Chương 1165: Lời nói bậy từ một phía
Ẩn Vi Giả
01/11/2016
Chương 1248: Lời nói bậy từ một phía
Bất cứ lúc nào đều phải biết, tuyệt đối không nên tự cho mình là thông minh. Thường thì những người thích làm như vậy, kết quả đều rất thê thảm. Ai tự cho mình là thông minh, người đó sẽ gặp phải đả kích bi thảm nhất. Tự hiểu lấy mình và tự cho mình là thông minh, tuyệt đối là hai khái niệm tuyệt đối tương phản. Nếu ai dám làm như vậy, người đó chính là người đáng thương nhất.
Hiện tại Đổng Học Vũ chính là người như vậy!
Thật ra ngày hôm qua, trong lòng Đổng Học Vũ đã bắt đầu tính toán làm như vậy. Khi hắn nhận được tin tức từ chỗ Mã Quốc Sơn, đầu óc xoay chuyển, sợ không nhớ được hết tất cả lời Mã Quốc Sơn nói, nhân lúc rót trà nước, đã ghi âm lại. Nói cách khác hiện tại tuy rằng hắn còn chưa thật sự nổi bão, nhưng sau này chỉ cần lấy ra đoạn ghi âm này, sẽ vững vàng nắm được toàn cục ở trong tay.
Tô Mộc, lần này tôi không tin không đẩy ngã được anh!
Đổng Học Vũ hiểu rất rõ hậu quả sau khi nói ra những câu nói này. Nếu có thể thuận lợi đẩy đổ được Tô Mộc là hay nhất. Nhưng nếu như không có cách nào làm được, vậy đối với hắn chính là kết cục thê thảm đến cực điểm. Đối với loại kết quả sau, Đổng Học Vũ cảm thấy rất khủng hoảng. Nhưng kết quả như vậy chỉ lóe lên trong đầu rồi biến mất. Cho tới bây giờ hắn cũng không cho rằng mình sẽ gặp phải kết quả như vậy. Đối với chuyện lần này, hắn đã nắm chắc.
Xôn xao!
Khi tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Tô Mộc, hắn vẫn không có bất kỳ sự xúc động nào, chỉ ngồi đó. Loại phong độ của một đại tướng này thật sự khiến cho mỗi người đều cảm khái. Nhìn người ta hiện tại tu thân dưỡng tới mức nào. Chỉ riêng khả năng trấn định này, không phải ai muốn làm là có thể làm được. Thẳng thắn mà nói, nếu đổi lại là bọn họ, bị Đổng Học Vũ chỉ mặt đọc tên tiến hành tuyên chiến như vậy, đều sẽ kinh ngạc và hoảng loạn trong chốc lát.
Tô Mộc lại không hề lộ vẻ xúc động nào!
– Tô huyện trưởng, đối với lời Đổng phó huyện trưởng nói, anh có gì muốn nói không?
Lý Tuyển mở miệng hỏi. Lúc này cũng chỉ có cô ta là người thích hợp nhất để nói ra vấn đề như vậy. Nếu đổi lại là người khác, đều không có khả năng.
– Lý bí thư, nếu cô bảo tôi nói vài câu, vậy tôi nói vài câu. Thật ra nếu như không phải cô mở miệng nói, tôi thật sự không định giải thích cái gì. Vấn đề của đồng chí Mã Quốc Sơn, tôi tin tưởng các vị đang ngồi đây hoặc nhiều hoặc ít đều có biết. Cho dù không biết, vừa rồi Lý bí thư cũng giới thiệu trọng điểm. Nói tóm lại đồng chí Mã Quốc Sơn là một cán bộ không tệ. Dưới tình huống bởi vì biết thân thể có bệnh, có thể quả quyết làm ra hành động chủ động từ chức, thì theo cá nhân tôi, tôi cho rằng đây là biểu hiện trách nhiệm đối với sự nghiệp đảng. Thành thật mà nói, giữa tôi và Mã Quốc Sơn không có bất kỳ dây dựa lợi ích nào. Thật ra tôi cảm thấy có chút kỳ quái. Tại sao đồng chí Đổng Học Vũ lại có ý nghĩ như vậy? Ban đầu tôi và đồng chí Mã Quốc Sơn có tán gẫu qua một vài công việc. Lúc đó đồng chí Mã Quốc Sơn đã để lộ với tôi ý định muốn từ chức, nhưng lúc đó tôi từ chối. Tôi không chỉ từ chối, tôi còn muốn giữ lại. Từ trên góc độ này mà nói, tôi thật sự không biết Đổng Học Vũ nói cưỡng ép là thế nào?
– Đồng chí Mã Quốc Sơn là một đảng viên, trong chính quyền huyện huyện Hoa Hải chúng ta cũng không phải là một nhân vật tầm thường gì. Nếu như tôi nói vài ba cầu là có thể ép hắn tức chức rời đi, vậy tôi thành cái gì? Du côn lưu manh sao? Đồng chí Đổng Học Vũ, tôi nghĩ không cần tôi nhắc nhở anh, hành động như anh, nếu như không đủ chứng cứ chính xác, anh có biết hành động như vậy tính là gì không? Nếu như hiện tại anh không lấy ra được chứng cứ, tôi sẽ đệ trình lên hội thường ủy huyện ủy, tiến hành truy cứu đối với loại hành vi này của anh. Lý bí thư, còn có các vị ngồi ở đây, tôi nghĩ mọi người hẳn không bất kỳ ý kiến gì chứ?
Trong giọng nói của Tô Mộc mang theo sự sắc bén.
Thật sự xem tôi trở thành trái hồng mềm dễ bóp sao?
Đổng Học Vũ, tôi thật sự không ngờ được, anh lại chơi trò này. Ngày hôm nay tôi muốn thảo luận một chút về vấn đề chọn người thay thế vào vị trí Phó huyện trưởng, anh lại xuất hiện, dám nói ra những lời như vậy, để tôi ép anh xuống!
– Không sai, Đổng Học Vũ, nếu như anh không lấy ra được chứng cứ xác thực, anh sẽ phải bị xử lý!
Mạnh Vi Khiêm quyết đoán nói.
– Đúng vậy, Đổng phó huyện trưởng, anh có chứng cứ gì không? Anh làm sao lại dám nói ra những lời nói như vậy? Phải biết rằng ở đây không phải là cái chợ. Lời nói ra phải chịu trách nhiệm!
Lý Tuyển nói.
– Tôi đương nhiên có chứng cứ!
Đổng Học Vũ lớn tiếng nói:
– Chỗ tôi có đoạn ghi âm. Nếu các người không tin, hiện tại có thể nghe một chút! Nếu tôi đã dám nói ra những lời như vậy, dĩ nhiên đã nắm chắc mười phần!
Nói xong, Đổng Học Vũ liền lấy điện thoại di động của mình ra, sau đó rất kiêu ngạo hống hách nói:
– Các người đều nghe đi. Tôi có ghi âm lại rất rõ ràng!
Không ngờ có ghi âm?
Sau khi Đổng Học Vũ trực tiếp lấy điện thoại di động ra, ánh mắt của tất cả mọi người bắt đầu trở nên nghiền ngẫm. Đổng Học Vũ lại có thể ghi âm, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi. Hắn ghi âm được ở đâu? Là Mã Quốc Sơn nói sao? Nếu thật sự như vậy, tính chất ngược lại đã nghiêm trọng. Chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng. Bởi vì Mã Quốc Sơn đoán chừng không có khả năng lộ liễu chuyện bị Tô Mộc uy hiếp như thế nào. Bởi vì nếu thật sự nói ra, dường như hắn xung đột với chuyện chủ động từ chức.
Mã Quốc Sơn trừ phi là đầu óc choáng váng, bằng không kiên quyết không có khả năng như vậy!
Nhưng nếu như không phải, vậy Đổng Học Vũ làm thế nào có được loại ghi âm này? Là lén lút ghi âm lại sao? Nếu thật sự lén lút ghi âm lại, vậy vấn đề của Đổng Học Vũ có chút nghiêm trọng. Hắn dám lấy ra ghi âm, hơn nữa còn cố ý nhằm vào Tô Mộc, đây quả thực là hành vi ác liệt đến cực điểm.
Tất cả các thường ủy huyện ủy đều bị hành vi của Đổng Học Vũ ngày hôm nay làm cho khiếp sợ!
…
– Mã Quốc Sơn, anh nói cho tôi biết, anh rốt cuộc nghĩ như thế nào? Sao có thể nghĩ đến chuyện chủ động từ chức? Phải biết rằng đảng bồi dưỡng anh là chuyện không dễ dàng tới mức nào. Tại sao anh có thể nói chủ động từ chức là chủ động từ chức được?
– Đổng phó huyện trưởng, tôi từ chức là có nguyên nhân của tôi.
– Nguyên nhân gì? Rốt cuộc là nguyên nhân gì, có thể khiến cho anh làm như vậy? Anh phải biết rằng đây quả thực là một loại hành vi không làm tròn trách nhiệm. Anh vừa đi như vậy, phần công tác của anh ở trong huyện ai sẽ tới làm? Nói đi, nguyên nhân gì. Đừng bảo tôi không nói, sức khỏe của anh thế nào, tôi biết. Khoảng thời gian trước, vừa kiểm tra sức khỏe cho cán bộ lãnh đạo, anh có thể có chuyện gì chứ?
– Là bởi vì. . .
– Đừng do dự nữa, nói ra đi. Tôi làm chủ cho anh! Tôi thật sự không tin, huyện Hoa Hải chẳng lẽ là thiên hạ của một người sao?
Nói tới chỗ này, mí mắt của các thường ủy huyện ủy đang ngồi đều giật giật vài cái. Nhất là Lý Tuyển, trong lòng càng cười lạnh.
Đổng Học Vũ, anh vẫn thật sự cho rằng chúng ta đều là người ngu sao? Anh hành động như vậy quả thực quá ác liệt đi? Trắng trợn dẫn dắt Mã Quốc Sơn đem vấn đề tới trên người Tô Mộc. Lời lẽ dẫn dắt rõ ràng như vậy, lẽ nào nghe không hiểu sao? Chỉ có điều tiếp theo Mã Quốc Sơn sẽ nói như thế nào? Thật sự sẽ chỉ đầu mâu nhằm vào Tô Mộc sao?
– Tô Mộc, anh rốt cuộc có thể gánh vác được chuyện này sao?
Trong lòng Lý Tuyển nói thầm.
– Tô Mộc, anh rốt cuộc có làm chuyện gì hay không?
Mạnh Vi Khiêm biết Tô Mộc và Mã Quốc Sơn gặp mặt, nhưng hắn lại không cho rằng Tô Mộc thông minh tài trí như vậy, sẽ trực tiếp để Mã Quốc Sơn bắt được nhược điểm gì. Chỉ có điều nếu như Mã Quốc Sơn thật sự dám nói ra lời gì khác. Thật ra Mạnh Vi Khiêm đã suy nghĩ xong quyết sách đối phó. Cũng không thể chuyện gì cũng nghe một mình anh nói được? Nếu như anh thật sự bị Tô Mộc uy hiếp, được thôi, đối chất với nhau đi.
Thật ra Tô Mộc vẫn rất bình tĩnh không lộ chút khiếp sợ nào. Hình như hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với đoạn ghi âm đó.
– Đổng phó huyện trưởng, tại sao anh có thể nói ra những lời như vậy? Tôi thật ra không bị ai ép cả. Tôi chính là muốn chủ động từ chức!
– Là thật sao? Lão Mã, anh phải biết rằng anh là một cán bộ đảng viên, phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Tôi biết đêm qua anh bị phòng công an huyện bắt lại. Nhưng như vậy đã tính là gì? Điều này không thể là nguyên nhân khiến anh chủ động từ chức! Tôi nghĩ có phải ở trong huyện anh gặp phải đãi ngộ gì không công bằng, hoặc là bị ai uy hiếp hay không?
– Không!
– Thật sự không có sao?
– Đổng phó huyện trưởng, nếu như anh nói như vậy, thì chính là có đi!
– Có. Tôi biết chắc là có. Nói xem, là ai? Chỉ cần anh nói ra, tôi sẽ làm chủ cho anh. Anh cứ yên tâm đi. Không quan tâm là ai, cho dù là Lý bí thư, tôi cũng dám trực tiếp đi vào trong thành phố đòi lại công bằng cho anh. Anh nói cho tôi nghe một chút đi. Có phải là Tô huyện trưởng hay không?
– Đổng Phó huyện trưởng, ngươi không nên hỏi, thật ra tôi không thể nói.
– Nói đi!
– Anh nói có thì là có!
– Được, tôi đây biết. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đòi lại công đạo về cho anh!
Đây cũng là tất cả nội dung đối thoại. Khi đối thoại như vậy vang lên trong hội nghị thường ủy huyện ủy, ban đầu còn có thể thu hút sự chú ý và hứng thú của mọi người. Nhưng càng đến cuối càng cho người ta cảm giác không thể nói được gì. Đổng Học Vũ, anh xem anh nói những gì? Không ngờ anh lại nói cho dù là Lý bí thư anh cũng sẽ đi vào trong thành phố đòi công đạo? Không thấy hiện tại sắc mặt Lý Tuyển muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu sao?
Còn nữa, nội dung ghi âm như vậy thật sự có thể coi như chứng cứ sao? Từ đầu tới cuối Mã Quốc Sơn có lời nào vạch ra chính xác chính là Tô Mộc tạo uy hiếp đối với hắn sao? Tất cả đều là do anh dẫn dắt. Hơn nữa còn là tiến hành dẫn dắt từng bước một. Nói là Tô Mộc uy hiếp dụ dỗ, nghe cuộc đối thoại như vậy, ngược lại giống như anh đang uy hiếp dụ dỗ vậy? Anh hành động như vậy, nếu như thật sự nói kỹ, chính tạo thành công kích đối với mình.
– Lý bí thư, các người đều đã nghe được chưa? Chính là Tô Mộc, Tô Mộc tiến hành trả đũa đối với Mã Quốc Sơn, ép hắn chủ động từ chức!
Đổng Học Vũ lớn tiếng nói. Ghi âm như vậy, thật sự khiến Đổng Học Vũ nắm chắc phần thắng sao?
Lý Tuyển hơi nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Vi Khiêm nói:
– Mạnh bí thư, anh thấy thế nào?
– Chỉ là lời nói bậy từ một phía!
Bất cứ lúc nào đều phải biết, tuyệt đối không nên tự cho mình là thông minh. Thường thì những người thích làm như vậy, kết quả đều rất thê thảm. Ai tự cho mình là thông minh, người đó sẽ gặp phải đả kích bi thảm nhất. Tự hiểu lấy mình và tự cho mình là thông minh, tuyệt đối là hai khái niệm tuyệt đối tương phản. Nếu ai dám làm như vậy, người đó chính là người đáng thương nhất.
Hiện tại Đổng Học Vũ chính là người như vậy!
Thật ra ngày hôm qua, trong lòng Đổng Học Vũ đã bắt đầu tính toán làm như vậy. Khi hắn nhận được tin tức từ chỗ Mã Quốc Sơn, đầu óc xoay chuyển, sợ không nhớ được hết tất cả lời Mã Quốc Sơn nói, nhân lúc rót trà nước, đã ghi âm lại. Nói cách khác hiện tại tuy rằng hắn còn chưa thật sự nổi bão, nhưng sau này chỉ cần lấy ra đoạn ghi âm này, sẽ vững vàng nắm được toàn cục ở trong tay.
Tô Mộc, lần này tôi không tin không đẩy ngã được anh!
Đổng Học Vũ hiểu rất rõ hậu quả sau khi nói ra những câu nói này. Nếu có thể thuận lợi đẩy đổ được Tô Mộc là hay nhất. Nhưng nếu như không có cách nào làm được, vậy đối với hắn chính là kết cục thê thảm đến cực điểm. Đối với loại kết quả sau, Đổng Học Vũ cảm thấy rất khủng hoảng. Nhưng kết quả như vậy chỉ lóe lên trong đầu rồi biến mất. Cho tới bây giờ hắn cũng không cho rằng mình sẽ gặp phải kết quả như vậy. Đối với chuyện lần này, hắn đã nắm chắc.
Xôn xao!
Khi tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Tô Mộc, hắn vẫn không có bất kỳ sự xúc động nào, chỉ ngồi đó. Loại phong độ của một đại tướng này thật sự khiến cho mỗi người đều cảm khái. Nhìn người ta hiện tại tu thân dưỡng tới mức nào. Chỉ riêng khả năng trấn định này, không phải ai muốn làm là có thể làm được. Thẳng thắn mà nói, nếu đổi lại là bọn họ, bị Đổng Học Vũ chỉ mặt đọc tên tiến hành tuyên chiến như vậy, đều sẽ kinh ngạc và hoảng loạn trong chốc lát.
Tô Mộc lại không hề lộ vẻ xúc động nào!
– Tô huyện trưởng, đối với lời Đổng phó huyện trưởng nói, anh có gì muốn nói không?
Lý Tuyển mở miệng hỏi. Lúc này cũng chỉ có cô ta là người thích hợp nhất để nói ra vấn đề như vậy. Nếu đổi lại là người khác, đều không có khả năng.
– Lý bí thư, nếu cô bảo tôi nói vài câu, vậy tôi nói vài câu. Thật ra nếu như không phải cô mở miệng nói, tôi thật sự không định giải thích cái gì. Vấn đề của đồng chí Mã Quốc Sơn, tôi tin tưởng các vị đang ngồi đây hoặc nhiều hoặc ít đều có biết. Cho dù không biết, vừa rồi Lý bí thư cũng giới thiệu trọng điểm. Nói tóm lại đồng chí Mã Quốc Sơn là một cán bộ không tệ. Dưới tình huống bởi vì biết thân thể có bệnh, có thể quả quyết làm ra hành động chủ động từ chức, thì theo cá nhân tôi, tôi cho rằng đây là biểu hiện trách nhiệm đối với sự nghiệp đảng. Thành thật mà nói, giữa tôi và Mã Quốc Sơn không có bất kỳ dây dựa lợi ích nào. Thật ra tôi cảm thấy có chút kỳ quái. Tại sao đồng chí Đổng Học Vũ lại có ý nghĩ như vậy? Ban đầu tôi và đồng chí Mã Quốc Sơn có tán gẫu qua một vài công việc. Lúc đó đồng chí Mã Quốc Sơn đã để lộ với tôi ý định muốn từ chức, nhưng lúc đó tôi từ chối. Tôi không chỉ từ chối, tôi còn muốn giữ lại. Từ trên góc độ này mà nói, tôi thật sự không biết Đổng Học Vũ nói cưỡng ép là thế nào?
– Đồng chí Mã Quốc Sơn là một đảng viên, trong chính quyền huyện huyện Hoa Hải chúng ta cũng không phải là một nhân vật tầm thường gì. Nếu như tôi nói vài ba cầu là có thể ép hắn tức chức rời đi, vậy tôi thành cái gì? Du côn lưu manh sao? Đồng chí Đổng Học Vũ, tôi nghĩ không cần tôi nhắc nhở anh, hành động như anh, nếu như không đủ chứng cứ chính xác, anh có biết hành động như vậy tính là gì không? Nếu như hiện tại anh không lấy ra được chứng cứ, tôi sẽ đệ trình lên hội thường ủy huyện ủy, tiến hành truy cứu đối với loại hành vi này của anh. Lý bí thư, còn có các vị ngồi ở đây, tôi nghĩ mọi người hẳn không bất kỳ ý kiến gì chứ?
Trong giọng nói của Tô Mộc mang theo sự sắc bén.
Thật sự xem tôi trở thành trái hồng mềm dễ bóp sao?
Đổng Học Vũ, tôi thật sự không ngờ được, anh lại chơi trò này. Ngày hôm nay tôi muốn thảo luận một chút về vấn đề chọn người thay thế vào vị trí Phó huyện trưởng, anh lại xuất hiện, dám nói ra những lời như vậy, để tôi ép anh xuống!
– Không sai, Đổng Học Vũ, nếu như anh không lấy ra được chứng cứ xác thực, anh sẽ phải bị xử lý!
Mạnh Vi Khiêm quyết đoán nói.
– Đúng vậy, Đổng phó huyện trưởng, anh có chứng cứ gì không? Anh làm sao lại dám nói ra những lời nói như vậy? Phải biết rằng ở đây không phải là cái chợ. Lời nói ra phải chịu trách nhiệm!
Lý Tuyển nói.
– Tôi đương nhiên có chứng cứ!
Đổng Học Vũ lớn tiếng nói:
– Chỗ tôi có đoạn ghi âm. Nếu các người không tin, hiện tại có thể nghe một chút! Nếu tôi đã dám nói ra những lời như vậy, dĩ nhiên đã nắm chắc mười phần!
Nói xong, Đổng Học Vũ liền lấy điện thoại di động của mình ra, sau đó rất kiêu ngạo hống hách nói:
– Các người đều nghe đi. Tôi có ghi âm lại rất rõ ràng!
Không ngờ có ghi âm?
Sau khi Đổng Học Vũ trực tiếp lấy điện thoại di động ra, ánh mắt của tất cả mọi người bắt đầu trở nên nghiền ngẫm. Đổng Học Vũ lại có thể ghi âm, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi. Hắn ghi âm được ở đâu? Là Mã Quốc Sơn nói sao? Nếu thật sự như vậy, tính chất ngược lại đã nghiêm trọng. Chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng. Bởi vì Mã Quốc Sơn đoán chừng không có khả năng lộ liễu chuyện bị Tô Mộc uy hiếp như thế nào. Bởi vì nếu thật sự nói ra, dường như hắn xung đột với chuyện chủ động từ chức.
Mã Quốc Sơn trừ phi là đầu óc choáng váng, bằng không kiên quyết không có khả năng như vậy!
Nhưng nếu như không phải, vậy Đổng Học Vũ làm thế nào có được loại ghi âm này? Là lén lút ghi âm lại sao? Nếu thật sự lén lút ghi âm lại, vậy vấn đề của Đổng Học Vũ có chút nghiêm trọng. Hắn dám lấy ra ghi âm, hơn nữa còn cố ý nhằm vào Tô Mộc, đây quả thực là hành vi ác liệt đến cực điểm.
Tất cả các thường ủy huyện ủy đều bị hành vi của Đổng Học Vũ ngày hôm nay làm cho khiếp sợ!
…
– Mã Quốc Sơn, anh nói cho tôi biết, anh rốt cuộc nghĩ như thế nào? Sao có thể nghĩ đến chuyện chủ động từ chức? Phải biết rằng đảng bồi dưỡng anh là chuyện không dễ dàng tới mức nào. Tại sao anh có thể nói chủ động từ chức là chủ động từ chức được?
– Đổng phó huyện trưởng, tôi từ chức là có nguyên nhân của tôi.
– Nguyên nhân gì? Rốt cuộc là nguyên nhân gì, có thể khiến cho anh làm như vậy? Anh phải biết rằng đây quả thực là một loại hành vi không làm tròn trách nhiệm. Anh vừa đi như vậy, phần công tác của anh ở trong huyện ai sẽ tới làm? Nói đi, nguyên nhân gì. Đừng bảo tôi không nói, sức khỏe của anh thế nào, tôi biết. Khoảng thời gian trước, vừa kiểm tra sức khỏe cho cán bộ lãnh đạo, anh có thể có chuyện gì chứ?
– Là bởi vì. . .
– Đừng do dự nữa, nói ra đi. Tôi làm chủ cho anh! Tôi thật sự không tin, huyện Hoa Hải chẳng lẽ là thiên hạ của một người sao?
Nói tới chỗ này, mí mắt của các thường ủy huyện ủy đang ngồi đều giật giật vài cái. Nhất là Lý Tuyển, trong lòng càng cười lạnh.
Đổng Học Vũ, anh vẫn thật sự cho rằng chúng ta đều là người ngu sao? Anh hành động như vậy quả thực quá ác liệt đi? Trắng trợn dẫn dắt Mã Quốc Sơn đem vấn đề tới trên người Tô Mộc. Lời lẽ dẫn dắt rõ ràng như vậy, lẽ nào nghe không hiểu sao? Chỉ có điều tiếp theo Mã Quốc Sơn sẽ nói như thế nào? Thật sự sẽ chỉ đầu mâu nhằm vào Tô Mộc sao?
– Tô Mộc, anh rốt cuộc có thể gánh vác được chuyện này sao?
Trong lòng Lý Tuyển nói thầm.
– Tô Mộc, anh rốt cuộc có làm chuyện gì hay không?
Mạnh Vi Khiêm biết Tô Mộc và Mã Quốc Sơn gặp mặt, nhưng hắn lại không cho rằng Tô Mộc thông minh tài trí như vậy, sẽ trực tiếp để Mã Quốc Sơn bắt được nhược điểm gì. Chỉ có điều nếu như Mã Quốc Sơn thật sự dám nói ra lời gì khác. Thật ra Mạnh Vi Khiêm đã suy nghĩ xong quyết sách đối phó. Cũng không thể chuyện gì cũng nghe một mình anh nói được? Nếu như anh thật sự bị Tô Mộc uy hiếp, được thôi, đối chất với nhau đi.
Thật ra Tô Mộc vẫn rất bình tĩnh không lộ chút khiếp sợ nào. Hình như hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với đoạn ghi âm đó.
– Đổng phó huyện trưởng, tại sao anh có thể nói ra những lời như vậy? Tôi thật ra không bị ai ép cả. Tôi chính là muốn chủ động từ chức!
– Là thật sao? Lão Mã, anh phải biết rằng anh là một cán bộ đảng viên, phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Tôi biết đêm qua anh bị phòng công an huyện bắt lại. Nhưng như vậy đã tính là gì? Điều này không thể là nguyên nhân khiến anh chủ động từ chức! Tôi nghĩ có phải ở trong huyện anh gặp phải đãi ngộ gì không công bằng, hoặc là bị ai uy hiếp hay không?
– Không!
– Thật sự không có sao?
– Đổng phó huyện trưởng, nếu như anh nói như vậy, thì chính là có đi!
– Có. Tôi biết chắc là có. Nói xem, là ai? Chỉ cần anh nói ra, tôi sẽ làm chủ cho anh. Anh cứ yên tâm đi. Không quan tâm là ai, cho dù là Lý bí thư, tôi cũng dám trực tiếp đi vào trong thành phố đòi lại công bằng cho anh. Anh nói cho tôi nghe một chút đi. Có phải là Tô huyện trưởng hay không?
– Đổng Phó huyện trưởng, ngươi không nên hỏi, thật ra tôi không thể nói.
– Nói đi!
– Anh nói có thì là có!
– Được, tôi đây biết. Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đòi lại công đạo về cho anh!
Đây cũng là tất cả nội dung đối thoại. Khi đối thoại như vậy vang lên trong hội nghị thường ủy huyện ủy, ban đầu còn có thể thu hút sự chú ý và hứng thú của mọi người. Nhưng càng đến cuối càng cho người ta cảm giác không thể nói được gì. Đổng Học Vũ, anh xem anh nói những gì? Không ngờ anh lại nói cho dù là Lý bí thư anh cũng sẽ đi vào trong thành phố đòi công đạo? Không thấy hiện tại sắc mặt Lý Tuyển muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu sao?
Còn nữa, nội dung ghi âm như vậy thật sự có thể coi như chứng cứ sao? Từ đầu tới cuối Mã Quốc Sơn có lời nào vạch ra chính xác chính là Tô Mộc tạo uy hiếp đối với hắn sao? Tất cả đều là do anh dẫn dắt. Hơn nữa còn là tiến hành dẫn dắt từng bước một. Nói là Tô Mộc uy hiếp dụ dỗ, nghe cuộc đối thoại như vậy, ngược lại giống như anh đang uy hiếp dụ dỗ vậy? Anh hành động như vậy, nếu như thật sự nói kỹ, chính tạo thành công kích đối với mình.
– Lý bí thư, các người đều đã nghe được chưa? Chính là Tô Mộc, Tô Mộc tiến hành trả đũa đối với Mã Quốc Sơn, ép hắn chủ động từ chức!
Đổng Học Vũ lớn tiếng nói. Ghi âm như vậy, thật sự khiến Đổng Học Vũ nắm chắc phần thắng sao?
Lý Tuyển hơi nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Vi Khiêm nói:
– Mạnh bí thư, anh thấy thế nào?
– Chỉ là lời nói bậy từ một phía!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.