Chương 1330: Là mưu sát? Đột tử?
Ẩn Vi Giả
09/11/2016
Bất kể là bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy Tư Mã Sơn, hay là bí thư ban
thanh tra kỷ luật huyện ủy Trương Ổn, trước kia Tô Mộc không có tới đây, tất cả đều đứng bên phía Lý Tuyển. Cho dù chuyện Thái Kim Đường lần
trước, Trương Ổn cuối cùng không có lựa chọn theo sau Lý Tuyển, đó là sự thật hắn không có đứng về phía Lý Tuyển bên này. Huống chi hiện tại
chuyện đã xảy ra, lại liên quan tới bộ tổ chức và ban thanh tra kỷ luật
của huyện.
Lại nói hắn cũng đủ không may, bất kể là ai cũng không nghĩ qua hai bộ này lại xảy ra chuyện. Bộ tổ chức của huyện ủy phụ trách lên chức, chỉ cần là bị bộ tổ chức kêu lên đi tiến hành nói chuyện, như vậy đều chuẩn bị thăng chức. Mà ban thanh tra kỷ luật huyện phụ trách bắt người, chỉ cần là bị ban thanh tra kỷ luật hô qua nói chuyện, tám chín phần mười cũng không may.
Hôm nay thì sao?
Lâm Canh và Lâm Tân hay người này tới từ trấn Lâm Gia, phân biệt ở vào bộ tổ chức và ban thanh tra kỷ luật huyện, hai người này lại dính vào chuyện này, thật sự làm cho người ta khó tưởng tượng nổi. Hơn nữa việc này nếu như nói thật ra, tính chất của nó phi thường nghiêm trọng.
Cho nên Tư Mã Sơn cùng Trương Ổn mới bị Lý Tuyển gọi qua.
Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lý Tuyển trầm giọng hỏi.
Lý bí thư, chuyện cụ thể tôi còn không biết.
Tư Mã Sơn nói thẳng, không biết thì không biết, không có gì cần giấu diếm.
Anh thì sao?
Lý Tuyển hỏi.
Lý bí thư, chuyện này tôi có nghe nói qua, nhưng mà không biết có phải thật hay không?
Trương Ổn nói ra.
Anh nói tình hình thực tế đi, ngàn vạn không cần có chút thêm mắm thêm muối gì vào, tôi muốn nghe chuyện chân thật nhất.
Lý Tuyển nói.
Vâng!
Trương Ổn lúc này tổ chức lời nói:
Kỳ thật chuyện này xảy ra cũng đột ngột, Lâm Canh cùng Lâm Tân có liên quan tới vụ án là có quan hệ thân thích. Hai người bọn họ hôm qua đi trấn Lâm Gia tham gia một tiệc cưới. Nhưng mà ai nghĩ lúc tham gia tiệc cưới thì sinh ra cãi vả với người ta.
Về phần nói tới nguyên nhân cãi vả, nó liên quan tới một thôn làng gọi là Địch gia lĩnh ở trấn Lâm Gia, thôn đó chết một người tên Địch Kiến Lôi. Địch Kiến Lôi vốn là người có hi vọng nổi danh nhất của Địch gia lĩnh, là người chuẩn bị được chọn vào trấn Lâm Gia, cũng là sở trưởng được an bài làm thủy lợi.
Ai ngờ kết quả bị Lâm Canh mượn cớ khảo sát không hợp cách, trực tiếp quấy rối. Còn có Lâm Tân lúc ấy cũng không phục Địch Kiến Lôi, hắn thu thập chịu phục. Phát sinh cãi vả cũng không ở tiệc cưới, mà là ăn cơm sau tiệc cưới ở trấn Lâm Gia. Địch Kiến Lôi làm sao nhịn được chuyện như thế, cho nên tranh luận vài câu với Lâm Canh Lâm Tân hai người.
Hoặc là bởi vì do uống rượu nhiều, Lâm Canh cùng Lâm Tân và ba người khác đánh Địch Kiến Lôi ngã xuống đất, bị đánh còn có lão bà và hài tử của Địch Kiến Lôi. Sau khi đánh xong Lâm Canh cùng Lâm Tân trực tiếp rời đi, mà khi Địch Kiến Lôi Về nhà thì không được, còn không có đợi đưa tới bệnh viện thì chết.
Hiện tại gia thuộc Địch Kiến Lôi đang ở huyện, bọn họ chặn cửa công an huyện, nói là phải làm chủ cho bọn họ, muốn bắt hung thủ, muốn kẻ giết người đền mạng! Nếu như không thuyết phục bọn họ, bọn họ không đi, hiện giờ đang ở nơi đó.
Trương Ổn nói lời này thật không có chút bất công, bởi vì chuyện này hắn biết rõ. Về phần nói tại sao phải biết rõ, tự nhiên là Trương Ổn có con đường của mình. Hiện tại Trương Ổn kỳ thật trong nội tâm đã bắt đầu nửa đường bỏ cuộc, có tính toán của mình. Phải biết rằng bản thân mình sau khi rời bỏ Lý Tuyển, nhưng trước đó khi Bạch Trác còn làm chủ tịch huyện. Bạch Trác là hạng người gì, nhân tuyển còn không bằng Lý Tuyển. Khi đó theo sau Lý Tuyển cho thấy rất anh minh.
Hiện tại thời cuộc sinh ra biến hóa!
Tô Mộc đã đến trực tiếp cải biến cách cục quan trương huyện Hoa Hải, nếu như nói Trương Ổn lại không biết làm như thế nào, không lưu con đường lui cho bản thân, tính chất thật sự nghiêm trọng hơn rất nhiều. Cho nên nói Trương Ổn nói công bằng.
Bất kể là Lâm Canh hay là Lâm Tân, cho dù là bộ tổ chức hay là ban thanh tra kỷ luật, chỉ cần phạm sai lầm thì phải gánh sai lầm. Đây cũng là thái độ của Trương Ổn, nếu như nói ngay cả thái độ còn không có, Trương Ổn cũng không có tư cách làm bí thư ban thanh tra kỷ luật huyện Hoa Hải.
Dĩ nhiên chuyện là như vậy!
Sau khi Lý Tuyển nghe xong, thần tình trên mặt bình tĩnh, mặc dù chưa đánh nhịp cái gì, nhưng Lý Tuyển lại có thể đoán được, Trương Ổn đã dám nói như vậy, vậy chứng minh chuyện này tám chín phần mười chính là Lâm Canh cùng Lâm Tân làm.
Khác với Trương Ổn nghĩ, Lý Tuyển nghĩ đến chính là nếu thật sự bị điều tra, thể diện của mình bị tát mạnh một cái. Một là bộ tổ chức của huyện, một là ban thanh tra kỷ luật huyện, bảo Lý Tuyển tự xử thế nào?
Không thể cứ như vậy bị Tô Mộc bắt lấy tiên cơ!
Nếu thật sự tới lúc đó Tô Mộc chủ động làm khó dễ, chính mình cũng không kiếm được cái gì! Khi đó còn không có biện pháp vãn hồi mặt mũi.
Trương bí thư, anh là bi thư ban thanh tra kỷ luật, anh nên biết bất luận chuyện gì cũng cần đủ chứng cớ mới nói được. Địch Kiến Lôi lúc ấy bị đánh không có chuyện gì, là còn sống trở về Địch gia lĩnh mới có chuyện đúng không?
Lý Tuyển hỏi.
Nghe được câu hỏi này, lọt vào trong tai Trương Ổn thì biết rõ Lý Tuyển muốn biểu đạt cái gì! Chuyện này chính là chuẩn bị qua loa tắc trách, là muốn che cái nắp lại sao? Chẳng lẽ nói người ta là người chết, ngươi thời điểm này nghĩ tới cũng không thể giải quyết được cái gì, lại nghĩ ra biện pháp ngăn cản sao?
Đây là điểm Lý Tuyển thua Tô Mộc!
Đáy lòng nghĩ như vậy, nhưng Trương Ổn vẫn không có chần chờ bao nhiêu, gật đầu nói:
Đúng, tất cả đều dùng sự thật làm chứng cớ!
Vậy được rồi, hiện tại cục công an huyện có hỏi cung Lâm Canh Lâm Tân chưa?
Lý Tuyển hỏi.
Tạm thời không có!
Trương Ổn nói.
Đây không phải là nói rõ chuyện không tới mức chưa thể vãn hồi hay sao, nói không chừng bản thân Địch Kiến Lôi có bệnh tật gì đó, các bệnh tim mạch cao huyết áp gì đó. Nguyên tắc của đảng là không buông tha kẻ xấu, cũng không thể oan uổng bất cứ người tốt nào.
Gọi hai vị tới chính là muốn nhắc nhở một chút, sau khi trở về phân biệt tìm Lâm Canh cùng Lâm Tân nói chuyện, nếu chuyện có quan hệ tới bọn họ, nhất định phải nghiêm trị theo nề nếp. Nếu như nói chuyện không giống nhu vẻ ngoài, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ tùy ý chửi bới cán bộ, hiểu không?
Lý Tuyển nói ra.
Vâng, hiểu!
Tư Mã Sơn cùng Trương Ổn gật gật đầu, đã nói tới mức độ này, mặc dù nói cái gì cũng đã xong, nhưng Lý Tuyển ngươi muốn biểu đạt ý gì, chẳng lẽ nói chúng ta còn không rõ ràng sao? Nếu Địch Kiến Lôi có bệnh tật chết đi, như vậy không có chút quan hệ gì với bộ tổ chức và ban thanh tra kỷ luật huyện, đây là chuyện tốt, đối với ai mà nói đều là chuyện tốt.
Chắc hẳn, đây là kết quả mà Lý Tuyển muốn!
Nhưng mà Lý Tuyển chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ngươi làm chuyện này là có bao nhiêu nguy hiểm! Nếu như bị điều tra ra, kiếp sống chính trị của ngươi bị vấy bẩn. Mà thời điểm hai người đang nghĩ ngợi, Lý Tuyển vừa nói xong, hai người lại có xúc động muốn mắng người.
Tư Mã Sơn, Lâm Canh là cán bộ phòng tổ chức. Trương Ổn, Lâm Tân là người ban thanh tra kỷ luật. Hai người này hiện tại gây ra chuyện. Hai người các vị phải điều tra và tự hạn chế người của mình. Tôi tin tưởng các vị rất dễ dàng giải quyết chuyện như vậy, trước khi chuyện này chính thức điều tra rõ ràng, các vị không cần chuyên môn tới tìm tôi báo cáo đâu!
Lý Tuyển nói rất bình tĩnh.
Ném ra ngoài!
Ném bản thân mình ra ngoài thật đơn giản.
Cái gì là tự hạn chế cơ chứ, nếu thật có chuyện này thì cần ngươi phân phó chúng ta đi làm hay sao? Ngươi rõ ràng không muốn gánh trách nhiệm, lại sợ xuất hiện đại sự, để cho hai chúng ta đi làm tiên phong.
Nhìn thấy quan liêu đã nhiều, nhưng người dứt khoát như Lý Tuyển này đúng là không có mấy người.
Đáy lòng Tư Mã Sơn không vui!
Trương Ổn càng chửi mẹ nó trong đáy lòng.
Nhưng không quản bọn họ nghĩ như thế nào, đây là chuyện đã thành sự thật, bọn họ đều không có chức cao hơn Lý Tuyển, phải lựa chọn phục tùng. Nhưng mà thời điểm cụ thể làm như thế nào, vậy cần phải xem thái độ của bọn họ.
Lão Trương, anh thấy nên làm thế nào?
Tư Mã Sơn sau khi đi ra khỏi văn phòng hỏi một câu.
Có thể làm sao, nên làm cái gì thì làm thế đó thôi!
Trương Ổn nói ra.
Có đạo lý, phải dựa theo chỉ thị của Lý bí thư đi làm!
Tư Mã Sơn nói như vậy cũng bỏ đi.
Trương Ổn biết rõ Tư Mã Sơn so sánh với mình càng thêm trung thành với Lý Tuyển, nghĩ như vậy, hắn lại quay về bộ tổ chức của mình, muốn tiến hành nói chuyện với Lâm Canh, bảo Lâm Canh nghĩ biện pháp nói thành Địch Kiến Lôi có bệnh mà chết.
Tư Mã Sơn có thể làm vậy, mình tại sao không?
Trương Ổn lúc này cảm thấy rất mâu thuẫn, không biết có nên làm theo lời của Lý Tuyển hay không. Nhưng nghĩ đến nếu như thất bại, hậu quả không phải Trương Ổn có thể gánh chịu.
Nhức đầu ah!
Liễu Linh Lỵ với tư cách là con cờ được Tô Mộc xếp vào bên cạnh Lý Tuyển, từ khi Tư Mã Sơn cùng Trương Ổn rời khỏi văn phòng thì nhắn tin cho Tô Mộc, nội dung cũng rất đơn giản: Tư Mã Sơn và Trương Ổn rất có thể sẽ có động tác, chuyện hẳn là trách nhiệm của Lâm Canh cùng Lâm Tân!
Nói như vậy làm cho nội tâm của Tô Mộc càng mạnh hơn trước. Lần này đi thành phố Thịnh Kinh, Tô Mộc cảm thấy nóng tính bị kích phát. Hắn hiện tại nghĩ tới một chuyện, trở lại huyện Hoa Hải thì phải tra rõ án giết người này là trách nhiệm của ai, nếu ai dám nghĩ che đậy chuyện này, vậy đừng trách ta chủ động tuyên chiến.
Trong không khí căng cứng này, trong trà lâu ở huyện Hoa Hải, hai người đang thấp giọng bàn bạc, nói ra những lời làm cho người ta sởn hết gai ốc.
Lại nói hắn cũng đủ không may, bất kể là ai cũng không nghĩ qua hai bộ này lại xảy ra chuyện. Bộ tổ chức của huyện ủy phụ trách lên chức, chỉ cần là bị bộ tổ chức kêu lên đi tiến hành nói chuyện, như vậy đều chuẩn bị thăng chức. Mà ban thanh tra kỷ luật huyện phụ trách bắt người, chỉ cần là bị ban thanh tra kỷ luật hô qua nói chuyện, tám chín phần mười cũng không may.
Hôm nay thì sao?
Lâm Canh và Lâm Tân hay người này tới từ trấn Lâm Gia, phân biệt ở vào bộ tổ chức và ban thanh tra kỷ luật huyện, hai người này lại dính vào chuyện này, thật sự làm cho người ta khó tưởng tượng nổi. Hơn nữa việc này nếu như nói thật ra, tính chất của nó phi thường nghiêm trọng.
Cho nên Tư Mã Sơn cùng Trương Ổn mới bị Lý Tuyển gọi qua.
Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lý Tuyển trầm giọng hỏi.
Lý bí thư, chuyện cụ thể tôi còn không biết.
Tư Mã Sơn nói thẳng, không biết thì không biết, không có gì cần giấu diếm.
Anh thì sao?
Lý Tuyển hỏi.
Lý bí thư, chuyện này tôi có nghe nói qua, nhưng mà không biết có phải thật hay không?
Trương Ổn nói ra.
Anh nói tình hình thực tế đi, ngàn vạn không cần có chút thêm mắm thêm muối gì vào, tôi muốn nghe chuyện chân thật nhất.
Lý Tuyển nói.
Vâng!
Trương Ổn lúc này tổ chức lời nói:
Kỳ thật chuyện này xảy ra cũng đột ngột, Lâm Canh cùng Lâm Tân có liên quan tới vụ án là có quan hệ thân thích. Hai người bọn họ hôm qua đi trấn Lâm Gia tham gia một tiệc cưới. Nhưng mà ai nghĩ lúc tham gia tiệc cưới thì sinh ra cãi vả với người ta.
Về phần nói tới nguyên nhân cãi vả, nó liên quan tới một thôn làng gọi là Địch gia lĩnh ở trấn Lâm Gia, thôn đó chết một người tên Địch Kiến Lôi. Địch Kiến Lôi vốn là người có hi vọng nổi danh nhất của Địch gia lĩnh, là người chuẩn bị được chọn vào trấn Lâm Gia, cũng là sở trưởng được an bài làm thủy lợi.
Ai ngờ kết quả bị Lâm Canh mượn cớ khảo sát không hợp cách, trực tiếp quấy rối. Còn có Lâm Tân lúc ấy cũng không phục Địch Kiến Lôi, hắn thu thập chịu phục. Phát sinh cãi vả cũng không ở tiệc cưới, mà là ăn cơm sau tiệc cưới ở trấn Lâm Gia. Địch Kiến Lôi làm sao nhịn được chuyện như thế, cho nên tranh luận vài câu với Lâm Canh Lâm Tân hai người.
Hoặc là bởi vì do uống rượu nhiều, Lâm Canh cùng Lâm Tân và ba người khác đánh Địch Kiến Lôi ngã xuống đất, bị đánh còn có lão bà và hài tử của Địch Kiến Lôi. Sau khi đánh xong Lâm Canh cùng Lâm Tân trực tiếp rời đi, mà khi Địch Kiến Lôi Về nhà thì không được, còn không có đợi đưa tới bệnh viện thì chết.
Hiện tại gia thuộc Địch Kiến Lôi đang ở huyện, bọn họ chặn cửa công an huyện, nói là phải làm chủ cho bọn họ, muốn bắt hung thủ, muốn kẻ giết người đền mạng! Nếu như không thuyết phục bọn họ, bọn họ không đi, hiện giờ đang ở nơi đó.
Trương Ổn nói lời này thật không có chút bất công, bởi vì chuyện này hắn biết rõ. Về phần nói tại sao phải biết rõ, tự nhiên là Trương Ổn có con đường của mình. Hiện tại Trương Ổn kỳ thật trong nội tâm đã bắt đầu nửa đường bỏ cuộc, có tính toán của mình. Phải biết rằng bản thân mình sau khi rời bỏ Lý Tuyển, nhưng trước đó khi Bạch Trác còn làm chủ tịch huyện. Bạch Trác là hạng người gì, nhân tuyển còn không bằng Lý Tuyển. Khi đó theo sau Lý Tuyển cho thấy rất anh minh.
Hiện tại thời cuộc sinh ra biến hóa!
Tô Mộc đã đến trực tiếp cải biến cách cục quan trương huyện Hoa Hải, nếu như nói Trương Ổn lại không biết làm như thế nào, không lưu con đường lui cho bản thân, tính chất thật sự nghiêm trọng hơn rất nhiều. Cho nên nói Trương Ổn nói công bằng.
Bất kể là Lâm Canh hay là Lâm Tân, cho dù là bộ tổ chức hay là ban thanh tra kỷ luật, chỉ cần phạm sai lầm thì phải gánh sai lầm. Đây cũng là thái độ của Trương Ổn, nếu như nói ngay cả thái độ còn không có, Trương Ổn cũng không có tư cách làm bí thư ban thanh tra kỷ luật huyện Hoa Hải.
Dĩ nhiên chuyện là như vậy!
Sau khi Lý Tuyển nghe xong, thần tình trên mặt bình tĩnh, mặc dù chưa đánh nhịp cái gì, nhưng Lý Tuyển lại có thể đoán được, Trương Ổn đã dám nói như vậy, vậy chứng minh chuyện này tám chín phần mười chính là Lâm Canh cùng Lâm Tân làm.
Khác với Trương Ổn nghĩ, Lý Tuyển nghĩ đến chính là nếu thật sự bị điều tra, thể diện của mình bị tát mạnh một cái. Một là bộ tổ chức của huyện, một là ban thanh tra kỷ luật huyện, bảo Lý Tuyển tự xử thế nào?
Không thể cứ như vậy bị Tô Mộc bắt lấy tiên cơ!
Nếu thật sự tới lúc đó Tô Mộc chủ động làm khó dễ, chính mình cũng không kiếm được cái gì! Khi đó còn không có biện pháp vãn hồi mặt mũi.
Trương bí thư, anh là bi thư ban thanh tra kỷ luật, anh nên biết bất luận chuyện gì cũng cần đủ chứng cớ mới nói được. Địch Kiến Lôi lúc ấy bị đánh không có chuyện gì, là còn sống trở về Địch gia lĩnh mới có chuyện đúng không?
Lý Tuyển hỏi.
Nghe được câu hỏi này, lọt vào trong tai Trương Ổn thì biết rõ Lý Tuyển muốn biểu đạt cái gì! Chuyện này chính là chuẩn bị qua loa tắc trách, là muốn che cái nắp lại sao? Chẳng lẽ nói người ta là người chết, ngươi thời điểm này nghĩ tới cũng không thể giải quyết được cái gì, lại nghĩ ra biện pháp ngăn cản sao?
Đây là điểm Lý Tuyển thua Tô Mộc!
Đáy lòng nghĩ như vậy, nhưng Trương Ổn vẫn không có chần chờ bao nhiêu, gật đầu nói:
Đúng, tất cả đều dùng sự thật làm chứng cớ!
Vậy được rồi, hiện tại cục công an huyện có hỏi cung Lâm Canh Lâm Tân chưa?
Lý Tuyển hỏi.
Tạm thời không có!
Trương Ổn nói.
Đây không phải là nói rõ chuyện không tới mức chưa thể vãn hồi hay sao, nói không chừng bản thân Địch Kiến Lôi có bệnh tật gì đó, các bệnh tim mạch cao huyết áp gì đó. Nguyên tắc của đảng là không buông tha kẻ xấu, cũng không thể oan uổng bất cứ người tốt nào.
Gọi hai vị tới chính là muốn nhắc nhở một chút, sau khi trở về phân biệt tìm Lâm Canh cùng Lâm Tân nói chuyện, nếu chuyện có quan hệ tới bọn họ, nhất định phải nghiêm trị theo nề nếp. Nếu như nói chuyện không giống nhu vẻ ngoài, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ tùy ý chửi bới cán bộ, hiểu không?
Lý Tuyển nói ra.
Vâng, hiểu!
Tư Mã Sơn cùng Trương Ổn gật gật đầu, đã nói tới mức độ này, mặc dù nói cái gì cũng đã xong, nhưng Lý Tuyển ngươi muốn biểu đạt ý gì, chẳng lẽ nói chúng ta còn không rõ ràng sao? Nếu Địch Kiến Lôi có bệnh tật chết đi, như vậy không có chút quan hệ gì với bộ tổ chức và ban thanh tra kỷ luật huyện, đây là chuyện tốt, đối với ai mà nói đều là chuyện tốt.
Chắc hẳn, đây là kết quả mà Lý Tuyển muốn!
Nhưng mà Lý Tuyển chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ngươi làm chuyện này là có bao nhiêu nguy hiểm! Nếu như bị điều tra ra, kiếp sống chính trị của ngươi bị vấy bẩn. Mà thời điểm hai người đang nghĩ ngợi, Lý Tuyển vừa nói xong, hai người lại có xúc động muốn mắng người.
Tư Mã Sơn, Lâm Canh là cán bộ phòng tổ chức. Trương Ổn, Lâm Tân là người ban thanh tra kỷ luật. Hai người này hiện tại gây ra chuyện. Hai người các vị phải điều tra và tự hạn chế người của mình. Tôi tin tưởng các vị rất dễ dàng giải quyết chuyện như vậy, trước khi chuyện này chính thức điều tra rõ ràng, các vị không cần chuyên môn tới tìm tôi báo cáo đâu!
Lý Tuyển nói rất bình tĩnh.
Ném ra ngoài!
Ném bản thân mình ra ngoài thật đơn giản.
Cái gì là tự hạn chế cơ chứ, nếu thật có chuyện này thì cần ngươi phân phó chúng ta đi làm hay sao? Ngươi rõ ràng không muốn gánh trách nhiệm, lại sợ xuất hiện đại sự, để cho hai chúng ta đi làm tiên phong.
Nhìn thấy quan liêu đã nhiều, nhưng người dứt khoát như Lý Tuyển này đúng là không có mấy người.
Đáy lòng Tư Mã Sơn không vui!
Trương Ổn càng chửi mẹ nó trong đáy lòng.
Nhưng không quản bọn họ nghĩ như thế nào, đây là chuyện đã thành sự thật, bọn họ đều không có chức cao hơn Lý Tuyển, phải lựa chọn phục tùng. Nhưng mà thời điểm cụ thể làm như thế nào, vậy cần phải xem thái độ của bọn họ.
Lão Trương, anh thấy nên làm thế nào?
Tư Mã Sơn sau khi đi ra khỏi văn phòng hỏi một câu.
Có thể làm sao, nên làm cái gì thì làm thế đó thôi!
Trương Ổn nói ra.
Có đạo lý, phải dựa theo chỉ thị của Lý bí thư đi làm!
Tư Mã Sơn nói như vậy cũng bỏ đi.
Trương Ổn biết rõ Tư Mã Sơn so sánh với mình càng thêm trung thành với Lý Tuyển, nghĩ như vậy, hắn lại quay về bộ tổ chức của mình, muốn tiến hành nói chuyện với Lâm Canh, bảo Lâm Canh nghĩ biện pháp nói thành Địch Kiến Lôi có bệnh mà chết.
Tư Mã Sơn có thể làm vậy, mình tại sao không?
Trương Ổn lúc này cảm thấy rất mâu thuẫn, không biết có nên làm theo lời của Lý Tuyển hay không. Nhưng nghĩ đến nếu như thất bại, hậu quả không phải Trương Ổn có thể gánh chịu.
Nhức đầu ah!
Liễu Linh Lỵ với tư cách là con cờ được Tô Mộc xếp vào bên cạnh Lý Tuyển, từ khi Tư Mã Sơn cùng Trương Ổn rời khỏi văn phòng thì nhắn tin cho Tô Mộc, nội dung cũng rất đơn giản: Tư Mã Sơn và Trương Ổn rất có thể sẽ có động tác, chuyện hẳn là trách nhiệm của Lâm Canh cùng Lâm Tân!
Nói như vậy làm cho nội tâm của Tô Mộc càng mạnh hơn trước. Lần này đi thành phố Thịnh Kinh, Tô Mộc cảm thấy nóng tính bị kích phát. Hắn hiện tại nghĩ tới một chuyện, trở lại huyện Hoa Hải thì phải tra rõ án giết người này là trách nhiệm của ai, nếu ai dám nghĩ che đậy chuyện này, vậy đừng trách ta chủ động tuyên chiến.
Trong không khí căng cứng này, trong trà lâu ở huyện Hoa Hải, hai người đang thấp giọng bàn bạc, nói ra những lời làm cho người ta sởn hết gai ốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.