Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Chương 44: Không Muốn Ăn Thì Đi Vào Phòng Đi
Nhật Thu Quá Vạn
16/06/2024
Vu Hồng Lệ bĩu môi, móc méo nói: “Mẹ cháu cũng thật thèm ăn, toàn chọn thứ tốt để ăn, tiền trợ cấp của cha cháu đủ cô ta ăn sao?”
An An là một đứa trẻ sao có thể hiểu ý của cô ta, hồn nhiên trả lời: “Hôm nay nhà cháu mới bắt đầu nấu cơm, không phải ngày nào cũng ăn.”
Vu Hồng Lệ đang định nói gì đó, thấy Lục Thời Thâm đã quay về, mắt cô ta hiện thoáng qua sự tính toán, nhỏ giọng nói: “Binh Binh cũng đã lâu không ăn bánh bột ngô, nếu mẹ cháu rán nhiều bánh, đợi lát nữa cháu lấy cho Binh Binh ăn với.”
An An còn nhỏ nhưng không ngốc, ở nông thôn quanh năm cũng không được ăn hai lần, sao có thể cho con nhà người khác ăn, cậu bé cố ý giả vờ không nghe thấy.
Vu Hồng Lệ thấy cậu không đồng ý, âm thầm trừng mắt liếc cậu, khi thấy Lục Thời Thâm đi đến trước mặt, cô ta cũng không tiện nói gì thêm, lắc mông thở phì phò, lúc đi ngang qua bên cạnh Lục Thời Thâm, cố ý lớn tiếng nói:
“Đoàn trưởng Lục, bây giờ trong số các gia đình ở khu tập thể gia đình quân nhân, chỉ có nhà anh sống tốt nhất, sáng ăn bánh rán tối ăn thịt kho.”
Lục Thời Thâm nhíu mày không nói gì, bước nhanh về nhà.
Vu Hồng Lệ ngửi mùi thơm bánh rán, về nhà lại nhìn lương thực khô trong nhà mình, nhìn thế nào cũng không nuốt nổi, oán giận nói với chồng mình: “Nhà đoàn trưởng Lục mới sáng sớm đã ăn bánh rán, không định sống tiếp sao?”
Tôn Đại Sơn nhai bánh ngũ cốc đầy mồm, tức giận nói: “Cô quản nhà người ta ăn gì làm gì?”
Vu Hồng Lệ liếc xéo anh ta một cái: “Người ta vừa đến khu tập thể gia đình quân nhân đã được hưởng phúc sống tốt, tôi đi theo anh nhiều năm như vậy, ngày nào cũng gặm bánh ngũ cốc cứng ngắc, tôi còn không thể oán trách vài câu sao?”
Tôn Đại Sơn lớn giọng hét cô ta: “Cô đừng có sáng sớm không có việc gì làm gây sự, không muốn ăn thì đi vào phòng đi.”
Tính Tôn Đại Sơn rất cứng, bình thường không hay nổi giận, nhưng mà khi nổi giận thì còn khó nắm hơn năm con heo, đã kết hôn nhiều năm như vậy, Vu Hồng Lệ cũng biết rõ tính anh ta, thấy anh ta thật sự nổi giận cũng không dám hé răng.
Mấy đứa nhỏ thấy cha mẹ cãi nhau, sợ đến mức không dám hít thở mạnh, cúi đầu ăn bánh bột ngô không dám lên tiếng.
…
Dương Niệm Niệm nấu một nồi canh khoai lang, lại rán bánh, mùi thơm bay lên mũi, cô bảo Lục Thời Thâm mang bánh rán lên nhà chính, sau đó xào rau xanh với tỏi băm.
Kiếp trước lúc Dương Niệm Niệm nghỉ hè làm thêm ở tiệm cơm đã học chút tay nghề nấu ăn của đầu bếp, tuy không mấy xuất sắc nhưng mà nấu cơm hằng ngày không thành vấn đề.
Một đĩa cải thìa được cô xào sắc hương vị đều đủ, cô vừa mới vớt rau ra đĩa thì Lục Thời Thâm đã đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy rau xanh được xào xong, mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Dương Niệm Niệm chú ý đến ánh mắt anh, cười tủm tỉm nói: “Anh bưng đồ ăn lên trước đi, tôi nấu canh khoai lang.”
“Ừm.”
Lục Thời Thâm bưng đồ ăn lên đi ra ngoài, sau đó không bao lâu lại vào bưng chén ăn cơm.
Thấy anh như vậy trong lòng Dương Niệm Niệm rất vui, trong ký ức của chủ cơ thể này, cha và anh trai chưa từng vào bếp, đều cho rằng đó là công việc của phụ nữ, thời đại này đa số đàn ông đều có tư tưởng này, cũng may là Lục Thời Thâm không phải là người như vậy.
Dương Niệm Niệm cầm đũa đi theo Lục Thời Thâm vào nhà chính, An An nhìn bánh rán đã sắp chảy nước miếng, nhưng mà xem ra cậu vẫn lễ phép, thèm nhưng vẫn không ăn trước.
An An là một đứa trẻ sao có thể hiểu ý của cô ta, hồn nhiên trả lời: “Hôm nay nhà cháu mới bắt đầu nấu cơm, không phải ngày nào cũng ăn.”
Vu Hồng Lệ đang định nói gì đó, thấy Lục Thời Thâm đã quay về, mắt cô ta hiện thoáng qua sự tính toán, nhỏ giọng nói: “Binh Binh cũng đã lâu không ăn bánh bột ngô, nếu mẹ cháu rán nhiều bánh, đợi lát nữa cháu lấy cho Binh Binh ăn với.”
An An còn nhỏ nhưng không ngốc, ở nông thôn quanh năm cũng không được ăn hai lần, sao có thể cho con nhà người khác ăn, cậu bé cố ý giả vờ không nghe thấy.
Vu Hồng Lệ thấy cậu không đồng ý, âm thầm trừng mắt liếc cậu, khi thấy Lục Thời Thâm đi đến trước mặt, cô ta cũng không tiện nói gì thêm, lắc mông thở phì phò, lúc đi ngang qua bên cạnh Lục Thời Thâm, cố ý lớn tiếng nói:
“Đoàn trưởng Lục, bây giờ trong số các gia đình ở khu tập thể gia đình quân nhân, chỉ có nhà anh sống tốt nhất, sáng ăn bánh rán tối ăn thịt kho.”
Lục Thời Thâm nhíu mày không nói gì, bước nhanh về nhà.
Vu Hồng Lệ ngửi mùi thơm bánh rán, về nhà lại nhìn lương thực khô trong nhà mình, nhìn thế nào cũng không nuốt nổi, oán giận nói với chồng mình: “Nhà đoàn trưởng Lục mới sáng sớm đã ăn bánh rán, không định sống tiếp sao?”
Tôn Đại Sơn nhai bánh ngũ cốc đầy mồm, tức giận nói: “Cô quản nhà người ta ăn gì làm gì?”
Vu Hồng Lệ liếc xéo anh ta một cái: “Người ta vừa đến khu tập thể gia đình quân nhân đã được hưởng phúc sống tốt, tôi đi theo anh nhiều năm như vậy, ngày nào cũng gặm bánh ngũ cốc cứng ngắc, tôi còn không thể oán trách vài câu sao?”
Tôn Đại Sơn lớn giọng hét cô ta: “Cô đừng có sáng sớm không có việc gì làm gây sự, không muốn ăn thì đi vào phòng đi.”
Tính Tôn Đại Sơn rất cứng, bình thường không hay nổi giận, nhưng mà khi nổi giận thì còn khó nắm hơn năm con heo, đã kết hôn nhiều năm như vậy, Vu Hồng Lệ cũng biết rõ tính anh ta, thấy anh ta thật sự nổi giận cũng không dám hé răng.
Mấy đứa nhỏ thấy cha mẹ cãi nhau, sợ đến mức không dám hít thở mạnh, cúi đầu ăn bánh bột ngô không dám lên tiếng.
…
Dương Niệm Niệm nấu một nồi canh khoai lang, lại rán bánh, mùi thơm bay lên mũi, cô bảo Lục Thời Thâm mang bánh rán lên nhà chính, sau đó xào rau xanh với tỏi băm.
Kiếp trước lúc Dương Niệm Niệm nghỉ hè làm thêm ở tiệm cơm đã học chút tay nghề nấu ăn của đầu bếp, tuy không mấy xuất sắc nhưng mà nấu cơm hằng ngày không thành vấn đề.
Một đĩa cải thìa được cô xào sắc hương vị đều đủ, cô vừa mới vớt rau ra đĩa thì Lục Thời Thâm đã đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy rau xanh được xào xong, mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Dương Niệm Niệm chú ý đến ánh mắt anh, cười tủm tỉm nói: “Anh bưng đồ ăn lên trước đi, tôi nấu canh khoai lang.”
“Ừm.”
Lục Thời Thâm bưng đồ ăn lên đi ra ngoài, sau đó không bao lâu lại vào bưng chén ăn cơm.
Thấy anh như vậy trong lòng Dương Niệm Niệm rất vui, trong ký ức của chủ cơ thể này, cha và anh trai chưa từng vào bếp, đều cho rằng đó là công việc của phụ nữ, thời đại này đa số đàn ông đều có tư tưởng này, cũng may là Lục Thời Thâm không phải là người như vậy.
Dương Niệm Niệm cầm đũa đi theo Lục Thời Thâm vào nhà chính, An An nhìn bánh rán đã sắp chảy nước miếng, nhưng mà xem ra cậu vẫn lễ phép, thèm nhưng vẫn không ăn trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.