Chương 109: Ngoại truyện tổng hợp Thất tịch
Mạch Ngôn Xuyên
05/05/2019
Sáng sớm ngày Thất tịch, Đinh Mật vừa lên weibo đã thấy dòng hotsearch “Món quà Thất tịch tuyệt vời nhất”, Đinh Mật mở ra xem, cái gọi là món quà Thất tịch tuyệt vời nhất chính là một bó hoa hồng lớn được xếp bằng những tờ nhân dân tệ đỏ hồng.
Đinh Mật ôm điện thoại chạy lon ton vào thư phòng: “Lục Thời Miễn, em cho anh xem cái này.”
Lục Thời Miễn ngước mắt, vỗ đùi.
Đinh Mật cười hì hì chạy đến ngồi lên chân anh, chỉ vào bó hoa nhân dân tệ trong điện thoại, ho khẽ: “Anh xem này, quà Thất tịch nhà người ta đấy.”
Thất tịch là một trong những ngày lễ Đinh Tiểu Mật đã điểm danh là phải trải qua.
Cô nói cô muốn trải qua bảy ngày lễ mỗi năm, vậy nên, một năm, Lục Thời Miễn phải chuẩn bị tặng cô bảy món quà.
Nói thật, với anh, một năm tặng bảy món quá là việc khá đau đầu, anh không muốn đối phó qua loa cho xong chuyện, bởi vì anh thích ngắm nhìn dáng vẻ kinh ngạc mừng rỡ của Đinh Tiểu Mật. Lục Thời Miễn liếc tấm hình dung tục kia, hừ nhạt: “Em thích thứ quà dung tục này? Sao không nói sớm, mỗi năm tặng em bảy trăm lần cũng được.”
Đinh Tiểu Mật: “…”
Đinh Mật không phục: “Cái này dung tục chỗ nào, hồi xưa còn nghèo em hâm mộ lắm đấy.”
Lục Thời Miễn: “Bây giờ thì sao?”
Đinh Mật nhìn anh: “Không phải bây giờ em được gả vào nhà giàu rồi ư?”
Lục Thời Miễn phì cười, xoa đầu cô: “Vâng, bà Lục.”
Đinh Tiểu Mật cười khoe má lúm: “Nếu anh thực sự không nghĩ ra nên tặng quà gì, anh có thể tặng em cái này, em không làm khó anh đâu.”
Lục Thời Miễn khinh bỉ: “Dung tục như vậy, em dám nhận anh cũng chẳng dám tặng.”
Đinh Tiểu Mật bực mình, tay gí vai anh: “Anh dám chê em dung tục!”
Lục Thời Miễn liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, có phần bất đắc dĩ: “Em thật sự muốn?”
Đinh Tiểu Mật cố ý nói: “Thật.”
“Được rồi.” Lục Thời Miễn vỗ đầu cô, “Đi thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn trưa đã.”
Tối, hai người đi xem phim về.
Đinh Tiểu Mật mở cửa nhà, nhìn thấy trên sofa có hai bó hoa, một bó hoa hồng đỏ thật, một bó… hoa nhân dân tệ. Cô sửng sốt, ôm chúng lên nhìn về phía Lục Thời Miễn, có phần không dám tin: “Oa, Lục Thời Miễn, không ngờ anh thật sự dung tục như vậy.”
Lục Thời Miễn: “…”
Anh giận quá hóa cười: “Em nghĩ nhiều rồi, mua một tặng một thôi!”
Đinh Tiểu Mật tròn xoe mắt: “Cửa hàng nào kinh doanh lỗ vốn thế? Em đi mua lấy mấy nghìn bó.”
Lục Thời Miễn lườm cô: “Đinh Tiểu Mật, ngứa da rồi phải không?”
Đinh Tiểu Mật: “…”
Đinh Mật ôm điện thoại chạy lon ton vào thư phòng: “Lục Thời Miễn, em cho anh xem cái này.”
Lục Thời Miễn ngước mắt, vỗ đùi.
Đinh Mật cười hì hì chạy đến ngồi lên chân anh, chỉ vào bó hoa nhân dân tệ trong điện thoại, ho khẽ: “Anh xem này, quà Thất tịch nhà người ta đấy.”
Thất tịch là một trong những ngày lễ Đinh Tiểu Mật đã điểm danh là phải trải qua.
Cô nói cô muốn trải qua bảy ngày lễ mỗi năm, vậy nên, một năm, Lục Thời Miễn phải chuẩn bị tặng cô bảy món quà.
Nói thật, với anh, một năm tặng bảy món quá là việc khá đau đầu, anh không muốn đối phó qua loa cho xong chuyện, bởi vì anh thích ngắm nhìn dáng vẻ kinh ngạc mừng rỡ của Đinh Tiểu Mật. Lục Thời Miễn liếc tấm hình dung tục kia, hừ nhạt: “Em thích thứ quà dung tục này? Sao không nói sớm, mỗi năm tặng em bảy trăm lần cũng được.”
Đinh Tiểu Mật: “…”
Đinh Mật không phục: “Cái này dung tục chỗ nào, hồi xưa còn nghèo em hâm mộ lắm đấy.”
Lục Thời Miễn: “Bây giờ thì sao?”
Đinh Mật nhìn anh: “Không phải bây giờ em được gả vào nhà giàu rồi ư?”
Lục Thời Miễn phì cười, xoa đầu cô: “Vâng, bà Lục.”
Đinh Tiểu Mật cười khoe má lúm: “Nếu anh thực sự không nghĩ ra nên tặng quà gì, anh có thể tặng em cái này, em không làm khó anh đâu.”
Lục Thời Miễn khinh bỉ: “Dung tục như vậy, em dám nhận anh cũng chẳng dám tặng.”
Đinh Tiểu Mật bực mình, tay gí vai anh: “Anh dám chê em dung tục!”
Lục Thời Miễn liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, có phần bất đắc dĩ: “Em thật sự muốn?”
Đinh Tiểu Mật cố ý nói: “Thật.”
“Được rồi.” Lục Thời Miễn vỗ đầu cô, “Đi thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn trưa đã.”
Tối, hai người đi xem phim về.
Đinh Tiểu Mật mở cửa nhà, nhìn thấy trên sofa có hai bó hoa, một bó hoa hồng đỏ thật, một bó… hoa nhân dân tệ. Cô sửng sốt, ôm chúng lên nhìn về phía Lục Thời Miễn, có phần không dám tin: “Oa, Lục Thời Miễn, không ngờ anh thật sự dung tục như vậy.”
Lục Thời Miễn: “…”
Anh giận quá hóa cười: “Em nghĩ nhiều rồi, mua một tặng một thôi!”
Đinh Tiểu Mật tròn xoe mắt: “Cửa hàng nào kinh doanh lỗ vốn thế? Em đi mua lấy mấy nghìn bó.”
Lục Thời Miễn lườm cô: “Đinh Tiểu Mật, ngứa da rồi phải không?”
Đinh Tiểu Mật: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.