Quá Sớm

Chương 47

Mùa Xuân Không Ra Hoa

09/04/2015

Tới ngày thứ ba mẹ chồng liền lên đường về nước, Cẩn Du lái xe đưa tôi và Lê Tử đi tiễn bà. Ở sân bay, Cẩn Du ôm bà, tôi bế Lê Tử đứng bên cạnh.

“Lần sau lại cùng ba tới đây chơi.” Cẩn Du nói như vậy.

Mẹ “Ừm” một tiếng, rồi quay sang nhìn về phía tôi với Lê Tử, Lê Tử không quen bà, con bé ghé vào vai tôi nhìn trộm bà mấy lần.

“Để mẹ ôm Lê Tử cái nào.” Mẹ nói với tôi.

Tôi đặt Lê Tử vào lòng bà.

Cẩn Du liếc mắt nhìn tôi sau đó xoa xoa mái đầu xoăn xoăn của Lê Tử: “Lê Tử, gọi bà nội đi.”

Lê Tử rất ngoan, mềm mại gọi “Bà nội”. Khuôn mặt của mẹ chồng tôi lập tức cứng lại, sau đó thì tới giờ đăng ký, mẹ chồng tôi đưa Lê Tử cho Cẩn Du.

“Nếu có thể, hãy sớm trở về nước.” Mẹ chồng tôi nói.

Cẩn Du đáp lại mẹ bằng một nụ cười khẽ: “Có thời gian chúng con sẽ trở về thăm ba mẹ.”

Sau khi nghe câu nói “Con dù sao cũng phải có một đứa con của mình chứ.” của mẹ chồng, mối nghi ngờ trong lòng tôi giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, nhưng sau khi mẹ chồng rời đi, cuộc sống tốt đẹp lại diễn ra không có chút sơ hở nào, dường như có một giọng nói trong lòng nói cho tôi biết, đây chính là cuộc sống của tôi.

Nhưng rốt cuộc là sai sót ở chỗ nào? Tôi ấn nút điều khiển từ xa chuyển kênh lung tung, Cẩn Du đang vẽ ở trong thư phòng, anh cũng không nhận nhiều dự án lắm, nhưng mỗi lần nhận đều là dự án lớn, có lần tôi hỏi anh về vấn đề thu nhập.

Anh nghịch mấy sợi tóc tơ bên tai tôi: “Không nhiều đâu, nhưng nuôi em với Lê Tử cũng không thành vấn đề.”

Làm vợ của anh, tôi cảm thấy bản thân có nghĩa vụ giảm bớt gánh nặng gia đình cho anh bèn nói: “Em muốn tìm một công việc.”

Cẩn Du: “Em cứ đi học trước, chuyện công việc không vội.”

Tôi buồn bã cọ đầu vào vai anh: “Em chán ghét cuộc sống cứ chậm nửa nhịp thế này.”

Cẩn Du xoay đầu sang nhìn tôi, năm ngón tay xuyên vào trong tóc tôi, trong mắt anh là vẻ chân thành tha thiết: “Cuộc sống rất dài, cả đời cũng rất dài, từ từ rồi sẽ tới, không cần sốt ruột.”

Nếu Cẩn Du đã an ủi tôi như vậy, tôi cũng không nên mãi loanh quanh về vấn đề tôi rối rắm nữa, chỉ có điều vấn đề này vừa xong thì cái khác lại tới.

“Cẩn Du, em có chuyện này muốn hỏi anh.”

Cẩn Du cúi xuống nhìn tôi, anh đã đoán được lời tôi muốn nói.

“Diệp gia chỉ có mình anh là con trai, hơn nữa tư tưởng của mẹ anh có hơi truyền thống cho nên bà chỉ muốn có một đứa cháu trai thôi.”

Thì ra là như vậy, hình như có chút không đúng nhưng cũng không biết là không đúng chỗ nào, tôi rầu rĩ giơ bàn tay Cẩn Du lên cắn một cái: “Trách em không sinh được con trai sao?”

Cẩn Du cười, xoa rối tóc tôi, sau đó anh thu lại nét cười trên mặt, nói: “Nhưng thật ra thì anh thích con gái hơn.”

Tôi nắm tay Cẩn Du: “Hay là chúng ta sinh con trai đi.”

Cẩn Du vẫn cười nhưng cũng không ủng hộ đề nghị của tôi: “Lê Tử còn nhỏ, vấn đề này cứ để sau.”

Tôi lại đi học một lần nữa. 27 tuổi mới học đại học thì thật kì quái nhưng tôi lại không cảm thấy khó chịu lắm. Trí nhớ của tôi đứng yên ở thời trung học, bước tiếp theo trong cuộc sống sẽ là học đại học, cứ tiếp nối từng bước thế này khiến tôi cảm thấy rất tự nhiên.

Tôi quan sát mình trong gương, cảm thấy thời gian quả thực đã rất ưu ái tôi. Tôi chớp chớp mắt, trên mặt không hề có nếp nhăn nào. Tần Triều Ca thời trung học là ngây ngô non nớt, hiện giờ trông đã trưởng thành hơn nhiều nhưng lại không lộ vẻ già nua, cắt tóc mái bằng, tôi cảm thấy mình còn trẻ hơn so với Cẩn Du.

Hôm nay Cẩn Du sẽ đưa tôi tới trường nhưng tới giờ rồi mà anh vẫn chưa chuẩn bị xong, vẫn đang mặc quần thường áo ba lỗ, soi gương cạo râu.

Tôi rất thích ngắm dáng vẻ Cẩn Du cạo râu, cảm giác rất thoải mái và sexy.

Tôi vẫn nhớ thời trung học Cẩn Du vẫn còn chưa cạo râu, vì vậy mà chỗ râu ria dưới cằm mọc càng ngày càng dài, không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ.

Vậy nên tôi quyết định cạo râu giúp anh nhưng anh lại cảm thấy cạo râu rất là kì quái, cuối cùng anh vẫn phải thỏa hiệp, mua dao cạo râu, hiệu Phillips, kết quả còn chưa cạo râu, trượt tay một cái, cằm Cẩn Du liền chảy máu.



Tôi hiếm khi nào xin lỗi anh, sau đó Cẩn Du lợi dụng sự áy náy của tôi mà ép tôi phải thề sẽ cạo râu cho anh cả đời.

Trương Vô Kỵ đồng ý với Triệu Mẫn sẽ họa mi cho nàng cả đời còn tôi thì đồng ý với Cẩn Du sẽ cạo râu cho anh cả đời.

“Để em cạo cho anh.” Tôi nhoẻn miệng cười rồi nói với Cẩn Du.

Cẩn Du liếc nhìn tôi một cái: “Em được không?”

Tôi: “Cái này thì có gì mà không được?”

Cẩn Du: “Anh nhớ rõ lần đầu tiên của anh đã chảy máu đấy.”

Lời này của anh sẽ dễ khiến rất nhiều người hiểu sai, tôi cười hì hì bảo: “Lần đầu tiên nào mà chẳng chảy máu, lần này em sẽ dịu dàng hơn.”

Cẩn Du phì cười, anh cũng không đùa tiếp với tôi mà đưa dao cạo râu trong tay anh cho tôi, cúi xuống nhìn tôi: “Vậy em nhớ phải dịu dàng đấy.” Thật là nham hiểm mà, tới chữ “Dịu dàng” anh cố ý tăng thêm âm lượng.

“Đầu tiên phải bôi gel cạo râu.” Thấy tôi không biết nên bắt đầu từ đâu, Cẩn Du nhắc tôi.

“Em biết rồi, không cần nhắc.” Tôi mạnh miệng sau đó cầm lấy chai gel cạo râu trên bệ thủy tinh, bóp một cái, nặn ra một ít gel màu trắng.

“Anh dùng loại mùi gì vậy?” Tôi hỏi.

Cẩn Du: “Em tự ngửi đi.”

Tôi cúi xuống hít hít mũi ngửi, không có hương gì cả, nhìn lọ gel màu trắng bạc, trên vỏ chai có viết không có hương thơm.

Nhãn hiệu rất quen thuộc nhưng tôi lại không nhớ nổi trong quá khứ đã có ai dùng nhãn hiệu này, mồ côi ba từ nhỏ, trong nhà rất khuyết thiếu những đồ vật dành cho nam này, cho nên có thể là tôi tình cờ xem quảng cáo của nó trên tivi, rồi nhớ kỹ.

Sau khi tôi xoa bọt lên cằm Cẩn Du xong thì hỏi: “Có muốn chờ vài phút mới cạo không?”

“Không cần.” Cẩn Du nói.

“Vậy em động dao đây.” Tôi lắc lư dao cạo râu trước mặt Cẩn Du.

“Cạo từ dưới lên trên…” Cẩn Du tiếp tục chỉ huy.

“Cạo ngược hướng với chiều râu mọc đúng không?” Tôi hỏi.

Cẩn Du “Ừ” một tiếng.

So với lần đầu tiên cạo râu cho Cẩn Du, khi ấy anh căn bản cũng chẳng có mấy sợi râu, bây giờ thì khác hẳn, vừa mới mọc một chút, đã dày kinh khủng.

“Đau thì nhớ kêu.” Sợ mình lại chệch tay thêm lần nữa, tôi phải nhắc anh trước.

“Ừ.”

“Vậy có đau không?”

“Hoàn hảo.”

“Hoàn hảo là có đau hay không?”

“Không đau…”

Rốt cuộc cũng cạo xong, sau đó rửa sạch, cuối cùng là rửa sạch dao cạo.

“Đàn ông thật là phiền phức.” Chuẩn bị xong mọi thứ, tôi phát biểu cảm nghĩ.

Cẩn Du kéo tôi ngồi lên đùi anh, sau đó cọ cái cằm đã cạo râu sạch sẽ của anh lên cổ tôi rồi hôn từng nụ hôn thật nhỏ kéo dài lên đó.

“Đúng là hiền thê lương mẫu mà.” Anh khen.



Tôi quay đầu hôn lên má Cẩn Du: “Chúng ta đi thôi.”

Tôi học ở một trường đại học tư, ngành học là ngành tôi tự chọn, thông tin truyền thông, các giảng viên đều dùng tiếng anh, nếu chú ý nghe giảng, vấn đề nghe hiểu cũng trở nên dễ dàng.

Tôi từng hỏi Cẩn Du trước kia tôi đã từng học đại học về chuyên ngành gì? Cẩn Du bảo là văn học phương Tây. Đúng là đầu óc bị rút gân mà, trước kia tôi học cái chuyên ngành đó làm gì không biết.

Giờ lên lớp của tôi rất ít, 1 tuần nhiều lắm cũng chỉ lên lớp chừng 6 buổi, giảng viên cũng không quan tâm xem sinh viên có đi học hay không, chỉ có điều lượng bài tập thì rất nhiều, lại thêm cả báo cáo và các bài luận làm mãi chẳng hết.

Có đôi khi Lê Tử ngồi bên bắt tôi nặn đất sét màu với nó, nhưng tôi lại rất muốn ngồi vào bàn học xử lí hết đống bài tập, tâm trạng lúc đó thực sự chỉ có không biết mình đã tạo nên nghiệp chướng gì.

Sau đó thì tôi đã thông minh hơn, bài tập cứ để đó, sau khi dỗ Lê Tử ngủ rồi mới mở máy tính ra gõ gõ, dáng vẻ trông vô cùng chăm chỉ.

Cẩn Du không cho tôi thức đêm đâu vậy nên đúng lúc này tôi vờ ngáp mấy cái nhưng vẫn kiên quyết không lên giường ngủ, còn dặn anh cứ ngủ trước đi, và rồi Cẩn Du đành phải thỏa hiệp.

“Lên giường đi ngủ đi, ngày mai anh giúp em làm hết.”

Ngày trôi qua vừa đơn giản lại vui vẻ, nhẹ nhàng tựa như tơ lụa trên tay, nháy mắt cái đã trượt khỏi lòng bàn tay tôi rồi.

Chúng tôi sống ở Thụy Sĩ hai năm, trong hai năm này tôi học xong chương trình học, bây giờ đang thực tập tại một công ty. Công việc rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cần xử lí một ít văn kiện và sắp xếp lịch làm việc cho sếp là được.

Theo lý mà nói, lịch làm việc của sếp thì phải do thư ký của sếp đảm nhiệm nhưng không ngờ nó lại rơi lên đầu tôi.

“Sếp tìm chị đấy.” Có người vỗ vai tôi từ sau lưng, tôi quay lại nhìn, thì ra là Alina, trợ lý của sếp, mỹ nữ Gypsy, khuôn mặt đậm chất người Gypsy, mặt dài, cằm nhọn, lông mày thô mà dài, hai mắt to dài, hơn nữa nhìn rất sáng, giống y như con người họ, nhiệt tình và rực rỡ.

Tôi gõ cửa phòng sếp, bên trong truyền tới một câu tiếng Pháp tiêu chuẩn: “Mời vào.”

Sếp tôi là người Pháp, bởi vì để lộ khuôn mặt anh tuấn của mình mà trở thành mục tiêu cho rất nhiều nhân viên nữ trong công ty bàn luận và thầm mến. Tôi đến công ty chưa đầy 2 tháng đã biết được cả tá nữ nhân viên trong công ty yêu thầm sếp.

Mỗi ngày khi tôi kể về mấy tin đồn trong công ty cho Cẩn Du nghe, anh lại hỏi tôi có phải tôi cũng thích vị sếp đó không, anh đúng là một người đàn ông trẻ con quá mức mà.

Tôi cười đáp đúng vậy, sếp em đẹp trai lắm, hơn nữa còn có một đôi mắt cực kỳ quyến rũ, nhân viên nữ trong công ty em đều lén bầu chọn cho sếp giành danh hiệu “Đối tượng tình một đêm tuyệt vời nhất” đấy.

Sau đó không để tôi nói xong, Cẩn Du liền xông tới cắn môi tôi, nghĩ mọi cách “đàn áp” tôi.

“Trong hồ sơ của cô Tần viết cô đã kết hôn?” Sếp cầm hồ sơ trong tay, hỏi tôi.

Tôi chỉ biết gật đầu.

Sếp ngước mắt lên nhìn tôi một cái, hai mắt híp híp lại, cả người tỏa ra hơi thở giận dữ. Bình thường quen cười đùa cợt nhả với Cẩn Du, bây giờ thì áp lực tới ngay rồi đây.

“Có phải cô Tần đã xảy ra chuyện gì không, tuổi của cô với tuổi cô bắt đầu làm việc hình như có chút mâu thuẫn.”

Vấn đề này không phải là phòng nhân sự nên hỏi tôi sao? Tôi ngừng một chút rồi đáp: “Bởi vì hai năm trước tôi bị bệnh một khoảng thời gian.”

Sếp “Ồ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Cô còn có một đứa con phải không?”

Tôi: “Vâng.”

“Đã biết.” Sếp nói xong rồi sau đó vẫy tay ý bảo tôi ra ngoài.

Tôi giống như được đại xá, lập tức bước ra khỏi phòng sếp, trở lại bàn làm việc của mình, 2 cô gái bàn bên cạnh giờ vẫn còn đang trò chuyện, không hề thấy chán mà bàn về sếp.

“Ba tháng trước sếp tới Thụy Sĩ, sau đó thu mua công ty này của chúng ta.”

“Alina lén nói cho tớ biết, sếp còn chưa có bạn gái đâu.”

“Thật thế á? Nhưng mà nhìn trông sếp đã hơn 30 tuổi rồi mà.”

~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quá Sớm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook