Chương 108: Ngoại truyện tổng hợp Nhật ký của Bành Oánh
Mạch Ngôn Xuyên
05/05/2019
Ngày 1 tháng 9 năm 2006, tôi được phân đến lớp 11(1), Chu Phỉ Phỉ kéo tôi ra ngoài hành lang tán gẫu.
Chu Phỉ Phì hào hứng nói, lớp tôi có mấy cậu đẹp trai.
Tôi biết người cậu ấy ám chỉ là Lục Thời Miễn, ngoài ra còn có mấy nam sinh ngồi dãy cuối, song tôi không biết tên của họ.
Đi đến cuối hành lang, thầy tổng giám thị đang qua từng lớp kiểm tra đầu tóc của nam sinh, có mấy cậu để tóc quá dài đã bị tóm.
Lục Thời Miễn tựa vào lan can, đang nói chuyện với một nam sinh tóc vàng. Tóc Vàng nói: “Trông đầu tao ngầu chứ?”
Lục Thời Miễn: “Ai cho mày vào trường đấy?”
Tóc Vàng hỏi: “Bảo vệ mới, sao?”
Lục Thời Miễn: “Chắc mù rồi.”
Tóc Vàng: “… ĐM!”
Tôi không kìm được bật cười. Tóc Vàng quay đầu nhìn sang, tôi vội cúi đầu, xong rồi, không cẩn thận cười thành tiếng, vô duyên quá.
Thầy tổng giám thị: “Cậu tóc vàng kia! Cậu đứng lại cho tôi!”
Tôi ngẩng đầu, thấy Tóc Vàng phanh gấp, khựng lại ở cửa sau. Ồ, thì ra vừa nãy không phải cậu ấy nhìn tôi, tôi yên tâm.
Thầy tổng giám thị xách Tóc Vàng đi: “Cạo trọc hay nhuộm đen? Cho cậu một buổi trưa.”
Tóc Vàng: “Nhuộm đen! Nhuộm đen ạ!”
Tôi lại bật cười. Hai nữ sinh bước từ trong lớp ra, cô gái tóc ngắn và có lúm đồng tiền cười ngọt ngào: “Lục Thời Miễn, sao cậu không nhuộm tóc gì đó cùng Tần Dạng?”
Lục Thời Miễn: “Tớ có ngốc đâu.”
Cô gái dáng cao cười to: “Tên Tần Dạng đần thối kia không biết ngày đầu tiên nhập học sẽ bị kiểm tra hả?”
Ồ, cậu trai Tóc Vàng tên là Tần Dạng à.
Cậu ta đúng là ngốc thật.
Chu Phỉ Phì hào hứng nói, lớp tôi có mấy cậu đẹp trai.
Tôi biết người cậu ấy ám chỉ là Lục Thời Miễn, ngoài ra còn có mấy nam sinh ngồi dãy cuối, song tôi không biết tên của họ.
Đi đến cuối hành lang, thầy tổng giám thị đang qua từng lớp kiểm tra đầu tóc của nam sinh, có mấy cậu để tóc quá dài đã bị tóm.
Lục Thời Miễn tựa vào lan can, đang nói chuyện với một nam sinh tóc vàng. Tóc Vàng nói: “Trông đầu tao ngầu chứ?”
Lục Thời Miễn: “Ai cho mày vào trường đấy?”
Tóc Vàng hỏi: “Bảo vệ mới, sao?”
Lục Thời Miễn: “Chắc mù rồi.”
Tóc Vàng: “… ĐM!”
Tôi không kìm được bật cười. Tóc Vàng quay đầu nhìn sang, tôi vội cúi đầu, xong rồi, không cẩn thận cười thành tiếng, vô duyên quá.
Thầy tổng giám thị: “Cậu tóc vàng kia! Cậu đứng lại cho tôi!”
Tôi ngẩng đầu, thấy Tóc Vàng phanh gấp, khựng lại ở cửa sau. Ồ, thì ra vừa nãy không phải cậu ấy nhìn tôi, tôi yên tâm.
Thầy tổng giám thị xách Tóc Vàng đi: “Cạo trọc hay nhuộm đen? Cho cậu một buổi trưa.”
Tóc Vàng: “Nhuộm đen! Nhuộm đen ạ!”
Tôi lại bật cười. Hai nữ sinh bước từ trong lớp ra, cô gái tóc ngắn và có lúm đồng tiền cười ngọt ngào: “Lục Thời Miễn, sao cậu không nhuộm tóc gì đó cùng Tần Dạng?”
Lục Thời Miễn: “Tớ có ngốc đâu.”
Cô gái dáng cao cười to: “Tên Tần Dạng đần thối kia không biết ngày đầu tiên nhập học sẽ bị kiểm tra hả?”
Ồ, cậu trai Tóc Vàng tên là Tần Dạng à.
Cậu ta đúng là ngốc thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.