Chương 218: Báo kịp lúc
Ẩn Vi Giả
01/10/2015
Chương 191: Báo kịp lúc
Diệp An Bang làm việc luôn có nguyên tắc, nhưng nguyên tắc luôn kèm theo nhân tình. Huống chi là Diệp Tích đòi nhân tình, Diệp An Bang không đành lòng từ chối. Thêm nữa Diệp An Bang rất thích Tô Mộc, gã thích khát vọng của hắn, thích hắn có năng lực hăng hái hoàn thành giấc mộng.
Trong tình huống đó Diệp An Bang không ngại ra tay giúp Tô Mộc một phen, người như Tô Mộc nếu không có ai che chở dù khát vọng mấy cũng vô dụng.
Diệp An Bang nghĩ vậy, Chung Tuyền không đoán được nhưng trong lòng gã cũng rất rung động.
Từ lúc Chung Tuyền đi theo Diệp An Bang đến bây giờ, gã chưa từng thấy ai giống như Tô Mộc được Diệp An Bang ưu ái. Như lắng nghe báo cáo, ân cần dạy bảo, còn dặn dò gã. Nếu nói Tô Mộc không có bối cảnh đặc biệt gì thì đánh chết Chung Tuyền cũng không tin.
Chung Tuyền sẽ không chủ động điều tra bối cảnh của Tô Mộc. Làm thư ký của Diệp An Bang, Chung Tuyền hiểu rằng có một số việc nên biết thì biết, không nên biết tuyệt đối đừng hỏi thăm. Tóm lại Chung Tuyền làm thân với Tô Mộc là ổn.
Chung Tuyền đang suy tính tìm lý do gì hẹn Tô Mộc thì di động reo chuông.
Chung Tuyền nhìn tên người gọi, mỉm cười hỏi:
- Diệp Tích, sao có rảnh gọi điện cho anh?
Diệp Tích la lên:
- Anh Chung, người ta bị ăn hiếp.
Thần kinh Chung Tuyền căng thẳng:
- Ai ăn hiếp em?
Má ơi, Diệp Tích là con gái bảo bối duy nhất của lãnh đạo lớn, nếu cô xảy ra chuyện gì thì Chung Tuyền không chịu nổi trách nhiệm.
- Còn ai nữa? Người đó há mồm ngậm miệng mắng em là tiện nhân, ngay trước mặt Tô Mộc, định tát em. Nếu không nhờ Tô Mộc thì em . . .
Chung Tuyền nghe mà giận run. Giỏi thật, kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám ăn hiếp Diệp Tích? Chung Tuyền biết tính Diệp Tích không chủ động gây sự, nếu không đoán được cá tính của cô thì gã không xứng trở thành đối tượng Diệp An Bang chú trọng bồi dưỡng. Vậy tức là lỗi của người kia.
Chung Tuyền trầm giọng hỏi:
- Diệp Tích, nói từ từ, rốt cuộc là ai?
Diệp Tích mở miệng nói:
- La Linh, nghe nói thuộc bộ tổ chức.
Chung Tuyền nói:
- Được rồi, anh sẽ giải quyết việc này.
Chung Tuyền cúp máy, vỗ trán. Mới rồi Chung Tuyền chỉ lo tức giận, gã quên mất Diệp Tích và Tô Mộc cùng một chỗ, trong khoảng thời gian hắn đến báo cáo công tác, vậy là quan hệ cá nhân rất tốt. Chung Tuyền không tin chỉ là ơn cứu mạng, cộng thêm Diệp An Bang nhìn Tô Mộc với cặp mắt khác. Chung Tuyền cảm thấy gã đã biết được điều gì.
Chung Tuyền sắc mặt âm trầm quay về văn phòng:
- Tên khốn dám gây sự với Diệp Tích, La Linh sao?
Chung Tuyền thầm nghĩ, gọi điện:
- Lưu trưởng phòng phải không? Anh đi hỏi thăm chuyện này . . .
Cái gì gọi là tai bay vạ gió? Chính là đây. Từ lúc La Linh quay về văn phòng thì người thẫn thờ, bình thường hay huyênh hoang giờ không còn nữa. Nghe người khác trêu đùa La Linh chỉ im lặng, ngẫu nhiên ngước dầu lên ánh mắt ngơ ngác.
- Này, các ngươi nói xem Chị La bị gì vậy?
- Ai biết, chắc có tâm sự.
- Nhìn Chị La thẫn thờ, hay chuyện gì nghiêm trọng?
- Còn chuyện gì nữa, gần đây có tin đồn Chị La sẽ trở thành phó trưởng phòng trung tâm cơ quan quản lý chúng ta.
Cơ quan tỉnh trực thì sao? Nơi nào có người là chỗ đó có tranh đấu. Địa vị là chết, mọi người có kinh nghiệm đầy đủ, dựa vào cái gì ngươi thăng chức còn ta thì không thể? Chung chủ nhiệm có thể lăn lộn trong trung tâm cơ quan quản lý đến bây giờ toàn ỷ vào có người chống lưng cho mình. Ai không biết La Linh có quan hệ với một lãnh đạo bộ tuyên truyền tỉnh ủy? Nếu không La Linh làm gì có cơ hội được đề bạt?
Vì tâm lý ghen ghét nên không ai quan tâm La Linh biểu hiện, lòng tràn ngập ghen tỵ, ước gì nhìn thấy cô suy sút.
Rầm!
Trong khi mọi người xì xầm thì cửa văn phòng bị đẩy mở cái rầm, lộ ra khuôn mặt mọi người quen thuộc. Các tiếng xì xầm ngừng bặt. Đó là cấp trên trực tiếp của bọn họ, trưởng phòng trung tâm cơ quan quản lý, Lưu Phong. Sắc mặt Lưu Phong âm trầm, nóng tính như thế, lúc này ai mà chọc vào gã sẽ khó sống.
Lưu Phong quét qua toàn trường, lạnh lùng nói:
- La Linh, cô đi vào đây!
- Vâng thưa Lưu xử!
La Linh vội đứng dậy đi theo Lưu Phong vào văn phòng.
Cửa phòng không đóng bao lâu sau lại mở ra. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn. La Linh ủ rũ đi theo sau lưng Lưu Phong.
La Linh vội vàng nói:
- Lưu xử, tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi. Xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi tuyệt đối không gây sự nữa!
- La Linh, câm miệng lại!
Lưu Phong quát to:
- Đây là quyết định của tổ chức nghiên cứu, từ giờ trở đi cô hãy hạ xuống viện, dám có lời phàn nàn nào thì cô biết rồi đấy.
La Linh nhìn ánh mắt Lưu Phong lạnh băng, cô run rẩy:
- Tôi . . .
Tiêu đời, tiêu thật.
Vị trí phó trưởng phòng sắp vào tay thế là mất, chẳng những vậy La Linh bị Lưu Phong nhẹ nhàng điều lệnh khỏi vị trí hiện tại, sắp xuống nông thôn điều nghiên. Mọi người biết điều này có ý nghĩa gì.
La Linh bị xa lánh.
La Linh không dám la lối, nếu gây sự thì người chịu thiệt chính là cô. Lãnh đạo mà La Linh đi theo cũng không bảo vệ cô, nếu La Linh còn không biết biết điều sẽ gặp hậu quả thê thảm hơn.
- Cố Vi Phàn, toàn do tên khốn kiếp nhà ngươi gây họa, lão nương không tha cho ngươi!
Kết cuộc của La Linh toàn do gieo gió gặt bão, trong Trung Quốc có rất nhiều người như cô. Ỷ vào có đại nhân vật chống lưng thì kiêu căng vênh váo, nhưng không biết ở trước mắt Phật tổ đừng nói xử La Linh, một vị phật nhỏ cũng có thể dễ dàng bóp chết nàng.
Tô Mộc không biết Diệp Tích gây ra chuyện đó, hắn đang suy nghĩ có nên đi gặp Trịnh Mục không. Tô Mộc đã đến Thành phố Thịnh Kinh, không đi thăm Trịnh Mục thì không được.
Trịnh Mục nhận điện thoại của Tô Mộc, cười to bảo:
- Huynh đệ, sao có rảnh gọi điện cho tôi vậy?
Tô Mộc cười nói:
- Như thế nào? Tôi muốn đến thăm cậu không được sao?
Trịnh Mục kinh ngạc hỏi:
- Thật không vậy? Bây giờ cậu đang ở thịnh Kinh?
Tô Mộc hỏi:
- Không ở thịnh Kinh vậy chứ ở đâu? Sao nghe giọng điệu của cậu hình như không ở thịnh Kinh?
Trịnh Mục nói:
- Thiệt tình, xui quá. Hôm qua tôi vừa đi, đang ở thủ đô, định gặp Lý Nhạc Thiên. Hay tôi về ngay, ba chúng ta tụ họp nhậu một bữa?
Tô Mộc nói:
- Thôi, cậu lo công việc đi, nếu cậu không ở đây thì tôi về.
Trịnh Mục nói:
- Đừng, khó khăn lắm cậu mới đến Thành phố Thịnh Kinh, sao có thể để cậu đến tay không. Phải rồi, em gái của tôi đang ở nhà. Chờ chút, tôi gọi điện cho Đậu Đậu để nó đi dạo với cậu.
Trịnh Đậu Đậu? Trong đầu Tô Mộc hiện ra khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Thôi đi, kêu Trịnh đại tiểu thư đến đi dạo với tôi? Tôi không có mặt mũi lớn như vậy, tôi về đây. Đừng nói nhiều nữa, cúp máy đây.
Tô Mộc cúp điện thoại, định kêu Đoạn Bằng lái xe tới thì tiếng lốp xe ma sát mặt đất chói tai vang lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt Tô Mộc.
- Lên xe!
----------------------------------
Chương 192: Theo em làm đi
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay.
Tô Mộc nghi ngờ có phải điện thoại của hắn bị nghe lén không, nếu không tại sao Trịnh Đậu Đậu đến ngay lập tức vậy? Nhưng mặt Trịnh Đậu Đậu lạnh băng làm Tô Mộc không đoán ra suy nghĩ trong đầu nàng. Thôi kệ, Trịnh Đậu Đậu sẽ không hại hắn.
Tô Mộc lên xe, cười nói:
- Đậu Đậu, em có thể đừng xuất quỷ nhập thân vậy không? Làm người ta khó mà đề phòng.
Trịnh Đậu Đậu đánh trống lảng:
- Tài xế của anh không tệ.
- A?
Tô Mộc nhìn theo hướng Trịnh Đậu Đậu hếch cằm, sau xe có chiếc xe của hắn theo đuôi không xa không gần. Tính cảnh giác của Đoạn Bằng rất cao, dù không có Tô Mộc ra lệnh vẫn theo đuôi.
Tô Mộc cười nói:
- Trước kia từng làm lính.
Trịnh Đậu Đậu lạnh nhạt nói:
- Người lính này không đơn giản.
Đúng là không đơn giản, lính trinh sát không phải ai cũng làm được, huống chi Đoạn Bằng không phải loại bình hoa mà trải qua rèn luyện. Đoạn Bằng là người của Tô Mộc, hắn có thể suy xét xem nên sắp xếp gã vào đâu. Đoạn Bằng không thể cứ đi theo Tô Mộc mãi được, khi đến lúc cần thả gã đi, ví dụ vào cục công an.
Đầu óc Tô Mộc suy tính nhanh.
Hạt giống nên được trồng sớm, nảy mầm mới nhanh lúc muốn trồng mới bắt tay vào làm thì quá muộn.
Tô Mộc tò mò hỏi:
- Không nói mấy chuyện này. Đậu Đậu, sao em còn ở thịnh Kinh? Không về bộ đội sao?
Thân phận của Trịnh Đậu Đậu đặc biệt, cô không thể luôn ở ngoài mãi.
Trịnh Đậu Đậu mở miệng nói:
- Anh biết khá nhiều về em.
Tô Mộc cười nói:
- Thường thôi, nghe Trịnh Mục nói vài câu.
Tô Mộc không thể bảo ta có Quan Bảng, nhìn thấu chức vụ của cô là giáo quan trung tá bộ đội đặc chủng quân dã chiến. Tô Mộc đành đẩy Trịnh Mục ra, dù sao Trịnh Đậu Đậu sẽ không chất vấn gã. Cá tính như Trịnh Mục rất có thể buột miệng.
Trịnh Đậu Đậu nói:
- Đây là lý do em đến tìm anh.
Tô Mộc khó hiểu hỏi:
- Mục đích gì?
Trịnh Đậu Đậu nói:
- Đến nơi thì biết.
Trịnh Đậu Đậu không nói tiếp, tập trung lái xe. Tô Mộc nhắm mắt lại, hắn không quan tâm mình sẽ đi đâu. Khoảng một tiếng sau xe đậu trước rừng cây trống trải khu ngoại ô thành phố Thành phố Thịnh Kinh.
- Xuống xe!
Trịnh Đậu Đậu bước xuống xe, cô nhìn Tô Mộc chằm chằm:
- Tô Mộc, em không ngại cho anh biết đúng như anh nói, em hiện là quân nhân, lý do tìm anh rất đơn giản. Nghe anh trai nói anh giỏi võ, hôm trong quán rượu em đã kiến thức một chút, bây giờ em khiêu chiến anh.
Tô Mộc kinh ngạc hỏi:
- Khiêu chiến? Trịnh Đậu Đậu, có lầm không vậy? Anh chỉ là cán bộ nhỏ của hương trấn, em khiêu chiến với anh làm gì? Có bị gì không?
Trịnh Đậu Đậu nhướng mày nói:
- Em không bị gì, em tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Tô Mộc, đánh một trận với em.
Tô Mộc không sợ hỏi lại:
- Thật sự muốn đánh?
Tô Mộc đi theo sư phụ Mai Tranh, như lão từng nói, đối diện ai định khiêu khích mình điều đầu tiên không phải trốn tránh mà là phản kích.
Trịnh Đậu Đậu trầm giọng nói:
- Phải đánh.
- Nhưng anh chưa bao giờ đánh con gái, Đậu Đậu em là . . .
- Bớt nói nhảm đi, xem chiêu!
Trịnh Đậu Đậu nói đánh liền đánh, mau đến mức không cho Tô Mộc cơ hội thở dốc. Trịnh Đậu Đậu xuất thân lính đặc chủng, giỏi về cầm nã đấu vật. Trịnh Đậu Đậu đã quyết định đánh nhau với Tô Mộc thì sẽ không do dự, hơn nữa hắn dám coi thường nữ nhân, chỉ một điều này Trịnh Đậu Đậu sẽ không tha cho hắn.
Đánh thì đánh!
Đoạn Bằng đứng ở phía xa nhìn hai người đột nhiên đánh nhau, dây thần kinh căng thẳng. Nhưng Đoạn Bằng không lao vào vì gã cảm giác được tuy Trịnh Đậu Đậu tấn công trước nhưng không kèm theo sát ý, chỉ có chiến ý mạnh mẽ.
Tô Mộc là người có thể đánh bại Đoạn Bằng, gã không cho rằng sẽ yếu hơn Trịnh Đậu Đậu bao nhiêu. Trong tình huống đó khó biết ai thắng ai thua.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đánh nhau thật Tô Mộc mới phát hiện hắn đã xem thường Trịnh Đậu Đậu. Cú đấm quân thể đơn giản qua tay Trịnh Đậu Đậu thì uy lực mạnh hơn rất nhiều. Trịnh Đậu Đậu luôn phán đoán ra điểm yếu chiêu số của đối thủ trong thời gian ngắn nhất, dứt khoát một chiêu cắt đứt công kích. Một cú giật chỏ cũng đem lại tác dụng lớn nhất.
Tiếc rằng Trịnh Đậu Đậu gặp phải Tô Mộc.
Tô Mộc từ nhỏ được Thương Đình đặt nền móng, vào đại học đi theo Mai Tranh tu luyện Hình Ý quyền. Bộ Hình Ý quyền này đừng thấy nó bình thường, mọi người đều biết tên, nhưng chiêu số khác với bên ngoài lưu truyền. Hình Ý quyền này là Mai Tranh trải qua nhiều lần sinh tử thực hành thay đổi cải biên.
Bộ Hình Ý quyền không động thì thôi, động là công kích sấm sét gió rền, liên miên không dứt, mạnh mẽ sắc bén. Một chiêu hổ gầm song quyền đẩy Trịnh Đậu Đậu lùi mấy chục bước.
Trịnh Đậu Đậu trong trẻo nói:
- Không ngờ anh có bản lĩnh thật, hèn gì kiêu ngạo như vậy. Trong số cán bộ thì anh lợi hại nhất.
Tô Mộc cười nói:
- Vậy sao? Thế anh xin đáp lại là trong số người lính thì Đậu Đậu xinh đẹp lạnh lùng nhất.
Gò má Trịnh Đậu Đậu hây hồng:
- Anh . . .! Xem đá!
Chưa từng có ai nói Trịnh Đậu Đậu như vậy, cô cho rằng Tô Mộc ghẹo mình.
Ai dám đùa giỡn ta thì ta đánh ngã kẻ đó.
Trọng quyền như lôi!
Cước đá như điện!
Vuốt sắc bén xé!
Hai người đánh xáp lá cà, có vài lần Tô Mộc cảm giác từ người Trịnh Đậu Đậu cảm giác trùng kích ma sát mãnh liệt. Trịnh Đậu Đậu xuất thân giáo quan, rèn luyện thân thể rất tốt, nhìn cơ bắp xem, quán quân thể hình cũng mặc cảm.
Đoạn Bằng đứng phía xa lẩm bẩm:
- Đổi lại là ta e rằng không đánh lại ai trong hai người.
Đoạn Bằng bị không khí chiến đấu cảm nhiễm, gã như trở lại năm tháng tràn ngập nhiệt huyết và khát vọng.
Ầm!
Hai người không dây dưa lâu, Trịnh Đậu Đậu đánh một quyền đẩy Tô Mộc ngã xuống đất. Khuôn mặt xinh đẹp ướt mồ hôi, giọt mồ hôi rơi xuống mặt Tô Mộc.
Trịnh Đậu Đậu hét to:
- Phục không?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Em cứ nói đi.
Nhưng tay phải Tô Mộc kiềm chặt cổ tay Trịnh Đậu Đậu, chỉ cần hắn muốn là có thể tùy thời bóp nát cổ họng nàng.
Không có thắng thua, thế hòa.
- Hừ!
Trịnh Đậu Đậu thả Tô Mộc ra, phủi bụi đất dính trên người, mắt sáng rực nói:
- Tô Mộc, theo em làm đi.
----------------------------------
Chương 193: Minh thương dễ tránh, ám tiễn kó phòng
Tô Mộc sửng sốt, cười hỏi lại:
- Theo em làm gì? Ở đây?
- Anh . . .!
Trịnh Đậu Đậu không phải thiếu nữ mới ra đời, cô nghe ra Tô Mộc trêu chọc. Nhưng Trịnh Đậu Đậu không phải mới quen Tô Mộc, cô rất thân với hắn, nên chịu đựng được.
- Nếu anh không sợ em nói cho Diệp Tích thì anh làm tại đây đi.
Tô Mộc bị sặc:
- Khụ khụ!
Tô Mộc chỉ muốn trêu chọc Trịnh Đậu Đậu, nhìn xem nữ nhân lạnh lùng này có biểu hiện gì, ai ngờ tự giơ đá đập trúng chân mình. Nếu bị Diệp Tích biết thì Tô Mộc sẽ bị phạt quỳ.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Đậu Đậu, chúng ta không đùa nữa, anh sẽ không đi theo em.
- Tại sao? Giỏi võ như anh nên làm lính, chỉ cần anh muốn, em bảo đảm trong vòng ba năm sẽ thăng cấp thành trung tá ngay.
Trịnh Đậu Đậu sốt ruột nói:
- Ở trong quân đội cũng là dốc sức cho đất nước, có gì khác nhau? Tô Mộc, anh không thể để tài năng của mình bị lãng phí, em thật lòng mời anh tòng quân.
- Lãng phí?
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Đậu Đậu, nếu trong thời gian chiến tranh, dù em không mời thì anh cũng sẽ dứt khoát vác súng ngay. Nhưng bây giờ là thời kỳ hòa bình, anh không cần làm lính. Lý tưởng của anh là giúp dân, có làm lính hay không chẳng quan trọng.
Lúc trước Mai Tranh không bắt buộc kéo Tô Mộc vào quân đội, càng đừng nói đến Trịnh Đậu Đậu. Tô Mộc không biết Trịnh Đậu Đậu muốn làm gì nhưng đạo khác biệt không chung lối.
- Em . . .
Tô Mộc cười nói:
- Đậu Đậu, thật xin lỗi, anh không bao giờ đồng ý. Được rồi, cảm ơn Đậu Đậu mang anh đến đây chơi hai chiêu. Sau này nếu có rảnh hãy đi Hắc Sơn trấn tìm anh, cái khác không dám nói, anh sẵn sàng mọi lúc so chiêu với em. Vậy đi, anh còn bận việc phải về trấn.
Tô Mộc xoay người đi xa, leo lên xe. Đoạn Bằng nhanh chóng lái xe đi. Trịnh Đậu Đậu nhìn chiếc xe khuất xa, nhếch môi cười khổ.
Mắt Trịnh Đậu Đậu lóe tia sáng lẩm bẩm:
- Bố nói đúng, Tô Mộc tuyệt đối không làm lính. Nhưng không làm lính thì sao? Anh nghĩ có thể cắt đuôi em sao? Tô Mộc, yên tâm đi, em so đấu với anh không đơn giản chấm dứt. Anh đã qua ải, em rất nhanh sẽ tìm anh.
Đoạn Bằng vững vàng lái xe, ngập ngừng muốn nói.
Tô Mộc thấy bộ dáng của Đoạn Bằng thì mỉm cười nói:
- Như thế nào? Xa lạ với tôi vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.
Đoạn Bằng nói:
- Lãnh đạo, mới rồi tôi đã nghe hết. Cô ấy đưa ra điều kiện không tệ, trong vòng ba năm khiến lãnh đạo thăng lên trung tá, tốc độ rất khủng.
Tô Mộc dựa vào lưng ghế:
- Tôi biết.
Mi mắt khép hờ, Tô Mộc nói:
- Vậy thì sao? Chí hướng của tôi không phải làm lính. Hiện tại là thời hòa bình, tuy làm lính là bảo vệ quốc gia nhưng tôi càng muốn thông qua làm quan, tay nắm giữ quyền lực tạo phúc cho dân. Giúp dân chúng sống tốt, anh nói xem có khác gì tôi làm trung tá không?
- Có lý.
Đoạn Bằng gật đầu, nói:
- Nhưng tôi vẫn thấy tiếc.
Tô Mộc cười hỏi:
- Không có gì tiếc hết. Đoạn Bằng, chẳng lẽ anh muốn lái xe cho tôi suốt đời sao?
Đoạn Bằng trầm giọng nói:
- Lãnh đạo, tôi nguyện lý lái xe cho lãnh đạo suốt đời.
Tô Mộc hỏi:
- Làm vậy là không có tương lai, quan trọng là lãng phí nhân tài. Anh có tài, ở lại bên cạnh tôi rất lãng phí. Đừng nói nhiều, tôi biết anh ở trong bộ đội có tiến tu các tri thức văn hóa, có tố chất quân sự rất tốt. Đoạn Bằng, tôi có một đề nghị, anh có từng nghĩ đến đi công an không?
- Công an?
Đoạn Bằng kinh ngạc hỏi:
- Ý của lãnh đạo là muốn tôi vào cục công an?
Tô Mộc cười hỏi:
- Anh thấy sao?
Đoạn Bằng lớn tiếng nói:
- Tôi tạm thời chưa nghĩ gì, nhưng nếu lãnh đạo có lệnh thì tôi sẽ làm theo.
Tô Mộc nói:
- Tốt, anh chỉ cần có thái độ này là được, để tôi lo.
Chiều nay đánh nhau lãng phí nhiều sức lực của Tô Mộc, bây giờ hắn tranh thủ lấy lại sức.
* * *
Ngoại ô thành phố Thành phố Thanh Lâm, Long Tuyền sơn trang.
Tòa sơn trang nằm ở ngoại ô thành phố Thành phố Thanh Lâm thuộc tài sản tư nhân. Sơn trang to lớn sừng sững ở đó, bên trong trang trí hoa lệ, quan trọng là có đủ các phương tiện hưởng thụ. Đã có lệnh cấm đánh bài nhưng trong Long Tuyền sơn trang vẫn mở sòng. Nghỉ ngơi, giải trí là khẩu hiệu của Long Tuyền sơn trang. Trong Thành phố Thanh Lâm không có chốn ăn chơi nào hơn Long Tuyền sơn trang.
Nhưng không phải ai muốn vào Long Tuyền sơn trang cũng được, người tự do ra vào nơi đây không giàu cũng quyền. Ông chủ xí nghiệp giàu sụ, hay cậu ấm con nhà quan. Nơi này có chế độ xét duyệt thân phận nghiêm khắc, không phải hội viên sẽ không cho vào.
Trong chỗ như vậy, tầng cao nhất Long Tuyền sơn trang, có hai người ngồi quanh cái bàn. Nếu Tô Mộc có mặt tại đây sẽ nhận ra ngay, hai người này là Tôn Tân, Hồ Bình bị hắn xử thê thảm.
Hồ Bình lén kinh doanh Long Tuyền sơn trang, Tôn Tân chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần.
Mặt Tôn Tân hung tợn hỏi:
- Hồ Bình, chuyện ta sai ngươi làm đến đâu rồi?
Hồ Bình tranh nói:
- Tôn thiếu gia yên tâm, đã làm xong ổn thỏa. Tô Mộc mà xuất hiện trong Hắc Sơn trấn là sẽ hành động ngay.
Tôn Tân độc ác nói:
- Lần này tuyệt đối không thể để Tô Mộc trở mình được.
- Tên khốn đó dám nhục nhã hai người chúng ta, làm ta mất hết mặt mũi trước ông bô, còn bị cấm túc.
- Hồ Bình ngươi yên tâm, chuyện ta hứa với ngươi chắc chắn sẽ làm được. Bố của ngươi, Hồ thị trưởng tuy đã lui xuống Thành phố Thanh Lâm nhưng lão già nhà ta nói hơi vận động một chút sẽ không lùi đến tuyến thứ hai. Treo chức phó trong tỉnh trực cơ quan không thành vấn đề.
Hồ Bình cười nịnh:
- Tôi biết, cảm ơn Tôn thiếu gia giúp đỡ.
- Tên khốn Tô Mộc nhục nhã ta trong Thịnh Kinh, đã tới lúc tính sổ với hắn.
- Tôn thiếu gia cứ yên tâm thoải mái đi, lão già nhà ta tự mình ra mặt sắp xếp sẽ không có sai lầm. Còn Chu Từ kia không nể mặt Tôn thiếu gia, không chịu đi qua cùng thiếu gia uống rượu, ta cũng không có cách nào.
- Tôi đề nghị dùng thủ đoạn cứng rắn lên, bắt Chu Từ lại, cứ xử cô ta như mọi khi thường làm là được. Không tin Chu Từ sẽ không nghe lời.
Chu Từ, nhắc đến tên này là Tôn Tân nghĩ ngay thân thể thành thục yêu kiều. Lửa dục cháy trong bụng Tôn Tân, gã cố kiềm chế. Bố của Chu Từ là bí thư ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm hiện thời. Lần này Tôn Tân làm chuyện xấu ngay trước mắt Chu Tùng Lan, giờ còn trêu chọc Chu Từ, khi đó Chu Tùng Lan sẽ không nể tình.
Tôn Tân mất kiên nhẫn nói:
- Thôi, chuyện Chu Từ chờ giải quyết xong Tô Mộc rồi tính.
Hồ Bình nói:
- Tôn thiếu gia, ta đi chuẩn bị ngay đây.
Hồ Bình đứng dậy rời đi. Cùng lúc đó, hai nữ nhân mặc hở hang bước tới, các cô cười quyến rũ ngồi bên cạnh Tôn Tân, vươn tay ôm cổ gã. Chốc lát sau trong phòng vang tiếng rên rỉ mất hồn.
Diệp An Bang làm việc luôn có nguyên tắc, nhưng nguyên tắc luôn kèm theo nhân tình. Huống chi là Diệp Tích đòi nhân tình, Diệp An Bang không đành lòng từ chối. Thêm nữa Diệp An Bang rất thích Tô Mộc, gã thích khát vọng của hắn, thích hắn có năng lực hăng hái hoàn thành giấc mộng.
Trong tình huống đó Diệp An Bang không ngại ra tay giúp Tô Mộc một phen, người như Tô Mộc nếu không có ai che chở dù khát vọng mấy cũng vô dụng.
Diệp An Bang nghĩ vậy, Chung Tuyền không đoán được nhưng trong lòng gã cũng rất rung động.
Từ lúc Chung Tuyền đi theo Diệp An Bang đến bây giờ, gã chưa từng thấy ai giống như Tô Mộc được Diệp An Bang ưu ái. Như lắng nghe báo cáo, ân cần dạy bảo, còn dặn dò gã. Nếu nói Tô Mộc không có bối cảnh đặc biệt gì thì đánh chết Chung Tuyền cũng không tin.
Chung Tuyền sẽ không chủ động điều tra bối cảnh của Tô Mộc. Làm thư ký của Diệp An Bang, Chung Tuyền hiểu rằng có một số việc nên biết thì biết, không nên biết tuyệt đối đừng hỏi thăm. Tóm lại Chung Tuyền làm thân với Tô Mộc là ổn.
Chung Tuyền đang suy tính tìm lý do gì hẹn Tô Mộc thì di động reo chuông.
Chung Tuyền nhìn tên người gọi, mỉm cười hỏi:
- Diệp Tích, sao có rảnh gọi điện cho anh?
Diệp Tích la lên:
- Anh Chung, người ta bị ăn hiếp.
Thần kinh Chung Tuyền căng thẳng:
- Ai ăn hiếp em?
Má ơi, Diệp Tích là con gái bảo bối duy nhất của lãnh đạo lớn, nếu cô xảy ra chuyện gì thì Chung Tuyền không chịu nổi trách nhiệm.
- Còn ai nữa? Người đó há mồm ngậm miệng mắng em là tiện nhân, ngay trước mặt Tô Mộc, định tát em. Nếu không nhờ Tô Mộc thì em . . .
Chung Tuyền nghe mà giận run. Giỏi thật, kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám ăn hiếp Diệp Tích? Chung Tuyền biết tính Diệp Tích không chủ động gây sự, nếu không đoán được cá tính của cô thì gã không xứng trở thành đối tượng Diệp An Bang chú trọng bồi dưỡng. Vậy tức là lỗi của người kia.
Chung Tuyền trầm giọng hỏi:
- Diệp Tích, nói từ từ, rốt cuộc là ai?
Diệp Tích mở miệng nói:
- La Linh, nghe nói thuộc bộ tổ chức.
Chung Tuyền nói:
- Được rồi, anh sẽ giải quyết việc này.
Chung Tuyền cúp máy, vỗ trán. Mới rồi Chung Tuyền chỉ lo tức giận, gã quên mất Diệp Tích và Tô Mộc cùng một chỗ, trong khoảng thời gian hắn đến báo cáo công tác, vậy là quan hệ cá nhân rất tốt. Chung Tuyền không tin chỉ là ơn cứu mạng, cộng thêm Diệp An Bang nhìn Tô Mộc với cặp mắt khác. Chung Tuyền cảm thấy gã đã biết được điều gì.
Chung Tuyền sắc mặt âm trầm quay về văn phòng:
- Tên khốn dám gây sự với Diệp Tích, La Linh sao?
Chung Tuyền thầm nghĩ, gọi điện:
- Lưu trưởng phòng phải không? Anh đi hỏi thăm chuyện này . . .
Cái gì gọi là tai bay vạ gió? Chính là đây. Từ lúc La Linh quay về văn phòng thì người thẫn thờ, bình thường hay huyênh hoang giờ không còn nữa. Nghe người khác trêu đùa La Linh chỉ im lặng, ngẫu nhiên ngước dầu lên ánh mắt ngơ ngác.
- Này, các ngươi nói xem Chị La bị gì vậy?
- Ai biết, chắc có tâm sự.
- Nhìn Chị La thẫn thờ, hay chuyện gì nghiêm trọng?
- Còn chuyện gì nữa, gần đây có tin đồn Chị La sẽ trở thành phó trưởng phòng trung tâm cơ quan quản lý chúng ta.
Cơ quan tỉnh trực thì sao? Nơi nào có người là chỗ đó có tranh đấu. Địa vị là chết, mọi người có kinh nghiệm đầy đủ, dựa vào cái gì ngươi thăng chức còn ta thì không thể? Chung chủ nhiệm có thể lăn lộn trong trung tâm cơ quan quản lý đến bây giờ toàn ỷ vào có người chống lưng cho mình. Ai không biết La Linh có quan hệ với một lãnh đạo bộ tuyên truyền tỉnh ủy? Nếu không La Linh làm gì có cơ hội được đề bạt?
Vì tâm lý ghen ghét nên không ai quan tâm La Linh biểu hiện, lòng tràn ngập ghen tỵ, ước gì nhìn thấy cô suy sút.
Rầm!
Trong khi mọi người xì xầm thì cửa văn phòng bị đẩy mở cái rầm, lộ ra khuôn mặt mọi người quen thuộc. Các tiếng xì xầm ngừng bặt. Đó là cấp trên trực tiếp của bọn họ, trưởng phòng trung tâm cơ quan quản lý, Lưu Phong. Sắc mặt Lưu Phong âm trầm, nóng tính như thế, lúc này ai mà chọc vào gã sẽ khó sống.
Lưu Phong quét qua toàn trường, lạnh lùng nói:
- La Linh, cô đi vào đây!
- Vâng thưa Lưu xử!
La Linh vội đứng dậy đi theo Lưu Phong vào văn phòng.
Cửa phòng không đóng bao lâu sau lại mở ra. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn. La Linh ủ rũ đi theo sau lưng Lưu Phong.
La Linh vội vàng nói:
- Lưu xử, tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi. Xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi tuyệt đối không gây sự nữa!
- La Linh, câm miệng lại!
Lưu Phong quát to:
- Đây là quyết định của tổ chức nghiên cứu, từ giờ trở đi cô hãy hạ xuống viện, dám có lời phàn nàn nào thì cô biết rồi đấy.
La Linh nhìn ánh mắt Lưu Phong lạnh băng, cô run rẩy:
- Tôi . . .
Tiêu đời, tiêu thật.
Vị trí phó trưởng phòng sắp vào tay thế là mất, chẳng những vậy La Linh bị Lưu Phong nhẹ nhàng điều lệnh khỏi vị trí hiện tại, sắp xuống nông thôn điều nghiên. Mọi người biết điều này có ý nghĩa gì.
La Linh bị xa lánh.
La Linh không dám la lối, nếu gây sự thì người chịu thiệt chính là cô. Lãnh đạo mà La Linh đi theo cũng không bảo vệ cô, nếu La Linh còn không biết biết điều sẽ gặp hậu quả thê thảm hơn.
- Cố Vi Phàn, toàn do tên khốn kiếp nhà ngươi gây họa, lão nương không tha cho ngươi!
Kết cuộc của La Linh toàn do gieo gió gặt bão, trong Trung Quốc có rất nhiều người như cô. Ỷ vào có đại nhân vật chống lưng thì kiêu căng vênh váo, nhưng không biết ở trước mắt Phật tổ đừng nói xử La Linh, một vị phật nhỏ cũng có thể dễ dàng bóp chết nàng.
Tô Mộc không biết Diệp Tích gây ra chuyện đó, hắn đang suy nghĩ có nên đi gặp Trịnh Mục không. Tô Mộc đã đến Thành phố Thịnh Kinh, không đi thăm Trịnh Mục thì không được.
Trịnh Mục nhận điện thoại của Tô Mộc, cười to bảo:
- Huynh đệ, sao có rảnh gọi điện cho tôi vậy?
Tô Mộc cười nói:
- Như thế nào? Tôi muốn đến thăm cậu không được sao?
Trịnh Mục kinh ngạc hỏi:
- Thật không vậy? Bây giờ cậu đang ở thịnh Kinh?
Tô Mộc hỏi:
- Không ở thịnh Kinh vậy chứ ở đâu? Sao nghe giọng điệu của cậu hình như không ở thịnh Kinh?
Trịnh Mục nói:
- Thiệt tình, xui quá. Hôm qua tôi vừa đi, đang ở thủ đô, định gặp Lý Nhạc Thiên. Hay tôi về ngay, ba chúng ta tụ họp nhậu một bữa?
Tô Mộc nói:
- Thôi, cậu lo công việc đi, nếu cậu không ở đây thì tôi về.
Trịnh Mục nói:
- Đừng, khó khăn lắm cậu mới đến Thành phố Thịnh Kinh, sao có thể để cậu đến tay không. Phải rồi, em gái của tôi đang ở nhà. Chờ chút, tôi gọi điện cho Đậu Đậu để nó đi dạo với cậu.
Trịnh Đậu Đậu? Trong đầu Tô Mộc hiện ra khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Thôi đi, kêu Trịnh đại tiểu thư đến đi dạo với tôi? Tôi không có mặt mũi lớn như vậy, tôi về đây. Đừng nói nhiều nữa, cúp máy đây.
Tô Mộc cúp điện thoại, định kêu Đoạn Bằng lái xe tới thì tiếng lốp xe ma sát mặt đất chói tai vang lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt Tô Mộc.
- Lên xe!
----------------------------------
Chương 192: Theo em làm đi
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay.
Tô Mộc nghi ngờ có phải điện thoại của hắn bị nghe lén không, nếu không tại sao Trịnh Đậu Đậu đến ngay lập tức vậy? Nhưng mặt Trịnh Đậu Đậu lạnh băng làm Tô Mộc không đoán ra suy nghĩ trong đầu nàng. Thôi kệ, Trịnh Đậu Đậu sẽ không hại hắn.
Tô Mộc lên xe, cười nói:
- Đậu Đậu, em có thể đừng xuất quỷ nhập thân vậy không? Làm người ta khó mà đề phòng.
Trịnh Đậu Đậu đánh trống lảng:
- Tài xế của anh không tệ.
- A?
Tô Mộc nhìn theo hướng Trịnh Đậu Đậu hếch cằm, sau xe có chiếc xe của hắn theo đuôi không xa không gần. Tính cảnh giác của Đoạn Bằng rất cao, dù không có Tô Mộc ra lệnh vẫn theo đuôi.
Tô Mộc cười nói:
- Trước kia từng làm lính.
Trịnh Đậu Đậu lạnh nhạt nói:
- Người lính này không đơn giản.
Đúng là không đơn giản, lính trinh sát không phải ai cũng làm được, huống chi Đoạn Bằng không phải loại bình hoa mà trải qua rèn luyện. Đoạn Bằng là người của Tô Mộc, hắn có thể suy xét xem nên sắp xếp gã vào đâu. Đoạn Bằng không thể cứ đi theo Tô Mộc mãi được, khi đến lúc cần thả gã đi, ví dụ vào cục công an.
Đầu óc Tô Mộc suy tính nhanh.
Hạt giống nên được trồng sớm, nảy mầm mới nhanh lúc muốn trồng mới bắt tay vào làm thì quá muộn.
Tô Mộc tò mò hỏi:
- Không nói mấy chuyện này. Đậu Đậu, sao em còn ở thịnh Kinh? Không về bộ đội sao?
Thân phận của Trịnh Đậu Đậu đặc biệt, cô không thể luôn ở ngoài mãi.
Trịnh Đậu Đậu mở miệng nói:
- Anh biết khá nhiều về em.
Tô Mộc cười nói:
- Thường thôi, nghe Trịnh Mục nói vài câu.
Tô Mộc không thể bảo ta có Quan Bảng, nhìn thấu chức vụ của cô là giáo quan trung tá bộ đội đặc chủng quân dã chiến. Tô Mộc đành đẩy Trịnh Mục ra, dù sao Trịnh Đậu Đậu sẽ không chất vấn gã. Cá tính như Trịnh Mục rất có thể buột miệng.
Trịnh Đậu Đậu nói:
- Đây là lý do em đến tìm anh.
Tô Mộc khó hiểu hỏi:
- Mục đích gì?
Trịnh Đậu Đậu nói:
- Đến nơi thì biết.
Trịnh Đậu Đậu không nói tiếp, tập trung lái xe. Tô Mộc nhắm mắt lại, hắn không quan tâm mình sẽ đi đâu. Khoảng một tiếng sau xe đậu trước rừng cây trống trải khu ngoại ô thành phố Thành phố Thịnh Kinh.
- Xuống xe!
Trịnh Đậu Đậu bước xuống xe, cô nhìn Tô Mộc chằm chằm:
- Tô Mộc, em không ngại cho anh biết đúng như anh nói, em hiện là quân nhân, lý do tìm anh rất đơn giản. Nghe anh trai nói anh giỏi võ, hôm trong quán rượu em đã kiến thức một chút, bây giờ em khiêu chiến anh.
Tô Mộc kinh ngạc hỏi:
- Khiêu chiến? Trịnh Đậu Đậu, có lầm không vậy? Anh chỉ là cán bộ nhỏ của hương trấn, em khiêu chiến với anh làm gì? Có bị gì không?
Trịnh Đậu Đậu nhướng mày nói:
- Em không bị gì, em tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào. Tô Mộc, đánh một trận với em.
Tô Mộc không sợ hỏi lại:
- Thật sự muốn đánh?
Tô Mộc đi theo sư phụ Mai Tranh, như lão từng nói, đối diện ai định khiêu khích mình điều đầu tiên không phải trốn tránh mà là phản kích.
Trịnh Đậu Đậu trầm giọng nói:
- Phải đánh.
- Nhưng anh chưa bao giờ đánh con gái, Đậu Đậu em là . . .
- Bớt nói nhảm đi, xem chiêu!
Trịnh Đậu Đậu nói đánh liền đánh, mau đến mức không cho Tô Mộc cơ hội thở dốc. Trịnh Đậu Đậu xuất thân lính đặc chủng, giỏi về cầm nã đấu vật. Trịnh Đậu Đậu đã quyết định đánh nhau với Tô Mộc thì sẽ không do dự, hơn nữa hắn dám coi thường nữ nhân, chỉ một điều này Trịnh Đậu Đậu sẽ không tha cho hắn.
Đánh thì đánh!
Đoạn Bằng đứng ở phía xa nhìn hai người đột nhiên đánh nhau, dây thần kinh căng thẳng. Nhưng Đoạn Bằng không lao vào vì gã cảm giác được tuy Trịnh Đậu Đậu tấn công trước nhưng không kèm theo sát ý, chỉ có chiến ý mạnh mẽ.
Tô Mộc là người có thể đánh bại Đoạn Bằng, gã không cho rằng sẽ yếu hơn Trịnh Đậu Đậu bao nhiêu. Trong tình huống đó khó biết ai thắng ai thua.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Đánh nhau thật Tô Mộc mới phát hiện hắn đã xem thường Trịnh Đậu Đậu. Cú đấm quân thể đơn giản qua tay Trịnh Đậu Đậu thì uy lực mạnh hơn rất nhiều. Trịnh Đậu Đậu luôn phán đoán ra điểm yếu chiêu số của đối thủ trong thời gian ngắn nhất, dứt khoát một chiêu cắt đứt công kích. Một cú giật chỏ cũng đem lại tác dụng lớn nhất.
Tiếc rằng Trịnh Đậu Đậu gặp phải Tô Mộc.
Tô Mộc từ nhỏ được Thương Đình đặt nền móng, vào đại học đi theo Mai Tranh tu luyện Hình Ý quyền. Bộ Hình Ý quyền này đừng thấy nó bình thường, mọi người đều biết tên, nhưng chiêu số khác với bên ngoài lưu truyền. Hình Ý quyền này là Mai Tranh trải qua nhiều lần sinh tử thực hành thay đổi cải biên.
Bộ Hình Ý quyền không động thì thôi, động là công kích sấm sét gió rền, liên miên không dứt, mạnh mẽ sắc bén. Một chiêu hổ gầm song quyền đẩy Trịnh Đậu Đậu lùi mấy chục bước.
Trịnh Đậu Đậu trong trẻo nói:
- Không ngờ anh có bản lĩnh thật, hèn gì kiêu ngạo như vậy. Trong số cán bộ thì anh lợi hại nhất.
Tô Mộc cười nói:
- Vậy sao? Thế anh xin đáp lại là trong số người lính thì Đậu Đậu xinh đẹp lạnh lùng nhất.
Gò má Trịnh Đậu Đậu hây hồng:
- Anh . . .! Xem đá!
Chưa từng có ai nói Trịnh Đậu Đậu như vậy, cô cho rằng Tô Mộc ghẹo mình.
Ai dám đùa giỡn ta thì ta đánh ngã kẻ đó.
Trọng quyền như lôi!
Cước đá như điện!
Vuốt sắc bén xé!
Hai người đánh xáp lá cà, có vài lần Tô Mộc cảm giác từ người Trịnh Đậu Đậu cảm giác trùng kích ma sát mãnh liệt. Trịnh Đậu Đậu xuất thân giáo quan, rèn luyện thân thể rất tốt, nhìn cơ bắp xem, quán quân thể hình cũng mặc cảm.
Đoạn Bằng đứng phía xa lẩm bẩm:
- Đổi lại là ta e rằng không đánh lại ai trong hai người.
Đoạn Bằng bị không khí chiến đấu cảm nhiễm, gã như trở lại năm tháng tràn ngập nhiệt huyết và khát vọng.
Ầm!
Hai người không dây dưa lâu, Trịnh Đậu Đậu đánh một quyền đẩy Tô Mộc ngã xuống đất. Khuôn mặt xinh đẹp ướt mồ hôi, giọt mồ hôi rơi xuống mặt Tô Mộc.
Trịnh Đậu Đậu hét to:
- Phục không?
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Em cứ nói đi.
Nhưng tay phải Tô Mộc kiềm chặt cổ tay Trịnh Đậu Đậu, chỉ cần hắn muốn là có thể tùy thời bóp nát cổ họng nàng.
Không có thắng thua, thế hòa.
- Hừ!
Trịnh Đậu Đậu thả Tô Mộc ra, phủi bụi đất dính trên người, mắt sáng rực nói:
- Tô Mộc, theo em làm đi.
----------------------------------
Chương 193: Minh thương dễ tránh, ám tiễn kó phòng
Tô Mộc sửng sốt, cười hỏi lại:
- Theo em làm gì? Ở đây?
- Anh . . .!
Trịnh Đậu Đậu không phải thiếu nữ mới ra đời, cô nghe ra Tô Mộc trêu chọc. Nhưng Trịnh Đậu Đậu không phải mới quen Tô Mộc, cô rất thân với hắn, nên chịu đựng được.
- Nếu anh không sợ em nói cho Diệp Tích thì anh làm tại đây đi.
Tô Mộc bị sặc:
- Khụ khụ!
Tô Mộc chỉ muốn trêu chọc Trịnh Đậu Đậu, nhìn xem nữ nhân lạnh lùng này có biểu hiện gì, ai ngờ tự giơ đá đập trúng chân mình. Nếu bị Diệp Tích biết thì Tô Mộc sẽ bị phạt quỳ.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Đậu Đậu, chúng ta không đùa nữa, anh sẽ không đi theo em.
- Tại sao? Giỏi võ như anh nên làm lính, chỉ cần anh muốn, em bảo đảm trong vòng ba năm sẽ thăng cấp thành trung tá ngay.
Trịnh Đậu Đậu sốt ruột nói:
- Ở trong quân đội cũng là dốc sức cho đất nước, có gì khác nhau? Tô Mộc, anh không thể để tài năng của mình bị lãng phí, em thật lòng mời anh tòng quân.
- Lãng phí?
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Đậu Đậu, nếu trong thời gian chiến tranh, dù em không mời thì anh cũng sẽ dứt khoát vác súng ngay. Nhưng bây giờ là thời kỳ hòa bình, anh không cần làm lính. Lý tưởng của anh là giúp dân, có làm lính hay không chẳng quan trọng.
Lúc trước Mai Tranh không bắt buộc kéo Tô Mộc vào quân đội, càng đừng nói đến Trịnh Đậu Đậu. Tô Mộc không biết Trịnh Đậu Đậu muốn làm gì nhưng đạo khác biệt không chung lối.
- Em . . .
Tô Mộc cười nói:
- Đậu Đậu, thật xin lỗi, anh không bao giờ đồng ý. Được rồi, cảm ơn Đậu Đậu mang anh đến đây chơi hai chiêu. Sau này nếu có rảnh hãy đi Hắc Sơn trấn tìm anh, cái khác không dám nói, anh sẵn sàng mọi lúc so chiêu với em. Vậy đi, anh còn bận việc phải về trấn.
Tô Mộc xoay người đi xa, leo lên xe. Đoạn Bằng nhanh chóng lái xe đi. Trịnh Đậu Đậu nhìn chiếc xe khuất xa, nhếch môi cười khổ.
Mắt Trịnh Đậu Đậu lóe tia sáng lẩm bẩm:
- Bố nói đúng, Tô Mộc tuyệt đối không làm lính. Nhưng không làm lính thì sao? Anh nghĩ có thể cắt đuôi em sao? Tô Mộc, yên tâm đi, em so đấu với anh không đơn giản chấm dứt. Anh đã qua ải, em rất nhanh sẽ tìm anh.
Đoạn Bằng vững vàng lái xe, ngập ngừng muốn nói.
Tô Mộc thấy bộ dáng của Đoạn Bằng thì mỉm cười nói:
- Như thế nào? Xa lạ với tôi vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.
Đoạn Bằng nói:
- Lãnh đạo, mới rồi tôi đã nghe hết. Cô ấy đưa ra điều kiện không tệ, trong vòng ba năm khiến lãnh đạo thăng lên trung tá, tốc độ rất khủng.
Tô Mộc dựa vào lưng ghế:
- Tôi biết.
Mi mắt khép hờ, Tô Mộc nói:
- Vậy thì sao? Chí hướng của tôi không phải làm lính. Hiện tại là thời hòa bình, tuy làm lính là bảo vệ quốc gia nhưng tôi càng muốn thông qua làm quan, tay nắm giữ quyền lực tạo phúc cho dân. Giúp dân chúng sống tốt, anh nói xem có khác gì tôi làm trung tá không?
- Có lý.
Đoạn Bằng gật đầu, nói:
- Nhưng tôi vẫn thấy tiếc.
Tô Mộc cười hỏi:
- Không có gì tiếc hết. Đoạn Bằng, chẳng lẽ anh muốn lái xe cho tôi suốt đời sao?
Đoạn Bằng trầm giọng nói:
- Lãnh đạo, tôi nguyện lý lái xe cho lãnh đạo suốt đời.
Tô Mộc hỏi:
- Làm vậy là không có tương lai, quan trọng là lãng phí nhân tài. Anh có tài, ở lại bên cạnh tôi rất lãng phí. Đừng nói nhiều, tôi biết anh ở trong bộ đội có tiến tu các tri thức văn hóa, có tố chất quân sự rất tốt. Đoạn Bằng, tôi có một đề nghị, anh có từng nghĩ đến đi công an không?
- Công an?
Đoạn Bằng kinh ngạc hỏi:
- Ý của lãnh đạo là muốn tôi vào cục công an?
Tô Mộc cười hỏi:
- Anh thấy sao?
Đoạn Bằng lớn tiếng nói:
- Tôi tạm thời chưa nghĩ gì, nhưng nếu lãnh đạo có lệnh thì tôi sẽ làm theo.
Tô Mộc nói:
- Tốt, anh chỉ cần có thái độ này là được, để tôi lo.
Chiều nay đánh nhau lãng phí nhiều sức lực của Tô Mộc, bây giờ hắn tranh thủ lấy lại sức.
* * *
Ngoại ô thành phố Thành phố Thanh Lâm, Long Tuyền sơn trang.
Tòa sơn trang nằm ở ngoại ô thành phố Thành phố Thanh Lâm thuộc tài sản tư nhân. Sơn trang to lớn sừng sững ở đó, bên trong trang trí hoa lệ, quan trọng là có đủ các phương tiện hưởng thụ. Đã có lệnh cấm đánh bài nhưng trong Long Tuyền sơn trang vẫn mở sòng. Nghỉ ngơi, giải trí là khẩu hiệu của Long Tuyền sơn trang. Trong Thành phố Thanh Lâm không có chốn ăn chơi nào hơn Long Tuyền sơn trang.
Nhưng không phải ai muốn vào Long Tuyền sơn trang cũng được, người tự do ra vào nơi đây không giàu cũng quyền. Ông chủ xí nghiệp giàu sụ, hay cậu ấm con nhà quan. Nơi này có chế độ xét duyệt thân phận nghiêm khắc, không phải hội viên sẽ không cho vào.
Trong chỗ như vậy, tầng cao nhất Long Tuyền sơn trang, có hai người ngồi quanh cái bàn. Nếu Tô Mộc có mặt tại đây sẽ nhận ra ngay, hai người này là Tôn Tân, Hồ Bình bị hắn xử thê thảm.
Hồ Bình lén kinh doanh Long Tuyền sơn trang, Tôn Tân chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần.
Mặt Tôn Tân hung tợn hỏi:
- Hồ Bình, chuyện ta sai ngươi làm đến đâu rồi?
Hồ Bình tranh nói:
- Tôn thiếu gia yên tâm, đã làm xong ổn thỏa. Tô Mộc mà xuất hiện trong Hắc Sơn trấn là sẽ hành động ngay.
Tôn Tân độc ác nói:
- Lần này tuyệt đối không thể để Tô Mộc trở mình được.
- Tên khốn đó dám nhục nhã hai người chúng ta, làm ta mất hết mặt mũi trước ông bô, còn bị cấm túc.
- Hồ Bình ngươi yên tâm, chuyện ta hứa với ngươi chắc chắn sẽ làm được. Bố của ngươi, Hồ thị trưởng tuy đã lui xuống Thành phố Thanh Lâm nhưng lão già nhà ta nói hơi vận động một chút sẽ không lùi đến tuyến thứ hai. Treo chức phó trong tỉnh trực cơ quan không thành vấn đề.
Hồ Bình cười nịnh:
- Tôi biết, cảm ơn Tôn thiếu gia giúp đỡ.
- Tên khốn Tô Mộc nhục nhã ta trong Thịnh Kinh, đã tới lúc tính sổ với hắn.
- Tôn thiếu gia cứ yên tâm thoải mái đi, lão già nhà ta tự mình ra mặt sắp xếp sẽ không có sai lầm. Còn Chu Từ kia không nể mặt Tôn thiếu gia, không chịu đi qua cùng thiếu gia uống rượu, ta cũng không có cách nào.
- Tôi đề nghị dùng thủ đoạn cứng rắn lên, bắt Chu Từ lại, cứ xử cô ta như mọi khi thường làm là được. Không tin Chu Từ sẽ không nghe lời.
Chu Từ, nhắc đến tên này là Tôn Tân nghĩ ngay thân thể thành thục yêu kiều. Lửa dục cháy trong bụng Tôn Tân, gã cố kiềm chế. Bố của Chu Từ là bí thư ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm hiện thời. Lần này Tôn Tân làm chuyện xấu ngay trước mắt Chu Tùng Lan, giờ còn trêu chọc Chu Từ, khi đó Chu Tùng Lan sẽ không nể tình.
Tôn Tân mất kiên nhẫn nói:
- Thôi, chuyện Chu Từ chờ giải quyết xong Tô Mộc rồi tính.
Hồ Bình nói:
- Tôn thiếu gia, ta đi chuẩn bị ngay đây.
Hồ Bình đứng dậy rời đi. Cùng lúc đó, hai nữ nhân mặc hở hang bước tới, các cô cười quyến rũ ngồi bên cạnh Tôn Tân, vươn tay ôm cổ gã. Chốc lát sau trong phòng vang tiếng rên rỉ mất hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.