Chương 1166: Một lệnh thuyên chuyển
Ẩn Vi Giả
01/11/2016
Chương 1249: Một lệnh thuyên chuyển
Mạnh Vi Khiêm đã sớm nhín một bụng tức. Sau khi nghe Lý Tuyển hỏi thăm, hắn không có bất kỳ ý định che giấu, cứ như vậy ầm ầm bạo phát ra. Đầu mâu trực tiếp tập trung vào Đổng Học Vũ. Giọng nói cũng không chút khách khí, quát khẽ.
– Quả thực chính là lời nói bậy từ một phía! Đổng Học Vũ, thật mệt cho anh còn là cán bộ lãnh đạo, còn tiếp nhận sự giáo dục của đảng trong nhiều năm như vậy. Rốt cuộc là ai đang dẫn dắt ai tiến hành công kích người khác? Đồng chí Mã Quốc Sơn chủ động từ chức, là bởi vì sức khỏe. Đây là điều đã được thành phố xác định. Hiện tại anh lại tuyên bố có hành vi cưỡng bức dụ dỗ. Đổng Học Vũ, anh dựa vào nguyên nhân như vậy, mà nói Tô Mộc huyện trưởng tiến hành cưỡng ép. Không ngại nói cho anh biết, tuyệt đối không có khả năng. Với chứng cứ như vậy kiên quyết không có khả năng trở thành bằng chứng được!
– Thế nào mà không có khả năng trở thành bằng chứng? Mọi người đều có lỗ tai. Chẳng lẽ nói các người nghe không hiểu nội dung đối thoại giữa tôi và Mã Quốc Sơn là thế nào sao? Mã Quốc Sơn đã nói, là Tô Mộc tiến hành cưỡng bức dụ dỗ đối với hắn.
Đổng Học Vũ lớn tiếng nói.
– Cái này thật ra tôi không có nghe được. Từ đầu tới cuối tôi chỉ nghe được ánh tiến hành dẫn dắt, nói chính xác là lừa gạt. Đổng Học Vũ, nếu như anh không tin, hiện tại có thể dẫn theo Mã Quốc Sơn đi vào phòng công an huyện, hoặc đi tới thị cục cũng được. Anh xem đoạn đối thoại này có thể trở thành chứng cứ sao?
Mạnh Vi Khiêm không hề động đậy.
– Anh?
Đổng Học Vũ dường như muốn nổi bão, ai ngờ đúng lúc này, cửa phòng họp đang đóng chặt lại lặng lẽ bị đẩy ra. Từ bên ngoài có một người bước vào. Không ngờ đó chính là thư ký của Lý Tuyển, Liễu Linh Lỵ. Không có người nào cho rằng lúc này Liễu Linh Lỵ đi tới là do cố ý. Chắc là có chuyện gì quan trọng, bằng không cô sẽ không dám xông vào cuộc họp hội nghị thường ủy huyện ủy.
Quả nhiên Liễu Linh Lỵ ở trước mặt của mọi người, dường như cố ý cầm điện thoại di động trong tay đưa qua nói:
– Lý bí thư, là ban nhân sự bộ tổ chức Tỉnh ủy gọi điện thoại tới!
Ban nhân sự bộ tổ chức Tỉnh ủy sao?
Khi Lý Tuyển nghe được điều này, thần sắc rõ ràng sửng sốt. Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới ban nhân sự của bộ tổ chức Tỉnh ủy lại gọi điện thoại qua cho cô ta làm gì? Hiện tại ở tỉnh Giang Nam, bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy đã thay đổi người, trở thành Lý Dật Phong. Chuyện này Lý Tuyển biết. Dù sao Lý Tuyển cũng có con đường của riêng mình. Cô ta còn biết rất rõ, Lý Dật Phong là người của cấp cao nhất. Mà lúc này bộ tổ chức nhân sự tỉnh lại điện thoại gọi tới như vậy, chẳng lẽ có liên quan tới Lý Dật Phong sao?
Không quan tâm có quan hệ hay không, Lý Tuyển đều phải lập tức nghe.
– Tôi là Lý Tuyển!
– Lý Tuyển bí thư, tôi là Đinh Tuấn Ninh trưởng ban nhân sự của bộ tổ chức Tỉnh ủy. Hiện tại có chuyện thông báo với huyện ủy huyện Hoa Hải các cô. Sắp tới, ở trường đảng tỉnh ủy tiến hành một lần hoạt động nghiên cứu giáo dục tư tưởng chuyên nghiệp. Trong tỉnh sau khi tổng hợp lại suy nghĩ, quyết định dành cho huyện các cô một danh ngạch. Đồng thời trải qua bộ tổ chức Tỉnh ủy nghiên cứu quyết định, quyết định danh ngạch này do đồng chí Đổng Học Vũ của huyện các cô chịu trách nhiệm. Từ giờ trở đi, đồng chí Đổng Học Vũ phải ngồi xe chạy tới Thịnh Kinh, đến trường đảng tỉnh ủy báo danh. Thời gian báo danh là chín giờ sáng đến sáu giờ chiều hôm nay. Cho nên đồng chí Đổng Học Vũ không có bao nhiêu thời gian nữa!
Đinh Tuấn Ninh thản nhiên nói.
– Vâng, tôi lập tức thông báo cho đồng chí Đổng Học Vũ!
Lý Tuyển vội vàng nói.
– Còn nữa, xét thấy lần này tới trường đảng học tập có chút đặc biệt, chức vụ phó huyện trưởng thường vụ của đồng chí Đổng Học Vũ tạm thời không cần phải làm nữa. Bộ tổ chức Tỉnh ủy đã gửi công văn xuống. Tin tưởng ngày mai thành phố các cô sẽ nhận được. Hẳn đến chiều mai sẽ đến huyện các cô. Đồng chí Đổng Học Vũ sẽ có công tác khác!
Đinh Tuấn Ninh bình tĩnh nói.
Đổng Học Vũ bị cách chức?
Khi giọng nói như vậy vang lên, bởi vì bầu không khí bên trong phòng họp tương đối yên tĩnh, cho nên rất nhiều người đều có thể nghe được rõ ràng. Trong nháy mắt khi mỗi người nghe được tin tức này, tất cả đều sửng sốt.
Có chuyện gì vậy? Đang êm đang đẹp tại sao Đổng Học Vũ lại bị cách chức? Phải biết rằng mặc dù nói cần đệ trình huyện tiến hành bãi miễn, nhưng ai cũng biết đó chẳng qua chỉ là vấn đề trình tự. Như vậy chức phó huyện trưởng thường vụ của Đổng Học Vũ đã thật sự bị bãi miễn. Sau đó, bộ tổ chức thị ủy của thành phố Tây Phẩm nhất định sẽ phái người đến đây tuyên bố tin tức này!
Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Vì sao Đổng Học Vũ một cán bộ cấp xử như vậy lại kinh động tới bộ tổ chức Tỉnh ủy? Tô Mộc là cán bộ do tỉnh quản lý, nhưng Đổng Học Vũ lại không phải! Hơn nữa chủ yếu nhất là điều lệnh lại tới đột ngột như vậy, trực tiếp tới vào lúc diễn ra hội nghị thường ủy huyện ủy. Dường như đã lựa chọn thời điểm. Hơn nữa tất cả mọi người đều rõ ràng, lúc này đem Đổng Học Vũ điều đi, hơn nữa tiến vào ban bồi dưỡng huấn luyện ở trường, tuyệt đối không thể xem là thăng chức cho hắn. Sau chuyến đi này, nhất định cũng bị tuyết vùi lấp.
Nhưng phải biết rằng vừa rồi Đổng Học Vũ còn ở nơi này diễu võ dương oai, hiện tại giống như cà tím gặp sương, nhất thời mất hết tinh thần. Trên mặt tức giận xám xịt. Ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc, đầy khủng hoảng và bất lực. Lúc này Đổng Học Vũ, ngay cả nửa điểm sợ hãi cũng không dám có.
Lúc này khi ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Mộc, thần sắc hắn và mỗi người đều giống nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ không hiểu. Đinh Tuấn Ninh người vừa gọi điện thoại là ai, mình biết. Đó là người trước đây đi chung tuyến đường, bằng hữu quen biết. Nhưng vì sao Đinh Tuấn Ninh lại trực tiếp bỏ qua thành phố Tây Phẩm, tuyên bố quyết định như vậy? Trường đảng tỉnh ủy hạ lệnh cho cán bộ cấp xử như Đổng Học Vũ điều lệnh như vậy, khiến ai nghe thấy cũng sẽ cảm thấy mới mẻ.
– Vâng!
Lý Tuyển nói.
– Vậy cứ như thế đi!
Đinh Tuấn Ninh trực tiếp cúp điện thoại.
Đợi đến khi cuộc điện thoại này kết thúc một hồi lâu, mọi người mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Mỗi người đều nhìn về phía Tô Mộc. Hiện tại Tô Mộc cũng khiếp sợ không biết làm sao. Mới đầu hắn cũng cảm thấy nghi ngờ.
Đây là có chuyện gì vậy? Vì sao vấn đề của Đổng Học Vũ lại trực tiếp kinh động tới bộ tổ chức Tỉnh ủy? Đừng thấy Đinh Tuấn Ninh chỉ là trưởng ban gọi điện thoại tới. Đây nhất định là do một bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy an bài xuống.
Đổng Học Vũ càng sửng sốt hơn!
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Từ lúc nào mình lại có vinh hạnh như vậy? Có thể dính dáng tới bộ tổ chức Tỉnh ủy? Công việc của mình lại được bộ tổ chức Tỉnh ủy an bài điều động. Nhưng sau một hồi ngây người, trong lòng Đổng Học Vũ bắt đầu suy sụp. Hắn tuyệt vọng.
Đổng Học Vũ tỉnh táo hơn bất kỳ người nào khác. Chuyện thật sự xảy ra biến số. Bất ngờ như vậy quả thật không ngoài dự đoán, tuyệt đối sẽ là kết thúc bi thảm.
Mình bị cách chức?
Mà lại bị cho cách chức như vậy!
Đổng Học Vũ mới vừa rồi còn khí phách nổi bão, dù thế nào cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy. Điều này có nghĩa là thế nào? Có nghĩa là kể từ thời khắc này, Đổng Học Vũ sẽ bị mời đi ra ngoài. Hắn đã không có tư cách tiếp tục ở chỗ này. Anh nói xem, nếu như hắn rời đi, còn có người nào truy cứu đề tài mới rồi nữa sao? Còn có người nào sẽ nắm lấy vấn đề của Mã Quốc Sơn không tha sao?
Một Đổng Học Vũ nắm lấy không tha, còn chưa kịp làm gì, đã trực tiếp bị một điều lệnh của bộ tổ chức Tỉnh ủy điều đi. Nếu như bọn họ thật sự cũng can thiệp vào trong đó, sẽ gặp phải hậu quả như thế nào? Đó là chuyện khó có thể tưởng tượng được!
– Lý bí thư, tôi. . .
Đổng Học Vũ còn muốn nói gì đó, Lý Tuyển đã trực tiếp cắt ngang. Ngày hôm nay đã nhịn anh đủ lâu. Nếu như không phải vì anh, chuyện cũng không có khả năng xuất hiện bước ngoặt lớn như vậy. Tôi đã sớm chế tạo một khốn cục cho Tô Mộc. Hiện tại sau khi chuyện của anh kết thúc, sợ rằng hội nghị thường ủy huyện ủy này cũng sẽ tuyên bố kết thúc. Vị trí phó huyện trưởng thường vụ còn chưa được chứng thực, anh còn ở nơi này nhớ tới Phó huyện trưởng, có ý nghĩa nữa sao?
– Đồng chí Đổng Học Vũ, vừa rồi là Đinh Tuấn Ninh trưởng ban nhân sự của bộ tổ chức Tỉnh ủy điện thoại tới. Căn cứ vào quyết định do bộ tổ chức Tỉnh ủy nghiên cứu ra, bây giờ anh đã không phải là phó huyện trưởng thường vụ huyện Hoa Hải, sẽ trực tiếp tiến hành miễn trừ đệ trình lên huyện. Bây giờ anh chắc hẳn nên nhanh chóng đi tới Thịnh Kinh. Bây giờ đã sắp mười giờ. Anh phải tới trường đảng báo danh trước sáu giờ chiều. Nếu như anh không tranh thủ thời gian đi qua đó, sẽ có vấn đề lớn!
Lý Tuyển quả quyết nói.
– Tôi?
Đổng Học Vũ vừa định nói gì, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Tuyển, chỉ có thể bất đắc dĩ nuốt những lời muốn nói vào trong bụng. Dù sao chuyện tới bây giờ còn chưa phát triển đến tình trạng không thể cứu vãn. Nếu như thật sự xé rách mặt mũi vào lúc này, sẽ càng khiến cho người ta coi thường mình. Đổng Học Vũ có thể chỉ đầu mâu nhắm về phía Tô Mộc, nhưng lại không dám chống lại tất cả thường ủy huyện ủy. Như vậy có thể sẽ thảm bại!
– Được. Tôi sẽ lập tức lên đường!
Đổng Học Vũ nói xong, định xoay người rời khỏi đó.
– Chờ một chút!
Đúng lúc này, Tô Mộc vừa rồi không có mở miệng tỏ thái độ, bất chợt nói:
– Đồng chí Đổng Học Vũ, tôi mong anh nhớ một việc. Vừa rồi anh tiến hành vu tội và hành động lôi kéo người công kích về phía tôi, tôi bảo lưu quyền truy cứu.
Một lời nói ra, Đổng Học Vũ lập tức khiếp sợ!
Nếu như nói chuyện này không có bất kỳ quan hệ nào với Tô Mộc, Đổng Học Vũ tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng bây giờ vừa vặn biết trong này có bóng dáng của Tô Mộc, cho nên Đổng Học Vũ mới có thể càng cảm thấy khủng hoảng hơn. Hắn biết rõ nếu như hắn mất chức quan trên người này, bản thân mình sẽ biến thành loại người thế nào. Trong mấy năm làm quan, Đổng Học Vũ thật sự đã làm rất nhiều chuyện xấu. Nếu như bị những người đó biết hắn không còn làm quan, tuyệt đối sẽ hung hăng trừng trị.
Nghĩ đến trước đó Tô Mộc ở Thịnh Kinh đảm nhiệm chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, Đổng Học Vũ cảm thấy khiếp sợ. Hiện tại hắn cảm thấy thật sự hối hận. Anh nói xem bản thân nhàn rỗi không có chuyện gì, tranh đấu với Tô Mộc làm cái gì? Mình có tư cách tranh đấu với người ta sao? Hiện tại Tô Mộc còn chưa có không ra lực, mình đã bị mạnh mẽ dời đi. Còn bị bộ tổ chức Tỉnh ủy điều đi. Nếu như thật sự đợi đến khi Tô Mộc bắt đầu động thủ, vậy hắn còn có mạng sống sót nữa hay sao?
Giữ lại quyền truy cứu. Chính là mấy chữ đơn giản như vậy, lại mang đến lực sát thương kinh người không gì sánh kịp!
Sắc mặt Đổng Học Vũ lập tức xám lại như tro tàn!
Mạnh Vi Khiêm đã sớm nhín một bụng tức. Sau khi nghe Lý Tuyển hỏi thăm, hắn không có bất kỳ ý định che giấu, cứ như vậy ầm ầm bạo phát ra. Đầu mâu trực tiếp tập trung vào Đổng Học Vũ. Giọng nói cũng không chút khách khí, quát khẽ.
– Quả thực chính là lời nói bậy từ một phía! Đổng Học Vũ, thật mệt cho anh còn là cán bộ lãnh đạo, còn tiếp nhận sự giáo dục của đảng trong nhiều năm như vậy. Rốt cuộc là ai đang dẫn dắt ai tiến hành công kích người khác? Đồng chí Mã Quốc Sơn chủ động từ chức, là bởi vì sức khỏe. Đây là điều đã được thành phố xác định. Hiện tại anh lại tuyên bố có hành vi cưỡng bức dụ dỗ. Đổng Học Vũ, anh dựa vào nguyên nhân như vậy, mà nói Tô Mộc huyện trưởng tiến hành cưỡng ép. Không ngại nói cho anh biết, tuyệt đối không có khả năng. Với chứng cứ như vậy kiên quyết không có khả năng trở thành bằng chứng được!
– Thế nào mà không có khả năng trở thành bằng chứng? Mọi người đều có lỗ tai. Chẳng lẽ nói các người nghe không hiểu nội dung đối thoại giữa tôi và Mã Quốc Sơn là thế nào sao? Mã Quốc Sơn đã nói, là Tô Mộc tiến hành cưỡng bức dụ dỗ đối với hắn.
Đổng Học Vũ lớn tiếng nói.
– Cái này thật ra tôi không có nghe được. Từ đầu tới cuối tôi chỉ nghe được ánh tiến hành dẫn dắt, nói chính xác là lừa gạt. Đổng Học Vũ, nếu như anh không tin, hiện tại có thể dẫn theo Mã Quốc Sơn đi vào phòng công an huyện, hoặc đi tới thị cục cũng được. Anh xem đoạn đối thoại này có thể trở thành chứng cứ sao?
Mạnh Vi Khiêm không hề động đậy.
– Anh?
Đổng Học Vũ dường như muốn nổi bão, ai ngờ đúng lúc này, cửa phòng họp đang đóng chặt lại lặng lẽ bị đẩy ra. Từ bên ngoài có một người bước vào. Không ngờ đó chính là thư ký của Lý Tuyển, Liễu Linh Lỵ. Không có người nào cho rằng lúc này Liễu Linh Lỵ đi tới là do cố ý. Chắc là có chuyện gì quan trọng, bằng không cô sẽ không dám xông vào cuộc họp hội nghị thường ủy huyện ủy.
Quả nhiên Liễu Linh Lỵ ở trước mặt của mọi người, dường như cố ý cầm điện thoại di động trong tay đưa qua nói:
– Lý bí thư, là ban nhân sự bộ tổ chức Tỉnh ủy gọi điện thoại tới!
Ban nhân sự bộ tổ chức Tỉnh ủy sao?
Khi Lý Tuyển nghe được điều này, thần sắc rõ ràng sửng sốt. Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới ban nhân sự của bộ tổ chức Tỉnh ủy lại gọi điện thoại qua cho cô ta làm gì? Hiện tại ở tỉnh Giang Nam, bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy đã thay đổi người, trở thành Lý Dật Phong. Chuyện này Lý Tuyển biết. Dù sao Lý Tuyển cũng có con đường của riêng mình. Cô ta còn biết rất rõ, Lý Dật Phong là người của cấp cao nhất. Mà lúc này bộ tổ chức nhân sự tỉnh lại điện thoại gọi tới như vậy, chẳng lẽ có liên quan tới Lý Dật Phong sao?
Không quan tâm có quan hệ hay không, Lý Tuyển đều phải lập tức nghe.
– Tôi là Lý Tuyển!
– Lý Tuyển bí thư, tôi là Đinh Tuấn Ninh trưởng ban nhân sự của bộ tổ chức Tỉnh ủy. Hiện tại có chuyện thông báo với huyện ủy huyện Hoa Hải các cô. Sắp tới, ở trường đảng tỉnh ủy tiến hành một lần hoạt động nghiên cứu giáo dục tư tưởng chuyên nghiệp. Trong tỉnh sau khi tổng hợp lại suy nghĩ, quyết định dành cho huyện các cô một danh ngạch. Đồng thời trải qua bộ tổ chức Tỉnh ủy nghiên cứu quyết định, quyết định danh ngạch này do đồng chí Đổng Học Vũ của huyện các cô chịu trách nhiệm. Từ giờ trở đi, đồng chí Đổng Học Vũ phải ngồi xe chạy tới Thịnh Kinh, đến trường đảng tỉnh ủy báo danh. Thời gian báo danh là chín giờ sáng đến sáu giờ chiều hôm nay. Cho nên đồng chí Đổng Học Vũ không có bao nhiêu thời gian nữa!
Đinh Tuấn Ninh thản nhiên nói.
– Vâng, tôi lập tức thông báo cho đồng chí Đổng Học Vũ!
Lý Tuyển vội vàng nói.
– Còn nữa, xét thấy lần này tới trường đảng học tập có chút đặc biệt, chức vụ phó huyện trưởng thường vụ của đồng chí Đổng Học Vũ tạm thời không cần phải làm nữa. Bộ tổ chức Tỉnh ủy đã gửi công văn xuống. Tin tưởng ngày mai thành phố các cô sẽ nhận được. Hẳn đến chiều mai sẽ đến huyện các cô. Đồng chí Đổng Học Vũ sẽ có công tác khác!
Đinh Tuấn Ninh bình tĩnh nói.
Đổng Học Vũ bị cách chức?
Khi giọng nói như vậy vang lên, bởi vì bầu không khí bên trong phòng họp tương đối yên tĩnh, cho nên rất nhiều người đều có thể nghe được rõ ràng. Trong nháy mắt khi mỗi người nghe được tin tức này, tất cả đều sửng sốt.
Có chuyện gì vậy? Đang êm đang đẹp tại sao Đổng Học Vũ lại bị cách chức? Phải biết rằng mặc dù nói cần đệ trình huyện tiến hành bãi miễn, nhưng ai cũng biết đó chẳng qua chỉ là vấn đề trình tự. Như vậy chức phó huyện trưởng thường vụ của Đổng Học Vũ đã thật sự bị bãi miễn. Sau đó, bộ tổ chức thị ủy của thành phố Tây Phẩm nhất định sẽ phái người đến đây tuyên bố tin tức này!
Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Vì sao Đổng Học Vũ một cán bộ cấp xử như vậy lại kinh động tới bộ tổ chức Tỉnh ủy? Tô Mộc là cán bộ do tỉnh quản lý, nhưng Đổng Học Vũ lại không phải! Hơn nữa chủ yếu nhất là điều lệnh lại tới đột ngột như vậy, trực tiếp tới vào lúc diễn ra hội nghị thường ủy huyện ủy. Dường như đã lựa chọn thời điểm. Hơn nữa tất cả mọi người đều rõ ràng, lúc này đem Đổng Học Vũ điều đi, hơn nữa tiến vào ban bồi dưỡng huấn luyện ở trường, tuyệt đối không thể xem là thăng chức cho hắn. Sau chuyến đi này, nhất định cũng bị tuyết vùi lấp.
Nhưng phải biết rằng vừa rồi Đổng Học Vũ còn ở nơi này diễu võ dương oai, hiện tại giống như cà tím gặp sương, nhất thời mất hết tinh thần. Trên mặt tức giận xám xịt. Ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc, đầy khủng hoảng và bất lực. Lúc này Đổng Học Vũ, ngay cả nửa điểm sợ hãi cũng không dám có.
Lúc này khi ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Mộc, thần sắc hắn và mỗi người đều giống nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ không hiểu. Đinh Tuấn Ninh người vừa gọi điện thoại là ai, mình biết. Đó là người trước đây đi chung tuyến đường, bằng hữu quen biết. Nhưng vì sao Đinh Tuấn Ninh lại trực tiếp bỏ qua thành phố Tây Phẩm, tuyên bố quyết định như vậy? Trường đảng tỉnh ủy hạ lệnh cho cán bộ cấp xử như Đổng Học Vũ điều lệnh như vậy, khiến ai nghe thấy cũng sẽ cảm thấy mới mẻ.
– Vâng!
Lý Tuyển nói.
– Vậy cứ như thế đi!
Đinh Tuấn Ninh trực tiếp cúp điện thoại.
Đợi đến khi cuộc điện thoại này kết thúc một hồi lâu, mọi người mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Mỗi người đều nhìn về phía Tô Mộc. Hiện tại Tô Mộc cũng khiếp sợ không biết làm sao. Mới đầu hắn cũng cảm thấy nghi ngờ.
Đây là có chuyện gì vậy? Vì sao vấn đề của Đổng Học Vũ lại trực tiếp kinh động tới bộ tổ chức Tỉnh ủy? Đừng thấy Đinh Tuấn Ninh chỉ là trưởng ban gọi điện thoại tới. Đây nhất định là do một bộ trưởng bộ tổ chức Tỉnh ủy an bài xuống.
Đổng Học Vũ càng sửng sốt hơn!
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Từ lúc nào mình lại có vinh hạnh như vậy? Có thể dính dáng tới bộ tổ chức Tỉnh ủy? Công việc của mình lại được bộ tổ chức Tỉnh ủy an bài điều động. Nhưng sau một hồi ngây người, trong lòng Đổng Học Vũ bắt đầu suy sụp. Hắn tuyệt vọng.
Đổng Học Vũ tỉnh táo hơn bất kỳ người nào khác. Chuyện thật sự xảy ra biến số. Bất ngờ như vậy quả thật không ngoài dự đoán, tuyệt đối sẽ là kết thúc bi thảm.
Mình bị cách chức?
Mà lại bị cho cách chức như vậy!
Đổng Học Vũ mới vừa rồi còn khí phách nổi bão, dù thế nào cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy. Điều này có nghĩa là thế nào? Có nghĩa là kể từ thời khắc này, Đổng Học Vũ sẽ bị mời đi ra ngoài. Hắn đã không có tư cách tiếp tục ở chỗ này. Anh nói xem, nếu như hắn rời đi, còn có người nào truy cứu đề tài mới rồi nữa sao? Còn có người nào sẽ nắm lấy vấn đề của Mã Quốc Sơn không tha sao?
Một Đổng Học Vũ nắm lấy không tha, còn chưa kịp làm gì, đã trực tiếp bị một điều lệnh của bộ tổ chức Tỉnh ủy điều đi. Nếu như bọn họ thật sự cũng can thiệp vào trong đó, sẽ gặp phải hậu quả như thế nào? Đó là chuyện khó có thể tưởng tượng được!
– Lý bí thư, tôi. . .
Đổng Học Vũ còn muốn nói gì đó, Lý Tuyển đã trực tiếp cắt ngang. Ngày hôm nay đã nhịn anh đủ lâu. Nếu như không phải vì anh, chuyện cũng không có khả năng xuất hiện bước ngoặt lớn như vậy. Tôi đã sớm chế tạo một khốn cục cho Tô Mộc. Hiện tại sau khi chuyện của anh kết thúc, sợ rằng hội nghị thường ủy huyện ủy này cũng sẽ tuyên bố kết thúc. Vị trí phó huyện trưởng thường vụ còn chưa được chứng thực, anh còn ở nơi này nhớ tới Phó huyện trưởng, có ý nghĩa nữa sao?
– Đồng chí Đổng Học Vũ, vừa rồi là Đinh Tuấn Ninh trưởng ban nhân sự của bộ tổ chức Tỉnh ủy điện thoại tới. Căn cứ vào quyết định do bộ tổ chức Tỉnh ủy nghiên cứu ra, bây giờ anh đã không phải là phó huyện trưởng thường vụ huyện Hoa Hải, sẽ trực tiếp tiến hành miễn trừ đệ trình lên huyện. Bây giờ anh chắc hẳn nên nhanh chóng đi tới Thịnh Kinh. Bây giờ đã sắp mười giờ. Anh phải tới trường đảng báo danh trước sáu giờ chiều. Nếu như anh không tranh thủ thời gian đi qua đó, sẽ có vấn đề lớn!
Lý Tuyển quả quyết nói.
– Tôi?
Đổng Học Vũ vừa định nói gì, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Tuyển, chỉ có thể bất đắc dĩ nuốt những lời muốn nói vào trong bụng. Dù sao chuyện tới bây giờ còn chưa phát triển đến tình trạng không thể cứu vãn. Nếu như thật sự xé rách mặt mũi vào lúc này, sẽ càng khiến cho người ta coi thường mình. Đổng Học Vũ có thể chỉ đầu mâu nhắm về phía Tô Mộc, nhưng lại không dám chống lại tất cả thường ủy huyện ủy. Như vậy có thể sẽ thảm bại!
– Được. Tôi sẽ lập tức lên đường!
Đổng Học Vũ nói xong, định xoay người rời khỏi đó.
– Chờ một chút!
Đúng lúc này, Tô Mộc vừa rồi không có mở miệng tỏ thái độ, bất chợt nói:
– Đồng chí Đổng Học Vũ, tôi mong anh nhớ một việc. Vừa rồi anh tiến hành vu tội và hành động lôi kéo người công kích về phía tôi, tôi bảo lưu quyền truy cứu.
Một lời nói ra, Đổng Học Vũ lập tức khiếp sợ!
Nếu như nói chuyện này không có bất kỳ quan hệ nào với Tô Mộc, Đổng Học Vũ tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng bây giờ vừa vặn biết trong này có bóng dáng của Tô Mộc, cho nên Đổng Học Vũ mới có thể càng cảm thấy khủng hoảng hơn. Hắn biết rõ nếu như hắn mất chức quan trên người này, bản thân mình sẽ biến thành loại người thế nào. Trong mấy năm làm quan, Đổng Học Vũ thật sự đã làm rất nhiều chuyện xấu. Nếu như bị những người đó biết hắn không còn làm quan, tuyệt đối sẽ hung hăng trừng trị.
Nghĩ đến trước đó Tô Mộc ở Thịnh Kinh đảm nhiệm chủ nhiệm phòng giám sát Tỉnh ủy, Đổng Học Vũ cảm thấy khiếp sợ. Hiện tại hắn cảm thấy thật sự hối hận. Anh nói xem bản thân nhàn rỗi không có chuyện gì, tranh đấu với Tô Mộc làm cái gì? Mình có tư cách tranh đấu với người ta sao? Hiện tại Tô Mộc còn chưa có không ra lực, mình đã bị mạnh mẽ dời đi. Còn bị bộ tổ chức Tỉnh ủy điều đi. Nếu như thật sự đợi đến khi Tô Mộc bắt đầu động thủ, vậy hắn còn có mạng sống sót nữa hay sao?
Giữ lại quyền truy cứu. Chính là mấy chữ đơn giản như vậy, lại mang đến lực sát thương kinh người không gì sánh kịp!
Sắc mặt Đổng Học Vũ lập tức xám lại như tro tàn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.