Chương 1331: Mưa to đoạt thi, cổ động toàn thôn chiến
Ẩn Vi Giả
10/11/2016
Dưới gầm trời này người tâm đen và tàn ác nhất là ai? Có người nói là phần tử xã hội đen, có người nói là dân liều mạng dính
đầy máu tươi, có người nói là côn đồ…
Có bao nhiêu người thì có bao nhiêu cách nói khác nhau, nhưng tin tưởng có rất nhiều người trong nội tâm đang nghĩ tới, trên thế giới này chính khách là một đám tâm đen, độc ác, tàn nhẫn và huyết tinh nhất trên đời. Bởi vì chính khách giết người không nháy mắt một cái. Mà chính khách nếu nổi điên thì có khả năng làm ra rất nhiều chuyện, sẽ có rất nhiều người sẽ biết độ tàn ác của nó.
Mà hai người này chính là Lâm Canh cùng Lâm Tân!
Nếu đặt ở trước kia, Lâm Canh cùng Lâm Tân trong cả huyện Hoa Hải này là nhân vật thực quyền, thuộc về kẻ nào thấy cũng khom lưng, thuộc về nhân vật tiền hô hậu ủng. Nhưng mà hai người này hiện tại ai cũng không muốn dây vào, ai nhìn thấy thì tự động tránh ra.
Bởi vì chuyện hai người này làm ra, trước khi có kết luận cuối cùng thì ai cũng không dám dính vào.
– Đại ca, anh nói nên làm sao bây giờ? Địch Kiến Lôi tên khốn kia vì sao lại chết chứ?
Lâm Tân cau mày nói.
– Ai biết, dù sao việc này không có quan hệ gì tới chúng ta cả, không phải chúng ta giết người. Là hắn nhiễm bệnh, nhất định là bị bệnh chết! Về phần nói đến bệnh của Địch Kiến Lôi, anh đã nghĩ biện pháp, cần biến bệnh này thành nan y!
Lâm Canh tàn nhẫn nói ra.
– Nhưng làm sao làm được?
Lâm Tân hỏi.
– Đương nhiên không được!
Lâm Canh khiêu mi nói:
– Chuyện này hiện tại huyên náo rất lớn, muốn giải quyết chính thức, muốn không dẫn lửa thiêu thân thì nhất định phải giải quyết một vấn đề, chính là hỏa táng thi thể của Địch Kiến Lôi!
– Hoả táng? Hủy thi diệt tích?
Lâm Tân lúc này nhìn thấy ánh hào quang, đúng, chỉ có hoả táng thi thể Địch Kiến Lôi thì sẽ chấm dứt kiện cáo. Nếu không chỉ cần giữ thi thể này lại, liền ý nghĩa chuyện của bọn họ sẽ lộ ra ngoài.
– Như thế nào đây?
Lâm Canh nói ra.
– Tốt, cứ làm như thế. Đại ca, em đi an bài!
Lâm Tân nói ra.
– Em được không? Em phải biết chuyện này rất quan trọng đấy.
Thần sắc Lâm Canh hết sức nghiêm túc, đây tuyệt đối không là chuyện nhỏ, không thể có chút sơ sót nào cả.
– Yên tâm đi, em không có vấn đề!
Lâm Tân quyết đoán nói.
t r
u y e n c u a t u i N e t Lâm Canh cũng biết Lâm Tân là người của trấn Lâm Gia, bên người vẫn còn nhân thủ, nếu thật sự nhân lúc Địch gia không phòng bị, lấy lý do lưu thi thể làm thị trấn nhiễm ôn dịch, trực tiếp kéo đi hoả táng thì xem như xong.
– Tốt, vậy chúng ta chia binh hai đường, anh đi làm chứng minh bệnh tật của hắn, em phụ trách đoạt thi thể và hỏa táng!
Lâm Canh đánh nhịp nói.
– Tốt!
Lâm Tân nói.
Oanh!
Huyện Hoa Hải lúc sáng mặt trời lên cao, ai nghĩ đến giữa trưa thì bầu trời bị mây đen phủ kín bầu trời. Bầu trời giống như bị tấm vải bạt che khuất, âm u, giống như tùy thời sẽ mưa lớn, cảm giác như mưa gió phong mãn lâu. Gió lớn thổi mạnh bao phủ khắp thị trấn.
Kỳ thật thi thể Địch Kiến Lôi không có đặt trong quan tài, mà là đang đặt ở trong nhà. Trong thời tiết như vậy, người Địch gia lĩnh không có khả năng ngồi ở cổng công an huyện nữa, tất cả đều ngồi xe chạy trở về. May mắn Địch gia lĩnh cách thị trấn không xa, thời điểm trở về thôn thì bầu trời mưa to ầm ầm.
Vợ Địch Kiến Lôi là Lưu Hân Lệ, hài tử còn nhỏ đang ở trường, tên Địch Hữu Chí. Hôm nay Địch Kiến Lôi đã không còn, lão trưởng thôn đang chủ trì Địch gia lĩnh, Địch Nhân Thành là người đức cao vọng trọng ở Địch gia lĩnh, từ bối phận mà nói xem như cùng thế hệ với ông nội của Địch Kiến Lôi.
– Lão trưởng thôn, việc này ngài thật cho rằng cục công an sẽ cho chúng ta câu trả lời thuyết phục hay sao?
– Đúng thế, phải biết rằng Lâm Canh Lâm Tân đều là quan chức, chúng ta bắt sao?
– Thi thể Kiến Lôi không thể cứ để như vậy được, cho dù là có quan tài băng, chúng ta cũng phải hạ táng!
…
Địch Nhân Thành mặc quần áo rất chất phác, trong tay cầm điếu thuốc lá, ngồi trong đại sảnh, ở gian phòng bên cạnh còn đặt thi thể Địch Kiến Lôi, Lưu Hân Lệ và Địch Hữu Chí và thân thuộc dòng chính Địch Kiến Lôi đang trông coi. Thời điểm này vẫn nghe tiếng khóc của bọn họ, rất là thê thảm.
– Người trấn Lâm Gia thật sự là khinh người quá đáng, thật ỷ vào trấn Lâm Gia bọn chúng độc chiếm thiên hạ thì muốn làm gì thì làm sao? Cứ thế đánh chết người, bọn chúng vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nằm mơ đi! Mọi người cứ yên tâm, chuyện lần này cho dù có cáo tới đâu cũng phải làm cho rõ!
Địch Nhân Thành trung khí mười phần nói.
Cả Địch gia lĩnh này cũng biết Địch Nhân Thành là người rất có uy tín và đáng tin, hắn là lão binh năm xưa. Mặc dù nói lúc đầu là binh của Quốc Dân đảng, nhưng mà về sau theo đảng Cộng Sản giành chính quyền. Sở dĩ có căn nhà nhỏ ở Địch gia lĩnh này không phải do ai khác xây nên, mà là vì Địch Nhân Thành xung phong chủ động tạo ra.
Mà khiêu chiến với lão binh, thật sự không phải người bình thường làm được! Địch Nhân Thành nói sẽ lấy công đạo, vậy tuyệt đối có thể đòi lại!
Răng rắc!
Một đạo sấm sét nổ vang, chiếu sáng gương mặt tất cả mọi người, thời điểm này mới là buổi trưa, nhưng trời tối làm người ta hãi hùng khiếp vía, mưa lớn xen lẫn tia chớp thế này đúng là kinh tâm động phách.
– Vì sao tôi cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra?
Địch Nhân Thành cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra, đây là linh cảm của lão binh.
Sau khi có cảm giác này sinh ra, lúc này có một người chạy vào, gào to lên.
– Lão trưởng thôn, việc lớn không tốt, trên thị trấn có một phó chủ tịch trấn mang người tới, nói là muốn mang thi thể Địch Kiến Lôi đi hỏa táng, bằng không sẽ tạo ôn dịch. Bọn họ hiện tại đang mang người đi qua bên này, nhân số chừng hai mươi người.
Cọ!
Địch Nhân Thành đứng bật dậy, trên mặt mang theo thần thái tức giận, quát:
– Lý nào lại như vậy! Đây chính là tới đoạt thi, cái gì gọi là tạo ôn dịch, làm sao có thể có ôn dịch?
– Nhà ai người chết mà không đặt trong nhà vài ngày, lúc này mới chưa tới một ngày đã có ôn dịch, quả thực là nói láo. Triệu tập các thanh niên trong thôn ra, đừng quản bọn chúng là ai, chỉ cần dám tới đoạt thi thể thì đánh cho ta! Mẹ kiếp, thực cho rằng nam nhân Địch gia lĩnh chúng ta chết cả rồi sao?
– Vâng!
Sau khi Địch Nhân Thành vừa nói ra lời này, còn chưa chờ như thế nào, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vang lên. Địch Nhân Thành biết rõ đối phương có chuẩn bị, là muốn thừa dịp Địch gia lĩnh chưa có tụ tập đánh bọn họ không kịp trở tay.
Quả nhiên thời điểm Địch Nhân Thành vừa nghĩ như vậy, trước mắt đã có nhiều người tràn vào, bọn họ tất cả mặc áo mưa màu đen, trong tay mang theo gậy gộc, sau khi xông vào thì quát ầm lên.
– Các người định làm gì? Người chết còn không hỏa táng, là muốn tạo ôn dịch hay sao? Địch gia lĩnh các người chết cũng không có gì, không nên liên lụy chúng ta!
– Đúng thế, chúng tôi là người vủa phòng vệ sinh trấn, bây giờ lập tức mang thi thể Địch Kiến Lôi đi hỏa táng, nếu không sẽ có ôn địch.
– Nếu ai dám ngăn cản chúng ta chấp pháp, ta sẽ đánh chết kẻ đó. Thật sự không tin đám điêu dân các người dám ngăn cản.
…
Dưới mưa to như trút nước này, mọi người căn bản không biết người trước mặt là ai, trên thực tế người Địch gia lĩnh thật sự không nhận ra đám người trước mặt. Chỉ là thấy chúng sau khi xông vào thì chạy về phía thi thể Địch Kiến Lôi, vừa chạy vào đá quơ gậy gộc khắp nơi. Mà gậy gộc đánh xuống làm nhiều người ngã xuống, máu tươi chảy dài.
– Các ngươi là ai? Các người đang phạm pháp!
– Ah, các người dám đánh người?
– Các thanh niên Địch gia lĩnh đâu cả rồi, không thể để chúng cướp thi thể!
– Đánh đám vương bát đản này.
…
Mặc cho ai cũng không có nghĩ tới sẽ có hỗn chiến như vậy, Lâm Tân bên này tìm người, người phụ trách mang người đi gọi là Lâm Tam Sơn, là huynh đệ chơi không tệ với Lâm Tân, luôn luôn làm theo lệnh của Lâm Tân. Hắn muốn thừa dịp loạn đoạt thi thể, hiện tại xem ra đúng là không dễ dàng gì. Người Địch gia lĩnh đúng là hung ác, tình nguyện bị đánh cũng ngăn cản bọn họ tới gần.
– Chúng mày dám đoạt thi thể chông tao, tao lùi mạng với chúng mày!
Lưu Hân Lệ nói xong đã mặc đồ tang lao tới trước, trong tay của nàng cầm một cây gỗ, không hề nghĩ ngợi mà đập mạnh vào người trước mặt, nói có khéo hay không, người này chính là Lâm Tam Sơn, hắn bị đập trúng đầu, máu tươi chảy dài.
Cả Địch gia lĩnh bởi vì tiếng quát tháo này làm bừng tỉnh, tất cả mọi người bởi vì chuyện Địch Kiến Lôi cho nên không ai có thể tĩnh tậm được, hiện tại nghe có người dám xông vào đoạt thi thể, tất cả không có nửa phần do dự, lập tức đại chiến.
Cổ động toàn thôn chiến!
Lâm Tam Sơn bên này cho dù thanh niên cường tráng thì như thế nào? Bên kia là cả thôn tiến lên, bị người khi dễ tới tận cửa, nếu còn không dám lên tiếng thì Địch gia lĩnh mức uất ức rồi.
Cho nên dù trời mưa to như trút nước, máu tươi chảy khắp Địch gia lĩnh!
Thời điểm này mọi người xông lên kịch chiến, Tô Mộc cũng xuất hiện ở huyện Hoa Hải, cũng gặp mặt Sở Tranh.
Có bao nhiêu người thì có bao nhiêu cách nói khác nhau, nhưng tin tưởng có rất nhiều người trong nội tâm đang nghĩ tới, trên thế giới này chính khách là một đám tâm đen, độc ác, tàn nhẫn và huyết tinh nhất trên đời. Bởi vì chính khách giết người không nháy mắt một cái. Mà chính khách nếu nổi điên thì có khả năng làm ra rất nhiều chuyện, sẽ có rất nhiều người sẽ biết độ tàn ác của nó.
Mà hai người này chính là Lâm Canh cùng Lâm Tân!
Nếu đặt ở trước kia, Lâm Canh cùng Lâm Tân trong cả huyện Hoa Hải này là nhân vật thực quyền, thuộc về kẻ nào thấy cũng khom lưng, thuộc về nhân vật tiền hô hậu ủng. Nhưng mà hai người này hiện tại ai cũng không muốn dây vào, ai nhìn thấy thì tự động tránh ra.
Bởi vì chuyện hai người này làm ra, trước khi có kết luận cuối cùng thì ai cũng không dám dính vào.
– Đại ca, anh nói nên làm sao bây giờ? Địch Kiến Lôi tên khốn kia vì sao lại chết chứ?
Lâm Tân cau mày nói.
– Ai biết, dù sao việc này không có quan hệ gì tới chúng ta cả, không phải chúng ta giết người. Là hắn nhiễm bệnh, nhất định là bị bệnh chết! Về phần nói đến bệnh của Địch Kiến Lôi, anh đã nghĩ biện pháp, cần biến bệnh này thành nan y!
Lâm Canh tàn nhẫn nói ra.
– Nhưng làm sao làm được?
Lâm Tân hỏi.
– Đương nhiên không được!
Lâm Canh khiêu mi nói:
– Chuyện này hiện tại huyên náo rất lớn, muốn giải quyết chính thức, muốn không dẫn lửa thiêu thân thì nhất định phải giải quyết một vấn đề, chính là hỏa táng thi thể của Địch Kiến Lôi!
– Hoả táng? Hủy thi diệt tích?
Lâm Tân lúc này nhìn thấy ánh hào quang, đúng, chỉ có hoả táng thi thể Địch Kiến Lôi thì sẽ chấm dứt kiện cáo. Nếu không chỉ cần giữ thi thể này lại, liền ý nghĩa chuyện của bọn họ sẽ lộ ra ngoài.
– Như thế nào đây?
Lâm Canh nói ra.
– Tốt, cứ làm như thế. Đại ca, em đi an bài!
Lâm Tân nói ra.
– Em được không? Em phải biết chuyện này rất quan trọng đấy.
Thần sắc Lâm Canh hết sức nghiêm túc, đây tuyệt đối không là chuyện nhỏ, không thể có chút sơ sót nào cả.
– Yên tâm đi, em không có vấn đề!
Lâm Tân quyết đoán nói.
t r
u y e n c u a t u i N e t Lâm Canh cũng biết Lâm Tân là người của trấn Lâm Gia, bên người vẫn còn nhân thủ, nếu thật sự nhân lúc Địch gia không phòng bị, lấy lý do lưu thi thể làm thị trấn nhiễm ôn dịch, trực tiếp kéo đi hoả táng thì xem như xong.
– Tốt, vậy chúng ta chia binh hai đường, anh đi làm chứng minh bệnh tật của hắn, em phụ trách đoạt thi thể và hỏa táng!
Lâm Canh đánh nhịp nói.
– Tốt!
Lâm Tân nói.
Oanh!
Huyện Hoa Hải lúc sáng mặt trời lên cao, ai nghĩ đến giữa trưa thì bầu trời bị mây đen phủ kín bầu trời. Bầu trời giống như bị tấm vải bạt che khuất, âm u, giống như tùy thời sẽ mưa lớn, cảm giác như mưa gió phong mãn lâu. Gió lớn thổi mạnh bao phủ khắp thị trấn.
Kỳ thật thi thể Địch Kiến Lôi không có đặt trong quan tài, mà là đang đặt ở trong nhà. Trong thời tiết như vậy, người Địch gia lĩnh không có khả năng ngồi ở cổng công an huyện nữa, tất cả đều ngồi xe chạy trở về. May mắn Địch gia lĩnh cách thị trấn không xa, thời điểm trở về thôn thì bầu trời mưa to ầm ầm.
Vợ Địch Kiến Lôi là Lưu Hân Lệ, hài tử còn nhỏ đang ở trường, tên Địch Hữu Chí. Hôm nay Địch Kiến Lôi đã không còn, lão trưởng thôn đang chủ trì Địch gia lĩnh, Địch Nhân Thành là người đức cao vọng trọng ở Địch gia lĩnh, từ bối phận mà nói xem như cùng thế hệ với ông nội của Địch Kiến Lôi.
– Lão trưởng thôn, việc này ngài thật cho rằng cục công an sẽ cho chúng ta câu trả lời thuyết phục hay sao?
– Đúng thế, phải biết rằng Lâm Canh Lâm Tân đều là quan chức, chúng ta bắt sao?
– Thi thể Kiến Lôi không thể cứ để như vậy được, cho dù là có quan tài băng, chúng ta cũng phải hạ táng!
…
Địch Nhân Thành mặc quần áo rất chất phác, trong tay cầm điếu thuốc lá, ngồi trong đại sảnh, ở gian phòng bên cạnh còn đặt thi thể Địch Kiến Lôi, Lưu Hân Lệ và Địch Hữu Chí và thân thuộc dòng chính Địch Kiến Lôi đang trông coi. Thời điểm này vẫn nghe tiếng khóc của bọn họ, rất là thê thảm.
– Người trấn Lâm Gia thật sự là khinh người quá đáng, thật ỷ vào trấn Lâm Gia bọn chúng độc chiếm thiên hạ thì muốn làm gì thì làm sao? Cứ thế đánh chết người, bọn chúng vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nằm mơ đi! Mọi người cứ yên tâm, chuyện lần này cho dù có cáo tới đâu cũng phải làm cho rõ!
Địch Nhân Thành trung khí mười phần nói.
Cả Địch gia lĩnh này cũng biết Địch Nhân Thành là người rất có uy tín và đáng tin, hắn là lão binh năm xưa. Mặc dù nói lúc đầu là binh của Quốc Dân đảng, nhưng mà về sau theo đảng Cộng Sản giành chính quyền. Sở dĩ có căn nhà nhỏ ở Địch gia lĩnh này không phải do ai khác xây nên, mà là vì Địch Nhân Thành xung phong chủ động tạo ra.
Mà khiêu chiến với lão binh, thật sự không phải người bình thường làm được! Địch Nhân Thành nói sẽ lấy công đạo, vậy tuyệt đối có thể đòi lại!
Răng rắc!
Một đạo sấm sét nổ vang, chiếu sáng gương mặt tất cả mọi người, thời điểm này mới là buổi trưa, nhưng trời tối làm người ta hãi hùng khiếp vía, mưa lớn xen lẫn tia chớp thế này đúng là kinh tâm động phách.
– Vì sao tôi cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra?
Địch Nhân Thành cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra, đây là linh cảm của lão binh.
Sau khi có cảm giác này sinh ra, lúc này có một người chạy vào, gào to lên.
– Lão trưởng thôn, việc lớn không tốt, trên thị trấn có một phó chủ tịch trấn mang người tới, nói là muốn mang thi thể Địch Kiến Lôi đi hỏa táng, bằng không sẽ tạo ôn dịch. Bọn họ hiện tại đang mang người đi qua bên này, nhân số chừng hai mươi người.
Cọ!
Địch Nhân Thành đứng bật dậy, trên mặt mang theo thần thái tức giận, quát:
– Lý nào lại như vậy! Đây chính là tới đoạt thi, cái gì gọi là tạo ôn dịch, làm sao có thể có ôn dịch?
– Nhà ai người chết mà không đặt trong nhà vài ngày, lúc này mới chưa tới một ngày đã có ôn dịch, quả thực là nói láo. Triệu tập các thanh niên trong thôn ra, đừng quản bọn chúng là ai, chỉ cần dám tới đoạt thi thể thì đánh cho ta! Mẹ kiếp, thực cho rằng nam nhân Địch gia lĩnh chúng ta chết cả rồi sao?
– Vâng!
Sau khi Địch Nhân Thành vừa nói ra lời này, còn chưa chờ như thế nào, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vang lên. Địch Nhân Thành biết rõ đối phương có chuẩn bị, là muốn thừa dịp Địch gia lĩnh chưa có tụ tập đánh bọn họ không kịp trở tay.
Quả nhiên thời điểm Địch Nhân Thành vừa nghĩ như vậy, trước mắt đã có nhiều người tràn vào, bọn họ tất cả mặc áo mưa màu đen, trong tay mang theo gậy gộc, sau khi xông vào thì quát ầm lên.
– Các người định làm gì? Người chết còn không hỏa táng, là muốn tạo ôn dịch hay sao? Địch gia lĩnh các người chết cũng không có gì, không nên liên lụy chúng ta!
– Đúng thế, chúng tôi là người vủa phòng vệ sinh trấn, bây giờ lập tức mang thi thể Địch Kiến Lôi đi hỏa táng, nếu không sẽ có ôn địch.
– Nếu ai dám ngăn cản chúng ta chấp pháp, ta sẽ đánh chết kẻ đó. Thật sự không tin đám điêu dân các người dám ngăn cản.
…
Dưới mưa to như trút nước này, mọi người căn bản không biết người trước mặt là ai, trên thực tế người Địch gia lĩnh thật sự không nhận ra đám người trước mặt. Chỉ là thấy chúng sau khi xông vào thì chạy về phía thi thể Địch Kiến Lôi, vừa chạy vào đá quơ gậy gộc khắp nơi. Mà gậy gộc đánh xuống làm nhiều người ngã xuống, máu tươi chảy dài.
– Các ngươi là ai? Các người đang phạm pháp!
– Ah, các người dám đánh người?
– Các thanh niên Địch gia lĩnh đâu cả rồi, không thể để chúng cướp thi thể!
– Đánh đám vương bát đản này.
…
Mặc cho ai cũng không có nghĩ tới sẽ có hỗn chiến như vậy, Lâm Tân bên này tìm người, người phụ trách mang người đi gọi là Lâm Tam Sơn, là huynh đệ chơi không tệ với Lâm Tân, luôn luôn làm theo lệnh của Lâm Tân. Hắn muốn thừa dịp loạn đoạt thi thể, hiện tại xem ra đúng là không dễ dàng gì. Người Địch gia lĩnh đúng là hung ác, tình nguyện bị đánh cũng ngăn cản bọn họ tới gần.
– Chúng mày dám đoạt thi thể chông tao, tao lùi mạng với chúng mày!
Lưu Hân Lệ nói xong đã mặc đồ tang lao tới trước, trong tay của nàng cầm một cây gỗ, không hề nghĩ ngợi mà đập mạnh vào người trước mặt, nói có khéo hay không, người này chính là Lâm Tam Sơn, hắn bị đập trúng đầu, máu tươi chảy dài.
Cả Địch gia lĩnh bởi vì tiếng quát tháo này làm bừng tỉnh, tất cả mọi người bởi vì chuyện Địch Kiến Lôi cho nên không ai có thể tĩnh tậm được, hiện tại nghe có người dám xông vào đoạt thi thể, tất cả không có nửa phần do dự, lập tức đại chiến.
Cổ động toàn thôn chiến!
Lâm Tam Sơn bên này cho dù thanh niên cường tráng thì như thế nào? Bên kia là cả thôn tiến lên, bị người khi dễ tới tận cửa, nếu còn không dám lên tiếng thì Địch gia lĩnh mức uất ức rồi.
Cho nên dù trời mưa to như trút nước, máu tươi chảy khắp Địch gia lĩnh!
Thời điểm này mọi người xông lên kịch chiến, Tô Mộc cũng xuất hiện ở huyện Hoa Hải, cũng gặp mặt Sở Tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.