Chương 23: Yêu!!!
Linzy Chi
24/02/2014
Hối hận liệu có còn kịp khi mà người đã chẳng còn.
***
Băng Vy cúp điện thoại, quay sang Tuấn Kiệt nở nụ cười tươi tắn nhất. Cô biết cậu đã nghe thấy hết cuộc điện thoại, nhưng vẫn không muốn cậu thấy được sự đau đớn, tủi hận trong lòng mình.
Ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm nay, chỉ vừa mới đây thôi, mặt trăng vẫn còn lấp ló trên nơi cao cao ấy, vậy mà bây giờ đã bị đám mây đen nuốt trửng lấy.
“ Cá lớn nuốt cá bé” đây là quy luật của cuộc sống, sự việc đi đến bước đường này cũng đã được dự đoán từ trước, có đau khổ, thương tâm cũng chỉ là chớp nhoáng.
“ Từ sau giờ phút này chúng ta sẽ trở thành những người xa lạ. Có gặp lại nhau thì hãy quay mặt đi, đừng nhìn lại” Băng Vy thở dài, nhàn nhạt lên tiếng.
Người xa lạ. Nghe mới dễ làm sao? Cô không biết Tuấn Kiệt có thể làm được không, nhưng cô biết chắc chính bản thân mình là kẻ không cam lòng, nói ra được, xong tuyệt nhiên lại không làm được.
Tuấn Kiệt không nói gì? Không phản bác, cũng không đồng ý. Cậu nhìn cô, xoáy sâu vào đôi mắt phức tạp ấy. Tự hỏi, liệu cô đã bao giờ sống thật với chính mình chưa, đã bao giờ biết rằng bản thân cô vốn dĩ cũng cần được hạnh phúc chưa?
Vươn tay, ôm lấy thân hình nhớ nhung vào lòng, Tuấn Kiệt tựa cằm lên mái tóc đỏ rực, hít lấy hương hoa lan thuần khiết tỏa ra từ trên người cô, nhắm mắt lại, lặng im để cho bản thân mình có thể nhớ mãi hương thơm đặc trưng chỉ có ở riêng người con gái này.
“ Em yên tâm, lần này xa nhau, anh sẽ cất em vào nơi sâu thẳm nhất trong tim, để mãi mãi không bao giờ nhớ đến nữa” Tuấn Kiệt thì thầm trong lòng, như một lời hứa với chính mình, xong lại không cho cô được nghe thấy, vì cậu sợ, mình không đủ bản lĩnh để nói ra trước cô.
…
Bệnh viện tại Los Angeles.
Hắc Hổ đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, hai tay ôm lấy đỉnh đầu. Hối hận! Bao trùm tâm trí. Tự trách tại sao mình lại nghe lời Hàn Băng vào giờ khắc sinh tử đó. Nếu ngay từ đầu hắn phản đối lựa chọn của cô thì người nằm trong đó đã không phải là cô? Có điều, trên đời này chẳng bao giờ xuất hiện một từ được gọi là nếu. Vậy nên, điều hắn có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho cô có thể bình an, cho dù biết điều đó chỉ là việc làm vô ích.
Thời gian trôi đi, mau chóng và vô nghĩa.
Từ hàng ghế Hắc Hổ ngồi có thể nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt trời bắt đầu ngả về Tây, ánh sáng đỏ rực, nóng ấm, chiếu xuống nhân gian một màu ảm đạm, buồn tẻ, xen chút gì đó cô đơn, nuối tiếc.
Hàn Băng cấp cứu cũng đã hơn mười hai tiếng, giây phút qua đi như vết dao sắc nhọn cứa vào tận cõi lòng Hắc Hổ. Đối với hắn, cô không những là thủ lĩnh, là bề trên, mà còn là một người em gái quan trọng nhất trong cuộc đời, tình cảm này còn sâu đậm, lớn lao hơn cả tình yêu, hay thậm chí là tình thân.
Bước chân vội vã, dồn dập va chạm lên nền đá hóa trắng muốt. Hắc Hổ ngẩng đầu, bắt gặp bóng hình “ thân tàn ma dại” của Lam Tuyết cùng Băng Vy đi tới. Quần áo xộc xệch, gương mặt xinh đẹp nhễ nhại mồ hôi, còn có thêm vài cộng tóc ướt dính lên đó, có vẻ hai người đến đây một cách rất vội vàng.
“ Tiểu Băng…sao rồi?” Băng Vy chống hai tay lên hông, gập người xuống, thở hắt ra, hỏi đứt quãng.
Hắc Hổ lắc đầu, quay mặt nhìn vào cánh cửa đóng chặt khít của phòng cấp cứu.
Lam Tuyết nhìn theo ánh mắt Hắc Hổ, bình tĩnh ngồi xuống hàng ghế chờ. Trong lòng cô bây giờ đang có ngọn lửa rực cháy, chỉ chờ thiêu đốt lấy lục phủ ngũ tạng ra thành tro bụi, xong cô vẫn cố gắng đè nén tất cả xuống, nhắm mắt một cách bất đắc dĩ.
Băng Vy không nói thêm gì nữa, ngồi xuống bên cạnh Lam Tuyết, đôi mắt đỏ rực xoáy sâu vào cánh cửa trắng lạnh lẽo đóng chặt.
Nóng nảy. Giận giữ vào giờ phút này chỉ có thể làm hại chính bản thân mình mà thôi. Vậy nên, họ muốn đợi, đợi đến khi có thể khiến trái tim an tâm hơn, đến khi có thể bình thản nhất đối mặt với sóng gió trước mắt.
Ting.
Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Đi đầu là một vị bác sĩ già, trên khóe mắt có nhiều vết chân chim, khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Ông nhìn ba người đang ngồi trước phòng cấp cứu, vẻ mặt dường như có chút vui mừng, nhưng cũng có chút áy náy.
“ Bác sĩ, bạn cháu sao rồi?” Lam Tuyết có phản ứng đầu tiên, cô điềm đạm, lễ phép hỏi, ánh mắt lại không nhìn vị bác sĩ mà dán chặt vào người con gái bất động trên xe đẩy đằng sau ông.
“ Đã qua cơn nguy hiểm…” Vị bác sĩ gật gật đầu trả lời: “ Nhưng, vết thương va chạm ở trên đầu rất nặng, có thể tỉnh lại hay không thì chưa thể nói trước”.
Trong đầu ba người bỗng “ầm” một tiếng dữ dội. “ Có thể tỉnh lại hay không thì chưa thể nói trước” ư? Hừ! Điều đó chẳng phải còn tồi tệ hơn là phải chết sao? Sống mà như cái xác bất động thì còn ý nghĩa gì nữa?
Nghĩ thì nghĩ vậy? Ba người vẫn hi vọng vào bốn từ “ chưa thể nói trước” kia. Đúng vậy, Hàn Băng là ai chứ? Cô ấy nhất định là người không khuất phục trước khó khăn. Chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy sẽ có thể vượt qua.
…
Ngồi trong cửa phòng cấp cứu, ngắm gương mặt an giấc trên chiếc giường trắng sữa. Khải Phong đột nhiên mỉm cười, đây là lần đầu tiên cậu được ở bên cô gần gũi như thế này, nếu nói là thỏa mãn thì là nói dối, bởi cậu thà không bao giờ được gần cô còn hơn phải nhìn thấy cô sống không được mà chết cũng không xong, chỉ có điều, nếu nói là không thì cũng là dối trá nốt, bởi cảm giác này thật sự rất hạnh phúc, cho dù nó có ích kỉ đi chăng nữa. Rất mâu thuẫn phải không?
“ Cậu đến rồi?” Hắc Hổ từ ngoài cửa đi vào, lạnh lùng nhìn người con trai trước mặt. Hắn cảm thấy mình thật liều mạng, đã biết hai vị tiểu thư kia không cho phép hắn nói ra chuyện Hàn Băng bị thương cho Vương Khải Phong biết mà hắn vẫn lén lút làm trái. Tự giải thích cho mình rằng là vì lời dặn dò của Hàn Băng lúc trước khi bị thương. Nhưng, hắn biết rõ ràng hành động này mang ý nghĩa khác. Đó là, sống không được ở bên nhau, vậy thì khi nằm giữa ranh giới sinh – tử hãy đến bên cạnh nhau, lấp đầy đi nỗi cô đơn, đau khổ của quá khứ và…hiện tại.
Khải Phong nhìn người con trai xa lạ, gật đầu. Tuy không biết hắn là ai, nhưng giọng nói này rất quen, chính là giọng nói của người đã báo cho cậu biết chuyện của Hàn Băng.
Lấy từ trên người ra một bức thư, Hắc Hổ đặt trước mặt Khải Phong, lãnh đạm nói: “ Đây là thứ đại tiểu thư bảo tôi chuyển đến cậu, cô ấy muốn nói với câu hai từ “ xin lỗi””.
Hắc Hổ nói xong, quay người bước đi, để lại Khải Phong một mình, nhìn chăm chú vào bức thư trước mặt, trong lòng dội lên ngọn lửa nóng bỏng, hồi hộp,… chờ mong. Bức thư này, sẽ làm thay đổi tâm trí cậu.
…
Lam Tuyết ngồi trên chiếc ghế thủ lĩnh được khắc hình ngọn gió đen của Hắc Phong bang, cô lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hai gã đàn ông trước mặt. Khóe môi hơi nhếch lên như cười như không, giọng nói băng lãnh, tuyệt tình vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
“ Các người vẫn chưa quên hiện tại các người là thuộc hạ của ai chứ?”
Đáp lại lời nói đó là một màn gật đầu lịa lịa. Từ hai tháng trước khi người con gái trước mặt xuất hiện trên đường đua JX thì bọn họ đã biết bản thân mình cùng các anh em trong Xích Bang và Hắc Dã bang đã không còn cơ hội phục tùng cho Huyết Hải bang hội nữa rồi.
Lam Tuyết cười lạnh. Biết ư? Bọn chúng nghĩ cô là con nít sao? Biết mà còn dám đứng đằng sau âm thầm h.ãm hại người của cô để giúp Huyết Hải bang hội sao? Hôm nay, nếu cô bỏ qua chuyện này thì cô không còn mang họ Hàn nữa?
“ Nếu như các người đã biết vậy thì ta có một việc muốn giao cho các người, chỉ cần các người hoàn thành thì vụ việc lần này sẽ được bỏ qua”.
“ Được, tiểu thư xin cứ giao phó”.
…
Khải Phong, khi bức thư này đến được tay anh thì chính là lúc em không thể nhìn thấy anh được nữa?
Dù biết rằng bây giờ có nói gì đều cũng đã muộn màng, nhưng em vẫn phải nói với anh ba từ mà em vẫn luôn cất giấu trong lòng, chỉ sợ không cẩn thận nó sẽ thốt ra. Đó chính là…
Em yêu anh!!!
Em yêu anh!!!
Em yêu anh! Vương Khải Phong.
Tình yêu của em dành cho anh chắc chắn không nhỏ hơn anh dành cho em, bởi nó không những là tình cảm đơn thuần giữa nam và nữ mà nó còn được hòa quyện giữa nhớ nhung và những giọt nước mắt.
Yêu! Hận! Hai cung bậc cảm xúc, hai sự lựa chọn xong vẫn cùng kết cục là không thể xóa nhòa. Có điều, em luôn biết cách che dấu tình cảm của mình, luôn biết khi nào cần đối mặt, khi nào cần né tránh.
Bởi…
Thế giới em sống không có “ tình”.
Thế giới em sống không có “yêu”.
Chỉ có hận thù, máu, nước mắt được phép tồn tại.
Vậy nên em làm tất cả từ trước đến nay cũng chỉ là hi vọng anh được sống, được hạnh phúc dù người con gái bên cạnh anh là ai đi chăng nữa?
Xong…
Bây giờ em đã hối hận rồi anh à! Đây là lần đâu tiên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời em xuất hiện hai từ “ hối hận”. Vì anh? Và, vì tình yêu không trọn vẹn của chúng ta.
Cuối cùng, em mong anh có thể tìm lấy cho mình một hạnh phúc riêng, với người con gái…không phải là em.
Làn gió lạnh thổi qua ô cửa sổ, cuốn đi lá thư trên tay Khải Phong. Nét chữ gọn gàng, ngay ngắn thấm sâu vào trong tâm trí cậu. Tại sao cô lại tàn nhẫn đến thế? Tại sao khi cô gần như rời khỏi cậu thì lại để lại cho cậu sự tiếc nuối trong tim. “ Em yêu anh” ba từ này giờ khắc này sao lại đau đớn đến vậy? Ích kỉ, cô thật là ích kỉ, rõ ràng biết người cậu yêu mãi là cô vậy mà còn muốn cậu có thể hạnh phúc bên người con gái khác ư? Xin lỗi, cô làm được nhưng cậu thì không? Bởi, cậu sẽ đợi cô, đợi đến ngày cô tỉnh dậy, dù mất một năm, mười năm, hai mươi năm hay thậm chí cả đời đi nữa thì cậu cũng sẽ đợi.
Đặt nụ hôn nhẹ lên đôi môi trắng bệch, Khải Phong mỉm cười, nhìn theo bức thư từ từ bay qua ô cửa sổ, biến mất khỏi tầm nhìn của cậu. Tình yêu giữa hai người giống như bức thư này vậy? Đến nhanh mà đi cũng nhanh. Không để lại bất kì dấu vết nào?
…
Mưa phùn lất phất ngoài cửa sổ, đọng lại hơi nước mờ đục trên mặt kính trong suốt.
Băng Vy nhíu mày, nhẫn nhịn nỗi đau truyền dưới bụng cùng “cơn” cằn nhằn, trách móc của Hắc Doãn. Haiz, dù sao cô vẫn còn sống sờ sờ đây thây, làm gì mà hắn phải nói nhiều như cô sắp chết không bằng.
Bỗng, Băng Vy khựng lại khi nghĩ tới hai từ “ sắp chết”, nỗi chua sót từ trong lòng lại dâng lên. Hình ảnh Hàn Băng nằm bất động ở giường bệnh khiến cô khó chịu. Hơn nữa, từ hôm qua đến giờ, chỉ cần thấy cô là Hải Linh đều truy hỏi tung tích Hàn Băng khiến cô tâm trí phức tạp giờ còn rối loạn hơn.
Cô phải nói thế nào với cô ấy chứ? Chẳng lẽ nói là Hàn Băng đang bị thương nằm tại bệnh viện Los Angeles hay nói thẳng ra cô ấy hiện giờ sống chết không rõ. Xin lỗi, cô không thể nói được. Vì trên đời này, có những người khiến ta dù có muốn cũng không thể làm tổn thương.
“ Tiểu thư, vết thương của em bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, phải điều trị ít nhất hơn một tuần mới mong lành lại” Hắc Doãn đặt đống băng gạc xuống bàn, giọng nói trầm trầm, ấm áp nhắc nhở Băng Vy.
Băng Vy nghe vậy, mỉm cười lười nhác, cô thờ ơ lên tiếng: “ Anh nghĩ em có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sao? Không thể, anh có hiểu không?”.
“ Tiểu Vy!” Hắc Doãn khẽ gắt lên, hắn biết rõ chuyện này hơn ai hết, nhưng vết thương của cô…
“ Em không sao?” Băng Vy lắc đầu, kiên quyết chặn lại lời nói tiếp theo của Hắc Doãn. Mạng sống của cô không quan trọng bằng bao sinh mạng huynh đệ Hắc Phong. Hơn nữa, mối hận của Hàn Băng, cô nhất định bắt ông ta phải trả. Điều này, cô tin Hắc Doãn có thể hiểu được.
Còn Hải Linh thì sao? Cô phải làm gì mới có thể bảo vệ cô ấy đây? Thân phận của cô ấy khi đưa ra ngoài ánh sáng sẽ khiến mọi thứ thay đổi đến mức nào?
Máu! Nước mắt! Có vì thế mà chảy nhiều hơn.
…
Màn đêm tăm tối che kín vùng trời. Những áng mây đen lượn lờ, di chuyển từ bên này sang bên khác. Hòa cùng với đó, vài cơn gió lạnh khẽ thổi qua, làm lạnh lẽo tâm can con người.
Lam Tuyết dựa đầu ra thành ghế lái, đôi tay nhỏ nhắn bao bọc bởi bao tay đen bóng loáng bằng da, từng ngón tay di chuyển, vân vê chai nước trong tay. Ánh mắt nhìn lên gương chiếu hậu, lạnh lùng liếc hai người đàn ông phía sau.
“ Hãy uống trước khi xuống xe” Lam Tuyết lẳng chai nước trong tay ra đằng sau, dừng lại trong lòng thủ lĩnh Xích bang.
Thủ lĩnh Xích bang run run tay cầm trai nước lên. Ông ta không biết trong đây có gì, nhưng chắc chắn nó không có lợi gì cả, vậy mà lại không đủ bản lĩnh cự tuyệt. Chết! Sao cũng tốt hơn sống trong những tháng ngày nơm nớp hãi hùng.
Ực ực ực.
Uống hết phân nửa chai nước, ông ta đưa ra trước mặt người ngồi bên. Thủ lĩnh Hắc Dã nhận lấy, uống hết chỗ nước còn lại, rồi quay sang nhìn Lam Tuyết.
Lam Tuyết mỉm cười hài lòng. Bọn chúng nghĩ đơn giản quá đấy, cô muốn giết bọn chúng sao có thể dùng cách thức “dễ dàng” này. Cô thừa nhận trong đó có một loại thuốc, nhưng tuyệt nhiên không phải thuốc độc, mà là…
***
Băng Vy cúp điện thoại, quay sang Tuấn Kiệt nở nụ cười tươi tắn nhất. Cô biết cậu đã nghe thấy hết cuộc điện thoại, nhưng vẫn không muốn cậu thấy được sự đau đớn, tủi hận trong lòng mình.
Ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm nay, chỉ vừa mới đây thôi, mặt trăng vẫn còn lấp ló trên nơi cao cao ấy, vậy mà bây giờ đã bị đám mây đen nuốt trửng lấy.
“ Cá lớn nuốt cá bé” đây là quy luật của cuộc sống, sự việc đi đến bước đường này cũng đã được dự đoán từ trước, có đau khổ, thương tâm cũng chỉ là chớp nhoáng.
“ Từ sau giờ phút này chúng ta sẽ trở thành những người xa lạ. Có gặp lại nhau thì hãy quay mặt đi, đừng nhìn lại” Băng Vy thở dài, nhàn nhạt lên tiếng.
Người xa lạ. Nghe mới dễ làm sao? Cô không biết Tuấn Kiệt có thể làm được không, nhưng cô biết chắc chính bản thân mình là kẻ không cam lòng, nói ra được, xong tuyệt nhiên lại không làm được.
Tuấn Kiệt không nói gì? Không phản bác, cũng không đồng ý. Cậu nhìn cô, xoáy sâu vào đôi mắt phức tạp ấy. Tự hỏi, liệu cô đã bao giờ sống thật với chính mình chưa, đã bao giờ biết rằng bản thân cô vốn dĩ cũng cần được hạnh phúc chưa?
Vươn tay, ôm lấy thân hình nhớ nhung vào lòng, Tuấn Kiệt tựa cằm lên mái tóc đỏ rực, hít lấy hương hoa lan thuần khiết tỏa ra từ trên người cô, nhắm mắt lại, lặng im để cho bản thân mình có thể nhớ mãi hương thơm đặc trưng chỉ có ở riêng người con gái này.
“ Em yên tâm, lần này xa nhau, anh sẽ cất em vào nơi sâu thẳm nhất trong tim, để mãi mãi không bao giờ nhớ đến nữa” Tuấn Kiệt thì thầm trong lòng, như một lời hứa với chính mình, xong lại không cho cô được nghe thấy, vì cậu sợ, mình không đủ bản lĩnh để nói ra trước cô.
…
Bệnh viện tại Los Angeles.
Hắc Hổ đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, hai tay ôm lấy đỉnh đầu. Hối hận! Bao trùm tâm trí. Tự trách tại sao mình lại nghe lời Hàn Băng vào giờ khắc sinh tử đó. Nếu ngay từ đầu hắn phản đối lựa chọn của cô thì người nằm trong đó đã không phải là cô? Có điều, trên đời này chẳng bao giờ xuất hiện một từ được gọi là nếu. Vậy nên, điều hắn có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho cô có thể bình an, cho dù biết điều đó chỉ là việc làm vô ích.
Thời gian trôi đi, mau chóng và vô nghĩa.
Từ hàng ghế Hắc Hổ ngồi có thể nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt trời bắt đầu ngả về Tây, ánh sáng đỏ rực, nóng ấm, chiếu xuống nhân gian một màu ảm đạm, buồn tẻ, xen chút gì đó cô đơn, nuối tiếc.
Hàn Băng cấp cứu cũng đã hơn mười hai tiếng, giây phút qua đi như vết dao sắc nhọn cứa vào tận cõi lòng Hắc Hổ. Đối với hắn, cô không những là thủ lĩnh, là bề trên, mà còn là một người em gái quan trọng nhất trong cuộc đời, tình cảm này còn sâu đậm, lớn lao hơn cả tình yêu, hay thậm chí là tình thân.
Bước chân vội vã, dồn dập va chạm lên nền đá hóa trắng muốt. Hắc Hổ ngẩng đầu, bắt gặp bóng hình “ thân tàn ma dại” của Lam Tuyết cùng Băng Vy đi tới. Quần áo xộc xệch, gương mặt xinh đẹp nhễ nhại mồ hôi, còn có thêm vài cộng tóc ướt dính lên đó, có vẻ hai người đến đây một cách rất vội vàng.
“ Tiểu Băng…sao rồi?” Băng Vy chống hai tay lên hông, gập người xuống, thở hắt ra, hỏi đứt quãng.
Hắc Hổ lắc đầu, quay mặt nhìn vào cánh cửa đóng chặt khít của phòng cấp cứu.
Lam Tuyết nhìn theo ánh mắt Hắc Hổ, bình tĩnh ngồi xuống hàng ghế chờ. Trong lòng cô bây giờ đang có ngọn lửa rực cháy, chỉ chờ thiêu đốt lấy lục phủ ngũ tạng ra thành tro bụi, xong cô vẫn cố gắng đè nén tất cả xuống, nhắm mắt một cách bất đắc dĩ.
Băng Vy không nói thêm gì nữa, ngồi xuống bên cạnh Lam Tuyết, đôi mắt đỏ rực xoáy sâu vào cánh cửa trắng lạnh lẽo đóng chặt.
Nóng nảy. Giận giữ vào giờ phút này chỉ có thể làm hại chính bản thân mình mà thôi. Vậy nên, họ muốn đợi, đợi đến khi có thể khiến trái tim an tâm hơn, đến khi có thể bình thản nhất đối mặt với sóng gió trước mắt.
Ting.
Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Đi đầu là một vị bác sĩ già, trên khóe mắt có nhiều vết chân chim, khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Ông nhìn ba người đang ngồi trước phòng cấp cứu, vẻ mặt dường như có chút vui mừng, nhưng cũng có chút áy náy.
“ Bác sĩ, bạn cháu sao rồi?” Lam Tuyết có phản ứng đầu tiên, cô điềm đạm, lễ phép hỏi, ánh mắt lại không nhìn vị bác sĩ mà dán chặt vào người con gái bất động trên xe đẩy đằng sau ông.
“ Đã qua cơn nguy hiểm…” Vị bác sĩ gật gật đầu trả lời: “ Nhưng, vết thương va chạm ở trên đầu rất nặng, có thể tỉnh lại hay không thì chưa thể nói trước”.
Trong đầu ba người bỗng “ầm” một tiếng dữ dội. “ Có thể tỉnh lại hay không thì chưa thể nói trước” ư? Hừ! Điều đó chẳng phải còn tồi tệ hơn là phải chết sao? Sống mà như cái xác bất động thì còn ý nghĩa gì nữa?
Nghĩ thì nghĩ vậy? Ba người vẫn hi vọng vào bốn từ “ chưa thể nói trước” kia. Đúng vậy, Hàn Băng là ai chứ? Cô ấy nhất định là người không khuất phục trước khó khăn. Chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy sẽ có thể vượt qua.
…
Ngồi trong cửa phòng cấp cứu, ngắm gương mặt an giấc trên chiếc giường trắng sữa. Khải Phong đột nhiên mỉm cười, đây là lần đầu tiên cậu được ở bên cô gần gũi như thế này, nếu nói là thỏa mãn thì là nói dối, bởi cậu thà không bao giờ được gần cô còn hơn phải nhìn thấy cô sống không được mà chết cũng không xong, chỉ có điều, nếu nói là không thì cũng là dối trá nốt, bởi cảm giác này thật sự rất hạnh phúc, cho dù nó có ích kỉ đi chăng nữa. Rất mâu thuẫn phải không?
“ Cậu đến rồi?” Hắc Hổ từ ngoài cửa đi vào, lạnh lùng nhìn người con trai trước mặt. Hắn cảm thấy mình thật liều mạng, đã biết hai vị tiểu thư kia không cho phép hắn nói ra chuyện Hàn Băng bị thương cho Vương Khải Phong biết mà hắn vẫn lén lút làm trái. Tự giải thích cho mình rằng là vì lời dặn dò của Hàn Băng lúc trước khi bị thương. Nhưng, hắn biết rõ ràng hành động này mang ý nghĩa khác. Đó là, sống không được ở bên nhau, vậy thì khi nằm giữa ranh giới sinh – tử hãy đến bên cạnh nhau, lấp đầy đi nỗi cô đơn, đau khổ của quá khứ và…hiện tại.
Khải Phong nhìn người con trai xa lạ, gật đầu. Tuy không biết hắn là ai, nhưng giọng nói này rất quen, chính là giọng nói của người đã báo cho cậu biết chuyện của Hàn Băng.
Lấy từ trên người ra một bức thư, Hắc Hổ đặt trước mặt Khải Phong, lãnh đạm nói: “ Đây là thứ đại tiểu thư bảo tôi chuyển đến cậu, cô ấy muốn nói với câu hai từ “ xin lỗi””.
Hắc Hổ nói xong, quay người bước đi, để lại Khải Phong một mình, nhìn chăm chú vào bức thư trước mặt, trong lòng dội lên ngọn lửa nóng bỏng, hồi hộp,… chờ mong. Bức thư này, sẽ làm thay đổi tâm trí cậu.
…
Lam Tuyết ngồi trên chiếc ghế thủ lĩnh được khắc hình ngọn gió đen của Hắc Phong bang, cô lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hai gã đàn ông trước mặt. Khóe môi hơi nhếch lên như cười như không, giọng nói băng lãnh, tuyệt tình vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
“ Các người vẫn chưa quên hiện tại các người là thuộc hạ của ai chứ?”
Đáp lại lời nói đó là một màn gật đầu lịa lịa. Từ hai tháng trước khi người con gái trước mặt xuất hiện trên đường đua JX thì bọn họ đã biết bản thân mình cùng các anh em trong Xích Bang và Hắc Dã bang đã không còn cơ hội phục tùng cho Huyết Hải bang hội nữa rồi.
Lam Tuyết cười lạnh. Biết ư? Bọn chúng nghĩ cô là con nít sao? Biết mà còn dám đứng đằng sau âm thầm h.ãm hại người của cô để giúp Huyết Hải bang hội sao? Hôm nay, nếu cô bỏ qua chuyện này thì cô không còn mang họ Hàn nữa?
“ Nếu như các người đã biết vậy thì ta có một việc muốn giao cho các người, chỉ cần các người hoàn thành thì vụ việc lần này sẽ được bỏ qua”.
“ Được, tiểu thư xin cứ giao phó”.
…
Khải Phong, khi bức thư này đến được tay anh thì chính là lúc em không thể nhìn thấy anh được nữa?
Dù biết rằng bây giờ có nói gì đều cũng đã muộn màng, nhưng em vẫn phải nói với anh ba từ mà em vẫn luôn cất giấu trong lòng, chỉ sợ không cẩn thận nó sẽ thốt ra. Đó chính là…
Em yêu anh!!!
Em yêu anh!!!
Em yêu anh! Vương Khải Phong.
Tình yêu của em dành cho anh chắc chắn không nhỏ hơn anh dành cho em, bởi nó không những là tình cảm đơn thuần giữa nam và nữ mà nó còn được hòa quyện giữa nhớ nhung và những giọt nước mắt.
Yêu! Hận! Hai cung bậc cảm xúc, hai sự lựa chọn xong vẫn cùng kết cục là không thể xóa nhòa. Có điều, em luôn biết cách che dấu tình cảm của mình, luôn biết khi nào cần đối mặt, khi nào cần né tránh.
Bởi…
Thế giới em sống không có “ tình”.
Thế giới em sống không có “yêu”.
Chỉ có hận thù, máu, nước mắt được phép tồn tại.
Vậy nên em làm tất cả từ trước đến nay cũng chỉ là hi vọng anh được sống, được hạnh phúc dù người con gái bên cạnh anh là ai đi chăng nữa?
Xong…
Bây giờ em đã hối hận rồi anh à! Đây là lần đâu tiên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời em xuất hiện hai từ “ hối hận”. Vì anh? Và, vì tình yêu không trọn vẹn của chúng ta.
Cuối cùng, em mong anh có thể tìm lấy cho mình một hạnh phúc riêng, với người con gái…không phải là em.
Làn gió lạnh thổi qua ô cửa sổ, cuốn đi lá thư trên tay Khải Phong. Nét chữ gọn gàng, ngay ngắn thấm sâu vào trong tâm trí cậu. Tại sao cô lại tàn nhẫn đến thế? Tại sao khi cô gần như rời khỏi cậu thì lại để lại cho cậu sự tiếc nuối trong tim. “ Em yêu anh” ba từ này giờ khắc này sao lại đau đớn đến vậy? Ích kỉ, cô thật là ích kỉ, rõ ràng biết người cậu yêu mãi là cô vậy mà còn muốn cậu có thể hạnh phúc bên người con gái khác ư? Xin lỗi, cô làm được nhưng cậu thì không? Bởi, cậu sẽ đợi cô, đợi đến ngày cô tỉnh dậy, dù mất một năm, mười năm, hai mươi năm hay thậm chí cả đời đi nữa thì cậu cũng sẽ đợi.
Đặt nụ hôn nhẹ lên đôi môi trắng bệch, Khải Phong mỉm cười, nhìn theo bức thư từ từ bay qua ô cửa sổ, biến mất khỏi tầm nhìn của cậu. Tình yêu giữa hai người giống như bức thư này vậy? Đến nhanh mà đi cũng nhanh. Không để lại bất kì dấu vết nào?
…
Mưa phùn lất phất ngoài cửa sổ, đọng lại hơi nước mờ đục trên mặt kính trong suốt.
Băng Vy nhíu mày, nhẫn nhịn nỗi đau truyền dưới bụng cùng “cơn” cằn nhằn, trách móc của Hắc Doãn. Haiz, dù sao cô vẫn còn sống sờ sờ đây thây, làm gì mà hắn phải nói nhiều như cô sắp chết không bằng.
Bỗng, Băng Vy khựng lại khi nghĩ tới hai từ “ sắp chết”, nỗi chua sót từ trong lòng lại dâng lên. Hình ảnh Hàn Băng nằm bất động ở giường bệnh khiến cô khó chịu. Hơn nữa, từ hôm qua đến giờ, chỉ cần thấy cô là Hải Linh đều truy hỏi tung tích Hàn Băng khiến cô tâm trí phức tạp giờ còn rối loạn hơn.
Cô phải nói thế nào với cô ấy chứ? Chẳng lẽ nói là Hàn Băng đang bị thương nằm tại bệnh viện Los Angeles hay nói thẳng ra cô ấy hiện giờ sống chết không rõ. Xin lỗi, cô không thể nói được. Vì trên đời này, có những người khiến ta dù có muốn cũng không thể làm tổn thương.
“ Tiểu thư, vết thương của em bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, phải điều trị ít nhất hơn một tuần mới mong lành lại” Hắc Doãn đặt đống băng gạc xuống bàn, giọng nói trầm trầm, ấm áp nhắc nhở Băng Vy.
Băng Vy nghe vậy, mỉm cười lười nhác, cô thờ ơ lên tiếng: “ Anh nghĩ em có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sao? Không thể, anh có hiểu không?”.
“ Tiểu Vy!” Hắc Doãn khẽ gắt lên, hắn biết rõ chuyện này hơn ai hết, nhưng vết thương của cô…
“ Em không sao?” Băng Vy lắc đầu, kiên quyết chặn lại lời nói tiếp theo của Hắc Doãn. Mạng sống của cô không quan trọng bằng bao sinh mạng huynh đệ Hắc Phong. Hơn nữa, mối hận của Hàn Băng, cô nhất định bắt ông ta phải trả. Điều này, cô tin Hắc Doãn có thể hiểu được.
Còn Hải Linh thì sao? Cô phải làm gì mới có thể bảo vệ cô ấy đây? Thân phận của cô ấy khi đưa ra ngoài ánh sáng sẽ khiến mọi thứ thay đổi đến mức nào?
Máu! Nước mắt! Có vì thế mà chảy nhiều hơn.
…
Màn đêm tăm tối che kín vùng trời. Những áng mây đen lượn lờ, di chuyển từ bên này sang bên khác. Hòa cùng với đó, vài cơn gió lạnh khẽ thổi qua, làm lạnh lẽo tâm can con người.
Lam Tuyết dựa đầu ra thành ghế lái, đôi tay nhỏ nhắn bao bọc bởi bao tay đen bóng loáng bằng da, từng ngón tay di chuyển, vân vê chai nước trong tay. Ánh mắt nhìn lên gương chiếu hậu, lạnh lùng liếc hai người đàn ông phía sau.
“ Hãy uống trước khi xuống xe” Lam Tuyết lẳng chai nước trong tay ra đằng sau, dừng lại trong lòng thủ lĩnh Xích bang.
Thủ lĩnh Xích bang run run tay cầm trai nước lên. Ông ta không biết trong đây có gì, nhưng chắc chắn nó không có lợi gì cả, vậy mà lại không đủ bản lĩnh cự tuyệt. Chết! Sao cũng tốt hơn sống trong những tháng ngày nơm nớp hãi hùng.
Ực ực ực.
Uống hết phân nửa chai nước, ông ta đưa ra trước mặt người ngồi bên. Thủ lĩnh Hắc Dã nhận lấy, uống hết chỗ nước còn lại, rồi quay sang nhìn Lam Tuyết.
Lam Tuyết mỉm cười hài lòng. Bọn chúng nghĩ đơn giản quá đấy, cô muốn giết bọn chúng sao có thể dùng cách thức “dễ dàng” này. Cô thừa nhận trong đó có một loại thuốc, nhưng tuyệt nhiên không phải thuốc độc, mà là…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.