Quá Trình Theo Đuổi Chàng Ảnh Đế
Chương 24:
Thanh Thu
18/07/2021
Kevin của Giang Ảnh đế mới buông tay.
“Giang Ngộ, anh là Giang Ngộ sao?”
Tuệ Tuệ không ngờ bản thân may mắn như vậy, cô vốn cho rằng phải mấy ngày nữa mới có cơ hội được gặp mặt nam thần, nhưng không ngờ nó tới nhanh đến thế, không hẹn mà gặp.
Nhưng Giang Ngộ lại không để ý tới cô bé mà chỉ nhìn chằm chằm vào người đang trốn trong góc thang máy.
Khi anh bước vào cửa, hai người chỉ nhìn nhau đúng một giây nhưng khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, họ cùng không hẹn mà nhớ tới cảnh sắc ướt át tối qua.
Cô nhớ đến bản thân đã chủ động như thế nào, thậm chí còn âu yếm gậy thịt, cầu xin anh làm cô.
Còn anh lại nhớ đến cảnh cô nằm dưới thân mình rêи rỉ, đạt đến cao trào, cuối cùng là hình ảnh tốt đẹp hai người ôm nhau đi ngủ.
Bởi vì chuyện này, Phương Niên mất tập trung cả ngày nay, cô đâu ngờ hai người sẽ gặp lại nhau sớm như vậy. Cho nên cô sợ tới mức vội vàng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Động tác trốn tránh mờ ám của cô đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt Giang Ngộ, khóe môi anh cong lên, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý nhìn lướt qua đỉnh đầu cô.
Mà Tuệ Tuệ lại hồn nhiên không phát hiện ra không khí mờ ám đang ngầm bao trùm quanh đây, cô nàng kϊƈɦ động nói năng lộn xộn: “Nam thần, à không, Giang Ngộ, Giang lão sư, anh khỏe chứ, em là Tuệ Tuệ, kia là chị Phương Niên, chúng em ở cùng đoàn phim với anh ạ.”
“À, tối hôm qua...” Anh cố ý ngập ngừng làm cho trái tim Phương Niên cũng đập trật nhịp theo, chỉ mong sao thang máy có thể lên nhanh hơn, để cô thoát khỏi nơi ngột ngạt này, tưởng chừng cả một thế kỷ trôi qua, cô mới nghe thấy Giang Ngộ nói tiếp: “Có gặp.”
“Ồ!!!” Tuệ Tuệ không khống chế được mà thét chói tai, cô tỏ vẻ si mê hưng phấn nói: “Nam thần, giọng nói anh còn êm tai hơn trêи TV nữa!!!”
“Tuệ Tuệ, đừng nói nữa.” Phương Niên xấu hổ mà kéo góc áo trợ lý nhà mình, đáng tiếc cô nàng còn đang đắm chìm trong cơn xúc động mất khống chế khi được gặp thần tượng .
Tuệ Tuệ lôi sổ với bút từ trong ba lô ra, sau đó đưa tới trước mặt Giang Ngộ: “Nam thần, anh có thể ký tên cho chúng em được không?”
Giang Ngộ nghe vậy, anh nhướng mày.
Dù sao thang máy cũng chỉ có bốn người, anh dứt khoát tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai tàn sát chúng sinh.
“Cô Phương bên cạnh có rất nhiều chữ ký của tôi, cô có thể hỏi xin cô ấy.”
“???”
Khoảnh khắc này đây, Tuệ Tuệ và Kevin đều hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía Phương Niên.
“Chị Phương Niên? Sao chị có chữ ký? Sao chị lại không nói cho em biết?”
“Anh Ngộ, anh quen cô ấy à?”
Một nam một nữ, hai người nhiều chuyện này dường như muốn dùng ánh mắt đâm thủng Phương Niên vậy.
“Khụ khụ...”
Cô cuống quít giả vờ ho khan, trừng mắt nhìn Giang Ngộ, người đàn ông này rốt cuộc muốn cô làm sao?
Đúng lúc ấy, thang máy “đinh” một tiếng, tới tầng của bọn họ rồi.
“Tuệ Tuệ, chúng ta tới rồi, về phòng thôi.”
“Aaa, chị gấp làm chi vậy?”
Khó khăn lắm mới gặp được thần tượng nhà mình, không thể nói thêm được vài câu sao? Cô nàng còn chưa được chụp ảnh với nam thần đâu!
“Chờ một chút.”
Khi đang định bước ra khỏi thang máy, người đàn ông đang ở phía sau lưngđột nhiên mở miệng.
Trong lòng âm thầm phát điên, cô không tình nguyện mà xoay người, cười giả lả nói: “Giang lão sư, anh còn có việc gì muốn nói sao?”
“Chuyện tối hôm qua... Cô Phương không định cho tôi một lời giải thích sao?”
“Giang Ngộ, anh là Giang Ngộ sao?”
Tuệ Tuệ không ngờ bản thân may mắn như vậy, cô vốn cho rằng phải mấy ngày nữa mới có cơ hội được gặp mặt nam thần, nhưng không ngờ nó tới nhanh đến thế, không hẹn mà gặp.
Nhưng Giang Ngộ lại không để ý tới cô bé mà chỉ nhìn chằm chằm vào người đang trốn trong góc thang máy.
Khi anh bước vào cửa, hai người chỉ nhìn nhau đúng một giây nhưng khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, họ cùng không hẹn mà nhớ tới cảnh sắc ướt át tối qua.
Cô nhớ đến bản thân đã chủ động như thế nào, thậm chí còn âu yếm gậy thịt, cầu xin anh làm cô.
Còn anh lại nhớ đến cảnh cô nằm dưới thân mình rêи rỉ, đạt đến cao trào, cuối cùng là hình ảnh tốt đẹp hai người ôm nhau đi ngủ.
Bởi vì chuyện này, Phương Niên mất tập trung cả ngày nay, cô đâu ngờ hai người sẽ gặp lại nhau sớm như vậy. Cho nên cô sợ tới mức vội vàng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Động tác trốn tránh mờ ám của cô đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt Giang Ngộ, khóe môi anh cong lên, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý nhìn lướt qua đỉnh đầu cô.
Mà Tuệ Tuệ lại hồn nhiên không phát hiện ra không khí mờ ám đang ngầm bao trùm quanh đây, cô nàng kϊƈɦ động nói năng lộn xộn: “Nam thần, à không, Giang Ngộ, Giang lão sư, anh khỏe chứ, em là Tuệ Tuệ, kia là chị Phương Niên, chúng em ở cùng đoàn phim với anh ạ.”
“À, tối hôm qua...” Anh cố ý ngập ngừng làm cho trái tim Phương Niên cũng đập trật nhịp theo, chỉ mong sao thang máy có thể lên nhanh hơn, để cô thoát khỏi nơi ngột ngạt này, tưởng chừng cả một thế kỷ trôi qua, cô mới nghe thấy Giang Ngộ nói tiếp: “Có gặp.”
“Ồ!!!” Tuệ Tuệ không khống chế được mà thét chói tai, cô tỏ vẻ si mê hưng phấn nói: “Nam thần, giọng nói anh còn êm tai hơn trêи TV nữa!!!”
“Tuệ Tuệ, đừng nói nữa.” Phương Niên xấu hổ mà kéo góc áo trợ lý nhà mình, đáng tiếc cô nàng còn đang đắm chìm trong cơn xúc động mất khống chế khi được gặp thần tượng .
Tuệ Tuệ lôi sổ với bút từ trong ba lô ra, sau đó đưa tới trước mặt Giang Ngộ: “Nam thần, anh có thể ký tên cho chúng em được không?”
Giang Ngộ nghe vậy, anh nhướng mày.
Dù sao thang máy cũng chỉ có bốn người, anh dứt khoát tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai tàn sát chúng sinh.
“Cô Phương bên cạnh có rất nhiều chữ ký của tôi, cô có thể hỏi xin cô ấy.”
“???”
Khoảnh khắc này đây, Tuệ Tuệ và Kevin đều hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía Phương Niên.
“Chị Phương Niên? Sao chị có chữ ký? Sao chị lại không nói cho em biết?”
“Anh Ngộ, anh quen cô ấy à?”
Một nam một nữ, hai người nhiều chuyện này dường như muốn dùng ánh mắt đâm thủng Phương Niên vậy.
“Khụ khụ...”
Cô cuống quít giả vờ ho khan, trừng mắt nhìn Giang Ngộ, người đàn ông này rốt cuộc muốn cô làm sao?
Đúng lúc ấy, thang máy “đinh” một tiếng, tới tầng của bọn họ rồi.
“Tuệ Tuệ, chúng ta tới rồi, về phòng thôi.”
“Aaa, chị gấp làm chi vậy?”
Khó khăn lắm mới gặp được thần tượng nhà mình, không thể nói thêm được vài câu sao? Cô nàng còn chưa được chụp ảnh với nam thần đâu!
“Chờ một chút.”
Khi đang định bước ra khỏi thang máy, người đàn ông đang ở phía sau lưngđột nhiên mở miệng.
Trong lòng âm thầm phát điên, cô không tình nguyện mà xoay người, cười giả lả nói: “Giang lão sư, anh còn có việc gì muốn nói sao?”
“Chuyện tối hôm qua... Cô Phương không định cho tôi một lời giải thích sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.