Chương 977: Cứu mạng!
Ẩn Vi Giả
31/10/2016
Chương 980: Cứu mạng!
Khi Tư Mẫn nói sơ qua những chuyện đã làm đêm đó, đặc biệt là nói đến trọng điểm lúc Tô Mộc chuẩn bị động thủ đối với tập đoàn Tân Duệ, Tư Hảo thật sự không biết phải nói gì. Trong ánh mắt nhìn về phía Tư Mẫn lộ vẻ thất vọng. Tư Hảo biết đó là một khuê nữ bảo bối của mình. Muốn nói đầu óc cô xấu xa, vậy lại không có khả năng. Nhưng có đôi khi lòng dạ hẹp hòi, thật sự không phải là chuyện tốt, ngược lại sẽ là chuyện xấu.
Xác định hắn sẽ động thủ đối với Tân Duệ chúng ta sao?
Tư Hảo trầm giọng hỏi.
Cái này con cũng không thể xác định được. Lúc đó hắn đã nói như vậy. Con làm sao biết được hắn có thể động thủ thật hay không. Chỉ có điều, cha nói xem nếu như hắn thật sự muốn động thủ, có khả năng không? Hiện tại tập đoàn Tân Duệ chúng ta đang phát triển rất tốt. Không phải ai muốn động là có thể động được.
Tư Mẫn nói.
Con biết cái gì chứ! Hiện tại tập đoàn Tân Duệ không đơn giản giống như bề ngoài.
Tư Hảo bất đắc dĩ nói.
Ba, thế nào?
Tư Mẫn không hiểu nói.
Là như thế này…
Khi Tư Hảo nói xong chuyện tập đoàn Tân Duệ, Tư Mẫn cảm giác mình thật sự vác đá đập chân của mình.
Tô Mộc, sẽ không thật sự động thủ đối với chúng ta chứ?
Không thể, tuyệt đối không thể như vậy!
Ba, con tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này phát sinh. Ba yên tâm, con sẽ xử lý tốt chuyện này.
Ánh mắt Tư Mẫn đầy kiên định nói.
Đừng dính vào!
Con biết rồi!
Tư Mẫn quyết định phải đột phá từ chỗ Phong Ký. Mặc dù Tô Mộc đã cảnh cáo cô, nhưng nếu như Phong Ký thật sự rơi vào trong lòng bàn tay mình, Tư Mẫn thật không tin Tô Mộc sẽ động thủ với mình lần nữa!
Thời điểm hai cha con đang thương lượng, Tô Mộc đã tìm được khách sạn. Khách sạn này thật sự không tệ. Ở trong thành phố Tân Khuyết tuyệt đối là chất lượng. Lúc đầu Tô Mộc sở dĩ không lựa chọn khách sạn xa hoa như vậy, đơn giản là vì sợ bị phát hiện. Hiện tại hắn mới phát hiện quan điểm của mình lúc đầu có chút sai lệch. Nếu thật sự sớm vào khách sạn như vậy, ngược lại sẽ không bị phát hiện.
Khách sạn sa hoa nhất, các biện pháp bảo vệ tư liệu đối với khách lại càng nghiêm mật.
Ngay khi Tô Mộc vừa dừng xe trong bãi đỗ xe, khóa xe, bước ra, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu khẽ. Âm thanh như vậy, mơ hồ dường như đang khóc. Điều này làm cho Tô Mộc chợt nhíu mày.
Bãi đậu xe có hơi tối. Bình thường sẽ phát sinh vài chuyện khiến người ta cảm giác khiếp sợ. Tô Mộc vẫn chưa gặp qua bao giờ. Hiện tại gặp phải chuyện như vậy, thật sự khiến hắn có cảm giác may mắn. Chỉ có điều cảm giác như vậy chỉ trong nháy mắt liền biến mất. So với điều này, hiện tại hắn muốn làm nhất chính là nhanh chóng cứu người.
Ai?
Chẳng qua khi Tô Mộc tiến tới chỗ có tiếng kêu khóc. Trước mắt nhìn thấy một cảnh tượng thật sự khiến Tô Mộc cảm thấy bất ngờ. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Mộc cũng khó mà tin được. Trước mắt không ngờ lại chính là Khương Mộ Chi.
Tại sao là chị?
Hai người gần như đồng thời nói. Tô Mộc cảm thấy ngoài ý muốn. Khương Mộ Chi làm sao không kinh hãi. Thế giới này khó tránh khỏi quá nhỏ đi? Phát sinh chuyện như vậy, còn có thể khiến cho cô gặp được Tô Mộc, quả thực chính là bất ngờ trong bất ngờ.
Phải biết rằng hiện tại Khương Mộ Chi đang ở cùng một nữ sinh. Mà ở bên cạnh bọn họ còn có hai người vạm vỡ đang đứng. Trong tay bọn họ nắm chặt gậy bóng chày, trong mắt lộ ra vẻ tham lam háo sắc, đắm đuối quan sát Khương Mộ Chi. Ở trong mắt bọn họ, Khương Mộ Chi đã trở thành con dê nhỏ mỹ vị cho bọn họ. Khương Mộ Chi là loại thành thục tới cực điểm, tùy tiện bóp cái cũng có thể chảy nước. Nếu thật sự có thể ngủ một đêm, sẽ bảo cho bọn họ sống ít mấy năm cũng được.
Mà ở dưới tình thế như vậy, Tô Mộc không ngờ xuất hiện. Hơn nữa nhìn tình huống cũng biết. Điều này khiến hai người vạm vỡ kia lộ ra hung quang.
Tiểu bạch kiểm từ đâu tới, đừng ở đây gây sự, cút ra chỗ khác cho tao. Nếu như chọc giận lão tử, không chừng thiến mày!
Cút đi? Cút đi hắn sẽ không báo cảnh sát sao? Không được, phải giữ hắn lại, cho hắn một trận. Tốt nhất là có thể cắt đầu lưỡi, tránh để hắn nói bậy!
Giỏi!
Khi lời đe dọa như vậy vang lên, Khương Mộ Chi đột nhiên cảm giác được Tô Mộc qua đây là loại hành động sai lầm. Ở trong lòng Khương Mộ Chi, từ trước đến nay cũng không tán thành loại tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân. Bởi vì hiện thực không phải là trên TV. Trong TV xuất hiện những chuyện mà trong hiện tại thật sự rất ít khi gặp phải. Bởi vì anh hùng cuối cùng không có khả năng cứu mỹ nữ, ngược lại còn bị liên lụy khiến anh hùng cũng sẽ bị thu thập. Nói vậy, ngược lại không bằng không cứu.
Nhất là trong tình huống bây giờ đã rất hiển nhiên. Tô Mộc chỉ là một thư sinh mặt trắng như vậy làm sao có thể đánh thắng được hai người này?
Anh vẫn đứng ngây người ra đó làm gì? Nhanh chạy đi. Đi báo cảnh sát đi!
Khương Mộ Chi la lớn.
Khương lão sư, thật ra tôi thật ra rất thích cô bây giờ, có chút tình người.
Tô Mộc mỉm cười nói.
Đã là lúc nào rồi. Anh còn có tâm đứng ở chỗ này nói đùa sao!
Khương Mộ Chi sốt ruột.
Ở đây cameras đã bị hai người bọn họ phá hủy, không có chứng cứ. Anh nhanh chạy ra ngoài báo cảnh sát đi!
Nữ sinh kia lấy dũng khí la lên.
Như vậy sao?
Khóe miệng Tô Mộc cong lên. Cho dù còn không biết tại sao Khương Mộ Chi xuất hiện ở nơi này, nhưng điều này cũng không cản trở Tô Mộc làm những chuyện khác. Ban đầu còn suy nghĩ có máy quay, sợ là sẽ có chút phiền phức. Nhưng bây giờ xem ra thật sự không cần phải lo lắng về điều này. Ngày hôm nay nhẫn nhịn suốt một ngày, hơn nữa vừa rồi lại bị Tư Mẫn trêu chọc, bụng đầy oán khí. Lúc này tất cả đều ầm ầm phát ra. Tô Mộc mỉm cười, đi lên.
Lão Lang, anh nói phải làm sao bây giờ?
Đánh gãy răng hắn!
Ầm ầm!
Khi hai tên cường tráng khua gậy bóng chày trong tay xông lên trước, Khương Mộ Chi đã không đành lòng tiếp tục nhìn nữa, dứt khoát nhắm hai mắt lại. So với để cô nhìn thấy cảnh tượng máu tươi đầm đìa, cô thật sự tình nguyện nhắm mắt lại. Chỉ có điều lần này thật sự liên lụy đến Tô Mộc, không ngờ lại khiến hắn bị liên lụy kéo vào trong.
Nhưng tất cả lại kết thúc!
Gần như ngay khi chuyện vừa phát sinh, tất cả đã tuyên bố kết thúc. Hai người cường tráng kia không thể thương tổn được Tô Mộc, ngược lại còn bị đánh tới cát bay đá lượn. Cây gậy bóng chày trong tay hai người trực tiếp rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu chói tai.
Khương lão sư, cô có thể mở mắt ra!
Tô Mộc cười nói.
Kết thúc rồi sao? Anh không có việc gì chứ?
Khương Mộ Chi kinh sợ nói.
Thế nào? Lẽ nào cô rất hi vọng tôi có việc gì sao?
Tô Mộc cười híp mắt nói.
Hừ!
Khương Mộ Chi rất nhanh lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng, đỡ nữ sinh bên cạnh, giọng điệu gấp gáp hỏi:
Mộc Thanh, em không có việc gì chứ?
Khương lão sư, em không sao!
Hóa ra nữ hài này là Mộc Thanh. Tô Mộc nhìn thấy vẻ ngây thơ trên gương mặt Mộc Thanh. Nếu không có đoán sai, đây hẳn là một sinh viên. Bởi vì ở trên người cô, Tô Mộc có thể cảm giác được khí tức giống như Tô Khả.
Không có việc gì là tốt rồi!
Khương Mộ Chi thở phào một cái.
Nhưng Khương lão sư, Dương Di các cô ấy còn bị nhốt ở quán bar.
Mộc Thanh lo lắng nói.
Em nói cái gì?
Khương Mộ Chi giật mình hỏi.
Hóa ra quan hệ giữa Khương Mộ Chi và Mộc Thanh thật ra rất đơn giản. Mộc Thanh là sinh viên năm thứ tư của đại học Yến Kinh. Lần này cô đến thành phố Tân Khuyết để thực tập. Đi cùng Mộc Thanh tới nơi này còn có ba cô sinh viên khác, đều từ khoa ngoại ngữ của đại học Yến Kinh. Nhưng ngay đêm nay, bốn nữ sinh Mộc Thanh lại bị lãnh đạo đơn vị thực tập bảo tới. Ai ngờ được vốn chỉ là xã giao bình thường, cuối cùng lại liên quan đến loại phục vụ tình dục này.
Bởi vì Mộc Thanh các cô vốn chính là nữ sinh, cho nên căn bản không cần phải che giấu cái gì. Trên người các cô vẫn có loại khí chất này, thật sự khiến mấy nam nhân cảm thấy kích động. Mà ở trong quán bar, ba nữ sinh vẫn bị vây khốn ở bên trong. Hiện tại phát sinh chuyện gì cũng không biết được. Mộc Thanh có thể đi ra ngoài, cũng bởi vì sớm thấy bất ổn, nhân cơ hội mới chạy được ra ngoài.
Mà khi chuồn ra ngoài, chạy đến đây, cô liền gặp phải Khương Mộ Chi. Hai người bị đại hán kia đuổi theo, xuất hiện ở bãi đậu xe. Chuyện xảy ra sau đó, chính là Tô Mộc xuất hiện.
Thời điểm ở khoa ngoại ngữ trong học viện, Mộc Thanh chính là người Khương Mộ Chi coi trọng. Dương Di cũng vậy. Thật ra bốn người các cô có thể đến thành phố Tân Khuyết thực tập, cũng là do Khương Mộ Chi âm thầm giúp một tay. Nhưng dù thế nào Khương Mộ Chi cũng không nghĩ tới, quan hệ thông qua người bạn học kia lại là quan hệ như vậy.
Điều này làm cho Khương Mộ Chi đặc biệt phẫn nộ!
Đơn vị xí nghiệp nước ngoài sao?
Tô Mộc nhíu mày.
Chỗ đơn vị mà bốn nữ sinh Mộc Thanh thực tập là một xí nghiệp nước ngoài. Đây cùng phù hợp với chuyên ngành mà các cô học tập. Xí nghiệp nước ngoài, ai cũng biết, muốn vào, thật sự là chuyện không dễ dàng gì. Hiện tại phát sinh chuyện như vậy, thật ra Tô Mộc không ngờ tới. Bạn học của Khương Mộ Chi sao? Vậy xem ra bữa tiệc đêm nay là do bạn học của cô an bài. Thật sự là cánh rừng chim gì cũng có. Không ngờ không chỉ không xem là nỗi nhục, còn dám cho là quang vinh, ngang nhiên phái người đến đây đuổi theo Mộc Thanh.
Sao kiêu ngạo như vậy!
Là xí nghiệp nước ngoài gì?
Tô Mộc đứng ở bên cạnh hỏi.
Là một xí nghiệp liên doanh Trung Nhật.
Mộc Thanh nói.
Nước Nhật sao?
Tô Mộc gặp phải chuyện này, tâm tình theo bản năng trở nên thâm trầm. Không phải nói hắn tức giận, mà là hắn thật sự không có thiện cảm với người Đảo quốc. Nếu như chuyện này là thật, vậy Tô Mộc càng thấy chán ghét người bạn học của Khương Mộ Chi hơn.
So với người Đảo quốc, Tô Mộc càng căm hận những kẻ bán nước, chó săn, hán gian này hơn!
Nếu như thật sự để Tô Mộc trở lại thời đại đó, người như vậy, đều nên bắn chết!
Hiện tại Khương Mộ Chi cũng thấy hối hận. Sớm biết rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô tuyệt đối sẽ không an bài cho mấy người Mộc Thanh tiến vào xí nghiệp này!
Đi!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Đi đâu?
Khương Mộ Chi theo bản năng hỏi.
Cứu người!
Khi Tư Mẫn nói sơ qua những chuyện đã làm đêm đó, đặc biệt là nói đến trọng điểm lúc Tô Mộc chuẩn bị động thủ đối với tập đoàn Tân Duệ, Tư Hảo thật sự không biết phải nói gì. Trong ánh mắt nhìn về phía Tư Mẫn lộ vẻ thất vọng. Tư Hảo biết đó là một khuê nữ bảo bối của mình. Muốn nói đầu óc cô xấu xa, vậy lại không có khả năng. Nhưng có đôi khi lòng dạ hẹp hòi, thật sự không phải là chuyện tốt, ngược lại sẽ là chuyện xấu.
Xác định hắn sẽ động thủ đối với Tân Duệ chúng ta sao?
Tư Hảo trầm giọng hỏi.
Cái này con cũng không thể xác định được. Lúc đó hắn đã nói như vậy. Con làm sao biết được hắn có thể động thủ thật hay không. Chỉ có điều, cha nói xem nếu như hắn thật sự muốn động thủ, có khả năng không? Hiện tại tập đoàn Tân Duệ chúng ta đang phát triển rất tốt. Không phải ai muốn động là có thể động được.
Tư Mẫn nói.
Con biết cái gì chứ! Hiện tại tập đoàn Tân Duệ không đơn giản giống như bề ngoài.
Tư Hảo bất đắc dĩ nói.
Ba, thế nào?
Tư Mẫn không hiểu nói.
Là như thế này…
Khi Tư Hảo nói xong chuyện tập đoàn Tân Duệ, Tư Mẫn cảm giác mình thật sự vác đá đập chân của mình.
Tô Mộc, sẽ không thật sự động thủ đối với chúng ta chứ?
Không thể, tuyệt đối không thể như vậy!
Ba, con tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này phát sinh. Ba yên tâm, con sẽ xử lý tốt chuyện này.
Ánh mắt Tư Mẫn đầy kiên định nói.
Đừng dính vào!
Con biết rồi!
Tư Mẫn quyết định phải đột phá từ chỗ Phong Ký. Mặc dù Tô Mộc đã cảnh cáo cô, nhưng nếu như Phong Ký thật sự rơi vào trong lòng bàn tay mình, Tư Mẫn thật không tin Tô Mộc sẽ động thủ với mình lần nữa!
Thời điểm hai cha con đang thương lượng, Tô Mộc đã tìm được khách sạn. Khách sạn này thật sự không tệ. Ở trong thành phố Tân Khuyết tuyệt đối là chất lượng. Lúc đầu Tô Mộc sở dĩ không lựa chọn khách sạn xa hoa như vậy, đơn giản là vì sợ bị phát hiện. Hiện tại hắn mới phát hiện quan điểm của mình lúc đầu có chút sai lệch. Nếu thật sự sớm vào khách sạn như vậy, ngược lại sẽ không bị phát hiện.
Khách sạn sa hoa nhất, các biện pháp bảo vệ tư liệu đối với khách lại càng nghiêm mật.
Ngay khi Tô Mộc vừa dừng xe trong bãi đỗ xe, khóa xe, bước ra, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu khẽ. Âm thanh như vậy, mơ hồ dường như đang khóc. Điều này làm cho Tô Mộc chợt nhíu mày.
Bãi đậu xe có hơi tối. Bình thường sẽ phát sinh vài chuyện khiến người ta cảm giác khiếp sợ. Tô Mộc vẫn chưa gặp qua bao giờ. Hiện tại gặp phải chuyện như vậy, thật sự khiến hắn có cảm giác may mắn. Chỉ có điều cảm giác như vậy chỉ trong nháy mắt liền biến mất. So với điều này, hiện tại hắn muốn làm nhất chính là nhanh chóng cứu người.
Ai?
Chẳng qua khi Tô Mộc tiến tới chỗ có tiếng kêu khóc. Trước mắt nhìn thấy một cảnh tượng thật sự khiến Tô Mộc cảm thấy bất ngờ. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Mộc cũng khó mà tin được. Trước mắt không ngờ lại chính là Khương Mộ Chi.
Tại sao là chị?
Hai người gần như đồng thời nói. Tô Mộc cảm thấy ngoài ý muốn. Khương Mộ Chi làm sao không kinh hãi. Thế giới này khó tránh khỏi quá nhỏ đi? Phát sinh chuyện như vậy, còn có thể khiến cho cô gặp được Tô Mộc, quả thực chính là bất ngờ trong bất ngờ.
Phải biết rằng hiện tại Khương Mộ Chi đang ở cùng một nữ sinh. Mà ở bên cạnh bọn họ còn có hai người vạm vỡ đang đứng. Trong tay bọn họ nắm chặt gậy bóng chày, trong mắt lộ ra vẻ tham lam háo sắc, đắm đuối quan sát Khương Mộ Chi. Ở trong mắt bọn họ, Khương Mộ Chi đã trở thành con dê nhỏ mỹ vị cho bọn họ. Khương Mộ Chi là loại thành thục tới cực điểm, tùy tiện bóp cái cũng có thể chảy nước. Nếu thật sự có thể ngủ một đêm, sẽ bảo cho bọn họ sống ít mấy năm cũng được.
Mà ở dưới tình thế như vậy, Tô Mộc không ngờ xuất hiện. Hơn nữa nhìn tình huống cũng biết. Điều này khiến hai người vạm vỡ kia lộ ra hung quang.
Tiểu bạch kiểm từ đâu tới, đừng ở đây gây sự, cút ra chỗ khác cho tao. Nếu như chọc giận lão tử, không chừng thiến mày!
Cút đi? Cút đi hắn sẽ không báo cảnh sát sao? Không được, phải giữ hắn lại, cho hắn một trận. Tốt nhất là có thể cắt đầu lưỡi, tránh để hắn nói bậy!
Giỏi!
Khi lời đe dọa như vậy vang lên, Khương Mộ Chi đột nhiên cảm giác được Tô Mộc qua đây là loại hành động sai lầm. Ở trong lòng Khương Mộ Chi, từ trước đến nay cũng không tán thành loại tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân. Bởi vì hiện thực không phải là trên TV. Trong TV xuất hiện những chuyện mà trong hiện tại thật sự rất ít khi gặp phải. Bởi vì anh hùng cuối cùng không có khả năng cứu mỹ nữ, ngược lại còn bị liên lụy khiến anh hùng cũng sẽ bị thu thập. Nói vậy, ngược lại không bằng không cứu.
Nhất là trong tình huống bây giờ đã rất hiển nhiên. Tô Mộc chỉ là một thư sinh mặt trắng như vậy làm sao có thể đánh thắng được hai người này?
Anh vẫn đứng ngây người ra đó làm gì? Nhanh chạy đi. Đi báo cảnh sát đi!
Khương Mộ Chi la lớn.
Khương lão sư, thật ra tôi thật ra rất thích cô bây giờ, có chút tình người.
Tô Mộc mỉm cười nói.
Đã là lúc nào rồi. Anh còn có tâm đứng ở chỗ này nói đùa sao!
Khương Mộ Chi sốt ruột.
Ở đây cameras đã bị hai người bọn họ phá hủy, không có chứng cứ. Anh nhanh chạy ra ngoài báo cảnh sát đi!
Nữ sinh kia lấy dũng khí la lên.
Như vậy sao?
Khóe miệng Tô Mộc cong lên. Cho dù còn không biết tại sao Khương Mộ Chi xuất hiện ở nơi này, nhưng điều này cũng không cản trở Tô Mộc làm những chuyện khác. Ban đầu còn suy nghĩ có máy quay, sợ là sẽ có chút phiền phức. Nhưng bây giờ xem ra thật sự không cần phải lo lắng về điều này. Ngày hôm nay nhẫn nhịn suốt một ngày, hơn nữa vừa rồi lại bị Tư Mẫn trêu chọc, bụng đầy oán khí. Lúc này tất cả đều ầm ầm phát ra. Tô Mộc mỉm cười, đi lên.
Lão Lang, anh nói phải làm sao bây giờ?
Đánh gãy răng hắn!
Ầm ầm!
Khi hai tên cường tráng khua gậy bóng chày trong tay xông lên trước, Khương Mộ Chi đã không đành lòng tiếp tục nhìn nữa, dứt khoát nhắm hai mắt lại. So với để cô nhìn thấy cảnh tượng máu tươi đầm đìa, cô thật sự tình nguyện nhắm mắt lại. Chỉ có điều lần này thật sự liên lụy đến Tô Mộc, không ngờ lại khiến hắn bị liên lụy kéo vào trong.
Nhưng tất cả lại kết thúc!
Gần như ngay khi chuyện vừa phát sinh, tất cả đã tuyên bố kết thúc. Hai người cường tráng kia không thể thương tổn được Tô Mộc, ngược lại còn bị đánh tới cát bay đá lượn. Cây gậy bóng chày trong tay hai người trực tiếp rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu chói tai.
Khương lão sư, cô có thể mở mắt ra!
Tô Mộc cười nói.
Kết thúc rồi sao? Anh không có việc gì chứ?
Khương Mộ Chi kinh sợ nói.
Thế nào? Lẽ nào cô rất hi vọng tôi có việc gì sao?
Tô Mộc cười híp mắt nói.
Hừ!
Khương Mộ Chi rất nhanh lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng, đỡ nữ sinh bên cạnh, giọng điệu gấp gáp hỏi:
Mộc Thanh, em không có việc gì chứ?
Khương lão sư, em không sao!
Hóa ra nữ hài này là Mộc Thanh. Tô Mộc nhìn thấy vẻ ngây thơ trên gương mặt Mộc Thanh. Nếu không có đoán sai, đây hẳn là một sinh viên. Bởi vì ở trên người cô, Tô Mộc có thể cảm giác được khí tức giống như Tô Khả.
Không có việc gì là tốt rồi!
Khương Mộ Chi thở phào một cái.
Nhưng Khương lão sư, Dương Di các cô ấy còn bị nhốt ở quán bar.
Mộc Thanh lo lắng nói.
Em nói cái gì?
Khương Mộ Chi giật mình hỏi.
Hóa ra quan hệ giữa Khương Mộ Chi và Mộc Thanh thật ra rất đơn giản. Mộc Thanh là sinh viên năm thứ tư của đại học Yến Kinh. Lần này cô đến thành phố Tân Khuyết để thực tập. Đi cùng Mộc Thanh tới nơi này còn có ba cô sinh viên khác, đều từ khoa ngoại ngữ của đại học Yến Kinh. Nhưng ngay đêm nay, bốn nữ sinh Mộc Thanh lại bị lãnh đạo đơn vị thực tập bảo tới. Ai ngờ được vốn chỉ là xã giao bình thường, cuối cùng lại liên quan đến loại phục vụ tình dục này.
Bởi vì Mộc Thanh các cô vốn chính là nữ sinh, cho nên căn bản không cần phải che giấu cái gì. Trên người các cô vẫn có loại khí chất này, thật sự khiến mấy nam nhân cảm thấy kích động. Mà ở trong quán bar, ba nữ sinh vẫn bị vây khốn ở bên trong. Hiện tại phát sinh chuyện gì cũng không biết được. Mộc Thanh có thể đi ra ngoài, cũng bởi vì sớm thấy bất ổn, nhân cơ hội mới chạy được ra ngoài.
Mà khi chuồn ra ngoài, chạy đến đây, cô liền gặp phải Khương Mộ Chi. Hai người bị đại hán kia đuổi theo, xuất hiện ở bãi đậu xe. Chuyện xảy ra sau đó, chính là Tô Mộc xuất hiện.
Thời điểm ở khoa ngoại ngữ trong học viện, Mộc Thanh chính là người Khương Mộ Chi coi trọng. Dương Di cũng vậy. Thật ra bốn người các cô có thể đến thành phố Tân Khuyết thực tập, cũng là do Khương Mộ Chi âm thầm giúp một tay. Nhưng dù thế nào Khương Mộ Chi cũng không nghĩ tới, quan hệ thông qua người bạn học kia lại là quan hệ như vậy.
Điều này làm cho Khương Mộ Chi đặc biệt phẫn nộ!
Đơn vị xí nghiệp nước ngoài sao?
Tô Mộc nhíu mày.
Chỗ đơn vị mà bốn nữ sinh Mộc Thanh thực tập là một xí nghiệp nước ngoài. Đây cùng phù hợp với chuyên ngành mà các cô học tập. Xí nghiệp nước ngoài, ai cũng biết, muốn vào, thật sự là chuyện không dễ dàng gì. Hiện tại phát sinh chuyện như vậy, thật ra Tô Mộc không ngờ tới. Bạn học của Khương Mộ Chi sao? Vậy xem ra bữa tiệc đêm nay là do bạn học của cô an bài. Thật sự là cánh rừng chim gì cũng có. Không ngờ không chỉ không xem là nỗi nhục, còn dám cho là quang vinh, ngang nhiên phái người đến đây đuổi theo Mộc Thanh.
Sao kiêu ngạo như vậy!
Là xí nghiệp nước ngoài gì?
Tô Mộc đứng ở bên cạnh hỏi.
Là một xí nghiệp liên doanh Trung Nhật.
Mộc Thanh nói.
Nước Nhật sao?
Tô Mộc gặp phải chuyện này, tâm tình theo bản năng trở nên thâm trầm. Không phải nói hắn tức giận, mà là hắn thật sự không có thiện cảm với người Đảo quốc. Nếu như chuyện này là thật, vậy Tô Mộc càng thấy chán ghét người bạn học của Khương Mộ Chi hơn.
So với người Đảo quốc, Tô Mộc càng căm hận những kẻ bán nước, chó săn, hán gian này hơn!
Nếu như thật sự để Tô Mộc trở lại thời đại đó, người như vậy, đều nên bắn chết!
Hiện tại Khương Mộ Chi cũng thấy hối hận. Sớm biết rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô tuyệt đối sẽ không an bài cho mấy người Mộc Thanh tiến vào xí nghiệp này!
Đi!
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Đi đâu?
Khương Mộ Chi theo bản năng hỏi.
Cứu người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.