Chương 114: Tiểu cơ phong. (2)
Ẩn Vi Giả
21/09/2015
Nếu bắt chặt cơ hội này, Hà Sanh tin tưởng gã có thể buôn bán lời mảng lớn. Hà Sanh tưởng tượng lũng đoạn thị trường oa oa ngư là máu nóng sục sôi.
Nhưng máu nóng sôi trào qua đi Hà Sanh tỉnh táo lại. Đây không phải chơi mấy ngàn khối tiền, muốn xây dựng khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn không bỏ ra mấy ngàn van, ức vạn tiền thì không làm được. Mặc dù Hà Sanh động tâm nhưng chưa đủ hấp dẫn gã liều lĩnh.
Tiền của ai cũng không phải rớt từ trên trời xuống, ai có thể bảo đảm bản kế hoạch hoàn mỹ nhưng khi thực hành kế hoạch cũng sẽ hoàn hảo không tỳ vết?
Nghĩ đến đây Hà Sanh cười khép bản kế hoạch lại, ngón tay gõ mặt bàn. Hà Sanh đốt điếu thuốc.
- Tô lão đệ, trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, bản kế hoạch của em khá là hoàn mỹ. Nhưng Tô lão đệ cũng biết đôi khi bản kế hoạch chỉ là bản kế hoạch, trên đời này có nhiều bản kế hoạch tạo ra nhưng không thực hành được.
- Đúng, oa oa ngư hay khu viên sinh thái công nghệ cao lấy oa oa ngư làm cơ sở phát triển đều rất hấp dẫn anh. Nhưng vẻn vẹn là hấp dẫn, muốn biến kế hoạch này thành sự thật bao gồm rất nhiều thứ.
- Ví dụ quan trọng nhất là khâu kỹ thuật. Muốn phát triển khu viên sinh thái công nghệ cao nếu không có cơ sở thì chỉ là đổ nước ra ngoài, không có ý nghĩa gì.
- Còn có tình huống giao thông Trấn Hắc Sơn, phân chia tài nguyên, huyện Hình Đường ủng hộ bản kế hoạch này thế nào, như . . . Vân vân và vân vân. Yếu tố nào cũng có thể khiến đầu tư của anh thành công cốc.
- Anh là người làm ăn, tại thương ngôn thương, nếu có thể kiếm tiền thì anh sẽ không chút do dự. Nhưng kiếm tiền mà không có bảo đảm thế nàythì Tô lão đệ, thứ lỗi cho anh. Anh phải có trách nhiệm với nhiều công nhân thủy sản Hồng Phong, Tô lão đệ thấy có đúng không?
Tô Mộc cười cười, không hề tức giận:
- Ha ha ha ha ha ha!
Nếu Hà Sanh nói lý do khác có lẽ Tô Mộc sẽ khinh thường, nhưng gã liệt kê những hiện thực không thể tránh né. Tô Mộc giải quyết được những vấn đề này thì Hà Sanh bỏ vốn ngay. Đây là sự quyết đoán của nhà xí nghiệp, đến bây giờ Tô Mộc mới có hảo cảm với Hà Sanh.
Tiền không phải từ trên trời rơi xuống, Tô Mộc tin tưởng vào điều này. Tô Mộc biết nếu không lấy át chủ bài ra thì không thể thuyết phục Hà Sanh được.
Tô Mộc tự tin nói:
- Mấy vấn đề Anh Hà nói đều không thành vấn đề. Em đến Thành phố Thịnh Kinh vốn có hai chuyện, thứ nhất là tìm nhà đầu tư. Miễn tìm được nhà đầu tư là khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn sẽ lên kế hoạch. Chuyện thứ hai là vấn đề kỹ thuật như Anh Hà nói.
- Không giấu gì Anh Hà, trước ngày ôm qua em còn đang suy nghĩ nên tìm ai hỗ trợ. Em nên tìm mấy chuyên gia trong đại học Giang Nam, đại học Thành phố Thịnh Kinh hay viện nông khoa?
- Rất may là hôm qua trong nhà hàng Đế Hào, lão sư của em đã lên tiếng giúp em chuyện này.
Hà Sanh cười hỏi:
- Lão sư của Tô lão đệ? Ai vậy?
Hà Sanh không tin lão sư của Tô Mộc là chuyên gia gì. Tô Mộc mới tốt nghiệp khoa kinh tế, có nhân mạch rộng rãi trong đại học Giang Nam đến đâu cũng sẽ không quá khủng.
Khi Hà Sanh nghe Tô Mộc thốt ra một tên người, điếu thuốc lá đặt bên môi khựng lại, mãi khi tàn thuốc rơi xuống đốt nóng tay gã mới tỉnh táo lại.
Hà Sanh ném mẩu thuốc lá vào gạt tàn, sốt ruột hỏi:
- Tô lão đệ mới nói lão sư của cậu là ai?
Đã vào quan trường thì Tô Mộc sớm chuẩn bị tinh thần thích ứng thuật quyền mưu chốn quan trường. Tô Mộc hiểu nỗi lo của Hà Sanh, cũng biết số tiền đầu tư này liên quan sinh tử tồn vong của thủy sản Hồng Phong, nên hắn tung ra cành ô - Liu đầu tiên kinh người như vậy.
Đúng như Tô Mộc phỏng đoán, Hà Sanh rất giật mình. Hà Sanh khôn ngoan, gã hiểu ba chữ Ngô Thanh Nguyên đại biểu cho cái gì. Có cái tên này, dù Hà Sanh đầu tư thất bại cũng không sao, gã có cơ hội làm lại.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Anh Hà, lão sư của em là giáo sư Ngô Thanh Nguyên. Đêm qua lão sư đồng ý giúp em việc này, sẽ tổ hợp một tiểu đội nghiên cứu khoa học trong thời gian ngắn nhất. Có tiểu đội này, Anh Hà thấy khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn cần kỹ thuật sẽ có trục trặc sao?
Đương nhiên không thành vấn đề!
Có tấm biển vàng Ngô Thanh Nguyên thì chất lượng tiểu đội khoa học kỹ thuật còn gì để nghi ngờ? Nên sớm nói, nếu ngươi nói lão sư của ngươi là Ngô Thanh Nguyên, và Ngô lão ưu ái, giúp đỡ ngươi như thế thì ta do dự nhiều làm gì?
Ai không biết địa vị của Ngô lão trong giới kinh tế học trong nước? Đây chính là Thái Sơn Bắc Đẩu. Có lão nhân gia ra tay, ta còn lo gì?
Hà Sanh cười to bảo:
- Tô lão đệ giấu kỹ quá, quen Ngô lão mà không nói sớm, không được, phải phạt ba ly rượu!
Tô Mộc hỏi:
- Anh Hà, em không muốn che giấu gì, là Anh Hà không cho em cơ hội nói. Được rồi, phạt rượu cũng không sao. Bản kế hoạch của chúng ta . . .?
- Anh làm!
Hà Sanh quyết định ngay:
- Tô lão đệ, anh sẽ làm bản kế hoạch này, anh bao hết khu viên sinh thái công nghệ cao. Muốn bao nhiêu tiền cứ nói thẳng, thiếu bao nhiêu anh cung cấp bấy nhiêu, mãi khi nào khu viên sinh thái công nghệ cao xây dựng xong thì thôi.
Có Ngô Thanh Nguyên chống lưng, Diệp Tích con gái tỉnh ủy trưởng bộ tổ chức giật dây bắc cầu, Hà Sanh không do dự gì nữa. Hà Sanh từ một người không có tiếng tăm đi đến bây giờ, gã dựa vào đầu óc kinh tế nhạy bén, khứu giác thương trường dứt khoát.
bản kế hoạch Trấn Hắc Sơn rất hoàn mỹ, nếu có thể thực hiện thì Hà Sanh rót tiền vào sẽ thu lời trong vòng mấy năm ngắn ngủi. Đáng chú ý là khu viên sinh thái công nghệ cao sinh sản oa oa ngư, vận động tốt có thể mở ra thị trường toàn quốc.
Khi đó thủy sản Hồng Phong không còn là xí nghiệp thủy sản số một Thành phố Thịnh Kinh mà là vật khổng lồ trong giới xí nghiệp cả nước.
Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm:
- Sảng khoái! Anh Hà, dzô, em kính một ly!
Mãi khi nghe Hà Sanh đồng ý, Tô Mộc biết chuyến đi Thành phố Thịnh Kinh không uổng công.
Tính tài sản của thủy sản Hồng Phong muốn bồi dưỡng khu viên sinh thái công nghệ cao có lẽ hơi khó chút, nhưng Tô Mộc tin tưởng Hà Sanh tích góp nhân mạch nhiều năm dễ dàng giải quyết vấn đề này.
Hà Sanh là thương nhân có quyết đoán, vừa biết Ngô Thanh Nguyên là lão sư của Tô Mộc liền ra quyết định lớn lao này, rất dứt khoát.
Sự thật chứng minh Hà Sanh đúng. Khi Hà Sanh đến Trấn Hắc Sơn khảo sát thực địa, thấy văn kiện sở phát triển quốc gia ban xuống gã mới hiểu trưởng trấn không nghe tên tuổi này sau lưng có thế lực kinh người như vậy.
Cốc cốc cốc!
Hai người đang hào hứng cụng ly thì ngoài cửa vang tiếng gõ có tiết tấu, hai bóng người mở cửa đi vào. Hà Sanh giương mắt nhìn, lòng khó chịu nhanh chóng biến mất. Hà Sanh đứng dậy, gã phải đứng lên, vì người đến là nhân vật giậm chân một cái Thành phố Thịnh Kinh sẽ rung rinh.
Người cầm quyền nhà hàng Đế Hào, bố của Đỗ Phẩm Thượng, nhân vật quỷ tài thương giới điệu thấp nhất Thành phố Thịnh Kinh cũng chói mắt nhất, Đỗ Triển.
Nhưng máu nóng sôi trào qua đi Hà Sanh tỉnh táo lại. Đây không phải chơi mấy ngàn khối tiền, muốn xây dựng khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn không bỏ ra mấy ngàn van, ức vạn tiền thì không làm được. Mặc dù Hà Sanh động tâm nhưng chưa đủ hấp dẫn gã liều lĩnh.
Tiền của ai cũng không phải rớt từ trên trời xuống, ai có thể bảo đảm bản kế hoạch hoàn mỹ nhưng khi thực hành kế hoạch cũng sẽ hoàn hảo không tỳ vết?
Nghĩ đến đây Hà Sanh cười khép bản kế hoạch lại, ngón tay gõ mặt bàn. Hà Sanh đốt điếu thuốc.
- Tô lão đệ, trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, bản kế hoạch của em khá là hoàn mỹ. Nhưng Tô lão đệ cũng biết đôi khi bản kế hoạch chỉ là bản kế hoạch, trên đời này có nhiều bản kế hoạch tạo ra nhưng không thực hành được.
- Đúng, oa oa ngư hay khu viên sinh thái công nghệ cao lấy oa oa ngư làm cơ sở phát triển đều rất hấp dẫn anh. Nhưng vẻn vẹn là hấp dẫn, muốn biến kế hoạch này thành sự thật bao gồm rất nhiều thứ.
- Ví dụ quan trọng nhất là khâu kỹ thuật. Muốn phát triển khu viên sinh thái công nghệ cao nếu không có cơ sở thì chỉ là đổ nước ra ngoài, không có ý nghĩa gì.
- Còn có tình huống giao thông Trấn Hắc Sơn, phân chia tài nguyên, huyện Hình Đường ủng hộ bản kế hoạch này thế nào, như . . . Vân vân và vân vân. Yếu tố nào cũng có thể khiến đầu tư của anh thành công cốc.
- Anh là người làm ăn, tại thương ngôn thương, nếu có thể kiếm tiền thì anh sẽ không chút do dự. Nhưng kiếm tiền mà không có bảo đảm thế nàythì Tô lão đệ, thứ lỗi cho anh. Anh phải có trách nhiệm với nhiều công nhân thủy sản Hồng Phong, Tô lão đệ thấy có đúng không?
Tô Mộc cười cười, không hề tức giận:
- Ha ha ha ha ha ha!
Nếu Hà Sanh nói lý do khác có lẽ Tô Mộc sẽ khinh thường, nhưng gã liệt kê những hiện thực không thể tránh né. Tô Mộc giải quyết được những vấn đề này thì Hà Sanh bỏ vốn ngay. Đây là sự quyết đoán của nhà xí nghiệp, đến bây giờ Tô Mộc mới có hảo cảm với Hà Sanh.
Tiền không phải từ trên trời rơi xuống, Tô Mộc tin tưởng vào điều này. Tô Mộc biết nếu không lấy át chủ bài ra thì không thể thuyết phục Hà Sanh được.
Tô Mộc tự tin nói:
- Mấy vấn đề Anh Hà nói đều không thành vấn đề. Em đến Thành phố Thịnh Kinh vốn có hai chuyện, thứ nhất là tìm nhà đầu tư. Miễn tìm được nhà đầu tư là khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn sẽ lên kế hoạch. Chuyện thứ hai là vấn đề kỹ thuật như Anh Hà nói.
- Không giấu gì Anh Hà, trước ngày ôm qua em còn đang suy nghĩ nên tìm ai hỗ trợ. Em nên tìm mấy chuyên gia trong đại học Giang Nam, đại học Thành phố Thịnh Kinh hay viện nông khoa?
- Rất may là hôm qua trong nhà hàng Đế Hào, lão sư của em đã lên tiếng giúp em chuyện này.
Hà Sanh cười hỏi:
- Lão sư của Tô lão đệ? Ai vậy?
Hà Sanh không tin lão sư của Tô Mộc là chuyên gia gì. Tô Mộc mới tốt nghiệp khoa kinh tế, có nhân mạch rộng rãi trong đại học Giang Nam đến đâu cũng sẽ không quá khủng.
Khi Hà Sanh nghe Tô Mộc thốt ra một tên người, điếu thuốc lá đặt bên môi khựng lại, mãi khi tàn thuốc rơi xuống đốt nóng tay gã mới tỉnh táo lại.
Hà Sanh ném mẩu thuốc lá vào gạt tàn, sốt ruột hỏi:
- Tô lão đệ mới nói lão sư của cậu là ai?
Đã vào quan trường thì Tô Mộc sớm chuẩn bị tinh thần thích ứng thuật quyền mưu chốn quan trường. Tô Mộc hiểu nỗi lo của Hà Sanh, cũng biết số tiền đầu tư này liên quan sinh tử tồn vong của thủy sản Hồng Phong, nên hắn tung ra cành ô - Liu đầu tiên kinh người như vậy.
Đúng như Tô Mộc phỏng đoán, Hà Sanh rất giật mình. Hà Sanh khôn ngoan, gã hiểu ba chữ Ngô Thanh Nguyên đại biểu cho cái gì. Có cái tên này, dù Hà Sanh đầu tư thất bại cũng không sao, gã có cơ hội làm lại.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Anh Hà, lão sư của em là giáo sư Ngô Thanh Nguyên. Đêm qua lão sư đồng ý giúp em việc này, sẽ tổ hợp một tiểu đội nghiên cứu khoa học trong thời gian ngắn nhất. Có tiểu đội này, Anh Hà thấy khu viên sinh thái công nghệ cao Trấn Hắc Sơn cần kỹ thuật sẽ có trục trặc sao?
Đương nhiên không thành vấn đề!
Có tấm biển vàng Ngô Thanh Nguyên thì chất lượng tiểu đội khoa học kỹ thuật còn gì để nghi ngờ? Nên sớm nói, nếu ngươi nói lão sư của ngươi là Ngô Thanh Nguyên, và Ngô lão ưu ái, giúp đỡ ngươi như thế thì ta do dự nhiều làm gì?
Ai không biết địa vị của Ngô lão trong giới kinh tế học trong nước? Đây chính là Thái Sơn Bắc Đẩu. Có lão nhân gia ra tay, ta còn lo gì?
Hà Sanh cười to bảo:
- Tô lão đệ giấu kỹ quá, quen Ngô lão mà không nói sớm, không được, phải phạt ba ly rượu!
Tô Mộc hỏi:
- Anh Hà, em không muốn che giấu gì, là Anh Hà không cho em cơ hội nói. Được rồi, phạt rượu cũng không sao. Bản kế hoạch của chúng ta . . .?
- Anh làm!
Hà Sanh quyết định ngay:
- Tô lão đệ, anh sẽ làm bản kế hoạch này, anh bao hết khu viên sinh thái công nghệ cao. Muốn bao nhiêu tiền cứ nói thẳng, thiếu bao nhiêu anh cung cấp bấy nhiêu, mãi khi nào khu viên sinh thái công nghệ cao xây dựng xong thì thôi.
Có Ngô Thanh Nguyên chống lưng, Diệp Tích con gái tỉnh ủy trưởng bộ tổ chức giật dây bắc cầu, Hà Sanh không do dự gì nữa. Hà Sanh từ một người không có tiếng tăm đi đến bây giờ, gã dựa vào đầu óc kinh tế nhạy bén, khứu giác thương trường dứt khoát.
bản kế hoạch Trấn Hắc Sơn rất hoàn mỹ, nếu có thể thực hiện thì Hà Sanh rót tiền vào sẽ thu lời trong vòng mấy năm ngắn ngủi. Đáng chú ý là khu viên sinh thái công nghệ cao sinh sản oa oa ngư, vận động tốt có thể mở ra thị trường toàn quốc.
Khi đó thủy sản Hồng Phong không còn là xí nghiệp thủy sản số một Thành phố Thịnh Kinh mà là vật khổng lồ trong giới xí nghiệp cả nước.
Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm:
- Sảng khoái! Anh Hà, dzô, em kính một ly!
Mãi khi nghe Hà Sanh đồng ý, Tô Mộc biết chuyến đi Thành phố Thịnh Kinh không uổng công.
Tính tài sản của thủy sản Hồng Phong muốn bồi dưỡng khu viên sinh thái công nghệ cao có lẽ hơi khó chút, nhưng Tô Mộc tin tưởng Hà Sanh tích góp nhân mạch nhiều năm dễ dàng giải quyết vấn đề này.
Hà Sanh là thương nhân có quyết đoán, vừa biết Ngô Thanh Nguyên là lão sư của Tô Mộc liền ra quyết định lớn lao này, rất dứt khoát.
Sự thật chứng minh Hà Sanh đúng. Khi Hà Sanh đến Trấn Hắc Sơn khảo sát thực địa, thấy văn kiện sở phát triển quốc gia ban xuống gã mới hiểu trưởng trấn không nghe tên tuổi này sau lưng có thế lực kinh người như vậy.
Cốc cốc cốc!
Hai người đang hào hứng cụng ly thì ngoài cửa vang tiếng gõ có tiết tấu, hai bóng người mở cửa đi vào. Hà Sanh giương mắt nhìn, lòng khó chịu nhanh chóng biến mất. Hà Sanh đứng dậy, gã phải đứng lên, vì người đến là nhân vật giậm chân một cái Thành phố Thịnh Kinh sẽ rung rinh.
Người cầm quyền nhà hàng Đế Hào, bố của Đỗ Phẩm Thượng, nhân vật quỷ tài thương giới điệu thấp nhất Thành phố Thịnh Kinh cũng chói mắt nhất, Đỗ Triển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.