Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 67: Mỳ cầu Vân Nam

Ngân Hà Rực Rỡ

17/06/2021

Bóng đêm lạnh như nước.

Viết xong một phần văn Bát Cổ, Ngô Miễn đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy đầy trời sao.

Hắn không nhìn sao mà nhìn mặt trăng.

Mong muốn hồi lâu, chỉ tìm được một vệt trăng, lúc này Ngô Miễn mới nhớ tới, bây giờ đã là cuối

tháng, chỉ có thể nhìn thấy trăng lưỡi liềm.

Đóng cửa đọc sách mấy ngày nay, hắn hầu như đã quên canh giờ, cũng thú vị.

Hắn đi vào trong sân, một mình nhìn bầu trời đêm một lúc.

Phía sau có tiếng vải áo va vào nhau, là Ngô bá, cầm trong tay một ngọn đèn, khoác áo khoác: “Đọc

sách xong, có đói bụng không?”

Ngô Miễn còn chưa kịp nói chuyện, Ngô bá liền tự mình tự nói: “Ban ngày Nguyệt Nha Nhi bảo người

đưa một loại điểm tâm mới tới, cha đi lấy cho ngươi.”

Hai cha con lấy ra hai cái ghế tre, một cái bàn trúc nhỏ, ngồi dưới mái hiên. Trời tối mùa thu, mát

mẻ thoải mái, Ngô bá nhân lúc Ngô Miễn chuyển bàn, lấy ra một cái áo choàng, muốn hắn phủ thêm.

“Sắp tới sẽ phải vào viện thi hương, ngàn cân treo sợi tóc, nhất định không thể sinh bệnh.”

Ngô Miễn không thể làm gì khác hơn là lại khoác thêm một lớp xiêm y, lúc này mới lấy hộp cơm tới.

Vừa mở ra, bên trong đặt hai tầng bát nhỏ, trên dưới che lại, cầm cái kế tiếp xem, hóa ra là một

loại điểm tâm trong suốt, còn có thể nhìn rõ ràng hoa quả bên trong.

“Nói tên là bánh bát tử, sản phẩm của bánh ngọt Hạnh Hoa, nhìn rất mới mẻ.” Ngô bá giải thích, lấy

một que trúc nhỏ, đâm vào trong bát, cầm lấy một cái bánh bát tử vị chanh đưa cho Ngô Miễn: “Con

nếm thử xem.” Ngô Miễn cầm que trúc, quay một vòng, trên mặt có ý cười: “Nàng luôn như vậy, luôn

luôn có ý tưởng mới.”

Vị của bánh bát tử này rất đặc biệt, khi cắn xuống, rất có sự dẻo dai, vị dai, nhất định phải

nghiền ngẫm mấy lần, mới có thể thưởng thức được hương

vị. Phối hợp với bánh bao là nhân bánh bên trong, ăn rất vui miệng, đám hài tử có lẽ rất thích thứ

này.

Ngô bá cũng ăn một cái , vừa ăn vừa nói: “Nguyệt Nha Nhi thật là một cô nương có năng lực. Nếu

không phải là nàng tự mình đưa tới một hòm dụng cụ lớn, ví dụ như nỉ cửa, mái che, ta còn không

biết mấy thứ này được đặt biệt chuẩn bị cho ngôi nhà. Thứ này vừa ra sân, chẳng phải vì ngươi quên

mất việc này? May mà nàng để trong lòng. Miễn ca nhi, ngươi sau này nhất định phải đối tốt với

nàng.”

Hắn nói, ngơ ngẩn nhìn cây trong sân, một hồi lâu mới nói: “Nương của ngươi nếu như dưới suối vàng

có linh, cũng nhất định sẽ rất vui mừng, ngươi có thể gặp được cô nương như Nguyệt Nha Nhi.”

Ngô Miễn giơ mắt nhìn hắn.

Ngọn đèn mơ màng, soi sáng ra vài sợi tóc bạc trên búi tóc của Ngô bá. Tiếng lòng Ngô Miễn khẽ nhúc

nhích, phụ thân hắn, cũng đã từng được cho là một nam tử hăng hái, nhưng vậy mà hôm nay cũng lộ ra

vẻ già nua.

Khóe môi Ngô bá khẽ nhếch: “Thời gian mới thành thân với nương của ngươi, là những ngày vui nhất

trong đời ta. Đáng tiếc phụ thân không có bản lĩnh, cũng không có phúc khí, liên lụy tới nương

ngươi rất nhiều.” “Nhưng ngươi lại không giống, Miễn ca nhi, ngươi so với phụ thân kiên cường hơn

vạn lần. Phụ thân biết ngươi có chuyện cần làm, nhất định có thể làm được.”

Hắn lấy tay vỗ vỗ lên vai Ngô Miễn mấy cái: “Ngươi phải rộng lượng, cố gắng nỗ lực thật tốt là

được.”

Ngô Miễn hơi gật đầu: “Ta hiểu rồi.” Ngày thi hương, hơi có mưa rơi.

Trước cổng trường thi, chen chúc vô số ô giấy dầu, chậm rãi dịch chuyển về phía trước.

Giọt mưa rơi xuống mặt ô, dọc theo khung ô rơi xuống, đứt đoạn như từng hạt châu, rơi xuống giày

thêu của Nguyệt Nha Nhi, lưu thành dấu ấn màu đậm.

Nàng cầm ô đứng, hướng Ngô Miễn dặn dò: “Viết mệt rồi thì ngủ một lúc, thời gian đầy đủ. Nếu như có

nhà nào không tốt, ví dụ như bị dột,ví dụ như thí sinh ở phòng bên ngáy ngủ, nhất định phải nói với

Sử Thế Giang.” Nguyệt Nha Nhi nói liên miên cằn nhằn, nói xong mấy lời, Ngô Miễn yên tĩnh nghe,

thỉnh thoảng gật đầu, ra hiệu mình nghe rõ ràng.

Nói nói, đến cả Nguyệt Nha Nhi cũng ý thức được mình có chút khác thường, ngượng ngùng nói: “Ta có

phải là quá dông dài rồi không.” “Không có.” Ngô Miễn cười khẽ lên: “Ta nghe không đủ.”

Chính vào lúc này, chỉ nghe một tiếng trống vang lên, Long Môn đã mở. Không biết bao nhiêu ô chậm

rãi đi về phía trước, tranh nhau chen lấn tiến vào trường thi.



Ngô Miễn dõi mắt nhìn về phía Long Môn, nói với Nguyệt Nha Nhi: “Vậy ta đi vào.”

Nguyệt Nha Nhi gật gật đầu.

Hắn xoay người đang muốn đi, lại bị Nguyệt Nha Nhi kéo ống tay áo. Nàng bỗng nhiên nở nụ cười với

hai núm đồng tiền, nhỏ giọng nói: “Trước kia nói ngươi thi đỗ ta liền gả cho ngươi. Kỳ thực cho dù

lần này không thi tốt, ta cũng đồng ý. Vì thế, ngươi —— không cần phải có gánh nặng.” Nàng nói xong

câu đó thật nhanh, sau đó giơ ô chạy đi.

Thi hương tổng cộng có ba phần, kéo dài mấy ngày.

Tuy rằng trong lòng Nguyệt Nha Nhi lo lắng cho Ngô Miễn, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra, vẫn

cứ xử lý việc của Hạnh Hoa quán đâu vào đấy. Chờ đến khi trận mưa thu này dừng lại thì người mà

nàng tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng thi xong.

Sáng sớm ngày hôm đó, Nguyệt Nha Nhi cố ý thuê một chiếc xe ngựa, liền canh giữ ở trước cổng trường

thi, thỉnh thoảng nhìn về phía trước, nhìn xem Long Môn đã mở ra chưa.

Không biết đợi bao lâu, Long Môn cuối cùng cũng mở ra. Chờ khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia,

Nguyệt Nha Nhi nhấc theo váy chạy về phía trước.

Ngô Miễn cũng bước nhanh đi về phía nàng.

Hai người nhìn nhau, Ngô Miễn gầy đi không ít, Lệnh Nguyệt Nha Nhi có chút đau lòng.

“Rất mệt phải không, ngươi nhất định không ăn ngon, người gầy đi rồi.” “Còn tốt, cũng không có khổ

cực như vậy.”

Nguyệt Nha Nhi dẫn hắn đến bên xe ngựa, lấy ra một hộp cơm lớn, dùng giọng ra lệnh nói: “Ngươi nhất

định phải ăn hết cái này.”

Mở ra hộp cơm, Nguyệt Nha Nhi lấy đồ bên trong ra, một bát canh xương lớn, bên trên có một lớp mỡ

gà, giữ lại độ ấm của canh.

Còn có một bát mì đã luộc qua, một đĩa thịt mỏng nhỏ, một đĩa rau xanh nhỏ, cùng một đĩa hành băm

với gia vị nhỏ.

Đây là mỳ cầu Vân Nam nàng cố ý chuẩn bị, tính chính xác canh giờ, sai người đưa tới.

Bỏ đủ loại gia vị với canh loãng vào mỳ, liền có thể ăn.

Ngô Miễn ăn một miếng mỳ, ngạc nhiên nói: “Vẫn còn ấm.”

“Đương nhiên là còn ấm, ngươi mới ra khỏi trường thi, không thể ăn đồ lạnh nữa.”

“Ta ở trường thi cũng không ăn đồ lạnh, người ta cũng chuẩn bị một cái bếp nung bằng đất sét đỏ.”

“Có ăn thì ngươi cứ ăn đi, nói nhiều như vậy làm gì.” Nguyệt Nha Nhi hung dữ nói.

Đoạn thời gian chờ yết bảng này, Nguyệt Nha Nhi cố ý để lại một vị trí trên ‘Tương Quân gia’, mời

lão sư với bằng hữu của Ngô Miễn tới dự tiệc. Ngô Miễn là lần đầu tiên đi ăn yến thuyền Hạnh Hoa,

thấy phương pháp ăn như vậy, cũng cảm thấy mới mẻ.

Thuyền yến ban đêm, ăn đến lúc trăng lên cao như trước, vẫn như cũ chưa đến phần kết. Thừa dịp mọi

người uống rượu no say, Ngô Miễn nhân lúc chịu không nổi lực rượu, ra bên ngoài khoang thuyền yến

hóng gió.

Sau đó, Nguyệt Nha Nhi cũng lén lút chạy ra ngoài, Ngô Miễn nhấc mắt nhìn nàng: “Bọn họ vẫn còn

đang uống rượu sao?”

“Đúng rồi, không biết muốn chơi đến khi nào.”

Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên vẫy tay gọi hắn: “Ngươi đi theo ta.”

Ngô Miễn đi theo phía sau nàng, một đường đi tới phía sau thuyền hoa, chỉ thấy có một con thuyền ô

bồng, đang chậm rãi đi theo thuyền hoa.

Nguyệt Nha Nhi nhảy lên thuyền ô bồng, mỉm cười nói: “Ngươi biết chèo thuyền không?”

“Không biết.”

“Ta mới học, ta chở ngươi.”

Trong thuyền ô bồng có mái chèo, Nguyệt Nha Nhi chống mái chèo, chậm rãi chèo.

Tiếng sênh ca(*) xa dần, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách. Một vòng bóng trăng lờ mờ soi bóng

thuyền trên mặt sông, chiếu đến mặt sông kiều diễm. Dường như trong trời đất này chỉ còn hai người

bọn họ.

Mỗi người im lặng.

Ngô Miễn nhìn một lúc, nói: “Để ta chèo đi.”

Hắn nhận lấy, nhìn cũng ra dáng, nhưng mà chèo nhầm phương hướng, khiến cho thuyền ô bồng lùi về

phía sau, chọc cho Nguyệt Nha Nhi cười không ngừng.

“Không phải như vậy, sai phương hướng rồi.”



Nàng tiến lên nắm chặt mái chèo, lòng bàn tay bao trùm ở trên mu bàn tay của hắn, cách rất gần.

Mũi nàng ngửi thấy mùi thơm của rượu, nghĩ thầm, hắn vừa nãy nhất định uống rất nhiều rượu.

Nguyệt Nha Nhi ngẩng mặt lên nhìn hắn, chỉ thấy Ngô Miễn kinh ngạc mà nhìn nàng, ánh mắt nóng rực,

trong tròng mắt chỉ có một mình nàng. Trái tim Nguyệt Nha Nhi đập hơi nhanh, chẳng biết vì sao lại

nhắm chặt mắt.

Ý loạn tình mê.

Hắn cúi người, ôn nhu hôn lên đôi mắt của nàng, giống như mây quấn quanh trăng.

Thuyền ô bồng khẽ trôi theo gió, không có ai quản nó.

Nguyệt Nha Nhi nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng lớn, cũng không biết là nhịp tim đập của

nàng, hay là nhịp tim của Ngô Miễn.

Bỗng nhiên, ấm áp trên mắt nàng biến mất. Mở mắt nhìn lên, Ngô Miễn đã xoay người, quay lưng về

phía Nguyệt Nha Nhi.

Âm sắc của hắn có hơi run: “Sắc trời tối rồi, chúng ta nên về thôi.”

Thuyền ô bồng thay đổi phương hướng, chậm rãi tới gần hướng thuyền hoa. Lần này mái chèo, đổi thành

Ngô Miễn. Hắn ở đuôi thuyền, Nguyệt Nha Nhi ngồi ở vị trí đầu thuyền.

Xuyên qua một khu cỏ lau, chỉ lát nữa là sẽ tiếp cận thuyền hoa, Nguyệt Nha Nhi bỗng nhiên lên

tiếng:

“Ta mời người tính ngày, ngày mùng 1 tháng 9 là ngày lành tháng tốt.” “Cái gì?”

Âm thanh của nàng có hơi nhỏ, nghe không rõ lắm.

Nguyệt Nha Nhi lớn tiếng nói: “Ta nói —— ngày mùng 1 tháng 9 là ngày lành tháng tốt.”

“Ngày gì tốt?”

“Ngày tốt để thành thân.”

Mái chèo trong tay Ngô Miễn dừng lại —— Tiếng nói của hắn mang theo ý cười: “Biết rồi.”

Nguyệt Nha Nhi tức giận nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi biết cái gì chứ!” “Ngày mùng 1 tháng 9 sẽ là

ngày thành thân của chúng ta.”

Nguyệt Nha Nhi không nói lời nào, trầm mặc một hồi lâu, mới hét lên: “Ta còn chưa đồng ý. Ngươi

chưa cầu hôn ta.”

Ngô Miễn rất chăm chú hỏi: “Cầu hôn là cái gì?”

“Chính là, ngươi phải chuẩn bị một cái nhẫn, quỳ một chân xuống, hỏi ta có đồng ý làm tân nương của

ngươi không. Lúc ta nói ‘đồng ý’, ngươi sẽ đeo nhẫn lên ngón áp út của ta.”

Trên thuyền ô bồng này, chỗ nào mới có nhẫn chứ?

Ngô Miễn cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi chờ một chút.”

Hắn chuyển hướng thuyền ô bồng bề phía một đám hoa cỏ lau, hiện tại chính là thời tiết nở hoa của

cỏ lau, nhìn thoáng qua cũng có chút ý tứ “trông như bạc trắng, trắng muốt như sương”.

Thuyền hoa đi sâu vào đám cỏ lau, bốn phía đều là ánh trăng. Ánh trăng như sương, phủ kín vạt áo

hai người.

Ngô Miễn đứng ở đuôi thuyền, thân thể hơi nghiêng về phía trước, chọn tới chọn lui trong đám hoa

lau.

Nguyệt Nha Nhi thấy, chỉ lo hắn té xuống: “Ta nói chơi thôi, không cần phiền phức như vậy, ngươi

mau qua đây, cẩn thận rơi xuống nước.” “Không có việc gì, cho dù có thật sự ngã xuống nước, ta cũng

cam tâm tình nguyện.”

Hắn ngoái đầu nhìn về phía nàng nở nụ cười, tiếp tục chọn lựa trong khóm hoa.

Thật đúng là, bình thường là người giữ lễ nghĩa như vậy, làm sao mà sau khi nghe xong lời nói linh

tinh của nàng, liền có tính trẻ con như vậy? Thật sự coi nó như vàng như ngọc. Trong lòng Nguyệt

Nha Nhi ai oán, lông mày chau lại.

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, Ngô Miễn mới bẻ một cành hoa lau, xoay thành hình một cái nhẫn.

Hắn cầm nhẫn hoa lau này, đi đến khoang thuyền trước, dừng lại trước mặt Nguyệt Nha Nhi.

Theo lời Nguyệt Nha Nhi, ở trước mặt nàng quỳ một chân xuống, ngữ khí trịnh trọng.

“Tiêu Nguyệt, ngươi có bằng lòng làm tân nương của ta không?”

Nguyệt Nha Nhi hé miệng cười trộm: “Xem ở phần thành tâm của ngươi, ta sẽ cố hết sức đồng ý vậy.”

Nàng nói như thật sự bất đắc dĩ, nhưng nhanh chóng đưa tay ra, để Ngô Miễn đeo nhẫn hoa lau cho

nàng.

Bóng hoa trong sông rung lên như tuyết, có cò đang say sưa mộng đẹp trong đó.

Một dòng sông mùa thu, ánh trăng trắng xóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook