Chương 123: Đốt bếp lạnh.
Ẩn Vi Giả
23/09/2015
Chu Từ cười yêu kiều dụi điếu thuốc vào gạt tàn:
- Oa, tướng công tốt quá, em biết ngay tướng công thương người ta. Bây giờ nương tử nghèo rớt mồng tơi, tướng công đưa tiền đến, nương tử rất sung sướng.
Chu Từ cúi đầu:
- Tướng công, hãy để nô gia hầu hạ tướng công.
tiểu tướng công chui vào chỗ ấm áp mềm ướt. Tô Mộc rên rỉ thỏa mãn, đầu Chu Từ lên xuống.
Từ ngày Tô Mộc bước vào quan trường thì hắn không chuẩn bị lấy tiền nhà nước. Dùng tiền nhà nước không phải bản lĩnh mà là phạm tội. Khi có được Quan Bảng thì Tô Mộc cố ý vô tình xây dựng nền móng kinh tế cho mình. Xã hội hiện nay nếu không có tiền thì không làm gì được.
Nói câu lộ liễu là sau này khi Tô Mộc chấp chính một phương, tự hắn nuôi dưỡng những xí nghiệp này ít ra sẽ đến đầu tư, phát triển kinh tế địa phương.
Mấy chuyện này về sau tính, bây giờ ý nghĩ của Tô Mộc là Chu Từ dã theo hắn thì không thể để cô ăn cực chịu khổ. Hơn nữa Tô Mộc lấy ra số tiền này là hợp pháp, đầu tư căn cứ duẫn tiêm trà không vì cái lợi cho hắn.
Dù bây giờ có tung ra chiêu bài cũng không ai đến đầu tư duẫn tiêm trà, các người không tin vậy tôi tự làm một mình. Để Chu Từ ra mặt thành lập xí nghiệp thực thể, Tô Mộc không tin không làm được. Chờ khi căn cứ lá trà thành công, các người nếu muốn đến đầu tư thì tình huống đã khác.
Tòa nhà văn phòng huyện ủy huyện Hình Đường.
Tô Mộc không ở lại Thành phố Thanh Lâm lâu, sáng hôm sau, mặt trời mới mọc hắn đã đi. Tô Mộc đến trước tòa nhà văn phòng huyện ủy huyện Hình Đường. Tô Mộc sửa sang lại quần áo, xác định không có gì lạ thì cất bước đi vào, thẳng hướng một văn phòng.
Tô Mộc không xa lạ gì tòa nhà văn phòng huyện ủy, lúc trước hắn đến báo cáo công tác với Cao Bình được vài lần nên rất quen thuộc đường đi nơi này. Nhưng Tạ Văn bị song quy, tòa nhà to lớn càng vắng vẻ. Những nhân viên công tác cơ quan ru rú trong văn phòng của mình, không ai đi tới đi lui.
Nói đến Tạ Văn thì Tô Mộc không có chút hảo cảm nào. Là nhà cầm quyền đứng đầu huyện Hình Đường, tướng ăn của Tạ Văn quá khó xem. Hai xí nghiệp nhà nước tàn trong tay Tạ Văn, số tiền gã tham ô bắn chết gã mười lần còn ít. Người như Tạ Văn nên sớm bị xử tử hình.
Hiện giờ Tô Mộc đến văn phòng của phó chủ tịch huyện Nhiếp Việt.
Trong thể chế Trung Quốc có nhiều hiện tượng đặc biệt, thoạt trông khá kỳ lạ nhưng lại vô cùng bình thường. Sau lưng mỗi hiện tượng là kết quả cấc quyền lực giao tranh, như quan hệ nhà cầm quyền đứng đầu Đảng chính, nếu từ chức trách quy định thì giữa hai người tự lo chức của mình, cố gắng hợp tác.
Nhưng bị quyền lực ảnh hưởng, mâu thuẫn giữa nhà cầm quyền Đảng chính tất nhiên tồn tại, không thể điều hòa. Đảng lo nhân sự, tạo thành hai bên chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình tranh đấu, ai mạnh hơn thì quyền lên tiếng nặng ký hơn.
Ai chiếm quyền lên tiếng nặng ký nghĩa là có thể khống chế toàn cục. Ví dụ trong cuộc đời chấp chính của Tạ Văn gã luôn mạnh mẽ áp chế chủ tịch huyện Triệu Thụy An thở không nổi, phó bí thư huyện ủy Nhiếp Việt xếp hạng ba cũng không có vai diễn.
Tạ Văn làm bí thư huyện ủy bắt chặt bộ tổ chức vốn thuộc quyền quản lý của Nhiếp Việt. Lý Nhai là thân tín phe cánh của Tạ Văn, trong huyện Hình Đường trừ gã ra Lý Nhai không nghe ai nói. Đối với cấp trên trực tiếp Nhiếp Việt thì Lý Nhai càng vênh váo không tôn trọng.
Về chức trách, Nhiếp Việt là phó bí thư huyện ủy vốn nên trợ giúp Tạ Văn làm tốt công tác huyện ủy hằng ngày, quyền lực chủ yếu là đề bạt cán bộ phụ trách huyện quản. Lý Nhai là trưởng bộ tổ chức, cần giao danh sách cán bộ được đề bạt cho Nhiếp Việt duyệt sơ, từ gã báo lên hội thường ủy huyện ủy, tiến hành tập thể thảo luận quyết định.
Nhưng mấu chốt là đây. Tạ Văn mạnh mẽ khiến Nhiếp Việt thành bình hoa, có nhâm mệnh đề bạt cán bộ là Tạ Văn chỉ thị Lý Nhai trực tiếp đi làm.
Trong tình huống đó Nhiếp Việt luôn rất điệu thấp ở hội thường ủy huyện ủy. Cứng rắn không đánh lại Tạ Văn thì Nhiếp Việt giơ tay bỏ quyền.
Trong huyện Hình Đường ai đều biết người đến tìm Nhiếp Việt báo cáo công tác thiếu đến tội, người làm thư ký cho gã đa số chỉ làm mấy ngày là từ chức. Không ai muốn đi theo một lãnh đạo không có tương lai. Sau khi dùng ba thư ký thì Nhiếp Việt nản lòng, để lại ghế trống thư ký, đến bây giờ không tuyển ai nữa.
Vì thế Tô Mộc đứng bên ngoài văn phòng không có thư ký nào đến tiếp đãi. Nhìn hành lang trống rỗng, Tô Mộc nhếch môi bí hiểm.
Nếu là trước kia thì Tô Mộc cũng không đến chỗ Nhiếp Việt báo công tác, nhưng Chu Tùng Lan lộ ra tin tức khiến hắn hoảng hốt. Khi biết Triệu Thụy An hiện nổi bật nhất rất có thể công dã tràng thì hắn đi ngay đến Nhiếp Việt, đốt bếp lạnh. Nếu đốt lửa tốt sẽ trở thành hậu đài vững chắc trong huyện Hình Đường cho Tô Mộc. Nếu phải lựa chọn giữa Nhiếp Việt và Triệu Thụy An thì Tô Mộc nghiêng hướng Nhiếp Việt.
Phong cách quan liêu của Triệu Thụy An làm Tô Mộc chết tâm, đi theo lãnh đạo như vậy suốt đời đừng mong có tương lai gì.
Tô Mộc hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, giơ tay phải gõ cửa phòng đóng kín.
Trong văn phòng truyền ra thanh âm trầm thấp:
- Vào đi.
Tô Mộc bình tĩnh đẩy cửa phòng ra, bước vào. Bố cục trong gian phòng theo quy định, trừ dụng cụ làm việc ra bắt mắt nhất là bản đồ huyện Hình Đường treo trên tường, trên bản đồ có nhiều mày sắc làm nhau đánh dấu. Đằng sau bàn lớn đối diện cửa phòng là một nam nhân trung niên vẻ mặt bình tĩnh.
Nam nhân trung niên chính là phó bí thư huyện ủy huyện Hình Đường, Nhiếp Việt.
Đây không phải lần đầu tiên Tô Mộc gặp Nhiếp Việt, từ ngày hắn được phân đến huyện ủy thì nghiên cứu rất kỹ các lãnh đạo huyện ủy. Nói đến trong các lãnh đạo, Tô Mộc khâm phục Nhiếp Việt nhất. Bởi vì đã từng trải qua vài chuyện khiến Tô Mộc hiểu rõ so với đám người Tạ Văn thì Nhiếp Việt có trái tim làm việc vì dân.
Nhiếp Việt có tình cảm văn nhân rất đậm đặc, cũng vì tình cảm này mới tạo thành gã không hòa nhập vào vòng tròn Tạ Văn được, bị bài xích mãnh liệt.
Nhiếp Việt khoảng bốn mươi tuổi, tóc chải ngay ngắn, mặc áo ngắn tay màu trắng, khuôn mặt chữ điền, vô hình trung cho cảm giác chính khí lẫm lẫm. Có ai ngờ người như vậy không có quyền lên tiếng trong mảnh đất huyện Hình Đường này?
Tô Mộc đứng trước bàn làm việc, cười nói:
- Nhiếp bí thư, tôi không quấy rầy người công tác đi? Tôi có một số việc muốn báo cáo với Nhiếp bí thư.
- Tô Mộc?
Nhiếp Việt thấy người tiến vào thì đầu óc xoay chuyển nhanh. Nhiếp Việt biết Tô Mộc là ai, dù Trấn Hắc Sơn có nghèo, có lạc hậu đến mấy thì hắn vẫn là trưởng một trấn.
Hiện giờ trưởng trấn Trấn Hắc Sơn đến báo cáo công tác với Nhiếp Việt, đây đúng là mặt trời mọc từ hướng tây. Từ ngày Nhiếp Việt ngồi trên ghế phó bí thư huyện ủy chưa từng có đứng đầu ủy ban trấn nào vào văn phòng của gã.
Không lẽ chuyện kia bị lộ tiếng gió? Không thể nào, chuyện kia từ đầu đến cuối chỉ có gã và vợ biết, những người khác không thể biết chuyện được.
- Oa, tướng công tốt quá, em biết ngay tướng công thương người ta. Bây giờ nương tử nghèo rớt mồng tơi, tướng công đưa tiền đến, nương tử rất sung sướng.
Chu Từ cúi đầu:
- Tướng công, hãy để nô gia hầu hạ tướng công.
tiểu tướng công chui vào chỗ ấm áp mềm ướt. Tô Mộc rên rỉ thỏa mãn, đầu Chu Từ lên xuống.
Từ ngày Tô Mộc bước vào quan trường thì hắn không chuẩn bị lấy tiền nhà nước. Dùng tiền nhà nước không phải bản lĩnh mà là phạm tội. Khi có được Quan Bảng thì Tô Mộc cố ý vô tình xây dựng nền móng kinh tế cho mình. Xã hội hiện nay nếu không có tiền thì không làm gì được.
Nói câu lộ liễu là sau này khi Tô Mộc chấp chính một phương, tự hắn nuôi dưỡng những xí nghiệp này ít ra sẽ đến đầu tư, phát triển kinh tế địa phương.
Mấy chuyện này về sau tính, bây giờ ý nghĩ của Tô Mộc là Chu Từ dã theo hắn thì không thể để cô ăn cực chịu khổ. Hơn nữa Tô Mộc lấy ra số tiền này là hợp pháp, đầu tư căn cứ duẫn tiêm trà không vì cái lợi cho hắn.
Dù bây giờ có tung ra chiêu bài cũng không ai đến đầu tư duẫn tiêm trà, các người không tin vậy tôi tự làm một mình. Để Chu Từ ra mặt thành lập xí nghiệp thực thể, Tô Mộc không tin không làm được. Chờ khi căn cứ lá trà thành công, các người nếu muốn đến đầu tư thì tình huống đã khác.
Tòa nhà văn phòng huyện ủy huyện Hình Đường.
Tô Mộc không ở lại Thành phố Thanh Lâm lâu, sáng hôm sau, mặt trời mới mọc hắn đã đi. Tô Mộc đến trước tòa nhà văn phòng huyện ủy huyện Hình Đường. Tô Mộc sửa sang lại quần áo, xác định không có gì lạ thì cất bước đi vào, thẳng hướng một văn phòng.
Tô Mộc không xa lạ gì tòa nhà văn phòng huyện ủy, lúc trước hắn đến báo cáo công tác với Cao Bình được vài lần nên rất quen thuộc đường đi nơi này. Nhưng Tạ Văn bị song quy, tòa nhà to lớn càng vắng vẻ. Những nhân viên công tác cơ quan ru rú trong văn phòng của mình, không ai đi tới đi lui.
Nói đến Tạ Văn thì Tô Mộc không có chút hảo cảm nào. Là nhà cầm quyền đứng đầu huyện Hình Đường, tướng ăn của Tạ Văn quá khó xem. Hai xí nghiệp nhà nước tàn trong tay Tạ Văn, số tiền gã tham ô bắn chết gã mười lần còn ít. Người như Tạ Văn nên sớm bị xử tử hình.
Hiện giờ Tô Mộc đến văn phòng của phó chủ tịch huyện Nhiếp Việt.
Trong thể chế Trung Quốc có nhiều hiện tượng đặc biệt, thoạt trông khá kỳ lạ nhưng lại vô cùng bình thường. Sau lưng mỗi hiện tượng là kết quả cấc quyền lực giao tranh, như quan hệ nhà cầm quyền đứng đầu Đảng chính, nếu từ chức trách quy định thì giữa hai người tự lo chức của mình, cố gắng hợp tác.
Nhưng bị quyền lực ảnh hưởng, mâu thuẫn giữa nhà cầm quyền Đảng chính tất nhiên tồn tại, không thể điều hòa. Đảng lo nhân sự, tạo thành hai bên chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình tranh đấu, ai mạnh hơn thì quyền lên tiếng nặng ký hơn.
Ai chiếm quyền lên tiếng nặng ký nghĩa là có thể khống chế toàn cục. Ví dụ trong cuộc đời chấp chính của Tạ Văn gã luôn mạnh mẽ áp chế chủ tịch huyện Triệu Thụy An thở không nổi, phó bí thư huyện ủy Nhiếp Việt xếp hạng ba cũng không có vai diễn.
Tạ Văn làm bí thư huyện ủy bắt chặt bộ tổ chức vốn thuộc quyền quản lý của Nhiếp Việt. Lý Nhai là thân tín phe cánh của Tạ Văn, trong huyện Hình Đường trừ gã ra Lý Nhai không nghe ai nói. Đối với cấp trên trực tiếp Nhiếp Việt thì Lý Nhai càng vênh váo không tôn trọng.
Về chức trách, Nhiếp Việt là phó bí thư huyện ủy vốn nên trợ giúp Tạ Văn làm tốt công tác huyện ủy hằng ngày, quyền lực chủ yếu là đề bạt cán bộ phụ trách huyện quản. Lý Nhai là trưởng bộ tổ chức, cần giao danh sách cán bộ được đề bạt cho Nhiếp Việt duyệt sơ, từ gã báo lên hội thường ủy huyện ủy, tiến hành tập thể thảo luận quyết định.
Nhưng mấu chốt là đây. Tạ Văn mạnh mẽ khiến Nhiếp Việt thành bình hoa, có nhâm mệnh đề bạt cán bộ là Tạ Văn chỉ thị Lý Nhai trực tiếp đi làm.
Trong tình huống đó Nhiếp Việt luôn rất điệu thấp ở hội thường ủy huyện ủy. Cứng rắn không đánh lại Tạ Văn thì Nhiếp Việt giơ tay bỏ quyền.
Trong huyện Hình Đường ai đều biết người đến tìm Nhiếp Việt báo cáo công tác thiếu đến tội, người làm thư ký cho gã đa số chỉ làm mấy ngày là từ chức. Không ai muốn đi theo một lãnh đạo không có tương lai. Sau khi dùng ba thư ký thì Nhiếp Việt nản lòng, để lại ghế trống thư ký, đến bây giờ không tuyển ai nữa.
Vì thế Tô Mộc đứng bên ngoài văn phòng không có thư ký nào đến tiếp đãi. Nhìn hành lang trống rỗng, Tô Mộc nhếch môi bí hiểm.
Nếu là trước kia thì Tô Mộc cũng không đến chỗ Nhiếp Việt báo công tác, nhưng Chu Tùng Lan lộ ra tin tức khiến hắn hoảng hốt. Khi biết Triệu Thụy An hiện nổi bật nhất rất có thể công dã tràng thì hắn đi ngay đến Nhiếp Việt, đốt bếp lạnh. Nếu đốt lửa tốt sẽ trở thành hậu đài vững chắc trong huyện Hình Đường cho Tô Mộc. Nếu phải lựa chọn giữa Nhiếp Việt và Triệu Thụy An thì Tô Mộc nghiêng hướng Nhiếp Việt.
Phong cách quan liêu của Triệu Thụy An làm Tô Mộc chết tâm, đi theo lãnh đạo như vậy suốt đời đừng mong có tương lai gì.
Tô Mộc hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, giơ tay phải gõ cửa phòng đóng kín.
Trong văn phòng truyền ra thanh âm trầm thấp:
- Vào đi.
Tô Mộc bình tĩnh đẩy cửa phòng ra, bước vào. Bố cục trong gian phòng theo quy định, trừ dụng cụ làm việc ra bắt mắt nhất là bản đồ huyện Hình Đường treo trên tường, trên bản đồ có nhiều mày sắc làm nhau đánh dấu. Đằng sau bàn lớn đối diện cửa phòng là một nam nhân trung niên vẻ mặt bình tĩnh.
Nam nhân trung niên chính là phó bí thư huyện ủy huyện Hình Đường, Nhiếp Việt.
Đây không phải lần đầu tiên Tô Mộc gặp Nhiếp Việt, từ ngày hắn được phân đến huyện ủy thì nghiên cứu rất kỹ các lãnh đạo huyện ủy. Nói đến trong các lãnh đạo, Tô Mộc khâm phục Nhiếp Việt nhất. Bởi vì đã từng trải qua vài chuyện khiến Tô Mộc hiểu rõ so với đám người Tạ Văn thì Nhiếp Việt có trái tim làm việc vì dân.
Nhiếp Việt có tình cảm văn nhân rất đậm đặc, cũng vì tình cảm này mới tạo thành gã không hòa nhập vào vòng tròn Tạ Văn được, bị bài xích mãnh liệt.
Nhiếp Việt khoảng bốn mươi tuổi, tóc chải ngay ngắn, mặc áo ngắn tay màu trắng, khuôn mặt chữ điền, vô hình trung cho cảm giác chính khí lẫm lẫm. Có ai ngờ người như vậy không có quyền lên tiếng trong mảnh đất huyện Hình Đường này?
Tô Mộc đứng trước bàn làm việc, cười nói:
- Nhiếp bí thư, tôi không quấy rầy người công tác đi? Tôi có một số việc muốn báo cáo với Nhiếp bí thư.
- Tô Mộc?
Nhiếp Việt thấy người tiến vào thì đầu óc xoay chuyển nhanh. Nhiếp Việt biết Tô Mộc là ai, dù Trấn Hắc Sơn có nghèo, có lạc hậu đến mấy thì hắn vẫn là trưởng một trấn.
Hiện giờ trưởng trấn Trấn Hắc Sơn đến báo cáo công tác với Nhiếp Việt, đây đúng là mặt trời mọc từ hướng tây. Từ ngày Nhiếp Việt ngồi trên ghế phó bí thư huyện ủy chưa từng có đứng đầu ủy ban trấn nào vào văn phòng của gã.
Không lẽ chuyện kia bị lộ tiếng gió? Không thể nào, chuyện kia từ đầu đến cuối chỉ có gã và vợ biết, những người khác không thể biết chuyện được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.