Quan Bảng

Chương 120: Cha vợ. (1)

Ẩn Vi Giả

23/09/2015

Quan trường có nhiều quy tắc ngầm, thứ tự ra phòng họp là một trong số dó. Nhiều lúc bí thư như Lương Xương Quý sẽ đến vào phút cuối, cho thấy mình quan trọng. Còn lúc đi thì là người thứ nhất ra ngoài, đi ngay sau là nhà cầm quyền thứ hai.

Nhưng Trấn Hắc Sơn không có nhiều quy tắc, mấy người kia biết Tô Mộc thói quen họp xong sẽ ngồi lại một lúc. Không ai biết Tô Mộc suy nghĩ điều gì, bọn họ chỉ biết mình không cần ở lại đây.

Mã Tường cười nói:

- Tô trưởng trấn, mới rồi tôi không có ý gì khác, xin Tô trưởng trấn đừng hiểu lầm.

Tô Mộc mỉm cười:

- Hiểu lầm cái gì? Đều là vì công tác.

Mã Tường cười tủm tỉm:

- Đúng vậy! Tất cả vì công tác, tôi cũng muốn Trấn Hắc Sơn phát triển. Tô trưởng trấn chạy được hạng mục, chờ đến lúc tôi sẽ đi trong huyện khiến huyện đầu tư nhiều vào Trấn Hắc Sơn. Tô trưởng trấn thấy tôi nói có đúng không?

- Vậy xin làm phiền đồng chí Mã.

Tô Mộc đưa điếu thuốc lá qua:

- Mời hút thuốc.

Mã Tường nhận lấy:

- Thuốc lá của trưởng trấn không phải ai cũng được hút, ha ha, vậy tôi xin nhận.

Mã Tường châm thuốc lá, hút phì phèo rời đi.

Ngón tay hai người chạm nhau, Quan Bảng xoay tròn hiện ra độ thân mật của Mã Tường chỉ khoảng hai mươi, giữ mức cơ bản nhất.

Tô Mộc hút thuốc, xuyên qua làn khói nhìn bóng lưng Mã Tường.

Tô Mộc trầm ngâm nói:

- Không kiềm nén nữa sắp múa sao?

Tô Mộc ra khỏi phòng họp, trở về văn phòng, đọc những văn kiện tích lũy mấy hôm nay. Ngoài cửa vang tiếng gõ.

- Vào đi.

Lâm Thần cười nói:

- Tô trưởng trấn, chắc không quấy rầy trưởng trấn? Tôi muốn báo cáo công tác.

Tô Mộc chào hỏi:

- Đương nhiên không, Lâm chủ nhiệm ngồi xuống rồi nói.

Lâm Thần rất tự giác, bước vào phòng liền rút ra xấp văn kiện đặt xuống bàn, bắt đầu báo cáo. Lâm Thần kể lại sự kiện mấy ngày nay trong Trấn Hắc Sơn, không có gì lớn. Trọng điểm là công trình xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ.



Tấm biển kiến trúc Lạc thị không tệ, Lạc Khang Hoa quyết tâm xây dựng trường tiểu học thật tốt. Giờ đã xây lên cái khung, vì chỉ là trường tiểu học nên công trình không to, trong vòng một tháng sẽ xây xong.

Tô Mộc cười nói:

- Lát nữa rảnh tôi sẽ đi qua xem, có một số việc cần dặn dò Lạc Khang Hoa.

Lâm Thần nhỏ giọng nói:

- Tô trưởng trấn, có chút chuyện nên cảnh giác.

Tô Mộc tùy ý hỏi:

- Chuyện gì?

Lâm Thần nói:

- Không biết sao mấy ngày nay Mã trưởng trấn hành động rất hăng, chẳng những hay cùng Lâm trưởng trấn uống rượu, rảnh rỗi sẽ đi mấy cơ quan trấn ngồi. Dường như đám người kia nghe được tin tức gì, ba ngày hai lần xếp hàng báo cáo công tác với Mã trưởng trấn. Tô trưởng trấn cũng biết Mã trưởng trấn phụ trách phương hướng không dính dáng gì bọn họ, dù cần báo cáo công tác thì cũng nên đến chỗ Tô trưởng trấn mới đúng.

Lâm Thần nói rất thẳng, gã ỷ vào mình được Tô Mộc đề bạt, bây giờ đóng cửa nói chuyện nên không kiêng dè gì.

Tô Mộc không để bụng:

- Biết rồi.

Lâm Thần thấy Tô Mộc hờ hững thì không khuyên thêm:

- Vậy trưởng trấn làm việc đi, tôi ra ngoài.

Lâm Thần đứng dậy bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Tô Mộc cười càng bí hiểm. Không ngờ người thứ nhất nhảy nhót sẽ là ngươi.

Mã Tường ỷ vào cái gì, Tô Mộc biết rõ ràng. Lý Nhai và Tiết Phong bị song quy, Mã Tường thấy cơ hội Triệu Thụy An trèo cao đã đến nên mới dám làm vậy.

Sáng nay Tạ Văn bị song quy càng cổ vũ Mã Tường nổi can đảm. Khiến Tô Mộc khó hiểu là tại sao Triệu Thụy An hờ hững với hắn? Chẳng lẽ Triệu Thụy An bận rộn giành bí thư huyện ủy nên quên hắn?

Tô Mộc không nghĩ ra, tạm thời gác chuyện này sang một bên. Xe đến trước núi ắt có đường, giờ Tô Mộc có chuyện càng quan trọng hơn cần làm. Nghĩ đến đây Tô Mộc đứng dậy đi hướng Thôn Đại Liễu Thụ, khoảng giữa trưa thì tới.

Đúng như Lâm Thần báo cáo, tấm biển kiến trúc Lạc thị cứng rắn, phế tích ngày xưa đã không còn, căn nhà ba tầng đã lắp dàn giáo. Đủ loại thanh âm vang lên, không ai làm biếng, mọi người hì hục đuổi kịp thời gian.

Lạc Khang Hoa thấy Tô Mộc liền chạy tới:

- Ôi chao, là Tô trưởng trấn đây mà. Sao Tô trưởng trấn có rảnh đến chỗ này?

Vẻ mặt nhăn nhó không còn, Lạc Khang Hoa tự tin hơn nhiều, chẳng qua lăn lộn bên ngoài lâu làm da gã ngăm đen.

Tô Mộc cười nói:

- Lạc tổng, tôi chỉ đến đây đi dạo, không có việc gì, mặc kệ tôi.



Lạc Khang Hoa đưa mũ bảo hổ:

- Sao có thể? Tô trưởng trấn đội mũ bảo hộ vào đi, tôi dẫn Tô trưởng trấn đi xem.

Tô Mộc đội mũ vào, đi theo Lạc Khang Hoa tham quan.

- Chỗ đó là tòa nhà dạy học, hai tầng, xây mười phòng học, tuyệt đối đủ dùng. Chỗ kia là ký túc xá giáo sư, cũng hai tầng. Chỗ kia thì theo Tô trưởng trấn dặn định xây thành thư viện. Nơi đó là sân thể dục, sẽ trải thảm cỏ. Trấn Hắc Sơn thiếu cái gì chứ không thiếu mấy thứ này.

- Tô trưởng trấn thấy nhà trệt bên kia không? Kiến trúc Lạc thị chúng tôi cố ý xây nhà ăn. Nơi này có nhiều học sinh, mỗi ngày đi đường núi rất lâu, đến đây thì cơm đã nguội, rất đáng thương. Chúng tôi xây nhà ăn chỉ vì ít nhất cho đám trẻ có thể hâm nóng cơm.

- Tô trưởng trấn, mấy gian nhà trệt chỗ đó dùng để xây ký túc xá. Nền móng chỗ này tốt, có thể xây rất nhanh. Cộng thêm thôn dân gần Trấn Hắc Sơn khi rảnh rỗi sẽ đến hỗ trợ, tôi bảo đảm bàn giao công trình đúng thời hạn.

- Tô trưởng trấn thấy còn gì cần sửa không?

Tô Mộc thoải mái lắng nghe, kiến trúc xây không tệ. Lạc Khang Hoa nghĩ đến các mặt, gã đã bỏ công nhiều.

Tô Mộc nói:

- Lạc tổng nếu xây mấy cái đó thì số tiền không đủ cho Lạc tổng thanh toán tiền lương, đừng để làm xong chính mình bị lỗ vốn. Tôi không có yêu cầu gì khác, phải bảo đảm chất lượng. Nếu Lạc tổng xây xong mà có vấn đề về chất lượng thì dù xây hoàn mỹ mấy tôi cũng không đồng ý.

Lạc Khang Hoa vỗ ngực bảo đảm:

- Yên tâm, chất lượng tuyệt đối không có vấn đề. Nếu xảy ra chuyện gì thì khi Tô trưởng trấn nghiệm thu cứ trực tiếp từ chối.

Đúng như Tô Mộc nó, Lạc Khang Hoa xây trường tiểu học này lời tiền ít đến tội. Nếu là trước kia Lạc Khang Hoa sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng tình huống hiện nay khác. Kiến trúc Lạc thị rơi vào khó khăn là một mặt, quan trọng nhất là Lạc Khang Hoa muốn nương chuyện này lôi kéo quan hệ với Tô Mộc. Miễn quan hệ thân thiết, Lạc Khang Hoa sẵn lòng bù tiền.

Tô Mộc xoay người lại:

- Bảo đảm chất lượng thì tốt rồi.

Tô Mộc cười nói:

- Lạc tổng, không dám giấu diếm, miễn các người làm công trình này thật tốt thì Trấn Hắc Sơn sắp nghênh đón phát triển lớn, tôi sẽ không quên kiến trúc Lạc thị. Chuyện lúc trước hứa với Lạc tổng tôi luôn ghi nhớ.

- Vậy xin cảm ơn Tô trưởng trấn.

Lạc Khang Hoa cười:

- Tô trưởng trấn, đã buổi trưa, hay Tô trưởng trấn ở lại đây ăn cơm? Yên tâm, sẽ không khác người, chúng ta ăn cái gì sẽ cho Tô trưởng trấn ăn cái đó.

Tâm tình Tô Mộc rất tốt, hắn đồng ý:

- Được, vậy tôi sẽ ăn bữa cơm công trường.

- Rồi.

Lạc Khang Hoa xoay người hét hướng nhà bếp

- Nhị Cẩu Tử, nghe thấy chưa? Hôm nay thêm cơm, làm thêm mấy món cho mọi người ăn no!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Bảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook