Chương 68: Bánh chưng đường
Ngân Hà Rực Rỡ
17/06/2021
Chuẩn bị cho hôn lễ, quan trọng nhất chính là phòng cưới.
Mua nhà chính là việc lớn, cần phải xem cẩn thận. Nguyệt Nha Nhi từ một hai tháng trước, cũng đã
bắt đầu lưu ý một số căn nhà tốt.
Bây giờ nàng tích kiệm tiền, cũng có thể không cần tự mình đi hỏi đến xem, mà thuê một người chuyên
kinh doanh bất động sản, nói rõ ràng nhu cầu, nhờ nàng đi xem hộ.
Người đi xem làm việc đã quen, xem phòng tìm phòng rất tốt. Cũng mang theo bản vẽ của mấy bộ phòng
ốc đến cho Nguyệt Nha Nhi xem, tuy rằng mấy chỗ phòng ốc này đều rất đoan chính, nhưng Nguyệt Nha
Nhi cũng không quá thích, trong tâm tư của nàng là muốn mua một viện nhỏ, có thể nhỏ chút, nhưng
tốt nhất phải có hoa, có nước chảy, có núi giả.
Ngoài ra, nàng còn có một ý nghĩ, chính là nàng không muốn sống quá xa tỷ muội kết bái. Nên sau
lưng đã cùng Ngô Miễn chọn ngày thành thân xong, nàng cố ý đi hỏi Liễu Kiến Thanh cùng Tiết Lệnh
Khương, xem xem các nàng có bất động sản nào muốn mua không, như vậy tỷ muội bọn họ có thể ở gần
nhau, qua lại đều rất thuận tiện.
Liễu Kiến Thanh tự nhiên là đồng ý, bản thân nàng vẫn luôn tự mình đi xem phòng ốc, nếu như có thể
cùng Nguyệt Nha Nhi làm hàng xóm, đó là không thể tốt hơn. Mà Tiết Lệnh Khương đối với quyết định
này, lại càng đồng ý. Tính cách nàng thích yên tĩnh, tuy rằng phần lớn thời gian đều ở bận tâm việc
của yến thuyền Hạnh Hoa, nhưng tình cờ cũng có lúc nhàn nhã ở trong nhà thì lại bị sự huyên náo
trong hẻm Hạnh Hoa làm phiền. Dù sao bây giờ hẻm Hạnh Hoa đã là có chút tiếng tăm của phố mỹ thực,
sớm không còn thanh tịnh như lúc trước.
Nếu tỷ muội bọn họ đều đồng ý, Nguyệt Nha Nhi liền gọi người tới, lại cho nàng thêm một chút yêu
cầu, tiền thuê tùy ý.
Tuy rằng giá tiền thuê chưa từng thiệt thòi quá người đi hộ, nhưng phải hoàn thành những yêu cầu
này, thực sự có chút khó khăn. Vì thế sau người đi xem hộ khi trở về, rất là phí sức suy nghĩ một
lúc lâu.
Ngày hôm đó, cuối cùng người đi hộ cũng quay lại, nói là tìm được một tòa nhà, miễn cưỡng xem như
là thỏa mãn yêu cầu của Nguyệt Nha Nhi.
Nàng bỏ bản vẽ phòng ốc này lên bàn, Nguyệt Nha Nhi nhìn một chút, phát hiện có chút quen mắt, đây
không phải là nhà cũ của Phó lão gia sao?
“Phó lão gia này ta biết, hắn từ trước vẫn là chủ nhà của ta, lúc trước khi nhà bọn họ còn thịnh
vượng, non nửa nhà trong hẻm Hạnh Hoa đều là của bọn họ. Làm sao bây giờ lại bán nhà cũ đi?”
Mẹ mìn thở dài một tiếng: “Lúc này không giống ngày xưa, hắn bây giờ đã già, tôn tử lại không hăng
hái, ‘Cháu trai bán đất không biết xót’. Liền muốn bán nhà cũ đi, đến nông thôn mua một căn nhà để
ở. Bởi vì bán rất gấp, vì thế giá cả cũng dễ nói chút. Nhưng so với dự đoán của Tiêu lão bản, vẫn
có thêm chút.”
Nàng đối chiếu bản vẽ cùng Nguyệt Nha Nhi tinh tế giải thích, hóa ra Phó viên này vốn là chia thành
đông viện, bắc viện, tây viện, vườn nam giác là cửa lớn, vào cửa có thể thấy được hòn giả sơn, trái
phải mỗi người có một cửa nhỏ. Sau khi mua lại chỉ cần mở mấy bức tường, mở hai cái cửa nhỏ, liền
có thể ở riêng từng người nhưng không xa cách. Cao hứng thì đem cửa nhỏ mở ra, có thể tán chuyện
phiếm dùng trà bên hồ cá. Nếu lúc muốn yên lặng một chút, liền đem cửa nhỏ đóng lại, là lại có một
mảnh đất trời riêng. Nghe lời này, Nguyệt Nha Nhi nhớ tới lần trước nàng từng đi Phó gia, nghĩ đến
khi đó nhìn thấy chính đường của đông viện.
“Nhìn không sai, ta đi hỏi một chút Đại tỷ tỷ cùng Nhị tỷ tỷ.”
Nguyệt Nha Nhi cầm bản vẽ, đẩy cửa hào hứng đi tìm Tiết Lệnh Khương cùng Liễu Kiến Thanh. Liếc nhìn
bản vẽ, mấy người đều rất hài lòng.
Sau khi đã quyết định xong, Nguyệt Nha Nhi lại cầm bản vẽ Phó viên chuẩn bị đi Ngô gia.
Tiết Lệnh Khương kéo nàng lại: “Ngươi đừng tự đi, theo quy củ, trước tân hôn không được gặp nhau.”
“Còn có quy củ như vậy?”
“Thà rằng tin có, không thể tin không.”
Không có cách nào, Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là nhờ ngũ tẩu đi tới Ngô gia, nói
chuyện này.
Ngũ tẩu cười trở về, nói: “Miễn ca nhi nói rồi, tất cả theo ý của ngươi là được.”
Sau một phen thương nghị, chuyện này liền quyết định. Mấy nhà hợp lực đem Phó viên mua lại, thay
tên thành “Hạnh viên” . Tây tiểu viện cho Liễu Kiến Thanh, Tiết Lệnh Khương thì lại tở Bắc Viện, to
lớn nhất đông viện thì lại là Tiêu.
Sau khi thu xếp việc kết hơn, việc mời người, việc không lớn không nhỏ, chung quy Nguyệt Nha Nhi
phải hỏi rõ ràng, ví dụ như kiệu hoa ra sao, mặc hôn phục loại nào, tiệc cưới làm ra sao.
Nàng tìm tới Tiết Lệnh Khương thương lượng: “Đại tỷ tỷ, bánh kẹo cưới phải làm loại hộp nào mới
tốt?”
“Bánh kẹo cưới?” Tiết Lệnh Khương ngạc nhiên nói: “Ta chưa từng nghe tới thứ này.”
Ngũ tẩu đi vào nghe thấy việc này, cười nói: “Ta có nghe nói qua, ở nông thôn có mấy người nhà giàu
thành thân, sẽ mua mấy cân kẹo phát cho người thân bằng hữu.”
Này vừa hỏi mới biết, giống như hộp giấy gói kẹo cưới nhỏ, lúc này vẫn còn chưa có.
Nguyệt Nha Nhi suy tư chốc lát, lập tức gọi tiên sinh phòng thu chi với Lỗ Đại Nữu tới.
Nàng dặn tiên sinh phòng thu chi nói: “Ngươi từ trong sổ sách trích một khoản ra, đặc biệt mua
đường với nhà xưởng làm kẹo, cửa hàng mới gọi là ‘Hạnh đường trai’ .”
Tiên sinh phòng thu chi đáp một tiếng, ghi một mục lên sổ sách.
Nghe thấy lời này, Lỗ Đại Nữu sáng mắt lên: “Lão bản quyết định mở quán đường sao, bán kẹo ra? Lần
này nếu tốt, đường của Hạnh Hoa ký có thể lấy từ chỗ chúng ta rồi, sẽ không tiện nghi người ngoài.”
“Ngươi làm sao bỗng nhiên lại gọi ta ‘lão bản’ rồi?” Nguyệt Nha Nhi có chút không quen, hỏi nàng.
Lỗ Đại Nữu cười lên: “Vốn dĩ gọi là Tiêu cô nương, nhưng hiện tại lão bán sắp thành thân, lại gọi
như vậy liền không thích hợp.”
Bắt đầu từ một tiếng “Lão bản” này của nàng, không quá vài ngày, tất cả mọi người ở Hạnh Hoa quán
đổi giọng xưng hô với Nguyệt Nha Nhi là “Lão bản” .
Lúc đầu Nguyệt Nha Nhi nghe người khác gọi nàng như vậy, còn có chút khó chịu, sau đó liền thích
ứng. Sau khi hoàn thiện phác thảo đám cưới, Nguyệt Nha Nhi liền nghiên cứu đến tiệc mừng cùng bánh
kẹo cưới.
Nàng tổng cộng làm hai loại bánh kẹo cưới: Bánh chưng đường cùng kẹo râu rồng. Mấy vị sư phụ ở Hạnh
Hoa quán là người từng trải, bởi vì lúc trước Nguyệt Nha Nhi đã chỉ cách làm nem rán chỉ bạc nên họ
biết làm kẹo râu rồng. Nhưng bánh chưng đường họ lại chưa bao giờ nghe nói.
Chờ khi Nguyệt Nha Nhi làm được hàng mẫu, Lỗ Đại Nữu giành trước cầm một viên. Chỉ thấy một viên
kẹo nho nhỏ hình tam giác, màu như hổ phách, óng ánh trong sáng hình như thấy hạt thông bên trong.
Chẳng trách gọi bánh chưng đường, kẹo này có hình dạng của bánh chưng nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều
lần, vô cùng khả ái. Ngậm một viên kẹo hạt thông trong miệng, đường mạch nha ngọt ngào nương theo
mùi thơm của hoa hồng quanh quẩn ở trên đầu lưỡi.
Trong này còn có hoa hồng? Lỗ Đại Nữu lại cầm lấy một viên bánh chưng đường, quay về phía ánh mặt
trời nhìn, quả nhiên bên trong có hoa hồng vụn.
Nàng tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Kẹo hình dạng như vậy, làm trấn điếm bảng hiệu, là tuyệt đối ổn.”
“Kẹo này chưa làm xong.”
“Còn chỗ nào chưa xong? Thế này không tốt sao?” “Thiết kế đóng gói không tốt.”
Nguyệt Nha Nhi phí rất nhiều sức vào giấy hộp kẹo cưới, thậm chí còn tự mình đi liên lạc một nhà
bán giấy, hẹn Tiết Lệnh Khương cùng đến nghiên cứu giấy đóng gói kẹo cưới. Sau khi thành phẩm cuối
cùng ra, là một hộp bánh kẹo cưới to bằng lòng bàn tay, vỏ hộp giấy cứng là màu xanh, lấy màu vàng
vẽ hạnh hoa bên trên. Mà trung tâm hộp bánh kẹo cưới dán một tấm giấy màu vàng, mặt trên viết hai
chữ “Tiêu” cùng “Ngô”, ý chỉ đánh dấu hai nhà tân hôn. Ruy băng được dùng là màu đỏ, nếu không phải
là thời gian thực sự eo hẹp, Nguyệt Nha Nhi hận không thể ở thêu hoa trên lụa đỏ, vẫn là Tiết Lệnh
Khương khuyên nhủ.
Thành phẩm bánh kẹo cưới nhất định tốt, quán đường liền khởi công. Nguyệt Nha Nhi thả xuống việc
trong tay, tự mình đi quan sát quá trình sản xuất của quán đường.
Lại muốn bận bịu chuyện làm ăn, lại muốn chuẩn bị hôn lễ, những việc này qua Nguyệt Nha Nhi đều làm
việc liên tục giống như con quay, khí sắc đều kém đi.
Cuối cùng đến Tiết Lệnh Khương cũng nhìn không được, đè nàng trở về phòng nghỉ ngơi, nói: “Ngươi
nghỉ tốt một chút cho ta, nếu như đợi được tới ngày tân hôn, ngươi lại mang vành mắt đen này ra
ngoài, thế này thì thành chuyện cười bao lâu chứ?”
“Nhưng mà hôn phục đồ trang sức hôn hài của ta, vẫn chưa quyết định được.” Nguyệt Nha Nhi chột dạ
phân bua.
Tiết Lệnh Khương đưa nàng ấn xuống, gương mặt bình tĩnh nói: “Có chúng ta đây, ngươi gấp cái gì?”
Liễu Kiến Thanh cũng bưng tới một bát sữa bò đã hâm nóng, nhìn Nguyệt Nha Nhi uống xong, hù dọa
nàng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu như ngươi dám làm tân nương xấu xí, ta mới không nhận tỷ
muội như ngươi.” Nguyệt Nha Nhi còn chưa mở miệng nói chuyện, Tiết Lệnh Khương liền lấy ra khí thế
của đại tỷ, giải quyết dứt khoát: “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt cho ta, cách hôn lễ còn có mấy ngày, ta
cùng nhị muội bảo đảm giúp việc hôn lễ của ngươi trở nên tốt nhất.”
Hai người bọn họ thật sự là người nói được là làm được, hận không thể đem Nguyệt Nha Nhi nhốt ở
trong phòng, để cho nàng tĩnh dưỡng thật tốt. Tiết Lệnh Khương thậm chí đem nhứ nhân đẩy ra, làm
cho nàng một tấc cũng không rời bảo vệ Nguyệt Nha Nhi. Nhứ nhân xưa nay đều nghe lời nàng như nghe
thánh chỉ, thật sự một tấc cũng không rời nhìn Nguyệt Nha Nhi, tính toán trước canh giờ nhắc nhở
Nguyệt Nha Nhi ăn cơm ngủ.
Nguyệt Nha Nhi bị bắt ép bất đắc dĩ, chỉ có thể yên tĩnh lại.
Người một khi lắng xuống, luôn có tất cả tâm tư bay trong lòng. Giống như đàn hạc bay qua chân
trời, Nguyệt Nha Nhi nhìn đàn cò bay về phương nam, khó tránh khỏi nhớ tới người thân lúc trước của
nàng, tiện đà nhớ tới Mã thị.
Mới định ra hôn kỳ, nàng liền phái người đi đưa thiệp mời cho Mã thị, trong đầu không khỏi có chút
chờ đợi.
Nàng có đến không? Nàng lúc nào thì đến?
Từ khi Mã thị gả cho người khác, quan hệ Nguyệt Nha Nhi với nàng vẫn lạnh nhạt như nước. Mặc dù nói
tình thân của mẫu thân với nữ hài tử chưa bao giờ có vách ngăn, thế nhưng qua lại giữa hai người
cũng chỉ hạn chế ở mấy ngày tết đến thăm hỏi. Nguyệt Nha Nhi không muốn để cho Mã thị phải khó xử
với bên nhà chồng. Mã thị cũng hiểu ngầm, không tới quấy rầy cuộc sống của nàng.
Từ sau khi Hạnh Hoa quán đi vào quỹ đạo, Nguyệt Nha Nhi liền đem trả hết số tiền mượn từ chỗ Mã
thị, đồng thời mỗi tháng cũng đưa đi một ít hoa hồng cho nàng. Nhưng nàng cũng chưa từng tự mình
đến thăm Mã thị bao giờ, chỉ là nghe qua người tặng đồ trở về bẩm báo, nói một ít tình trạng gần
đây của Mã thị.
Biết nàng sinh sống tốt, Nguyệt Nha Nhi cũng an lòng.
Chính là tình cờ ở trên đường, nhìn thấy hài tử nhà người khác ăn cơm rang, Nguyệt Nha Nhi không
khỏi nhớ tới món cơm rang nàng đã từng ăn. Nguyệt Nha Nhi đưa đi tờ thiệp mời thứ nhất này, đến
hiện tại cũng không còn đoạn sau. Nhớ đến đây, Nguyệt Nha Nhi không khỏi khẽ thở dài một cái, tự an
ủi mình nói: nàng là một thiếp thất, sống trong nhà người khác, đã
không dễ dàng. Tội gì phải cho nàng thêm nhiều phiền toái như vậy. Có tới hay không thì có gì quan
trọng, lúc nàng thành hôn, không phải mình cũng không đi ăn cưới sao?
Hiểu đạo lý, nhưng mà tâm vẫn mong chờ.
Trước hôn lễ một ngày, là ngày mưa dầm. Cuồng phong mưa rào, bùm bùm nện trên mái hiên, vang lên
một mảnh.
Đi kèm với tiếng mưa rơi, Nguyệt Nha Nhi viết vẽ linh tinh trên giấy không có mục đích, bản thân
cũng không biết mình đang vẽ gì.
Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện trên giấy có rất nhiều thứ mông lung, phác hoạ ra
cây ngô đồng trong sân Tiêu gia lúc trước.
Nàng lặng im một lúc, dưới gốc cây vẽ thêm lên một nam một nữ cùng một tiểu nữ hài.
Khi nàng nhìn bức vẽ này đến ngẩn ngơ,nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Nhứ nhân canh ở cửa đẩy cửa ra, là ngũ tẩu.
Trên mặt ngũ tẩu mang theo ý cười: “Lão bản, ngươi xem là ai tới?” Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng đứng
lên. Không cẩn thận đập vào chân bàn, đau đến nàng suýt chút nữa rơi lệ.
Đứng dưới hiên, là Mã thị.
*Một loại nhạc cụ
Mua nhà chính là việc lớn, cần phải xem cẩn thận. Nguyệt Nha Nhi từ một hai tháng trước, cũng đã
bắt đầu lưu ý một số căn nhà tốt.
Bây giờ nàng tích kiệm tiền, cũng có thể không cần tự mình đi hỏi đến xem, mà thuê một người chuyên
kinh doanh bất động sản, nói rõ ràng nhu cầu, nhờ nàng đi xem hộ.
Người đi xem làm việc đã quen, xem phòng tìm phòng rất tốt. Cũng mang theo bản vẽ của mấy bộ phòng
ốc đến cho Nguyệt Nha Nhi xem, tuy rằng mấy chỗ phòng ốc này đều rất đoan chính, nhưng Nguyệt Nha
Nhi cũng không quá thích, trong tâm tư của nàng là muốn mua một viện nhỏ, có thể nhỏ chút, nhưng
tốt nhất phải có hoa, có nước chảy, có núi giả.
Ngoài ra, nàng còn có một ý nghĩ, chính là nàng không muốn sống quá xa tỷ muội kết bái. Nên sau
lưng đã cùng Ngô Miễn chọn ngày thành thân xong, nàng cố ý đi hỏi Liễu Kiến Thanh cùng Tiết Lệnh
Khương, xem xem các nàng có bất động sản nào muốn mua không, như vậy tỷ muội bọn họ có thể ở gần
nhau, qua lại đều rất thuận tiện.
Liễu Kiến Thanh tự nhiên là đồng ý, bản thân nàng vẫn luôn tự mình đi xem phòng ốc, nếu như có thể
cùng Nguyệt Nha Nhi làm hàng xóm, đó là không thể tốt hơn. Mà Tiết Lệnh Khương đối với quyết định
này, lại càng đồng ý. Tính cách nàng thích yên tĩnh, tuy rằng phần lớn thời gian đều ở bận tâm việc
của yến thuyền Hạnh Hoa, nhưng tình cờ cũng có lúc nhàn nhã ở trong nhà thì lại bị sự huyên náo
trong hẻm Hạnh Hoa làm phiền. Dù sao bây giờ hẻm Hạnh Hoa đã là có chút tiếng tăm của phố mỹ thực,
sớm không còn thanh tịnh như lúc trước.
Nếu tỷ muội bọn họ đều đồng ý, Nguyệt Nha Nhi liền gọi người tới, lại cho nàng thêm một chút yêu
cầu, tiền thuê tùy ý.
Tuy rằng giá tiền thuê chưa từng thiệt thòi quá người đi hộ, nhưng phải hoàn thành những yêu cầu
này, thực sự có chút khó khăn. Vì thế sau người đi xem hộ khi trở về, rất là phí sức suy nghĩ một
lúc lâu.
Ngày hôm đó, cuối cùng người đi hộ cũng quay lại, nói là tìm được một tòa nhà, miễn cưỡng xem như
là thỏa mãn yêu cầu của Nguyệt Nha Nhi.
Nàng bỏ bản vẽ phòng ốc này lên bàn, Nguyệt Nha Nhi nhìn một chút, phát hiện có chút quen mắt, đây
không phải là nhà cũ của Phó lão gia sao?
“Phó lão gia này ta biết, hắn từ trước vẫn là chủ nhà của ta, lúc trước khi nhà bọn họ còn thịnh
vượng, non nửa nhà trong hẻm Hạnh Hoa đều là của bọn họ. Làm sao bây giờ lại bán nhà cũ đi?”
Mẹ mìn thở dài một tiếng: “Lúc này không giống ngày xưa, hắn bây giờ đã già, tôn tử lại không hăng
hái, ‘Cháu trai bán đất không biết xót’. Liền muốn bán nhà cũ đi, đến nông thôn mua một căn nhà để
ở. Bởi vì bán rất gấp, vì thế giá cả cũng dễ nói chút. Nhưng so với dự đoán của Tiêu lão bản, vẫn
có thêm chút.”
Nàng đối chiếu bản vẽ cùng Nguyệt Nha Nhi tinh tế giải thích, hóa ra Phó viên này vốn là chia thành
đông viện, bắc viện, tây viện, vườn nam giác là cửa lớn, vào cửa có thể thấy được hòn giả sơn, trái
phải mỗi người có một cửa nhỏ. Sau khi mua lại chỉ cần mở mấy bức tường, mở hai cái cửa nhỏ, liền
có thể ở riêng từng người nhưng không xa cách. Cao hứng thì đem cửa nhỏ mở ra, có thể tán chuyện
phiếm dùng trà bên hồ cá. Nếu lúc muốn yên lặng một chút, liền đem cửa nhỏ đóng lại, là lại có một
mảnh đất trời riêng. Nghe lời này, Nguyệt Nha Nhi nhớ tới lần trước nàng từng đi Phó gia, nghĩ đến
khi đó nhìn thấy chính đường của đông viện.
“Nhìn không sai, ta đi hỏi một chút Đại tỷ tỷ cùng Nhị tỷ tỷ.”
Nguyệt Nha Nhi cầm bản vẽ, đẩy cửa hào hứng đi tìm Tiết Lệnh Khương cùng Liễu Kiến Thanh. Liếc nhìn
bản vẽ, mấy người đều rất hài lòng.
Sau khi đã quyết định xong, Nguyệt Nha Nhi lại cầm bản vẽ Phó viên chuẩn bị đi Ngô gia.
Tiết Lệnh Khương kéo nàng lại: “Ngươi đừng tự đi, theo quy củ, trước tân hôn không được gặp nhau.”
“Còn có quy củ như vậy?”
“Thà rằng tin có, không thể tin không.”
Không có cách nào, Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là nhờ ngũ tẩu đi tới Ngô gia, nói
chuyện này.
Ngũ tẩu cười trở về, nói: “Miễn ca nhi nói rồi, tất cả theo ý của ngươi là được.”
Sau một phen thương nghị, chuyện này liền quyết định. Mấy nhà hợp lực đem Phó viên mua lại, thay
tên thành “Hạnh viên” . Tây tiểu viện cho Liễu Kiến Thanh, Tiết Lệnh Khương thì lại tở Bắc Viện, to
lớn nhất đông viện thì lại là Tiêu.
Sau khi thu xếp việc kết hơn, việc mời người, việc không lớn không nhỏ, chung quy Nguyệt Nha Nhi
phải hỏi rõ ràng, ví dụ như kiệu hoa ra sao, mặc hôn phục loại nào, tiệc cưới làm ra sao.
Nàng tìm tới Tiết Lệnh Khương thương lượng: “Đại tỷ tỷ, bánh kẹo cưới phải làm loại hộp nào mới
tốt?”
“Bánh kẹo cưới?” Tiết Lệnh Khương ngạc nhiên nói: “Ta chưa từng nghe tới thứ này.”
Ngũ tẩu đi vào nghe thấy việc này, cười nói: “Ta có nghe nói qua, ở nông thôn có mấy người nhà giàu
thành thân, sẽ mua mấy cân kẹo phát cho người thân bằng hữu.”
Này vừa hỏi mới biết, giống như hộp giấy gói kẹo cưới nhỏ, lúc này vẫn còn chưa có.
Nguyệt Nha Nhi suy tư chốc lát, lập tức gọi tiên sinh phòng thu chi với Lỗ Đại Nữu tới.
Nàng dặn tiên sinh phòng thu chi nói: “Ngươi từ trong sổ sách trích một khoản ra, đặc biệt mua
đường với nhà xưởng làm kẹo, cửa hàng mới gọi là ‘Hạnh đường trai’ .”
Tiên sinh phòng thu chi đáp một tiếng, ghi một mục lên sổ sách.
Nghe thấy lời này, Lỗ Đại Nữu sáng mắt lên: “Lão bản quyết định mở quán đường sao, bán kẹo ra? Lần
này nếu tốt, đường của Hạnh Hoa ký có thể lấy từ chỗ chúng ta rồi, sẽ không tiện nghi người ngoài.”
“Ngươi làm sao bỗng nhiên lại gọi ta ‘lão bản’ rồi?” Nguyệt Nha Nhi có chút không quen, hỏi nàng.
Lỗ Đại Nữu cười lên: “Vốn dĩ gọi là Tiêu cô nương, nhưng hiện tại lão bán sắp thành thân, lại gọi
như vậy liền không thích hợp.”
Bắt đầu từ một tiếng “Lão bản” này của nàng, không quá vài ngày, tất cả mọi người ở Hạnh Hoa quán
đổi giọng xưng hô với Nguyệt Nha Nhi là “Lão bản” .
Lúc đầu Nguyệt Nha Nhi nghe người khác gọi nàng như vậy, còn có chút khó chịu, sau đó liền thích
ứng. Sau khi hoàn thiện phác thảo đám cưới, Nguyệt Nha Nhi liền nghiên cứu đến tiệc mừng cùng bánh
kẹo cưới.
Nàng tổng cộng làm hai loại bánh kẹo cưới: Bánh chưng đường cùng kẹo râu rồng. Mấy vị sư phụ ở Hạnh
Hoa quán là người từng trải, bởi vì lúc trước Nguyệt Nha Nhi đã chỉ cách làm nem rán chỉ bạc nên họ
biết làm kẹo râu rồng. Nhưng bánh chưng đường họ lại chưa bao giờ nghe nói.
Chờ khi Nguyệt Nha Nhi làm được hàng mẫu, Lỗ Đại Nữu giành trước cầm một viên. Chỉ thấy một viên
kẹo nho nhỏ hình tam giác, màu như hổ phách, óng ánh trong sáng hình như thấy hạt thông bên trong.
Chẳng trách gọi bánh chưng đường, kẹo này có hình dạng của bánh chưng nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều
lần, vô cùng khả ái. Ngậm một viên kẹo hạt thông trong miệng, đường mạch nha ngọt ngào nương theo
mùi thơm của hoa hồng quanh quẩn ở trên đầu lưỡi.
Trong này còn có hoa hồng? Lỗ Đại Nữu lại cầm lấy một viên bánh chưng đường, quay về phía ánh mặt
trời nhìn, quả nhiên bên trong có hoa hồng vụn.
Nàng tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Kẹo hình dạng như vậy, làm trấn điếm bảng hiệu, là tuyệt đối ổn.”
“Kẹo này chưa làm xong.”
“Còn chỗ nào chưa xong? Thế này không tốt sao?” “Thiết kế đóng gói không tốt.”
Nguyệt Nha Nhi phí rất nhiều sức vào giấy hộp kẹo cưới, thậm chí còn tự mình đi liên lạc một nhà
bán giấy, hẹn Tiết Lệnh Khương cùng đến nghiên cứu giấy đóng gói kẹo cưới. Sau khi thành phẩm cuối
cùng ra, là một hộp bánh kẹo cưới to bằng lòng bàn tay, vỏ hộp giấy cứng là màu xanh, lấy màu vàng
vẽ hạnh hoa bên trên. Mà trung tâm hộp bánh kẹo cưới dán một tấm giấy màu vàng, mặt trên viết hai
chữ “Tiêu” cùng “Ngô”, ý chỉ đánh dấu hai nhà tân hôn. Ruy băng được dùng là màu đỏ, nếu không phải
là thời gian thực sự eo hẹp, Nguyệt Nha Nhi hận không thể ở thêu hoa trên lụa đỏ, vẫn là Tiết Lệnh
Khương khuyên nhủ.
Thành phẩm bánh kẹo cưới nhất định tốt, quán đường liền khởi công. Nguyệt Nha Nhi thả xuống việc
trong tay, tự mình đi quan sát quá trình sản xuất của quán đường.
Lại muốn bận bịu chuyện làm ăn, lại muốn chuẩn bị hôn lễ, những việc này qua Nguyệt Nha Nhi đều làm
việc liên tục giống như con quay, khí sắc đều kém đi.
Cuối cùng đến Tiết Lệnh Khương cũng nhìn không được, đè nàng trở về phòng nghỉ ngơi, nói: “Ngươi
nghỉ tốt một chút cho ta, nếu như đợi được tới ngày tân hôn, ngươi lại mang vành mắt đen này ra
ngoài, thế này thì thành chuyện cười bao lâu chứ?”
“Nhưng mà hôn phục đồ trang sức hôn hài của ta, vẫn chưa quyết định được.” Nguyệt Nha Nhi chột dạ
phân bua.
Tiết Lệnh Khương đưa nàng ấn xuống, gương mặt bình tĩnh nói: “Có chúng ta đây, ngươi gấp cái gì?”
Liễu Kiến Thanh cũng bưng tới một bát sữa bò đã hâm nóng, nhìn Nguyệt Nha Nhi uống xong, hù dọa
nàng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu như ngươi dám làm tân nương xấu xí, ta mới không nhận tỷ
muội như ngươi.” Nguyệt Nha Nhi còn chưa mở miệng nói chuyện, Tiết Lệnh Khương liền lấy ra khí thế
của đại tỷ, giải quyết dứt khoát: “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt cho ta, cách hôn lễ còn có mấy ngày, ta
cùng nhị muội bảo đảm giúp việc hôn lễ của ngươi trở nên tốt nhất.”
Hai người bọn họ thật sự là người nói được là làm được, hận không thể đem Nguyệt Nha Nhi nhốt ở
trong phòng, để cho nàng tĩnh dưỡng thật tốt. Tiết Lệnh Khương thậm chí đem nhứ nhân đẩy ra, làm
cho nàng một tấc cũng không rời bảo vệ Nguyệt Nha Nhi. Nhứ nhân xưa nay đều nghe lời nàng như nghe
thánh chỉ, thật sự một tấc cũng không rời nhìn Nguyệt Nha Nhi, tính toán trước canh giờ nhắc nhở
Nguyệt Nha Nhi ăn cơm ngủ.
Nguyệt Nha Nhi bị bắt ép bất đắc dĩ, chỉ có thể yên tĩnh lại.
Người một khi lắng xuống, luôn có tất cả tâm tư bay trong lòng. Giống như đàn hạc bay qua chân
trời, Nguyệt Nha Nhi nhìn đàn cò bay về phương nam, khó tránh khỏi nhớ tới người thân lúc trước của
nàng, tiện đà nhớ tới Mã thị.
Mới định ra hôn kỳ, nàng liền phái người đi đưa thiệp mời cho Mã thị, trong đầu không khỏi có chút
chờ đợi.
Nàng có đến không? Nàng lúc nào thì đến?
Từ khi Mã thị gả cho người khác, quan hệ Nguyệt Nha Nhi với nàng vẫn lạnh nhạt như nước. Mặc dù nói
tình thân của mẫu thân với nữ hài tử chưa bao giờ có vách ngăn, thế nhưng qua lại giữa hai người
cũng chỉ hạn chế ở mấy ngày tết đến thăm hỏi. Nguyệt Nha Nhi không muốn để cho Mã thị phải khó xử
với bên nhà chồng. Mã thị cũng hiểu ngầm, không tới quấy rầy cuộc sống của nàng.
Từ sau khi Hạnh Hoa quán đi vào quỹ đạo, Nguyệt Nha Nhi liền đem trả hết số tiền mượn từ chỗ Mã
thị, đồng thời mỗi tháng cũng đưa đi một ít hoa hồng cho nàng. Nhưng nàng cũng chưa từng tự mình
đến thăm Mã thị bao giờ, chỉ là nghe qua người tặng đồ trở về bẩm báo, nói một ít tình trạng gần
đây của Mã thị.
Biết nàng sinh sống tốt, Nguyệt Nha Nhi cũng an lòng.
Chính là tình cờ ở trên đường, nhìn thấy hài tử nhà người khác ăn cơm rang, Nguyệt Nha Nhi không
khỏi nhớ tới món cơm rang nàng đã từng ăn. Nguyệt Nha Nhi đưa đi tờ thiệp mời thứ nhất này, đến
hiện tại cũng không còn đoạn sau. Nhớ đến đây, Nguyệt Nha Nhi không khỏi khẽ thở dài một cái, tự an
ủi mình nói: nàng là một thiếp thất, sống trong nhà người khác, đã
không dễ dàng. Tội gì phải cho nàng thêm nhiều phiền toái như vậy. Có tới hay không thì có gì quan
trọng, lúc nàng thành hôn, không phải mình cũng không đi ăn cưới sao?
Hiểu đạo lý, nhưng mà tâm vẫn mong chờ.
Trước hôn lễ một ngày, là ngày mưa dầm. Cuồng phong mưa rào, bùm bùm nện trên mái hiên, vang lên
một mảnh.
Đi kèm với tiếng mưa rơi, Nguyệt Nha Nhi viết vẽ linh tinh trên giấy không có mục đích, bản thân
cũng không biết mình đang vẽ gì.
Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện trên giấy có rất nhiều thứ mông lung, phác hoạ ra
cây ngô đồng trong sân Tiêu gia lúc trước.
Nàng lặng im một lúc, dưới gốc cây vẽ thêm lên một nam một nữ cùng một tiểu nữ hài.
Khi nàng nhìn bức vẽ này đến ngẩn ngơ,nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Nhứ nhân canh ở cửa đẩy cửa ra, là ngũ tẩu.
Trên mặt ngũ tẩu mang theo ý cười: “Lão bản, ngươi xem là ai tới?” Nguyệt Nha Nhi nhanh chóng đứng
lên. Không cẩn thận đập vào chân bàn, đau đến nàng suýt chút nữa rơi lệ.
Đứng dưới hiên, là Mã thị.
*Một loại nhạc cụ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.