Chương 18: Thủy lạc (2)
Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
06/05/2013
- Không sai, khi đó tôi cũng nghĩ ngay tới hoa Hải Đường, nhưng Lý tiểu thư trước tiên lại nghĩ tới xem có người nào tên là Hải Đường không, nhưng lúc đó tôi cũng chỉ cảm thấy hơi kì lạ mà thôi, chưa có bất cứ nghi ngờ nào, bởi vì khi đó tôi chưa biết nguyên nhân cái chết của cha tôi, cho đến khi tôi hỏi Lương Kiện Tác rằng, có phải khi trúng độc chỉ cần dùng kim bạc là có thể phát hiện ra, nhưng Lương Kiện Tác lại nói kim bạc chỉ có thể phát hiện ra độc dược thông thường, vì thế tôi xác định cha tôi chết bởi một loại độc dược đặc biệt nào đó, nhưng lại có một câu hỏi đặt ra cho tôi, đó là tại sao cô ta phải giết cha tôi, để rước họa cho Nguyệt Quang chỉ là một, lý do tiếp theo mới là lý do quan trọng nhất. Lý Ngự y, xin hỏi độc tính củaThất Tinh Hải Đường rốt cuộc là như thế nào?
- Thông thường mà nói, nếu trúng độc Thất Tinh Hải Đường có thể phân ra làm hai loại tình trạng, nếu trúng độc một cách từ từ (mãn tính), người chết sẽ chết trong trạng thái sợ hãi, nếu trúng độc nhanh chóng thì người chết lại biểu hiện rất bình thường, Thất Tinh Hải Đường là kỳ độc, dù là mãn tính hay là nhanh chóng thì cũng đều rất khó tìm được thuốc giải.
Lý Ngự y giảng giải.
- Hay lắm, vậy thì có thể giải thích tại sao Viên Viên và cha ta lại chết với những trạng thái khác nhau.
Quách Tiểu Phong đắc ý nói.
- Thật ra, ngay từ đầu khi kê đơn thuốc cho cha tôi, cô ta đã cho thêm vào đó Thất Tinh Hải Đường, bệnh liệt là bị lâu dài, rất khó thuyên giảm, rất nhiều đại phu nói thế, nhưng Lý thần y lại có thể làm cho bệnh tình của cha tôi khởi sắc, kỳ thật đó đều là do Thất Tinh Hải Đường mãn tính ( phát tác một cách từ từ) mà thôi. Lý Ngự ý, tôi nói vậy có đúng không?
- Đúng rồi, nếu bị trúng Thất Tinh Hải Đường mãn tính, trong một thời gian, cơ thể không những không suy nhược đi mà ngược lại lại trở nên cường tráng, khỏe mạnh, thật ra đó chỉ là chút sinh mệnh cuối cùng mà thôi. Song, sao cậu lại biết những điều này? Trong khi cậu không phải là đại phu.
Lý Ngự y tò mò hỏi.
- Cái này mọi người không cần phải quan tâm. Lý Phiêu Phiêu, tâm cô như sói dữ, cha tôi tốt với cô như vậy, sao cô có thể hạ độc thủ giết chết ông ấy chứ.
- Haha…Quách Tiểu Phong, cứ cho là anh suy đoán có lý đi, nhưng anh có chứng cớ gì không, nếu chỉ dựa vào tôi có thù với Bạch Nguyệt Quang mà nói tôi giết cha anh, như vậy có quá hoang đường không.
- Cô không cần phải sốt ruột, tôi dám bắt cô thì nhất định có chứng cớ, mọi người xem…
Quách Tiểu Phong từ trong người lấy ra một gói nhỏ, mở ra, bên trong là thứ gì đó màu đen, không thể nhận ra đó là thứ gì, còn tỏa ra một mùi khó chịu, Triệu Ứng Long bịt mũi hỏi:
- Quách công tử, đây là cái gì?
- Ta nghĩ đây là thuốc bột của Quách lão gia.
Lý Ngự y quả nhiên là danh y thiên hạ, vừa nhìn là biết ngay thứ bột màu đen đó là thuốc.
- Không sai, chính là thuốc của cha tôi, mời Lý Ngự y xem qua một chút xem trong này có Thất Tinh Hải Đường không.
Quách Tiểu Phong tự tin nói.
- Quách công tử, cậu đã làm khó lão phu này rồi, Thất Tinh Hải Đường vốn chỉ cần một lượng rất nhỏ, hơn nữa số thuốc này sớm đã thay đổi hoàn rồi, cơ bản là không thể nhận biết.
Lý Ngự y trau mày nói.
- Vậy thì phiền phức rồi, nhưng Lý Phiêu Phiêu, ta vẫn còn chứng cứ khác, cứ cho là không tìm thấy chỗ thuốc này, ta vẫn có thể định tội cô
Tuy nói như vậy nhưng Quách Tiểu Phong vẫn lo sợ, lo rằng chứng cứ tiếp theo đây sẽ lại bị Lý Phiêu Phiêu phá giải.
Chúng ta lại nói về cái chết của Viên Viên, thực ra lúc đầu cô đã bắt Mạnh Lâm, đồng thời bức ép Viên Viên, lúc đầu Viên Viên không nghe theo lời cô, nhưng cô đã dọa giết Mạnh Lâm dồn Viên Viên vào thế bí, Viên Viên cũng biết được chuyện cô dùng Thất Tinh Hải Đường để giết hại cha tôi, cô để Viên Viên bỏ người nộm vải trong phòng Nguyệt Quang, vì tinh thông y thuật nên cô sớm đã biết tình trạng khi bị trúng Thất Tinh Hải Đường mãn tính, cho nên tình trạng tử vong của cha tôi rất giống với người nộm vải trong phòng Nguyệt Quang. Thật ra lúc đầu cô chỉ là muốn giết cha tôi mà thôi, nhưng cô không ngờ rằng sự tình của Viên Viên có thể bị bại lộ, cho nên khi tôi nói với cô rằng tôi đang tìm Viên Viên cũng chính là đã gián tiếp sát hại Viên Viên rồi, tuy cô không xa tôi nửa bước, nhưng cô nhất định có trợ thủ thông đồng với cô thực hiện âm mưu này, để kẻ đó giết chết Viên Viên.
Quách Tiểu Phong nói.
- Haha…Quách đại ca của ta, chàng đang viết truyện để đổ oan cho người tốt, chuyện đó mà chàng cũng nghĩ ra được.
Lý Phiêu Phiêu cười lớn.
- Đáng tiếc, đây không phải là đang viết truyện, ta cũng hy vọng đây là viết truyện, nếu ta đoán không nhầm thì trợ thủ của cô chính là quản gia của Quách phủ Lý Nghị.
- Sao chàng biết?
Lý Phiêu Phiêu kinh ngạc như bị lộ ra bí mật gì đó.
- Câu chuyện này phải để Lý Ngự y kể mới được.
Quách Tiểu Phong nhìn Lý Ngự y nói.
Lý Ngự y gật gật đầu, hiểu được ý của Quách Tiểu Phong, rồi bắt đầu câu chuyện:
“ Đó là một ngày xuân, cỏ non xanh rờn, mưa phùn lất phất, trời cũng không lạnh lắm.
- Lão gia, ngoài cổng có một bé gái đang khóc, nên làm sao bây giờ?
Lý ma ma hỏi tôi.
- Cho cô bé vào đây đi, ta xem xem.
Ta nói.
Lần đầu tiên trong thấy cô bé ta đã thích nó rồi, nó có nụ cười rất tươi, vì ta không có con gái nên đã quyết định nhận nuôi dưỡng đứa bé đó, hôm đó mưa xuân lất phất(phiêu phiêu), cho nên ta đã đặt tên cho cô bé đó là Phiêu Phiêu.”
Lý Ngự y xúc động nói.
- Sự tình là như vậy, mọi người cũng đã biết Phiêu Phiêu không phải là con gái ruột của Lý Ngự y, vậy cha ruột của cô rốt cuộc là ai? Từ trước tới nay mọi người chưa từng nghi ngờ Lý Nghị, có phát hiện ra rằng Lý Nghị và Lý Phiêu Phiêu cùng mang họ Lý, không có lý do gì có thể khiến một người phản bội chủ nhân mới chỉ có hai mươi tuổi, trừ phi, chủ nhân đó là con gái của mình, tôi nói không sai chứ, Phiêu Phiêu.
- Không, đều là do tôi làm, không liên quan đến ông ấy, ông ấy bị oan.
Lý Phiêu Phiêu mất hết lý trí, kích động nói.
- Vậy cô giải thích thế nào khi ngày hôm đó cô luôn đi cùng ta, vậy cô đã giết Viên Viên như thế nào?
- Là ta, hôm đó khi đi cũng chàng, nhân lúc chàng không chú ý ta đã chạy đi và dùng kim có chứa Thất Tinh Hải Đường để đâm vào cổ Viên Viên.
- Tôi nhớ khi tôi và cô đi vào trong căn nhà đó, cô ấy không phải là đã nằm bất động rồi sao? Chẳng lẽ bản thân Viên Viên biết mình có tội sau đó lấy đá tự đập vào đầu mình à?
Quách Tiểu Phong thấy Lý Phiêu Phiêu giảo hoạt cuối cùng cũng đã chịu khuất phục thì thở phào nhẹ nhõm.
- Thế là sao?
Lý Phiêu Phiêu lại hỏi.
- Thế có nghĩa là Lý Nghị trực tiếp chỉ điểm cho cô, trước tiên ông ta đến giết Viên Viên, nhưng vì ông ta vẫn còn chút lương tâm nên chỉ đánh hôn mê Viên Viên mà thôi, khi tôi và cô phát hiện ra Viên Viên, cô biết Viên Viên vẫn chưa chết, sau đó mới dùng kim bạc để tiễn cô ấy đi, tôi nói đúng không?
- Không, Lý thúc thật sự không giết người, các người hãy thả ông ấy ra, ta chết cũng không sao, nhưng xin các người hãy thả ông ấy ra, ông ấy thực sự bị oan.
Lý Phiêu Phiêu khóc lóc van xin.
- Ta đâu có nói Lý thúc giết người, thực ra ông ấy chính là cha đẻ của cô. Từ đầu đến cuối Lý Nghị chỉ là trợ thủ của Lý Phiêu Phiêu, còn về nguyên nhân, không cần tôi phải nói nhiều, đương nhiên là muốn giúp cô theo đuổi tôi. Tôi nói không sai chứ.
- Nhưng tại sao hai thi thể, một thi thể phát hiện ra độc dược, còn một thi thể lại không phát hiện ra chất độc?
Triệu Ứng Long truy vấn.
- Hỏi hay lắm, thi thể của Viên Viên không khám nghiệm ra bất cứ chất độc nào, vì cô ấy chỉ bị trúng độc Thất Tinh Hải Đường, trong khi đó toàn thân Mạnh Lâm trên dưới đều không tìm thấy bất kỳ vết thương nào, điều này rất kỳ lạ, nếu Mạnh Lâm không biết võ công thì điều này là bình thường, nhưng Mạnh Lâm lại có võ công, khi Lương Kiện Tác khám nghiệm đã phát hiện, trước khi chết Mạnh Lâm đã hấp thụ phải Thập hương nhuyễn cân tán trong một thời gian dài, nhưng cũng không đến nỗi chí mạng, cho nên Mạnh Lâm tuy là chết do bị trúng độc, dùng kim bạc khám nghiệm cũng thấy kim bạc chuyển sang mà đen, nhưng thực tế, cậu ấy cũng chết vì Thất Tinh Hải Đường, kim bạc chuyển màu đen là do Thất hương nhuyễn cân tán, đơn giản như vậy đấy.
Quách Tiểu Phong đắc ý nói, Lý Phiêu Phiêu ngẩn người, không ngờ âm mưa tinh xảo như vậy mà vẫn bị Quách Tiểu Phong vạch trần.
- Thông thường mà nói, nếu trúng độc Thất Tinh Hải Đường có thể phân ra làm hai loại tình trạng, nếu trúng độc một cách từ từ (mãn tính), người chết sẽ chết trong trạng thái sợ hãi, nếu trúng độc nhanh chóng thì người chết lại biểu hiện rất bình thường, Thất Tinh Hải Đường là kỳ độc, dù là mãn tính hay là nhanh chóng thì cũng đều rất khó tìm được thuốc giải.
Lý Ngự y giảng giải.
- Hay lắm, vậy thì có thể giải thích tại sao Viên Viên và cha ta lại chết với những trạng thái khác nhau.
Quách Tiểu Phong đắc ý nói.
- Thật ra, ngay từ đầu khi kê đơn thuốc cho cha tôi, cô ta đã cho thêm vào đó Thất Tinh Hải Đường, bệnh liệt là bị lâu dài, rất khó thuyên giảm, rất nhiều đại phu nói thế, nhưng Lý thần y lại có thể làm cho bệnh tình của cha tôi khởi sắc, kỳ thật đó đều là do Thất Tinh Hải Đường mãn tính ( phát tác một cách từ từ) mà thôi. Lý Ngự ý, tôi nói vậy có đúng không?
- Đúng rồi, nếu bị trúng Thất Tinh Hải Đường mãn tính, trong một thời gian, cơ thể không những không suy nhược đi mà ngược lại lại trở nên cường tráng, khỏe mạnh, thật ra đó chỉ là chút sinh mệnh cuối cùng mà thôi. Song, sao cậu lại biết những điều này? Trong khi cậu không phải là đại phu.
Lý Ngự y tò mò hỏi.
- Cái này mọi người không cần phải quan tâm. Lý Phiêu Phiêu, tâm cô như sói dữ, cha tôi tốt với cô như vậy, sao cô có thể hạ độc thủ giết chết ông ấy chứ.
- Haha…Quách Tiểu Phong, cứ cho là anh suy đoán có lý đi, nhưng anh có chứng cớ gì không, nếu chỉ dựa vào tôi có thù với Bạch Nguyệt Quang mà nói tôi giết cha anh, như vậy có quá hoang đường không.
- Cô không cần phải sốt ruột, tôi dám bắt cô thì nhất định có chứng cớ, mọi người xem…
Quách Tiểu Phong từ trong người lấy ra một gói nhỏ, mở ra, bên trong là thứ gì đó màu đen, không thể nhận ra đó là thứ gì, còn tỏa ra một mùi khó chịu, Triệu Ứng Long bịt mũi hỏi:
- Quách công tử, đây là cái gì?
- Ta nghĩ đây là thuốc bột của Quách lão gia.
Lý Ngự y quả nhiên là danh y thiên hạ, vừa nhìn là biết ngay thứ bột màu đen đó là thuốc.
- Không sai, chính là thuốc của cha tôi, mời Lý Ngự y xem qua một chút xem trong này có Thất Tinh Hải Đường không.
Quách Tiểu Phong tự tin nói.
- Quách công tử, cậu đã làm khó lão phu này rồi, Thất Tinh Hải Đường vốn chỉ cần một lượng rất nhỏ, hơn nữa số thuốc này sớm đã thay đổi hoàn rồi, cơ bản là không thể nhận biết.
Lý Ngự y trau mày nói.
- Vậy thì phiền phức rồi, nhưng Lý Phiêu Phiêu, ta vẫn còn chứng cứ khác, cứ cho là không tìm thấy chỗ thuốc này, ta vẫn có thể định tội cô
Tuy nói như vậy nhưng Quách Tiểu Phong vẫn lo sợ, lo rằng chứng cứ tiếp theo đây sẽ lại bị Lý Phiêu Phiêu phá giải.
Chúng ta lại nói về cái chết của Viên Viên, thực ra lúc đầu cô đã bắt Mạnh Lâm, đồng thời bức ép Viên Viên, lúc đầu Viên Viên không nghe theo lời cô, nhưng cô đã dọa giết Mạnh Lâm dồn Viên Viên vào thế bí, Viên Viên cũng biết được chuyện cô dùng Thất Tinh Hải Đường để giết hại cha tôi, cô để Viên Viên bỏ người nộm vải trong phòng Nguyệt Quang, vì tinh thông y thuật nên cô sớm đã biết tình trạng khi bị trúng Thất Tinh Hải Đường mãn tính, cho nên tình trạng tử vong của cha tôi rất giống với người nộm vải trong phòng Nguyệt Quang. Thật ra lúc đầu cô chỉ là muốn giết cha tôi mà thôi, nhưng cô không ngờ rằng sự tình của Viên Viên có thể bị bại lộ, cho nên khi tôi nói với cô rằng tôi đang tìm Viên Viên cũng chính là đã gián tiếp sát hại Viên Viên rồi, tuy cô không xa tôi nửa bước, nhưng cô nhất định có trợ thủ thông đồng với cô thực hiện âm mưu này, để kẻ đó giết chết Viên Viên.
Quách Tiểu Phong nói.
- Haha…Quách đại ca của ta, chàng đang viết truyện để đổ oan cho người tốt, chuyện đó mà chàng cũng nghĩ ra được.
Lý Phiêu Phiêu cười lớn.
- Đáng tiếc, đây không phải là đang viết truyện, ta cũng hy vọng đây là viết truyện, nếu ta đoán không nhầm thì trợ thủ của cô chính là quản gia của Quách phủ Lý Nghị.
- Sao chàng biết?
Lý Phiêu Phiêu kinh ngạc như bị lộ ra bí mật gì đó.
- Câu chuyện này phải để Lý Ngự y kể mới được.
Quách Tiểu Phong nhìn Lý Ngự y nói.
Lý Ngự y gật gật đầu, hiểu được ý của Quách Tiểu Phong, rồi bắt đầu câu chuyện:
“ Đó là một ngày xuân, cỏ non xanh rờn, mưa phùn lất phất, trời cũng không lạnh lắm.
- Lão gia, ngoài cổng có một bé gái đang khóc, nên làm sao bây giờ?
Lý ma ma hỏi tôi.
- Cho cô bé vào đây đi, ta xem xem.
Ta nói.
Lần đầu tiên trong thấy cô bé ta đã thích nó rồi, nó có nụ cười rất tươi, vì ta không có con gái nên đã quyết định nhận nuôi dưỡng đứa bé đó, hôm đó mưa xuân lất phất(phiêu phiêu), cho nên ta đã đặt tên cho cô bé đó là Phiêu Phiêu.”
Lý Ngự y xúc động nói.
- Sự tình là như vậy, mọi người cũng đã biết Phiêu Phiêu không phải là con gái ruột của Lý Ngự y, vậy cha ruột của cô rốt cuộc là ai? Từ trước tới nay mọi người chưa từng nghi ngờ Lý Nghị, có phát hiện ra rằng Lý Nghị và Lý Phiêu Phiêu cùng mang họ Lý, không có lý do gì có thể khiến một người phản bội chủ nhân mới chỉ có hai mươi tuổi, trừ phi, chủ nhân đó là con gái của mình, tôi nói không sai chứ, Phiêu Phiêu.
- Không, đều là do tôi làm, không liên quan đến ông ấy, ông ấy bị oan.
Lý Phiêu Phiêu mất hết lý trí, kích động nói.
- Vậy cô giải thích thế nào khi ngày hôm đó cô luôn đi cùng ta, vậy cô đã giết Viên Viên như thế nào?
- Là ta, hôm đó khi đi cũng chàng, nhân lúc chàng không chú ý ta đã chạy đi và dùng kim có chứa Thất Tinh Hải Đường để đâm vào cổ Viên Viên.
- Tôi nhớ khi tôi và cô đi vào trong căn nhà đó, cô ấy không phải là đã nằm bất động rồi sao? Chẳng lẽ bản thân Viên Viên biết mình có tội sau đó lấy đá tự đập vào đầu mình à?
Quách Tiểu Phong thấy Lý Phiêu Phiêu giảo hoạt cuối cùng cũng đã chịu khuất phục thì thở phào nhẹ nhõm.
- Thế là sao?
Lý Phiêu Phiêu lại hỏi.
- Thế có nghĩa là Lý Nghị trực tiếp chỉ điểm cho cô, trước tiên ông ta đến giết Viên Viên, nhưng vì ông ta vẫn còn chút lương tâm nên chỉ đánh hôn mê Viên Viên mà thôi, khi tôi và cô phát hiện ra Viên Viên, cô biết Viên Viên vẫn chưa chết, sau đó mới dùng kim bạc để tiễn cô ấy đi, tôi nói đúng không?
- Không, Lý thúc thật sự không giết người, các người hãy thả ông ấy ra, ta chết cũng không sao, nhưng xin các người hãy thả ông ấy ra, ông ấy thực sự bị oan.
Lý Phiêu Phiêu khóc lóc van xin.
- Ta đâu có nói Lý thúc giết người, thực ra ông ấy chính là cha đẻ của cô. Từ đầu đến cuối Lý Nghị chỉ là trợ thủ của Lý Phiêu Phiêu, còn về nguyên nhân, không cần tôi phải nói nhiều, đương nhiên là muốn giúp cô theo đuổi tôi. Tôi nói không sai chứ.
- Nhưng tại sao hai thi thể, một thi thể phát hiện ra độc dược, còn một thi thể lại không phát hiện ra chất độc?
Triệu Ứng Long truy vấn.
- Hỏi hay lắm, thi thể của Viên Viên không khám nghiệm ra bất cứ chất độc nào, vì cô ấy chỉ bị trúng độc Thất Tinh Hải Đường, trong khi đó toàn thân Mạnh Lâm trên dưới đều không tìm thấy bất kỳ vết thương nào, điều này rất kỳ lạ, nếu Mạnh Lâm không biết võ công thì điều này là bình thường, nhưng Mạnh Lâm lại có võ công, khi Lương Kiện Tác khám nghiệm đã phát hiện, trước khi chết Mạnh Lâm đã hấp thụ phải Thập hương nhuyễn cân tán trong một thời gian dài, nhưng cũng không đến nỗi chí mạng, cho nên Mạnh Lâm tuy là chết do bị trúng độc, dùng kim bạc khám nghiệm cũng thấy kim bạc chuyển sang mà đen, nhưng thực tế, cậu ấy cũng chết vì Thất Tinh Hải Đường, kim bạc chuyển màu đen là do Thất hương nhuyễn cân tán, đơn giản như vậy đấy.
Quách Tiểu Phong đắc ý nói, Lý Phiêu Phiêu ngẩn người, không ngờ âm mưa tinh xảo như vậy mà vẫn bị Quách Tiểu Phong vạch trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.