Quân Cưới Thập Niên 60: Cô Vợ Mỏ Hỗn Nông Thôn Của Thủ Trưởng
Chương 3: Phản Kích
Cẩm Thượng Điềm Hoa
10/07/2024
Cô ấy cúi đầu rất sâu, cổ cong xuống trông như cây lúa sắp rũ xuống mặt đất.
Đám phụ nữ kia luôn miệng chê bai thảo phạt, chỉ đơn giản là vì cô gái nông thôn này không biết ấn nút xả nước bồn cầu.
Dưới sự hướng dẫn của quân tẩu, cô ấy lóng ngón tay chân dùng xà bông rửa tay, chậm rãi rửa sạch bọt xà phòng trên tay. Lòng tự trọng đáng thương của cô ấy cũng bị trôi xuống cống thoát nước theo bọt xà phòng.
Họ không hề cố kỵ cười nhạo cô ấy, quở trách cô ấy không xứng với Thiệu Thanh Phong.
Lâm Hồng Anh đứng trước gương suy nghĩ mấy phút, cuối cùng chấp nhận sự thật này – cô biến thành một cô vợ nông thôn “không biết điều”, “quê mùa dung tục”.
Tất cả mọi người đều khinh thường cô, ghét bỏ cô, tận tình khuyên bỏ cô nên thức thời một chút, đừng ép duyên người khác.
Họ cho rằng cô không xứng với Thiệu Thanh Phong, bởi vì đó là Thiệu Thanh Phong mà mọi người yêu mến.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lục đi ngang qua khu ký túc xá, sau lưng có vô số đôi mắt dõi theo, chứng kiến gương mặt trẻ trung tuấn tú của anh, cũng thấy rõ xuất thân giàu có của anh. Anh đi trực, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, được dân chúng kính yêu. Người được anh cứu lặn lộn mấy chục dặm được chạy đến bộ đội thăm anh, tặng đồ ăn cho anh.
Sao họ có thể chấp nhận anh sẽ cưới một cô vợ nông thôn tầm thường cỡ này?
…
Từ trước đến giờ, Lâm Hồng Anh chưa bao giờ chiều mấy kẻ xấu tính như thế này.
Cô rót một chậu nước, bưng ra nhà vệ sinh, hất lên đầu hai người đang nói chuyện rôm rả.
Hai người phụ nữ đang lải nhải trò chuyện bất ngờ bị dội nước lạnh thấu tim gan.
Họ kinh ngạc nhìn người phụ nữ đến từ nông thôn, lúc nào cũng im như thóc, chỉ thiếu điều khắc hai chữ “trung thực” lên mặt này, thế mà cô vừa… Hất nước lạnh lên đầu họ!
“Á!” Họ hét toáng lên: “Lâm Hồng Anh, cô nổi điên gì thế hả!”
“Lâm Hồng Anh! Cô… Sao cô dám?!”
[Lưu Phát Anh +100 điểm oán niệm]
[Hà Nghênh Xuân +100 điểm oán niệm]
Hửm, đây là cái gì?
Trong lúc ngây người, Lâm Hồng Anh thu hồi chậu nước, mặt không biểu cảm nói: “Có người miệng hôi rình, tôi rót chậu nước rửa sạch giúp cô ta.”
Vợ chính ủy đang ăn màn thầu, không ngờ bên kia đã bắt đầu cãi nhau.
Hơn nữa ngọn nguồn còn bắt đầu từ cô vợ vẫn im như thóc của Thiệu Thanh Phong, không ngờ cô lại chủ động gây chuyện, đây là điều mà vợ chính ủy không ngờ đến.
“Tất cả im đi!” Vợ chính ủy kêu lên: “Đã xảy ra chuyện gì thế hả?”
Họ vừa luống cuống lau nước, vừa lên án: “Chị dâu, cô ta đổ nước lên người bọn em!”
“Bọn em cũng không biết có chuyện gì, đang ngồi yên ở đây thì bị cô ta đổ một chậu nước! Chị mà không quản chuyện này thì em không để yên đâu!”
Đám phụ nữ kia luôn miệng chê bai thảo phạt, chỉ đơn giản là vì cô gái nông thôn này không biết ấn nút xả nước bồn cầu.
Dưới sự hướng dẫn của quân tẩu, cô ấy lóng ngón tay chân dùng xà bông rửa tay, chậm rãi rửa sạch bọt xà phòng trên tay. Lòng tự trọng đáng thương của cô ấy cũng bị trôi xuống cống thoát nước theo bọt xà phòng.
Họ không hề cố kỵ cười nhạo cô ấy, quở trách cô ấy không xứng với Thiệu Thanh Phong.
Lâm Hồng Anh đứng trước gương suy nghĩ mấy phút, cuối cùng chấp nhận sự thật này – cô biến thành một cô vợ nông thôn “không biết điều”, “quê mùa dung tục”.
Tất cả mọi người đều khinh thường cô, ghét bỏ cô, tận tình khuyên bỏ cô nên thức thời một chút, đừng ép duyên người khác.
Họ cho rằng cô không xứng với Thiệu Thanh Phong, bởi vì đó là Thiệu Thanh Phong mà mọi người yêu mến.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lục đi ngang qua khu ký túc xá, sau lưng có vô số đôi mắt dõi theo, chứng kiến gương mặt trẻ trung tuấn tú của anh, cũng thấy rõ xuất thân giàu có của anh. Anh đi trực, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, được dân chúng kính yêu. Người được anh cứu lặn lộn mấy chục dặm được chạy đến bộ đội thăm anh, tặng đồ ăn cho anh.
Sao họ có thể chấp nhận anh sẽ cưới một cô vợ nông thôn tầm thường cỡ này?
…
Từ trước đến giờ, Lâm Hồng Anh chưa bao giờ chiều mấy kẻ xấu tính như thế này.
Cô rót một chậu nước, bưng ra nhà vệ sinh, hất lên đầu hai người đang nói chuyện rôm rả.
Hai người phụ nữ đang lải nhải trò chuyện bất ngờ bị dội nước lạnh thấu tim gan.
Họ kinh ngạc nhìn người phụ nữ đến từ nông thôn, lúc nào cũng im như thóc, chỉ thiếu điều khắc hai chữ “trung thực” lên mặt này, thế mà cô vừa… Hất nước lạnh lên đầu họ!
“Á!” Họ hét toáng lên: “Lâm Hồng Anh, cô nổi điên gì thế hả!”
“Lâm Hồng Anh! Cô… Sao cô dám?!”
[Lưu Phát Anh +100 điểm oán niệm]
[Hà Nghênh Xuân +100 điểm oán niệm]
Hửm, đây là cái gì?
Trong lúc ngây người, Lâm Hồng Anh thu hồi chậu nước, mặt không biểu cảm nói: “Có người miệng hôi rình, tôi rót chậu nước rửa sạch giúp cô ta.”
Vợ chính ủy đang ăn màn thầu, không ngờ bên kia đã bắt đầu cãi nhau.
Hơn nữa ngọn nguồn còn bắt đầu từ cô vợ vẫn im như thóc của Thiệu Thanh Phong, không ngờ cô lại chủ động gây chuyện, đây là điều mà vợ chính ủy không ngờ đến.
“Tất cả im đi!” Vợ chính ủy kêu lên: “Đã xảy ra chuyện gì thế hả?”
Họ vừa luống cuống lau nước, vừa lên án: “Chị dâu, cô ta đổ nước lên người bọn em!”
“Bọn em cũng không biết có chuyện gì, đang ngồi yên ở đây thì bị cô ta đổ một chậu nước! Chị mà không quản chuyện này thì em không để yên đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.