Chương 219: Ủy ban kỷ luật thành phố âm thầm điều tra.
Ẩn Vi Giả
01/10/2015
Chương 194: Ủy ban kỷ luật thành phố âm thầm điều tra.
Vì còn dư thời gian nên Tô Mộc không kêu Đoạn Bằng đi suốt đêm, từ Thành phố Thịnh Kinh về Thành phố Thanh Lâm đã là buổi tối. Tô Mộc kêu Đoạn Bằng thuê phòng ở lại, từ đây xuất phát về Hắc Sơn trấn khoảng bốn, năm tiếng. Đã lâu Tô Mộc không gặp Chu Từ, hắn nhớ nàng.
Trong di động truyền ra giọng Chu Từ khêu gợi:
- Tướng công, sao nhớ đến gọi cho người ta rồi? Hay không nỡ để người ta tiếp tục ở trong lãnh cung?
Tô Mộc nói:
- Đừng nói nhảm, nếu không muốn gặp anh cứ nói thẳng, anh đi ngay.
Giọng Chu Từ cao vút:
- A? Tướng công đang ở đâu?
Tô Mộc tùy ý nói:
- Em cứ nói đi, anh đang ở bên ngoài nhà hàng Nhã Trúc.
- Chờ, đến ngay!
Chu Từ cúp máy.
Hiện giờ nhà hàng Nhã Trúc lại trở về tay Chu Từ, tuy quá trình thu mua hơi cực nhọc nhưng kết quả tốt đẹp. Nhà hàng Nhã Trúc chưa kinh doanh, còn đang trang hoàng sửa sang. Cửa hàng này ở trong tay Phùng gia chẳng những không lời tiền mà còn thành cục nợ.
Người Phùng gia bất đắc dĩ định bán của nợ đi, Chu Từ chọn ngay lúc đó mua lại. Nhưng vì đoạn thời gian đó quản lý không tốt, nhà hàng Nhã Trúc mù mịt chướng khí. Chu Từ không cho phép tâm huyết một tay cô tạo ra bị phế bỏ, nên dỡ bỏ hết trang hoàng lại, thay máu cho nhà hàng Nhã Trúc.
Chu Từ có tự tin tuyệt đối khi nhà hàng Nhã Trúc lại xuất hiện trước mắt mọi người sẽ là thương hiệu hàng đầu, thành vật khổng lồ không ai sánh bằng trong giới ăn uống.
Tô Mộc nhìn nhà hàng Nhã Trúc đang trang hoàng, sau lưng vang thanh âm dụ dỗ:
- Tướng công đại nhân, đến điều tra sổ sách sao?
Tô Mộc mỉm cười xoay người, ôm Chu Từ vào lòng:
- Điều tra sổ sách? Dù có tra thì cũng là em điều tra anh, nhưng bây giờ so với điều tra sổ sách thì anh muốn điều tra người hơn.
Chu Từ cười khúc khích:
- Tướng công không sợ bị người ta phát hiện?
Tô Mộc hít sâu, mùi thơm riêng biệt của Chu Từ chui vào lỗ mũi:
- Đùa, nơi đây là bãi đỗ xe ngầm Nhã Trúc, đối với bên ngoài là đang trang hòang không kinh doanh. Hơn nửa đêm, em nghĩ còn ai ở đây?
Chu Từ rúc vào ngực Tô Mộc, hai tay ôm cổ hắn, cười dụ dỗ:
- Đi, em đã chuẩn bị đồ ăn khuya.
- Ăn khuya? Giờ anh muốn ăn em hơn.
- Vậy sao? Tướng công còn sức sao?
- Em nói đi.
Vẫn là gian phòng tổng thống xa hoa, tiếng rên rỉ mất hồn vang lên, ánh nến đong đưa, tiếng da thịt va chạm. Hai người thở dốc dừng lại.
Chu Từ mê sảng:
- Chết mất.
Tô Mộc cười nói:
- Đừng chết, nếu em chết thì anh đi đâu tìm nương tử phong tình quyến rũ như em?
Tô Mộc ôm Chu Từ da thịt như ngọc, miệng ngậm điếu thuốc.
Trong làn khói thuốc, Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Hiện tại trọng tâm côg tác tập đoàn Chu thị đặt ở căn cứ lá trà Hắc Sơn trấn hay nhà hàng Nhã Trúc?
Chu Từ nằm xuống ngực Tô Mộc, nói:
- Chỉ cần kiếm được tiền thì em sẽ không bỏ qua. Nhưng căn cứ lá trà đang do Chung Nhan phụ trách, em tập trung vào Nhã Trúc. Không lâu sau Nhã Trúc của em sẽ khai trương lại.
Tô Mộc hỏi:
- Chu Từ, em đã suy nghĩ chưa? Phải làm sao để duẫn tiêm trà chen vào thị trường hiện nay?
Chu Từ tội nghiệp nói:
- Em nghĩ cái gì? Còn có tướng công đây. Tướng công không thể thấy chết mà không cứu.
Tô Mộc thấy bộ dạng Chu Từ nhen nhóm lửa dục mới tắt trong lòng hắn:
- Tiểu yêu tinh!
Chu Từ như yêu tinh, chẳng những có nhiều trò trên giường, và luôn vô tình gợi dậy dục vọng trong hắn.
Tô Mộc nói:
- Anh sẽ sắp xếp chuyện này.
- Em biết ngay tướng công sẽ không bỏ mặc. Tướng công, người ta không biết làm sao đáp tạ, hay người ta lại hầu hạ tướng công một lúc nữa?
Đầu Chu Từ trượt xuống, Tô Mộc cảm giác thân thể tiến vào nơi ấm áp ẩm ướt, cổ họng phát ra tiếng rên thoải mái.
Ngọc ấm ôn nhu hương, xuân ý lan tràn.
Sáng sớm hôm sau, Tô Mộc ngồi xe đi huyện Hình Đường. Tối hôm qua mây mưa khiến Tô Mộc thoải mái vô cùng, bứt rứt đọng trong người được trút ra, cả người hắn nhẹ hẫng. Nhưng Tô Mộc không thư giãn bao lâu, một cú điện thoại làm hắn nhíu mày.
- Tô Mộc, chú đây.
Tô Mộc cười hỏi:
- Chú Từ tìm cháu có chuyện gì? Hay lần trước thứ cháu nói cho Chú Từ đã có manh mối?
Tô Mộc cho rằng Từ Tranh Thành gọi điện thoại là muốn nói việc thiết lập cục quản lý phân công huyện cục công an đã xong.
Biểu tình Từ Tranh Thành nghiêm túc nói:
- Tô Mộc, không phải chuyện này. Chú muốn hỏi có phải gần đây cháu đắc tội với người hay đã làm chuyện gì không?
Nghe giọng điệu của Từ Tranh Thành làm Tô Mộc nhíu mày, trực giác không may tràn ngập trong lòng.
- Không có, Chú Từ cứ nói thẳng, có chuyện gì?
Từ Tranh Thành nghiêm túc nói:
- Theo tin tức đáng tin thì gần đây có nhóm người âm thầm điều tra cháu. Bọn họ tìm những người đứng đầu huyện trực cơ quan, có thường ủy huyện ủy cũng trở thành mục tiêu của bọn họ.
- Bây giờ chuyện chưa công khai nhưng đã ba ngày, bởi vì bọn họ làm rất bí ẩn nên đến nay chưa lộ tiếng gió. Nếu không phải người của chú cẩn thận chú ý thì chú còn không biết.
Tô Mộc kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Lén điều tra cháu? Là ai?
Từ Tranh Thành trả lời:
- Chắc là ủy ban kỷ luật thành phố, nhưng chưa chắc chắn, vì bọn họ không bộc lộ thân phận với chú.
Từ Tranh Thành nói mấy lời này nhưng không ngờ rằng mấy phút sau có hai trong số nhóm người đó đi vào văn phòng của gã, đưa ra bằng chứng thân phận, chính thức điều tra thăm hỏi.
Thật sự là nhân viên công vụ ủy ban kỷ luật thành phố.
Ủy ban kỷ luật thành phố?
Tô Mộc nhíu mày nói:
- Chú Từ chú ý giùm cháu, để cháu tìm cách hỏi thăm xem.
Từ Tranh Thành hung tợn nói:
- Được, Tô Mộc, cháu nhớ là bất cứ lúc nào thì Từ Tranh Thành này cũng sẽ không làm hỏng chuyện của cháu, cứ yên tâm làm việc. Chú chống mắt xem ai dám âm thầm điều tra cháu vào lúc này. ủy ban kỷ luật thành phố thì sao? Không làm theo thứ tự tổ chức, chơi chiêu này, cho rằng ủy ban kỷ luật huyện chúng ta là gì?
Tô Mộc không hùa theo, hắn cúp máy, nhắm mắt bình tĩnh suy nghĩ. Từ khi qua năm mới đến bây giờ Tô Mộc không gây sự gì lớn với ai, sao bỗng dưng ủy ban kỷ luật thành phố đến Hắc Sơn trấn? Người điều động được ủy ban kỷ luật thành phố thì không đơn giản, chẳng lẽ hai ngày trước kéo Mã Tường, Lâm Phong Hợp xuống đài đã đắc tội Triệu Thụy An, bị gã ghi hận, thông qua quan hệ mời người ủy ban kỷ luật thành phố đến?
Không đúng, chắc không phải Triệu Thụy An. Nếu Triệu Thụy An làm như vậy tương đương trở mặt với Nhiếp Việt, còn đắc tội Lâm Trung Hòa ủy ban trấn ủy ban kỷ luật huyện. Triệu Thụy An sẽ không làm điều ngu ngốc này.
Nếu không phải Triệu Thụy An thì là ai?
Người ủy ban kỷ luật thành phố điều tra Tô Mộc, Chu Tùng Lan có biết không? Nếu biết thì tại sao Chu Tùng Lan đồng ý? Nếu không biết thì ai có thể điều động những người này trước mắt Chu Tùng Lan?
Tô Mộc suy tư sự kiện từ đầu đến đuôi, hắn bỗng mở mắt ra, cười khẩy. Mặc kệ là ai ở sau lưng ngầm giở trò, các ngươi xui xẻo rồi. Ta không gây sự không có nghĩa là ta sợ phiền phức, các ngươi chờ đi, để ta điều tra ra là ai làm thì ta không ngại dùng thủ đoạn khác giải quyết các ngươi.
Nghĩ đến đây Tô Mộc gọi điện vào văn phòng Nhiếp Việt.
----------------------------------
Chương 195: Tô Mộc bị bắt
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Bí thư, là cháu đây.
Nhiếp Việt cười hỏi:
- Tô Mộc, sao vậy? Diệp bộ trưởng có nói gì không?
Đổi lại tình huống khác Nhiếp Việt sẽ không hỏi như vậy, nhưng trước khi xuất phát Tô Mộc có báo cáo với gã. Nhiếp Việt biết Tô Mộc đi vì chuyện gì, nếu giả bộ không biết thì hơi giả tạo.
Hiện nay Nhiếp Việt đã chính thức ngồi trên thuyền Lý Hưng Hoa, mà Lý Hưng Hoa là ai? Từng là thư ký của Diệp An Bang, cứ thế tính ra mọi người ngồi chung một chiếc thuyền.
Tô Mộc hỏi:
- Cháu đã báo cáo bản kế hoạch phát triển Hắc Sơn trấn cho Diệp bộ trưởng, Diệp bộ trưởng có một số chỉ thị. Nhưng bí thư, cháu muốn hỏi là chú có biết trong huyện đang xảy ra một việc?
Nhiếp Việt khó hiểu hỏi:
- Cháu nói chuyện gì?
Tô Mộc nói:
- Người ủy ban kỷ luật thành phố âm thầm điều tra cháu.
Giọng Nhiếp Việt the thé:
- Cái gì?
Nhiếp Việt chưa từng nghĩ đến trong huyện có chuyện như thế. Người ủy ban kỷ luật thành phố xuất hiện trong huyện Hình Đường, còn vì điều tra một cán bộ cấp chính khoa.
Chuyện quái quỷ gì đây? Gã không hề nhận được báo cáo về chuyện này.
ủy ban kỷ luật thành phố phá án có tính kỷ luật, nhưng xét cho cùng ủy ban kỷ luật thành phố công tác dưới Đảng ủy lãnh đạo. Nhiếp Việt không quản được ủy ban kỷ luật thành phố nhưng ủy ban kỷ luật huyện thì sao? Chẳng lẽ ủy ban kỷ luật thành phố không tin tưởng ủy ban kỷ luật huyện sao? Dù không tin ủy ban kỷ luật huyện nhưng vì sao điều tra Tô Mộc mà Nhiếp Việt là lãnh đạo chủ quản lại không nhận được thông báo gì?
Tô Mộc không phải ai khác, hắn là bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn đang hừng hực khí thế phát triển, đâu dễ để ủy ban kỷ luật thành phố muốn điều tra liền điều tra?
Không theo quy định, thứ tự sao?
Khiến Nhiếp Việt tức giận nhất là xảy ra chuyện, gã là nhà cầm quyền số một huyện Hình Đường mà hoàn toàn không biết gì. Nếu đương sự Tô Mộc không gọi điện thoại, chẳng lẽ Nhiếp Việt sẽ thành người cuối cùng biết chuyện sao? Nếu thế thì mặt mũi Nhiếp Việt để vào đâu? Trong huyện Hình Đường này gã có địa vị gì?
Đây là chuyện Nhiếp Việt không thể tha thứ.
Nhiếp Việt trầm giọng hỏi:
- Xác định không?
Tô Mộc nói:
- Chắc chắn!
Rầm!
Tô Mộc nghe tiếng đập bàn cái rầm từ đầu dây, tạm dừng giây lát sau giọng Nhiếp Việt trầm ổn vang lên:
- Tô Mộc, ta sẽ điều tra rõ việc này, cháu cứ yên tâm quay về công tác. Yên tâm, có ta ở huyện Hình Đường này trời sẽ không sụp, ta muốn biết là kẻ nào dám phá rối sau lưng.
- Vâng thưa bí thư.
Tô Mộc cúp máy. Tô Mộc không gọi điện cho Chu Tùng Lan, sự việc kỳ lạ, trước khi tìm hiểu rõ ràng hắn không muốn kinh động Chu Tùng Lan.
Tô Mộc nhếch mép:
- Hãy để đám ngưu quỷ xà thần nhảy ra hết đi.
Tô Mộc dặn dò Đoạn Bằng vài câu, chiếc xe chạy thẳng hướng Hắc Sơn trấn.
Tòa nhà trấn ủy Hắc Sơn trấn.
Khi xe của Tô Mộc vào sân, Lâm Thần từ góc bên cạnh chạy tới trước mắt hắn.
Lâm Thần sốt ruột nói:
- Bí thư mau đi đi!
Tô Mộc khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì?
Vẻ mặt Lâm Thần sốt ruột nói:
- Bí thư không biết, trong văn phòng của bí thư có người chờ.
Có người chờ? Tim Tô Mộc rớt cái bịch, hắn dựa vào thân xe, không vội vã lên lầu.
Tô Mộc ung dung hỏi:
- Lâm trưởng trấn, nói chậm chút, có chuyện gì?
Lâm Thần nôn nóng bảo:
- Bí thư, tôi không rõ cụ thể thế nào nhưng vừa rồi bọn họ đi qua, có Đỗ trưởng trấn đi theo. Tôi nghe lén hình như bọn họ là ủy ban kỷ luật thành phố.
Ủy ban kỷ luật thành phố! Quả nhiên là bọn họ!
Tô Mộc nhíu mày hỏi:
- Phạm Kiên Cường đâu?
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô Mộc không tin Phạm Kiên Cường không biết tin gì. Phạm Kiên Cường là chủ nhiệm chính Đảng, thân tín của hắn. Bây giờ Tô Mộc không lo về người ủy ban kỷ luật thành phố mà nghi ngờ Phạm Kiên Cường, nếu bây giờ gã không ra mặt thì hắn sẽ xếp gã vào sổ đen.
Lâm Thần nói vun vào cho Phạm Kiên Cường:
- Bí thư, không thể trách Phạm chủ nhiệm. Từ ngày hôm qua Phạm chủ nhiệm đã không ở trong trấn, Phạm chủ nhiệm đi trong huyện. Những người này mới đến mười mấy phút trước, Phạm chủ nhiệm không hay biết gì.
Nói vậy thì có thể thông cảm.
Tô Mộc không tiếp tục dây dưa vấn đề này, hắn xoay người đi hướng tòa nhà trấn ủy. Người ủy ban kỷ luật thành phố thì sao? Tô Mộc ngồi ngay đứng thẳng, không sợ bị điều tra. Lâm Thần ở phía sau nhìn bộ dáng của Tô Mộc, cắn răng đi theo. Trán Lâm Thần đã đóng dấu Tô Mộc, lúc này không đứng ra bày tỏ trung thành còn chờ tới bao giờ?
Tô Mộc đến bên ngoài cửa văn phòng, quả nhiên có mấy người đứng trong hành lang. Đỗ Kiện đứng bên cạnh, bề ngoài rất nôn nóng nhưng Tô Mộc thấy rõ mắt gã tràn đầy khoái cảm, hận không thể bắt hắn đi ngay.
Trừ Đỗ Kiện ra có ba người, mặc đồ đen, là người ủy ban kỷ luật thành phố. Dẫn đầu ba người là nam nhân trung niên, bộ dạng không nghiêm túc như ủy ban kỷ luật thành phố, trông khá buồn cười.
Nam nhân trung niên lạnh lùng hỏi:
- Anh chính là Tô Mộc?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Đúng là tôi.
Đỗ Kiện ở bên cạnh giới thiệu:
- Bí thư, vị này là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố về mảng tác phong Đảng liêm chính Thành phố Thanh Lâm, Hoàng Hòa Quý.
Tô Mộc lườm Đỗ Kiện, vẻ mặt chẳng hề tôn trọng:
- Các anh là ai?
Hoàng Hòa Quý lấy thẻ công tác ra:
- Chúng tôi là ủy ban kỷ luật thành phố, đây là thẻ công tác của chúng tôi. Tô Mộc, anh liên quan đến có người tố cáo, bây giờ đi theo chúng tôi hiệp trợ điều tra.
Thẻ công tác ghi rõ chức vụ của Hoàng Hòa Quý, đồ thật. Tô Mộc tin tưởng những người này không dám lừa gạt hắn.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Hiệp trợ điều tra? Điều tra cái gì? Các anh là ủy ban kỷ luật thành phố, tôi lại là cán bộ huyện quản. Các anh đến nhờ tôi hiệp trợ điều tra, vậy tại sao người ủy ban kỷ luật huyện không có thông báo gì? Nếu các anh thật sự là ủy ban kỷ luật thành phố xuống thì hãy lấy thủ tục hiệp trợ ra đây, tôi muốn kiểm tra.
Cả sự kiện rất kỳ lạ, trước khi tìm hiểu rõ ràng Tô Mộc sẽ không dễ dàng đi theo đối phương, nếu không dù hắn vô tội cũng sẽ bị vu oan.
Đổi lại người khác sẽ không dám nói kiểu đó với người ủy ban kỷ luật thành phố, nhưng Tô Mộc không sợ. Đừng nói có Nhiếp Việt đứng sau lưng hắn, chỉ tính Chu Tùng Lan, Tô Mộc tin tưởng lôi ra đại nhân vật này thì không ai dám đụng một cọng lông của hắn.
Quan trọng nhất là Tô Mộc cây ngay không sợ bóng xéo. Ta không trái pháp luật phạm pháp, không tin các ngươi làm gì được ta. ủy ban kỷ luật thành phố thì sao? Có thể tùy tiện mang người đi sao?
Hoàng Hòa Quý nghe Tô Mộc cãi lời, nét mặt sa sầm nói:
- Tô Mộc, anh muốn làm cái gì?
- Trong mắt anh còn có tổ chức, kỷ luật không? Chúng tôi dám lại đây mang anh đi hiệp trợ điều tra chút vấn đề đương nhiên là có chứng cứ trong tay.
- Anh muốn thủ tục? Được, anh liên quan đến vấn đề rất nghiêm trọng, chờ chút nữa thủ tục sẽ có ngay. Nhưng trước đó hãy theo ủy ban kỷ luật thành phố, thủ tục đã xong chỉ chờ lãnh đạo phê chỉ thị, anh lập tức đi theo chúng tôi.
- Tô Mộc, anh biết kỷ luật Đảng, đừng gây rắc rối cho tôi.
Hai nam nhân đứng sau lưng Hoàng Hòa Quý tiến lên trước, xem bộ dạng là muốn lôi Tô Mộc ra tòa nhà trấn ủy.
Không khí căng thẳng.
Vì còn dư thời gian nên Tô Mộc không kêu Đoạn Bằng đi suốt đêm, từ Thành phố Thịnh Kinh về Thành phố Thanh Lâm đã là buổi tối. Tô Mộc kêu Đoạn Bằng thuê phòng ở lại, từ đây xuất phát về Hắc Sơn trấn khoảng bốn, năm tiếng. Đã lâu Tô Mộc không gặp Chu Từ, hắn nhớ nàng.
Trong di động truyền ra giọng Chu Từ khêu gợi:
- Tướng công, sao nhớ đến gọi cho người ta rồi? Hay không nỡ để người ta tiếp tục ở trong lãnh cung?
Tô Mộc nói:
- Đừng nói nhảm, nếu không muốn gặp anh cứ nói thẳng, anh đi ngay.
Giọng Chu Từ cao vút:
- A? Tướng công đang ở đâu?
Tô Mộc tùy ý nói:
- Em cứ nói đi, anh đang ở bên ngoài nhà hàng Nhã Trúc.
- Chờ, đến ngay!
Chu Từ cúp máy.
Hiện giờ nhà hàng Nhã Trúc lại trở về tay Chu Từ, tuy quá trình thu mua hơi cực nhọc nhưng kết quả tốt đẹp. Nhà hàng Nhã Trúc chưa kinh doanh, còn đang trang hoàng sửa sang. Cửa hàng này ở trong tay Phùng gia chẳng những không lời tiền mà còn thành cục nợ.
Người Phùng gia bất đắc dĩ định bán của nợ đi, Chu Từ chọn ngay lúc đó mua lại. Nhưng vì đoạn thời gian đó quản lý không tốt, nhà hàng Nhã Trúc mù mịt chướng khí. Chu Từ không cho phép tâm huyết một tay cô tạo ra bị phế bỏ, nên dỡ bỏ hết trang hoàng lại, thay máu cho nhà hàng Nhã Trúc.
Chu Từ có tự tin tuyệt đối khi nhà hàng Nhã Trúc lại xuất hiện trước mắt mọi người sẽ là thương hiệu hàng đầu, thành vật khổng lồ không ai sánh bằng trong giới ăn uống.
Tô Mộc nhìn nhà hàng Nhã Trúc đang trang hoàng, sau lưng vang thanh âm dụ dỗ:
- Tướng công đại nhân, đến điều tra sổ sách sao?
Tô Mộc mỉm cười xoay người, ôm Chu Từ vào lòng:
- Điều tra sổ sách? Dù có tra thì cũng là em điều tra anh, nhưng bây giờ so với điều tra sổ sách thì anh muốn điều tra người hơn.
Chu Từ cười khúc khích:
- Tướng công không sợ bị người ta phát hiện?
Tô Mộc hít sâu, mùi thơm riêng biệt của Chu Từ chui vào lỗ mũi:
- Đùa, nơi đây là bãi đỗ xe ngầm Nhã Trúc, đối với bên ngoài là đang trang hòang không kinh doanh. Hơn nửa đêm, em nghĩ còn ai ở đây?
Chu Từ rúc vào ngực Tô Mộc, hai tay ôm cổ hắn, cười dụ dỗ:
- Đi, em đã chuẩn bị đồ ăn khuya.
- Ăn khuya? Giờ anh muốn ăn em hơn.
- Vậy sao? Tướng công còn sức sao?
- Em nói đi.
Vẫn là gian phòng tổng thống xa hoa, tiếng rên rỉ mất hồn vang lên, ánh nến đong đưa, tiếng da thịt va chạm. Hai người thở dốc dừng lại.
Chu Từ mê sảng:
- Chết mất.
Tô Mộc cười nói:
- Đừng chết, nếu em chết thì anh đi đâu tìm nương tử phong tình quyến rũ như em?
Tô Mộc ôm Chu Từ da thịt như ngọc, miệng ngậm điếu thuốc.
Trong làn khói thuốc, Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Hiện tại trọng tâm côg tác tập đoàn Chu thị đặt ở căn cứ lá trà Hắc Sơn trấn hay nhà hàng Nhã Trúc?
Chu Từ nằm xuống ngực Tô Mộc, nói:
- Chỉ cần kiếm được tiền thì em sẽ không bỏ qua. Nhưng căn cứ lá trà đang do Chung Nhan phụ trách, em tập trung vào Nhã Trúc. Không lâu sau Nhã Trúc của em sẽ khai trương lại.
Tô Mộc hỏi:
- Chu Từ, em đã suy nghĩ chưa? Phải làm sao để duẫn tiêm trà chen vào thị trường hiện nay?
Chu Từ tội nghiệp nói:
- Em nghĩ cái gì? Còn có tướng công đây. Tướng công không thể thấy chết mà không cứu.
Tô Mộc thấy bộ dạng Chu Từ nhen nhóm lửa dục mới tắt trong lòng hắn:
- Tiểu yêu tinh!
Chu Từ như yêu tinh, chẳng những có nhiều trò trên giường, và luôn vô tình gợi dậy dục vọng trong hắn.
Tô Mộc nói:
- Anh sẽ sắp xếp chuyện này.
- Em biết ngay tướng công sẽ không bỏ mặc. Tướng công, người ta không biết làm sao đáp tạ, hay người ta lại hầu hạ tướng công một lúc nữa?
Đầu Chu Từ trượt xuống, Tô Mộc cảm giác thân thể tiến vào nơi ấm áp ẩm ướt, cổ họng phát ra tiếng rên thoải mái.
Ngọc ấm ôn nhu hương, xuân ý lan tràn.
Sáng sớm hôm sau, Tô Mộc ngồi xe đi huyện Hình Đường. Tối hôm qua mây mưa khiến Tô Mộc thoải mái vô cùng, bứt rứt đọng trong người được trút ra, cả người hắn nhẹ hẫng. Nhưng Tô Mộc không thư giãn bao lâu, một cú điện thoại làm hắn nhíu mày.
- Tô Mộc, chú đây.
Tô Mộc cười hỏi:
- Chú Từ tìm cháu có chuyện gì? Hay lần trước thứ cháu nói cho Chú Từ đã có manh mối?
Tô Mộc cho rằng Từ Tranh Thành gọi điện thoại là muốn nói việc thiết lập cục quản lý phân công huyện cục công an đã xong.
Biểu tình Từ Tranh Thành nghiêm túc nói:
- Tô Mộc, không phải chuyện này. Chú muốn hỏi có phải gần đây cháu đắc tội với người hay đã làm chuyện gì không?
Nghe giọng điệu của Từ Tranh Thành làm Tô Mộc nhíu mày, trực giác không may tràn ngập trong lòng.
- Không có, Chú Từ cứ nói thẳng, có chuyện gì?
Từ Tranh Thành nghiêm túc nói:
- Theo tin tức đáng tin thì gần đây có nhóm người âm thầm điều tra cháu. Bọn họ tìm những người đứng đầu huyện trực cơ quan, có thường ủy huyện ủy cũng trở thành mục tiêu của bọn họ.
- Bây giờ chuyện chưa công khai nhưng đã ba ngày, bởi vì bọn họ làm rất bí ẩn nên đến nay chưa lộ tiếng gió. Nếu không phải người của chú cẩn thận chú ý thì chú còn không biết.
Tô Mộc kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Lén điều tra cháu? Là ai?
Từ Tranh Thành trả lời:
- Chắc là ủy ban kỷ luật thành phố, nhưng chưa chắc chắn, vì bọn họ không bộc lộ thân phận với chú.
Từ Tranh Thành nói mấy lời này nhưng không ngờ rằng mấy phút sau có hai trong số nhóm người đó đi vào văn phòng của gã, đưa ra bằng chứng thân phận, chính thức điều tra thăm hỏi.
Thật sự là nhân viên công vụ ủy ban kỷ luật thành phố.
Ủy ban kỷ luật thành phố?
Tô Mộc nhíu mày nói:
- Chú Từ chú ý giùm cháu, để cháu tìm cách hỏi thăm xem.
Từ Tranh Thành hung tợn nói:
- Được, Tô Mộc, cháu nhớ là bất cứ lúc nào thì Từ Tranh Thành này cũng sẽ không làm hỏng chuyện của cháu, cứ yên tâm làm việc. Chú chống mắt xem ai dám âm thầm điều tra cháu vào lúc này. ủy ban kỷ luật thành phố thì sao? Không làm theo thứ tự tổ chức, chơi chiêu này, cho rằng ủy ban kỷ luật huyện chúng ta là gì?
Tô Mộc không hùa theo, hắn cúp máy, nhắm mắt bình tĩnh suy nghĩ. Từ khi qua năm mới đến bây giờ Tô Mộc không gây sự gì lớn với ai, sao bỗng dưng ủy ban kỷ luật thành phố đến Hắc Sơn trấn? Người điều động được ủy ban kỷ luật thành phố thì không đơn giản, chẳng lẽ hai ngày trước kéo Mã Tường, Lâm Phong Hợp xuống đài đã đắc tội Triệu Thụy An, bị gã ghi hận, thông qua quan hệ mời người ủy ban kỷ luật thành phố đến?
Không đúng, chắc không phải Triệu Thụy An. Nếu Triệu Thụy An làm như vậy tương đương trở mặt với Nhiếp Việt, còn đắc tội Lâm Trung Hòa ủy ban trấn ủy ban kỷ luật huyện. Triệu Thụy An sẽ không làm điều ngu ngốc này.
Nếu không phải Triệu Thụy An thì là ai?
Người ủy ban kỷ luật thành phố điều tra Tô Mộc, Chu Tùng Lan có biết không? Nếu biết thì tại sao Chu Tùng Lan đồng ý? Nếu không biết thì ai có thể điều động những người này trước mắt Chu Tùng Lan?
Tô Mộc suy tư sự kiện từ đầu đến đuôi, hắn bỗng mở mắt ra, cười khẩy. Mặc kệ là ai ở sau lưng ngầm giở trò, các ngươi xui xẻo rồi. Ta không gây sự không có nghĩa là ta sợ phiền phức, các ngươi chờ đi, để ta điều tra ra là ai làm thì ta không ngại dùng thủ đoạn khác giải quyết các ngươi.
Nghĩ đến đây Tô Mộc gọi điện vào văn phòng Nhiếp Việt.
----------------------------------
Chương 195: Tô Mộc bị bắt
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Bí thư, là cháu đây.
Nhiếp Việt cười hỏi:
- Tô Mộc, sao vậy? Diệp bộ trưởng có nói gì không?
Đổi lại tình huống khác Nhiếp Việt sẽ không hỏi như vậy, nhưng trước khi xuất phát Tô Mộc có báo cáo với gã. Nhiếp Việt biết Tô Mộc đi vì chuyện gì, nếu giả bộ không biết thì hơi giả tạo.
Hiện nay Nhiếp Việt đã chính thức ngồi trên thuyền Lý Hưng Hoa, mà Lý Hưng Hoa là ai? Từng là thư ký của Diệp An Bang, cứ thế tính ra mọi người ngồi chung một chiếc thuyền.
Tô Mộc hỏi:
- Cháu đã báo cáo bản kế hoạch phát triển Hắc Sơn trấn cho Diệp bộ trưởng, Diệp bộ trưởng có một số chỉ thị. Nhưng bí thư, cháu muốn hỏi là chú có biết trong huyện đang xảy ra một việc?
Nhiếp Việt khó hiểu hỏi:
- Cháu nói chuyện gì?
Tô Mộc nói:
- Người ủy ban kỷ luật thành phố âm thầm điều tra cháu.
Giọng Nhiếp Việt the thé:
- Cái gì?
Nhiếp Việt chưa từng nghĩ đến trong huyện có chuyện như thế. Người ủy ban kỷ luật thành phố xuất hiện trong huyện Hình Đường, còn vì điều tra một cán bộ cấp chính khoa.
Chuyện quái quỷ gì đây? Gã không hề nhận được báo cáo về chuyện này.
ủy ban kỷ luật thành phố phá án có tính kỷ luật, nhưng xét cho cùng ủy ban kỷ luật thành phố công tác dưới Đảng ủy lãnh đạo. Nhiếp Việt không quản được ủy ban kỷ luật thành phố nhưng ủy ban kỷ luật huyện thì sao? Chẳng lẽ ủy ban kỷ luật thành phố không tin tưởng ủy ban kỷ luật huyện sao? Dù không tin ủy ban kỷ luật huyện nhưng vì sao điều tra Tô Mộc mà Nhiếp Việt là lãnh đạo chủ quản lại không nhận được thông báo gì?
Tô Mộc không phải ai khác, hắn là bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn đang hừng hực khí thế phát triển, đâu dễ để ủy ban kỷ luật thành phố muốn điều tra liền điều tra?
Không theo quy định, thứ tự sao?
Khiến Nhiếp Việt tức giận nhất là xảy ra chuyện, gã là nhà cầm quyền số một huyện Hình Đường mà hoàn toàn không biết gì. Nếu đương sự Tô Mộc không gọi điện thoại, chẳng lẽ Nhiếp Việt sẽ thành người cuối cùng biết chuyện sao? Nếu thế thì mặt mũi Nhiếp Việt để vào đâu? Trong huyện Hình Đường này gã có địa vị gì?
Đây là chuyện Nhiếp Việt không thể tha thứ.
Nhiếp Việt trầm giọng hỏi:
- Xác định không?
Tô Mộc nói:
- Chắc chắn!
Rầm!
Tô Mộc nghe tiếng đập bàn cái rầm từ đầu dây, tạm dừng giây lát sau giọng Nhiếp Việt trầm ổn vang lên:
- Tô Mộc, ta sẽ điều tra rõ việc này, cháu cứ yên tâm quay về công tác. Yên tâm, có ta ở huyện Hình Đường này trời sẽ không sụp, ta muốn biết là kẻ nào dám phá rối sau lưng.
- Vâng thưa bí thư.
Tô Mộc cúp máy. Tô Mộc không gọi điện cho Chu Tùng Lan, sự việc kỳ lạ, trước khi tìm hiểu rõ ràng hắn không muốn kinh động Chu Tùng Lan.
Tô Mộc nhếch mép:
- Hãy để đám ngưu quỷ xà thần nhảy ra hết đi.
Tô Mộc dặn dò Đoạn Bằng vài câu, chiếc xe chạy thẳng hướng Hắc Sơn trấn.
Tòa nhà trấn ủy Hắc Sơn trấn.
Khi xe của Tô Mộc vào sân, Lâm Thần từ góc bên cạnh chạy tới trước mắt hắn.
Lâm Thần sốt ruột nói:
- Bí thư mau đi đi!
Tô Mộc khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì?
Vẻ mặt Lâm Thần sốt ruột nói:
- Bí thư không biết, trong văn phòng của bí thư có người chờ.
Có người chờ? Tim Tô Mộc rớt cái bịch, hắn dựa vào thân xe, không vội vã lên lầu.
Tô Mộc ung dung hỏi:
- Lâm trưởng trấn, nói chậm chút, có chuyện gì?
Lâm Thần nôn nóng bảo:
- Bí thư, tôi không rõ cụ thể thế nào nhưng vừa rồi bọn họ đi qua, có Đỗ trưởng trấn đi theo. Tôi nghe lén hình như bọn họ là ủy ban kỷ luật thành phố.
Ủy ban kỷ luật thành phố! Quả nhiên là bọn họ!
Tô Mộc nhíu mày hỏi:
- Phạm Kiên Cường đâu?
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô Mộc không tin Phạm Kiên Cường không biết tin gì. Phạm Kiên Cường là chủ nhiệm chính Đảng, thân tín của hắn. Bây giờ Tô Mộc không lo về người ủy ban kỷ luật thành phố mà nghi ngờ Phạm Kiên Cường, nếu bây giờ gã không ra mặt thì hắn sẽ xếp gã vào sổ đen.
Lâm Thần nói vun vào cho Phạm Kiên Cường:
- Bí thư, không thể trách Phạm chủ nhiệm. Từ ngày hôm qua Phạm chủ nhiệm đã không ở trong trấn, Phạm chủ nhiệm đi trong huyện. Những người này mới đến mười mấy phút trước, Phạm chủ nhiệm không hay biết gì.
Nói vậy thì có thể thông cảm.
Tô Mộc không tiếp tục dây dưa vấn đề này, hắn xoay người đi hướng tòa nhà trấn ủy. Người ủy ban kỷ luật thành phố thì sao? Tô Mộc ngồi ngay đứng thẳng, không sợ bị điều tra. Lâm Thần ở phía sau nhìn bộ dáng của Tô Mộc, cắn răng đi theo. Trán Lâm Thần đã đóng dấu Tô Mộc, lúc này không đứng ra bày tỏ trung thành còn chờ tới bao giờ?
Tô Mộc đến bên ngoài cửa văn phòng, quả nhiên có mấy người đứng trong hành lang. Đỗ Kiện đứng bên cạnh, bề ngoài rất nôn nóng nhưng Tô Mộc thấy rõ mắt gã tràn đầy khoái cảm, hận không thể bắt hắn đi ngay.
Trừ Đỗ Kiện ra có ba người, mặc đồ đen, là người ủy ban kỷ luật thành phố. Dẫn đầu ba người là nam nhân trung niên, bộ dạng không nghiêm túc như ủy ban kỷ luật thành phố, trông khá buồn cười.
Nam nhân trung niên lạnh lùng hỏi:
- Anh chính là Tô Mộc?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Đúng là tôi.
Đỗ Kiện ở bên cạnh giới thiệu:
- Bí thư, vị này là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố về mảng tác phong Đảng liêm chính Thành phố Thanh Lâm, Hoàng Hòa Quý.
Tô Mộc lườm Đỗ Kiện, vẻ mặt chẳng hề tôn trọng:
- Các anh là ai?
Hoàng Hòa Quý lấy thẻ công tác ra:
- Chúng tôi là ủy ban kỷ luật thành phố, đây là thẻ công tác của chúng tôi. Tô Mộc, anh liên quan đến có người tố cáo, bây giờ đi theo chúng tôi hiệp trợ điều tra.
Thẻ công tác ghi rõ chức vụ của Hoàng Hòa Quý, đồ thật. Tô Mộc tin tưởng những người này không dám lừa gạt hắn.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Hiệp trợ điều tra? Điều tra cái gì? Các anh là ủy ban kỷ luật thành phố, tôi lại là cán bộ huyện quản. Các anh đến nhờ tôi hiệp trợ điều tra, vậy tại sao người ủy ban kỷ luật huyện không có thông báo gì? Nếu các anh thật sự là ủy ban kỷ luật thành phố xuống thì hãy lấy thủ tục hiệp trợ ra đây, tôi muốn kiểm tra.
Cả sự kiện rất kỳ lạ, trước khi tìm hiểu rõ ràng Tô Mộc sẽ không dễ dàng đi theo đối phương, nếu không dù hắn vô tội cũng sẽ bị vu oan.
Đổi lại người khác sẽ không dám nói kiểu đó với người ủy ban kỷ luật thành phố, nhưng Tô Mộc không sợ. Đừng nói có Nhiếp Việt đứng sau lưng hắn, chỉ tính Chu Tùng Lan, Tô Mộc tin tưởng lôi ra đại nhân vật này thì không ai dám đụng một cọng lông của hắn.
Quan trọng nhất là Tô Mộc cây ngay không sợ bóng xéo. Ta không trái pháp luật phạm pháp, không tin các ngươi làm gì được ta. ủy ban kỷ luật thành phố thì sao? Có thể tùy tiện mang người đi sao?
Hoàng Hòa Quý nghe Tô Mộc cãi lời, nét mặt sa sầm nói:
- Tô Mộc, anh muốn làm cái gì?
- Trong mắt anh còn có tổ chức, kỷ luật không? Chúng tôi dám lại đây mang anh đi hiệp trợ điều tra chút vấn đề đương nhiên là có chứng cứ trong tay.
- Anh muốn thủ tục? Được, anh liên quan đến vấn đề rất nghiêm trọng, chờ chút nữa thủ tục sẽ có ngay. Nhưng trước đó hãy theo ủy ban kỷ luật thành phố, thủ tục đã xong chỉ chờ lãnh đạo phê chỉ thị, anh lập tức đi theo chúng tôi.
- Tô Mộc, anh biết kỷ luật Đảng, đừng gây rắc rối cho tôi.
Hai nam nhân đứng sau lưng Hoàng Hòa Quý tiến lên trước, xem bộ dạng là muốn lôi Tô Mộc ra tòa nhà trấn ủy.
Không khí căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.