêu của cô, nhưng anh cũng sẽ không ích kỷ mà cướp đi tình yêu của cô. Bởi, anh cần cô được hạnh phúc hơn bất cứ ai hết.
Nhắm mắt lại, anh có thể nhìn thấy nụ cười ngàn năm có một của cô, anh cũng có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh băng vô tình ấy, và còn cả sự thất vọng, khinh bỉ của cô tối hôm nay nữa. Tất cả cứ luẩn quẩn như một vòng tuần hoàn…liên hồi.
“ Thế nào? Không còn gì để nói sao?”.
“…”.
“ Được! Vậy thì cũng đừng trách “ người cha” này vô tình. Có trách thì hãy trách trái tim anh đã mang một chữ “ tình””.
Ông ta rút khẩu súng lục từ trong túi áo ra, nhắm thẳng vào mi tâm anh.
Pằng!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.