Chương 97: Rời đảo Đào Hoa
Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
06/05/2013
- Nếu so sánh một chút, cái chết của Âu Dương Tiên rõ ràng là không ly kỳ như cái chết của Vạn Tài Phát, hôm đó chúng ta đi tìm đại tặc vô đầu báo thù, chúng ta vì để tăng thêm phần thắng, nên đã để những người có võ công đi, lực lượng của chúng ta nhiều như vậy, tự nhiên động tĩnh sẽ rất lớn, điều này khiến Hoàng lão đảo chủ rất dễ dàng phát hiện ra chúng ta. Sự tình tiếp theo mọi người cũng đã biết rồi đó, chúng ta không những không bắt được đại tặc vô đầu, trái lại còn bị nó dùng Phi diệp khoái đao công kích, sau rồi nó đã ngấm ngầm tới đạn bản doanh.
Quách Tiểu Phong nói.
- Đợi đã, huynh vừa nói Phi diệp khoái đao hôm đó là của Hoàng lão đảo chủ ? Vậy tại sao Phi diệp khoái đao của hôm nay lại lợi hại hơn Phi diệp khoái đao hôm qua rất nhiều. Nếu Hoàng lão đảo chủ muốn giết những người ngoại lai như chúng ta, tại sao ông ta không dốc toàn lực ?
Lý Thiên Tường hỏi.
- Là vì hôm qua Hoàng lão đảo chủ không có ý định giết chúng ta, chỉ là muốn làm khó chúng ta mà thôi, như vậy ông ta sẽ có thời gian đến giết Âu Dương Tiên, hơn nữa có một điểm huynh đã nói sai, trong số chúng ta tuy có những người ngoại lai, nhưng vẫn có Hoàng đảo chủ, Trịnh quản gia, và Lưu quản gia, Hoàng lão đảo chủ vốn không muốn làm hại tới họ, mà Phi diệp khoái đao hôm nay là của Hoàng đảo chủ, Hoàng lão đảo chủ không phải kẻ ngốc, biết mình chưa từng uống Song Kỳ huyết, trong khi Hoàng đảo chủ đã được uống nó, chính vì vậy Hoàng lão đảo chủ không thể khinh xuất nên đã sử dụng toàn bộ công lực để đối kháng lại Phi diệp hoàn đao của Hoàng đảo chủ, tôi nói vậy đúng chứ Hoàng lão đảo chủ.
Quách Tiểu Phong đắc ý nói.
- Haha…không sai, đúng là không việc gì có thể qua mắt được người thông minh nhất Đại Tống, thua dưới tay cậu, Hoàng mỗ ta chết cũng đáng lắm.
- Hoàng lão đảo chủ quá khen rồi, sau khi dùng Phi diệp khoái đao để ngăn cản chúng tôi, ông lập tức đi giết Âu Dương Tiên. Đầu tiên ông đã đánh Chu quản gia và Thiên Lễ hôn mê bất tỉnh, sau khi tìm kiếm, cuối cùng đã tìm thấy Âu Dương Tiên đang bị trọng thương trong phòng thuốc, quá trình thế nào tôi không muốn nhắc lại, sau khi cắt đầu Âu Dương Tiên, cũng đúng lúc chúng tôi đã quay về, sau đó ông đã gặp bọn ta trên đường, phản ứng đầu tiên là chạy thoát, tôi và Hoàng đảo chủ đã truy đuổi theo. Nguyệt Quang tới phòng thuốc để đổi thuốc cho Âu Dương Tiên, phát hiện thi thể của Âu Dương Tiên thì vội hô hoán, Thiên Tường nghe thấy tiếng kêu của Nguyệt Quang nên vội chạy về đại bản doanh cùng Văn Cẩm xử lý thi thể của Âu Dương Tiên. Cả câu chuyện đến đây kết thúc. Còn về tại sao ông cho rằng chúng tôi có thể mang đến ảnh hưởng không tốt cho Hoàng đảo chủ, theo tôi đó là vì văn hóa Trung nguyên mà chúng tôi mang tới có thể nảy sinh sự du nhập vào văn hóa Giang Nam nơi Hoàng đảo chủ sống. Nhưng, ông đã từng nghĩ qua chưa, tuy nền văn hóa của Giang Nam vô cùng huy hoàng xáng lạn, nhưng như vậy có nghĩa là văn hóa Trung nguyên của chúng tôi rất thấp kém sao? Ông đã từng suy nghĩ rằng, Âu Dương Tiên cũng là người, cũng do cha mẹ sinh ra, ông cũng là người làm cha, nếu nhìn thấy Hoàng đảo chủ bị người ta hãm hại, vậy ông sẽ cảm thấy thế nào? Khi ông ra tay tàn nhẫn với Âu Dương Tiên, hành vi của ông là vì cái văn hóa Giang Nam mà ông tôn sùng, cũng là cái mà ông tôn thờ suốt một đời. Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bởi vì quá lo lắng cho Hoàng đảo chủ, sợ chúng tôi làm ảnh hưởng đến Hoàng đảo chủ, nhưng xử sự như vậy chẳng phải ông đã làm trái với lời thề của ông hai mươi năm trước sao? “Một đảo không thể có hai chủ, ta không muốn vì sự tồn tại của ta mà làm phiền tới con”. Những lời này không phải do chính ông nói sao ?
Quách Tiểu Phong kích động nói.
- Cha, con trai đã trưởng thành rồi, con cũng biết cái gì là tốt, cái gì là xấu, tại sao cha phải làm như vậy?
Hoàng lão đảo chủ cảm thấy hổ thẹn cúi thấp đầu.
- Tôi nghĩ, một người, cứ hễ có con cái, cho dù đứa con đó có ở đâu, đã trưởng thành hay chưa, trong mắt những người làm cha mẹ, họ mãi mãi vẫn là một đứa trẻ, bất luận đứa trẻ đó có vững vàng thế nào, có thành công thế nào, có thành thục thế nào, trong mắt người làm cha mẹ, cả đời họ vẫn lo con mình ăn không no, mặc không đủ ấm, vậy nên, họ luôn muốn bảo vệ đứa con của mình, nhiều khi họ không tiếc làm hại người khác để bảo vệ chúng, Hoàng đảo chủ, tôi nói như vậy có lẽ ngài vẫn chưa hiểu, nhưng đến một ngày nào đó, đến lúc ngài có con cái, có lẽ tới lúc đó ngài mới hiểu cái cảm giác này.
- Cha, sao cha lại ngốc như vậy, sao cha lại vì con mà giết người ? Cha, xin lỗi, là tại con không tốt, là con không tốt, nên đã để cha phải lo lắng, cha, xin lỗi, cha không trách đứa con này chứ ?
Hoàng Bỉnh Phong rơi lệ.
- Phong Nhi, Quách công tử nói rất đúng, dù con có trưởng thành thế nào, làm cha mẹ lúc nào cũng lo cho con cái. Bây giờ thì tốt rồi, cha phải đi thôi, không cần phải lo cho con nữa, cha đã giết nhiều người như vậy, con có trách ta không?
- Cha, không thể, cha không được xảy ra chuyện, Phong Nhi sao có thể trách cha chứ, trong lòng Phong Nhi, cha mãi mãi là một người cha nhân từ, cha…
Hoàng Bỉnh Phong ôm chặt lấy Hoàng lão đảo chủ khóc như một đứa trẻ.
- Đứa con ngốc này, khóc cái gì, cha cũng nhiều tuổi rồi, sinh lão bệnh tử mà, Phong Nhi, Phong Nhi, con đừng khóc, nào, cười một cái, ta không muốn chết trong tiếng khóc của con, cười lên nào…
Hoàng lão đảo chủ cảm thấy một cơn đau nhói rồi nôn ra một trận máu tươi.
- Cha, cha sao vậy…
- Cha, cha không sao, hôm nay trời lạnh, mặc nhiều y phục một chút, đừng…
Ánh mắt của Hoàng lão đảo chủ đã vô thần, muốn chạm tay vào khuôn mặt Hoàng Bỉnh Phong, nhưng hai tay lại buông xuống một cách bất lực.
- Cha….cha, cha tỉnh lại đi, không được rời bỏ con, cha ơi…
Quách Tiểu Phong trìu mến nhìn Bạch Nguyệt Quang đang ôm Tiểu Hùng một cái.
…………………………………………�� � � …………………………………………�� � �……..
Ba ngày sau, trước mộ của Hoàng lão đảo chủ, Hoàng Bỉnh Phong, Chu quản gia, Trịnh quản gia, Lưu quản gia, và cả đoàn người Quách Tiểu Phong, cùng nhau cử hành tang lễ cho Hoàng lão đảo chủ.
- Cha, cha hãy yên nghỉ, yên tâm, con trai cha đã khôn lớn rồi, cha không cần phải bận tâm về con nữa, cha hãy cứ yên giấc nhé.
Hai ngày nay, Hoàng đảo chủ trông tiều tụy rất nhiều, xem ra cái chết của Hoàng lão đảo chủ đã kích động rất lớn đến Hoàng đảo chủ.
- Đảo chủ, hướng gió hình như đã thay đổi, lại trở thành gió mùa mùa đông rồi.
Chu quản gia nói.
- Cái gì, thật vậy sao, Chu quản gia, nói như vậy tức là chúng tôi có thể quay về rồi.
Quách Tiểu Phong nói.
- Phải, Quách công tử nên nhanh chóng chuẩn bị hành lý đi thôi, đợt gió mùa này không biết khi nào lại thay đổi nữa, tôi sẽ đưa mọi người ra khỏi đảo.
Chu quản gia nói.
- Đã như vậy, Quách công tử, Hoàng mỗ cũng không giữ mọi người lại, sau này nếu có dịp rất hoan nghênh mọi người tới đảo Đào Hoa làm khách.
Hoàng Bỉnh Phong nghe được tin này cũng rất phấn chấn, nhưng cũng không tránh khỏi có chút hụt hẫng, sau khi đoàn người Quách Tiểu Phong đi, đảo Đào Hoa sẽ không thể náo nhiệt như vậy nữa mà lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Nhưng, trong thiên hạ có cuộc vui nào mà không tàn, có duyên sẽ có ngày gặp lại. Nghĩ vậy, Hoàng Bỉnh Phong cũng thấy như được an ủi trong lòng.
- Hoàng đảo chủ, đã như vậy, Quách mỗ cũng không dám ở lại đây lâu, chúng tôi còn phải về nhà đón tết nữa, haha…
Quách Tiểu Phong vui vẻ nói.
- Chu quản gia, mau đi chuẩn bị đi, Quách công tử, mời.
- Hoàng đảo chủ, mời.
Trên đường đi, mọi người đều không nói một lời, không ai muốn đánh tan sự yên lặng này, bên bờ biển, Chu quản gia đã đợi ở đó từ lâu.
- Quách công tử, Lý công tử, Thượng Quan công tử, chúc thuận buồm xuôi gió.
Hoàng Bỉnh Phong nói.
- Hoàng đảo chủ, xin ngài bảo trọng, có thời gian hãy đến Kinh thành một chuyến, nhớ đến Quách phủ tìm Quách mỗ tôi đó.
- Có thời gian, nhất định vậy, mời.
Sau khi đoàn người Quách Tiểu Phong xuống thuyền, Hoàng Bỉnh Phong cũng quay đầu bước đi, Quách Tiểu Phong nhìn theo bóng hình Hoàng đảo chủ.
- Hoàng đảo chủ….
Quách Tiểu Phong gọi lớn. Hoàng Bỉnh Phong cũng quay đầu lại.
- Rất vui khi được quen biết đảo chủ, tạm biệt…
- Tôi cũng vậy, Quách huynh đệ, Thiên Tường huynh đệ,Văn Cẩm huynh đệ, có cơ hội nhất định phải quay trở lại đảo Đào Hoa đó, chúc thuận buồm xuôi gió…
- Tôi nhất định sẽ quay lại, Hoàng huynh đệ…
Quách Tiểu Phong nói.
- Đợi đã, huynh vừa nói Phi diệp khoái đao hôm đó là của Hoàng lão đảo chủ ? Vậy tại sao Phi diệp khoái đao của hôm nay lại lợi hại hơn Phi diệp khoái đao hôm qua rất nhiều. Nếu Hoàng lão đảo chủ muốn giết những người ngoại lai như chúng ta, tại sao ông ta không dốc toàn lực ?
Lý Thiên Tường hỏi.
- Là vì hôm qua Hoàng lão đảo chủ không có ý định giết chúng ta, chỉ là muốn làm khó chúng ta mà thôi, như vậy ông ta sẽ có thời gian đến giết Âu Dương Tiên, hơn nữa có một điểm huynh đã nói sai, trong số chúng ta tuy có những người ngoại lai, nhưng vẫn có Hoàng đảo chủ, Trịnh quản gia, và Lưu quản gia, Hoàng lão đảo chủ vốn không muốn làm hại tới họ, mà Phi diệp khoái đao hôm nay là của Hoàng đảo chủ, Hoàng lão đảo chủ không phải kẻ ngốc, biết mình chưa từng uống Song Kỳ huyết, trong khi Hoàng đảo chủ đã được uống nó, chính vì vậy Hoàng lão đảo chủ không thể khinh xuất nên đã sử dụng toàn bộ công lực để đối kháng lại Phi diệp hoàn đao của Hoàng đảo chủ, tôi nói vậy đúng chứ Hoàng lão đảo chủ.
Quách Tiểu Phong đắc ý nói.
- Haha…không sai, đúng là không việc gì có thể qua mắt được người thông minh nhất Đại Tống, thua dưới tay cậu, Hoàng mỗ ta chết cũng đáng lắm.
- Hoàng lão đảo chủ quá khen rồi, sau khi dùng Phi diệp khoái đao để ngăn cản chúng tôi, ông lập tức đi giết Âu Dương Tiên. Đầu tiên ông đã đánh Chu quản gia và Thiên Lễ hôn mê bất tỉnh, sau khi tìm kiếm, cuối cùng đã tìm thấy Âu Dương Tiên đang bị trọng thương trong phòng thuốc, quá trình thế nào tôi không muốn nhắc lại, sau khi cắt đầu Âu Dương Tiên, cũng đúng lúc chúng tôi đã quay về, sau đó ông đã gặp bọn ta trên đường, phản ứng đầu tiên là chạy thoát, tôi và Hoàng đảo chủ đã truy đuổi theo. Nguyệt Quang tới phòng thuốc để đổi thuốc cho Âu Dương Tiên, phát hiện thi thể của Âu Dương Tiên thì vội hô hoán, Thiên Tường nghe thấy tiếng kêu của Nguyệt Quang nên vội chạy về đại bản doanh cùng Văn Cẩm xử lý thi thể của Âu Dương Tiên. Cả câu chuyện đến đây kết thúc. Còn về tại sao ông cho rằng chúng tôi có thể mang đến ảnh hưởng không tốt cho Hoàng đảo chủ, theo tôi đó là vì văn hóa Trung nguyên mà chúng tôi mang tới có thể nảy sinh sự du nhập vào văn hóa Giang Nam nơi Hoàng đảo chủ sống. Nhưng, ông đã từng nghĩ qua chưa, tuy nền văn hóa của Giang Nam vô cùng huy hoàng xáng lạn, nhưng như vậy có nghĩa là văn hóa Trung nguyên của chúng tôi rất thấp kém sao? Ông đã từng suy nghĩ rằng, Âu Dương Tiên cũng là người, cũng do cha mẹ sinh ra, ông cũng là người làm cha, nếu nhìn thấy Hoàng đảo chủ bị người ta hãm hại, vậy ông sẽ cảm thấy thế nào? Khi ông ra tay tàn nhẫn với Âu Dương Tiên, hành vi của ông là vì cái văn hóa Giang Nam mà ông tôn sùng, cũng là cái mà ông tôn thờ suốt một đời. Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bởi vì quá lo lắng cho Hoàng đảo chủ, sợ chúng tôi làm ảnh hưởng đến Hoàng đảo chủ, nhưng xử sự như vậy chẳng phải ông đã làm trái với lời thề của ông hai mươi năm trước sao? “Một đảo không thể có hai chủ, ta không muốn vì sự tồn tại của ta mà làm phiền tới con”. Những lời này không phải do chính ông nói sao ?
Quách Tiểu Phong kích động nói.
- Cha, con trai đã trưởng thành rồi, con cũng biết cái gì là tốt, cái gì là xấu, tại sao cha phải làm như vậy?
Hoàng lão đảo chủ cảm thấy hổ thẹn cúi thấp đầu.
- Tôi nghĩ, một người, cứ hễ có con cái, cho dù đứa con đó có ở đâu, đã trưởng thành hay chưa, trong mắt những người làm cha mẹ, họ mãi mãi vẫn là một đứa trẻ, bất luận đứa trẻ đó có vững vàng thế nào, có thành công thế nào, có thành thục thế nào, trong mắt người làm cha mẹ, cả đời họ vẫn lo con mình ăn không no, mặc không đủ ấm, vậy nên, họ luôn muốn bảo vệ đứa con của mình, nhiều khi họ không tiếc làm hại người khác để bảo vệ chúng, Hoàng đảo chủ, tôi nói như vậy có lẽ ngài vẫn chưa hiểu, nhưng đến một ngày nào đó, đến lúc ngài có con cái, có lẽ tới lúc đó ngài mới hiểu cái cảm giác này.
- Cha, sao cha lại ngốc như vậy, sao cha lại vì con mà giết người ? Cha, xin lỗi, là tại con không tốt, là con không tốt, nên đã để cha phải lo lắng, cha, xin lỗi, cha không trách đứa con này chứ ?
Hoàng Bỉnh Phong rơi lệ.
- Phong Nhi, Quách công tử nói rất đúng, dù con có trưởng thành thế nào, làm cha mẹ lúc nào cũng lo cho con cái. Bây giờ thì tốt rồi, cha phải đi thôi, không cần phải lo cho con nữa, cha đã giết nhiều người như vậy, con có trách ta không?
- Cha, không thể, cha không được xảy ra chuyện, Phong Nhi sao có thể trách cha chứ, trong lòng Phong Nhi, cha mãi mãi là một người cha nhân từ, cha…
Hoàng Bỉnh Phong ôm chặt lấy Hoàng lão đảo chủ khóc như một đứa trẻ.
- Đứa con ngốc này, khóc cái gì, cha cũng nhiều tuổi rồi, sinh lão bệnh tử mà, Phong Nhi, Phong Nhi, con đừng khóc, nào, cười một cái, ta không muốn chết trong tiếng khóc của con, cười lên nào…
Hoàng lão đảo chủ cảm thấy một cơn đau nhói rồi nôn ra một trận máu tươi.
- Cha, cha sao vậy…
- Cha, cha không sao, hôm nay trời lạnh, mặc nhiều y phục một chút, đừng…
Ánh mắt của Hoàng lão đảo chủ đã vô thần, muốn chạm tay vào khuôn mặt Hoàng Bỉnh Phong, nhưng hai tay lại buông xuống một cách bất lực.
- Cha….cha, cha tỉnh lại đi, không được rời bỏ con, cha ơi…
Quách Tiểu Phong trìu mến nhìn Bạch Nguyệt Quang đang ôm Tiểu Hùng một cái.
…………………………………………�� � � …………………………………………�� � �……..
Ba ngày sau, trước mộ của Hoàng lão đảo chủ, Hoàng Bỉnh Phong, Chu quản gia, Trịnh quản gia, Lưu quản gia, và cả đoàn người Quách Tiểu Phong, cùng nhau cử hành tang lễ cho Hoàng lão đảo chủ.
- Cha, cha hãy yên nghỉ, yên tâm, con trai cha đã khôn lớn rồi, cha không cần phải bận tâm về con nữa, cha hãy cứ yên giấc nhé.
Hai ngày nay, Hoàng đảo chủ trông tiều tụy rất nhiều, xem ra cái chết của Hoàng lão đảo chủ đã kích động rất lớn đến Hoàng đảo chủ.
- Đảo chủ, hướng gió hình như đã thay đổi, lại trở thành gió mùa mùa đông rồi.
Chu quản gia nói.
- Cái gì, thật vậy sao, Chu quản gia, nói như vậy tức là chúng tôi có thể quay về rồi.
Quách Tiểu Phong nói.
- Phải, Quách công tử nên nhanh chóng chuẩn bị hành lý đi thôi, đợt gió mùa này không biết khi nào lại thay đổi nữa, tôi sẽ đưa mọi người ra khỏi đảo.
Chu quản gia nói.
- Đã như vậy, Quách công tử, Hoàng mỗ cũng không giữ mọi người lại, sau này nếu có dịp rất hoan nghênh mọi người tới đảo Đào Hoa làm khách.
Hoàng Bỉnh Phong nghe được tin này cũng rất phấn chấn, nhưng cũng không tránh khỏi có chút hụt hẫng, sau khi đoàn người Quách Tiểu Phong đi, đảo Đào Hoa sẽ không thể náo nhiệt như vậy nữa mà lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Nhưng, trong thiên hạ có cuộc vui nào mà không tàn, có duyên sẽ có ngày gặp lại. Nghĩ vậy, Hoàng Bỉnh Phong cũng thấy như được an ủi trong lòng.
- Hoàng đảo chủ, đã như vậy, Quách mỗ cũng không dám ở lại đây lâu, chúng tôi còn phải về nhà đón tết nữa, haha…
Quách Tiểu Phong vui vẻ nói.
- Chu quản gia, mau đi chuẩn bị đi, Quách công tử, mời.
- Hoàng đảo chủ, mời.
Trên đường đi, mọi người đều không nói một lời, không ai muốn đánh tan sự yên lặng này, bên bờ biển, Chu quản gia đã đợi ở đó từ lâu.
- Quách công tử, Lý công tử, Thượng Quan công tử, chúc thuận buồm xuôi gió.
Hoàng Bỉnh Phong nói.
- Hoàng đảo chủ, xin ngài bảo trọng, có thời gian hãy đến Kinh thành một chuyến, nhớ đến Quách phủ tìm Quách mỗ tôi đó.
- Có thời gian, nhất định vậy, mời.
Sau khi đoàn người Quách Tiểu Phong xuống thuyền, Hoàng Bỉnh Phong cũng quay đầu bước đi, Quách Tiểu Phong nhìn theo bóng hình Hoàng đảo chủ.
- Hoàng đảo chủ….
Quách Tiểu Phong gọi lớn. Hoàng Bỉnh Phong cũng quay đầu lại.
- Rất vui khi được quen biết đảo chủ, tạm biệt…
- Tôi cũng vậy, Quách huynh đệ, Thiên Tường huynh đệ,Văn Cẩm huynh đệ, có cơ hội nhất định phải quay trở lại đảo Đào Hoa đó, chúc thuận buồm xuôi gió…
- Tôi nhất định sẽ quay lại, Hoàng huynh đệ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.