Chương 731: Chú ý đề phòng một chút.
Tây Lâu Nguyệt
22/06/2013
Trương Nhất Phàm bước ra khỏi phòng của hai mẹ con Lý Tuệ Hoa, Âu Dương Viện Viện lo lắng hỏi:
- Mẹ em sao rồi?
- Để mẹ em yên tĩnh một lát, Viện Viện. Bà ấy nhớ cha em thôi.
Viện Viện gật đầu với vẻ hiểu chuyện.
- Cảm ơn anh Nhất Phàm.
Về đến nhà, trong tâm trí Trương Nhất Phàm luôn hiện lên ánh mắt u buồn của Lý Tuệ Hoa, đối với một người phụ nữ trung niên góa chồng mà nói, cú xốc này quả thực rất khó chống đỡ.
Có người nói phụ nữ có ba nỗi bất hạnh lớn: lúc trẻ tang mẹ, trung niên tang chồng, về già tang con. Trong cuộc đời Lý Tuệ Hoa, bà ta đã gặp phải hai biến cố, mẹ bà ta mất sớm, không ngờ đến tuổi trung niên lại gặp phải chuyện này, cũng khó trách bà ta đau thương đến vậy.
“Đây đều là nỗi bất hạnh lớn của cuộc đời mà!” Trương Nhất Phàm thở dài.
Đổng Tiểu Phàm bưng chén trà sâm đặt vào tay hắn.
- Lại nghĩ gì thế?
- Chuyện của Lý Tuệ Hoa.
Trương Nhất Phàm uống một ngụm trà sâm, ánh mắt dừng trên người bà chủ nhỏ yêu quý, nhìn vào thân hình ngày càng đẹp đẽ như châu ngọc ấy, Trương Nhất Phàm bỗng cảm thấy, mình như thế này mới là hạnh phúc nhất. Có nhiều lúc, người ta thường mất đi mới thấy quý trọng. Mình tuyệt đối không cho phép bi kịch này xảy ra.
Bi kịch giống như Lý Tuệ Hoa, đối với người chết mà nói, ông ta thì được giải thoát, nhưng với người sống, thì lại là nỗi đau cả đời. Chỉ mong Lý Tuệ Hoa có thể cởi bỏ khúc mắc này, tiếp tục chống đỡ thì tốt biết mấy.
Đổng Tiểu Phàm dựa sát lại.
- Nghe nói Lý lão tiên sinh hỗ trợ chính quyền thành phố Vĩnh Lâm sáu mươi triệu? Hay là tiền trong tay mình lấy ra một ít đi, dù sao cũng nhờ có chiến tích của anh mà.
Trương Nhất Phàm cười khổ nói:
- Đó là thể diện của anh cống hiến cho thành phố Vĩnh Lâm này, ân tình này về sau anh còn phải trả đấy. Chỗ em thì bỏ qua đi, anh bảo Tiêu Tiêu quyên ít tiền của công ty thôi! Cho dù không vì bản thân, cũng vì những đứa trẻ nghèo khổ ở Vĩnh Lâm làm chút chuyện thực tế.
Đề nghị này của Trương Nhất Phàm có được sự ủng hộ của Đổng Tiểu Phàm, hiện tại quỹ Phàm Phàm tốt xấu gì cũng là một công ty bạc tỷ, quyên chút tiền có đáng là gì. Vì vậy, Trương Nhất Phàm rút điện thoại ra, đưa cho bà chủ nhỏ.
- Hay là em gọi đi!
Đổng Tiểu Phàm nhìn hắn một cái, cầm điện thoại gọi. Hà Tiêu Tiêu vừa trở lại tỉnh, gần đây cô bận vô cùng, thường phải tới bay lui mấy nơi như Hongkong, Mỹ, châu Âu. Trương Nhất Phàm biết cô chuẩn bị kế hoạch phát triển hơn nữa.
Đối với sự cố chấp theo đuổi của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm tuyệt không lo lắng, hơn nữa lúc nào cũng cho cô động lực. Nhận được điện thoại của cô em gái, Hà Tiêu Tiêu vui vẻ nói:
- Tiểu Phàm, nghe nói em đến Vĩnh Lâm rồi à? Em rể thế nào rồi?
Đổng Tiểu Phàm nhìn Trương Nhất Phàm một cái.
- Anh ta hả, còn không phải mỗi ngày đều bộn bề công việc sao, Vĩnh Lâm không như những địa phương khác, khu vực nghèo khó mà, gì chứ? Hạnh phúc á? Chị đến đây nhìn thử sẽ biết, anh ta giờ bận như con quay ấy, quay tít thò lò. Cuộc sống của em thì giống như một số người nói, ban đêm, nửa đầu thủ tiết, nửa sau thủ xác. Xã giao nhiều vô kể! Em đến tỉnh, anh ấy lại đến Vĩnh Lâm, em đến Vĩnh Lâm, anh ấy lại chạy lên tỉnh. Cứ như cố ý đối đầu với em vậy. Em rất nghi ngờ có phải mình không có sức hấp dẫn hay không.
- Gì cơ? Chị chia tay bạn trai rồi? Chị, rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?
Đổng Tiểu Phàm say sưa tán gẫu với Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm uống trà sâm, cũng không chen ngang, chỉ nghe Đổng Tiểu Phàm nói:
- Yêu cầu của chị cũng cao quá, hay là em đem anh ấy tặng cho chị là được rồi, dù sao anh ấy cũng chỉ giả vờ giả vịt, thời gian thực sự ở cạnh nhau chẳng được bao nhiêu.
- Được rồi, anh ấy còn có lời muốn nói với chị, chị nói chuyện với anh ấy đi nhé!
Đổng Tiểu Phàm lúc này mới đưa điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tiêu Tiêu, chào em!
Hà Tiêu Tiêu nghe câu chào hỏi này, trong lòng cười thầm, ông em rể này giả vờ như thật vậy. Vì thế cô cũng nghiêm túc nói:
- Anh có gì dặn dò à?
Trương Nhất Phàm nói suy nghĩ của mình cho Hà Tiêu Tiêu nghe. Hà Tiêu Tiêu không chút do dự, nói:
- Được, anh là ông chủ, muốn bao nhiêu?
- Ở mức độ không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty, em xem rồi lấy đi, dù sao cũng là giúp đỡ người nghèo. Có thể cố được bao nhiêu thì cố bấy nhiêu.
- Hai mươi triệu thì thế nào?
Hà Tiêu Tiêu cân nhắc.
- Cứ như vậy đi!
Trương Nhất Phàm đồng ý.
- Đến lúc ấy em bảo Liễu Hồng chuyển tiền vào tài khoản của quỹ xóa đói giảm nghèo này nhé.
Trong tình huống như thế này, hai người cũng không hàn huyên sâu xa.
Đợi đến khi Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, Đổng Tiểu Phàm liền ngồi sát lại gần.
- Chị ấy cũng yêu cầu cao quá cơ, vừa kiếm được bạn trai đã chia tay, thật không hiểu chị ấy nghĩ gì nữa. Lẽ nào thực sự cả đời không định lấy chồng sao?
Trương Nhất Phàm rất tùy tiện hỏi một câu:
- Cô ấy nói vậy à?
- Chị ấy nói thế nào cũng phải tìm được một người như anh, không có chức vị trên quan trường thì cũng phải có sự nghiệp trên thương trường, hoặc là hơn được chị ấy, quá bình thường chị ấy không vừa mắt, quá nổi trội chị ấy cũng không cần. Chị ấy còn nói giờ con nhà giàu mới nổi, con quan, những kẻ có tiền ấy tính tình đều không tốt, còn những người không có tiền thì năng lực lại không ra gì, làm trong cơ quan thì đều là những ngày tháng phải lăn lộn, không có lý tưởng gì lớn lao, haiz! Trong mắt chị ấy, đàn ông tốt trên đời thật quá ít. Đến lúc ấy dì Liễu chắc tức chết mất.
- Cho nên em liền bán đứng anh?
Trương Nhất Phàm buông chén trà.
- Một cô gái có năng lực như Tiêu Tiêu, đương nhiên sẽ tìm được người xứng đáng. Em cũng không nghĩ xem, cô ấy là người đã từng trải qua khó khăn. Tìm một người đẹp trai ư? Nuôi một cậu công tử bột ư? Cái đó có ý nghĩa gì không? Con nhà giàu mới nổi, con quan bây giờ phần lớn tính tình không tốt, đây cũng là hiện tượng phổ biến. Tuy nhiên, tình cảm còn phải xem duyên phận nữa. Cứ để kệ cô ấy đi! Nếu chẳng may cô ấy tìm phải một người mình không thích, sau này ly hôn cũng rất phiền phức.
- Haiz, em đang nghi ngờ, có phải chị ấy thích anh hay không?
Đổng Tiểu Phàm huých hắn một cái.
Trương Nhất Phàm nhìn tivi, không có phản ứng gì, Đổng Tiểu Phàm trề môi.
- Anh có nghe em nói chuyện không thế?
- Hả?
Trương Nhất Phàm giật mình.
- Đừng ồn, để anh xem thời sự.
Trên tivi đang phát tin tức hôm nay, đang nói đến việc Lý lão tiên sinh đến Vĩnh Lâm. Nhất là cuộc đối thoải của Lý lão tiên sinh với các phóng viên trong cuộc họp báo.
Tin phát của đài truyền hình tỉnh rõ ràng nghiêng về bài phát biểu của Chủ tịch Lý, mà đài truyền hình thành phố thì lại làm một chương trình một kỳ riêng biệt, phát sóng lại toàn bộ bài phát biểu của Chủ tịch Lý và buổi nói chuyện của Lý lão tiên sinh.
Tỉnh dành không đến năm phút đồng hồ để đưa tin này, còn đài truyền hình thành phố thì lại dùng đến hơn nửa giờ để phát sóng. Trương Nhất Phàm cho rằng, sức đưa tin của tỉnh chưa đủ lớn, nên hắn liền gọi điện thoại cho Trưởng ban Quách, Trưởng ban Quách tỏ ra rất khó xử.
- Bí thư Trương, năm phút đồng hồ này tôi đã rất cố gắng giành được đấy ạ, không có cách nào cả, bọn họ không nể cái mặt này của tôi.
Trong lòng Trương Nhất Phàm hiểu rõ, đây chắc chắn là do Trưởng ban Quách không “chuẩn bị” chu đáo. Nghĩ đến bóng đen của quy tắc ngầm, Trương Nhất Phàm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Sự quan tâm của tỉnh đối với địa khu Vĩnh Lâm trước giờ không lớn lắm, đây là vấn đề của ban Tuyên giáo. Trương Nhất Phàm đang nghĩ xem, khi nào sẽ tìm một vài đồng chí trong ban Tuyên giáo tỉnh để ăn bữa cơm, móc nối chút quan hệ.
Sắp mười giờ, thư ký của Chủ tịc tỉnh gọi điện thoại tới, nói Chủ tịch tỉnh muốn gặp hắn.
Trương Nhất Phàm đành cười khổ với bà chủ nhỏ, rồi đi ra ngoài.
Trong khách sạn, Chủ tịch Lý tay chắp sau lưng, không ngừng đi đi lại lại, tỏ ra không còn kiên nhẫn đợi Trương Nhất Phàm nữa. Trông thấy Trương Nhất Phàm vội vàng đến, ông ta cũng không buồn phê bình hắn, chỉ bảo thư ký đóng cửa lại.
Thư ký dĩ nhiên hiểu ý, liền âm thầm đi ra ngoài. Lý Thiên Trụ nói:
- Sự kiện nhà máy chế dược của Trường Bạch Sơn lần trước, cậu điều tra đến đâu rồi?
Trương Nhất Phàm thấy rất kỳ lạ, vì sao Lý Thiên Trụ lại quan tâm đến chuyện này như vậy? Trong lòng hắn thầm để ý hơn một chút.
- Chủ tịch tỉnh, thêm một tuần nữa đi, tuần sau chắc chắn tôi sẽ có câu trả lời cho ngài.
Lý Thiên Trụ nhíu mày.
- Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày. Một chuyện xưa như trái đất rồi mà tra mãi không xong, hiệu suất làm việc của các cậu cũng thấp quá đấy.
Trương Nhất Phàm thầm kêu khổ, người trực tiếp liên quan đến việc này, Hoàng Tử Kỳ đã chết do tai nạn giao thông. Toàn bộ manh mối đều ra đi cùng cái chết của anh ta.
Ra khỏi khách sạn Vĩnh Lâm, trên đường về nhà, Trương Nhất Phàm không ngừng suy nghĩ. Lẽ nào Lý Thiên Trụ có kế hoạch gì sao?
Hắn nhớ lại cái đêm ở trên tỉnh lần trước, Lý Thiên Trụ hình như đã có thỏa thuận gì đó với Thẩm Hoành Quốc, nhưng bọn họ rốt cuộc đã nói những gì, hắn căn bản không biết rõ.
Hoặc là, hai người bọn họ muốn liên thủ đối phó với ai đó? Đây là một chủ đề rất nhạy cảm, Trương Nhất Phàm lập tức ý thức được đây chính là cơ hội.
Để nhanh chóng tìm ra bí ẩn này, Trương Nhất Phàm đích thân gọi điện cho Âu Dương Mạc, yêu cầu anh ta thẩm vấn lại Bành Trường Chinh và Lệ Thương Trường cả đêm, mau chóng điều tra rõ dấu vết của hai triệu năm đó.
Âu Dương Mạc nhận được thông báo, giao công tác canh gác khách sạn cho Liễu Hải, còn mình thì vội vàng chạy về cục Công an, quyết định dùng chiến thuật làm cho mệt mỏi, đột ngột thẩm vấn hai người một lần nữa.
Cùng lúc đó, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Lý Hồng, với ý đồ muốn biết được một vài tin đồn gì đó từ miệng cô. Song cô bé Lý Hồng ấy đầu óc nhanh nhạy, nghe thấy Trương Nhất Phàm nói sẽ cùng cô tán gẫu về thế cục của tỉnh, cô liền nghiêm túc nói:
- Nhiệm vụ hiện tại của anh và tôi, chính là đón tiếp Lý lão tiên sinh chu đáo, tranh thủ kiếm được một hai dự án đầu tư. Những chuyện giả dối thế này còn đoán mò cái gì chứ?
Trương Nhất Phàm nói:
- Lý Hồng, cô có thể không quá nghĩa khí như vậy được không. Coi như tôi nợ cô một món nợ ân tình đi, được không?
Lý Hồng cười nói:
- Nợ tôi ân tình, người bình thường thì không xứng, tôi thấy anh vẫn không nên nợ thì hơn.
Dừng lại một lát, Lý Hồng nói:
- Có cơ hội, mời tôi đi thư giãn ở suối nước nóng đi, tôi sẽ nghĩ lại xem có nên giúp anh không.
Trương Nhất Phàm té xỉu, Lý Thiên Trụ chỉ cho mình thời gian ba ngày, mà Lý Hồng lại không chịu nói, mình cũng hết cách rồi. Đang định cúp điện thoại, Lý Hồng lại nói:
- Tôi muốn khuyên anh một điều, chú ý đề phòng cái tên nhàm chán Tống Hạo Thiên một chút, cẩn thận không hắn phá đám anh đấy!
- Mẹ em sao rồi?
- Để mẹ em yên tĩnh một lát, Viện Viện. Bà ấy nhớ cha em thôi.
Viện Viện gật đầu với vẻ hiểu chuyện.
- Cảm ơn anh Nhất Phàm.
Về đến nhà, trong tâm trí Trương Nhất Phàm luôn hiện lên ánh mắt u buồn của Lý Tuệ Hoa, đối với một người phụ nữ trung niên góa chồng mà nói, cú xốc này quả thực rất khó chống đỡ.
Có người nói phụ nữ có ba nỗi bất hạnh lớn: lúc trẻ tang mẹ, trung niên tang chồng, về già tang con. Trong cuộc đời Lý Tuệ Hoa, bà ta đã gặp phải hai biến cố, mẹ bà ta mất sớm, không ngờ đến tuổi trung niên lại gặp phải chuyện này, cũng khó trách bà ta đau thương đến vậy.
“Đây đều là nỗi bất hạnh lớn của cuộc đời mà!” Trương Nhất Phàm thở dài.
Đổng Tiểu Phàm bưng chén trà sâm đặt vào tay hắn.
- Lại nghĩ gì thế?
- Chuyện của Lý Tuệ Hoa.
Trương Nhất Phàm uống một ngụm trà sâm, ánh mắt dừng trên người bà chủ nhỏ yêu quý, nhìn vào thân hình ngày càng đẹp đẽ như châu ngọc ấy, Trương Nhất Phàm bỗng cảm thấy, mình như thế này mới là hạnh phúc nhất. Có nhiều lúc, người ta thường mất đi mới thấy quý trọng. Mình tuyệt đối không cho phép bi kịch này xảy ra.
Bi kịch giống như Lý Tuệ Hoa, đối với người chết mà nói, ông ta thì được giải thoát, nhưng với người sống, thì lại là nỗi đau cả đời. Chỉ mong Lý Tuệ Hoa có thể cởi bỏ khúc mắc này, tiếp tục chống đỡ thì tốt biết mấy.
Đổng Tiểu Phàm dựa sát lại.
- Nghe nói Lý lão tiên sinh hỗ trợ chính quyền thành phố Vĩnh Lâm sáu mươi triệu? Hay là tiền trong tay mình lấy ra một ít đi, dù sao cũng nhờ có chiến tích của anh mà.
Trương Nhất Phàm cười khổ nói:
- Đó là thể diện của anh cống hiến cho thành phố Vĩnh Lâm này, ân tình này về sau anh còn phải trả đấy. Chỗ em thì bỏ qua đi, anh bảo Tiêu Tiêu quyên ít tiền của công ty thôi! Cho dù không vì bản thân, cũng vì những đứa trẻ nghèo khổ ở Vĩnh Lâm làm chút chuyện thực tế.
Đề nghị này của Trương Nhất Phàm có được sự ủng hộ của Đổng Tiểu Phàm, hiện tại quỹ Phàm Phàm tốt xấu gì cũng là một công ty bạc tỷ, quyên chút tiền có đáng là gì. Vì vậy, Trương Nhất Phàm rút điện thoại ra, đưa cho bà chủ nhỏ.
- Hay là em gọi đi!
Đổng Tiểu Phàm nhìn hắn một cái, cầm điện thoại gọi. Hà Tiêu Tiêu vừa trở lại tỉnh, gần đây cô bận vô cùng, thường phải tới bay lui mấy nơi như Hongkong, Mỹ, châu Âu. Trương Nhất Phàm biết cô chuẩn bị kế hoạch phát triển hơn nữa.
Đối với sự cố chấp theo đuổi của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm tuyệt không lo lắng, hơn nữa lúc nào cũng cho cô động lực. Nhận được điện thoại của cô em gái, Hà Tiêu Tiêu vui vẻ nói:
- Tiểu Phàm, nghe nói em đến Vĩnh Lâm rồi à? Em rể thế nào rồi?
Đổng Tiểu Phàm nhìn Trương Nhất Phàm một cái.
- Anh ta hả, còn không phải mỗi ngày đều bộn bề công việc sao, Vĩnh Lâm không như những địa phương khác, khu vực nghèo khó mà, gì chứ? Hạnh phúc á? Chị đến đây nhìn thử sẽ biết, anh ta giờ bận như con quay ấy, quay tít thò lò. Cuộc sống của em thì giống như một số người nói, ban đêm, nửa đầu thủ tiết, nửa sau thủ xác. Xã giao nhiều vô kể! Em đến tỉnh, anh ấy lại đến Vĩnh Lâm, em đến Vĩnh Lâm, anh ấy lại chạy lên tỉnh. Cứ như cố ý đối đầu với em vậy. Em rất nghi ngờ có phải mình không có sức hấp dẫn hay không.
- Gì cơ? Chị chia tay bạn trai rồi? Chị, rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?
Đổng Tiểu Phàm say sưa tán gẫu với Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm uống trà sâm, cũng không chen ngang, chỉ nghe Đổng Tiểu Phàm nói:
- Yêu cầu của chị cũng cao quá, hay là em đem anh ấy tặng cho chị là được rồi, dù sao anh ấy cũng chỉ giả vờ giả vịt, thời gian thực sự ở cạnh nhau chẳng được bao nhiêu.
- Được rồi, anh ấy còn có lời muốn nói với chị, chị nói chuyện với anh ấy đi nhé!
Đổng Tiểu Phàm lúc này mới đưa điện thoại cho Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tiêu Tiêu, chào em!
Hà Tiêu Tiêu nghe câu chào hỏi này, trong lòng cười thầm, ông em rể này giả vờ như thật vậy. Vì thế cô cũng nghiêm túc nói:
- Anh có gì dặn dò à?
Trương Nhất Phàm nói suy nghĩ của mình cho Hà Tiêu Tiêu nghe. Hà Tiêu Tiêu không chút do dự, nói:
- Được, anh là ông chủ, muốn bao nhiêu?
- Ở mức độ không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty, em xem rồi lấy đi, dù sao cũng là giúp đỡ người nghèo. Có thể cố được bao nhiêu thì cố bấy nhiêu.
- Hai mươi triệu thì thế nào?
Hà Tiêu Tiêu cân nhắc.
- Cứ như vậy đi!
Trương Nhất Phàm đồng ý.
- Đến lúc ấy em bảo Liễu Hồng chuyển tiền vào tài khoản của quỹ xóa đói giảm nghèo này nhé.
Trong tình huống như thế này, hai người cũng không hàn huyên sâu xa.
Đợi đến khi Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, Đổng Tiểu Phàm liền ngồi sát lại gần.
- Chị ấy cũng yêu cầu cao quá cơ, vừa kiếm được bạn trai đã chia tay, thật không hiểu chị ấy nghĩ gì nữa. Lẽ nào thực sự cả đời không định lấy chồng sao?
Trương Nhất Phàm rất tùy tiện hỏi một câu:
- Cô ấy nói vậy à?
- Chị ấy nói thế nào cũng phải tìm được một người như anh, không có chức vị trên quan trường thì cũng phải có sự nghiệp trên thương trường, hoặc là hơn được chị ấy, quá bình thường chị ấy không vừa mắt, quá nổi trội chị ấy cũng không cần. Chị ấy còn nói giờ con nhà giàu mới nổi, con quan, những kẻ có tiền ấy tính tình đều không tốt, còn những người không có tiền thì năng lực lại không ra gì, làm trong cơ quan thì đều là những ngày tháng phải lăn lộn, không có lý tưởng gì lớn lao, haiz! Trong mắt chị ấy, đàn ông tốt trên đời thật quá ít. Đến lúc ấy dì Liễu chắc tức chết mất.
- Cho nên em liền bán đứng anh?
Trương Nhất Phàm buông chén trà.
- Một cô gái có năng lực như Tiêu Tiêu, đương nhiên sẽ tìm được người xứng đáng. Em cũng không nghĩ xem, cô ấy là người đã từng trải qua khó khăn. Tìm một người đẹp trai ư? Nuôi một cậu công tử bột ư? Cái đó có ý nghĩa gì không? Con nhà giàu mới nổi, con quan bây giờ phần lớn tính tình không tốt, đây cũng là hiện tượng phổ biến. Tuy nhiên, tình cảm còn phải xem duyên phận nữa. Cứ để kệ cô ấy đi! Nếu chẳng may cô ấy tìm phải một người mình không thích, sau này ly hôn cũng rất phiền phức.
- Haiz, em đang nghi ngờ, có phải chị ấy thích anh hay không?
Đổng Tiểu Phàm huých hắn một cái.
Trương Nhất Phàm nhìn tivi, không có phản ứng gì, Đổng Tiểu Phàm trề môi.
- Anh có nghe em nói chuyện không thế?
- Hả?
Trương Nhất Phàm giật mình.
- Đừng ồn, để anh xem thời sự.
Trên tivi đang phát tin tức hôm nay, đang nói đến việc Lý lão tiên sinh đến Vĩnh Lâm. Nhất là cuộc đối thoải của Lý lão tiên sinh với các phóng viên trong cuộc họp báo.
Tin phát của đài truyền hình tỉnh rõ ràng nghiêng về bài phát biểu của Chủ tịch Lý, mà đài truyền hình thành phố thì lại làm một chương trình một kỳ riêng biệt, phát sóng lại toàn bộ bài phát biểu của Chủ tịch Lý và buổi nói chuyện của Lý lão tiên sinh.
Tỉnh dành không đến năm phút đồng hồ để đưa tin này, còn đài truyền hình thành phố thì lại dùng đến hơn nửa giờ để phát sóng. Trương Nhất Phàm cho rằng, sức đưa tin của tỉnh chưa đủ lớn, nên hắn liền gọi điện thoại cho Trưởng ban Quách, Trưởng ban Quách tỏ ra rất khó xử.
- Bí thư Trương, năm phút đồng hồ này tôi đã rất cố gắng giành được đấy ạ, không có cách nào cả, bọn họ không nể cái mặt này của tôi.
Trong lòng Trương Nhất Phàm hiểu rõ, đây chắc chắn là do Trưởng ban Quách không “chuẩn bị” chu đáo. Nghĩ đến bóng đen của quy tắc ngầm, Trương Nhất Phàm cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Sự quan tâm của tỉnh đối với địa khu Vĩnh Lâm trước giờ không lớn lắm, đây là vấn đề của ban Tuyên giáo. Trương Nhất Phàm đang nghĩ xem, khi nào sẽ tìm một vài đồng chí trong ban Tuyên giáo tỉnh để ăn bữa cơm, móc nối chút quan hệ.
Sắp mười giờ, thư ký của Chủ tịc tỉnh gọi điện thoại tới, nói Chủ tịch tỉnh muốn gặp hắn.
Trương Nhất Phàm đành cười khổ với bà chủ nhỏ, rồi đi ra ngoài.
Trong khách sạn, Chủ tịch Lý tay chắp sau lưng, không ngừng đi đi lại lại, tỏ ra không còn kiên nhẫn đợi Trương Nhất Phàm nữa. Trông thấy Trương Nhất Phàm vội vàng đến, ông ta cũng không buồn phê bình hắn, chỉ bảo thư ký đóng cửa lại.
Thư ký dĩ nhiên hiểu ý, liền âm thầm đi ra ngoài. Lý Thiên Trụ nói:
- Sự kiện nhà máy chế dược của Trường Bạch Sơn lần trước, cậu điều tra đến đâu rồi?
Trương Nhất Phàm thấy rất kỳ lạ, vì sao Lý Thiên Trụ lại quan tâm đến chuyện này như vậy? Trong lòng hắn thầm để ý hơn một chút.
- Chủ tịch tỉnh, thêm một tuần nữa đi, tuần sau chắc chắn tôi sẽ có câu trả lời cho ngài.
Lý Thiên Trụ nhíu mày.
- Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày. Một chuyện xưa như trái đất rồi mà tra mãi không xong, hiệu suất làm việc của các cậu cũng thấp quá đấy.
Trương Nhất Phàm thầm kêu khổ, người trực tiếp liên quan đến việc này, Hoàng Tử Kỳ đã chết do tai nạn giao thông. Toàn bộ manh mối đều ra đi cùng cái chết của anh ta.
Ra khỏi khách sạn Vĩnh Lâm, trên đường về nhà, Trương Nhất Phàm không ngừng suy nghĩ. Lẽ nào Lý Thiên Trụ có kế hoạch gì sao?
Hắn nhớ lại cái đêm ở trên tỉnh lần trước, Lý Thiên Trụ hình như đã có thỏa thuận gì đó với Thẩm Hoành Quốc, nhưng bọn họ rốt cuộc đã nói những gì, hắn căn bản không biết rõ.
Hoặc là, hai người bọn họ muốn liên thủ đối phó với ai đó? Đây là một chủ đề rất nhạy cảm, Trương Nhất Phàm lập tức ý thức được đây chính là cơ hội.
Để nhanh chóng tìm ra bí ẩn này, Trương Nhất Phàm đích thân gọi điện cho Âu Dương Mạc, yêu cầu anh ta thẩm vấn lại Bành Trường Chinh và Lệ Thương Trường cả đêm, mau chóng điều tra rõ dấu vết của hai triệu năm đó.
Âu Dương Mạc nhận được thông báo, giao công tác canh gác khách sạn cho Liễu Hải, còn mình thì vội vàng chạy về cục Công an, quyết định dùng chiến thuật làm cho mệt mỏi, đột ngột thẩm vấn hai người một lần nữa.
Cùng lúc đó, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Lý Hồng, với ý đồ muốn biết được một vài tin đồn gì đó từ miệng cô. Song cô bé Lý Hồng ấy đầu óc nhanh nhạy, nghe thấy Trương Nhất Phàm nói sẽ cùng cô tán gẫu về thế cục của tỉnh, cô liền nghiêm túc nói:
- Nhiệm vụ hiện tại của anh và tôi, chính là đón tiếp Lý lão tiên sinh chu đáo, tranh thủ kiếm được một hai dự án đầu tư. Những chuyện giả dối thế này còn đoán mò cái gì chứ?
Trương Nhất Phàm nói:
- Lý Hồng, cô có thể không quá nghĩa khí như vậy được không. Coi như tôi nợ cô một món nợ ân tình đi, được không?
Lý Hồng cười nói:
- Nợ tôi ân tình, người bình thường thì không xứng, tôi thấy anh vẫn không nên nợ thì hơn.
Dừng lại một lát, Lý Hồng nói:
- Có cơ hội, mời tôi đi thư giãn ở suối nước nóng đi, tôi sẽ nghĩ lại xem có nên giúp anh không.
Trương Nhất Phàm té xỉu, Lý Thiên Trụ chỉ cho mình thời gian ba ngày, mà Lý Hồng lại không chịu nói, mình cũng hết cách rồi. Đang định cúp điện thoại, Lý Hồng lại nói:
- Tôi muốn khuyên anh một điều, chú ý đề phòng cái tên nhàm chán Tống Hạo Thiên một chút, cẩn thận không hắn phá đám anh đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.