Chương 763: Cám ơn anh, anh là người tốt
Tây Lâu Nguyệt
26/08/2013
Không sai, trong ảnh đúng là Diêu Mộc Lâm.
Đây là chuyện Trương Nhất Phàm không ngờ tới, làm thế nào Diêu Mộc Lâm lại có quan hệ với Diêu Mộ Tình? Có thể chụp chung trong tấm ảnh gia đình, càng cho thấy mối quan hệ họ hàng rõ ràng của họ.
Nhớ tới sự việc sáng nay, Trương Nhất Phàm vẫn cảm thấy tức giận. Diêu Mộc Lâm đúng là ăn nói lung tung!
Đang nhìn tấm ảnh, Diêu Mộ Tình trong nhà vệ sinh bước ra, tóc đã được cột lại, một cách ngay ngắn. Cô mặc bộ váy ngủ màu hồng phấn, cùng thắt lưng, để lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết.
Lúc cô xoay người, Trương Nhất Phàm phát hiện nước da trên người cô rất mịn, chỉ có điều mới vừa bị bệnh, vẻ mặt tái nhợt. Diêu Mộ Tình cầm ly nước bước tới, khom lưng đặt trên bàn trà trước mặt Trương Nhất Phàm.
Trong nháy mắt, phần dưới của áo ngủ lộ ra ren hoa màu đen của áo ngực. Với sự phối hợp trắng đen, cái nhũ hoa trước ngực hiện lên rất rõ rệt.
A Di Đà Phật! Không nên nhìn thì chớ nhìn.
Trương Nhất Phàm tuyệt đối không lén nhìn Diêu Mộ Tình, chỉ có điều các cô gái đều thế, lúc khom lưng, cảnh xuân trước ngực luôn vô tình để lộ ra ngoài. Con người giàu kinh nghiệm, tất nhiên sẽ nhân cơ hội này, để thưởng thức cảnh đẹp trước mặt.
Hiện giờ Trương Nhất Phàm rất phiền lòng, phụ nữ trong nhà mình, gầy ốm mập tròn đều có cả. Nhất là gần đây chỉ số cảm xúc khá thấp, đối với con gái không có nhiều ảo tưởng, lười gọi điện thoại cho các cô kể cả Lưu Hiểu Hiên và Liễu Hồng.
Trong lúc vô ý Diêu Mộ Tình đã phơi bày một cảnh tượng, cứ cho là cảnh vật ven đường, xem lướt qua.
- Uống chút nước đi!
Diêu Mộ Tình vén váy ngủ, Trương Nhất Phàm ngồi ở đối diện. Đôi cánh tay như tuyết và cặp đùi trắng nõn, hiện ra rất rõ dưới ánh đèn. Trương Nhất Phàm liếc qua một cái, không thể không thừa nhận dáng người của Diêu Mộ Tình rất đẹp, thậm chí bây giờ chỗ cô đang để lộ ra, không thể nào tìm thấy một chút tì vết nào.
Trương Nhất Phàm cầm cái chén, nhìn Diêu Mộ Tình sắc mặt tái nhợt,
- Em bị bệnh lâu chưa? Sao không đi bệnh viện để kiểm tra?
Vẻ mặt Diêu Mộ Tình chán nản,
- Trời sinh đó, không có cách nào chữa khỏi, trừ phi chết, nó sẽ vĩnh viễn không còn nữa.
Hôm nay, tâm trạng Diêu Mộ Tình rất tệ, cộng thêm bị bệnh, đúng là mất đi sắc thái lúc trước.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại, luôn luôn có một vẻ mỏng manh làm người ta không thể từ chối, cô là một cô gái mềm yếu, rất cần người bảo vệ. Tin rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đều không thể nào kìm nổi, đồng ý cho cô mượn bờ vai làm chỗ dựa cả đời.
- Đừng có bi quan, cô có thể thử đi qua các Quốc gia và Châu lục phát triển như Mỹ, Hong Kong, có lẽ sẽ có ích đó.
Diêu Mộ Tình gượng cười,
- Vô dụng thôi, em đã qua Hong Kong rồi. Bỏ đi, dù sao cũng không chết được. Chỉ có điều không cẩn thận sẽ tái phát, lúc lên cơn thì rất khó chịu.
Cô nhìn Trương Nhất Phàm, cố gắng cười,
- Cám ơn anh, Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm có chút ngượng ngùng, có là gì đâu? Chuyện nhỏ thôi mà.
Diêu Mộ Tình nói với giọng yếu ớt:
- Em cũng không biết vì sao, lúc đó nghĩ tới số điện thoại của anh, không hiểu sao lại gọi điện qua, rất xin lỗi, muộn như vậy rồi còn phiền anh phải chạy qua đây.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười,
- Đừng khách khí, chúng ta đâu chỉ mới gặp một hai lần, có thể được coi là bạn bè chứ? Với lại em đang bị bệnh trong người, anh trơ mắt như không biết sao? Tuy rằng anh là một Bí thư Thành uỷ, cũng là một người dân tốt bụng đấy chứ. Em đã gọi cho anh, chứng tỏ trong lòng em cũng coi anh là bạn, chỉ điểm này thôi, càng làm anh không thể chối từ.
- Một câu không thể chối từ rất hay, nếu có thể uống rượu, em nhất định mời anh một ly.
Diêu Mộ Tình nghỉ được chút, khuôn mặt cô đã hồng hào trở lại. Cô đứng lên rót ly nước, và ngồi xuống đối diện Trương Nhất Phàm,
- Lấy nước thay rượu, mời anh một ly, cảm tạ ơn cứu mạng của anh, lần sau anh có rảnh, chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu.
Diêu Mộ Tình đã hồi phục rồi, Trương Nhất Phàm cũng thoải mái yên tâm, cụng ly với cô ấy, uống nước xong. Đặt ly xuống, hắn nhìn Diêu Mộ Tình đang từ từ hồng hào trở lại, nói:
- Em không có bạn bè khác sao? Những tình huống như vậy, chẳng may tái phát nữa thì rất nguy hiểm đó.
Diêu Mộ Tình cười một cách đau khổ:
- Trời sinh ra em không phải bi quan đâu, có câu nói rất hay, quen biết khắp nơi, tri kỷ có mấy ai? Trở thành bạn bè tốt, cũng có mấy ai? Những người bạn ăn chơi nịnh bợ thật sự không ít, nhưng có được bạn tốt như Bí thư Trương đây, đích thật là không có mấy ai. Hơn nữa em cũng không muốn quấy rầy họ, trong lúc trời xui đất khiến, lại gọi cho anh, thật ngại quá! Không phải cố ý, làm khổ anh đâu.
- Em không sao là tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu đổi lại là người khác, thật sự cần đến anh, anh cũng giúp thôi.
Trương Nhất Phàm đứng lên,
- Giờ không còn sớm nữa, em không sao rồi, anh đi trước nha. Em hãy cẩn thận!
Diêu Mộ Tình gật đầu cảm kích,
- Em tiễn anh!
Cô vừa mới đứng dậy, lại cảm thấy choáng váng mặt mũi, bỗng nhiên muốn ngã, lúc sắp ngã. Trương Nhất Phàm vội vàng đưa tay ra đỡ cô.
Ôm thân hình mềm mại của Diêu Mộ Tình, tựa như là không có xương cốt vậy, Trương Nhất Phàm chỉ biết dùng sức đỡ lấy phần thắt lưng của cô, lúc Diêu Mộ Tình sắp ngã, tay của Trương Nhất Phàm tự nhiên đưa ra đỡ ngay phần dưới bộ ngực của cô.
Một bộ ngực không quá lớn, cũng không phải quá nhỏ, vừa mới cạ vào tay Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm đụng đến phần nhẹ nhàng nhất của bầu ngực.
Đỡ Diêu Mộ Tình dậy, đặt trên ghế sô pha. Diêu Mộ Tình mơ màng một hồi, quơ quơ cái đầu, mắt hé mở nhìn Trương Nhất Phàm,
- Em bị sao vậy?
- Cơ thể của em không khoẻ, nên té xỉu!
Trương Nhất Phàm nghĩ thầm, xem ra bây giờ mình không thể bỏ đi, chẳng lẽ phải ngủ qua đêm ở đây? Tuyệt đối không được, chẳng may có người nhìn thấy, đối với danh tiếng của mình và Diêu Mộ Tình không được tốt.
Nếu như bỏ đi, với bộ dạng của Diêu Mộ Tình chỉ sợ là có chút vấn đề, Trương Nhất Phàm càng nghĩ, vẫn là gọi điện thoại đến bệnh viện.
- Anh đưa em tới bệnh viện thôi! Như vậy hoài không được!
- Không! Em nằm nghỉ chút là khoẻ thôi.
Diêu Mộ Tình rất ngoan cố, bướng bỉnh lắc đầu.
Trương Nhất Phàm chỉ biết buông điện thoại xuống, ngồi trên sô pha cùng cô.
Thấm thoát đã hơn hai giờ sáng, Diêu Mộ Tình cố gắng cười với giọng yếu ớt,
- Tối nay em thật là vinh dự, không ngờ được Bí thư Thành uỷ đến giúp đỡ.
Cô nhìn Trương Nhất Phàm,
- Anh có bên cạnh cô gái một mình như vậy chưa?
Trương Nhất Phàm đang trả lời, cô lại nói:
- Em nói những cô gái khác ngoại trừ vợ anh ra.
- Có!
- Ai?
- Chị của anh.
Diêu Mộ Tình cố gắng không cười,
- Không buồn cười chút nào. Bí thư Trương, Anh về đi! Ngày mai còn phải đi làm. Em nằm vậy được rồi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Thôi đi, anh ở đây sẽ tốt hơn, lỡ có chuyện gì, hôm sau bị tung tin ra, nói anh thấy chết mà không cứu, không có tinh thần nhân đạo.
- Vậy chúng ta tâm sự đi!
Diêu Mộ Tình nói.
- Em nói đi, anh nghe.
- Chứ không phải nói về anh sao? Em nghe nói anh là một người tài giỏi, hai mươi lăm tuổi đã là Chủ tịch xã, ba mươi tuổi làm Bí thư Thành uỷ, là cán bộ cấp sở có năng lực và trẻ tuổi nhất ở tỉnh Tương. Nói về sự tích của anh đi, đã làm em ngưỡng mộ, em chưa từng ngưỡng mộ ai, nhất là những người trẻ tuổi như anh.
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh có gì đâu mà đáng nói, ngay cả chuyện riêng tư cũng được nói đầy trên báo chí, nói về em đi, anh nghe nói năm đó em đoạt giải quán quân của Vĩnh Lâm, sao lại từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, không xuất đầu lộ diện nữa?
Diêu Mộ Tình cố gắng mỉm cười,
- Thật không ngờ rằng, một nhân vật nhỏ như em, cũng được anh để mắt tới. Nếu anh muốn nghe, em sẽ nói thật cho anh biết!
Diêu Mộ Tình cố gắng ngồi thẳng người lại, vừa rồi lúc Trương Nhất Phàm ôm cô, váy ngủ được vén lên tới đùi. Một cặp đùi thon dài lộ ra, mơ hồ cũng thấy được đáy quần trong. Trương Nhất Phàm chỉ biết nhìn qua chỗ khác, cố gắng nhìn vào mắt cô lúc nói chuyện.
- Thật ra em không thần bí như bọn họ đã nói, cũng không phải biến mất, mà là đi chữa bệnh. Suốt ba năm em qua Hong Kong, Nhật Bản và Singapore, cũng không trị hết. Bác sĩ nói bệnh của em không thể trị dứt điểm. Chỉ cần không tái phát giống như người bình thường không sao cả, đến lúc tái phát, thì rất khó nói. Cho nên mọi thứ em đều nhìn thấu, cái gì giải thưởng của Vĩnh Lâm, cái gì quán quân, tất cả đều là gió thoảng mây bay. Trong mấy năm gần đây, em lấy tiền bồi thường trong tai nạn xe cộ của ba mẹ và em trai, tiêu xài hết, nhưng bệnh tình vẫn như cũ, không có chút chuyển biến tốt. Vì thế em quyết định, đời này không kết hôn, không tìm bạn trai. Nếu một ngày nào đó em chết, thế giới này sẽ ít đau thương hơn một chút.
Trương Nhất Phàm nói ở trong lòng:
- Hoá ra em phải đi chữa bệnh, xem bộ dáng của nàng, không giống như đang nói dối.
Nghe xong Diêu Mộ Tình nói, Trương Nhất Phàm nói đùa một câu,
- Nói không chừng không phải ít đi một người bệnh đau khổ, mà là gia tăng thêm rất nhiều người bệnh đau khổ, nếu như vậy, chắc chắn em có tội rất lớn đó!
Diêu Mộ Tình lại gượng cười, cười cười, rồi ho một trận,
- Khụ khụ khụ ---
Trương Nhất Phàm đưa cho cô ly nước, cô uống hai ly, mới có thể thông hơi:
- Bí thư Trương, em có thể nhờ anh một việc được không?
Không cần nói, khẳng định là vì chuyện của Diêu Mộc Lâm, Trương Nhất Phàm âm thầm suy nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi,
- Nói đi, chỉ cần chuyện anh có thể làm, không ngược với nguyên tắc, đều có thể suy nghĩ.
Diêu Mộ Tình thở dài,
- Chắc là vi phạm đến nguyên tắc của anh rồi.
Trương Nhất Phàm bỗng rùng mình, quả thật vì Diêu Mộc Lâm mà cầu xin. Nể mặt Diêu Mộ Tình, nên đồng ý hay không?
Diêu Mộ Tình nói với giọng yếu ớt:
- Em không có bạn thân, nhưng Mộ Tình vừa xem Bí thư Trương là tri kỉ, nếu Bí thư Trương vì bạn bè, Mộ Tình hy vọng lúc Bí thư Trương rảnh rỗi, đến thăm Mộ Tình. Gống như tối nay, nếu không có anh, chắc Mộ Tình không qua khỏi.
Gần đây Diêu Mộ Tình rất yếu, cô lại không muốn làm phiền người khác, nói xong, cô liền im lặng nhìn Trương Nhất Phàm, với vẻ mặt chờ mong. Trương Nhất Phàm nhìn chăm chú vào ánh mắt khổ sở đáng thương của người đẹp nhất Vĩnh Lâm, trong lòng thở dài,
- Được! Nếu có chuyện gì, gọi điện cho anh!
Khuôn mặt Diêu Mộ Tình tươi cười hẳn lên,
- Cảm ơn! Anh đúng là người tốt!
Đây là chuyện Trương Nhất Phàm không ngờ tới, làm thế nào Diêu Mộc Lâm lại có quan hệ với Diêu Mộ Tình? Có thể chụp chung trong tấm ảnh gia đình, càng cho thấy mối quan hệ họ hàng rõ ràng của họ.
Nhớ tới sự việc sáng nay, Trương Nhất Phàm vẫn cảm thấy tức giận. Diêu Mộc Lâm đúng là ăn nói lung tung!
Đang nhìn tấm ảnh, Diêu Mộ Tình trong nhà vệ sinh bước ra, tóc đã được cột lại, một cách ngay ngắn. Cô mặc bộ váy ngủ màu hồng phấn, cùng thắt lưng, để lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết.
Lúc cô xoay người, Trương Nhất Phàm phát hiện nước da trên người cô rất mịn, chỉ có điều mới vừa bị bệnh, vẻ mặt tái nhợt. Diêu Mộ Tình cầm ly nước bước tới, khom lưng đặt trên bàn trà trước mặt Trương Nhất Phàm.
Trong nháy mắt, phần dưới của áo ngủ lộ ra ren hoa màu đen của áo ngực. Với sự phối hợp trắng đen, cái nhũ hoa trước ngực hiện lên rất rõ rệt.
A Di Đà Phật! Không nên nhìn thì chớ nhìn.
Trương Nhất Phàm tuyệt đối không lén nhìn Diêu Mộ Tình, chỉ có điều các cô gái đều thế, lúc khom lưng, cảnh xuân trước ngực luôn vô tình để lộ ra ngoài. Con người giàu kinh nghiệm, tất nhiên sẽ nhân cơ hội này, để thưởng thức cảnh đẹp trước mặt.
Hiện giờ Trương Nhất Phàm rất phiền lòng, phụ nữ trong nhà mình, gầy ốm mập tròn đều có cả. Nhất là gần đây chỉ số cảm xúc khá thấp, đối với con gái không có nhiều ảo tưởng, lười gọi điện thoại cho các cô kể cả Lưu Hiểu Hiên và Liễu Hồng.
Trong lúc vô ý Diêu Mộ Tình đã phơi bày một cảnh tượng, cứ cho là cảnh vật ven đường, xem lướt qua.
- Uống chút nước đi!
Diêu Mộ Tình vén váy ngủ, Trương Nhất Phàm ngồi ở đối diện. Đôi cánh tay như tuyết và cặp đùi trắng nõn, hiện ra rất rõ dưới ánh đèn. Trương Nhất Phàm liếc qua một cái, không thể không thừa nhận dáng người của Diêu Mộ Tình rất đẹp, thậm chí bây giờ chỗ cô đang để lộ ra, không thể nào tìm thấy một chút tì vết nào.
Trương Nhất Phàm cầm cái chén, nhìn Diêu Mộ Tình sắc mặt tái nhợt,
- Em bị bệnh lâu chưa? Sao không đi bệnh viện để kiểm tra?
Vẻ mặt Diêu Mộ Tình chán nản,
- Trời sinh đó, không có cách nào chữa khỏi, trừ phi chết, nó sẽ vĩnh viễn không còn nữa.
Hôm nay, tâm trạng Diêu Mộ Tình rất tệ, cộng thêm bị bệnh, đúng là mất đi sắc thái lúc trước.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại, luôn luôn có một vẻ mỏng manh làm người ta không thể từ chối, cô là một cô gái mềm yếu, rất cần người bảo vệ. Tin rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đều không thể nào kìm nổi, đồng ý cho cô mượn bờ vai làm chỗ dựa cả đời.
- Đừng có bi quan, cô có thể thử đi qua các Quốc gia và Châu lục phát triển như Mỹ, Hong Kong, có lẽ sẽ có ích đó.
Diêu Mộ Tình gượng cười,
- Vô dụng thôi, em đã qua Hong Kong rồi. Bỏ đi, dù sao cũng không chết được. Chỉ có điều không cẩn thận sẽ tái phát, lúc lên cơn thì rất khó chịu.
Cô nhìn Trương Nhất Phàm, cố gắng cười,
- Cám ơn anh, Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm có chút ngượng ngùng, có là gì đâu? Chuyện nhỏ thôi mà.
Diêu Mộ Tình nói với giọng yếu ớt:
- Em cũng không biết vì sao, lúc đó nghĩ tới số điện thoại của anh, không hiểu sao lại gọi điện qua, rất xin lỗi, muộn như vậy rồi còn phiền anh phải chạy qua đây.
Trương Nhất Phàm thản nhiên cười,
- Đừng khách khí, chúng ta đâu chỉ mới gặp một hai lần, có thể được coi là bạn bè chứ? Với lại em đang bị bệnh trong người, anh trơ mắt như không biết sao? Tuy rằng anh là một Bí thư Thành uỷ, cũng là một người dân tốt bụng đấy chứ. Em đã gọi cho anh, chứng tỏ trong lòng em cũng coi anh là bạn, chỉ điểm này thôi, càng làm anh không thể chối từ.
- Một câu không thể chối từ rất hay, nếu có thể uống rượu, em nhất định mời anh một ly.
Diêu Mộ Tình nghỉ được chút, khuôn mặt cô đã hồng hào trở lại. Cô đứng lên rót ly nước, và ngồi xuống đối diện Trương Nhất Phàm,
- Lấy nước thay rượu, mời anh một ly, cảm tạ ơn cứu mạng của anh, lần sau anh có rảnh, chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu.
Diêu Mộ Tình đã hồi phục rồi, Trương Nhất Phàm cũng thoải mái yên tâm, cụng ly với cô ấy, uống nước xong. Đặt ly xuống, hắn nhìn Diêu Mộ Tình đang từ từ hồng hào trở lại, nói:
- Em không có bạn bè khác sao? Những tình huống như vậy, chẳng may tái phát nữa thì rất nguy hiểm đó.
Diêu Mộ Tình cười một cách đau khổ:
- Trời sinh ra em không phải bi quan đâu, có câu nói rất hay, quen biết khắp nơi, tri kỷ có mấy ai? Trở thành bạn bè tốt, cũng có mấy ai? Những người bạn ăn chơi nịnh bợ thật sự không ít, nhưng có được bạn tốt như Bí thư Trương đây, đích thật là không có mấy ai. Hơn nữa em cũng không muốn quấy rầy họ, trong lúc trời xui đất khiến, lại gọi cho anh, thật ngại quá! Không phải cố ý, làm khổ anh đâu.
- Em không sao là tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu đổi lại là người khác, thật sự cần đến anh, anh cũng giúp thôi.
Trương Nhất Phàm đứng lên,
- Giờ không còn sớm nữa, em không sao rồi, anh đi trước nha. Em hãy cẩn thận!
Diêu Mộ Tình gật đầu cảm kích,
- Em tiễn anh!
Cô vừa mới đứng dậy, lại cảm thấy choáng váng mặt mũi, bỗng nhiên muốn ngã, lúc sắp ngã. Trương Nhất Phàm vội vàng đưa tay ra đỡ cô.
Ôm thân hình mềm mại của Diêu Mộ Tình, tựa như là không có xương cốt vậy, Trương Nhất Phàm chỉ biết dùng sức đỡ lấy phần thắt lưng của cô, lúc Diêu Mộ Tình sắp ngã, tay của Trương Nhất Phàm tự nhiên đưa ra đỡ ngay phần dưới bộ ngực của cô.
Một bộ ngực không quá lớn, cũng không phải quá nhỏ, vừa mới cạ vào tay Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm đụng đến phần nhẹ nhàng nhất của bầu ngực.
Đỡ Diêu Mộ Tình dậy, đặt trên ghế sô pha. Diêu Mộ Tình mơ màng một hồi, quơ quơ cái đầu, mắt hé mở nhìn Trương Nhất Phàm,
- Em bị sao vậy?
- Cơ thể của em không khoẻ, nên té xỉu!
Trương Nhất Phàm nghĩ thầm, xem ra bây giờ mình không thể bỏ đi, chẳng lẽ phải ngủ qua đêm ở đây? Tuyệt đối không được, chẳng may có người nhìn thấy, đối với danh tiếng của mình và Diêu Mộ Tình không được tốt.
Nếu như bỏ đi, với bộ dạng của Diêu Mộ Tình chỉ sợ là có chút vấn đề, Trương Nhất Phàm càng nghĩ, vẫn là gọi điện thoại đến bệnh viện.
- Anh đưa em tới bệnh viện thôi! Như vậy hoài không được!
- Không! Em nằm nghỉ chút là khoẻ thôi.
Diêu Mộ Tình rất ngoan cố, bướng bỉnh lắc đầu.
Trương Nhất Phàm chỉ biết buông điện thoại xuống, ngồi trên sô pha cùng cô.
Thấm thoát đã hơn hai giờ sáng, Diêu Mộ Tình cố gắng cười với giọng yếu ớt,
- Tối nay em thật là vinh dự, không ngờ được Bí thư Thành uỷ đến giúp đỡ.
Cô nhìn Trương Nhất Phàm,
- Anh có bên cạnh cô gái một mình như vậy chưa?
Trương Nhất Phàm đang trả lời, cô lại nói:
- Em nói những cô gái khác ngoại trừ vợ anh ra.
- Có!
- Ai?
- Chị của anh.
Diêu Mộ Tình cố gắng không cười,
- Không buồn cười chút nào. Bí thư Trương, Anh về đi! Ngày mai còn phải đi làm. Em nằm vậy được rồi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Thôi đi, anh ở đây sẽ tốt hơn, lỡ có chuyện gì, hôm sau bị tung tin ra, nói anh thấy chết mà không cứu, không có tinh thần nhân đạo.
- Vậy chúng ta tâm sự đi!
Diêu Mộ Tình nói.
- Em nói đi, anh nghe.
- Chứ không phải nói về anh sao? Em nghe nói anh là một người tài giỏi, hai mươi lăm tuổi đã là Chủ tịch xã, ba mươi tuổi làm Bí thư Thành uỷ, là cán bộ cấp sở có năng lực và trẻ tuổi nhất ở tỉnh Tương. Nói về sự tích của anh đi, đã làm em ngưỡng mộ, em chưa từng ngưỡng mộ ai, nhất là những người trẻ tuổi như anh.
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh có gì đâu mà đáng nói, ngay cả chuyện riêng tư cũng được nói đầy trên báo chí, nói về em đi, anh nghe nói năm đó em đoạt giải quán quân của Vĩnh Lâm, sao lại từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, không xuất đầu lộ diện nữa?
Diêu Mộ Tình cố gắng mỉm cười,
- Thật không ngờ rằng, một nhân vật nhỏ như em, cũng được anh để mắt tới. Nếu anh muốn nghe, em sẽ nói thật cho anh biết!
Diêu Mộ Tình cố gắng ngồi thẳng người lại, vừa rồi lúc Trương Nhất Phàm ôm cô, váy ngủ được vén lên tới đùi. Một cặp đùi thon dài lộ ra, mơ hồ cũng thấy được đáy quần trong. Trương Nhất Phàm chỉ biết nhìn qua chỗ khác, cố gắng nhìn vào mắt cô lúc nói chuyện.
- Thật ra em không thần bí như bọn họ đã nói, cũng không phải biến mất, mà là đi chữa bệnh. Suốt ba năm em qua Hong Kong, Nhật Bản và Singapore, cũng không trị hết. Bác sĩ nói bệnh của em không thể trị dứt điểm. Chỉ cần không tái phát giống như người bình thường không sao cả, đến lúc tái phát, thì rất khó nói. Cho nên mọi thứ em đều nhìn thấu, cái gì giải thưởng của Vĩnh Lâm, cái gì quán quân, tất cả đều là gió thoảng mây bay. Trong mấy năm gần đây, em lấy tiền bồi thường trong tai nạn xe cộ của ba mẹ và em trai, tiêu xài hết, nhưng bệnh tình vẫn như cũ, không có chút chuyển biến tốt. Vì thế em quyết định, đời này không kết hôn, không tìm bạn trai. Nếu một ngày nào đó em chết, thế giới này sẽ ít đau thương hơn một chút.
Trương Nhất Phàm nói ở trong lòng:
- Hoá ra em phải đi chữa bệnh, xem bộ dáng của nàng, không giống như đang nói dối.
Nghe xong Diêu Mộ Tình nói, Trương Nhất Phàm nói đùa một câu,
- Nói không chừng không phải ít đi một người bệnh đau khổ, mà là gia tăng thêm rất nhiều người bệnh đau khổ, nếu như vậy, chắc chắn em có tội rất lớn đó!
Diêu Mộ Tình lại gượng cười, cười cười, rồi ho một trận,
- Khụ khụ khụ ---
Trương Nhất Phàm đưa cho cô ly nước, cô uống hai ly, mới có thể thông hơi:
- Bí thư Trương, em có thể nhờ anh một việc được không?
Không cần nói, khẳng định là vì chuyện của Diêu Mộc Lâm, Trương Nhất Phàm âm thầm suy nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi,
- Nói đi, chỉ cần chuyện anh có thể làm, không ngược với nguyên tắc, đều có thể suy nghĩ.
Diêu Mộ Tình thở dài,
- Chắc là vi phạm đến nguyên tắc của anh rồi.
Trương Nhất Phàm bỗng rùng mình, quả thật vì Diêu Mộc Lâm mà cầu xin. Nể mặt Diêu Mộ Tình, nên đồng ý hay không?
Diêu Mộ Tình nói với giọng yếu ớt:
- Em không có bạn thân, nhưng Mộ Tình vừa xem Bí thư Trương là tri kỉ, nếu Bí thư Trương vì bạn bè, Mộ Tình hy vọng lúc Bí thư Trương rảnh rỗi, đến thăm Mộ Tình. Gống như tối nay, nếu không có anh, chắc Mộ Tình không qua khỏi.
Gần đây Diêu Mộ Tình rất yếu, cô lại không muốn làm phiền người khác, nói xong, cô liền im lặng nhìn Trương Nhất Phàm, với vẻ mặt chờ mong. Trương Nhất Phàm nhìn chăm chú vào ánh mắt khổ sở đáng thương của người đẹp nhất Vĩnh Lâm, trong lòng thở dài,
- Được! Nếu có chuyện gì, gọi điện cho anh!
Khuôn mặt Diêu Mộ Tình tươi cười hẳn lên,
- Cảm ơn! Anh đúng là người tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.