Quận Chúa Xinh Đẹp Đem Lòng Yêu Mã Văn Tài
Chương 32:
Cựu Thập Nhất
27/07/2024
“Canh của ta đổ rồi!” Công Tôn Huyền Ninh bưng khay kêu lên.
Lúc này vừa vặn Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài và Tuân Cự Bá đi đến, ba người thấy bầu không khí trong thực đường cổ quái, hơn nữa Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh đang cười như không cười nhìn bọn họ, thần sắc hồ nghi.
Công Tôn Huyền Ninh cầm chiếc đũa chọn ớt cay trong cà tím, lại quay đầu nhìn ớt cay trong cà tím ở chén Mã Văn Tài, trong lòng cân bằng.
Đang cân bằng, liền thấy Lương Sơn Bá kéo Chúc Anh Đài, đá một cái ghế, cái ghế kia vừa vặn là cái ghế Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh cưa, theo động tác chân mà sụp đổ, khiến cho toàn bộ học sinh trong thực đường quan sát.
Vương Lam Điền cười đắc ý, nhìn các học sinh đang quan sát, cầm chiếc đũa gõ gõ chén: “Nhìn cái gì, chưa từng được xem náo nhiệt à? Ăn cơm, ăn cơm.”
Nhìn vẻ mặt Mã Văn Tài bình tĩnh ăn cơm, nếu như không phải nàng biết, nàng cũng thiếu chút nữa tin chuyện này không liên quan đến chàng.
“Nhìn cái gì, ăn cơm.” Mã Văn Tài nhàn nhạt liếc mắt Huyền Ninh, tao nhã ăn một miếng cơm.
“Sơn Bá ngươi bị thương?”
Công Tôn Huyền Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lương Sơn Bá từ trong miệng lấy ra một mảnh nhỏ, khóe miệng chảy máu, Công Tôn Huyền Ninh hiểu rõ: “Khó trách đồ ăn hôm nay cay như vậy.”
“Lương huynh, ngươi không sao chứ?” Công Tôn Huyền Ninh thấy chàng ấy bị thương không nhẹ, nói: “Ngươi vẫn nên đi đến Y Xá tìm Lan cô nương khám đi.”
Lương Sơn Bá ôn hòa cười với Huyền Ninh, nói: “Ta không có sao.”
“Ai cần ngươi giả làm người tốt!” Bên này Chúc Anh Đài phẫn hận xoay người nhìn chằm chằm Huyền Ninh.
Chúc Anh Đài nsẽ không cho rằng việc này là nàng làm chứ? Công Tôn Huyền Ninh có hơi phản ứng không kịp thì đã bị Mã Văn Tài gõ đầu.
“Xem đi, có lòng tốt không được báo đáp, ngươi lo lắng cho người ta, uổng phí.” Mã Văn Tài cười nhạo.
Tần Kinh Sinh không thể hiểu được: “Ta nói Công Tôn Huyền Ninh, ngươi rốt cuộc là bên nào? Hắn bị thương thì liên quan gì tới ngươi…?” Sự tự ở hắn chạm được huyền ninh đôi mắt khi liền nuốt xuống.
Vương Lam Điền trào phúng cười cười, Tần Kinh Sinh này thật sự nghĩ Công Tôn Huyền Ninh dễ nói chuyện, thật sự cho rằng hai ngày trước giúp Mã Văn Tài chính là người một nhà, lâu như vậy, chẳng qua Công Tôn Huyền Ninh cũng chỉ giúp Mã Văn Tài.
“Huyền Ninh, Anh Đài không phải có ý đó, nàng ấy chỉ là có chút lo lắng ta, cho nên nói chuyện hơi nặng một chút.” Lương Sơn Bá có hơi xin lỗi giải thích.
Công Tôn Huyền Ninh gật đầu, quay người lại ăn cơm của mình.
Nàng cũng không phải là người tốt gì, nàng cũng sẽ không vô duyên vô cớ phát thiện tâm làm gì, cho nên Chúc Anh Đài nói nàng giả làm người tốt nàng cũng không cảm thấy có gì không đúng, nàng chính là giả làm người tốt.
Tóm lại, người mà Mã Văn Tài nhìn không thuận mắt, nàng cũng không muốn giúp đỡ, hơn nữa người này nàng cũng không thích.
Liếc mắt Mã Văn Tài ăn cơm, Công Tôn Huyền Ninh buông đũa xuống.
Lúc này vừa vặn Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài và Tuân Cự Bá đi đến, ba người thấy bầu không khí trong thực đường cổ quái, hơn nữa Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh đang cười như không cười nhìn bọn họ, thần sắc hồ nghi.
Công Tôn Huyền Ninh cầm chiếc đũa chọn ớt cay trong cà tím, lại quay đầu nhìn ớt cay trong cà tím ở chén Mã Văn Tài, trong lòng cân bằng.
Đang cân bằng, liền thấy Lương Sơn Bá kéo Chúc Anh Đài, đá một cái ghế, cái ghế kia vừa vặn là cái ghế Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh cưa, theo động tác chân mà sụp đổ, khiến cho toàn bộ học sinh trong thực đường quan sát.
Vương Lam Điền cười đắc ý, nhìn các học sinh đang quan sát, cầm chiếc đũa gõ gõ chén: “Nhìn cái gì, chưa từng được xem náo nhiệt à? Ăn cơm, ăn cơm.”
Nhìn vẻ mặt Mã Văn Tài bình tĩnh ăn cơm, nếu như không phải nàng biết, nàng cũng thiếu chút nữa tin chuyện này không liên quan đến chàng.
“Nhìn cái gì, ăn cơm.” Mã Văn Tài nhàn nhạt liếc mắt Huyền Ninh, tao nhã ăn một miếng cơm.
“Sơn Bá ngươi bị thương?”
Công Tôn Huyền Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lương Sơn Bá từ trong miệng lấy ra một mảnh nhỏ, khóe miệng chảy máu, Công Tôn Huyền Ninh hiểu rõ: “Khó trách đồ ăn hôm nay cay như vậy.”
“Lương huynh, ngươi không sao chứ?” Công Tôn Huyền Ninh thấy chàng ấy bị thương không nhẹ, nói: “Ngươi vẫn nên đi đến Y Xá tìm Lan cô nương khám đi.”
Lương Sơn Bá ôn hòa cười với Huyền Ninh, nói: “Ta không có sao.”
“Ai cần ngươi giả làm người tốt!” Bên này Chúc Anh Đài phẫn hận xoay người nhìn chằm chằm Huyền Ninh.
Chúc Anh Đài nsẽ không cho rằng việc này là nàng làm chứ? Công Tôn Huyền Ninh có hơi phản ứng không kịp thì đã bị Mã Văn Tài gõ đầu.
“Xem đi, có lòng tốt không được báo đáp, ngươi lo lắng cho người ta, uổng phí.” Mã Văn Tài cười nhạo.
Tần Kinh Sinh không thể hiểu được: “Ta nói Công Tôn Huyền Ninh, ngươi rốt cuộc là bên nào? Hắn bị thương thì liên quan gì tới ngươi…?” Sự tự ở hắn chạm được huyền ninh đôi mắt khi liền nuốt xuống.
Vương Lam Điền trào phúng cười cười, Tần Kinh Sinh này thật sự nghĩ Công Tôn Huyền Ninh dễ nói chuyện, thật sự cho rằng hai ngày trước giúp Mã Văn Tài chính là người một nhà, lâu như vậy, chẳng qua Công Tôn Huyền Ninh cũng chỉ giúp Mã Văn Tài.
“Huyền Ninh, Anh Đài không phải có ý đó, nàng ấy chỉ là có chút lo lắng ta, cho nên nói chuyện hơi nặng một chút.” Lương Sơn Bá có hơi xin lỗi giải thích.
Công Tôn Huyền Ninh gật đầu, quay người lại ăn cơm của mình.
Nàng cũng không phải là người tốt gì, nàng cũng sẽ không vô duyên vô cớ phát thiện tâm làm gì, cho nên Chúc Anh Đài nói nàng giả làm người tốt nàng cũng không cảm thấy có gì không đúng, nàng chính là giả làm người tốt.
Tóm lại, người mà Mã Văn Tài nhìn không thuận mắt, nàng cũng không muốn giúp đỡ, hơn nữa người này nàng cũng không thích.
Liếc mắt Mã Văn Tài ăn cơm, Công Tôn Huyền Ninh buông đũa xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.