Quái Khách Tiệm Sách

Chương 11: Thiên sứ gãy cánh (thượng)

Xuân Thập Tam Thiếu

28/06/2017

Cả kỳ nghỉ hè Nhã Quân đều buồn bực, bởi vì một buổi chiều đi học về nào đó cậu ngã từ trên cây xuống, gãy chân. Bác sĩ dặn dò bố cậu, hè này phải cẩn thận nghỉ ngơi, không được ra ngoài.

“Bùi Nhã Quân!” Nhã Văn từ dưới lầu hét lớn.

Anh bất đắc dĩ lò cò ra đứng trước cửa sổ, ngó nhìn xuống dưới.

“Em quên chìa khóa rồi, anh ném xuống cho em đi.” Nhã Văn sốt rột vẫy tay, bởi vì tất cả bạn bè đều đang chờ cô trước ngõ.

Nhã Quân liếc mắt: “Em về anh mở cửa cho là được.”

Nhã Văn như hiểu ra, xoay người lập tức chạy đi.

Nhã Quân đứng trước cửa sổ thẫn thờ một lúc lâu, lại tập tễnh trở lại ghế sô pha trong phòng khách. TV vẫn chiều bộ phim cũ rích, nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ để bàn, hình như mỗi giây trôi qua đối với anh đều khó khăn như nhau.

Anh ảo não vò tóc, từ khi nào thì anh trở nên không kìm nén được cơn giận như vậy?

Không biết. Có thể ngay từ lúc anh biết Nhã Văn sẽ cùng tổ ngoại khóa với gã đàn anh mà cô thích.

Anh không biết tên anh ta, trong lòng anh hắn ta chỉ là “gã đàn anh”. Nhã Văn đã đứng trước mặt anh thừa nhận thích anh ta, mặc dù cô không hiểu hết thích nghĩa là gì, nhưng cái mùi vị trong ngưc anh cũng chẳng thú vị gì cho cam.

Cửa bỗng nhiên bị người dùng sức đập, Nhã Quân bất đắc dĩ thở dài, nhất định là hai người “bạn thân” kia của anh.

“Bọn tôi nghe thấy Nhã Văn đi rồi…” Nhã Quân vừa mở cửa, hai người kia đã vội vã.

“Đúng vậy…” Nhã Quân chẳng có sức mà trả lời.

“Nhanh như vậy đã bắt đầu.” Đại Đầu và Tiểu Mao hào hứng chạy vào phòng Nhã Quân.

Bố muốn để Nhã Quân giải trí đã mua một cái máy tính, khiến hai cậu bạn này hâm mộ phát điên, sau đó cả ngày hè đều đóng đô ở trước màn hình máy tính.

Nhã Quân lầm bầm vài tiếng: “Các ông đúng là không tự giác xem mình làm khách…”

Đại Đầu và Tiểu Mao điềm nhiên ngồi trước máy tính, như thể nghi thức thần thánh nào đó sắp bắt đầu.

Nhã Quân lắc đầu, tập tễnh vào phòng bếp lấy hai cốc nước lạnh. Có đôi khi anh cảm thấy mình thật mâu thuẫn, bên trong thì phản nghịch, nhưng bên ngoài vẫn tự trói buộc bằng các quy tắc.

Khi anh đang cố gắng bê hai cốc nước về phòng, thì lập tức bị hai người “bạn thân” làm tức muốn chết.

“Các ông đang làm gì…” Anh nghiến răng nghiến lợi.

“Lên mạng.” Bọn họ vẫn không quay đầu lại.

“Xin hỏi hai người vào đang trang nào…” Nhã Quân thả cái khay xuống, đang muốn khoanh tay trước ngực theo quán tính, nhưng bất đắc dĩ nhận ra chân không dùng được, không thể làm gì hơn là hai tay chống vào lưng ghế dựa.

Đại Đầu và Tiểu Mao đều quay đầu lại, nở nụ cười tà dâm: “Đừng có giả vờ nghiêm túc, lại đây chọn một người ông thích đi.”

Trên màn hình là một loạt ca sĩ Nhật Bản, Đại Đầu có vẻ rất hiểu biết về họ, chắc là khá nổi tiếng, Tiểu Mao thì lại sùng bái nhìn cậu ta.

Nhã Quân tiện tay gõ đầu hai bọn họ: “Đừng có lên web đen ở nhà tôi, nếu như bị A Văn nhìn thấy tì toi.”

“Con nhóc kia biết thì làm sao.” Tiểu Mao che đầu cãi lại.

“Nó…” Nhã Quân ngây người cũng không trả lời được, “Nó biết sẽ mách với bố mình.”

“Không sao đâu,” Tiểu Mao vung tay, ”Nó sẽ không phát hiện được đâu.”

“Hả…” Đại Đầu bỗng nhiên kêu, “Dáng vóc hơi giống A Văn này.”

Ba cái đầu lập tức chụm vào màn hình, trong hình là một cô gái độ hai mấy, mặc đồ người lớn, nhưng Nhã Quân có muốn không thừa nhận cũng không được, quả thật có vài phần giống với A Văn.

Chỉ là, anh nhìn chằm chằm vào màn hình, so với A Văn, ngực lớn hơn.

“Các ông nói A Văn lớn lên có như vậy không?” Tiểu Mao có vẻ mơ màng.

“Không đâu.” Đại Đầu khoát tay.

“Vì sao?” Nhã Quân hỏi.

“A Văn, ngoại trừ kết cấu bên ngoài là con gái, nói về bên trong í, tôi thấy thế nào cũng giống một thằng con trai.”

“…” Nhã Quân và Tiểu Mao đều tưởng tượng lại lúc A Văn nói chuyện khoa tay múa chuân.

“Nhưng mà,” nụ cười của Đại Đầu trở nên xấu xa, “Các ông nói ngực A Văn có thể lớn như vậy không…”

Tiểu Mao vừa muốn bắt đầu tưởng tượng ngực của A Văn đã bị Nhã Quân đánh cho một cái vào vai, khiến cho cậu ta và Đại Đầu xém nhảy dựng lên.

“Chúng mày đừng có nói A Văn như vậy…” Giọng Nhã Quân không lớn, nhưng khẩu khí lại có vẻ nghiêm túc khác thường.

Hai người ngơ ngác nhìn anh, hình như cho tới bây giờ, chưa từng thấy anh phát hỏa, tự dưng cũng không biết phải nói cái gì.

“Các ông còn muốn chơi?” Nhã Quân lạnh mặt đóng cửa sổ, rút dây điện, không nói tiếng nào đi ra ngoài, để lại Đại Đầu và Tiểu Mao im lặng, không biết nói gì.



Chiều hôm đó, hai vị đại vương hư hỏng bị dọa, rút về sớm, chỉ còn lại Nhã Quân ở nhà một mình phiền muộn. Chương trình TV bắt đầu đổi từ phim trinh thám sang phim hoạt hình, rồi lại đến thời sự, nhưng Nhã Văn vẫn chưa trở về. Trời dần tối, Nhã Quân lại càng trở nên thiếu kiên nhẫn, kim đồng hồ cũ kĩ trong góc phòng khách đã chỉ đến tám giờ.

Anh khập khiễng cầm chìa khóa đi xuống lầu, ở dưới ngọn đèn mờ mịt chờ cô về. Anh buồn bực đi qua đi lại, chợt nhớ trong mấy bộ phim nước ngoài thường có cảnh: nam chính đứng trong đêm hút thuốc, trong bóng tối chỉ nhìn thấy bóng dáng, mà khói trắng từ miệng thả ra lại vô cùng rõ ràng, giống như là đặc tả lại hình ảnh diễn viên hút thuốc chứ không phải là người.

Nhưng mà anh chỉ là một học sinh trung học, hơn nữa, anh cũng không hút thuốc. Có chăng anh cũng chỉ giống với tâm trạng của nam chính đó thôi, có lẽ anh cũng chẳng phải một vai nam chính.

Anh chậm chậm bước tới bước lui, thỉnh thoảng gặp mấy người hàng xóm, lúng túng gật đâu chào hỏi. Anh mặc quần đùi, nên chân bị vài vết muỗi đốt, anh cũng chẳng quan tâm, thậm chí chẳng cảm thấy ngứa.

Lúc Nhã Văn tiến lại từ đằng xa, anh giơ tay nhìn đống hồ, 8 giờ 30 phút.

“Bùi Nhã Văn…” Nhã Quân muốn mở miệng mắng người nhưng lại chợt dừng lại.

Một cậu học sinh cao gầy đi theo sau Nhã Văn, trên mắt còn đeo kính trông khá nhã nhặn, Nhã Văn quay đầu nói với anh ta câu gì đó, anh ta mỉm cười gật đầu, vẫy tay rời đi.

Nhã Văn vẫn không quay lại, thế nhưng Nhã Quân biết, cô đang mỉm cười.

Qua vài giây, Nhã Văn quay người đi về phía nhà, trên mặt vẫn là nụ cười đó.

Nhã Quân cũng không biết, lúc Nhã Văn ngẩng đầu nhìn anh thì ngạc nhiên như thể nào, giữa lông mày anh đã kết sương giá được rồi.

“Sao chứ…” Nhã Văn rụt rè hỏi.

Thế mà, ngay cả Nhã Quân cũng phải kinh ngạc, anh mở miệng cười, mặc dù cười có vẻ dữ tợn.

“Bùi Nhã Văn, em được…”

Nhã Văn nhìn anh, hiển nhiên là sợ đến mức không nói được gì nữa rồi.

“Theo anh về.” Nhã Quân sừng sộ lên, khập khễnh quay người, có thể anh cũng biết gương mặt của mình lúc này đáng sợ như thế nào, vậy nên mới đưa lưng về phía Nhã Văn.

Hai người lặng lẽ về nhà, phía sau Nhã Văn đóng cửa lại, lục đục xoay người.

“Vì sao về muộn như vậy?” Nhã Quân đứng đã mệt, nhào người lên ghế sa lon.

“Vì chưa luyện tập xong tiết mục…” Nhã Văn bĩu môi không nhìn anh.

“Tiết mục gì?” Anh trừng mắt với cô.

“À… tiểu phẩm tiếng Anh.”

“Bao nhiêu người tập luyện?”

“Bốn người.” Nhã Văn ngoan ngoãn trả lời.

“Hai trai hai gái?” Anh nhướn mày.

“Ừ…”

Anh cười lạnh một tiếng rồi lại tiếp tục hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”

Nhã Văn gật đầu.

“Ăn cái gì?”

“KFC.”

“Người khác mời?”

Nhã Văn lại gật đầu.

“Bùi Nhã Văn,” giọng anh lại trở nên đanh lại, “Rốt cuộc trong đầu em đang nghĩ cái gì?”

“Làm sao vậy…” Nhã Văn vô tội chu môi, hình như không rõ tại sao Nhã Quân tức giân, mặc kệ thế nào, anh chỉ là anh trai thôi, có phải là bố đâu.

“Làm sao vậy… làm sao vậy…” Nhã Quân nhại lại lời cô, không trả lời nữa. Anh lại muốn tức giận, bởi vì anh không trả lời được.

“…”

“…Thằng kia là ai?” Có thể, cả buổi tối nay, đây là câu quan trọng nhất đối với anh.

“Ai cơ?” Cô giả ngu.

“Người đưa em về!” Anh không kiềm chế mà cất cao giọng.

“À…” Nhã Văn nuốt một ngụm nước bọt, “Là nhóm trưởng nhóm em… Anh ấy nói muộn rồi, muốn đưa em về…”

Nhã Quân nhíu mày, sợ mình sẽ mắng lớn lên.

Hai người không nói gì thêm, qua thật lâu, Nhã Quân bỗng như chậm rãi nói: “Bùi Nhã Văn, bắt đầu từ ngày mai em không được đi đâu cả. Nếu như em tự ý ra ngoài mà không có sự cho phép của anh, anh sẽ nói với bố là em yêu sớm, nếu như bố không trị được em, anh sẽ nói cho mẹ — nói tóm lại, anh nhất định sẽ nói đến khi em không có biện pháp ra khỏi nhà mới thôi.”

“Anh…” Vẻ mặt Nhã Văn kinh ngạc, không biết đã chọc phải anh cái gì.



“Trong tủ còn mỳ tôm, nếu em đói không ngủ được thì lấy ra mà ăn.” Nói xong, Nhã Quân tập tễnh đi về phòng mình, liếc mắt nhìn Nhã Văn một cái. Rốt cuộc anh cũng trở lại thành Nhã Quân bình tĩnh nhìn mọi việc, nhưng mà có lẽ người mất ngủ tối nay, lại chính là anh rồi…

Sau hôm đó, quả nhiên Nhã Văn không ra khỏi nhà nữa, nhưng quan hệ hai anh em hạ xuống dưới mức đóng băng mà trước nay chưa từng có. Nhã Quân gần như không gặp được Nhã Văn, cô lúc nào cũng ở trong phòng của mình, thỉnh thoảng lắm mới vào phòng bếp hoặc nhà vệ sinh, lúc đi qua trước mặt anh cũng bước nhanh như gió vậy.

Có mấy lần, anh cố tìm cơ hội nói chuyện với cô, thế nhưng lời lên đến miệng rồi lại nuốt trở vào. Dù thế nào, anh cũng không bỏ được lòng tự trọng của mình, đối với một cậu nhóc 17 tuổi mà nói, tự trọng quan trọng hơn bất kỳ cái gì.

Nhưng những ngày này, lại càng khó khăn. Thường thường, anh đang ở phòng khách đọc sách, đợi cô đi ra ngoài, sau đó lúc cô xuất hiện, anh lại giả vờ đọc sách, nhưng thực ra anh cũng chẳng biết sách viết gì.

Rồi, đến Đại Đầu và Tiểu Mao cũng nhìn ra chuyện bất thường của hai anh em nhà họ.

“Có phải ông và Nhã Văn cãi nhau đúng không?” Vì không giành được máy tính, Tiểu Mao liền hỏi.

“… cứ coi là vậy đi.” Nhã Quân buông quyển sách trên tay, ngồi xuống mép giường.

“Vì sao?”

Nhã Quân bất đắc dĩ nhún vai, anh không trả lời được, anh chỉ biết mình không chịu nổi việc mỗi ngày lại càng xa A Văn, điều này chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến anh căng thẳng, dường như bất thình lình cô sẽ trốn khỏi anh, mà anh cũng không còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô được.

“Tôi nghĩ, nếu tôi cũng có một đứa em gái như thế, chắc cãi là nhau suốt ngày mất,” không biết Tiểu Mao đang nói thật hay chỉ chọc Nhã Quân mà thôi, “Tôi chẳng biết trong đầu đám con gái nghĩ gì nữa, có thể đơn giả là… toàn bã đậu.”

Nhã Quân rất muốn nở một nụ cười cảm kích, nhưng mà anh cười không nổi.

“Kỳ thực ông đối với A Văn rất tốt,” Tiểu Mao nói tiếp, “Thằng ngồi cùng bàn với tôi có đứa em gái, thỉnh thoảng nó hay kể hôm đó nó dùng trò gì để trêu em gái nó, đôi lúc tôi nghe mà nổi cả da gà.”

“Có cơ hội ông nên kể chuyện này cho A Văn nghe.” Nhã Quân dở khóc dở cười.

“Hả…” Đại Đầu vốn chăm chú xem máy tính nãy giờ bỗng ngạc nhiên kêu to khiến hai cái đầu tò mò khác cũng xếp hàng trước màn hình.

“Các ông xem này, ‘A Văn’ có ảnh mới.” Đại Đầu lập tức click chuột vào, trên màn hình hiện ra một loạt hình của cô ca sĩ có ngoại hình khá giống A Văn.

Có thể vì góc ảnh, mấy bức ảnh này phải giống Nhã Văn đến bảy phần khiến Nhã Quân cũng không dám nhìn thẳng.

“Cái này không phải A Văn sao…” Đại Đầu còn chưa nói hết đã bị Nhã Quân đánh cho một cái, không dám ho he gì nữa.

“Không có chuyện đó.” Nhã Quân nói như đinh đóng cột.

Mặc dù biết là không có chuyện đó, Đại Đầu và Tiểu Mao vẫn rất bì ổi hỏi lại: “Vì sao?”

“Vì…” Mặt Nhã Quân nổi lên một rặng mây hồng khả nghỉ, “Chỗ này của A Văn không…”

Nói xong, anh chỉ tay vào bộ ngực của cô ca sĩ.

Đại Đầu và Tiểu Mao trợn mắt, há hốc miệng nhìn anh, đôi mắt lóe lên tia sáng không biết là hâm mộ hay là khinh bỉ.

“Đừng hiểu lầm,” Nhã Quân lập tức vung tay, “Từ bé nó đã có rồi, lúc nó còn bé tôi thấy được.”

“À…” Ngọn lửa buôn chuyện của hai vị “bạn thân” lập tức dập tắt.

Ba cái đầu chụm lại trước máy tính, lúc này đây sự chú ý đều không hẹn mà cùng tập trung vào bộ ngực của cô gái.

Nhã Quân nhìn gương mặt đó bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, vừa lúc đó phía sau vang lên giọng nói.

“Bùi Nhã Quân, anh đang làm gì đấy?”

Nhã Văn đang khoanh tay, đứng ngay sau bọn họ, tựa như chắc chắn bọn họ đang làm chuyện xấu.

Mặc dù lạnh hết cả tay chân, nhưng Nhã Quân vẫn vừa xoay người, vừa không dấu vết che trước màn hình máy tính.

Nhã Văn bất chợt đẩy Nhã Quân ra, Tiểu Mao và Đại Đầu cũng che lại theo bản năng, nhưng hình ảnh phóng lớn của cô gái và bộ ngực đã lộ ra trước mắt Nhã Văn.

“Người này… sao lại hơi giống em…” Nhã Văn nhìn vào ảnh, rồi lại nhìn Nhã Quân, lập tức đỏ mặt.

“Không phải là anh…” Nhã Quân bỗng dưng có cảm giác mình có nhảy vào sống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

“…”

“…”

“Bùi Nhã Quân,” Nhã Văn cười lạnh một tiếng, cười đến mức Nhã Quân tê hết cả da đầu, “Từ hôm nay trở đi, máy tính thuộc quyền sở hữu của em, không có sự đồng ý của em anh không được dùng. Không thì em sẽ nói cho bố biết anh xem hình mát mẻ, hơn nữa lại còn xem hình mát mẻ của cô gái giống em gái anh, nếu như bố không trị được anh thì em sẽ nói với mẹ — nói tóm lại em sẽ nói đến khi máy tính thuộc về em mới thôi.”

“…” Cuối cùng Nhã Quân cũng đứng thẳng người lên được, khoanh hai tay trước ngực, cười khổ một cái. Nếu như bố biết được anh xem hình mát mẻ của cô gái giống em gái anh thì không biết được ông sẽ nói cái gì.

Nhã Văn cười đắc ý, hình như nhục nhã mấy ngày qua rốt cuộc cũng được rửa sạch, cô lại trở lại là Bùi Nhã Văn vui vẻ hoạt bát.

Nhã Quân cũng bật cười, khiến Nhã Văn thấy sờ sợ. Chắc chỉ có anh mới biết nụ cười này phát ra từ chính nội tâm mình, bởi vì “tảng băng” giữa hai bọn họ đã bị phá vỡ.

Anh không khỏi buồn cười nghĩ, nếu như sớm biết mất máy tính có thể đả động được tới A Văn, thì anh đã làm vậy từ lâu rồi.

“A Văn,” Đại Đầu và Tiểu Mao, hai vị “bạn thân” này của anh đã sớm đổi vẻ mặt tươi cười, “Cái máy tính này của chúng tớ xin nhờ cậu vậy.”

Nhã Quân bất đắc dĩ liếc mắt, thầm thở dài trong lòng. Gặp gỡ hai kẻ dở hơi này, có lúc không biết là bất hạnh, hay là không đây…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quái Khách Tiệm Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook