Chương 98: Năm mới ở Kinh thành
Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
06/05/2013
Sau khi rời đảo Đào Hoa, đoàn người Quách Tiểu Phong cũng không dám chậm trễ, vội quay về Hàng Châu tìm Lý Nghị, vì đã là mồng 10 tháng chạp, nếu không nhanh thì chỉ e không kịp về nhà đón tết. Quách Tiểu Phong cũng không bận tâm tới nghi vấn của Lý quản gia, mà một lòng một dạ hướng về gia đình.
Ngày 29 tháng chạp, Vương Hâm đã lành bệnh nên không phải ở lại y quán nữa, trải qua một tháng với mối tình đầu đang nồng cháy, sắc mặt hôm nay của Vương Hâm đã hồng hào rạng rỡ hơn hẳn, không hề có vẻ của một người vừa mắc bệnh nặng. Đương nhiên rồi, người cảm thấy ngọt ngào hơn cậu ta chính là Tiểu Điềm, một tháng nay, hình như ngày nào cũng thấy nụ cười thường trực trên môi cô ấy, đắc ý như ngọn gió xuân. Nhưng cả cô và Vương Hâm đều biết rằng cho dù hai người có yêu nhau sâu đậm thế nào đi chăng nữa, cũng chưa chắc có thể ở bên nhau. Năm nay, Tiểu Điềm sẽ ở lại Quách phủ đón tết.
- Vương Hâm, đệ được lắm, nhưng phải biết tiết chế đó, chớ nên quá sức.
Quách Thiên Hùng cười nói.
- Haha, có gì mà quá sức chứ, đều là một tay Tiểu Điềm chăm sóc đệ mà, đệ không phải làm gì cả.
Vương Hâm không hiểu ý của Quách Thiên Hùng nên thản nhiên trả lời.
- Ài, được rồi, đàn gảy tai trâu, không nói nữa.
Quách Thiên Hùng giả bộ thương tiếc nói.
- Haha…cho nên….đàn này không thể gảy loạn nhịp, gảy sai là vấn đề trở nên gay go đó…
Vân Nhi cười giễu Quách Thiên Hùng. Nhưng Quách Thiên Hùng lại lo lắng nhìn ra ngoài cửa, theo dự tính, lẽ ra mấy người Quách Tiểu Phong phải quay về từ lâu rồi, vậy mà hôm nay đã 29 tết mà sao vẫn chưa thấy tăm hơi. Không biết có xảy ra chuyện gì không ?
Hương vị ngày Tết đã lan tỏa khắp phố, mấy hôm trước trời còn đổ một trận tuyết lớn, mấy hôm nay, đám trẻ con đã thi nhau mặc lên mình bộ quần áo mới ra ngoài đường đốt pháo, mọi người cũng không làm gì, cả ngày ngồi trong nhà nói chuyện phiếm. Trên phố lớn cũng đã treo đèn lồng đỏ, tượng trưng cho năm mới mang lại nhiều điều tốt lành. Lúc này, đoàn người Quách Tiểu Phong đang ở Hà Bắc, vẫn hăm hở hướng về Kinh thành, dự tính chỉ trước trưa mai là có thể về tới nhà, tốt xấu gì cũng nhất định phải kịp về nhà đón tết, Quách Tiểu Phong thầm nghĩ.
Sáng sớm ngày 30 tết, Quách Thiên Hùng bị tiếng vó ngựa làm cho tỉnh giấc, Quách Thiên Hùng vội bật dậy xuống giường, nhìn ra bên ngoài trời đã tang tảng sáng, đêm qua lại có tuyết rơi nên sáng sớm nay trời vẫn rất lạnh, nhưng cái thời tiết đó mới đúng là thời tiết của năm mới, đến cuối năm, bầu trời như cao hơn, sáng hơn, nhà nhà hộ hộ bắt đầu giết gà giết vịt chuẩn bị cúng Bồ Tát, vẻ mặt của ai cũng tươi tắn hơn hẳn, gặp nhau thì nói : “Cung hỷ ! Cung hỷ, năm mới vui vẻ !”. khắp nơi tràn ngập không khí an lành phấn khởi, tiếng pháo rộn rã nơi nơi. Có lẽ háo hức và vui tươi nhất phải kể tới đám trẻ nhỏ. Nhưng cũng ở Kinh thành trong bầu không khí này, có hai hộ cho dù thế nào cũng không thể vui được, một hộ là nhà của Quách Tiểu Phong, Tết đến, nhà nào cũng ăn bánh chẻo, ăn cơm đoàn viên, nhưng mấy người Quách Tiểu Phong vẫn chưa về. Một hộ khác, chính là phủ của Nhất phẩm đại viên Ngô đại nhân, mỗi dịp Tết đến, Tiểu Điềm – con con gái duy nhất của Ngô đại nhân đều tới chúc Tết từ sáng sớm, nhưng từ khi hai cha con cãi nhau, Tiểu Điềm mất tích từ dạo ấy, Ngô đại nhân nghĩ, đợi khi nào Tiểu Điềm nguôi giận thì sẽ quay về. Nhưng, hôm nay đã là 30 Tết, Tiểu Điềm vẫn bặt vô âm tín, thử hỏi Ngô đại nhân sao có thể vui vẻ được chứ.
Mấy người Quách Tiểu Phong đi đường rất thuận lợi, vậy nên đến gần trưa thì đã về tới nhà, thím Thẩm vừa trông thấy mấy người Quách Tiểu Phong thì vội chạy ra ngoài:
- Nhị thiếu gia về rồi, Nhị thiếu gia về rồi….
Quách Thiên Hùng nghe thấy vậy liền đặt quyển sách trên tay xuống bàn, xông ra ngoài sân. Chỉ thấy Quách Tiểu Phong, Bạch Nguyệt Quang, Mạnh Kiều và Thiên Lễ đang đứng ngoài đó, vẻ mặt hớn hở. Phải lâu sau, Tiểu Hùng mới đánh tan sự yên lặng này.
- Bá bá…
Nói xong vội chạy tới sà vào lòng Quách Thiên Hùng.
- Vẫn còn ngẩn người ở đó làm gì, mau vào trong đi, bên ngoài trời lạnh lắm. Tiểu Hùng ngoan, nào, để bá bá xem cháu có lớn thêm chút nào không.
- Haha…Tiểu Hùng lớn lên nhất định sẽ tuấn tú giống như cha cháu, à không, phải hơn cha cháu ấy chứ.
Quách Thiên Hùng hôn vào má Tiểu Hùng một cái, vui vẻ nói.
- Quách đại ca, cuối cùng huynh cũng về rồi.
Vương Hâm tay chống gậy, Tiểu Điềm đỡ một bên, đang nặng nhọc đi lại.
- Vương Hâm, lâu lắm không gặp, ta rất nhớ đệ, nhưng, sao đệ lại thành ra thế kia? Cô nương này là ai vậy?
Trực giác mách bảo Quách Tiểu Phong rằng, cô nương này nhất định có mối quan hệ không bình thường với Vương Hâm.
- Haha…Chuyện này rất dài, chúng ta cứ vào trong đã rồi nói sau, bên ngoài lạnh lắm.
Quách Thiên Hùng nói.
- Vương Hâm, cô nương này rốt cuộc là ai, lẽ nào lại là đệ muội? Haha…tiểu tử này nhanh tay thật.
Quách Tiểu Phong phấn khích nói.
- Lâu nay Tiểu Điềm có nghe nói Quách bổ đầu phá án như thần, phong độ bất phàm, hôm nay được gặp mặt quả đúng như lời đồn đại.
Tiểu Điềm lễ mạo nói.
- Vương Hâm, còn không mau thành thật khai ra, ta mới đi một thời gian sao đệ có thể quen biết được với đệ muội vậy?
- Thật ra, chuyện là thế này….
Vương Hâm bắt đầu kể lại tỷ mỷ chuyện giữa mình và Tiểu Điềm, từ khi quen biết đến buổi tối ở núi Hương Sơn hôm đó. Quách Tiểu Phong nghe xong cảm thấy rất thích thú:
- Vương Hâm, câu chuyện của hai người có thể viết thành một cuốn sách đó. Haha…bên chúng ta cũng có thu hoạch đó, Mạnh Kiều và Thiên Lễ…
Vẻ mặt Quách Thiên Hùng như bừng sáng:
- Mạnh Kiều và Thiên Lễ, hai chúng nó thành đôi rồi sao….haha, Tiểu Phong à, mau kể ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Mọi chuyện bắt đầu từ khi chúng đệ đặt chân lên đảo Đào Hoa, hôm đó…
Quách Tiểu Phong lại bắt đầu kể lại những trải nghiệm trong thời gian vừa qua, từ mê trận của ngày thứ nhất, đến cái chết của Ngô quản gia và Vạn Tài Phát, kỳ vận của Mạnh Kiều và Thiên Lễ… Quách Tiểu Phong không chút giấu diếm kể cho người nhà nghe.
- Thì ra là như vậy, cho nên mọi người mới quay về muộn thế này.
Quách Thiên Hùng nói.
- Quách đại ca, Quách đại ca, vậy bây giờ huynh chẳng phải là người thông minh nhất Đại Tống sao.
Vương Hâm tỏ ra phấn chấn hơn cả Quách Thiên Hùng.
- Được rồi, đó chỉ là hư danh phỏng có ích gì chứ.
- A ha, vậy mình là đồ đệ của người thông minh nhất thiên hạ, sau này ra ngoài có thể hãnh diện rồi.
Vương Hâm đắc chí vỗ đùi mà quên rằng vết thương ở chân vẫn chưa lành hẳn, khiến cậu ta đau hét lên, mọi người lại nhân đó mà được một trận cười sảng khoái.
Trời đã xế tà, bầu trời cũng dần xám xịt, thím Thẩm tới gọi mọi người đi dùng cơm, bữa cơm tối nay cũng là bữa cơm tất niên, bữa cơm đoàn viên, nhà nào cũng sáng đèn, ngoài cổng của Quách phủ đèn lồng đỏ cũng đã được treo cao. Mọi người trong Quách phủ quây quần ăn bữa cơm sum họp, uống rượu trắng, mặt ai cũng đỏ ửng lên đầy phấn chấn. Sắp tới giờ Ngọ nửa đêm, Quách Thiên Hùng đứng lên nói :
- Tiểu Phong, đã tới lúc đốt pháo rồi, đi
- Được, đã đợi rất lâu rồi.
Mọi người liền ra ngoài, trời rất lạnh, trong sân đã để sẵn mấy dây pháo to pháo nhỏ, Quách Tiểu Phong châm lửa, tiếng lép bép của dây pháo cùng ánh sáng rựa rỡ của nó khiến màn đêm náo nhiệt hẳn lên. Bạch Nguyệt Quang dựa vào lòng Quách Tiểu Phong:
- Tiểu Phong, pháo đẹp quá, thiếp rất hạnh phúc.
- A đầu ngốc, ta sẽ cho nàng cảm thấy hạnh phúc hơn nữa…
Hoa tuyết lại bắt đầu rơi, tiếng pháo cũng dần nhạt đi, chỉ có, chỉ có tuyết lặng lẽ rơi…
Ngày 29 tháng chạp, Vương Hâm đã lành bệnh nên không phải ở lại y quán nữa, trải qua một tháng với mối tình đầu đang nồng cháy, sắc mặt hôm nay của Vương Hâm đã hồng hào rạng rỡ hơn hẳn, không hề có vẻ của một người vừa mắc bệnh nặng. Đương nhiên rồi, người cảm thấy ngọt ngào hơn cậu ta chính là Tiểu Điềm, một tháng nay, hình như ngày nào cũng thấy nụ cười thường trực trên môi cô ấy, đắc ý như ngọn gió xuân. Nhưng cả cô và Vương Hâm đều biết rằng cho dù hai người có yêu nhau sâu đậm thế nào đi chăng nữa, cũng chưa chắc có thể ở bên nhau. Năm nay, Tiểu Điềm sẽ ở lại Quách phủ đón tết.
- Vương Hâm, đệ được lắm, nhưng phải biết tiết chế đó, chớ nên quá sức.
Quách Thiên Hùng cười nói.
- Haha, có gì mà quá sức chứ, đều là một tay Tiểu Điềm chăm sóc đệ mà, đệ không phải làm gì cả.
Vương Hâm không hiểu ý của Quách Thiên Hùng nên thản nhiên trả lời.
- Ài, được rồi, đàn gảy tai trâu, không nói nữa.
Quách Thiên Hùng giả bộ thương tiếc nói.
- Haha…cho nên….đàn này không thể gảy loạn nhịp, gảy sai là vấn đề trở nên gay go đó…
Vân Nhi cười giễu Quách Thiên Hùng. Nhưng Quách Thiên Hùng lại lo lắng nhìn ra ngoài cửa, theo dự tính, lẽ ra mấy người Quách Tiểu Phong phải quay về từ lâu rồi, vậy mà hôm nay đã 29 tết mà sao vẫn chưa thấy tăm hơi. Không biết có xảy ra chuyện gì không ?
Hương vị ngày Tết đã lan tỏa khắp phố, mấy hôm trước trời còn đổ một trận tuyết lớn, mấy hôm nay, đám trẻ con đã thi nhau mặc lên mình bộ quần áo mới ra ngoài đường đốt pháo, mọi người cũng không làm gì, cả ngày ngồi trong nhà nói chuyện phiếm. Trên phố lớn cũng đã treo đèn lồng đỏ, tượng trưng cho năm mới mang lại nhiều điều tốt lành. Lúc này, đoàn người Quách Tiểu Phong đang ở Hà Bắc, vẫn hăm hở hướng về Kinh thành, dự tính chỉ trước trưa mai là có thể về tới nhà, tốt xấu gì cũng nhất định phải kịp về nhà đón tết, Quách Tiểu Phong thầm nghĩ.
Sáng sớm ngày 30 tết, Quách Thiên Hùng bị tiếng vó ngựa làm cho tỉnh giấc, Quách Thiên Hùng vội bật dậy xuống giường, nhìn ra bên ngoài trời đã tang tảng sáng, đêm qua lại có tuyết rơi nên sáng sớm nay trời vẫn rất lạnh, nhưng cái thời tiết đó mới đúng là thời tiết của năm mới, đến cuối năm, bầu trời như cao hơn, sáng hơn, nhà nhà hộ hộ bắt đầu giết gà giết vịt chuẩn bị cúng Bồ Tát, vẻ mặt của ai cũng tươi tắn hơn hẳn, gặp nhau thì nói : “Cung hỷ ! Cung hỷ, năm mới vui vẻ !”. khắp nơi tràn ngập không khí an lành phấn khởi, tiếng pháo rộn rã nơi nơi. Có lẽ háo hức và vui tươi nhất phải kể tới đám trẻ nhỏ. Nhưng cũng ở Kinh thành trong bầu không khí này, có hai hộ cho dù thế nào cũng không thể vui được, một hộ là nhà của Quách Tiểu Phong, Tết đến, nhà nào cũng ăn bánh chẻo, ăn cơm đoàn viên, nhưng mấy người Quách Tiểu Phong vẫn chưa về. Một hộ khác, chính là phủ của Nhất phẩm đại viên Ngô đại nhân, mỗi dịp Tết đến, Tiểu Điềm – con con gái duy nhất của Ngô đại nhân đều tới chúc Tết từ sáng sớm, nhưng từ khi hai cha con cãi nhau, Tiểu Điềm mất tích từ dạo ấy, Ngô đại nhân nghĩ, đợi khi nào Tiểu Điềm nguôi giận thì sẽ quay về. Nhưng, hôm nay đã là 30 Tết, Tiểu Điềm vẫn bặt vô âm tín, thử hỏi Ngô đại nhân sao có thể vui vẻ được chứ.
Mấy người Quách Tiểu Phong đi đường rất thuận lợi, vậy nên đến gần trưa thì đã về tới nhà, thím Thẩm vừa trông thấy mấy người Quách Tiểu Phong thì vội chạy ra ngoài:
- Nhị thiếu gia về rồi, Nhị thiếu gia về rồi….
Quách Thiên Hùng nghe thấy vậy liền đặt quyển sách trên tay xuống bàn, xông ra ngoài sân. Chỉ thấy Quách Tiểu Phong, Bạch Nguyệt Quang, Mạnh Kiều và Thiên Lễ đang đứng ngoài đó, vẻ mặt hớn hở. Phải lâu sau, Tiểu Hùng mới đánh tan sự yên lặng này.
- Bá bá…
Nói xong vội chạy tới sà vào lòng Quách Thiên Hùng.
- Vẫn còn ngẩn người ở đó làm gì, mau vào trong đi, bên ngoài trời lạnh lắm. Tiểu Hùng ngoan, nào, để bá bá xem cháu có lớn thêm chút nào không.
- Haha…Tiểu Hùng lớn lên nhất định sẽ tuấn tú giống như cha cháu, à không, phải hơn cha cháu ấy chứ.
Quách Thiên Hùng hôn vào má Tiểu Hùng một cái, vui vẻ nói.
- Quách đại ca, cuối cùng huynh cũng về rồi.
Vương Hâm tay chống gậy, Tiểu Điềm đỡ một bên, đang nặng nhọc đi lại.
- Vương Hâm, lâu lắm không gặp, ta rất nhớ đệ, nhưng, sao đệ lại thành ra thế kia? Cô nương này là ai vậy?
Trực giác mách bảo Quách Tiểu Phong rằng, cô nương này nhất định có mối quan hệ không bình thường với Vương Hâm.
- Haha…Chuyện này rất dài, chúng ta cứ vào trong đã rồi nói sau, bên ngoài lạnh lắm.
Quách Thiên Hùng nói.
- Vương Hâm, cô nương này rốt cuộc là ai, lẽ nào lại là đệ muội? Haha…tiểu tử này nhanh tay thật.
Quách Tiểu Phong phấn khích nói.
- Lâu nay Tiểu Điềm có nghe nói Quách bổ đầu phá án như thần, phong độ bất phàm, hôm nay được gặp mặt quả đúng như lời đồn đại.
Tiểu Điềm lễ mạo nói.
- Vương Hâm, còn không mau thành thật khai ra, ta mới đi một thời gian sao đệ có thể quen biết được với đệ muội vậy?
- Thật ra, chuyện là thế này….
Vương Hâm bắt đầu kể lại tỷ mỷ chuyện giữa mình và Tiểu Điềm, từ khi quen biết đến buổi tối ở núi Hương Sơn hôm đó. Quách Tiểu Phong nghe xong cảm thấy rất thích thú:
- Vương Hâm, câu chuyện của hai người có thể viết thành một cuốn sách đó. Haha…bên chúng ta cũng có thu hoạch đó, Mạnh Kiều và Thiên Lễ…
Vẻ mặt Quách Thiên Hùng như bừng sáng:
- Mạnh Kiều và Thiên Lễ, hai chúng nó thành đôi rồi sao….haha, Tiểu Phong à, mau kể ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Mọi chuyện bắt đầu từ khi chúng đệ đặt chân lên đảo Đào Hoa, hôm đó…
Quách Tiểu Phong lại bắt đầu kể lại những trải nghiệm trong thời gian vừa qua, từ mê trận của ngày thứ nhất, đến cái chết của Ngô quản gia và Vạn Tài Phát, kỳ vận của Mạnh Kiều và Thiên Lễ… Quách Tiểu Phong không chút giấu diếm kể cho người nhà nghe.
- Thì ra là như vậy, cho nên mọi người mới quay về muộn thế này.
Quách Thiên Hùng nói.
- Quách đại ca, Quách đại ca, vậy bây giờ huynh chẳng phải là người thông minh nhất Đại Tống sao.
Vương Hâm tỏ ra phấn chấn hơn cả Quách Thiên Hùng.
- Được rồi, đó chỉ là hư danh phỏng có ích gì chứ.
- A ha, vậy mình là đồ đệ của người thông minh nhất thiên hạ, sau này ra ngoài có thể hãnh diện rồi.
Vương Hâm đắc chí vỗ đùi mà quên rằng vết thương ở chân vẫn chưa lành hẳn, khiến cậu ta đau hét lên, mọi người lại nhân đó mà được một trận cười sảng khoái.
Trời đã xế tà, bầu trời cũng dần xám xịt, thím Thẩm tới gọi mọi người đi dùng cơm, bữa cơm tối nay cũng là bữa cơm tất niên, bữa cơm đoàn viên, nhà nào cũng sáng đèn, ngoài cổng của Quách phủ đèn lồng đỏ cũng đã được treo cao. Mọi người trong Quách phủ quây quần ăn bữa cơm sum họp, uống rượu trắng, mặt ai cũng đỏ ửng lên đầy phấn chấn. Sắp tới giờ Ngọ nửa đêm, Quách Thiên Hùng đứng lên nói :
- Tiểu Phong, đã tới lúc đốt pháo rồi, đi
- Được, đã đợi rất lâu rồi.
Mọi người liền ra ngoài, trời rất lạnh, trong sân đã để sẵn mấy dây pháo to pháo nhỏ, Quách Tiểu Phong châm lửa, tiếng lép bép của dây pháo cùng ánh sáng rựa rỡ của nó khiến màn đêm náo nhiệt hẳn lên. Bạch Nguyệt Quang dựa vào lòng Quách Tiểu Phong:
- Tiểu Phong, pháo đẹp quá, thiếp rất hạnh phúc.
- A đầu ngốc, ta sẽ cho nàng cảm thấy hạnh phúc hơn nữa…
Hoa tuyết lại bắt đầu rơi, tiếng pháo cũng dần nhạt đi, chỉ có, chỉ có tuyết lặng lẽ rơi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.