Chương 48
Mùa Xuân Không Ra Hoa
09/04/2015
Tiếng súng đoàng đoàng.
Tôi bật dậy từ trên giường, mồm há hốc thở dồn dập, tim đập thình thịch, cảnh trong mơ quá chân thật khiến tôi cảm thấy dường như giờ phút này mình vẫn còn ở trong mơ.
Cơn ác mộng này đã xuất hiện trong 5 ngày liên tục rồi, không nhìn thấy người, chỉ có một vũng máu tươi và tiếng súng khiến người ta sợ hãi, mỗi một lần tiếng súng vang lên, trái tim tôi liền thắt lại, cho tới khi cảm thấy không thể nào hít thở được nữa thì tỉnh lại.
“Chỉ là ác mộng thôi, chỉ là ác mộng thôi.” Một đôi tay ôm tôi vào trong lòng, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.
Cho dù như vậy nhưng hai chân vẫn chảy đầy mồ hôi lạnh, tôi xoa bóp đầu mình, suýt chút nữa nghẹn ngào thành tiếng, qua một lúc, tôi nói với Cẩn Du: “Tiếng súng, tiếng súng rất đáng sợ.”
Cẩn Du xoa đầu tôi, vì muốn trấn an tôi, anh bật đèn phòng lên, tôi quay đầu lại nhìn anh, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, đôi mắt đẹp đẽ của anh không che giấu nổi sự lo lắng trong lòng.
Từ từ bình tĩnh lại, tôi nằm gối đầu lên đùi Cẩn Du, Cẩn Du vuốt tóc tôi từng cái từng cái một: “Đã tốt hơn chút nào chưa? Có muốn uống nước không?”
Tôi gật đầu.
Cẩn Du đứng dậy, lúc trở về anh đưa cho tôi một cốc nước ấm pha mật ong, cho tôi uống xong, anh khẽ mỉm cười nói: “Hồi nhỏ anh cũng thường mơ thấy ác mộng, bởi vì thế nên đến khi trời tối thường không dám đi ngủ, sau mẹ anh biết được chuyện này, không biết bà lấy từ đâu một cái gối nhét đầy hạt kê, sau đó anh không bao giờ mơ thấy ác mộng nữa.”
“Thật sao? Hạt kê cũng có tác dụng an thần sao?” Tôi hỏi, bởi vì đột nhiên tỉnh dậy nên lời nói không được rõ ràng.
“Ngày mai anh làm cho em một cái nhé?” Cẩn Du ngồi lại lên giường, anh mặc áo ngủ màu xanh xám, bởi vì ánh sáng ảnh hưởng tới thị giác nên chiếc áo ngủ anh mặc trông giống như có màu xám tro.
“Làm sao mà anh làm được? Với cả ở đây làm gì có hạt kê.”
Cẩn Du dém lại chăn cho tôi: “Sao anh lại không làm được?”
Tôi “à” một tiếng, kéo tiếng đó thật dài, quay đầu sang nói: “Suýt chút nữa thì em quên mất hồi tiểu học anh học môn thủ công rất giỏi.”
Cuộc nói chuyện thoải mái khiến tôi dần dần thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi, một lần nữa nằm xuống, theo thói quen đặt tay lên ngực Cẩn Du.
Cẩn Du tắt đèn, ôm tôi bảo: “Bởi vì có người làm không tốt nên anh chỉ có thể làm thay thôi.”
Tôi không phục hừ hừ hai tiếng, dán mặt lên người Cẩn Du, cảm thấy vô cùng yên ổn.
Cẩn Du không hài lòng lắm với công việc thực tập của tôi nhưng tôi hiểu rõ cho dù tôi chỉ làm một việc nhỏ Cẩn Du cũng cảm thấy không hài lòng, bởi vì cái anh muốn là tốt nhất tôi đừng làm việc gì nữa.
Lượng công việc thực tập cũng không tới mức nhiều lắm, thoải mái vượt qua một buổi chiều, sau khi tan tầm, phòng nhân sự tổ chức cho mọi người cùng đi giao lưu ca hát ăn cơm.
“Triều Ca, cô có đi không?”
Tôi lắc đầu từ chối. Gần đây nhà trẻ của con gái hủy bỏ chuyến xe đưa đón học sinh, mà Cẩn Du phụ trách việc đưa đón Lê Tử hôm nay lại phải tiến hành bàn giao bản vẽ cho phòng kỹ thuật công ty Derk nên nhiệm vụ tới nhà trẻ đón Lê Tử liền rơi xuống tay tôi.
Lê Tử năm nay đã 4 tuổi, đang học ở nhà trẻ trực thuộc đại học Lausanne.
Trường con bé học cách nhà không xa nhưng lại cách công ty tôi thực tập một khoảng khá xa. Từ sau khi tôi tan làm, Cẩn Du đã gọi cho tôi hai cuộc điện thoại sợ tôi lạc đường.
Tôi nghẹn họng không nói được gì, tôi chỉ bị mất trí nhớ chứ không có bị nhược trí đâu.
Đỗ xe xong, tôi đi vào lớp con gái đang học, nhà trẻ không phân lớp theo độ tuổi, tôi đi theo hướng dẫn bên ngoài. Đứng ngoài cửa sổ kình, tôi nhìn vào trong, đám nhóc đang học giờ thủ công. Sắp tới giờ tan học, có rất nhiều bé đã làm xong bài tập đang chụm đầu vào nói chuyện. Tôi nhìn tới con gái nhà mình, giấy còn chưa cắt được một nửa, nhìn dáng vẻ của con bé, hẳn là đang rất sốt ruột, còn không cẩn thận làm đổ lọ keo dính trên bàn xuống.
Ngốc quá, trong lòng tôi thầm thở dài.
Giờ học nhanh chóng kết thúc, trẻ con trong lớp nhanh nhẹn rời đi, chỉ có mấy bé còn chưa hoàn thành bài tập là ở lại bên trong.
Tôi đi vào trong phòng học, ngồi xuống bên cạnh Lê Tử, Lê Tử thấy tôi, dùng tiếng phổ thông không hề tiểu chuẩn nói với tôi: “Con còn chưa làm xong.”
“Không việc gì, mẹ giúp con.”
Lê Tử đưa cho tôi một tờ giấy màu vàng, bên trên có dán một cái cây, và những bông hoa nhỏ con bé đã cắt xong.
“Đây là cây ước nguyện.” Lê Tử nói.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì sao vào thứ ba nào khi Cẩn Du đi đón Lê Tử cũng đều về muộn mười mấy phút, bởi vì tiết cuối cùng của thứ ba là tiết thủ công, chắc hẳn Cẩn Du lại phải hoàn thành nốt bài thủ công cho con nhóc này đây.
Giáo viên của Lê Tử vẫn chưa về, còn đang hướng dẫn những bé khác.
Rốt cuộc cũng dán hết những bông hoa nhỏ lên trên cây, tôi tự cảm thấy bản thân đã dán rất đẹp, lúc đưa lên cho Lê Tử xem, vậy mà con bé còn chê: “Papa còn làm đẹp hơn cơ.”
Được rồi, tay nghề thủ công của Cẩn Du quả thực tốt hơn nhiều so với tôi, giống như mấy ngày hôm trước anh bảo sẽ làm cho tôi một cái gối hạt kê, quả nhiên ngày hôm sau trên giường đã đặt sẵn một cái gối hạt kê, cũng không biết anh làm vào lúc nào.
Hoàn thành bài thủ công hôm nay, Lê Tử giơ tác phẩm của con bé lên cho tôi xem, trên tờ giấy màu vàng có một cây ước nguyện, trên cây ước nguyện có rất nhiều bông hoa nhỏ rực rỡ.
“Con muốn tặng cho papa.” Lê Tử nói.
Con nhóc bất công, tôi “nhận lệnh” sắp xếp sách vở lại cho Lê Tử rồi dẫn con bé ra khỏi phòng học, lúc đi tới cổng thì thấy có một người đàn ông mặc tây trang đang dựa vào chiếc xe hơi màu đen.
Mà người này lại chính là sếp của tôi.
Gặp sếp của mình cũng không lấy gì làm lạ, lạ là lại ở trong nhà trẻ này. Tôi đang đoán không biết có phải sếp cũng tới đón con hay không thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra… Lê Tử quen với anh ta.
“Chú Bill.” Lê Tử gọi anh ta.
Sếp bước lại gần tôi với Lê Tử, anh ta vô cùng tự nhiên xoa đầu Lê Tử, sau đó nhìn vào cây ước nguyện trong tay Lê Tử, dùng tiếng Pháp vô cùng chuẩn mực hỏi Lê Tử: “Lê Tử, cái này là do cháu làm sao?”
“Có thể tặng cho chú được không?”
Tôi nhíu mày nhìn sếp, Lê Tử cũng vô cùng do dự, sau đó con bé đưa tác phẩm trong tay mình cho anh ta.
“Chú Bill bảo chú ấy là bạn của papa.” Trên đường về, đối diện với chất vấn của tôi, Lê Tử trả lời rành mạch.
“Papa con không có người bạn này.” Lần đầu tiên tôi nổi giận với Lê Tử, tôi hỏi con bé, “Con đã nói chuyện này với ba chưa?”
“Chú Bill không cho…” Giọng Lê Tử chợt nhỏ đi.
“Diệp Hạ Lê.” Càng ngày càng tức giận, tôi gọi tên đầy đủ của Lê Tử, tôi dừng xe lại ven đường, xoay người sang nói với con bé: “Chú Bill đó không phải là bạn của ba con, mẹ với chú đó cũng không quen thân, nếu chú Bill đó là người xấu thì làm sao đây?”
Lê Tử nước mắt lưng tròng, dáng vẻ cực kỳ đáng thương: “Chú Bill không phải là người xấu, chú ấy là chủ nhà trẻ của bọn con, chú ấy đối với Lê Tử tốt lắm, chú ấy bảo chú ấy là bạn của papa Lê Tử!”
Thì ra Bill là chủ nhà trẻ của con bé, tôi nhất thời cảm thấy rất áy náy, xoa đầu Lê Tử nói xin lỗi: “Xin lỗi con, mẹ không biết chú Bill là chủ nhà trẻ của các con.”
Lê Tử quay đầu sang một bên, tôi thở dài, xem ra là tức giận thật rồi.
Tôi vô cùng ảo não, gọi điện cho Cẩn Du xin giúp đỡ, Cẩn Du hỏi tôi: “Tên là Bill sao?”
Tôi chuẩn bị làm một cái bánh ngọt xin lỗi Lê Tử, vừa bận rộn nấu nướng trong bếp vừa nói chuyện điện thoại với Cẩn Du: “Ừ, tên là Bill, anh ta ngoại trừ là chủ nhà trẻ Lê Tử học còn là sếp của em, anh ta nói là bạn của ba con bé nhưng anh làm gì có người bạn này…”
Cẩn Du chợt không nói lời nào cho tới khi tôi mở miệng hỏi có phải anh đã cắt đứt quan hệ với người bạn này không thì anh bảo: “Anh ta đã chăm sóc Lê Tử như vậy thì về lý chúng ta cũng nên mời anh ta một bữa cơm.”
Tôi: “Anh ta là bạn của anh thật à?”
Cẩn Du nói lảng sang chuyện khác: “Lê Tử vẫn còn đang tức giận sao?” Dừng một chút, “Nếu con bé vẫn còn giận cứ nói với nó sẽ lập tức hủy bỏ chuyến đi chơi dã ngoại vào tuần sau.”
Tôi thuật lại lời của Cẩn Du cho Lê Tử, dù ngoài mặt Lê Tử không biểu hiện rõ ràng nhưng rốt cuộc con bé cũng ngoan ngoãn ăn bánh quy tôi đưa cho nó.
So với tôi, Cẩn Du còn giỏi trị con nhóc xấu tính Lê Tử này hơn nhiều.
Mời sếp mình ăn cơm quả là một nhiệm vụ khó nhằn.
Tôi gõ cửa phòng sếp, chờ người bên trong nói “Mời vào” mới đẩy cửa ra.
“Có việc gì sao?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi: “Lê Tử bảo ở nhà trẻ anh đã rất quan tâm tới con bé cho nên tôi với chồng mình muốn mời anh một bữa cơm cảm ơn.”
Sếp ký xoẹt xoẹt lên trang cuối cùng của tập tài liệu, ngẩng đầu lên đáp: “Cảm ơn nhưng không cần đâu.”
Tôi xấu hổi gật đầu, rồi trở lại bàn làm việc của mình.
Đây là loại tình huống gì đây. Hối lộ không thành mặt mũi mất hết? Nhất thời tôi cảm thấy rất tức giận Cẩn Du, đều tại cái chủ ý ngớ ngẩn của anh, mời ai không mời lại đi mời sếp, tôi gửi tin nhắn oán trách Cẩn Du, nửa phút sau Cẩn Du gửi lại cho tôi biểu tượng mặt cười toe toét
~
Tôi cả thấy gần đây Cẩn Du rất không bình thường, không phải là xử sự không tốt mà là tốt quá đáng. Thế nào gọi là tốt quá đáng à? Ví như là càng ngày càng cuồng mua sắm đồ cho tôi, từ kim cương hàng hiệu cho tới tất cả các loại hàng cao cấp cứ ùn ùn kéo tới, thời gian ở nhà càng ngày càng nhiều. Thậm chí tôi còn thấy anh ấy lên thực đơn bắt đầu nghiên cứu đủ các loại món ăn, càng ngày càng lo lắng cho tôi, ngay cả khi tôi chỉ tới siêu thị gần đó mua nước tương thì anh cũng lo lắng tới mức chạy đến đó tìm tôi…
Tất cả biểu hiện kể trên đều chứng minh Cẩn Du đang ở trong trạng thái không bình thường, tuy rằng anh cố cực lực che giấu, mỗi ngày nên làm cái gì thì làm cái đó nhưng ánh mắt anh không lừa được tôi, bên trong nó cất giấu vẻ chột dạ.
Trong toilet, hai nữ đồng nghiệp đang trò chuyện về chồng hiện giờ và chồng cũ.
“Chị phát hiện ra người chồng đầu tiên của mình ngoại tình là khi anh ta đột nhiên đối xử với chị cực kỳ tốt…”
Tôi tình nguyện tin tưởng mình ngoại tình chứ không bao giờ tin Cẩn Du ngoại tình nhưng có đôi khi sẽ xảy ra những điều như vậy khi ta khẳng định chắc chắn tin vào ý nghĩ của mình thì đồng thời với đó ta sẽ sinh ra nghi ngờ với nó.
Cẩn Du thực sự ngoại tình sao?
Tuy rằng không tin nhưng chỉ vì một ý nghĩ như vậy khiến tôi càng thêm để ý tới nhất cử nhất động của Cẩn Du, rốt cuộc có một ngày tôi cũng phát hiện ra vấn đề.
“Bác tài, cứ bám sát theo chiếc xe hiệu Bentley màu bạc kia nhé.”
Sáng nay Cẩn Du nói dối tôi, anh bảo hôm nay phải tới công trường khảo sát nhưng hạng mục anh phụ trách hôm nay không làm việc, nghĩ tới đây tôi càng thêm khó chịu. Anh không chỉ nói dối tôi mà còn xem thường cả chỉ số thông minh của tôi nữa. Anh nhất định là đang cho rằng lừa tôi quá dễ, nói dối cũng không tìm một cái cớ tốt.
Chiếc xe hiệu Bentley màu bạc dừng lại ở trước một club, sau đó có nhân viên hướng dẫn đỗ xe, mở cửa xe. Khi Cẩn Du bước xuống dưới, anh ngẩng đầu nhìn biển hiệu club rồi đi vào.
Bác tài xế nhìn tôi đầy sâu xa, sau đó còn ra dấu tay với tôi, vậy là có ý gì? Chúc tôi bắt gian thành công sao?
Thực ra tôi vẫn không tin Cẩn Du ngoại tình, nếu thế thì chẳng khác nào bắt tôi tin chuyện heo biết trèo cây cả. Nhưng trên đời này vẫn luôn có những con heo biết trèo cây, ví như phi trư hiệp và Trư Bát Giới vậy, cho nên tuy xác suất Cẩn Du ngoại tình rất thấp thì cũng không thể chắc chắn được nó bằng không.
Xuống xe, tôi đeo kính râm, đi đến cửa club, tôi dựng cổ áo lên, nếu có thể, tôi thực sự muốn che hết cả người mình lại, tốt nhất là chỉ lộ mỗi mắt ra thôi.
Club này rất cao cấp, cần đưa ra thẻ hội viên, nếu không có thẻ hội viên thì phải tới quầy đăng ký.
Tôi nhìn vào tờ đăng ký, bên trên chính là tên Cẩn Du, chữ của anh tôi rất quen thuộc. Từ nhỏ anh đã luyện thư pháp, chữ biết bình thường đã như rồng bay phượng múa, nhưng sau đó anh bị ảnh hưởng bởi chữ viết trên laptop, chữ dần dần trở nên cứng cáp hơn, bởi vì tôi hay mượn máy tính của anh chép bài tập nên biết.
Trên bản đăng ký ngoại trừ viết tên của anh còn có ghi số phòng, 1263.
Tôi cầm bút, cũng ghi số 1263 lên bản đăng ký của mình, cô nhân viên nữ ở quầy đăng ký liếc nhìn rồi chỉ cho tôi đường tới thang máy.
Đứng trong thang máy tôi bắt đầu cảm thấy khẩn trương, cùng bước vào thang máy với tôi là một chú cũng đeo kính râm, chú này đi đôi giày da bóng loáng có thể soi gương được, bên ngoài thang máy truyền tới tiếng nhạc rộn rã, chú kia khẽ gõ chân theo, từng nhịp từng nhịp một.
Tiếng tim tôi đập cũng từng nhịp từng nhịp một, giống như nó sắp phá vỡ lồng ngực đi ra.
“Lần đầu tiên tới?” Chú kia dùng tiếng Đức hỏi tôi, tôi vờ như không nghe thấy.
Thấy tôi không để ý tới, chú kia cũng không hỏi nhiều, đến khi thang máy mở cửa liền lập tức bước ra ngoài.
Lại tiếp tục đi thêm 2 tầng nữa thang máy mới dừng lại, đối mặt với số căn phòng quá nhiều trên tầng này khiến tôi chợt cảm thấy khiếp đảm.
Nhìn lên trên tìm số phòng, tôi đi tìm từng phòng một, sau đó dừng lại ở trước một cánh cửa khắc hoa đỏ choét. Tôi đứng ở bên ngoài, cách âm của phòng rất tốt, tôi không nghe thấy âm thanh gì.
Đúng lúc này có một cô gái tóc vàng mắt xanh mặc bộ váy da báo bưng mấy bình rượu tới gần, tôi chỉ vào khay rượu trong tay cô ấy rồi nói bằng tiếng Anh: “Để tôi.”
Cô gái xinh đẹp do dự đưa khay rượu cho tôi, có lẽ nơi này cũng hay diễn ra giao dịch làm ăn buôn bán, cô gái xinh đẹp đó cho rằng tôi là người của ông chủ trong phòng này nên chỉ thoáng do dự một chút rồi đưa khay cho tôi.
Đẩy cánh cửa nặng nề ra, khác với giàn đèn rực rỡ bên ngoài, ánh sáng trong phòng tối tăm hơn, trong phòng còn có một bộ sô pha dài nhỏ.
Gian bên ngoài phòng không có ai cả, cách một bức rèm thủy tinh trên sô pha có bóng dáng người ngồi, ánh sáng quá mờ khiến tôi cũng không thấy rõ rốt cuộc có bao nhiêu người.
Tôi vốn định trực tiếp mặt đối mặt với Cẩn Du nhưng bởi vì ánh sáng quá mờ nên ý nghĩ này cũng khó có thể thực hiện.
Trên ghế có nam có nữ, tạm thời không nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện mà chỉ có tiếng mấy cô gái trêu đùa nhau.
Tôi tránh đằng sau bức rèm thủy tinh, cầm chặt khay rượu trong tay.
Đúng lúc này bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
“Lê Tử, tôi phải đưa Lê Tử đi.”
“Dựa vào cái gì?” Là giọng Cẩn Du.
“Diệp tiên sinh, để cho Lê Tử sống với hai vị 2 năm đã là sự rộng lượng lớn nhất của chúng tôi rồi.”
“Thế sao?” Cẩn Du nói, “Nhưng mà con bé còn nhỏ chưa thể rời mẹ được, mà Lê Tử cũng sẽ không đồng ý rời đi.”
…
Bởi vì hiểu lầm, chúng tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, biểu sai tình, nhận sai người, nhưng dường như tôi đã – sống sai cuộc đời của mình rồi.
Tôi bật dậy từ trên giường, mồm há hốc thở dồn dập, tim đập thình thịch, cảnh trong mơ quá chân thật khiến tôi cảm thấy dường như giờ phút này mình vẫn còn ở trong mơ.
Cơn ác mộng này đã xuất hiện trong 5 ngày liên tục rồi, không nhìn thấy người, chỉ có một vũng máu tươi và tiếng súng khiến người ta sợ hãi, mỗi một lần tiếng súng vang lên, trái tim tôi liền thắt lại, cho tới khi cảm thấy không thể nào hít thở được nữa thì tỉnh lại.
“Chỉ là ác mộng thôi, chỉ là ác mộng thôi.” Một đôi tay ôm tôi vào trong lòng, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.
Cho dù như vậy nhưng hai chân vẫn chảy đầy mồ hôi lạnh, tôi xoa bóp đầu mình, suýt chút nữa nghẹn ngào thành tiếng, qua một lúc, tôi nói với Cẩn Du: “Tiếng súng, tiếng súng rất đáng sợ.”
Cẩn Du xoa đầu tôi, vì muốn trấn an tôi, anh bật đèn phòng lên, tôi quay đầu lại nhìn anh, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, đôi mắt đẹp đẽ của anh không che giấu nổi sự lo lắng trong lòng.
Từ từ bình tĩnh lại, tôi nằm gối đầu lên đùi Cẩn Du, Cẩn Du vuốt tóc tôi từng cái từng cái một: “Đã tốt hơn chút nào chưa? Có muốn uống nước không?”
Tôi gật đầu.
Cẩn Du đứng dậy, lúc trở về anh đưa cho tôi một cốc nước ấm pha mật ong, cho tôi uống xong, anh khẽ mỉm cười nói: “Hồi nhỏ anh cũng thường mơ thấy ác mộng, bởi vì thế nên đến khi trời tối thường không dám đi ngủ, sau mẹ anh biết được chuyện này, không biết bà lấy từ đâu một cái gối nhét đầy hạt kê, sau đó anh không bao giờ mơ thấy ác mộng nữa.”
“Thật sao? Hạt kê cũng có tác dụng an thần sao?” Tôi hỏi, bởi vì đột nhiên tỉnh dậy nên lời nói không được rõ ràng.
“Ngày mai anh làm cho em một cái nhé?” Cẩn Du ngồi lại lên giường, anh mặc áo ngủ màu xanh xám, bởi vì ánh sáng ảnh hưởng tới thị giác nên chiếc áo ngủ anh mặc trông giống như có màu xám tro.
“Làm sao mà anh làm được? Với cả ở đây làm gì có hạt kê.”
Cẩn Du dém lại chăn cho tôi: “Sao anh lại không làm được?”
Tôi “à” một tiếng, kéo tiếng đó thật dài, quay đầu sang nói: “Suýt chút nữa thì em quên mất hồi tiểu học anh học môn thủ công rất giỏi.”
Cuộc nói chuyện thoải mái khiến tôi dần dần thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi, một lần nữa nằm xuống, theo thói quen đặt tay lên ngực Cẩn Du.
Cẩn Du tắt đèn, ôm tôi bảo: “Bởi vì có người làm không tốt nên anh chỉ có thể làm thay thôi.”
Tôi không phục hừ hừ hai tiếng, dán mặt lên người Cẩn Du, cảm thấy vô cùng yên ổn.
Cẩn Du không hài lòng lắm với công việc thực tập của tôi nhưng tôi hiểu rõ cho dù tôi chỉ làm một việc nhỏ Cẩn Du cũng cảm thấy không hài lòng, bởi vì cái anh muốn là tốt nhất tôi đừng làm việc gì nữa.
Lượng công việc thực tập cũng không tới mức nhiều lắm, thoải mái vượt qua một buổi chiều, sau khi tan tầm, phòng nhân sự tổ chức cho mọi người cùng đi giao lưu ca hát ăn cơm.
“Triều Ca, cô có đi không?”
Tôi lắc đầu từ chối. Gần đây nhà trẻ của con gái hủy bỏ chuyến xe đưa đón học sinh, mà Cẩn Du phụ trách việc đưa đón Lê Tử hôm nay lại phải tiến hành bàn giao bản vẽ cho phòng kỹ thuật công ty Derk nên nhiệm vụ tới nhà trẻ đón Lê Tử liền rơi xuống tay tôi.
Lê Tử năm nay đã 4 tuổi, đang học ở nhà trẻ trực thuộc đại học Lausanne.
Trường con bé học cách nhà không xa nhưng lại cách công ty tôi thực tập một khoảng khá xa. Từ sau khi tôi tan làm, Cẩn Du đã gọi cho tôi hai cuộc điện thoại sợ tôi lạc đường.
Tôi nghẹn họng không nói được gì, tôi chỉ bị mất trí nhớ chứ không có bị nhược trí đâu.
Đỗ xe xong, tôi đi vào lớp con gái đang học, nhà trẻ không phân lớp theo độ tuổi, tôi đi theo hướng dẫn bên ngoài. Đứng ngoài cửa sổ kình, tôi nhìn vào trong, đám nhóc đang học giờ thủ công. Sắp tới giờ tan học, có rất nhiều bé đã làm xong bài tập đang chụm đầu vào nói chuyện. Tôi nhìn tới con gái nhà mình, giấy còn chưa cắt được một nửa, nhìn dáng vẻ của con bé, hẳn là đang rất sốt ruột, còn không cẩn thận làm đổ lọ keo dính trên bàn xuống.
Ngốc quá, trong lòng tôi thầm thở dài.
Giờ học nhanh chóng kết thúc, trẻ con trong lớp nhanh nhẹn rời đi, chỉ có mấy bé còn chưa hoàn thành bài tập là ở lại bên trong.
Tôi đi vào trong phòng học, ngồi xuống bên cạnh Lê Tử, Lê Tử thấy tôi, dùng tiếng phổ thông không hề tiểu chuẩn nói với tôi: “Con còn chưa làm xong.”
“Không việc gì, mẹ giúp con.”
Lê Tử đưa cho tôi một tờ giấy màu vàng, bên trên có dán một cái cây, và những bông hoa nhỏ con bé đã cắt xong.
“Đây là cây ước nguyện.” Lê Tử nói.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì sao vào thứ ba nào khi Cẩn Du đi đón Lê Tử cũng đều về muộn mười mấy phút, bởi vì tiết cuối cùng của thứ ba là tiết thủ công, chắc hẳn Cẩn Du lại phải hoàn thành nốt bài thủ công cho con nhóc này đây.
Giáo viên của Lê Tử vẫn chưa về, còn đang hướng dẫn những bé khác.
Rốt cuộc cũng dán hết những bông hoa nhỏ lên trên cây, tôi tự cảm thấy bản thân đã dán rất đẹp, lúc đưa lên cho Lê Tử xem, vậy mà con bé còn chê: “Papa còn làm đẹp hơn cơ.”
Được rồi, tay nghề thủ công của Cẩn Du quả thực tốt hơn nhiều so với tôi, giống như mấy ngày hôm trước anh bảo sẽ làm cho tôi một cái gối hạt kê, quả nhiên ngày hôm sau trên giường đã đặt sẵn một cái gối hạt kê, cũng không biết anh làm vào lúc nào.
Hoàn thành bài thủ công hôm nay, Lê Tử giơ tác phẩm của con bé lên cho tôi xem, trên tờ giấy màu vàng có một cây ước nguyện, trên cây ước nguyện có rất nhiều bông hoa nhỏ rực rỡ.
“Con muốn tặng cho papa.” Lê Tử nói.
Con nhóc bất công, tôi “nhận lệnh” sắp xếp sách vở lại cho Lê Tử rồi dẫn con bé ra khỏi phòng học, lúc đi tới cổng thì thấy có một người đàn ông mặc tây trang đang dựa vào chiếc xe hơi màu đen.
Mà người này lại chính là sếp của tôi.
Gặp sếp của mình cũng không lấy gì làm lạ, lạ là lại ở trong nhà trẻ này. Tôi đang đoán không biết có phải sếp cũng tới đón con hay không thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra… Lê Tử quen với anh ta.
“Chú Bill.” Lê Tử gọi anh ta.
Sếp bước lại gần tôi với Lê Tử, anh ta vô cùng tự nhiên xoa đầu Lê Tử, sau đó nhìn vào cây ước nguyện trong tay Lê Tử, dùng tiếng Pháp vô cùng chuẩn mực hỏi Lê Tử: “Lê Tử, cái này là do cháu làm sao?”
“Có thể tặng cho chú được không?”
Tôi nhíu mày nhìn sếp, Lê Tử cũng vô cùng do dự, sau đó con bé đưa tác phẩm trong tay mình cho anh ta.
“Chú Bill bảo chú ấy là bạn của papa.” Trên đường về, đối diện với chất vấn của tôi, Lê Tử trả lời rành mạch.
“Papa con không có người bạn này.” Lần đầu tiên tôi nổi giận với Lê Tử, tôi hỏi con bé, “Con đã nói chuyện này với ba chưa?”
“Chú Bill không cho…” Giọng Lê Tử chợt nhỏ đi.
“Diệp Hạ Lê.” Càng ngày càng tức giận, tôi gọi tên đầy đủ của Lê Tử, tôi dừng xe lại ven đường, xoay người sang nói với con bé: “Chú Bill đó không phải là bạn của ba con, mẹ với chú đó cũng không quen thân, nếu chú Bill đó là người xấu thì làm sao đây?”
Lê Tử nước mắt lưng tròng, dáng vẻ cực kỳ đáng thương: “Chú Bill không phải là người xấu, chú ấy là chủ nhà trẻ của bọn con, chú ấy đối với Lê Tử tốt lắm, chú ấy bảo chú ấy là bạn của papa Lê Tử!”
Thì ra Bill là chủ nhà trẻ của con bé, tôi nhất thời cảm thấy rất áy náy, xoa đầu Lê Tử nói xin lỗi: “Xin lỗi con, mẹ không biết chú Bill là chủ nhà trẻ của các con.”
Lê Tử quay đầu sang một bên, tôi thở dài, xem ra là tức giận thật rồi.
Tôi vô cùng ảo não, gọi điện cho Cẩn Du xin giúp đỡ, Cẩn Du hỏi tôi: “Tên là Bill sao?”
Tôi chuẩn bị làm một cái bánh ngọt xin lỗi Lê Tử, vừa bận rộn nấu nướng trong bếp vừa nói chuyện điện thoại với Cẩn Du: “Ừ, tên là Bill, anh ta ngoại trừ là chủ nhà trẻ Lê Tử học còn là sếp của em, anh ta nói là bạn của ba con bé nhưng anh làm gì có người bạn này…”
Cẩn Du chợt không nói lời nào cho tới khi tôi mở miệng hỏi có phải anh đã cắt đứt quan hệ với người bạn này không thì anh bảo: “Anh ta đã chăm sóc Lê Tử như vậy thì về lý chúng ta cũng nên mời anh ta một bữa cơm.”
Tôi: “Anh ta là bạn của anh thật à?”
Cẩn Du nói lảng sang chuyện khác: “Lê Tử vẫn còn đang tức giận sao?” Dừng một chút, “Nếu con bé vẫn còn giận cứ nói với nó sẽ lập tức hủy bỏ chuyến đi chơi dã ngoại vào tuần sau.”
Tôi thuật lại lời của Cẩn Du cho Lê Tử, dù ngoài mặt Lê Tử không biểu hiện rõ ràng nhưng rốt cuộc con bé cũng ngoan ngoãn ăn bánh quy tôi đưa cho nó.
So với tôi, Cẩn Du còn giỏi trị con nhóc xấu tính Lê Tử này hơn nhiều.
Mời sếp mình ăn cơm quả là một nhiệm vụ khó nhằn.
Tôi gõ cửa phòng sếp, chờ người bên trong nói “Mời vào” mới đẩy cửa ra.
“Có việc gì sao?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi: “Lê Tử bảo ở nhà trẻ anh đã rất quan tâm tới con bé cho nên tôi với chồng mình muốn mời anh một bữa cơm cảm ơn.”
Sếp ký xoẹt xoẹt lên trang cuối cùng của tập tài liệu, ngẩng đầu lên đáp: “Cảm ơn nhưng không cần đâu.”
Tôi xấu hổi gật đầu, rồi trở lại bàn làm việc của mình.
Đây là loại tình huống gì đây. Hối lộ không thành mặt mũi mất hết? Nhất thời tôi cảm thấy rất tức giận Cẩn Du, đều tại cái chủ ý ngớ ngẩn của anh, mời ai không mời lại đi mời sếp, tôi gửi tin nhắn oán trách Cẩn Du, nửa phút sau Cẩn Du gửi lại cho tôi biểu tượng mặt cười toe toét
~
Tôi cả thấy gần đây Cẩn Du rất không bình thường, không phải là xử sự không tốt mà là tốt quá đáng. Thế nào gọi là tốt quá đáng à? Ví như là càng ngày càng cuồng mua sắm đồ cho tôi, từ kim cương hàng hiệu cho tới tất cả các loại hàng cao cấp cứ ùn ùn kéo tới, thời gian ở nhà càng ngày càng nhiều. Thậm chí tôi còn thấy anh ấy lên thực đơn bắt đầu nghiên cứu đủ các loại món ăn, càng ngày càng lo lắng cho tôi, ngay cả khi tôi chỉ tới siêu thị gần đó mua nước tương thì anh cũng lo lắng tới mức chạy đến đó tìm tôi…
Tất cả biểu hiện kể trên đều chứng minh Cẩn Du đang ở trong trạng thái không bình thường, tuy rằng anh cố cực lực che giấu, mỗi ngày nên làm cái gì thì làm cái đó nhưng ánh mắt anh không lừa được tôi, bên trong nó cất giấu vẻ chột dạ.
Trong toilet, hai nữ đồng nghiệp đang trò chuyện về chồng hiện giờ và chồng cũ.
“Chị phát hiện ra người chồng đầu tiên của mình ngoại tình là khi anh ta đột nhiên đối xử với chị cực kỳ tốt…”
Tôi tình nguyện tin tưởng mình ngoại tình chứ không bao giờ tin Cẩn Du ngoại tình nhưng có đôi khi sẽ xảy ra những điều như vậy khi ta khẳng định chắc chắn tin vào ý nghĩ của mình thì đồng thời với đó ta sẽ sinh ra nghi ngờ với nó.
Cẩn Du thực sự ngoại tình sao?
Tuy rằng không tin nhưng chỉ vì một ý nghĩ như vậy khiến tôi càng thêm để ý tới nhất cử nhất động của Cẩn Du, rốt cuộc có một ngày tôi cũng phát hiện ra vấn đề.
“Bác tài, cứ bám sát theo chiếc xe hiệu Bentley màu bạc kia nhé.”
Sáng nay Cẩn Du nói dối tôi, anh bảo hôm nay phải tới công trường khảo sát nhưng hạng mục anh phụ trách hôm nay không làm việc, nghĩ tới đây tôi càng thêm khó chịu. Anh không chỉ nói dối tôi mà còn xem thường cả chỉ số thông minh của tôi nữa. Anh nhất định là đang cho rằng lừa tôi quá dễ, nói dối cũng không tìm một cái cớ tốt.
Chiếc xe hiệu Bentley màu bạc dừng lại ở trước một club, sau đó có nhân viên hướng dẫn đỗ xe, mở cửa xe. Khi Cẩn Du bước xuống dưới, anh ngẩng đầu nhìn biển hiệu club rồi đi vào.
Bác tài xế nhìn tôi đầy sâu xa, sau đó còn ra dấu tay với tôi, vậy là có ý gì? Chúc tôi bắt gian thành công sao?
Thực ra tôi vẫn không tin Cẩn Du ngoại tình, nếu thế thì chẳng khác nào bắt tôi tin chuyện heo biết trèo cây cả. Nhưng trên đời này vẫn luôn có những con heo biết trèo cây, ví như phi trư hiệp và Trư Bát Giới vậy, cho nên tuy xác suất Cẩn Du ngoại tình rất thấp thì cũng không thể chắc chắn được nó bằng không.
Xuống xe, tôi đeo kính râm, đi đến cửa club, tôi dựng cổ áo lên, nếu có thể, tôi thực sự muốn che hết cả người mình lại, tốt nhất là chỉ lộ mỗi mắt ra thôi.
Club này rất cao cấp, cần đưa ra thẻ hội viên, nếu không có thẻ hội viên thì phải tới quầy đăng ký.
Tôi nhìn vào tờ đăng ký, bên trên chính là tên Cẩn Du, chữ của anh tôi rất quen thuộc. Từ nhỏ anh đã luyện thư pháp, chữ biết bình thường đã như rồng bay phượng múa, nhưng sau đó anh bị ảnh hưởng bởi chữ viết trên laptop, chữ dần dần trở nên cứng cáp hơn, bởi vì tôi hay mượn máy tính của anh chép bài tập nên biết.
Trên bản đăng ký ngoại trừ viết tên của anh còn có ghi số phòng, 1263.
Tôi cầm bút, cũng ghi số 1263 lên bản đăng ký của mình, cô nhân viên nữ ở quầy đăng ký liếc nhìn rồi chỉ cho tôi đường tới thang máy.
Đứng trong thang máy tôi bắt đầu cảm thấy khẩn trương, cùng bước vào thang máy với tôi là một chú cũng đeo kính râm, chú này đi đôi giày da bóng loáng có thể soi gương được, bên ngoài thang máy truyền tới tiếng nhạc rộn rã, chú kia khẽ gõ chân theo, từng nhịp từng nhịp một.
Tiếng tim tôi đập cũng từng nhịp từng nhịp một, giống như nó sắp phá vỡ lồng ngực đi ra.
“Lần đầu tiên tới?” Chú kia dùng tiếng Đức hỏi tôi, tôi vờ như không nghe thấy.
Thấy tôi không để ý tới, chú kia cũng không hỏi nhiều, đến khi thang máy mở cửa liền lập tức bước ra ngoài.
Lại tiếp tục đi thêm 2 tầng nữa thang máy mới dừng lại, đối mặt với số căn phòng quá nhiều trên tầng này khiến tôi chợt cảm thấy khiếp đảm.
Nhìn lên trên tìm số phòng, tôi đi tìm từng phòng một, sau đó dừng lại ở trước một cánh cửa khắc hoa đỏ choét. Tôi đứng ở bên ngoài, cách âm của phòng rất tốt, tôi không nghe thấy âm thanh gì.
Đúng lúc này có một cô gái tóc vàng mắt xanh mặc bộ váy da báo bưng mấy bình rượu tới gần, tôi chỉ vào khay rượu trong tay cô ấy rồi nói bằng tiếng Anh: “Để tôi.”
Cô gái xinh đẹp do dự đưa khay rượu cho tôi, có lẽ nơi này cũng hay diễn ra giao dịch làm ăn buôn bán, cô gái xinh đẹp đó cho rằng tôi là người của ông chủ trong phòng này nên chỉ thoáng do dự một chút rồi đưa khay cho tôi.
Đẩy cánh cửa nặng nề ra, khác với giàn đèn rực rỡ bên ngoài, ánh sáng trong phòng tối tăm hơn, trong phòng còn có một bộ sô pha dài nhỏ.
Gian bên ngoài phòng không có ai cả, cách một bức rèm thủy tinh trên sô pha có bóng dáng người ngồi, ánh sáng quá mờ khiến tôi cũng không thấy rõ rốt cuộc có bao nhiêu người.
Tôi vốn định trực tiếp mặt đối mặt với Cẩn Du nhưng bởi vì ánh sáng quá mờ nên ý nghĩ này cũng khó có thể thực hiện.
Trên ghế có nam có nữ, tạm thời không nghe thấy tiếng đàn ông nói chuyện mà chỉ có tiếng mấy cô gái trêu đùa nhau.
Tôi tránh đằng sau bức rèm thủy tinh, cầm chặt khay rượu trong tay.
Đúng lúc này bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
“Lê Tử, tôi phải đưa Lê Tử đi.”
“Dựa vào cái gì?” Là giọng Cẩn Du.
“Diệp tiên sinh, để cho Lê Tử sống với hai vị 2 năm đã là sự rộng lượng lớn nhất của chúng tôi rồi.”
“Thế sao?” Cẩn Du nói, “Nhưng mà con bé còn nhỏ chưa thể rời mẹ được, mà Lê Tử cũng sẽ không đồng ý rời đi.”
…
Bởi vì hiểu lầm, chúng tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, biểu sai tình, nhận sai người, nhưng dường như tôi đã – sống sai cuộc đời của mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.