Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 43: Con Nít Thì Không Cần Mặt Mũi Sao?
Nhật Thu Quá Vạn
16/06/2024
Thấy Dương Niệm Niệm vẫn luôn không nhúc nhích, An An cảm thấy chắc chắn cô ngủ rồi, nhẹ nhàng như muỗi sát lại gần Dương Niệm Niệm, miệng đã sắp dính vào tai Dương Niệm Niệm.
Trong đêm tối, hai mắt đen của Lục Thời Thâm như mắt sói nhìn về phía An An, hơi nhíu mày, im lặng không lên tiếng.
An An áp sát tai Dương Niệm Niệm, dùng giọng nói rất nhỏ, xin lỗi cô: “Dì, thật xin lỗi, con biết sai rồi… Con không nên tin người khác nói… Con xin lỗi dì, cha nói biết sai sẽ sửa, bị đánh sẽ ngoan… Con đã xin lỗi dì rồi, con là đứa trẻ ngoan biết sai sẽ sửa, dì đừng vì chuyện này mà giận con.”
Dương Niệm Niệm nghẹn cười, đến khi An An nói xong, cô nhẹ nhàng “ừ” một cái, bất ngờ khiến An An hoảng hốt, mắc cỡ đỏ mặt chui vào lòng Lục Thời Thâm mách lẻo.
“Cha, dì giả vờ ngủ lừa con.”
Con nít thì không cần mặt mũi sao?
Dì thật sự xấu xa mà.
Dương Niệm Niệm cuối cùng không nhịn được, cười khanh khách thành tiếng, tiếng cười rất dễ nghe, giọng nói của cô đã rất êm tai, cực kỳ có sức hút.
An An bị Dương Niệm Niệm cười càng ngại hơn, rúc trong ngực Lục Thời Thâm làm nũng: “Cha, cha xem, dì vẫn đang cười con.”
Lục Thời Thâm nhìn dáng cười run rẩy của Dương Niệm Niệm, khóe miệng không khỏi nhếch lên, quan hệ giữa hai người đã tốt hơn nhanh hơn anh nghĩ nhiều.
Tính của Dương Niệm Niệm như con nít, rộng rãi lại tươi vui như mặt rời, ánh sáng của cô sẽ sớm soi sáng lòng An An, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đêm nay ba người ngủ rất vui vẻ, An An ngủ rồi miệng vẫn còn cười, tuy là lời xin lỗi bị Dương Niệm Niệm nghe được, cậu bé cảm thấy ngại ngùng, nhưng trong lòng lại hơi mừng thầm.
Ngày hôm sau Dương Niệm Niệm dậy rất sớm, nấu cháo trắng, rán một nồi bánh hành rán, mùi thơm bay ra khỏi sân.
An An thức dậy ngửi thấy mùi thơm thì chạy đến cửa bếp, muốn xem thử Dương Niệm Niệm nấu món gì ngon.
Trước đó vẫn luôn ở nông thôn, ngày hai bữa không phải là dưa muối ngũ cốc thì là khoai lang khoai tây, quanh năm suốt tháng không được thấy thịt.
Sau khi đến khu tập thể gia đình quân nhân, tuy rằng có thể ăn bột mì và bánh bao, cơm trắng, nhưng mà một đầu bếp của nhà ăn nấu cho cả mấy ngàn người ăn, cơ bản sẽ không tốn công thay đổi món ăn đa dạng như Dương Niệm Niệm.
Bánh rán này từng cái mỏng có kèm hành thái, ngửi mùi thôi đã chảy nước miếng.
“Mau đi đánh răng, đợi lát nữa cha cháu tập thể dục buổi sáng về là có thể ăn cơm.”
“Vâng, có bánh rán hành ăn rồi…”
An An nuốt nước bọt, vui vẻ chạy đi đánh răng.
Đinh Lan Anh đi vệ sinh về, lúc đi ngang qua nhà Dương Niệm Niệm, ngửi thấy mùi thơm, ghé mắt nhìn vào trong thấy An An đang đánh răng, lập tức cười châm chọc.
Dương Niệm Niệm này cũng nhiều tâm cơ đấy, còn biết cho An An đánh răng.
Trong toàn bộ khu tập thể này trừ nhà bà ta con còn nhỏ đã đánh răng thì đúng là chưa từng có nhà thứ hai.
Con nhóc đến từ nông thôn sao có thể hiểu được mấy thứ này? Tám phần là nghe người khác kể chuyện nhà bà ta, học cách dạy con của nhà bà ta.
Nói trắng ra là thể hiện cho người ngoài xem.
Thèm ăn, tham ăn, tiêu sài phung phí, trong nhà có chút tiền thì nhét hết vào bụng, ai mà cưới trúng cô gái như vậy thì đúng là xui xẻo.
Nhìn đi, Lục Thời Thâm để Dương Niệm Niệm quản gia đình, chút tiền tích góp trước đó sớm muộn cũng bay sạch.
Đinh Lan Anh vừa đi, sau lưng bà ta, Vu Hồng Lệ ngửi thấy mùi đã đi đến.
“An An, nhà cháu làm món gì ngon vậy, sao lại thơm thế?”
An An phun kem đánh răng trong miệng ra, rất vui vẻ nói: “Dì cháu rán bánh.”
Trong đêm tối, hai mắt đen của Lục Thời Thâm như mắt sói nhìn về phía An An, hơi nhíu mày, im lặng không lên tiếng.
An An áp sát tai Dương Niệm Niệm, dùng giọng nói rất nhỏ, xin lỗi cô: “Dì, thật xin lỗi, con biết sai rồi… Con không nên tin người khác nói… Con xin lỗi dì, cha nói biết sai sẽ sửa, bị đánh sẽ ngoan… Con đã xin lỗi dì rồi, con là đứa trẻ ngoan biết sai sẽ sửa, dì đừng vì chuyện này mà giận con.”
Dương Niệm Niệm nghẹn cười, đến khi An An nói xong, cô nhẹ nhàng “ừ” một cái, bất ngờ khiến An An hoảng hốt, mắc cỡ đỏ mặt chui vào lòng Lục Thời Thâm mách lẻo.
“Cha, dì giả vờ ngủ lừa con.”
Con nít thì không cần mặt mũi sao?
Dì thật sự xấu xa mà.
Dương Niệm Niệm cuối cùng không nhịn được, cười khanh khách thành tiếng, tiếng cười rất dễ nghe, giọng nói của cô đã rất êm tai, cực kỳ có sức hút.
An An bị Dương Niệm Niệm cười càng ngại hơn, rúc trong ngực Lục Thời Thâm làm nũng: “Cha, cha xem, dì vẫn đang cười con.”
Lục Thời Thâm nhìn dáng cười run rẩy của Dương Niệm Niệm, khóe miệng không khỏi nhếch lên, quan hệ giữa hai người đã tốt hơn nhanh hơn anh nghĩ nhiều.
Tính của Dương Niệm Niệm như con nít, rộng rãi lại tươi vui như mặt rời, ánh sáng của cô sẽ sớm soi sáng lòng An An, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đêm nay ba người ngủ rất vui vẻ, An An ngủ rồi miệng vẫn còn cười, tuy là lời xin lỗi bị Dương Niệm Niệm nghe được, cậu bé cảm thấy ngại ngùng, nhưng trong lòng lại hơi mừng thầm.
Ngày hôm sau Dương Niệm Niệm dậy rất sớm, nấu cháo trắng, rán một nồi bánh hành rán, mùi thơm bay ra khỏi sân.
An An thức dậy ngửi thấy mùi thơm thì chạy đến cửa bếp, muốn xem thử Dương Niệm Niệm nấu món gì ngon.
Trước đó vẫn luôn ở nông thôn, ngày hai bữa không phải là dưa muối ngũ cốc thì là khoai lang khoai tây, quanh năm suốt tháng không được thấy thịt.
Sau khi đến khu tập thể gia đình quân nhân, tuy rằng có thể ăn bột mì và bánh bao, cơm trắng, nhưng mà một đầu bếp của nhà ăn nấu cho cả mấy ngàn người ăn, cơ bản sẽ không tốn công thay đổi món ăn đa dạng như Dương Niệm Niệm.
Bánh rán này từng cái mỏng có kèm hành thái, ngửi mùi thôi đã chảy nước miếng.
“Mau đi đánh răng, đợi lát nữa cha cháu tập thể dục buổi sáng về là có thể ăn cơm.”
“Vâng, có bánh rán hành ăn rồi…”
An An nuốt nước bọt, vui vẻ chạy đi đánh răng.
Đinh Lan Anh đi vệ sinh về, lúc đi ngang qua nhà Dương Niệm Niệm, ngửi thấy mùi thơm, ghé mắt nhìn vào trong thấy An An đang đánh răng, lập tức cười châm chọc.
Dương Niệm Niệm này cũng nhiều tâm cơ đấy, còn biết cho An An đánh răng.
Trong toàn bộ khu tập thể này trừ nhà bà ta con còn nhỏ đã đánh răng thì đúng là chưa từng có nhà thứ hai.
Con nhóc đến từ nông thôn sao có thể hiểu được mấy thứ này? Tám phần là nghe người khác kể chuyện nhà bà ta, học cách dạy con của nhà bà ta.
Nói trắng ra là thể hiện cho người ngoài xem.
Thèm ăn, tham ăn, tiêu sài phung phí, trong nhà có chút tiền thì nhét hết vào bụng, ai mà cưới trúng cô gái như vậy thì đúng là xui xẻo.
Nhìn đi, Lục Thời Thâm để Dương Niệm Niệm quản gia đình, chút tiền tích góp trước đó sớm muộn cũng bay sạch.
Đinh Lan Anh vừa đi, sau lưng bà ta, Vu Hồng Lệ ngửi thấy mùi đã đi đến.
“An An, nhà cháu làm món gì ngon vậy, sao lại thơm thế?”
An An phun kem đánh răng trong miệng ra, rất vui vẻ nói: “Dì cháu rán bánh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.