Quá Trình Theo Đuổi Chàng Ảnh Đế
Chương 23: Đã Lâu Không Gặp
Thanh Thu
18/07/2021
« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi chiều là khóa học vũ đạo, tối hôm qua Phương Niên say rượu không tiết chế, hôm sau cả người đều trong tình trạng đau ê ẩm.
Vì thế lúc trời xẩm tối, giáo viên dạy vũ đạo cho tan lớp thì cô ở lại tiếp tục luyện tập thêm một lúc.
Đợi đến khi luyện tập xong, đồng hồ đã điểm tám giờ.
Cô có chút ngượng ngùng vì đã để Tuệ Tuệ chờ đợi: “Đi ăn cơm thôi, để chị mời nào!”
“Tốt quá, em đói từ nãy giờ rồi.”
Tầng dưới phòng tập là một quán ăn, hương vị khá ngon nên nhân viên đoàn phim rất hay đến đây ăn.
Hai người chọn một vị trí bên cạnh cửa sổ, trong lúc chờ đồ ăn hai người ngồi chơi điện thoại, đột nhiên Tuệ Tuệ kϊƈɦ động nói với cô:
“Chị Phương Niên, hình như nam thần của em đăng status này!”
Nói xong, không đợi Phương Niên trả lời, cô bé đã gấp gáp giơ điện thoại lên trước mặt cô.
Trêи màn hình di động là bài viết mới trêи Weibo của Giang Ngộ.
Thời gian đăng là nửa giờ trước.
Nội dung của bài viết cũng rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Đã lâu không gặp.”
Không hổ là ảnh đế, nội dung đơn giản như vậy mà cũng thu về hơn 30000 lượt chia sẻ, bình luận cùng những lời tán thưởng lên tới hàng chục nghìn, không những thế con số này còn đang không ngừng tăng lên.
“Chị Phương Niên, chị nghĩ nam thần của em đăng vậy là có ý gì? Em đọc không hiểu lắm? Nhưng lại cảm thấy nó đang ám chỉ điều gì đó?”
“Chị không biết.” Phương Niên lắc đầu.
Hiện tại, bản thân cô cũng đang rất hoảng.
Đêm qua cô cứ nửa tỉnh nửa mơ, chỉ mơ hồ nhớ bản thân luôn được
Giang Ngộ ôm vào lòng.
Anh ôm cô rất chặt tựa như món đồ quý bị mất nhưng vừa tìm lại được.
Buổi sáng hôm sau, lúc tỉnh lại. Cô không dám mở mắt, sợ không biết
đối mặt với anh như nào, đối mặt với sự cuồng dã đêm qua ra sao?
Thấp thỏm hồi lâu, sau khi gom góp đủ can đảm để quay người lại, ai ngờ sau lưng không có ai, quần áo của anh cũng không thấy. Anh rời đi lúc nào vậy?
Anh cứ thế mà rời đi, một lời nhắn cũng không có.
Đêm qua, khi ý thức còn rõ ràng, cô mượn cảm giác say chào hỏi Tiểu
Giang Ngộ: “Hi, đã lâu không gặp.”
Thực tế cô muốn nói với anh là: “Hi, Giang Ngộ, đã lâu không gặp.”
Mà bây giờ, anh đang đáp lại cô sao?
Có đề tài này chen ngang, trong suốt bữa ăn Tuệ Tuệ mạnh mẽ càn quét tất cả các bình luận, hưởng ứng cùng hàng nghìn các fans khác, các blogger khác tìm ra ẩn ý phía sau câu nói này.
Phương Niên có chút mơ màng, trong nhất thời cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào, song tiếp theo cô lại bỗng cảm thấy cực kỳ phiền muộn với cục diện rối như tơ vò trước mắt.
Sau khi ăn xong, hai người rời khỏi khu phòng tập trở về khách sạn.
Vừa vào thang máy, khi cô đang định bấm nút đóng thì ngoài cửa có người gọi: “Xin chờ một chút.”
Bước vào là hai người đàn ông, người đi phía trước mặc bộ tây trang màu đỏ rượu, tóc nhuộm đủ mọi màu trêи đời, trông rất phô trương.
Có điều tất cả sự chú ý của Tuệ Tuệ và Phương Niên lại đổ dồn vào người đàn ông phía sau, anh cao gầy, mặc một chiếc áo khoác ngoài ton sur ton với quần jean, tuy đeo khẩu trang chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, thế nhưng sức hút không hề thuyên giảm, khiến cho người ta nhìn không rời mắt.
Thân hình này, gương mặt này, trong nháy mắt Tuệ Tuệ cũng có thể nhận ra.
“Giang...”
Lời sau còn chưa kịp nói, cô bé đã bị người đàn ông toàn thân tây trang đỏ kia nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng.
Chỉ đến khi cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi lên, người đại diện
Buổi chiều là khóa học vũ đạo, tối hôm qua Phương Niên say rượu không tiết chế, hôm sau cả người đều trong tình trạng đau ê ẩm.
Vì thế lúc trời xẩm tối, giáo viên dạy vũ đạo cho tan lớp thì cô ở lại tiếp tục luyện tập thêm một lúc.
Đợi đến khi luyện tập xong, đồng hồ đã điểm tám giờ.
Cô có chút ngượng ngùng vì đã để Tuệ Tuệ chờ đợi: “Đi ăn cơm thôi, để chị mời nào!”
“Tốt quá, em đói từ nãy giờ rồi.”
Tầng dưới phòng tập là một quán ăn, hương vị khá ngon nên nhân viên đoàn phim rất hay đến đây ăn.
Hai người chọn một vị trí bên cạnh cửa sổ, trong lúc chờ đồ ăn hai người ngồi chơi điện thoại, đột nhiên Tuệ Tuệ kϊƈɦ động nói với cô:
“Chị Phương Niên, hình như nam thần của em đăng status này!”
Nói xong, không đợi Phương Niên trả lời, cô bé đã gấp gáp giơ điện thoại lên trước mặt cô.
Trêи màn hình di động là bài viết mới trêи Weibo của Giang Ngộ.
Thời gian đăng là nửa giờ trước.
Nội dung của bài viết cũng rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Đã lâu không gặp.”
Không hổ là ảnh đế, nội dung đơn giản như vậy mà cũng thu về hơn 30000 lượt chia sẻ, bình luận cùng những lời tán thưởng lên tới hàng chục nghìn, không những thế con số này còn đang không ngừng tăng lên.
“Chị Phương Niên, chị nghĩ nam thần của em đăng vậy là có ý gì? Em đọc không hiểu lắm? Nhưng lại cảm thấy nó đang ám chỉ điều gì đó?”
“Chị không biết.” Phương Niên lắc đầu.
Hiện tại, bản thân cô cũng đang rất hoảng.
Đêm qua cô cứ nửa tỉnh nửa mơ, chỉ mơ hồ nhớ bản thân luôn được
Giang Ngộ ôm vào lòng.
Anh ôm cô rất chặt tựa như món đồ quý bị mất nhưng vừa tìm lại được.
Buổi sáng hôm sau, lúc tỉnh lại. Cô không dám mở mắt, sợ không biết
đối mặt với anh như nào, đối mặt với sự cuồng dã đêm qua ra sao?
Thấp thỏm hồi lâu, sau khi gom góp đủ can đảm để quay người lại, ai ngờ sau lưng không có ai, quần áo của anh cũng không thấy. Anh rời đi lúc nào vậy?
Anh cứ thế mà rời đi, một lời nhắn cũng không có.
Đêm qua, khi ý thức còn rõ ràng, cô mượn cảm giác say chào hỏi Tiểu
Giang Ngộ: “Hi, đã lâu không gặp.”
Thực tế cô muốn nói với anh là: “Hi, Giang Ngộ, đã lâu không gặp.”
Mà bây giờ, anh đang đáp lại cô sao?
Có đề tài này chen ngang, trong suốt bữa ăn Tuệ Tuệ mạnh mẽ càn quét tất cả các bình luận, hưởng ứng cùng hàng nghìn các fans khác, các blogger khác tìm ra ẩn ý phía sau câu nói này.
Phương Niên có chút mơ màng, trong nhất thời cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào, song tiếp theo cô lại bỗng cảm thấy cực kỳ phiền muộn với cục diện rối như tơ vò trước mắt.
Sau khi ăn xong, hai người rời khỏi khu phòng tập trở về khách sạn.
Vừa vào thang máy, khi cô đang định bấm nút đóng thì ngoài cửa có người gọi: “Xin chờ một chút.”
Bước vào là hai người đàn ông, người đi phía trước mặc bộ tây trang màu đỏ rượu, tóc nhuộm đủ mọi màu trêи đời, trông rất phô trương.
Có điều tất cả sự chú ý của Tuệ Tuệ và Phương Niên lại đổ dồn vào người đàn ông phía sau, anh cao gầy, mặc một chiếc áo khoác ngoài ton sur ton với quần jean, tuy đeo khẩu trang chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, thế nhưng sức hút không hề thuyên giảm, khiến cho người ta nhìn không rời mắt.
Thân hình này, gương mặt này, trong nháy mắt Tuệ Tuệ cũng có thể nhận ra.
“Giang...”
Lời sau còn chưa kịp nói, cô bé đã bị người đàn ông toàn thân tây trang đỏ kia nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng.
Chỉ đến khi cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi lên, người đại diện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.