Chương 113: Tiểu cơ phong. (1)
Ẩn Vi Giả
21/09/2015
Khi chỉ còn lại hai người, Tô Mộc nắm tay Diệp Tích đi bộ trên con đường đèn điện chiếu lờ mờ. Phong cảnh trước mắt chỉ gặp chứ không thể cầu. Sau khi hai người đâm thủng tầng giấy, tình cảm Tô Mộc dành cho Diệp Tích dâng lên dào dạt.
Diệp Tích hỏi:
- Tô Mộc, thật sự không cần em giải quyết Tôn Tân?
- Không cần.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Tạm thời chưa đến thời cơ, các người lo gầy dựng phòng đấu giá đi. Không cần so đo tiểu nhân vật như Tôn Tân.
- Được rồi, nghe lời anh.
Diệp Tích cười nói:
- Nhưng chuyện phòng đấu giá thì không cần anh lo, đã làm xong rồi, chờ ngày mốt khai trương.
Tô Mộc nói:
- Anh không thể tham gia lễ khai mạc, thân phận nhạy cảm. Nhưng anh tin tưởng các em sẽ làm tốt, sớm làm tốt, tích lũy món tiền đầu tiên. Chúng ta tâm sự chuyện khác đi.
- Được.
Diệp Tích gật đầu, hỏi:
- Phải rồi, có cần em hẹn Hà Sanh giúp không?
- Hà Sanh?
Nghe cái tên này trong đầu Tô Mộc hiện ra khuôn mặt một nam nhân. Đúng rồi, sao hắn quên mất Hà Sanh? Hà Sanh kinh doanh thủiy sản, là nhà xí nghiệp số một trong Thành phố Thịnh Kinh. Ánh mắt của Hà Sanh sẽ phát hiện giá trị oa oa ngư, thuyết phục Hà Sanh bỏ tiền đầu tư không khó khăn.
Miễn kéo qua món tiền đầu tư đầu tiên, Tô Mộc tự tin có thể vận chuyển số còn lại trong Trấn Hắc Sơn. Xây dựng viên sinh thái, chế tạo khu du lịch phong cảnh, lên kế hoạch trồng lá duẩn tiêm trà, đủ loại đều có thể làm.
Tô Mộc nói:
- Diệp Tích, chuyện này nhờ cả vào em. Sau khi trở về hãy liên lạc với Hà Sanh, nếu được thì trưa mai anh mời hắn ăn cơm trong nhà hàng Đế Hào.
Diệp Tích nói:
- Yên tâm, cứ giao cho em.
Tô Mộc cười nói:
- Anh tin em. Đi, anh đưa em về nhà.
- Ừm!
Cảm giác thích là như thế, Diệp Tích không đi xe mà sóng vai đi dạo bên Tô Mộc. Đôi khi không có đề tài thì hai người im lặng, không vắt óc tìm đề tài nói chuyện. Ở trong lòng Diệp Tích dù chỉ im lặng đi bên nhau cũng đã là hạnh phúc.
Hiệu suất làm việc của Diệp Tích rất cao, Tô Mộc mới về khách sạn chưa làm gì thì cô đã dàn xếp ổn thỏa. Hai người nấu cháo điện thoại một lúc, Diệp Tích lưu luyến cúp máy.
Một đêm qua đi, đến buổi trưa hôm sau, Tô Mộc gặp Hà Sanh trong nhà hàng Đế Hào. Tô Mộc đứng ở cửa nghênh đón cho Hà Sanh đầy đủ mặt mũi.
Hà Sanh thấy Tô Mộc liền chạy lên bắt tay hắn, mỉm cười nói:
- Tô trưởng trấn, ngại quá, để Tô trưởng trấn đứng ở cửa chờ.
Tô Mộc nói:
- Hà tổng, vốn nên làm vậy. Đã đặt phòng trước, mời vào.
Hà Sanh cười nói:
- Mời.
Hai người sóng vai đi vào nhà hàng Đế Hào. Hà Sanh nhìn gian phòng đã đặt trước, cơ mặt căng cứng. Hà Sanh nhìn hai chữ mẫu đơn, nhếch môi cười bí hiểm.
Người quen thuộc nhà hàng Đế Hào đều biết nhà hàng này có chế độ đẳng cấp rõ ràng, phòng riêng khác nhau đại biểu ngươi có nhân mạch mạnh bao nhiêu. Thân phận như Hà Sanh mỗi lần đến nhà hàng Đế Hào vào phòng riêng cỡ trung đã là giỏi.
Gian phòng có tên mẫu đơn là một trong chín phòng xa hoa nhất nhà hàng Đế Hào, khách vào phòng mẫu đơn không giàu cũng quyền.
Hà Sanh chưa từng nghĩ gã có thể vào được phòng mẫu đơn. Tô Mộc chỉ là một trưởng trấn nho nhỏ lại đặt phòng mẫu đơn mời khách, nói không có bí hiểm gì thì ai tin?
Có lẽ là Diệp Tích ở sau lưng giúp đỡ? Nhà hàng Đế Hào nể mặt Diệp An Bang? Suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu Hà Sanh đã bị phủ định. Hà Sanh biết tính cách của Diệp An Bang, hiểu rõ Diệp Tích sẽ không lấy danh nghĩa bố làm chuyện như vậy.
Thế thì đây là chuyện gì?
Một gian phòng đơn giản khiến đầu óc Hà Sanh suy tư nhiều. Tô Mộc là đương sự thì như không hề hay biết phòng mẫu đơn có gì đặc biệt, hắn luôn mỉm cười.
Tô Mộc nói:
- Hà tổng, chỗ đơn sơ, xin Hà tổng thông cảm cho.
Hà Sanh cười nói:
- Làm gì có, nói phòng mẫu đơn Đế Hào là chỗ đơn sơ thì nhìn khắp Thành phố Thịnh Kinh này không có nhà hàng nào xứng là xa hoa.
- Hà tổng, mời ngồi.
Trong phòng mẫu đơn chỉ có Tô Mộc và Hà Sanh. Thuộc hạ đi theo Hà Sanh khi thấy ánh mắt của gã thì tự động lui ra ngoài.
Tô Mộc cười nói:
- Hà tổng, mời uống trà.
Hà Sanh cười nói:
- Tô trưởng trấn, đối với tôi không cần khách sáo vậy. Nếu tính ra thì chúng ta là sư huynh đệ. Tôi cũng tốt nghiệp đại học Giang Nam, chỉ sớm hơn cậu vài năm. Đừng kêu Hà tổng làm gì, gọi bạn học được rồi.
Tô Mộc không từ chối:
- Sao có thể như vậy được? Nói sao thì anh lớn hơn em, vậy đi, em gọi là Anh Hà được không?
Hà Sanh cười to bảo:
- Tốt, Anh Hà thì Anh Hà, vậy anh gọi cậu là Tô lão đệ.
- Được, Anh Hà thích kêu kiểu gì cũng được.
Hai người tùy ý trò chuyện về đại học Giang Nam, những giáo sư chuyên gia có bề dày kinh nghiệm trong đại học, rất nhanh quan hệ gần gũi hơn. Như Hà Sanh nói, gã xuất thân từ đại học Giang Nam, biết rõ ràng về mấy giáo sư này.
Tô Mộc đưa dĩa cá tới trước mặt Hà Sanh:
- Anh Hà, nếm thử con oa oa ngư xem.
Hà Sanh cầm đũa lên nhẹ nhàng kẹp miếng thịt cá vào miệng, hưởng thụ híp mắt lại.
Hà Sanh cười nói:
- Trơn mà không mỡ, vị ngon ngọt ngào. Oa oa ngư này có thể nói là cực phẩm loài cá, lại qua tay nghề nhà hàng Đế Hào chế biến, số một. Con oa oa ngư này khác với những con cá anh từng ăn, là cá sông suối tự nhiên. Xem ra Đế Hào vì Tô lão đệ chịu bỏ vốn gốc.
Tô Mộc khâm phục thật lòng:
- Anh Hà nói gì xa lạ vậy, cái gì mà vì em? Đây là cố ý chuẩn bị để chiêu đãi Anh Hà. Nhưng em không ngờ Anh Hà quá lợi hại, nếm ra nó là cá tự nhiên. Danh hiệu nhà kinh doanh thủy sản đệ nhất Thành phố Thịnh Kinh quả nhiên không uổng danh.
Hà Sanh tùy ý nói:
- Đây chỉ là tài mọn, không đáng nhắc tới.
Tô Mộc đổi đề tài:
- Anh Hà, có chuyện em muốn hỏi. Anh Hà nói xem oa oa ngư có thị trường không?
- Đương nhiên có!
Hà Sanh Hào hứng nói:
- Thứ khác không dám nói, anh kinh doanh bao nhiêu thủy sản, oa oa ngư có thị trường khan hiếm nhất nhất, lần nào cũng cung không đủ cầu. Thứ này rất khó tìm, phải vất vả mới vớt được mấy con. Tô lão đệ, nếu có đường nào thì giới thiệu cho lão ca sao?
- Anh Hà nói chính xác, em tìm Anh Hà đến là vì bản kế hoạch.
Tô Mộc lấy ra bản kế hoạch đã in sẵn đưa cho Hà Sanh, song song giảng giải, từ ưu thế địa lý Trấn Hắc Sơn cho đến nuôi dưỡng oa oa ngư quy mô, cực kỳ tỉ mỉ.
- Anh Hà, em không giấu gì, em mời Anh Hà đến là vì muốn Anh Hà đầu tư việc nuôi dưỡng oa oa ngư trong Trấn Hắc Sơn. Miễn Anh Hà chịu đầu tư, em bảo đảm Anh Hà sẽ không bị lỗ. Chuyện cụ thể thì chúng ta từ từ nói sau. Thế nào? Anh Hà có hứng thú suy xét không?
Đâu chỉ là hứng thú.
Hà Sanh xuất thân khoa chính quy kinh tế học, liếc sơ là biết bản kế hoạch này làm rất hoàn thiện, mỗi bước đi kỹ càng, khả năng thực hành rất lớn. Đặc biệt thị trường oa oa ngư, đừng nói ở tỉnh Giang Nam, toàn quốc cũng hiếm hoi.
Diệp Tích hỏi:
- Tô Mộc, thật sự không cần em giải quyết Tôn Tân?
- Không cần.
Tô Mộc lắc đầu, nói:
- Tạm thời chưa đến thời cơ, các người lo gầy dựng phòng đấu giá đi. Không cần so đo tiểu nhân vật như Tôn Tân.
- Được rồi, nghe lời anh.
Diệp Tích cười nói:
- Nhưng chuyện phòng đấu giá thì không cần anh lo, đã làm xong rồi, chờ ngày mốt khai trương.
Tô Mộc nói:
- Anh không thể tham gia lễ khai mạc, thân phận nhạy cảm. Nhưng anh tin tưởng các em sẽ làm tốt, sớm làm tốt, tích lũy món tiền đầu tiên. Chúng ta tâm sự chuyện khác đi.
- Được.
Diệp Tích gật đầu, hỏi:
- Phải rồi, có cần em hẹn Hà Sanh giúp không?
- Hà Sanh?
Nghe cái tên này trong đầu Tô Mộc hiện ra khuôn mặt một nam nhân. Đúng rồi, sao hắn quên mất Hà Sanh? Hà Sanh kinh doanh thủiy sản, là nhà xí nghiệp số một trong Thành phố Thịnh Kinh. Ánh mắt của Hà Sanh sẽ phát hiện giá trị oa oa ngư, thuyết phục Hà Sanh bỏ tiền đầu tư không khó khăn.
Miễn kéo qua món tiền đầu tư đầu tiên, Tô Mộc tự tin có thể vận chuyển số còn lại trong Trấn Hắc Sơn. Xây dựng viên sinh thái, chế tạo khu du lịch phong cảnh, lên kế hoạch trồng lá duẩn tiêm trà, đủ loại đều có thể làm.
Tô Mộc nói:
- Diệp Tích, chuyện này nhờ cả vào em. Sau khi trở về hãy liên lạc với Hà Sanh, nếu được thì trưa mai anh mời hắn ăn cơm trong nhà hàng Đế Hào.
Diệp Tích nói:
- Yên tâm, cứ giao cho em.
Tô Mộc cười nói:
- Anh tin em. Đi, anh đưa em về nhà.
- Ừm!
Cảm giác thích là như thế, Diệp Tích không đi xe mà sóng vai đi dạo bên Tô Mộc. Đôi khi không có đề tài thì hai người im lặng, không vắt óc tìm đề tài nói chuyện. Ở trong lòng Diệp Tích dù chỉ im lặng đi bên nhau cũng đã là hạnh phúc.
Hiệu suất làm việc của Diệp Tích rất cao, Tô Mộc mới về khách sạn chưa làm gì thì cô đã dàn xếp ổn thỏa. Hai người nấu cháo điện thoại một lúc, Diệp Tích lưu luyến cúp máy.
Một đêm qua đi, đến buổi trưa hôm sau, Tô Mộc gặp Hà Sanh trong nhà hàng Đế Hào. Tô Mộc đứng ở cửa nghênh đón cho Hà Sanh đầy đủ mặt mũi.
Hà Sanh thấy Tô Mộc liền chạy lên bắt tay hắn, mỉm cười nói:
- Tô trưởng trấn, ngại quá, để Tô trưởng trấn đứng ở cửa chờ.
Tô Mộc nói:
- Hà tổng, vốn nên làm vậy. Đã đặt phòng trước, mời vào.
Hà Sanh cười nói:
- Mời.
Hai người sóng vai đi vào nhà hàng Đế Hào. Hà Sanh nhìn gian phòng đã đặt trước, cơ mặt căng cứng. Hà Sanh nhìn hai chữ mẫu đơn, nhếch môi cười bí hiểm.
Người quen thuộc nhà hàng Đế Hào đều biết nhà hàng này có chế độ đẳng cấp rõ ràng, phòng riêng khác nhau đại biểu ngươi có nhân mạch mạnh bao nhiêu. Thân phận như Hà Sanh mỗi lần đến nhà hàng Đế Hào vào phòng riêng cỡ trung đã là giỏi.
Gian phòng có tên mẫu đơn là một trong chín phòng xa hoa nhất nhà hàng Đế Hào, khách vào phòng mẫu đơn không giàu cũng quyền.
Hà Sanh chưa từng nghĩ gã có thể vào được phòng mẫu đơn. Tô Mộc chỉ là một trưởng trấn nho nhỏ lại đặt phòng mẫu đơn mời khách, nói không có bí hiểm gì thì ai tin?
Có lẽ là Diệp Tích ở sau lưng giúp đỡ? Nhà hàng Đế Hào nể mặt Diệp An Bang? Suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu Hà Sanh đã bị phủ định. Hà Sanh biết tính cách của Diệp An Bang, hiểu rõ Diệp Tích sẽ không lấy danh nghĩa bố làm chuyện như vậy.
Thế thì đây là chuyện gì?
Một gian phòng đơn giản khiến đầu óc Hà Sanh suy tư nhiều. Tô Mộc là đương sự thì như không hề hay biết phòng mẫu đơn có gì đặc biệt, hắn luôn mỉm cười.
Tô Mộc nói:
- Hà tổng, chỗ đơn sơ, xin Hà tổng thông cảm cho.
Hà Sanh cười nói:
- Làm gì có, nói phòng mẫu đơn Đế Hào là chỗ đơn sơ thì nhìn khắp Thành phố Thịnh Kinh này không có nhà hàng nào xứng là xa hoa.
- Hà tổng, mời ngồi.
Trong phòng mẫu đơn chỉ có Tô Mộc và Hà Sanh. Thuộc hạ đi theo Hà Sanh khi thấy ánh mắt của gã thì tự động lui ra ngoài.
Tô Mộc cười nói:
- Hà tổng, mời uống trà.
Hà Sanh cười nói:
- Tô trưởng trấn, đối với tôi không cần khách sáo vậy. Nếu tính ra thì chúng ta là sư huynh đệ. Tôi cũng tốt nghiệp đại học Giang Nam, chỉ sớm hơn cậu vài năm. Đừng kêu Hà tổng làm gì, gọi bạn học được rồi.
Tô Mộc không từ chối:
- Sao có thể như vậy được? Nói sao thì anh lớn hơn em, vậy đi, em gọi là Anh Hà được không?
Hà Sanh cười to bảo:
- Tốt, Anh Hà thì Anh Hà, vậy anh gọi cậu là Tô lão đệ.
- Được, Anh Hà thích kêu kiểu gì cũng được.
Hai người tùy ý trò chuyện về đại học Giang Nam, những giáo sư chuyên gia có bề dày kinh nghiệm trong đại học, rất nhanh quan hệ gần gũi hơn. Như Hà Sanh nói, gã xuất thân từ đại học Giang Nam, biết rõ ràng về mấy giáo sư này.
Tô Mộc đưa dĩa cá tới trước mặt Hà Sanh:
- Anh Hà, nếm thử con oa oa ngư xem.
Hà Sanh cầm đũa lên nhẹ nhàng kẹp miếng thịt cá vào miệng, hưởng thụ híp mắt lại.
Hà Sanh cười nói:
- Trơn mà không mỡ, vị ngon ngọt ngào. Oa oa ngư này có thể nói là cực phẩm loài cá, lại qua tay nghề nhà hàng Đế Hào chế biến, số một. Con oa oa ngư này khác với những con cá anh từng ăn, là cá sông suối tự nhiên. Xem ra Đế Hào vì Tô lão đệ chịu bỏ vốn gốc.
Tô Mộc khâm phục thật lòng:
- Anh Hà nói gì xa lạ vậy, cái gì mà vì em? Đây là cố ý chuẩn bị để chiêu đãi Anh Hà. Nhưng em không ngờ Anh Hà quá lợi hại, nếm ra nó là cá tự nhiên. Danh hiệu nhà kinh doanh thủy sản đệ nhất Thành phố Thịnh Kinh quả nhiên không uổng danh.
Hà Sanh tùy ý nói:
- Đây chỉ là tài mọn, không đáng nhắc tới.
Tô Mộc đổi đề tài:
- Anh Hà, có chuyện em muốn hỏi. Anh Hà nói xem oa oa ngư có thị trường không?
- Đương nhiên có!
Hà Sanh Hào hứng nói:
- Thứ khác không dám nói, anh kinh doanh bao nhiêu thủy sản, oa oa ngư có thị trường khan hiếm nhất nhất, lần nào cũng cung không đủ cầu. Thứ này rất khó tìm, phải vất vả mới vớt được mấy con. Tô lão đệ, nếu có đường nào thì giới thiệu cho lão ca sao?
- Anh Hà nói chính xác, em tìm Anh Hà đến là vì bản kế hoạch.
Tô Mộc lấy ra bản kế hoạch đã in sẵn đưa cho Hà Sanh, song song giảng giải, từ ưu thế địa lý Trấn Hắc Sơn cho đến nuôi dưỡng oa oa ngư quy mô, cực kỳ tỉ mỉ.
- Anh Hà, em không giấu gì, em mời Anh Hà đến là vì muốn Anh Hà đầu tư việc nuôi dưỡng oa oa ngư trong Trấn Hắc Sơn. Miễn Anh Hà chịu đầu tư, em bảo đảm Anh Hà sẽ không bị lỗ. Chuyện cụ thể thì chúng ta từ từ nói sau. Thế nào? Anh Hà có hứng thú suy xét không?
Đâu chỉ là hứng thú.
Hà Sanh xuất thân khoa chính quy kinh tế học, liếc sơ là biết bản kế hoạch này làm rất hoàn thiện, mỗi bước đi kỹ càng, khả năng thực hành rất lớn. Đặc biệt thị trường oa oa ngư, đừng nói ở tỉnh Giang Nam, toàn quốc cũng hiếm hoi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.