Chương 10: Ánh sáng trong bóng tối (hạ)
Xuân Thập Tam Thiếu
11/06/2017
Sau hôm đó, phải đến hai ba ngày sau cô không nhìn thấy Nhã Quân, mặc dù hơi lo lắng, nhưng cô vẫn không dám tìm gặp anh lần nữa. Cô vẫn lặng lẽ làm công việc của mình như trước, hi vọng như vậy có thể khiến cô
quên những chuyện không muốn nhớ lại. Những công trình cần sửa chữa của
làng du lịch đã lục đục khởi công, Nhã Văn nghĩ, có thể không phải do
Nhã Quân đổ bệnh mà do công việc quá bận.
Hôm nay lại được ngày mặt trời lại rực rỡ, bãi tập bắn cũng nhộn nhịp hẳn lên. Mãi đến hai giờ chiều Nhã Văn mới có thời gian rảnh để ăn cơm trưa, thế nhưng phòng ăn tựa như vừa bị càn quét qua, hầu nhưng chẳng còn lại cái gì. Cô cầm miếng bánh mì sừng trâu, rót cốc nước chanh, ngồi vào một góc vắng vẻ của bể bơi.
Mặc dù mới đầu tháng Tư, nhưng mặt trời lúc hai giờ chiều cũng nóng bỏng. Có vài cậu thanh niên Nam Phi da trắng đang nghịch dưới bể bơi, có thể ánh mặt trời đối với họ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, mặc cho làn da tráng nõn của họ có bị phơi nắng đển đỏ bừng, nhưng họ vẫn vui vẻ chơi đùa.
Nhã Văn vừa ăn miếng bánh mì đã khô cong, vừa híp mắt nhìn bọn họ, như thể cảm nhận được niềm vui đó. Mặc dù Annie nói nhìn cô có vẻ u buồn, nhưng nhiều khi, ta có thể buông thả tất cả, để mình trở nên vui vẻ. Thư Lộ đã từng nói: cho dù như thế nào, Nhã Văn cũng là một cô gái lạc quan.
Cái ghế bên cạnh bị người khác lật lại, cốc nước chanh đầy cũng bị người ta đặt lên bàn.
“Mấy giờ em hết giờ làm?” Bùi Nhã Quân ngồi xuống bên cạnh cô. Thái độ ngày hôm nay của anh rất không bình thường, anh mặc một chiếc áo bông màu trắng, lưng và ngực ướt sũng mồ hôi, phía dưới là một cái quần tụt, như lời cha nói, thì mặc quần như vậy thì cởi ra còn hơn, chân anh đi một đôi dép lê, cực kỳ giống một du khách nhàn nhã bình thường trong thôn.
Nhã Văn giật mình, Nhã Quân trong ấn tượng của cô cho dù là ngày nắng gắt cũng rất quy củ mặc áo sơ mi, như là có thể ngay lập tức đi thăm hỏi nhà người ta.
“Hôm nay anh được nghỉ, có thể dẫn anh đi dạo xung quanh đây được không.” Anh cắm ống hút vào cốc thủy tinh, hút nước chanh. Đây là thói quen ở nhà của hai người, trừ khi uống rượu, còn uống gì đều phải dùng ống hút.
Nhã Văn chần trừ không biết trả lời như thế nào. Cô rất muốn rả lời không rảnh, thế nhưng giờ tan làm hôm nay của cô là 4h30.
“Nếu như em phải làm đến nửa đêm thì anh cũng chờ em đến nửa đêm.” Nhã Quân như hiểu cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì, thong thả quả quyết.
Nhã Văn đành cười khổ: “Anh chẳng bao giờ cho em có cơ hội từ chối.”
“Bởi vì em là người có thói quen ỷ lại, nếu như từ chối được một lần, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.”
Nhã Văn cắn môi, không nói gì. Không, đó cũng không phải là nguyên nhân chính. Nguyên nhân thực sự là, anh không cho phép mình bị từ chối, ít nhất là không cho phép bị cô từ chối.
“Bốn rưỡi em tan làm, lúc đó anh đến sân tập bắn tìm em.” Nhã Văn không tình nguyện trả lời.
“Được,” anh mỉm cười nhìn cô, “Một lời đã định. Anh đi ngủ trưa một lát.”
Nói xong, anh vừa uống nước chanh vừa đi.
Nhã Văn nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, có chút ngẩn ngơ. Từ khi nào, anh cũng hiểu được không thể trực tiếp tiếp cận cô, hiểu được phải để cho cô có không gian riêng của mình…
Toàn bộ buổi chiều, sân tập bắn của cô có thể giăng lưới bắt chim, Nhã Văn bắt đầu thu dọn các loại dụng cụ trước. Vừa mới đếm các mũi tên thì đã thấy Nhã Quân tiến lại từ đằng xa, anh thay một đôi giày thể thao, hai tay đút túi quần, bước tới trước mặt cô, không kiêng kỵ gì ngáp một cái.
“Em trốn không thoát…” Cô vừa thu dọn vừa gắt gỏng.
“Anh cũng nghĩ em không chạy được,” anh nhìn cô, “Thế nhưng em vẫn chạy, chạy trốn thật xa, anh làm thế nào cũng không tìm được em.”
“…” Cô quay đầu sang hướng khác không nhìn anh.
“Muốn anh giúp không?” Anh nhìn cô, cười như không cười.
“Không cần.” Cô từ chối.
Nhưng anh vẫn bắt đầu dọn dẹp như trước, có thể Nhã Văn đã đúng, anh chưa bao giờ cho phép mình bị cô từ chối.
Rất nhanh, bọn họ đã thu dọn xong mọi thứ vào kho, Nhã Văn khóa cửa, quay lại nhìn anh: “Anh muốn đi đâu.”
“Tùy em,” anh mỉm cười, “Em nghĩ ra nơi nào thì đưa anh đến đó.”
Nhã Văn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đưa anh đến khu rừng nhỏ đáng sợ mà ban ngày cũng khiến rợn người.
Hai người một trước một sau bước đi, lúc qua ao sen, Nhã Văn bỗng nhiên đứng lại giữa cầu đá, nhìn xuống mặt ao. Giống như Bách Liệt đã nói, nhìn như vậy quả thật không đáng sợ chút nào.
“Đang nghĩ gì đấy?” Nhã Quân hỏi.
Nhã Văn lắc đầu: “Không có gì, chỉ là… có một người bạn đã nói với em, mặc dù buổi tối đứng ở đây tối đen, mịt mùng rất đáng sợ, thế nhưng nếu em tưởng tượng lại cảnh ban ngày thì nhất định sẽ không đáng sợ nữa.”
“…” Anh không nói gì, chỉ nhìn cô.
“…”
“Là Tương Bách Liệt à?”
“?”
“Người nói với em điều đó, là Tương Bách Liệt à?” Giọng anh có phần gượng gạo.
“Dù là ai,” Nhã Văn không muốn trả lời, hai tay đặt ở trên lan can, “Em nghĩ lời anh ấy nói rất có lý.”
Nhã Quân thình lình đứng đằng sau cô, hai tay vịn vào lan can, vây cô ở trong ngực mình.
“Bùi Nhã Văn, có một vấn đề, em phải thành thực trả lời anh,” hơi thở của anh phả vào sau tai cô, “Quan hệ của em với anh ta là như thế nào?”
“Đồng nghiệp hay bạn bè thôi…” Cô không dám quay đầu lại, bởi gì cô có thể cảm giác được anh đang ở rất gần cô.
“Anh chưa bao giờ tin giữa nam và nữ lại có tình bạn bình thường.” Anh lạnh lùng nói, khép lại vòng tay, gần như đặt sát bên hông cô.
“Chúng ta có thể đi tiếp được không?” Cô lại càng không dám quay đầu lại, cũng không muốn trả lời vấn đề của anh.
Anh thở dài một hơi nhỏ khó mà nghe thấy được, nhưng mà cô vẫn biết, bởi vì hơi thở anh phả vào vành tai cô, ngưa ngứa.
Qua mấy giây, rốt cuộc anh cũng buông tay, nhường cho cô một lối nhỏ.
Nhã Văn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía rừng cây.
Thực ra cô rất sợ đi con đường này, đường thì nhỏ mà cây cối hai bên lại lô nhô, cho dù là ban ngày cũng gần như chẳng có ai đi qua đây, ngoài trừ du khách bãi biển khác hoặc G.O. Phần lớn mọi người sẽ chọn ngồi đợi xe bus 15 phút một chuyến, đi qua chỉ mất có 4, 5 phút đồng hồ, mà đi bộ thì phải mất đến 15 phút.
Nhưng mà cô cũng thích nhất con đường này, bởi vì cuối đường là một bờ biển xanh thăm thẳm, mỗi khi cô vội vã rời khỏi con đường nhỏ, đột nhiên nhìn thấy bờ biển kia thì cảm thấy mọi bất an, vất vả kia đều đáng giá.
Mà giờ phút này, khi bọn họ tiến vào rừng cây, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài tiếng ve và tiếng chim hót ra, không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào khác.
“Đây là nơi em thích nhất?” Nhã Quân hỏi.
“Không, đây là nơi em sợ nhất.” Cô trả lời, vừa bước chậm lại.
“Vì sao dẫn anh tới nơi em sợ nhất,” giọng anh nghe có vẻ thích thú.
“… không biết, chỉ là muốn dẫn đến mà thôi.” Có thể, cô nghĩ cùng anh đi sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa.
“Thì ra,” anh nói có chút cô đơn, “Anh cũng đáng sợ như vậy.”
Nhã Văn rất muốn cười, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
“Có bạn đồng nghiệp của em kể rằng, có một buồi tối vội vã chạy về nhà hàng mà, bác tài lái xe bus vừa rời bến, vì vậy cô ấy phải chạy theo đường nhỏ trở về. Lúc đi được nửa đường, đột nhiên thấy lành lạnh sau lưng, cô ấy quay đầu lại, thấy trong rừng ở đằng sau có một ngọn lửa xanh biếc như ma trơi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cô ấy sợ đến mức bỏ chạy, từ đấy về sau, không có phụ nữ dám một mình đi qua con đường này vào buổi tối.” Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh bị cây cối che gần hết.
“Em muốn nói anh chính là ngọn lửa ma trơi ở sau lưng em à?” Anh khoanh tay trước ngực nhìn cô.
“Không,” Nhã Văn quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười,”Nhưng mỗi lần anh đứng sau lưng em, em đều thấy lành lạnh.”
“Nghe như vậy, anh không biết nên cười hay nên khóc đây,” Nhã Quân bĩu môi, nhưng vẫn lộ ra dáng tươi cười, “Nhưng rốt cuộc sau nhiều năm như vậy, anh lại được nghe em nói đùa với anh.”
Nhã Văn quay đầu lại, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cô không hề đi đằng sau Nhã Quân nữa, mà học thói quen đi đằng trước anh. Khi tan học, thỉnh thoảng lúc cô quay đầu lại, Nhã Quân cũng sẽ bước chậm lại nhìn cô, như đang hỏi: Sao vậy? Mà cô luôn luôn cười một cái, rồi tiếp tục bước về phía trước. Khi đó cô mới biết được, bước theo ai đó là một điều hạnh phúc, bởi vì vừa ngẩng đầu là có thể thấy mục tiêu đi theo. Vì vậy, mãi mãi đều biết phải đi theo hướng nào.
“Em còn nhớ cái ngõ nhỏ phía sau trường học không?” Giọng Nhã Quân bất chợt truyện đến từ phía sau.
“Có, ở đó cũng không có đèn đường, rất ít người qua lại.” Nhã Văn tự dưng cảm thấy lành lạnh đằng sau lưng.
“Cũng có nhiều cây cao, Đại Đầu thường ví như quái vật.” Giọng của anh lại càng trở nên xa xôi.
“Có một lần tan học, anh lại treo lên một cái cây ở đấy…” Cô nhìn hàng cây trước mặt, lại hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy.
“Anh nhớ là em còn khóc nữa.”
“Đó là vì, anh ngã xuống từ cái cây cao ấy, bị gãy chân—“ Cô vừa tức vừa quay người lại, nhưng trong một giây dó, cô lại kinh ngạc hít vào một hơi.
Bởi vì, Nhã Quân đang đứng trên một thân cây, mặc dù cây kia không cao lắm, nhưng cũng để cô chóng mặt.
“A Văn, anh đến đây.” Anh nhìn xuống cô, gương mặt ấy giống hệt cậu thiếu nhiên 17 tuổi ấy.
Nhã Văn há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng anh đã dang chân nhảy xuống, trong nhãy mắt tiếp đất ấy anh lại nghiêng người, ngã lên đống đá, vẻ mặt đau đớn.
Nhã Văn vội nhào đến bên cạnh anh, quỳ trên mặt đất lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
“A… chân của anh…” Anh giống như trước, nhe răng nhếch miệng, “Cảm giác…”
“Sao, làm sao…” Mắt cô trở nên mơ hồ, như buổi tối năm nào, thậm chí không phát hiện đầu gối vì tì mạnh xuống đất nên đã rách da, “Em đi, em đi gọi bác sĩ.”
“Em đừng đi,” Nhã Quân giữ lấy tay cô, “A… chân anh…”
Nhã Văn sốt ruột đến mức không biết phải làm như thế nào, cô không muốn để anh một mình ở đây, nhưng cũng không nghĩ ra cách nào khác để gọi người tới giúp.
Anh nhìn cô, đột nhiên vẻ mặt đau đớn biến mất, thay vào đó là nụ cười đắc ý.
“Anh…” Cô kinh ngạc trợn to mắt.
“Mặc dù anh không còn là cậu nhóc vụng về như trước nữa,” anh nháy mắt một cái, “Thế nhưng anh rất vui vì em vẫn là cô nhóc 17 tuổi ngốc nghếch.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, không nói gì, hai tay vẫn nắm chặt tay anh.
Cô chợt không kìm được mà òa khóc, khóc cực kỳ thương đáng thương, khóc rất lớn, khóc đến mức sắc mặt Nhã Quân cũng thay đổi.
“A Văn…” Anh ôm lấy cô, không biết phải nói gì.
“Bùi Nhã Quân, anh quá đáng lắm…” Cô vừa khóc vừa nói, “Tại sao lại đùa như vậy…”
“… Xin lỗi.” Nhã Quân đau lòng ôm lấy cô.
“Anh quá đáng… Em ghét anh…” Cô không còn sức mà kêu, mệt mỏi giãy ra, nước mắt chảy xuống như vỡ đê. Bởi vì cô phát hiện ra, cô sợ hãi đến vậy, cô sợ anh bị thương dù chỉ một chút xíu.
“…” Nhã Quân ôm chặt lấy cô, tựa như sợ rằng buông tay ra là cô sẽ chạy mất.
“Em hận anh!” Cô nắm tay đấm lên người anh, thế nhưng anh không phản kháng chút nào, vòng tay lại càng chặt hơn.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Anh rầm rì, sau đó hôn lên trán cô.
Sau đó, cô không nhớ là mình đã khóc bao lâu trong khu rừng đáng sợ đó, chỉ nhớ rõ, khi cô khóc đến mệt lả đi thì Nhã Quân đã cõng cô trở về. Đầu gối hai người đều chảy máu, mắt vừa khô vừa đau. Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Nhã Quân, nhưng cô đoán rằng, anh nhất định cũng không dễ chịu gì.
Lúc bọn họ quay về đến hành lang ký túc xá thì gặp Annie đang kinh ngạc, cô lập tức chạy lại giúp hai người mở cửa, đồng thời nhanh chóng đi tìm hộp cấp cứu.
“Để anh làm là được rồi, cám ơn em.” Nhã Quân đặt Nhã Văn lên giường, nở một nụ cười cảm kích với Annie.
Annie nhìn Nhã Văn một cái, rốt cục ngập ngừng gật đầu, đi ra.
Nhã Quân vào phòng tắm lấy một cái khăn ướt đi ra, quỳ gối trước mặt Nhã Văn, nhẹ nhàng giúp cô lau sạch vết thương.
“Em… để em tự làm đi.” Cô không tự nhiên rụt người lại, lại không cẩn thận đụng phải vết thương, đau đến hít vào một cái.
“Em đừng động đậy.” Anh nửa lo lắng, nửa ra lệnh.
Rốt cuộc cô cũng không từ chối nữa, để mặc anh lau rửa vết thương, bôi thuốc mỡ, dán gạc và quấn băng. Cô không dám ho he, cũng không dám nhìn anh.
Nhã Quân vừa quấn băng cho cô thì có tiếng gõ cửa dồn dập. Anh liếc nhìn cô một cái, đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa là Bách Liệt đang thở hổn hển và Annie.
Bách Liệt bước vào phòng, nhìn Nhã Văn, không biết vẻ mặt hiện giờ như thế nào. Sau đó, anh bỗng nhiên đổi dáng vẻ bông đùa: “Hì hì, hai người vừa đánh nhau à?”
Nhã Văn không muốn họ nhìn thấy đôi mắt sưng vù của cô, vì vậy cúi đầu, vung tay: “Là do em không cẩn thận bị ngã…”
“À…” Bách Liệt như là vụng về trả lời một câu, không nói gì nữa.
“Em thấy hình như cũng không có chuyện gì lớn,” Annie cố gắng lấp liếm, “Vừa nãy em nói cho Bách Liệt anh ấy cũng lo lắng quá, muốn qua xem một chút, không có việc gì là an tâm rồi. Bách Liệt, nếu anh đi lâu quá, thôn trưởng biết sẽ không vừa ý đâu, chúng ta còn phải quay về làm việc nữa.”
Bách Liệt nhìn chằm chằm vào cái đầu gối bị thương của Nhã Văn một lúc rồi mới nói: “Bọn anh đi trước, nếu em có việc gì thì đến quầy bar tìm anh.”
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài, khi bước qua người Nhã Quân, đôi mắt phượng quyến rũ bỗng khiến người ta có cảm giác rợn tóc gáy. Nhưng cái ánh mắt sắc lạnh ấy chỉ thoảng qua rồi biến mất, anh lặng lẽ theo Annie ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Bọn họ cũng không nói thêm với nhau câu nào, cho đến khi tay Nhã Quân rời khỏi đầu gối Nhã Văn, đặt sau lưng cô, ôm cô vào lòng.
“Xin lỗi…” Mặt anh tiến lại gần, gần như muốn hôn cô.
Nhã Văn vội quay đầu sang hướng khác: “Anh đi đi…”
“Tin anh,” anh tựa đầu vào trán cô, “Anh chưa từng muốn em khóc, anh chỉ muốn thấy nụ cười của em.”
Sống mũi cô cay cay, lại muốn rớt nước mắt.
“Anh xin em,” anh vội vã giữ lỗ mũi cô, mỗi lần cô sắp khóc, bố đều bóp mũi cô, “Lại nhìn thấy nước mắt của em anh sẽ nổi điên lên mất…”
Nhã Văn đẩy tay anh ra, hít mạnh mũi vài lần rồi cũng không rơi nước mắt nữa.
“Em tha thứ cho anh chứ…” Anh cẩn thận hỏi.
Nhã Văn nghĩ nghĩ, không biết là gật đầu hay lắc đầu, bởi vì vốn cô cũng không giận anh, người cô giận nhất chính là bản thân mình.
“A Văn, em nói cho anh là em khỏe đi.” Giọng nói anh vẫn bất lực như vậy.
“… anh để em ngủ một lúc là được, em thấy mệt.” Cô mệt mỏi nói.
Nhã Quân nhìn thẳng vào cô một cái, cuối cùng đứng lên: “Được rồi, anh đi. Nhưng anh mong rằng… em nhớ kỹ những lời anh đã nói với em.”
Anh thật sự không quay đầu lại bước thẳng ra ngoài, đóng cửa.
Cả phòng chỉ còn lại tiếng đồng hồ báo thức, Nhã Văn chán nản rúc vào chăn, đầu gối cô lại bắt đầu đau, thế nhưng cô chẳng quan tâm. Cô nhắm mắt lại, mong muốn mình có thể ngủ, chí ít là lúc ngủ, cô không cần suy nghĩ gì cả, không cần nghĩ đến Nhã Quân, cũng không cần nghĩ đến quá khứ của họ, không cần nghĩ đến tương lai.
Nhưng mà, khi cô nhắm mắt lại, cô lại chỉ thấy Nhã Quân. Tựa như, thiếu niên đáy mắt như ánh trăng kia đang đứng trước mặt cô.
Hôm nay lại được ngày mặt trời lại rực rỡ, bãi tập bắn cũng nhộn nhịp hẳn lên. Mãi đến hai giờ chiều Nhã Văn mới có thời gian rảnh để ăn cơm trưa, thế nhưng phòng ăn tựa như vừa bị càn quét qua, hầu nhưng chẳng còn lại cái gì. Cô cầm miếng bánh mì sừng trâu, rót cốc nước chanh, ngồi vào một góc vắng vẻ của bể bơi.
Mặc dù mới đầu tháng Tư, nhưng mặt trời lúc hai giờ chiều cũng nóng bỏng. Có vài cậu thanh niên Nam Phi da trắng đang nghịch dưới bể bơi, có thể ánh mặt trời đối với họ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, mặc cho làn da tráng nõn của họ có bị phơi nắng đển đỏ bừng, nhưng họ vẫn vui vẻ chơi đùa.
Nhã Văn vừa ăn miếng bánh mì đã khô cong, vừa híp mắt nhìn bọn họ, như thể cảm nhận được niềm vui đó. Mặc dù Annie nói nhìn cô có vẻ u buồn, nhưng nhiều khi, ta có thể buông thả tất cả, để mình trở nên vui vẻ. Thư Lộ đã từng nói: cho dù như thế nào, Nhã Văn cũng là một cô gái lạc quan.
Cái ghế bên cạnh bị người khác lật lại, cốc nước chanh đầy cũng bị người ta đặt lên bàn.
“Mấy giờ em hết giờ làm?” Bùi Nhã Quân ngồi xuống bên cạnh cô. Thái độ ngày hôm nay của anh rất không bình thường, anh mặc một chiếc áo bông màu trắng, lưng và ngực ướt sũng mồ hôi, phía dưới là một cái quần tụt, như lời cha nói, thì mặc quần như vậy thì cởi ra còn hơn, chân anh đi một đôi dép lê, cực kỳ giống một du khách nhàn nhã bình thường trong thôn.
Nhã Văn giật mình, Nhã Quân trong ấn tượng của cô cho dù là ngày nắng gắt cũng rất quy củ mặc áo sơ mi, như là có thể ngay lập tức đi thăm hỏi nhà người ta.
“Hôm nay anh được nghỉ, có thể dẫn anh đi dạo xung quanh đây được không.” Anh cắm ống hút vào cốc thủy tinh, hút nước chanh. Đây là thói quen ở nhà của hai người, trừ khi uống rượu, còn uống gì đều phải dùng ống hút.
Nhã Văn chần trừ không biết trả lời như thế nào. Cô rất muốn rả lời không rảnh, thế nhưng giờ tan làm hôm nay của cô là 4h30.
“Nếu như em phải làm đến nửa đêm thì anh cũng chờ em đến nửa đêm.” Nhã Quân như hiểu cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì, thong thả quả quyết.
Nhã Văn đành cười khổ: “Anh chẳng bao giờ cho em có cơ hội từ chối.”
“Bởi vì em là người có thói quen ỷ lại, nếu như từ chối được một lần, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.”
Nhã Văn cắn môi, không nói gì. Không, đó cũng không phải là nguyên nhân chính. Nguyên nhân thực sự là, anh không cho phép mình bị từ chối, ít nhất là không cho phép bị cô từ chối.
“Bốn rưỡi em tan làm, lúc đó anh đến sân tập bắn tìm em.” Nhã Văn không tình nguyện trả lời.
“Được,” anh mỉm cười nhìn cô, “Một lời đã định. Anh đi ngủ trưa một lát.”
Nói xong, anh vừa uống nước chanh vừa đi.
Nhã Văn nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, có chút ngẩn ngơ. Từ khi nào, anh cũng hiểu được không thể trực tiếp tiếp cận cô, hiểu được phải để cho cô có không gian riêng của mình…
Toàn bộ buổi chiều, sân tập bắn của cô có thể giăng lưới bắt chim, Nhã Văn bắt đầu thu dọn các loại dụng cụ trước. Vừa mới đếm các mũi tên thì đã thấy Nhã Quân tiến lại từ đằng xa, anh thay một đôi giày thể thao, hai tay đút túi quần, bước tới trước mặt cô, không kiêng kỵ gì ngáp một cái.
“Em trốn không thoát…” Cô vừa thu dọn vừa gắt gỏng.
“Anh cũng nghĩ em không chạy được,” anh nhìn cô, “Thế nhưng em vẫn chạy, chạy trốn thật xa, anh làm thế nào cũng không tìm được em.”
“…” Cô quay đầu sang hướng khác không nhìn anh.
“Muốn anh giúp không?” Anh nhìn cô, cười như không cười.
“Không cần.” Cô từ chối.
Nhưng anh vẫn bắt đầu dọn dẹp như trước, có thể Nhã Văn đã đúng, anh chưa bao giờ cho phép mình bị cô từ chối.
Rất nhanh, bọn họ đã thu dọn xong mọi thứ vào kho, Nhã Văn khóa cửa, quay lại nhìn anh: “Anh muốn đi đâu.”
“Tùy em,” anh mỉm cười, “Em nghĩ ra nơi nào thì đưa anh đến đó.”
Nhã Văn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đưa anh đến khu rừng nhỏ đáng sợ mà ban ngày cũng khiến rợn người.
Hai người một trước một sau bước đi, lúc qua ao sen, Nhã Văn bỗng nhiên đứng lại giữa cầu đá, nhìn xuống mặt ao. Giống như Bách Liệt đã nói, nhìn như vậy quả thật không đáng sợ chút nào.
“Đang nghĩ gì đấy?” Nhã Quân hỏi.
Nhã Văn lắc đầu: “Không có gì, chỉ là… có một người bạn đã nói với em, mặc dù buổi tối đứng ở đây tối đen, mịt mùng rất đáng sợ, thế nhưng nếu em tưởng tượng lại cảnh ban ngày thì nhất định sẽ không đáng sợ nữa.”
“…” Anh không nói gì, chỉ nhìn cô.
“…”
“Là Tương Bách Liệt à?”
“?”
“Người nói với em điều đó, là Tương Bách Liệt à?” Giọng anh có phần gượng gạo.
“Dù là ai,” Nhã Văn không muốn trả lời, hai tay đặt ở trên lan can, “Em nghĩ lời anh ấy nói rất có lý.”
Nhã Quân thình lình đứng đằng sau cô, hai tay vịn vào lan can, vây cô ở trong ngực mình.
“Bùi Nhã Văn, có một vấn đề, em phải thành thực trả lời anh,” hơi thở của anh phả vào sau tai cô, “Quan hệ của em với anh ta là như thế nào?”
“Đồng nghiệp hay bạn bè thôi…” Cô không dám quay đầu lại, bởi gì cô có thể cảm giác được anh đang ở rất gần cô.
“Anh chưa bao giờ tin giữa nam và nữ lại có tình bạn bình thường.” Anh lạnh lùng nói, khép lại vòng tay, gần như đặt sát bên hông cô.
“Chúng ta có thể đi tiếp được không?” Cô lại càng không dám quay đầu lại, cũng không muốn trả lời vấn đề của anh.
Anh thở dài một hơi nhỏ khó mà nghe thấy được, nhưng mà cô vẫn biết, bởi vì hơi thở anh phả vào vành tai cô, ngưa ngứa.
Qua mấy giây, rốt cuộc anh cũng buông tay, nhường cho cô một lối nhỏ.
Nhã Văn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía rừng cây.
Thực ra cô rất sợ đi con đường này, đường thì nhỏ mà cây cối hai bên lại lô nhô, cho dù là ban ngày cũng gần như chẳng có ai đi qua đây, ngoài trừ du khách bãi biển khác hoặc G.O. Phần lớn mọi người sẽ chọn ngồi đợi xe bus 15 phút một chuyến, đi qua chỉ mất có 4, 5 phút đồng hồ, mà đi bộ thì phải mất đến 15 phút.
Nhưng mà cô cũng thích nhất con đường này, bởi vì cuối đường là một bờ biển xanh thăm thẳm, mỗi khi cô vội vã rời khỏi con đường nhỏ, đột nhiên nhìn thấy bờ biển kia thì cảm thấy mọi bất an, vất vả kia đều đáng giá.
Mà giờ phút này, khi bọn họ tiến vào rừng cây, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài tiếng ve và tiếng chim hót ra, không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào khác.
“Đây là nơi em thích nhất?” Nhã Quân hỏi.
“Không, đây là nơi em sợ nhất.” Cô trả lời, vừa bước chậm lại.
“Vì sao dẫn anh tới nơi em sợ nhất,” giọng anh nghe có vẻ thích thú.
“… không biết, chỉ là muốn dẫn đến mà thôi.” Có thể, cô nghĩ cùng anh đi sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa.
“Thì ra,” anh nói có chút cô đơn, “Anh cũng đáng sợ như vậy.”
Nhã Văn rất muốn cười, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
“Có bạn đồng nghiệp của em kể rằng, có một buồi tối vội vã chạy về nhà hàng mà, bác tài lái xe bus vừa rời bến, vì vậy cô ấy phải chạy theo đường nhỏ trở về. Lúc đi được nửa đường, đột nhiên thấy lành lạnh sau lưng, cô ấy quay đầu lại, thấy trong rừng ở đằng sau có một ngọn lửa xanh biếc như ma trơi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó cô ấy sợ đến mức bỏ chạy, từ đấy về sau, không có phụ nữ dám một mình đi qua con đường này vào buổi tối.” Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh bị cây cối che gần hết.
“Em muốn nói anh chính là ngọn lửa ma trơi ở sau lưng em à?” Anh khoanh tay trước ngực nhìn cô.
“Không,” Nhã Văn quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười,”Nhưng mỗi lần anh đứng sau lưng em, em đều thấy lành lạnh.”
“Nghe như vậy, anh không biết nên cười hay nên khóc đây,” Nhã Quân bĩu môi, nhưng vẫn lộ ra dáng tươi cười, “Nhưng rốt cuộc sau nhiều năm như vậy, anh lại được nghe em nói đùa với anh.”
Nhã Văn quay đầu lại, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cô không hề đi đằng sau Nhã Quân nữa, mà học thói quen đi đằng trước anh. Khi tan học, thỉnh thoảng lúc cô quay đầu lại, Nhã Quân cũng sẽ bước chậm lại nhìn cô, như đang hỏi: Sao vậy? Mà cô luôn luôn cười một cái, rồi tiếp tục bước về phía trước. Khi đó cô mới biết được, bước theo ai đó là một điều hạnh phúc, bởi vì vừa ngẩng đầu là có thể thấy mục tiêu đi theo. Vì vậy, mãi mãi đều biết phải đi theo hướng nào.
“Em còn nhớ cái ngõ nhỏ phía sau trường học không?” Giọng Nhã Quân bất chợt truyện đến từ phía sau.
“Có, ở đó cũng không có đèn đường, rất ít người qua lại.” Nhã Văn tự dưng cảm thấy lành lạnh đằng sau lưng.
“Cũng có nhiều cây cao, Đại Đầu thường ví như quái vật.” Giọng của anh lại càng trở nên xa xôi.
“Có một lần tan học, anh lại treo lên một cái cây ở đấy…” Cô nhìn hàng cây trước mặt, lại hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy.
“Anh nhớ là em còn khóc nữa.”
“Đó là vì, anh ngã xuống từ cái cây cao ấy, bị gãy chân—“ Cô vừa tức vừa quay người lại, nhưng trong một giây dó, cô lại kinh ngạc hít vào một hơi.
Bởi vì, Nhã Quân đang đứng trên một thân cây, mặc dù cây kia không cao lắm, nhưng cũng để cô chóng mặt.
“A Văn, anh đến đây.” Anh nhìn xuống cô, gương mặt ấy giống hệt cậu thiếu nhiên 17 tuổi ấy.
Nhã Văn há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng anh đã dang chân nhảy xuống, trong nhãy mắt tiếp đất ấy anh lại nghiêng người, ngã lên đống đá, vẻ mặt đau đớn.
Nhã Văn vội nhào đến bên cạnh anh, quỳ trên mặt đất lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
“A… chân của anh…” Anh giống như trước, nhe răng nhếch miệng, “Cảm giác…”
“Sao, làm sao…” Mắt cô trở nên mơ hồ, như buổi tối năm nào, thậm chí không phát hiện đầu gối vì tì mạnh xuống đất nên đã rách da, “Em đi, em đi gọi bác sĩ.”
“Em đừng đi,” Nhã Quân giữ lấy tay cô, “A… chân anh…”
Nhã Văn sốt ruột đến mức không biết phải làm như thế nào, cô không muốn để anh một mình ở đây, nhưng cũng không nghĩ ra cách nào khác để gọi người tới giúp.
Anh nhìn cô, đột nhiên vẻ mặt đau đớn biến mất, thay vào đó là nụ cười đắc ý.
“Anh…” Cô kinh ngạc trợn to mắt.
“Mặc dù anh không còn là cậu nhóc vụng về như trước nữa,” anh nháy mắt một cái, “Thế nhưng anh rất vui vì em vẫn là cô nhóc 17 tuổi ngốc nghếch.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, không nói gì, hai tay vẫn nắm chặt tay anh.
Cô chợt không kìm được mà òa khóc, khóc cực kỳ thương đáng thương, khóc rất lớn, khóc đến mức sắc mặt Nhã Quân cũng thay đổi.
“A Văn…” Anh ôm lấy cô, không biết phải nói gì.
“Bùi Nhã Quân, anh quá đáng lắm…” Cô vừa khóc vừa nói, “Tại sao lại đùa như vậy…”
“… Xin lỗi.” Nhã Quân đau lòng ôm lấy cô.
“Anh quá đáng… Em ghét anh…” Cô không còn sức mà kêu, mệt mỏi giãy ra, nước mắt chảy xuống như vỡ đê. Bởi vì cô phát hiện ra, cô sợ hãi đến vậy, cô sợ anh bị thương dù chỉ một chút xíu.
“…” Nhã Quân ôm chặt lấy cô, tựa như sợ rằng buông tay ra là cô sẽ chạy mất.
“Em hận anh!” Cô nắm tay đấm lên người anh, thế nhưng anh không phản kháng chút nào, vòng tay lại càng chặt hơn.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Anh rầm rì, sau đó hôn lên trán cô.
Sau đó, cô không nhớ là mình đã khóc bao lâu trong khu rừng đáng sợ đó, chỉ nhớ rõ, khi cô khóc đến mệt lả đi thì Nhã Quân đã cõng cô trở về. Đầu gối hai người đều chảy máu, mắt vừa khô vừa đau. Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Nhã Quân, nhưng cô đoán rằng, anh nhất định cũng không dễ chịu gì.
Lúc bọn họ quay về đến hành lang ký túc xá thì gặp Annie đang kinh ngạc, cô lập tức chạy lại giúp hai người mở cửa, đồng thời nhanh chóng đi tìm hộp cấp cứu.
“Để anh làm là được rồi, cám ơn em.” Nhã Quân đặt Nhã Văn lên giường, nở một nụ cười cảm kích với Annie.
Annie nhìn Nhã Văn một cái, rốt cục ngập ngừng gật đầu, đi ra.
Nhã Quân vào phòng tắm lấy một cái khăn ướt đi ra, quỳ gối trước mặt Nhã Văn, nhẹ nhàng giúp cô lau sạch vết thương.
“Em… để em tự làm đi.” Cô không tự nhiên rụt người lại, lại không cẩn thận đụng phải vết thương, đau đến hít vào một cái.
“Em đừng động đậy.” Anh nửa lo lắng, nửa ra lệnh.
Rốt cuộc cô cũng không từ chối nữa, để mặc anh lau rửa vết thương, bôi thuốc mỡ, dán gạc và quấn băng. Cô không dám ho he, cũng không dám nhìn anh.
Nhã Quân vừa quấn băng cho cô thì có tiếng gõ cửa dồn dập. Anh liếc nhìn cô một cái, đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa là Bách Liệt đang thở hổn hển và Annie.
Bách Liệt bước vào phòng, nhìn Nhã Văn, không biết vẻ mặt hiện giờ như thế nào. Sau đó, anh bỗng nhiên đổi dáng vẻ bông đùa: “Hì hì, hai người vừa đánh nhau à?”
Nhã Văn không muốn họ nhìn thấy đôi mắt sưng vù của cô, vì vậy cúi đầu, vung tay: “Là do em không cẩn thận bị ngã…”
“À…” Bách Liệt như là vụng về trả lời một câu, không nói gì nữa.
“Em thấy hình như cũng không có chuyện gì lớn,” Annie cố gắng lấp liếm, “Vừa nãy em nói cho Bách Liệt anh ấy cũng lo lắng quá, muốn qua xem một chút, không có việc gì là an tâm rồi. Bách Liệt, nếu anh đi lâu quá, thôn trưởng biết sẽ không vừa ý đâu, chúng ta còn phải quay về làm việc nữa.”
Bách Liệt nhìn chằm chằm vào cái đầu gối bị thương của Nhã Văn một lúc rồi mới nói: “Bọn anh đi trước, nếu em có việc gì thì đến quầy bar tìm anh.”
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài, khi bước qua người Nhã Quân, đôi mắt phượng quyến rũ bỗng khiến người ta có cảm giác rợn tóc gáy. Nhưng cái ánh mắt sắc lạnh ấy chỉ thoảng qua rồi biến mất, anh lặng lẽ theo Annie ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Bọn họ cũng không nói thêm với nhau câu nào, cho đến khi tay Nhã Quân rời khỏi đầu gối Nhã Văn, đặt sau lưng cô, ôm cô vào lòng.
“Xin lỗi…” Mặt anh tiến lại gần, gần như muốn hôn cô.
Nhã Văn vội quay đầu sang hướng khác: “Anh đi đi…”
“Tin anh,” anh tựa đầu vào trán cô, “Anh chưa từng muốn em khóc, anh chỉ muốn thấy nụ cười của em.”
Sống mũi cô cay cay, lại muốn rớt nước mắt.
“Anh xin em,” anh vội vã giữ lỗ mũi cô, mỗi lần cô sắp khóc, bố đều bóp mũi cô, “Lại nhìn thấy nước mắt của em anh sẽ nổi điên lên mất…”
Nhã Văn đẩy tay anh ra, hít mạnh mũi vài lần rồi cũng không rơi nước mắt nữa.
“Em tha thứ cho anh chứ…” Anh cẩn thận hỏi.
Nhã Văn nghĩ nghĩ, không biết là gật đầu hay lắc đầu, bởi vì vốn cô cũng không giận anh, người cô giận nhất chính là bản thân mình.
“A Văn, em nói cho anh là em khỏe đi.” Giọng nói anh vẫn bất lực như vậy.
“… anh để em ngủ một lúc là được, em thấy mệt.” Cô mệt mỏi nói.
Nhã Quân nhìn thẳng vào cô một cái, cuối cùng đứng lên: “Được rồi, anh đi. Nhưng anh mong rằng… em nhớ kỹ những lời anh đã nói với em.”
Anh thật sự không quay đầu lại bước thẳng ra ngoài, đóng cửa.
Cả phòng chỉ còn lại tiếng đồng hồ báo thức, Nhã Văn chán nản rúc vào chăn, đầu gối cô lại bắt đầu đau, thế nhưng cô chẳng quan tâm. Cô nhắm mắt lại, mong muốn mình có thể ngủ, chí ít là lúc ngủ, cô không cần suy nghĩ gì cả, không cần nghĩ đến Nhã Quân, cũng không cần nghĩ đến quá khứ của họ, không cần nghĩ đến tương lai.
Nhưng mà, khi cô nhắm mắt lại, cô lại chỉ thấy Nhã Quân. Tựa như, thiếu niên đáy mắt như ánh trăng kia đang đứng trước mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.