Chương 978: Càng tầm thường càng suy bại
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 981: Càng tầm thường càng suy bại
Khương Mộ Chi thật sự không nghĩ đến Tô Mộc sẽ có quyết đoán như vậy!
Đây là người đi cửa sau sao?
Tiểu bạch kiểm đi cửa sau còn lợi hại như vậy sao?
Thật ra chúng ta có thể báo cảnh sát.
Khương Mộ Chi thấp giọng nói.
Báo cảnh sát?
Tô Mộc cười lạnh.
Khương lão sư, cô sẽ không thật sự ngây thơ cho rằng báo cảnh sát sẽ có tác dụng chứ? Nếu như thật sự báo cảnh sát, có thể giải quyết chuyện này. Nhưng phải biết rằng như vậy sẽ thật sự phiền phức. Từ khi cô bắt đầu báo cảnh sát, tới khi cảnh sát tới đây, trong khoảng thời gian này có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Hơn nữa cô sẽ không thật sự nghĩ người bạn học kia của cô dám làm như vậy, sẽ không có liên quan tới cảnh sát địa phương sao?
Hắn nói thế, khiến Khương Mộ Chi cảm thấy nhất thời không biết phải nói gì.
Bởi vì Khương Mộ Chi biết người bạn học kia của mình, dường như có năng lực không nhỏ ở trong thành phố Tân Khuyết. Nếu không cũng không có khả năng thu xếp cho bốn nữ sinh tới thực tập trong đơn vị như vậy. Giống như lời Tô Mộc nói, Khương Mộ Chi cũng không phải là nữ sinh mới ra đường đời. Cô tất nhiên biết trong xã hội này, có một số việc phát sinh thật sự rất kỳ quặc. Cô cho rằng không nên như vậy, nhưng lại là như vậy. Đây là hiện thực chân thật nhất trong xã hội.
Vậy tại sao anh lại muốn đi cùng chúng ta?
Khương Mộ Chi không cam lòng hỏi.
Tôi sao?
Tô Mộc tươi cười.
Ai bảo cô là nữ lão sư xinh đẹp của tôi. Nếu như tôi không giúp cô vậy tôi nên giúp ai? Thật sự đợi đến khi tốt nghiệp, bị cô gây khó dễ sao? Tôi chẳng qua không muốn thảm như vậy thôi!
Không biết vì sao, khi Khương Mộ Chi nghe nói như vậy, trong lòng cũng không mấy tức giận. Ngược lại, còn có cảm giác ngọt ngào, trước nay chưa từng thấy. Cảm giác ngọt ngào như vậy, trước đây cô tuyệt đối chưa từng cảm nhận qua. Cho nên hiện tại tim Khương Mộ Chi không khỏi đập rộn lên.
Khương lão sư, đi thôi. Nếu như thật sự chậm trễ, không chừng ba nữ sinh kia sẽ thật sự xui xẻo.
Tô Mộc nói.
Đi nhanh một chút!
Khương Mộ Chi nghe được điều này nhất thời khôi phục lại sự tỉnh táo.
Tô Mộc thật sự chỉ muốn ra mặt vì Khương Mộ Chi sao? Lẽ nào Tô Mộc không biết làm như vậy thật sự sẽ rất phiền phức sao? Bởi vì dù sao cũng có liên quan đến nước ngoài. Ở trong nước, đối với xử lý việc ngoại giao, bình thường đều rất nhức đầu. Nhưng Tô Mộc lại làm như vậy. Đây không chỉ là vì Khương Mộ Chi. Phần nhiều chính là trong tim Tô Mộc đầy chính nghĩa. Nếu như gặp phải chuyện này. Tô Mộc sẽ không quan tâm không hỏi tới, vậy những lời Tô Mộc nói với Phong Ký trước đó chẳng phải đều là lời vô nghĩa sao?
Đánh mất lòng chính nghĩa, Tô Mộc còn có mặt mũi đôn đốc kiểm tra thành phố Tân Khuyết?
Đông Anh Thực Phủ.
Nhà hàng này rất hiển nhiên chuyên kinh doanh thức ăn Nhật. Ở chỗ này anh có thể thưởng thức được rất món ăn Nhật với hương vị chính tông. Chỉ cần là người Đảo quốc làm việc ở thành phố Tân Khuyết đều thích tới nơi này. Bởi vì ông chủ phía sau nhà hàng này chính là người Đảo quốc. Ở dưới tình huống như vậy, nơi đây gần như trở thành một Thực Phủ tương tự với đại sứ quán nước Nhật. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người trong nước tới nơi này. Dù sao đồ ăn Nhật vẫn rất có sức hấp dẫn.
Đối với một vài người mà nói, thức ăn Nhật cũng một loại hưởng thụ.
Chỉ có điều hưởng thụ như vậy, Tô Mộc chưa từng nghĩ tới. Cũng không phải Tô Mộc chán ghét thức ăn Nhật tới mức nào. Mà Tô Mộc căn bản chưa từng nghĩ qua sẽ ăn thức ăn Nhật. Ở trong khái niệm của hắn, nói đến ăn cơm, thức ăn trong nước chính là tổ tông!
Là ở đây sao?
Tô Mộc chỉ vào tấm biển hiệu của Đông Anh Thực Phủ hỏi.
Đúng vậy, chính là chỗ này.
Mộc Thanh khẳng định nói.
Vậy cô biết các cô ấy hiện giờ ở đâu không?
Tô Mộc hỏi.
Biết!
Mộc Thanh nói.
Vậy đi thôi!
Tô Mộc bước vào bên trong. Khương Mộ Chi dường như muốn nói điều gì đó, lại không biết nên nói thế nào. Hình như cảm giác được sự do dự của Khương Mộ Chi, Tô Mộc mỉm cười nói:
Khương lão sư, có thể làm phiền cô hiện tại báo cảnh sát, nói Đông Anh Thực Phủ gặp phải đại loạn. Nói vậy, theo địa vị của nhà hàng này, cục cảnh sát gần đó rất nhanh sẽ xuất hiện.
Được!
Khương Mộ Chi gật đầu nói.
Ngay khi Khương Mộ Chi vừa đi vừa báo cảnh sát, Tô Mộc đã trực tiếp đi vào Đông Anh Thực Phủ. Khi Mộc Thanh dẫn theo Tô Mộc bắt đầu đi về hướng phòng Vip ở phía sau, trước mắt chợt xuất hiện hai nam tử mặc áo đen, đeo kính râm. So với bảo tiêu trong ti vi quả thực không khác là mấy.
Đứng lại. Nơi này là nơi tư nhân. Muốn ăn cơm đi phía trước.
A!
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai đột nhiên từ bên trong truyền ra. Khi nghe được tiếng thét chói tai này, sắc mặt Tô Mộc vốn thâm trầm, lúc này lại càng thâm trầm hơn. Hắn không hề nghĩ ngợi trực tiếp vọt tới trước. Hai người mặc áo đen cường tráng nhìn thấy Tô Mộc như vậy, không ngờ lại muốn phá tan phòng tuyến của bọn họ, trên mặt vẫn lộ vẻ xem thường. Chỉ có điều nếu để cho bọn họ biết, ngay vừa nãy, hai người giống như bọn họ đã bị Tô Mộc đánh xỉu nói, chắc hẳn sẽ không khinh thường như vậy.
Cái giá lớn cho sự khinh thường là rất thảm!
Ở trong sự khinh thường như vậy, Tô Mộc rất dễ dàng đánh bại hai người này. Hắn không để ý đến những người còn lại, trực tiếp chạy về phía trước. Dưới sự chỉ dẫn của Mộc Thanh, Tô Mộc hướng về phía một cánh cửa lớn đang đóng chặt, vung mạnh chân lên, quả quyết đá ra.
Ầm ầm.
Cánh cửa kia lập tức bị đá văng ra. Mà khi Tô Mộc đi vào, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy khiến sắc mặt càng thêm âm độc.
Đây quả thực không phải là chuyện mà con người sẽ làm ra!
Trong phòng tổng cộng có ba nam nhân, hai người trong nước, một người Đảo quốc. Không chỉ có ba nam nhân, còn có ba nữ sinh. Hiện tại thần trí các cô có chút mơ mơ màng màng, rõ ràng đã bị đổ thuốc. Ánh mắt của các cô đã bắt đầu lửa nóng, thân thể mềm mại cũng xoay chuyển. Nhưng chút lý trí còn sót lại nói cho các biết hành vi hiện tại là không đúng. Các cô không nên như vậy. Tiếng thét chói tai vừa rồi, chính là do một nữ sinh trong đó theo bản năng hô lên. Cô chính là Dương Di.
Điểm chết người chính là y phục trên người ba nữ sinh này đều đã bị xé rách. Phần vải dính ở trên người ít không nói nổi. Toàn thân lộ ra một cảm giác như ẩn như hiện, khiến người ta kích động.
Dương Di!
Mộc Thanh thét lên, xông lên trước, kéo Dương Di đang ngồi trên ghế sa lon lên, gọi với vẻ khẩn trương. Cùng lúc đó, hai nữ sinh còn lại cũng bị Mộc Thanh kéo lên. Cô kéo tất cả tới bên người, lớn tiếng gọi.
Khương Mộ Chi theo sát phía sau. Khi tiến vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong hai mắt như muốn phun lửa. Nhưng cho dù là vậy, với tính cách của mình, Khương Mộ Chi cũng không mất đi lý trí. Hành động đầu tiên của cô thật sự khiến Tô Mộc phải nhìn lại. Bởi vì Khương Mộ Chi thình lình lấy ra điện thoại, bắt đầu chụp lại cảnh tượng trước mắt.
Tất cả phát sinh trong chớp mắt, cho nên người ở đây đều không kịp phản ứng. Đợi đến khi bọn họ tỉnh táo lại, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ.
Các người là ai? Cút ra ngoài cho tôi!
Người Đảo quốc bộ dạng rất béo tên là Liễu Sinh Nhất Hối, là ông chủ của công ty liên doanh kia. Đêm nay người muốn tới nơi này đùa bỡn đám người Mộc Thanh cũng chính là Liễu Sinh Nhất Hối.
Khương Mộ Chi!
Sau khi đám người Tô Mộc tiến vào, một nam tử trong đó ngạc nhiên đứng lên. Hắn ăn mặc thật ra rất sang trọng, chỉ có điều làm chuyện như vậy, thật sự khiến người ta khinh thường. Nhất là Tô Mộc, hiện tại càng muốn trực tiếp đẩy hắn ngã xuống đất đánh một trận thật đau.
Hắn chính là người bạn học của Khương Mộ Chi kia, tên rất bình thường, là Vương Huy.
Thế nào? Vương Huy, anh biết người phụ nữ này sao?
Liễu Sinh Nhất Hối nhìn thấy Khương Mộ Chi, nhất thời quẳng ba nữ sinh bên cạnh ra sau đầu. So với Khương Mộ Chi, các cô dường như quá ngây ngô. Ở trong lòng Liễu Sinh Nhất Hối, hắn thích nhất vẫn là người phụ nữ giống như Khương Mộ Chi.
Đủ thành thục, đủ hăng hái.
Nếu như được dạy dỗ, tuyệt đối là một tuyệt thế yêu cơ.
Đúng vậy, tôi có biết. Đây là bạn học của tôi.
Vương Huy vội vàng nói.
Đêm nay tôi muốn cô ấy đi theo tôi!
Liễu Sinh Nhất Hối nói thẳng.
Cái này…
Vương Huy do dự nói.
Thế nào? Có vấn đề gì sao?
Liễu Sinh Nhất Hối trừng mắt.
Cái này thật sự có chút vấn đề. Cô ấy không giống với những người phụ nữ khác. Chắc sẽ không làm chuyện này.
Vương Huy nói.
Hai người nói xong chưa? Nếu như nói xong, tất cả đều im miệng cho tôi!
Tô Mộc lạnh lùng đánh ngang lời nói chuyện của hai người. Hắn xoay người nhìn về phía Khương Mộ Chi.
Khương lão sư, đây là bạn học của cô sao? Nếu như có thể, hắn còn muốn đưa cô lên giường với gã béo này? Thật sự không biết trước kia mắt cô đui mù thế nào, lại đưa mấy người Mộc Thanh vào trong tay tên cầm thú này. Nếu như trước đây mắt cô không mù, sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Bị Tô Mộc mắng như thế, Khương Mộ Chi lần đầu tiên không cảm thấy có bất kỳ tức giận nào. Lại nói tiếp, hiện tại trong lòng cô đang có ngọn lửa thiêu đốt. Nếu như dùng ánh mắt có thể giết người, hiện tại Vương Huy đã sớm bị cô giết chết không biết bao nhiêu lần.
Vương Huy, tôi thật sự không ngờ được, anh lại là người như vậy? Ngươi còn biết tổ tông của mình là ai không? Anh còn biết trong huyết quản của mình chảy dòng máu gì không? Lẽ nào anh quên trước đây, khi chúng ta xin học đã từng thề gì sao?
Khương Mộ Chi lạnh lùng quát.
Cô câm miệng cho ta!
Ai ngờ bị Khương Mộ Chi mắng như vậy, Vương Huy lại hoàn toàn không có chút áy náy nào. Cả người vẫn lộ ra một biểu cảm gần như biến thái dữ tợn.
Khương Mộ Chi, cô tính thứ gì? Tôi cần cô tới phê bình giáo dục sao? Cô nghĩ cô là ai? Cô là một tiện nhân tự cho mình là thanh cao. Cô thật sự xem mình là thượng đế sao? Tôi thích làm thế nào thì làm thế ấy. Đó là tự do của tôi. Nếu như cô nhìn không quen, vậy sớm cút xéo cho tôi.
Khương Mộ Chi bị tức giận, sắc mặt tái xanh.
Linh hồn đáng khinh. Thật sự càng đáng khinh càng suy đồi!
Trong lòng Tô Mộc cười lạnh, đi lên trước.
Khương Mộ Chi thật sự không nghĩ đến Tô Mộc sẽ có quyết đoán như vậy!
Đây là người đi cửa sau sao?
Tiểu bạch kiểm đi cửa sau còn lợi hại như vậy sao?
Thật ra chúng ta có thể báo cảnh sát.
Khương Mộ Chi thấp giọng nói.
Báo cảnh sát?
Tô Mộc cười lạnh.
Khương lão sư, cô sẽ không thật sự ngây thơ cho rằng báo cảnh sát sẽ có tác dụng chứ? Nếu như thật sự báo cảnh sát, có thể giải quyết chuyện này. Nhưng phải biết rằng như vậy sẽ thật sự phiền phức. Từ khi cô bắt đầu báo cảnh sát, tới khi cảnh sát tới đây, trong khoảng thời gian này có thể phát sinh rất nhiều chuyện. Hơn nữa cô sẽ không thật sự nghĩ người bạn học kia của cô dám làm như vậy, sẽ không có liên quan tới cảnh sát địa phương sao?
Hắn nói thế, khiến Khương Mộ Chi cảm thấy nhất thời không biết phải nói gì.
Bởi vì Khương Mộ Chi biết người bạn học kia của mình, dường như có năng lực không nhỏ ở trong thành phố Tân Khuyết. Nếu không cũng không có khả năng thu xếp cho bốn nữ sinh tới thực tập trong đơn vị như vậy. Giống như lời Tô Mộc nói, Khương Mộ Chi cũng không phải là nữ sinh mới ra đường đời. Cô tất nhiên biết trong xã hội này, có một số việc phát sinh thật sự rất kỳ quặc. Cô cho rằng không nên như vậy, nhưng lại là như vậy. Đây là hiện thực chân thật nhất trong xã hội.
Vậy tại sao anh lại muốn đi cùng chúng ta?
Khương Mộ Chi không cam lòng hỏi.
Tôi sao?
Tô Mộc tươi cười.
Ai bảo cô là nữ lão sư xinh đẹp của tôi. Nếu như tôi không giúp cô vậy tôi nên giúp ai? Thật sự đợi đến khi tốt nghiệp, bị cô gây khó dễ sao? Tôi chẳng qua không muốn thảm như vậy thôi!
Không biết vì sao, khi Khương Mộ Chi nghe nói như vậy, trong lòng cũng không mấy tức giận. Ngược lại, còn có cảm giác ngọt ngào, trước nay chưa từng thấy. Cảm giác ngọt ngào như vậy, trước đây cô tuyệt đối chưa từng cảm nhận qua. Cho nên hiện tại tim Khương Mộ Chi không khỏi đập rộn lên.
Khương lão sư, đi thôi. Nếu như thật sự chậm trễ, không chừng ba nữ sinh kia sẽ thật sự xui xẻo.
Tô Mộc nói.
Đi nhanh một chút!
Khương Mộ Chi nghe được điều này nhất thời khôi phục lại sự tỉnh táo.
Tô Mộc thật sự chỉ muốn ra mặt vì Khương Mộ Chi sao? Lẽ nào Tô Mộc không biết làm như vậy thật sự sẽ rất phiền phức sao? Bởi vì dù sao cũng có liên quan đến nước ngoài. Ở trong nước, đối với xử lý việc ngoại giao, bình thường đều rất nhức đầu. Nhưng Tô Mộc lại làm như vậy. Đây không chỉ là vì Khương Mộ Chi. Phần nhiều chính là trong tim Tô Mộc đầy chính nghĩa. Nếu như gặp phải chuyện này. Tô Mộc sẽ không quan tâm không hỏi tới, vậy những lời Tô Mộc nói với Phong Ký trước đó chẳng phải đều là lời vô nghĩa sao?
Đánh mất lòng chính nghĩa, Tô Mộc còn có mặt mũi đôn đốc kiểm tra thành phố Tân Khuyết?
Đông Anh Thực Phủ.
Nhà hàng này rất hiển nhiên chuyên kinh doanh thức ăn Nhật. Ở chỗ này anh có thể thưởng thức được rất món ăn Nhật với hương vị chính tông. Chỉ cần là người Đảo quốc làm việc ở thành phố Tân Khuyết đều thích tới nơi này. Bởi vì ông chủ phía sau nhà hàng này chính là người Đảo quốc. Ở dưới tình huống như vậy, nơi đây gần như trở thành một Thực Phủ tương tự với đại sứ quán nước Nhật. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người trong nước tới nơi này. Dù sao đồ ăn Nhật vẫn rất có sức hấp dẫn.
Đối với một vài người mà nói, thức ăn Nhật cũng một loại hưởng thụ.
Chỉ có điều hưởng thụ như vậy, Tô Mộc chưa từng nghĩ tới. Cũng không phải Tô Mộc chán ghét thức ăn Nhật tới mức nào. Mà Tô Mộc căn bản chưa từng nghĩ qua sẽ ăn thức ăn Nhật. Ở trong khái niệm của hắn, nói đến ăn cơm, thức ăn trong nước chính là tổ tông!
Là ở đây sao?
Tô Mộc chỉ vào tấm biển hiệu của Đông Anh Thực Phủ hỏi.
Đúng vậy, chính là chỗ này.
Mộc Thanh khẳng định nói.
Vậy cô biết các cô ấy hiện giờ ở đâu không?
Tô Mộc hỏi.
Biết!
Mộc Thanh nói.
Vậy đi thôi!
Tô Mộc bước vào bên trong. Khương Mộ Chi dường như muốn nói điều gì đó, lại không biết nên nói thế nào. Hình như cảm giác được sự do dự của Khương Mộ Chi, Tô Mộc mỉm cười nói:
Khương lão sư, có thể làm phiền cô hiện tại báo cảnh sát, nói Đông Anh Thực Phủ gặp phải đại loạn. Nói vậy, theo địa vị của nhà hàng này, cục cảnh sát gần đó rất nhanh sẽ xuất hiện.
Được!
Khương Mộ Chi gật đầu nói.
Ngay khi Khương Mộ Chi vừa đi vừa báo cảnh sát, Tô Mộc đã trực tiếp đi vào Đông Anh Thực Phủ. Khi Mộc Thanh dẫn theo Tô Mộc bắt đầu đi về hướng phòng Vip ở phía sau, trước mắt chợt xuất hiện hai nam tử mặc áo đen, đeo kính râm. So với bảo tiêu trong ti vi quả thực không khác là mấy.
Đứng lại. Nơi này là nơi tư nhân. Muốn ăn cơm đi phía trước.
A!
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai đột nhiên từ bên trong truyền ra. Khi nghe được tiếng thét chói tai này, sắc mặt Tô Mộc vốn thâm trầm, lúc này lại càng thâm trầm hơn. Hắn không hề nghĩ ngợi trực tiếp vọt tới trước. Hai người mặc áo đen cường tráng nhìn thấy Tô Mộc như vậy, không ngờ lại muốn phá tan phòng tuyến của bọn họ, trên mặt vẫn lộ vẻ xem thường. Chỉ có điều nếu để cho bọn họ biết, ngay vừa nãy, hai người giống như bọn họ đã bị Tô Mộc đánh xỉu nói, chắc hẳn sẽ không khinh thường như vậy.
Cái giá lớn cho sự khinh thường là rất thảm!
Ở trong sự khinh thường như vậy, Tô Mộc rất dễ dàng đánh bại hai người này. Hắn không để ý đến những người còn lại, trực tiếp chạy về phía trước. Dưới sự chỉ dẫn của Mộc Thanh, Tô Mộc hướng về phía một cánh cửa lớn đang đóng chặt, vung mạnh chân lên, quả quyết đá ra.
Ầm ầm.
Cánh cửa kia lập tức bị đá văng ra. Mà khi Tô Mộc đi vào, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy khiến sắc mặt càng thêm âm độc.
Đây quả thực không phải là chuyện mà con người sẽ làm ra!
Trong phòng tổng cộng có ba nam nhân, hai người trong nước, một người Đảo quốc. Không chỉ có ba nam nhân, còn có ba nữ sinh. Hiện tại thần trí các cô có chút mơ mơ màng màng, rõ ràng đã bị đổ thuốc. Ánh mắt của các cô đã bắt đầu lửa nóng, thân thể mềm mại cũng xoay chuyển. Nhưng chút lý trí còn sót lại nói cho các biết hành vi hiện tại là không đúng. Các cô không nên như vậy. Tiếng thét chói tai vừa rồi, chính là do một nữ sinh trong đó theo bản năng hô lên. Cô chính là Dương Di.
Điểm chết người chính là y phục trên người ba nữ sinh này đều đã bị xé rách. Phần vải dính ở trên người ít không nói nổi. Toàn thân lộ ra một cảm giác như ẩn như hiện, khiến người ta kích động.
Dương Di!
Mộc Thanh thét lên, xông lên trước, kéo Dương Di đang ngồi trên ghế sa lon lên, gọi với vẻ khẩn trương. Cùng lúc đó, hai nữ sinh còn lại cũng bị Mộc Thanh kéo lên. Cô kéo tất cả tới bên người, lớn tiếng gọi.
Khương Mộ Chi theo sát phía sau. Khi tiến vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong hai mắt như muốn phun lửa. Nhưng cho dù là vậy, với tính cách của mình, Khương Mộ Chi cũng không mất đi lý trí. Hành động đầu tiên của cô thật sự khiến Tô Mộc phải nhìn lại. Bởi vì Khương Mộ Chi thình lình lấy ra điện thoại, bắt đầu chụp lại cảnh tượng trước mắt.
Tất cả phát sinh trong chớp mắt, cho nên người ở đây đều không kịp phản ứng. Đợi đến khi bọn họ tỉnh táo lại, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ.
Các người là ai? Cút ra ngoài cho tôi!
Người Đảo quốc bộ dạng rất béo tên là Liễu Sinh Nhất Hối, là ông chủ của công ty liên doanh kia. Đêm nay người muốn tới nơi này đùa bỡn đám người Mộc Thanh cũng chính là Liễu Sinh Nhất Hối.
Khương Mộ Chi!
Sau khi đám người Tô Mộc tiến vào, một nam tử trong đó ngạc nhiên đứng lên. Hắn ăn mặc thật ra rất sang trọng, chỉ có điều làm chuyện như vậy, thật sự khiến người ta khinh thường. Nhất là Tô Mộc, hiện tại càng muốn trực tiếp đẩy hắn ngã xuống đất đánh một trận thật đau.
Hắn chính là người bạn học của Khương Mộ Chi kia, tên rất bình thường, là Vương Huy.
Thế nào? Vương Huy, anh biết người phụ nữ này sao?
Liễu Sinh Nhất Hối nhìn thấy Khương Mộ Chi, nhất thời quẳng ba nữ sinh bên cạnh ra sau đầu. So với Khương Mộ Chi, các cô dường như quá ngây ngô. Ở trong lòng Liễu Sinh Nhất Hối, hắn thích nhất vẫn là người phụ nữ giống như Khương Mộ Chi.
Đủ thành thục, đủ hăng hái.
Nếu như được dạy dỗ, tuyệt đối là một tuyệt thế yêu cơ.
Đúng vậy, tôi có biết. Đây là bạn học của tôi.
Vương Huy vội vàng nói.
Đêm nay tôi muốn cô ấy đi theo tôi!
Liễu Sinh Nhất Hối nói thẳng.
Cái này…
Vương Huy do dự nói.
Thế nào? Có vấn đề gì sao?
Liễu Sinh Nhất Hối trừng mắt.
Cái này thật sự có chút vấn đề. Cô ấy không giống với những người phụ nữ khác. Chắc sẽ không làm chuyện này.
Vương Huy nói.
Hai người nói xong chưa? Nếu như nói xong, tất cả đều im miệng cho tôi!
Tô Mộc lạnh lùng đánh ngang lời nói chuyện của hai người. Hắn xoay người nhìn về phía Khương Mộ Chi.
Khương lão sư, đây là bạn học của cô sao? Nếu như có thể, hắn còn muốn đưa cô lên giường với gã béo này? Thật sự không biết trước kia mắt cô đui mù thế nào, lại đưa mấy người Mộc Thanh vào trong tay tên cầm thú này. Nếu như trước đây mắt cô không mù, sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Bị Tô Mộc mắng như thế, Khương Mộ Chi lần đầu tiên không cảm thấy có bất kỳ tức giận nào. Lại nói tiếp, hiện tại trong lòng cô đang có ngọn lửa thiêu đốt. Nếu như dùng ánh mắt có thể giết người, hiện tại Vương Huy đã sớm bị cô giết chết không biết bao nhiêu lần.
Vương Huy, tôi thật sự không ngờ được, anh lại là người như vậy? Ngươi còn biết tổ tông của mình là ai không? Anh còn biết trong huyết quản của mình chảy dòng máu gì không? Lẽ nào anh quên trước đây, khi chúng ta xin học đã từng thề gì sao?
Khương Mộ Chi lạnh lùng quát.
Cô câm miệng cho ta!
Ai ngờ bị Khương Mộ Chi mắng như vậy, Vương Huy lại hoàn toàn không có chút áy náy nào. Cả người vẫn lộ ra một biểu cảm gần như biến thái dữ tợn.
Khương Mộ Chi, cô tính thứ gì? Tôi cần cô tới phê bình giáo dục sao? Cô nghĩ cô là ai? Cô là một tiện nhân tự cho mình là thanh cao. Cô thật sự xem mình là thượng đế sao? Tôi thích làm thế nào thì làm thế ấy. Đó là tự do của tôi. Nếu như cô nhìn không quen, vậy sớm cút xéo cho tôi.
Khương Mộ Chi bị tức giận, sắc mặt tái xanh.
Linh hồn đáng khinh. Thật sự càng đáng khinh càng suy đồi!
Trong lòng Tô Mộc cười lạnh, đi lên trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.