Chương 121: Cha vợ. (2)
Ẩn Vi Giả
23/09/2015
Tô Mộc ăn bữa cơm rất ngon. Món ăn chung một nồi to, có bánh bao chay, bánh bao thịt, trừ không thể uống rượu ra bữa cơm rất chắc bụng. Đối với người làm việc trong công trường thì thế này đã rất tốt. Kiến trúc Lạc thị đứng vững trong huyện Hình Đường nhiều năm không ngã, tất cả nhờ Lạc Khang Hoa chưa từng khắt khe với công nhân dưới tay mình. Đổi lại công ty kiến trúc khác, những công nhân sớm bỏ việc, đâu như kiến trúc Lạc thị rơi vào cảnh khó khăn nhưng không ai đi.
Tô Mộc ăn cơm trưa xong đốt điếu thuốc, trò chuyện với Lạc Khang Hoa. Di động reo chuông, Tô Mộc bắt máy, giọng Chu Từ quyến rũ phát ra từ điện thoại.
Chu Từ quyến rũ hỏi:
- Tướng công đang làm gì?
Tô Mộc cười đáp:
- Phơi nắng thị sát công trường.
Giọng Chu Từ yêu kiều làm người ta nóng hừng hực:
- Liều mạng vậy sao? Có cần nương tử đi qua hầu hạ tướng công đại lão gia không?
Tô Mộc đứng trong góc khuất, giả bộ hung dữ:
- Đừng phát tình với lão công, có tin là khi gặp nhau anh sẽ làm em không xuống giường được hay không?
Chu Từ cười nói:
- Ha ha ha, tin, sao người ta không tin được? Ai không biết gia gia đại lão gia rất uy phong. Nhưng không biết đại lão gia có rảnh không, lên thành phố một chuyến.
Tô Mộc hỏi:
- Lên thành phố làm gì?
Chu Từ nũng nịu:
- Đương nhiên là vì có người muốn gặp anh. Anh không đi cũng phải đi!
Tô Mộc lòng máy động, khiến Chu Từ nói câu này, nguyên Thành phố Thanh Lâm trừ bí thư ủy ban kỷ luật Chu Tùng Lan ra không có người thứ hai.
Là Chu Tùng Lan muốn gặp hắn? Tại sao Chu Tùng Lan muốn gặp Tô Mộc? Chẳng lẽ đã biết quan hệ giữa Tô Mộc và Chu Từ? Không có lý nào, chắc Chu Từ sẽ không ngốc đến mức nói ra hết đi? Hay Chu Tùng Lan nghe tiếng gió từ chỗ nào khác?
Chu Từ hờn dỗi:
- Được rồi, anh cứ xem như đến vì người ta, cùng lắm đêm nay người ta theo anh, muốn gì cũng được.
Thục nữ vô địch, câu này chí lý.
Trong đầu Tô Mộc nhớ đến thân thể mềm mại trưởng thành của Chu Từ, cười nói:
- Được rồi, anh giải quyết công chuyện rồi đi, chắc buổi chiều là đến thành phố. Chờ lúc đó liên lạc sau.
- Tốt, tướng công đi đường chậm chút, người ta rửa sạch chờ anh.
Chu Từ cúp máy. Nếu Tô Mộc có mặt bên cạnh sẽ thấy Chu Từ ném di động xuống đất, ôm con gấu to cười phá lên. Váy hai dây trượt xuống một nửa lộ ra mảng lớn da thịt trắng hồng, quyến rũ ma mị.
Tô Mộc nói đi là đi, hắn trở về Trấn Hắc Sơn, chào Lương Xương Quý rồi đi Thành phố Thanh Lâm. Khoảng bốn, năm giờ chiều Tô Mộc đến thành phố, bấm số di động của Chu Từ. Cô báo địa chỉ, Tô Mộc chạy qua.
Tô Mộc theo người dẫn đường đến gian phòng riêng, đẩy cửa vào. Thấy nam nhân xuất hiện trước mắt, dù Tô Mộc đã chuẩn bị trước nhưng nhịp tim vẫn đập rất nhanh.
Tô Mộc cung kính nói:
- Bí thư Chu!
Đúng vậy, nam nhân trung niên ngồi bên cạnh bàn chính là Chu Tùng Lan, bí thư ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm hiện tại. Một người khiến tất cả cán bộ Đảng viên nhìn thấy sẽ run sợ.
Chu Từ thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không có dáng vẻ dâm đãng như lúc cùng Tô Mộc. Chu Từ đoan trang xa cách.
Nếu không thấy tận mắt Tô Mộc rất khó tưởng tượng sao Chu Từ làm được, sao cô có thể hoàn mỹ dung hợp hai loại cảm giác?
Hôm nay chơi trò gì thế này?
Chu Tùng Lan nho nhã nói:
- Tô Mộc đúng không? Ngồi đi.
Giờ Chu Tùng Lan không làm vẻ mặt bí thư ủy ban kỷ luật lạnh băng, thân thiết như đại chú hàng xóm.
Tô Mộc ngồi xuống:
- Bí thư Chu gọi tôi là tiểu Tô được rồi.
Biểu hiện của Tô Mộc ung dung, ban đầu sửng sốt rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Chu Tùng Lan nhìn thấy hết, thầm khen, không uổng là người chỉ điểm Chu Từ làm ra đại quyết đoán.
Chu Tùng Lan cười hỏi:
- Tiểu Tô có biết tại sao chú mời cháu đến ăn cơm không?
Tô Mộc lắc đầu, thành thật đáp:
- Không biết.
Chu Tùng Lan cảm thán rằng:
- Thật ra cháu nên đoán được. Chú mời cháu đến hoàn toàn là vì Chu Từ. Không ngờ nhiều năm qua là chú liên lụy Từ nhi, sớm biết như vậy chú nên biểu minh thái độ, làm gì đến nỗi hại Từ nhi chịu khổ nhiều năm?
Giọng điệu Chu Tùng Lan cô đơn.
Có chuyện lạ!
Tô Mộc nghe những lời Chu Tùng Lan nói, phân tích tỉ mỉ. Chu Từ chưa kể chuyện gì riêng tư với gã, nhưng cáo già Chu Tùng Lan sao có thể không phát hiện ra? Nếu không lần đầu tiên gặp mặt Chu Tùng Lan đã chẳng nói mấy lời quen thân như thế.
Trước khi xác định ý tưởng của Chu Tùng Lan, Tô Mộc sẽ không tùy tiện tỏ thái độ.
Tô Mộc cười nói:
- Bí thư Chu, đây là điều cháu nên làm. Cháu chỉ trùng hợp gặp, tùy tiện nói vài câu. Người thật sự quyết định là Chị Chu, nếu không phải Chị Chu có quyết đoán thì người ngoài nói nhiều cũng vô dụng.
- Nói đúng.
Chu Tùng Lan yêu thương nhìn Chu Từ:
- Chú có một con gái duy nhất, vốn mong nó sống vui vẻ, ai ngờ sẽ ra thế này. Hừ, cho rằng Chu Tùng Lan ta là hổ giấy sao? Tôi . . .!
Chu Tùng Lan nghĩ đến Chu Từ từng chịu tổn thương thì máu trào lên não, mất kiểm soát, suýt hét rầm lên.
Chu Từ kéo tay Chu Tùng Lan ngăn lại:
- Bố!
Nói sao thì đang ở trước mặt cấp dưới Tô Mộc, hai người lần đầu tiên gặp mặt, Chu Tùng Lan phải kiềm chế chút.
Chu Tùng Lan mỉm cười nói:
- Thất lễ.
Chu Tùng Lan bưng ly rượu lên:
- Mặc kệ thế nào, tóm lại bây giờ Từ nhi đã giải thoát, toàn nhờ công của tiểu Tô. Nào, Chú Chu kính tiểu Tô một ly.
Tô Mộc vội bưng ly rượu lên:
- Chú Chu, là cháu kính người mới đúng.
Chu Tùng Lan đã tự động xưng Chú Chu thì Tô Mộc không ngại leo lên bậc thang theo. Có một bí thư ủy ban kỷ luật làm chú là chuyện tốt.
Chu Từ cười nói:
- Bố, tiểu Tô, chúng ta cạn.
- Cạn!
Muốn lôi kéo quan hệ trong thời gian ngắn nhất thì bàn rượu là nơi tuyệt vời. Đối với người như Chu Tùng Lan, đừng thấy gã là bí thư ủy ban kỷ luật, địa vị cao quyền trọng, nếu bắt được điểm yếu của gã thì rất dễ chinh phục. Điểm yếu của Chu Tùng Lan chính là Chu Từ.
Lúc Chu Từ còn nhỏ mẹ của cô đã chết, nhiều năm qua Chu Tùng Lan một mình nuôi cô đến lớn. Không chút khoa trương khi nói Chu Từ là tất cả với Chu Tùng Lan. Vì Chu Từ, Chu Tùng Lan có thể làm nhiều chuyện, càng đừng nói chỉ việc mời Tô Mộc uống rượu, cảm ơn hắn.
Mấy ly rượu vào bụng, Tô Mộc và Chu Tùng Lan nói chuyện thoải mái hơn ban đầu. Lý do trừ Chu Từ ra còn vì Tô Mộc thông qua kính rượu Chu Tùng Lan được tin tức từ Quan Bảng, khiến hắn trong thời gian ngắn toàn nói về đề tài gã thích nhất.
Tên: Chu Tùng Lan.
Chức vụ: Thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm.
Yêu thích: Thư pháp, văn phòng tứ bảo.
Độ thân mật: Năm mươi.
Độ thân mật năm mươi nghĩa là Chu Tùng Lan rất có hảo cảm với Tô Mộc, cũng vì số điểm hảo cảm này khiến hắn yên tâm trò chuyện với gã. Trừ cần kiêng dè ra, Tô Mộc nói chuyện rất thả lỏng. Thứ khác có lẽ Tô Mộc không hiểu nhưng hắn từ nhỏ theo Thương Đình học thư pháp, có thể trổ tài khoe khoang.
Tô Mộc ăn cơm trưa xong đốt điếu thuốc, trò chuyện với Lạc Khang Hoa. Di động reo chuông, Tô Mộc bắt máy, giọng Chu Từ quyến rũ phát ra từ điện thoại.
Chu Từ quyến rũ hỏi:
- Tướng công đang làm gì?
Tô Mộc cười đáp:
- Phơi nắng thị sát công trường.
Giọng Chu Từ yêu kiều làm người ta nóng hừng hực:
- Liều mạng vậy sao? Có cần nương tử đi qua hầu hạ tướng công đại lão gia không?
Tô Mộc đứng trong góc khuất, giả bộ hung dữ:
- Đừng phát tình với lão công, có tin là khi gặp nhau anh sẽ làm em không xuống giường được hay không?
Chu Từ cười nói:
- Ha ha ha, tin, sao người ta không tin được? Ai không biết gia gia đại lão gia rất uy phong. Nhưng không biết đại lão gia có rảnh không, lên thành phố một chuyến.
Tô Mộc hỏi:
- Lên thành phố làm gì?
Chu Từ nũng nịu:
- Đương nhiên là vì có người muốn gặp anh. Anh không đi cũng phải đi!
Tô Mộc lòng máy động, khiến Chu Từ nói câu này, nguyên Thành phố Thanh Lâm trừ bí thư ủy ban kỷ luật Chu Tùng Lan ra không có người thứ hai.
Là Chu Tùng Lan muốn gặp hắn? Tại sao Chu Tùng Lan muốn gặp Tô Mộc? Chẳng lẽ đã biết quan hệ giữa Tô Mộc và Chu Từ? Không có lý nào, chắc Chu Từ sẽ không ngốc đến mức nói ra hết đi? Hay Chu Tùng Lan nghe tiếng gió từ chỗ nào khác?
Chu Từ hờn dỗi:
- Được rồi, anh cứ xem như đến vì người ta, cùng lắm đêm nay người ta theo anh, muốn gì cũng được.
Thục nữ vô địch, câu này chí lý.
Trong đầu Tô Mộc nhớ đến thân thể mềm mại trưởng thành của Chu Từ, cười nói:
- Được rồi, anh giải quyết công chuyện rồi đi, chắc buổi chiều là đến thành phố. Chờ lúc đó liên lạc sau.
- Tốt, tướng công đi đường chậm chút, người ta rửa sạch chờ anh.
Chu Từ cúp máy. Nếu Tô Mộc có mặt bên cạnh sẽ thấy Chu Từ ném di động xuống đất, ôm con gấu to cười phá lên. Váy hai dây trượt xuống một nửa lộ ra mảng lớn da thịt trắng hồng, quyến rũ ma mị.
Tô Mộc nói đi là đi, hắn trở về Trấn Hắc Sơn, chào Lương Xương Quý rồi đi Thành phố Thanh Lâm. Khoảng bốn, năm giờ chiều Tô Mộc đến thành phố, bấm số di động của Chu Từ. Cô báo địa chỉ, Tô Mộc chạy qua.
Tô Mộc theo người dẫn đường đến gian phòng riêng, đẩy cửa vào. Thấy nam nhân xuất hiện trước mắt, dù Tô Mộc đã chuẩn bị trước nhưng nhịp tim vẫn đập rất nhanh.
Tô Mộc cung kính nói:
- Bí thư Chu!
Đúng vậy, nam nhân trung niên ngồi bên cạnh bàn chính là Chu Tùng Lan, bí thư ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm hiện tại. Một người khiến tất cả cán bộ Đảng viên nhìn thấy sẽ run sợ.
Chu Từ thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không có dáng vẻ dâm đãng như lúc cùng Tô Mộc. Chu Từ đoan trang xa cách.
Nếu không thấy tận mắt Tô Mộc rất khó tưởng tượng sao Chu Từ làm được, sao cô có thể hoàn mỹ dung hợp hai loại cảm giác?
Hôm nay chơi trò gì thế này?
Chu Tùng Lan nho nhã nói:
- Tô Mộc đúng không? Ngồi đi.
Giờ Chu Tùng Lan không làm vẻ mặt bí thư ủy ban kỷ luật lạnh băng, thân thiết như đại chú hàng xóm.
Tô Mộc ngồi xuống:
- Bí thư Chu gọi tôi là tiểu Tô được rồi.
Biểu hiện của Tô Mộc ung dung, ban đầu sửng sốt rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Chu Tùng Lan nhìn thấy hết, thầm khen, không uổng là người chỉ điểm Chu Từ làm ra đại quyết đoán.
Chu Tùng Lan cười hỏi:
- Tiểu Tô có biết tại sao chú mời cháu đến ăn cơm không?
Tô Mộc lắc đầu, thành thật đáp:
- Không biết.
Chu Tùng Lan cảm thán rằng:
- Thật ra cháu nên đoán được. Chú mời cháu đến hoàn toàn là vì Chu Từ. Không ngờ nhiều năm qua là chú liên lụy Từ nhi, sớm biết như vậy chú nên biểu minh thái độ, làm gì đến nỗi hại Từ nhi chịu khổ nhiều năm?
Giọng điệu Chu Tùng Lan cô đơn.
Có chuyện lạ!
Tô Mộc nghe những lời Chu Tùng Lan nói, phân tích tỉ mỉ. Chu Từ chưa kể chuyện gì riêng tư với gã, nhưng cáo già Chu Tùng Lan sao có thể không phát hiện ra? Nếu không lần đầu tiên gặp mặt Chu Tùng Lan đã chẳng nói mấy lời quen thân như thế.
Trước khi xác định ý tưởng của Chu Tùng Lan, Tô Mộc sẽ không tùy tiện tỏ thái độ.
Tô Mộc cười nói:
- Bí thư Chu, đây là điều cháu nên làm. Cháu chỉ trùng hợp gặp, tùy tiện nói vài câu. Người thật sự quyết định là Chị Chu, nếu không phải Chị Chu có quyết đoán thì người ngoài nói nhiều cũng vô dụng.
- Nói đúng.
Chu Tùng Lan yêu thương nhìn Chu Từ:
- Chú có một con gái duy nhất, vốn mong nó sống vui vẻ, ai ngờ sẽ ra thế này. Hừ, cho rằng Chu Tùng Lan ta là hổ giấy sao? Tôi . . .!
Chu Tùng Lan nghĩ đến Chu Từ từng chịu tổn thương thì máu trào lên não, mất kiểm soát, suýt hét rầm lên.
Chu Từ kéo tay Chu Tùng Lan ngăn lại:
- Bố!
Nói sao thì đang ở trước mặt cấp dưới Tô Mộc, hai người lần đầu tiên gặp mặt, Chu Tùng Lan phải kiềm chế chút.
Chu Tùng Lan mỉm cười nói:
- Thất lễ.
Chu Tùng Lan bưng ly rượu lên:
- Mặc kệ thế nào, tóm lại bây giờ Từ nhi đã giải thoát, toàn nhờ công của tiểu Tô. Nào, Chú Chu kính tiểu Tô một ly.
Tô Mộc vội bưng ly rượu lên:
- Chú Chu, là cháu kính người mới đúng.
Chu Tùng Lan đã tự động xưng Chú Chu thì Tô Mộc không ngại leo lên bậc thang theo. Có một bí thư ủy ban kỷ luật làm chú là chuyện tốt.
Chu Từ cười nói:
- Bố, tiểu Tô, chúng ta cạn.
- Cạn!
Muốn lôi kéo quan hệ trong thời gian ngắn nhất thì bàn rượu là nơi tuyệt vời. Đối với người như Chu Tùng Lan, đừng thấy gã là bí thư ủy ban kỷ luật, địa vị cao quyền trọng, nếu bắt được điểm yếu của gã thì rất dễ chinh phục. Điểm yếu của Chu Tùng Lan chính là Chu Từ.
Lúc Chu Từ còn nhỏ mẹ của cô đã chết, nhiều năm qua Chu Tùng Lan một mình nuôi cô đến lớn. Không chút khoa trương khi nói Chu Từ là tất cả với Chu Tùng Lan. Vì Chu Từ, Chu Tùng Lan có thể làm nhiều chuyện, càng đừng nói chỉ việc mời Tô Mộc uống rượu, cảm ơn hắn.
Mấy ly rượu vào bụng, Tô Mộc và Chu Tùng Lan nói chuyện thoải mái hơn ban đầu. Lý do trừ Chu Từ ra còn vì Tô Mộc thông qua kính rượu Chu Tùng Lan được tin tức từ Quan Bảng, khiến hắn trong thời gian ngắn toàn nói về đề tài gã thích nhất.
Tên: Chu Tùng Lan.
Chức vụ: Thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban kỷ luật Thành phố Thanh Lâm.
Yêu thích: Thư pháp, văn phòng tứ bảo.
Độ thân mật: Năm mươi.
Độ thân mật năm mươi nghĩa là Chu Tùng Lan rất có hảo cảm với Tô Mộc, cũng vì số điểm hảo cảm này khiến hắn yên tâm trò chuyện với gã. Trừ cần kiêng dè ra, Tô Mộc nói chuyện rất thả lỏng. Thứ khác có lẽ Tô Mộc không hiểu nhưng hắn từ nhỏ theo Thương Đình học thư pháp, có thể trổ tài khoe khoang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.