Chương 17: Thủy lạc (1)
Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
06/05/2013
Chiếc kim khâu có chứa Thất Tinh Hải Đường sắp đâm vào thân thể Mạnh Kiều rồi, nhưng chỉ sau một tiêng “Ting”, chiếc kim đó bỗng dưng bị gẫy ra.
- Ai ?
Lý Phiêu Phiêu cảnh giác hỏi.
- Haha…không ngờ danh y đệ nhất thiên hạ lại có thể làm được những chuyện liêm xỉ kiểu trộm gà bắt chó thế này.
Người đó nói.
- Hừ…ta tưởng là ai, hóa ra là Chu bổ đầu, xin thứ lỗi vì không nghênh tiếp từ xa.
Lý Phiêu Phiêu hạ giọng nói.
- Phí lời, Lý Phiêu Phiêu, cô đã bị bắt.
- Ha ha, Chu bổ đầu, anh đang nói chuyện nực cười gì vậy, tôi chẳng làm chuyện gì cả, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi?
Lý Phiêu Phiêu giảo hoạt nói.
- Lý Phiêu Phiêu, đừng chối cãi nữa, vừa xong cô muốn làm gì hả? Mạnh Kiều cô nương là thế nào đây?
- Nào có gì, tôi vừa đi qua đây, nghe thấy có người kêu cứu, cho nên mới vào trong này để cứu cô bé, thế này là phạm tội sao, Chu bổ đầu.
Lý Phiêu Phiêu bình tĩnh nói.
- Vậy chuyện cô có võ công là thế nào? Sao phải giấu bọn ta?
Chu bổ đầu tiếp tục truy vấn.
- Ta phải khai báo cho các người biết là ta có võ công sao, cứ cho người là do ta giết đi, với võ công quèn của ngươi ư, hư…
Lý Phiêu Phiêu đắc ý nói.
- Đúng là không coi người khác ra gì, cô cho rằng võ công của cô lợi hại lắm sao?
Chu bổ đầu nhảy lên, trực tiếp ra tay với Lý Phiêu Phiêu, không ngờ công phu của Lý Phiêu Phiêu thật không tồi, Chu bổ đầu lùi lại vài bước.
- Hừ….thật không ngờ nữ nhi như ngươi cũng có võ công đáng nể, đã coi thường ngươi rồi.
- Haha…cũng không ngờ võ công của anh cũng lợi hại không kém, đã từng nghe nói Chu bổ đầu khinh công hơn ngươi, nhưng chỉ là ngày hôm nay thôi, Chu bổ đầu, hãy đến trước mặt Diêm Vương mà múa võ nhé, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi đi Tây Thiên luôn, haha…
- Cô đắc ý cái gì, loại người như cô sống trên đời phỏng có ý nghĩa gì? Cứ coi như gian kế của cô được thực hiện, nhưng nửa đêm canh ba, ta không tin là cô không có chút sợ hãi nào.
Chu bổ đầu như nói trúng chỗ đau của Lý Phiêu Phiêu khiến cô ta phát tiết.
- Ngậm miệng lại cho ta.
Nói xong liền xuất một chưởng, Chu bổ đầu biết tình hình không ổn, lập tức tiếp đòn, có điều cú đấm đó của Lý Phiêu Phiêu uy lực quá lớn, Chu bổ đầu khó lòng chống đỡ. Nếu phía sau không có Mạnh Kiều, Chu bổ đầu có thể tránh được chiêu đó của Lý Phiêu Phiêu, nhưng vì Mạnh Kiều ở ngay sau nên đành phải chống đỡ giúp cô bé. Lý Phiêu Phiêu nội lực quá mạnh, khiến Chu bổ đầu bị bắn xa mấy mét, xem ra đã bị nội thương. Chu bổ đầu thử vận công, nhưng cơn đau buốt từ ngực đến khắp thân, không còn khả năng dùng võ công nữa, nhưng dù có chết cũng phải bảo vệ Mạnh Kiều, Chu bổ đầu thầm nhủ.
Lúc này, Lý Phiêu Phiêu đã biến thành một sát thủ, sát khí đằng đằng đi về phía Chu bổ đầu và Mạnh Kiều.
- Haha…trên đời này ai dám liều mạng với ta.
Lý Phiêu Phiêu vừa cười vừa tiến đến chỗ Mạnh Kiều, Chu bổ đầu thấy cục diện xấu đi, lập tức chồm lên ôm chặt lấy chân của Lý Phiêu Phiêu, hy vọng có thể ngăn cản hành động của cô ta.
Lý Phiêu Phiêu vô cùng tức giận, không ngờ Chu bổ đầu ôm chặt chân mình không chịu buông ra. Lý Phiêu Phiêu nghĩ, việc đã đến nước này, diệu kế dùng Thất Tinh Hải Đường giết người đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể giết chết hai người này, sau đó phóng hỏa đốt nhà kho này, người chết thì nhân chứng cũng tiêu tan, xem Triệu Ứng Long ngươi và Quách Tiểu Phong có thể điều tra được cái gì. Lý Phiêu Phiêu nghĩ thầm.
- Buông tay, không ta sẽ…
Lý Phiêu Phiêu để lộ nụ cười tà ác.
- Cô giết ta cũng được, nhưng ta không thể để cô làm hại Mạnh Kiều.
- Haha…anh bạn, rõ là không biết tự lượng sức mình. Hiện giờ không có ai đến đây để gây trở ngại cho ta nữa, haha…giết xong hai người ta sẽ rửa tay cho sạch sẽ.
Lý Phiêu Phiêu đắc ý nói.
- Lý Phiêu Phiêu, thì ra đúng là cô, tôi thật không dám tin.
Giọng nói của Quách Tiểu Phong từ phía sau vọng ra.
- Quách đại ca, chàng, chàng hãy nghe ta giải thích.
Lý Phiêu Phiêu thất kinh nói, còn nghĩ thầm: “Lý Nghị này làm gì vậy, ngay cả Quách Tiểu Phong cũng không để mắt nổi”.
Thì ra lúc Lý Nghj tới gõ cửa phòng Quách Tiểu Phong thì lúc đó hắn vừa nhận được mật thư của Chu bổ đầu, nói rằng Lý Phiêu Phiêu đang đi về phía nam thành. Cho nên Quách Tiểu Phong đành ra ngoài bằng lối cửa sổ, tránh tai mắt của Lý Nghị, sau khi ra ngoài thì chạy thẳng tới thành phía nam. Không ngờ Lý Phiêu Phiêu suýt chút nữa đã giết chết Chu bổ đầu rồi, võ công cũng rất lợi hại.
- Cô muốn giải thích cái gì, cô chính là hung thủ.
Quách Tiểu Phong chỉ tay vào Lý Phiêu Phiêu nói.
- Hư…chàng có chứng có gì không?
Đến nước này mà Lý Phiêu Phiêu vẫn chối cãi.
- Haha…Lý cô nương, lâu lắm rồi không gặp.
Triệu Ứng Long tiến vào, đi bên cạnh còn có Lý Ngự y.
- Quách công tử, có thể nói cậu suy đoán rất tài tình.
Triệu Ứng Long nhìn thấy Chu bổ đầu đang nằm trên mặt đất.
- Lý Phiêu Phiêu, Chu bổ đầu không thù không oán với cô, cô hà tất phải làm như vậy?
- Đúng rồi, Phiêu Phiêu, sao cô phải làm như vậy, tuy cô không phải là con đẻ của ta, nhưng bao nhiêu năm nay ta luôn coi cô như con ruột của mình, Phiêu Phiêu, rốt cuộc là tại sao?
Lý Ngự y vô cùng kích động, không dám tin con gái mình lại là hung thủ gây ra những vụ án mạng liên tiếp chấn động Kinh thành.
- Cha, con gái thật sự bị oan, cha phải làm chủ chuyện này cho con
Lý Phiêu Phiêu giả bộ đáng thương, cho rằng cha mình có thể một tay che trời.
- Hừ…đừng gọi ta là cha, ta không có thứ con gái như ngươi, ngươi đã giết Chu bổ đầu, lại muốn sát hại cả tiểu cô nương này, ngươi tưởng ta mù sao.
Lý Ngự y vô cùng tức giận. Nếu Lý Phiêu Phiêu dám đứng ra nhận tội, Lý Ngự y vẫn có thể nương tay vì tình, đằng này cô ta vẫn một mực chối tội, nên Lý Ngự y tức khí vạn lần.
- Quách công tử, cậu bắt đầu nói ra những suy đoán của cậu đi.
Lý Ngự y nói.
- Được, đa tạ Lý Ngự y.
Quách Tiểu Phong lễ mạo thưa, bắt nói ra sự suy đoán của mình:
- Người chết đầu tiên là cha tôi, từ sau cái chết của cha tôi bắt đầu phán đoán tình hình rồi. Rất nhiều người, trong đó có cả Lương Kiện Tác ở Nha môn lúc ban đầu cũng đều cho rằng cha tôi chết là do tà thuật “áp thắng”, kỳ thực mọi người nên hiểu rằng, tà thuật “áp thắng” đó chỉ xuất hiện trong tác phẩm văn chương sách vở mà thôi, thực ra nó không tồn tại, chẳng qua là Lương Kiện Tác không tìm ra nguyên nhân cái chết của cha tôi, nên mới cho rằng loại tà thật đó là nguyên nhân hợp lý nhất. Như vậy tự nhiên mọi người lại rước tội cho Nguyệt Quang. Thật ra mục đích ban đầu của Lý Phiêu Phiêu là để mọi người vu tội cho Nguyệt Quang, và cũng chỉ muốn giết Nguyệt Quang mà thôi. Tôi thấy khó hiểu khi không biết cô ta đã giết hại cha tôi như thế nào, cho đến khi nhìn thấy hai chữ “Hải Đường”, lúc đầu tôi cũng không hiểu “Hải Đường” là có hàm ý gì, tôi nhớ lại khi mà phát hiện ra hai chữ đó, cô là người đầu tiên chạy đến, cô có nhớ lúc đó cô đã nói gì không? Lúc cô nhìn thấy hai chữ Hải Đường, cô đã hỏi tôi rằng tôi có quen cô gái nào tên là Hải Đường không, khi đó tôi cảm thấy rất kỳ quái. Triệu đại nhân, nếu nhắc đến hai chữ Hải Đường, ngài sẽ nghĩ tới cái gì?
Triệu Ứng Long ngẩn người một lúc, sau đó trả lời:
- Nếu nhắc đến Hải Đường, người bình thường đầu tiên sẽ nghĩ ngay tới hoa Hải Đường.
- Ai ?
Lý Phiêu Phiêu cảnh giác hỏi.
- Haha…không ngờ danh y đệ nhất thiên hạ lại có thể làm được những chuyện liêm xỉ kiểu trộm gà bắt chó thế này.
Người đó nói.
- Hừ…ta tưởng là ai, hóa ra là Chu bổ đầu, xin thứ lỗi vì không nghênh tiếp từ xa.
Lý Phiêu Phiêu hạ giọng nói.
- Phí lời, Lý Phiêu Phiêu, cô đã bị bắt.
- Ha ha, Chu bổ đầu, anh đang nói chuyện nực cười gì vậy, tôi chẳng làm chuyện gì cả, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi?
Lý Phiêu Phiêu giảo hoạt nói.
- Lý Phiêu Phiêu, đừng chối cãi nữa, vừa xong cô muốn làm gì hả? Mạnh Kiều cô nương là thế nào đây?
- Nào có gì, tôi vừa đi qua đây, nghe thấy có người kêu cứu, cho nên mới vào trong này để cứu cô bé, thế này là phạm tội sao, Chu bổ đầu.
Lý Phiêu Phiêu bình tĩnh nói.
- Vậy chuyện cô có võ công là thế nào? Sao phải giấu bọn ta?
Chu bổ đầu tiếp tục truy vấn.
- Ta phải khai báo cho các người biết là ta có võ công sao, cứ cho người là do ta giết đi, với võ công quèn của ngươi ư, hư…
Lý Phiêu Phiêu đắc ý nói.
- Đúng là không coi người khác ra gì, cô cho rằng võ công của cô lợi hại lắm sao?
Chu bổ đầu nhảy lên, trực tiếp ra tay với Lý Phiêu Phiêu, không ngờ công phu của Lý Phiêu Phiêu thật không tồi, Chu bổ đầu lùi lại vài bước.
- Hừ….thật không ngờ nữ nhi như ngươi cũng có võ công đáng nể, đã coi thường ngươi rồi.
- Haha…cũng không ngờ võ công của anh cũng lợi hại không kém, đã từng nghe nói Chu bổ đầu khinh công hơn ngươi, nhưng chỉ là ngày hôm nay thôi, Chu bổ đầu, hãy đến trước mặt Diêm Vương mà múa võ nhé, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi đi Tây Thiên luôn, haha…
- Cô đắc ý cái gì, loại người như cô sống trên đời phỏng có ý nghĩa gì? Cứ coi như gian kế của cô được thực hiện, nhưng nửa đêm canh ba, ta không tin là cô không có chút sợ hãi nào.
Chu bổ đầu như nói trúng chỗ đau của Lý Phiêu Phiêu khiến cô ta phát tiết.
- Ngậm miệng lại cho ta.
Nói xong liền xuất một chưởng, Chu bổ đầu biết tình hình không ổn, lập tức tiếp đòn, có điều cú đấm đó của Lý Phiêu Phiêu uy lực quá lớn, Chu bổ đầu khó lòng chống đỡ. Nếu phía sau không có Mạnh Kiều, Chu bổ đầu có thể tránh được chiêu đó của Lý Phiêu Phiêu, nhưng vì Mạnh Kiều ở ngay sau nên đành phải chống đỡ giúp cô bé. Lý Phiêu Phiêu nội lực quá mạnh, khiến Chu bổ đầu bị bắn xa mấy mét, xem ra đã bị nội thương. Chu bổ đầu thử vận công, nhưng cơn đau buốt từ ngực đến khắp thân, không còn khả năng dùng võ công nữa, nhưng dù có chết cũng phải bảo vệ Mạnh Kiều, Chu bổ đầu thầm nhủ.
Lúc này, Lý Phiêu Phiêu đã biến thành một sát thủ, sát khí đằng đằng đi về phía Chu bổ đầu và Mạnh Kiều.
- Haha…trên đời này ai dám liều mạng với ta.
Lý Phiêu Phiêu vừa cười vừa tiến đến chỗ Mạnh Kiều, Chu bổ đầu thấy cục diện xấu đi, lập tức chồm lên ôm chặt lấy chân của Lý Phiêu Phiêu, hy vọng có thể ngăn cản hành động của cô ta.
Lý Phiêu Phiêu vô cùng tức giận, không ngờ Chu bổ đầu ôm chặt chân mình không chịu buông ra. Lý Phiêu Phiêu nghĩ, việc đã đến nước này, diệu kế dùng Thất Tinh Hải Đường giết người đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể giết chết hai người này, sau đó phóng hỏa đốt nhà kho này, người chết thì nhân chứng cũng tiêu tan, xem Triệu Ứng Long ngươi và Quách Tiểu Phong có thể điều tra được cái gì. Lý Phiêu Phiêu nghĩ thầm.
- Buông tay, không ta sẽ…
Lý Phiêu Phiêu để lộ nụ cười tà ác.
- Cô giết ta cũng được, nhưng ta không thể để cô làm hại Mạnh Kiều.
- Haha…anh bạn, rõ là không biết tự lượng sức mình. Hiện giờ không có ai đến đây để gây trở ngại cho ta nữa, haha…giết xong hai người ta sẽ rửa tay cho sạch sẽ.
Lý Phiêu Phiêu đắc ý nói.
- Lý Phiêu Phiêu, thì ra đúng là cô, tôi thật không dám tin.
Giọng nói của Quách Tiểu Phong từ phía sau vọng ra.
- Quách đại ca, chàng, chàng hãy nghe ta giải thích.
Lý Phiêu Phiêu thất kinh nói, còn nghĩ thầm: “Lý Nghị này làm gì vậy, ngay cả Quách Tiểu Phong cũng không để mắt nổi”.
Thì ra lúc Lý Nghj tới gõ cửa phòng Quách Tiểu Phong thì lúc đó hắn vừa nhận được mật thư của Chu bổ đầu, nói rằng Lý Phiêu Phiêu đang đi về phía nam thành. Cho nên Quách Tiểu Phong đành ra ngoài bằng lối cửa sổ, tránh tai mắt của Lý Nghị, sau khi ra ngoài thì chạy thẳng tới thành phía nam. Không ngờ Lý Phiêu Phiêu suýt chút nữa đã giết chết Chu bổ đầu rồi, võ công cũng rất lợi hại.
- Cô muốn giải thích cái gì, cô chính là hung thủ.
Quách Tiểu Phong chỉ tay vào Lý Phiêu Phiêu nói.
- Hư…chàng có chứng có gì không?
Đến nước này mà Lý Phiêu Phiêu vẫn chối cãi.
- Haha…Lý cô nương, lâu lắm rồi không gặp.
Triệu Ứng Long tiến vào, đi bên cạnh còn có Lý Ngự y.
- Quách công tử, có thể nói cậu suy đoán rất tài tình.
Triệu Ứng Long nhìn thấy Chu bổ đầu đang nằm trên mặt đất.
- Lý Phiêu Phiêu, Chu bổ đầu không thù không oán với cô, cô hà tất phải làm như vậy?
- Đúng rồi, Phiêu Phiêu, sao cô phải làm như vậy, tuy cô không phải là con đẻ của ta, nhưng bao nhiêu năm nay ta luôn coi cô như con ruột của mình, Phiêu Phiêu, rốt cuộc là tại sao?
Lý Ngự y vô cùng kích động, không dám tin con gái mình lại là hung thủ gây ra những vụ án mạng liên tiếp chấn động Kinh thành.
- Cha, con gái thật sự bị oan, cha phải làm chủ chuyện này cho con
Lý Phiêu Phiêu giả bộ đáng thương, cho rằng cha mình có thể một tay che trời.
- Hừ…đừng gọi ta là cha, ta không có thứ con gái như ngươi, ngươi đã giết Chu bổ đầu, lại muốn sát hại cả tiểu cô nương này, ngươi tưởng ta mù sao.
Lý Ngự y vô cùng tức giận. Nếu Lý Phiêu Phiêu dám đứng ra nhận tội, Lý Ngự y vẫn có thể nương tay vì tình, đằng này cô ta vẫn một mực chối tội, nên Lý Ngự y tức khí vạn lần.
- Quách công tử, cậu bắt đầu nói ra những suy đoán của cậu đi.
Lý Ngự y nói.
- Được, đa tạ Lý Ngự y.
Quách Tiểu Phong lễ mạo thưa, bắt nói ra sự suy đoán của mình:
- Người chết đầu tiên là cha tôi, từ sau cái chết của cha tôi bắt đầu phán đoán tình hình rồi. Rất nhiều người, trong đó có cả Lương Kiện Tác ở Nha môn lúc ban đầu cũng đều cho rằng cha tôi chết là do tà thuật “áp thắng”, kỳ thực mọi người nên hiểu rằng, tà thuật “áp thắng” đó chỉ xuất hiện trong tác phẩm văn chương sách vở mà thôi, thực ra nó không tồn tại, chẳng qua là Lương Kiện Tác không tìm ra nguyên nhân cái chết của cha tôi, nên mới cho rằng loại tà thật đó là nguyên nhân hợp lý nhất. Như vậy tự nhiên mọi người lại rước tội cho Nguyệt Quang. Thật ra mục đích ban đầu của Lý Phiêu Phiêu là để mọi người vu tội cho Nguyệt Quang, và cũng chỉ muốn giết Nguyệt Quang mà thôi. Tôi thấy khó hiểu khi không biết cô ta đã giết hại cha tôi như thế nào, cho đến khi nhìn thấy hai chữ “Hải Đường”, lúc đầu tôi cũng không hiểu “Hải Đường” là có hàm ý gì, tôi nhớ lại khi mà phát hiện ra hai chữ đó, cô là người đầu tiên chạy đến, cô có nhớ lúc đó cô đã nói gì không? Lúc cô nhìn thấy hai chữ Hải Đường, cô đã hỏi tôi rằng tôi có quen cô gái nào tên là Hải Đường không, khi đó tôi cảm thấy rất kỳ quái. Triệu đại nhân, nếu nhắc đến hai chữ Hải Đường, ngài sẽ nghĩ tới cái gì?
Triệu Ứng Long ngẩn người một lúc, sau đó trả lời:
- Nếu nhắc đến Hải Đường, người bình thường đầu tiên sẽ nghĩ ngay tới hoa Hải Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.