Chương 762: Chẳng lẽ là ông ta
Tây Lâu Nguyệt
26/08/2013
Lại một đêm ngủ không được, gần đây Trương Nhất Phàm phát hiện, bản thân mình thường xuyên mất ngủ.
Có khi nghĩ về công việc, có lúc lại nghĩ tới Đổng Tiểu Phàm và đứa con, đôi khi cũng nhớ đến Thẩm Uyển Vân và bé cưng. Từ khi Đổng Tiểu Phàm sang Mỹ, việc hắn phải suy nghĩ rất nhiều.
Tối nay, hắn nhớ đến câu nói của Đổng Tiểu Phàm, lúc con muốn báo hiếu thì cha mẹ đã không còn. Đổng Tiểu Phàm chính là không muốn mình phải tiếc nuối như vậy, mới quyết tâm qua nước Mỹ, toàn tâm toàn ý vì mẹ giải quyết công việc trong công ty.
Mà Tô Tú Khanh quyết định cuối tháng này quay về, cũng đã ở nước Mỹ hai mươi mấy ngày rồi. Khi trở về nước bà muốn mời bà thông gia cùng về, nhưng dì Ngô không chịu.
Bà nói mình ở đây đã quen rồi, trở về chắc chắn là không quen. Nhưng Tô Tú Khanh hiểu rõ, bà không muốn thấy Đổng Chính Quyền và Liễu Mỹ Đình bên nhau.
Tình yêu sai trái, đã lấy đi bao nhiêu giấc mộng đẹp của con người, cùng với hạnh phúc của bấy nhiêu người bị mất.
Nhiều người đều biết, dưa khi còn xanh thì không ngọt, nhưng lại có người cố tình hái xuống. Lúc phát hiện dưa đắng, còn có thể quay trở lại không?
Tình yêu của dì Ngô và Đổng Chính Quyền, cuối cùng không có hậu, ngay lúc này, bà bị bệnh. Sức khoẻ của mẹ vợ, đương nhiên cũng là việc Trương Nhất Phàm phải bận tâm.
Đáng lẽ cuối tháng này dự tính sang Mỹ, không ngờ xảy ra chuyện lộn xộn như vậy, Trương Nhất Phàm chỉ biết khẽ cắn môi, bỏ đi dự định lần này.
Sự yên tĩnh về đêm, một mình Trương Nhất Phàm nằm trên sô pha, hắn chưa từng có cảm giác cô đơn lạnh lẽo đến thế, không ngờ cảm thấy có chút cô đơn. Lại nghĩ về vợ, cầm lấy điện thoại trên bàn trà, bấm những con số quen thuộc.
Đổng Tiểu Phàm đang chủ trì Hội đồng quản trị, nhìn thấy dãy số gọi đến từ bên kia Thái Bình Dương, trong lòng nóng rực, lúc này đây, ở đóchắc là đêm khuya rồi, hắn còn chưa ngủ sao.
Đổng Tiểu Phàm cầm di động lên, nói câu tiếng anh,
- Mọi người tiếp tục thảo luận, tôi nghe điện thoại chút.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trương Nhất Phàm ở đầu dây bên kia, cái mũi của Đổng Tiểu Phàm có chút không chịu thua híc híc vài cái, giờ khắc này, tất cả những âm thanh êm tai trên đời này, đều không bằng một câu ân cần thăm hỏi của hắn. Mọi thứ trên đời, đều tẻ nhạt vô vị như nhau.
Giọng nói nửa đêm của Trương Nhất Phàm, có chút trầm thấp,
- Tiểu Phàm, em --- và mẹ khoẻ không?
Đổng Tiểu Phàm gắng sức gật đầu trả lời,
- Ừ! Sức khoẻ của mẹ đã bình phục rồi, chỉ cần tiếp tục nghỉ ngơi, sẽ không có vấn đề gì.
- Còn Tiểu Thiên Vũ? Nó ra sao rồi?
- Cuối tháng nó cùng bà nội trở về, ông nội không yên tâm, với lại ở đây, em cũng không có nhiều thời gian và lòng dạ. Lúc rảnh rỗi, em tới thăm nó!
- Anh biết!
- Mười một, anh không cần qua đây, họ sắp trở về rồi.
Vốn dĩ, Trương Nhất Phàm muốn nói, mình không có thời gian rảnh qua bên Mỹ thăm họ, dường như Đổng Tiểu Phàm sớm đã biết được kết quả này, và nói ra những gì trong lòng Trương Nhất Phàm đang nghĩ.
Nghe được những lời này của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm ngẩn ngơ,
- Khi nào rảnh ta sẽ dành chút thời gian đến thăm em! Tiểu Phàm, rất xin lỗi.
Đổng Tiểu Phàm bỗng nhiên muốn khóc, nhưng cô cố nhịn, cố gắng để cho giọng nói của mình vẫn như trước.
- Em còn đang họp, gác máy nha, đi ngủ sớm chút đi!
Cùng vợ nói chuyện điện thoại, Trương Nhất Phàm càng không thể ngủ được.
Từ sô pha đi vào phòng ngủ, mới biết mình hết buồn ngủ. Thấm thoát, đã mười hai giờ rưỡi, không ngờ đã cùng Đổng Tiểu Phàm nói chuyện hết nửa tiếng đồng hồ?
Hắn cởi quần áo nằm trên giường, hai mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm, Trương Nhất Phàm nhíu nhíu mày, bây giờ còn ai gọi điện cho mình nữa chứ?
Đây không phải là cuộc gọi bí mật, Trương Nhất Phàm tưởng là có chuyện gì khẩn cấp, hay xảy ra chuyện lớn, bởi vì chỉ có những tình huống này, mới có người dám gọi cho Bí thư Trương trong đêm khuya.
Trương Nhất Phàm không ngờ, đó là Diêu Mộ Tình. Trễ như vậy rồi, cô ta tìm mình làm gì vậy?
Nghe giọng nói rất dịu dàng của Diêu Mộ Tình trong điện thoại, làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy tim đập nhanh. Diêu Mộ Tình nói:
- Bí thư Trương, em là Diêu Mộ Tình. Anh ngủ chưa?
Giọng nói của Diêu Mộ Tình có chút không bình thường, Trương Nhất Phàm bật dậy,
- Em bị sao vậy?
- Em… Đột nhiên em thấy hơi khó chịu, rất khó chịu.
Diêu Mộ Tình cố hết sức nói.
- Vậy tôi giúp em gọi bác sĩ, em đang ở đâu vậy?
Đêm khuya nhận được lời cầu cứu của cô gái yếu đuối, Trương Nhất Phàm không khỏi có chút sốt ruột, hơn nữa hắn đã gặp gỡ nhiều lần với Diêu Mộ Tình, Diêu Mộ Tình lại lập công lớn trong việc thu hút đầu tư ở Vĩnh Lâm. Coi như hai người đã quen biết nhau, bởi vậy, nghe những lời này của Diêu Mộ Tình, đương nhiên Trương Nhất Phàm có chút sốt ruột.
Trong điện thoại vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Diêu Mộ Tình, hình như bệnh suyễn rất nghiêm trọng,
- Không cần, không cần. Bệnh cũ thôi mà!
Trương Nhất Phàm không suy nghĩ nhiều, vội vã từ trên giường nhảy xuống,
- Em nói cho tôi biết, địa chỉ ở đâu, tôi đến tìm em.
- Khuya quá rồi, làm sao có thể quấy rầy anh.
Diêu Mộ Tình thay đổi giọng điệu nói.
- Nói mau, anh sẽ mua thuốc cho em, em cần thuốc gì?
Cứu người như cứu hoả, giờ đây Trương Nhất Phàm thực sự có chút nóng nảy, trong đầu chỉ có hình ảnh trong trắng của Diêu Mộ Tình, hình dáng rất hấp dẫn. Hai người năm lần gặp gỡ, còn nhớ như in lần thứ hai gặp nhau dưới mưa.
Thân thể Diêu Mộ Tình lạnh buốt, làm cho người ta cảm thấy rất đáng thương. Cô ta giống như một bông hoa trong cơn bão táp, mang một vẻ đẹp huyền ảo. Gió thổi mạnh chút, mưa lớn chút, cô ấy có thể sẽ ngã.
Hơi thở của Diêu Mộ Tình, ngày càng nặng nề, cô lẩm bẩm nói:
- Vậy anh mua dùm em bình thư suyễn linh đi, thuốc ở nhà dùng hết rồi. Em sống ở đường Hoa Viên, khu Nam Hồ, toà sáu, lầu bốn, phòng hai.
- Biết rồi, anh lập tức tới đây.
Vội vàng gác điện thoại, Trương Nhất Phàm chợt nhớ, một mình đi như vậy không tốt lắm! Đã một giờ hơn rồi. Chỉ có điều nghĩ đến việc Diêu Mộ Tình khó thở trong điện thoại, người ta là một cô gái lẻ loi hiu quạnh, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, lại cầu cứu mình, không đi không được!
Cô không muốn đi bệnh viện, chắc là có việc gì đó khó nói. Trương Nhất Phàm lái xe, trên đường tìm tiệm thuốc. Mười hai giờ qua rồi, tiệm thuốc nào còn mở cửa chứ? Nhưng mà cứu người quan trọng hơn, không thể suy nghĩ nhiều, chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng ở ven đường thấy được một phòng khám vẫn còn sáng đèn.
Rất may, trong phòng khám có loại thuốc Thư suyễn linh này. Sau khi trả tiền, Trương Nhất Phàm phát hiện đây là một loại thuốc trị hen suyễn, vì thế hắn đã nghĩ đến rất nhiều loại thuốc để trị hen suyễn.
Ở Vĩnh Lâm được mười tháng hơn rồi, đương nhiên biết được khu Nam Hồ, đường Hoa Viên ở đâu, Trương Nhất Phàm đi thẳng đến tiểu khu. Cửa tự động mở ra, bảo vệ đang ngủ trong phòng trực. Trương Nhất Phàm trực tiếp mở cửa đi vào, tìm tòa nhà số sáu.
Lầu bốn phòng hai!
Tìm được rồi, chạy!
Vĩnh Lâm không có thang máy, Trương Nhất Phàm một hơi chạy lên lầu bốn, bên trái cũng có bên phải cũng vậy? Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một chút, vẫn là cầm điện thoại gọi cho Diêu Mộ Tình.
Phòng bên trái có tiếng chuông điện thoại reo, Diêu Mộ Tình ho khan trong điện thoại nói:
- Bí thư Trương…
Không đợi Diêu Mộ Tình nói xong, Trương Nhất Phàm nói:
- Em mở cửa đi, anh tới rồi.
Cửa phòng mở ra, tóc rối bù, với sắc mặt tiều tuỵ khi Diêu Mộ Tình thấy Trương Nhất Phàm, kìm không nổi ho một trận, rồi lấy tay che miệng lại, dáng người dường như rất mệt mỏi.
Trương Nhất Phàm bước vào, đem thuốc vừa mới mua được đưa cho Diêu Mộ Tình.
- Em mau uống thử, xem được không?
- Cám ơn!
Hai tay lần lượt lồng vào nhau, Trương Nhất Phàm lại cảm nhận được sự lạnh lẽo quen thuộc.
Diêu Mộ Tình cầm Thư suyễn linh chạy vào nhà vệ sinh, có lẽ cô không muốn Trương Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, trong nhà vệ sinh vang ra tiếng động nhỏ. Lúc này, Trương Nhất Phàm đi đến cạnh cửa, đóng cửa gỗ và cửa chống trộm lại.
Ngồi trong phòng khách quan sát vài lần cách bố trí ở đây, trang trí rất đơn giản, nhưng cách bố trí và phong cách không tệ, hơi giống với quán trà Vương Niệm.
Một căn phòng tao nhã, không bày trí sang trọng, cũng không lộng lẫy nguy nga, nhưng lại thấy rõ ý của người chủ. Một cách trang trí đơn giản nhưng làm người ta cảm thấy thoải mái.
Trương Nhất Phàm nhìn tấm ảnh chụp trên ghế sô pha ở đối diện, đó là tấm ảnh nghệ thuật của Diêu Mộ Tình. Trong ảnh cô gái rất xinh đẹp, không có trang điểm nhiều, nhìn câu đề tặng và năm ở mặt sau, Trương Nhất Phàm mới biết đây là tấm ảnh lưu niệm cô đoạt giải quán quân năm đó ở Vĩnh Lâm.
Bây giờ Diêu Mộ Tình so với ba năm trước đây, chín chắn, cao quý, xinh đẹp hơn.
Lại nhìn cái khung ngăn tủ phía dưới ti vi, cũng có một khung ảnh nhỏ. Cùng với tấm ảnh trên nhưng có rất nhiều người, chắc là hình chụp gia đình. Lần trước Trương Nhất Phàm nghe Diêu Mộ Tình nói, nhà cô chỉ có bốn người, ba mẹ và đứa em, chỉ còn có cô. Những người khác đã bị chết trong một lần tai nạn giao thông, nhưng tấm ảnh ngoại trừ bốn người , còn có ít nhất năm sáu người, chị em của Diêu Mộ Tình cũng còn rất nhỏ, khoảng chừng mười tuổi.
Trong ảnh có hai người cũng lớn tuổi, chắc là ông nội và bà nội của Diêu Mộ Tình, còn lại bốn người, là cô chú thím gì đó. Trương Nhất Phàm nhìn trên ảnh một người khoảng bốn mươi mấy tuổi, đúng là càng nhìn người này càng thấy quen, trí nhớ Trương Nhất Phàm không kém, hắn từ từ suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là ông ta?
Có khi nghĩ về công việc, có lúc lại nghĩ tới Đổng Tiểu Phàm và đứa con, đôi khi cũng nhớ đến Thẩm Uyển Vân và bé cưng. Từ khi Đổng Tiểu Phàm sang Mỹ, việc hắn phải suy nghĩ rất nhiều.
Tối nay, hắn nhớ đến câu nói của Đổng Tiểu Phàm, lúc con muốn báo hiếu thì cha mẹ đã không còn. Đổng Tiểu Phàm chính là không muốn mình phải tiếc nuối như vậy, mới quyết tâm qua nước Mỹ, toàn tâm toàn ý vì mẹ giải quyết công việc trong công ty.
Mà Tô Tú Khanh quyết định cuối tháng này quay về, cũng đã ở nước Mỹ hai mươi mấy ngày rồi. Khi trở về nước bà muốn mời bà thông gia cùng về, nhưng dì Ngô không chịu.
Bà nói mình ở đây đã quen rồi, trở về chắc chắn là không quen. Nhưng Tô Tú Khanh hiểu rõ, bà không muốn thấy Đổng Chính Quyền và Liễu Mỹ Đình bên nhau.
Tình yêu sai trái, đã lấy đi bao nhiêu giấc mộng đẹp của con người, cùng với hạnh phúc của bấy nhiêu người bị mất.
Nhiều người đều biết, dưa khi còn xanh thì không ngọt, nhưng lại có người cố tình hái xuống. Lúc phát hiện dưa đắng, còn có thể quay trở lại không?
Tình yêu của dì Ngô và Đổng Chính Quyền, cuối cùng không có hậu, ngay lúc này, bà bị bệnh. Sức khoẻ của mẹ vợ, đương nhiên cũng là việc Trương Nhất Phàm phải bận tâm.
Đáng lẽ cuối tháng này dự tính sang Mỹ, không ngờ xảy ra chuyện lộn xộn như vậy, Trương Nhất Phàm chỉ biết khẽ cắn môi, bỏ đi dự định lần này.
Sự yên tĩnh về đêm, một mình Trương Nhất Phàm nằm trên sô pha, hắn chưa từng có cảm giác cô đơn lạnh lẽo đến thế, không ngờ cảm thấy có chút cô đơn. Lại nghĩ về vợ, cầm lấy điện thoại trên bàn trà, bấm những con số quen thuộc.
Đổng Tiểu Phàm đang chủ trì Hội đồng quản trị, nhìn thấy dãy số gọi đến từ bên kia Thái Bình Dương, trong lòng nóng rực, lúc này đây, ở đóchắc là đêm khuya rồi, hắn còn chưa ngủ sao.
Đổng Tiểu Phàm cầm di động lên, nói câu tiếng anh,
- Mọi người tiếp tục thảo luận, tôi nghe điện thoại chút.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trương Nhất Phàm ở đầu dây bên kia, cái mũi của Đổng Tiểu Phàm có chút không chịu thua híc híc vài cái, giờ khắc này, tất cả những âm thanh êm tai trên đời này, đều không bằng một câu ân cần thăm hỏi của hắn. Mọi thứ trên đời, đều tẻ nhạt vô vị như nhau.
Giọng nói nửa đêm của Trương Nhất Phàm, có chút trầm thấp,
- Tiểu Phàm, em --- và mẹ khoẻ không?
Đổng Tiểu Phàm gắng sức gật đầu trả lời,
- Ừ! Sức khoẻ của mẹ đã bình phục rồi, chỉ cần tiếp tục nghỉ ngơi, sẽ không có vấn đề gì.
- Còn Tiểu Thiên Vũ? Nó ra sao rồi?
- Cuối tháng nó cùng bà nội trở về, ông nội không yên tâm, với lại ở đây, em cũng không có nhiều thời gian và lòng dạ. Lúc rảnh rỗi, em tới thăm nó!
- Anh biết!
- Mười một, anh không cần qua đây, họ sắp trở về rồi.
Vốn dĩ, Trương Nhất Phàm muốn nói, mình không có thời gian rảnh qua bên Mỹ thăm họ, dường như Đổng Tiểu Phàm sớm đã biết được kết quả này, và nói ra những gì trong lòng Trương Nhất Phàm đang nghĩ.
Nghe được những lời này của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm ngẩn ngơ,
- Khi nào rảnh ta sẽ dành chút thời gian đến thăm em! Tiểu Phàm, rất xin lỗi.
Đổng Tiểu Phàm bỗng nhiên muốn khóc, nhưng cô cố nhịn, cố gắng để cho giọng nói của mình vẫn như trước.
- Em còn đang họp, gác máy nha, đi ngủ sớm chút đi!
Cùng vợ nói chuyện điện thoại, Trương Nhất Phàm càng không thể ngủ được.
Từ sô pha đi vào phòng ngủ, mới biết mình hết buồn ngủ. Thấm thoát, đã mười hai giờ rưỡi, không ngờ đã cùng Đổng Tiểu Phàm nói chuyện hết nửa tiếng đồng hồ?
Hắn cởi quần áo nằm trên giường, hai mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm, Trương Nhất Phàm nhíu nhíu mày, bây giờ còn ai gọi điện cho mình nữa chứ?
Đây không phải là cuộc gọi bí mật, Trương Nhất Phàm tưởng là có chuyện gì khẩn cấp, hay xảy ra chuyện lớn, bởi vì chỉ có những tình huống này, mới có người dám gọi cho Bí thư Trương trong đêm khuya.
Trương Nhất Phàm không ngờ, đó là Diêu Mộ Tình. Trễ như vậy rồi, cô ta tìm mình làm gì vậy?
Nghe giọng nói rất dịu dàng của Diêu Mộ Tình trong điện thoại, làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy tim đập nhanh. Diêu Mộ Tình nói:
- Bí thư Trương, em là Diêu Mộ Tình. Anh ngủ chưa?
Giọng nói của Diêu Mộ Tình có chút không bình thường, Trương Nhất Phàm bật dậy,
- Em bị sao vậy?
- Em… Đột nhiên em thấy hơi khó chịu, rất khó chịu.
Diêu Mộ Tình cố hết sức nói.
- Vậy tôi giúp em gọi bác sĩ, em đang ở đâu vậy?
Đêm khuya nhận được lời cầu cứu của cô gái yếu đuối, Trương Nhất Phàm không khỏi có chút sốt ruột, hơn nữa hắn đã gặp gỡ nhiều lần với Diêu Mộ Tình, Diêu Mộ Tình lại lập công lớn trong việc thu hút đầu tư ở Vĩnh Lâm. Coi như hai người đã quen biết nhau, bởi vậy, nghe những lời này của Diêu Mộ Tình, đương nhiên Trương Nhất Phàm có chút sốt ruột.
Trong điện thoại vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Diêu Mộ Tình, hình như bệnh suyễn rất nghiêm trọng,
- Không cần, không cần. Bệnh cũ thôi mà!
Trương Nhất Phàm không suy nghĩ nhiều, vội vã từ trên giường nhảy xuống,
- Em nói cho tôi biết, địa chỉ ở đâu, tôi đến tìm em.
- Khuya quá rồi, làm sao có thể quấy rầy anh.
Diêu Mộ Tình thay đổi giọng điệu nói.
- Nói mau, anh sẽ mua thuốc cho em, em cần thuốc gì?
Cứu người như cứu hoả, giờ đây Trương Nhất Phàm thực sự có chút nóng nảy, trong đầu chỉ có hình ảnh trong trắng của Diêu Mộ Tình, hình dáng rất hấp dẫn. Hai người năm lần gặp gỡ, còn nhớ như in lần thứ hai gặp nhau dưới mưa.
Thân thể Diêu Mộ Tình lạnh buốt, làm cho người ta cảm thấy rất đáng thương. Cô ta giống như một bông hoa trong cơn bão táp, mang một vẻ đẹp huyền ảo. Gió thổi mạnh chút, mưa lớn chút, cô ấy có thể sẽ ngã.
Hơi thở của Diêu Mộ Tình, ngày càng nặng nề, cô lẩm bẩm nói:
- Vậy anh mua dùm em bình thư suyễn linh đi, thuốc ở nhà dùng hết rồi. Em sống ở đường Hoa Viên, khu Nam Hồ, toà sáu, lầu bốn, phòng hai.
- Biết rồi, anh lập tức tới đây.
Vội vàng gác điện thoại, Trương Nhất Phàm chợt nhớ, một mình đi như vậy không tốt lắm! Đã một giờ hơn rồi. Chỉ có điều nghĩ đến việc Diêu Mộ Tình khó thở trong điện thoại, người ta là một cô gái lẻ loi hiu quạnh, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, lại cầu cứu mình, không đi không được!
Cô không muốn đi bệnh viện, chắc là có việc gì đó khó nói. Trương Nhất Phàm lái xe, trên đường tìm tiệm thuốc. Mười hai giờ qua rồi, tiệm thuốc nào còn mở cửa chứ? Nhưng mà cứu người quan trọng hơn, không thể suy nghĩ nhiều, chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng ở ven đường thấy được một phòng khám vẫn còn sáng đèn.
Rất may, trong phòng khám có loại thuốc Thư suyễn linh này. Sau khi trả tiền, Trương Nhất Phàm phát hiện đây là một loại thuốc trị hen suyễn, vì thế hắn đã nghĩ đến rất nhiều loại thuốc để trị hen suyễn.
Ở Vĩnh Lâm được mười tháng hơn rồi, đương nhiên biết được khu Nam Hồ, đường Hoa Viên ở đâu, Trương Nhất Phàm đi thẳng đến tiểu khu. Cửa tự động mở ra, bảo vệ đang ngủ trong phòng trực. Trương Nhất Phàm trực tiếp mở cửa đi vào, tìm tòa nhà số sáu.
Lầu bốn phòng hai!
Tìm được rồi, chạy!
Vĩnh Lâm không có thang máy, Trương Nhất Phàm một hơi chạy lên lầu bốn, bên trái cũng có bên phải cũng vậy? Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một chút, vẫn là cầm điện thoại gọi cho Diêu Mộ Tình.
Phòng bên trái có tiếng chuông điện thoại reo, Diêu Mộ Tình ho khan trong điện thoại nói:
- Bí thư Trương…
Không đợi Diêu Mộ Tình nói xong, Trương Nhất Phàm nói:
- Em mở cửa đi, anh tới rồi.
Cửa phòng mở ra, tóc rối bù, với sắc mặt tiều tuỵ khi Diêu Mộ Tình thấy Trương Nhất Phàm, kìm không nổi ho một trận, rồi lấy tay che miệng lại, dáng người dường như rất mệt mỏi.
Trương Nhất Phàm bước vào, đem thuốc vừa mới mua được đưa cho Diêu Mộ Tình.
- Em mau uống thử, xem được không?
- Cám ơn!
Hai tay lần lượt lồng vào nhau, Trương Nhất Phàm lại cảm nhận được sự lạnh lẽo quen thuộc.
Diêu Mộ Tình cầm Thư suyễn linh chạy vào nhà vệ sinh, có lẽ cô không muốn Trương Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, trong nhà vệ sinh vang ra tiếng động nhỏ. Lúc này, Trương Nhất Phàm đi đến cạnh cửa, đóng cửa gỗ và cửa chống trộm lại.
Ngồi trong phòng khách quan sát vài lần cách bố trí ở đây, trang trí rất đơn giản, nhưng cách bố trí và phong cách không tệ, hơi giống với quán trà Vương Niệm.
Một căn phòng tao nhã, không bày trí sang trọng, cũng không lộng lẫy nguy nga, nhưng lại thấy rõ ý của người chủ. Một cách trang trí đơn giản nhưng làm người ta cảm thấy thoải mái.
Trương Nhất Phàm nhìn tấm ảnh chụp trên ghế sô pha ở đối diện, đó là tấm ảnh nghệ thuật của Diêu Mộ Tình. Trong ảnh cô gái rất xinh đẹp, không có trang điểm nhiều, nhìn câu đề tặng và năm ở mặt sau, Trương Nhất Phàm mới biết đây là tấm ảnh lưu niệm cô đoạt giải quán quân năm đó ở Vĩnh Lâm.
Bây giờ Diêu Mộ Tình so với ba năm trước đây, chín chắn, cao quý, xinh đẹp hơn.
Lại nhìn cái khung ngăn tủ phía dưới ti vi, cũng có một khung ảnh nhỏ. Cùng với tấm ảnh trên nhưng có rất nhiều người, chắc là hình chụp gia đình. Lần trước Trương Nhất Phàm nghe Diêu Mộ Tình nói, nhà cô chỉ có bốn người, ba mẹ và đứa em, chỉ còn có cô. Những người khác đã bị chết trong một lần tai nạn giao thông, nhưng tấm ảnh ngoại trừ bốn người , còn có ít nhất năm sáu người, chị em của Diêu Mộ Tình cũng còn rất nhỏ, khoảng chừng mười tuổi.
Trong ảnh có hai người cũng lớn tuổi, chắc là ông nội và bà nội của Diêu Mộ Tình, còn lại bốn người, là cô chú thím gì đó. Trương Nhất Phàm nhìn trên ảnh một người khoảng bốn mươi mấy tuổi, đúng là càng nhìn người này càng thấy quen, trí nhớ Trương Nhất Phàm không kém, hắn từ từ suy nghĩ một hồi, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là ông ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.