Chương 732: Làm việc đêm
Tây Lâu Nguyệt
22/06/2013
Tống Hạo Thiên gây khó dễ cho mình, chỉ có thể vì một lý do: Lý Hồng!
Lý Hồng chính là lý do khiến y gây khó dễ cho mình, chỉ có điều, lý do này hơi có phần gượng ép. Với Trương Nhất Phàm mà nói, đây quả thực là chuyện dở khóc dở cười, nhưng những chuyện như thế vẫn đang thật sự tồn tại.
Thật ra Trương Nhất Phàm cũng không dám coi thường người tên Tống Hạo Thiên này, cứ thử nghĩ mà xem, ngay cả bốn vị đại thiếu gia ở Thủ đô Tống Hạo Thiên cũng không coi ra gì, nếu y muốn làm khó mình, thật sự dễ như trở bàn tay!
Nhớ tới những điều Lý Hồng đã nhắc nhở, Trương Nhất Phàm chỉ gượng cười.
Bản thân hắn không hiểu tại sao tự nhiên lại có một kẻ thù, hơn nữa còn là tình địch.
Thôi đi, không nghĩ đến chuyện này nữa. Khi Trương Nhất Phàm về đến nhà, Đổng Tiểu Phàm đang ngồi trên giường đọc sách. Hai người nói chuyện vài câu rồi ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, Chủ tịch tỉnh Lý, Trương Nhất Phàm cùng Lý tiên sinh đến đập nước ở Vĩnh Lâm câu cá đến trưa, sau khi ăn trưa xong mới trở về tỉnh. Trương Nhất Phàm dẫn những nhân vật chủ chốt trong bộ máy lãnh đạo đến tiễn. Hắn nhìn thấy Lý Tuệ Hoa, cô vẫn có vẻ tiều tụy, nhưng cô che giấu rất giỏi, nếu không để ý kỹ thì cũng không nhận ra.
Cô nhìn Trương Nhất Phàm một cái, rồi mới kéo Viện Viện lên xe. Qua lớp cửa kính, Trương Nhất Phàm vẫn cảm thấy cô đang nhìn hắn.
Lúc xuất phát, Viện Viện hạ cửa kính xuống, vẫy tay với Trương Nhất Phàm.
Nhìn đoàn xe càng lúc càng đi xa, Trương Nhất Phàm đứng yên như tượng, tất cả mọi người đều không biết lúc này trong đầu hắn đang suy nghĩ điều gì.
Hắn không nhúc nhích, những người phía sau cũng không dám đi. Mãi cho đến lúc đoàn xe đã đi rất xa rồi, Dương Lăng Vân mới nói nhỏ:
- Bí thư Trương, chúng ta về thôi!
Trương Nhất Phàm tỉnh táo lại, nhìn đám người phía sau, biết mình là lãnh đạo đứng yên, bọn họ cũng không dám cử động. Có vài người muốn cử động, nhưng Ô Dật Long bất động, bọn họ lại càng không dám động đậy.
Hơn nữa là sau chuyện này, Bí thư Trương có thể mời được người giàu nhất Trung Quốc đến, người ta chỉ vung tay một cái đã tài trợ sáu bảy mươi triệu. Đây là gì? Kẻ ngốc cũng biết rằng, đây là tư bản, đặc quyền của tư bản, không phải chuyện mà người bình thường có thể thực hiện được.
Sáu bảy mươi triệu, nếu là người khác, thì cũng không thể dứt khoát như vậy. Hơn nữa Trương Nhất Phàm còn lên tỉnh xin được một khoản tiền, mục tiêu đầu tiên trong bốn mục tiêu lớn nhất định có thể hoàn thành vào cuối năm.
Cho nên, trong mắt những người này, vô hình trung hình ảnh của Bí thư Trương lại càng trở nên lớn lao.
Trong lịch sử Vĩnh Lâm, đây là chuyện mà từ trước đến nay chưa ai có thể làm, vậy mà Bí thư Trương đến đây nhậm chức mới khoảng nửa năm, đã liên tiếp giải quyết mấy vấn đề khó khăn.
Sau ngày Lý tiên sinh rời khỏi Vĩnh Lâm, Dương Lăng Vân mừng rỡ chạy đến báo cáo:
- Bí thư Trương, có tin vui, có tin vui!
Thấy Dương Lăng Vân mừng rỡ như vậy, Trương Nhất Phàm mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Tin vui gì mà khiến cô ngạc nhiên như vậy?
Dương Lăng Vân không nén nổi sự vui mừng, nói:
- Sáng nay tôi vừa phát hiện ra, Quỹ xóa đói giảm nghèo của Vĩnh Lâm bỗng nhiên được quyên góp thêm hai khoản tiền năm triệu. Người quyên góp là một công ty rất nổi tiếng trong nước vài năm gần đây.
Trương Nhất Phàm thản nhiên ồ một tiếng, tiếp tục xem tài liệu trong tay. Hắn đoán rằng chuyện này là do đích thân Hà Tiêu Tiêu gợi ý quyên góp, nếu hắn đoán không nhầm, cô còn muốn tiếp tục quyên góp thêm mười triệu trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Tin vui lớn như vậy mà Bí thư Trương lại không hề ngạc nhiên, thái độ rất bình tĩnh, khiến Dương Lăng Vân không thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Bí thư Trương tuổi còn trẻ mà đã lão luyện như vậy, chẳng trách ngay cả Chủ tịch tỉnh Lý cũng phải nể hắn vài phần.
Thành phố Vĩnh Lâm thành lập Quỹ xóa đói giảm nghèo này, một số vị lãnh đạo quan trọng trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều có thể kiểm tra bất cứ lúc nào, nhưng ngoài Dương Lăng Vân, không ai có quyền điều tra xem người quyên tặng là ai.
Đây là đặc quyền mà Trương Nhất Phàm đã đặc biệt cho phép trong Hội nghị thường vụ, mà Dương Lăng Vân cũng chỉ có quyền bảo quản, không có quyền sử dụng. Toàn bộ việc sử dụng số tiền trong quỹ nhất định phải qua Bí thư Trương và Ô Dật Long bàn bạc thông qua trong hội nghị. Sau khi mọi người biểu quyết đồng ý, hai người đồng ký tên mới có hiệu lực, để đảm bảo rằng không ai có khả năng dùng danh nghĩa cá nhân để lén sử dụng tiền quỹ.
Quan trọng hơn là, mỗi một khoản tiền nhất định đều phải rõ ràng, công khai toàn bộ trên trang web, để toàn dân giám sát. Trong chuyện này hoàn toàn không tồn tại bất cứ hành vi dối trá, hiện tượng tham ô, tham nhũng nào.
Những quy định này rất đầy đủ, giống như Đổng Tiểu Phàm đã từng nói, chế độ tốt cũng có thể khiến người xấu làm việc tốt. Bởi vậy, Trương Nhất Phàm từng bước hoàn thiện các quy định, đưa vào nề nếp.
Khi Dương Lăng Vân chạy dến báo cáo với Trương Nhất Phàm, Ô Dật Long ngồi trong phòng làm việc cũng thấy số tiền quỹ có sự thay đổi. Nhưng y không có quyền điều tra xem ai quyên góp. Số tiền quỹ đột nhiên tăng lên mười triệu, hơn nữa tập đoàn họ Lý lấy tên Viện Viện, quyên góp mười triệu, tổng số tiền quỹ đã vượt quá ba mươi triệu.
Số tiền này chắc chắn sẽ khiến ai nhìn vào cũng phải động lòng. Ba mươi triệu là cái gì? Là nửa năm thu nhập của toàn bộ địa khu Vĩnh Lâm. Có người bắt đầu trần trồ khen ngợi quyết sách lúc đó của Bí thư Trương, hơn nữa sau khi tập đoàn nhà họ Lý quyên góp tiền, cũng có một số đơn vị hoặc cá nhân, lục tục quyên góp tiền vào Quỹ.
Số tiền đó tuy không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại, theo thời gian, cũng có thể tạo nên một đại dương mênh mông.
Xảy ra chuyện như vậy, khiến Ô Dật Long bất ngờ, y không khỏi thầm khâm phục đạo làm quan của Trương Nhất Phàm. Làm như vậy vừa giữ được bộ mặt của bộ máy lãnh đạo thành phố Vĩnh Lâm, vừa có tác dụng ngăn chặn những nếp sống cũ.
Cho dù trước đây, bản thân y định làm tay trong, nhưng hiện giờ, xem ra hành động này của Trương Nhất Phàm là đúng. Kể từ đó, mục tiêu thứ ba trong bốn mục tiêu do Trương Nhất Phàm đề xuất cũng được hoàn thành một cách nhanh chóng.
Có hai ví dụ này, Ô Dật Long tin rằng, mục tiêu thứ tư càng trở nên dễ dàng với Trương Nhất Phàm. Điểm mấu chốt là liệu có ai xuất hiện làm thay đổi cục diện hay không? Cho đến giờ, Ô Dật Long vẫn còn nghi ngờ, có thể có khả năng này hay không?
Ai cũng biết, sau khi Lý tiên sinh rời khỏi đây không lâu, việc đầu tư của tập đoàn họ Lý Hong Kong ở Vĩnh Lâm có người nói càng lúc càng khó hiểu, có kẻ lại bảo càng lúc càng rõ ràng, có vẻ cũng như nhau.
Báo chí đồng loạt đưa tin, truyền bá ra cả nước, giống như tuyết rơi vậy. Vì thế một số nhà đầu tư cho rằng có cơ hội kinh doanh, liền đến tham gia đội ngũ khảo sát Vĩnh Lâm. Chuyến đi của Lý tiên sinh đến Vĩnh Lâm đã sinh ra hiệu ứng dây chuyền, không ngờ có thể khiến công tác thu hút đầu tư ở Vĩnh Lâm có khả năng giống như đống tro tàn lại bùng cháy.
Mà việc khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm cũng bị đầu cơ điên cuồng. Lúc này, Hồ Lôi đã tiến vào giai đoạn đàm phán chính thức với huyện Sơn Lam. Tập đoàn họ Lý với đại diện là Thư ký Kim, tiến hành lần đầu tư thứ hai ở Trung Quốc. Bọn họ đã từng ký một hợp đồng khai thác, phát triển dự án bất động sản trị giá một tỷ nhân dân tệ.
Lý lão tiên sinh đến thủ đô, đương nhiên là để gặp mặt người bạn cũ Trương Kính Hiên, cũng còn có ý đến cảm ơn Tổng bí thư đã quan tâm đến nhà họ Lý.
Ở Vĩnh Lâm, Âu Dương Mạc từ miệng Bành Trường Chinh, biết được một manh mối quan trọng, có liên quan đến Thư ký Hoàng Tử Kỳ. Gã hiện giờ là một Trưởng phòng Nhân sự ở huyện Đạo An, họ Phí. Mọi người đều gọi gã là Trưởng phòng Phí.
Tại sao lại lờ đi không cách chức tên này? Trước đây, có khoản tiền đầu tư hai triệu, năm trăm ngàn trong đó là gã lót tay tặng cho người khác, còn về việc gã đưa cho ai thì Bành Trường Chinh và Cục trưởng Lệ cũng không biết rõ.
Vì vậy, Cục Công an thành phố lập tức chạy đến huyện Đạo An ngay trong đêm, truy bắt Trưởng phòng Phí về quy án. Âu Dương Mạc không tốn quá nhiều công sức để bắt gã họ Phí này khai ra toàn bộ.
Hoàng Tử Kỳ đã chết, gã họ Phí này cũng hiểu rằng không nên giấu diếm điều gì, dù sao gã cũng chỉ bị người ta sai khiến, nhiều lắm thì bị coi là tòng phạm, bởi vậy gã nhanh chóng khai ra toàn bộ mọi chuyện.
Cục Công an nhận thấy tình hình quan trọng, Âu Dương Mạc lập tức tìm Bí thư Trương, thông báo tin tức quan trọng này. Trương Nhất Phàm có phần chấn kinh, việc này quả nhiên có liên quan đến người ở trên tỉnh, chẳng trách Lý Thiên Trụ theo đuổi không bỏ. Xem ra ở tỉnh thật sự có người phải chịu xui xẻo rồi, chắc chắn Lý Thiên Trụ sẽ dựa thế mà làm, nhân cơ hội này để tạo uy tín cho mình.
Sau nhiều lần xác nhận không có sai lầm gì, Trương Nhất Phàm mới dám gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh Lý Thiên Trụ.
Lý Thiên Trụ nhận được tin này, trầm giọng nói:
- Cậu đi chuẩn bị, mang tài liệu lên cho tôi ngay trong đêm!
Tình huống khẩn cấp, đã hơn một giờ đêm, Lý Thiên Trụ không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, ngồi trong nhà chờ tin của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm đương nhiên không có khả năng cãi lại mệnh lệnh. Hắn và Âu Dương Mạc mang khẩu cung của phạm nhân và các tài liệu có liên quan lên tỉnh ngay trong đêm.
Lý Hồng chính là lý do khiến y gây khó dễ cho mình, chỉ có điều, lý do này hơi có phần gượng ép. Với Trương Nhất Phàm mà nói, đây quả thực là chuyện dở khóc dở cười, nhưng những chuyện như thế vẫn đang thật sự tồn tại.
Thật ra Trương Nhất Phàm cũng không dám coi thường người tên Tống Hạo Thiên này, cứ thử nghĩ mà xem, ngay cả bốn vị đại thiếu gia ở Thủ đô Tống Hạo Thiên cũng không coi ra gì, nếu y muốn làm khó mình, thật sự dễ như trở bàn tay!
Nhớ tới những điều Lý Hồng đã nhắc nhở, Trương Nhất Phàm chỉ gượng cười.
Bản thân hắn không hiểu tại sao tự nhiên lại có một kẻ thù, hơn nữa còn là tình địch.
Thôi đi, không nghĩ đến chuyện này nữa. Khi Trương Nhất Phàm về đến nhà, Đổng Tiểu Phàm đang ngồi trên giường đọc sách. Hai người nói chuyện vài câu rồi ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, Chủ tịch tỉnh Lý, Trương Nhất Phàm cùng Lý tiên sinh đến đập nước ở Vĩnh Lâm câu cá đến trưa, sau khi ăn trưa xong mới trở về tỉnh. Trương Nhất Phàm dẫn những nhân vật chủ chốt trong bộ máy lãnh đạo đến tiễn. Hắn nhìn thấy Lý Tuệ Hoa, cô vẫn có vẻ tiều tụy, nhưng cô che giấu rất giỏi, nếu không để ý kỹ thì cũng không nhận ra.
Cô nhìn Trương Nhất Phàm một cái, rồi mới kéo Viện Viện lên xe. Qua lớp cửa kính, Trương Nhất Phàm vẫn cảm thấy cô đang nhìn hắn.
Lúc xuất phát, Viện Viện hạ cửa kính xuống, vẫy tay với Trương Nhất Phàm.
Nhìn đoàn xe càng lúc càng đi xa, Trương Nhất Phàm đứng yên như tượng, tất cả mọi người đều không biết lúc này trong đầu hắn đang suy nghĩ điều gì.
Hắn không nhúc nhích, những người phía sau cũng không dám đi. Mãi cho đến lúc đoàn xe đã đi rất xa rồi, Dương Lăng Vân mới nói nhỏ:
- Bí thư Trương, chúng ta về thôi!
Trương Nhất Phàm tỉnh táo lại, nhìn đám người phía sau, biết mình là lãnh đạo đứng yên, bọn họ cũng không dám cử động. Có vài người muốn cử động, nhưng Ô Dật Long bất động, bọn họ lại càng không dám động đậy.
Hơn nữa là sau chuyện này, Bí thư Trương có thể mời được người giàu nhất Trung Quốc đến, người ta chỉ vung tay một cái đã tài trợ sáu bảy mươi triệu. Đây là gì? Kẻ ngốc cũng biết rằng, đây là tư bản, đặc quyền của tư bản, không phải chuyện mà người bình thường có thể thực hiện được.
Sáu bảy mươi triệu, nếu là người khác, thì cũng không thể dứt khoát như vậy. Hơn nữa Trương Nhất Phàm còn lên tỉnh xin được một khoản tiền, mục tiêu đầu tiên trong bốn mục tiêu lớn nhất định có thể hoàn thành vào cuối năm.
Cho nên, trong mắt những người này, vô hình trung hình ảnh của Bí thư Trương lại càng trở nên lớn lao.
Trong lịch sử Vĩnh Lâm, đây là chuyện mà từ trước đến nay chưa ai có thể làm, vậy mà Bí thư Trương đến đây nhậm chức mới khoảng nửa năm, đã liên tiếp giải quyết mấy vấn đề khó khăn.
Sau ngày Lý tiên sinh rời khỏi Vĩnh Lâm, Dương Lăng Vân mừng rỡ chạy đến báo cáo:
- Bí thư Trương, có tin vui, có tin vui!
Thấy Dương Lăng Vân mừng rỡ như vậy, Trương Nhất Phàm mới ngẩng đầu lên hỏi:
- Tin vui gì mà khiến cô ngạc nhiên như vậy?
Dương Lăng Vân không nén nổi sự vui mừng, nói:
- Sáng nay tôi vừa phát hiện ra, Quỹ xóa đói giảm nghèo của Vĩnh Lâm bỗng nhiên được quyên góp thêm hai khoản tiền năm triệu. Người quyên góp là một công ty rất nổi tiếng trong nước vài năm gần đây.
Trương Nhất Phàm thản nhiên ồ một tiếng, tiếp tục xem tài liệu trong tay. Hắn đoán rằng chuyện này là do đích thân Hà Tiêu Tiêu gợi ý quyên góp, nếu hắn đoán không nhầm, cô còn muốn tiếp tục quyên góp thêm mười triệu trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Tin vui lớn như vậy mà Bí thư Trương lại không hề ngạc nhiên, thái độ rất bình tĩnh, khiến Dương Lăng Vân không thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Bí thư Trương tuổi còn trẻ mà đã lão luyện như vậy, chẳng trách ngay cả Chủ tịch tỉnh Lý cũng phải nể hắn vài phần.
Thành phố Vĩnh Lâm thành lập Quỹ xóa đói giảm nghèo này, một số vị lãnh đạo quan trọng trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều có thể kiểm tra bất cứ lúc nào, nhưng ngoài Dương Lăng Vân, không ai có quyền điều tra xem người quyên tặng là ai.
Đây là đặc quyền mà Trương Nhất Phàm đã đặc biệt cho phép trong Hội nghị thường vụ, mà Dương Lăng Vân cũng chỉ có quyền bảo quản, không có quyền sử dụng. Toàn bộ việc sử dụng số tiền trong quỹ nhất định phải qua Bí thư Trương và Ô Dật Long bàn bạc thông qua trong hội nghị. Sau khi mọi người biểu quyết đồng ý, hai người đồng ký tên mới có hiệu lực, để đảm bảo rằng không ai có khả năng dùng danh nghĩa cá nhân để lén sử dụng tiền quỹ.
Quan trọng hơn là, mỗi một khoản tiền nhất định đều phải rõ ràng, công khai toàn bộ trên trang web, để toàn dân giám sát. Trong chuyện này hoàn toàn không tồn tại bất cứ hành vi dối trá, hiện tượng tham ô, tham nhũng nào.
Những quy định này rất đầy đủ, giống như Đổng Tiểu Phàm đã từng nói, chế độ tốt cũng có thể khiến người xấu làm việc tốt. Bởi vậy, Trương Nhất Phàm từng bước hoàn thiện các quy định, đưa vào nề nếp.
Khi Dương Lăng Vân chạy dến báo cáo với Trương Nhất Phàm, Ô Dật Long ngồi trong phòng làm việc cũng thấy số tiền quỹ có sự thay đổi. Nhưng y không có quyền điều tra xem ai quyên góp. Số tiền quỹ đột nhiên tăng lên mười triệu, hơn nữa tập đoàn họ Lý lấy tên Viện Viện, quyên góp mười triệu, tổng số tiền quỹ đã vượt quá ba mươi triệu.
Số tiền này chắc chắn sẽ khiến ai nhìn vào cũng phải động lòng. Ba mươi triệu là cái gì? Là nửa năm thu nhập của toàn bộ địa khu Vĩnh Lâm. Có người bắt đầu trần trồ khen ngợi quyết sách lúc đó của Bí thư Trương, hơn nữa sau khi tập đoàn nhà họ Lý quyên góp tiền, cũng có một số đơn vị hoặc cá nhân, lục tục quyên góp tiền vào Quỹ.
Số tiền đó tuy không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại, theo thời gian, cũng có thể tạo nên một đại dương mênh mông.
Xảy ra chuyện như vậy, khiến Ô Dật Long bất ngờ, y không khỏi thầm khâm phục đạo làm quan của Trương Nhất Phàm. Làm như vậy vừa giữ được bộ mặt của bộ máy lãnh đạo thành phố Vĩnh Lâm, vừa có tác dụng ngăn chặn những nếp sống cũ.
Cho dù trước đây, bản thân y định làm tay trong, nhưng hiện giờ, xem ra hành động này của Trương Nhất Phàm là đúng. Kể từ đó, mục tiêu thứ ba trong bốn mục tiêu do Trương Nhất Phàm đề xuất cũng được hoàn thành một cách nhanh chóng.
Có hai ví dụ này, Ô Dật Long tin rằng, mục tiêu thứ tư càng trở nên dễ dàng với Trương Nhất Phàm. Điểm mấu chốt là liệu có ai xuất hiện làm thay đổi cục diện hay không? Cho đến giờ, Ô Dật Long vẫn còn nghi ngờ, có thể có khả năng này hay không?
Ai cũng biết, sau khi Lý tiên sinh rời khỏi đây không lâu, việc đầu tư của tập đoàn họ Lý Hong Kong ở Vĩnh Lâm có người nói càng lúc càng khó hiểu, có kẻ lại bảo càng lúc càng rõ ràng, có vẻ cũng như nhau.
Báo chí đồng loạt đưa tin, truyền bá ra cả nước, giống như tuyết rơi vậy. Vì thế một số nhà đầu tư cho rằng có cơ hội kinh doanh, liền đến tham gia đội ngũ khảo sát Vĩnh Lâm. Chuyến đi của Lý tiên sinh đến Vĩnh Lâm đã sinh ra hiệu ứng dây chuyền, không ngờ có thể khiến công tác thu hút đầu tư ở Vĩnh Lâm có khả năng giống như đống tro tàn lại bùng cháy.
Mà việc khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm cũng bị đầu cơ điên cuồng. Lúc này, Hồ Lôi đã tiến vào giai đoạn đàm phán chính thức với huyện Sơn Lam. Tập đoàn họ Lý với đại diện là Thư ký Kim, tiến hành lần đầu tư thứ hai ở Trung Quốc. Bọn họ đã từng ký một hợp đồng khai thác, phát triển dự án bất động sản trị giá một tỷ nhân dân tệ.
Lý lão tiên sinh đến thủ đô, đương nhiên là để gặp mặt người bạn cũ Trương Kính Hiên, cũng còn có ý đến cảm ơn Tổng bí thư đã quan tâm đến nhà họ Lý.
Ở Vĩnh Lâm, Âu Dương Mạc từ miệng Bành Trường Chinh, biết được một manh mối quan trọng, có liên quan đến Thư ký Hoàng Tử Kỳ. Gã hiện giờ là một Trưởng phòng Nhân sự ở huyện Đạo An, họ Phí. Mọi người đều gọi gã là Trưởng phòng Phí.
Tại sao lại lờ đi không cách chức tên này? Trước đây, có khoản tiền đầu tư hai triệu, năm trăm ngàn trong đó là gã lót tay tặng cho người khác, còn về việc gã đưa cho ai thì Bành Trường Chinh và Cục trưởng Lệ cũng không biết rõ.
Vì vậy, Cục Công an thành phố lập tức chạy đến huyện Đạo An ngay trong đêm, truy bắt Trưởng phòng Phí về quy án. Âu Dương Mạc không tốn quá nhiều công sức để bắt gã họ Phí này khai ra toàn bộ.
Hoàng Tử Kỳ đã chết, gã họ Phí này cũng hiểu rằng không nên giấu diếm điều gì, dù sao gã cũng chỉ bị người ta sai khiến, nhiều lắm thì bị coi là tòng phạm, bởi vậy gã nhanh chóng khai ra toàn bộ mọi chuyện.
Cục Công an nhận thấy tình hình quan trọng, Âu Dương Mạc lập tức tìm Bí thư Trương, thông báo tin tức quan trọng này. Trương Nhất Phàm có phần chấn kinh, việc này quả nhiên có liên quan đến người ở trên tỉnh, chẳng trách Lý Thiên Trụ theo đuổi không bỏ. Xem ra ở tỉnh thật sự có người phải chịu xui xẻo rồi, chắc chắn Lý Thiên Trụ sẽ dựa thế mà làm, nhân cơ hội này để tạo uy tín cho mình.
Sau nhiều lần xác nhận không có sai lầm gì, Trương Nhất Phàm mới dám gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh Lý Thiên Trụ.
Lý Thiên Trụ nhận được tin này, trầm giọng nói:
- Cậu đi chuẩn bị, mang tài liệu lên cho tôi ngay trong đêm!
Tình huống khẩn cấp, đã hơn một giờ đêm, Lý Thiên Trụ không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, ngồi trong nhà chờ tin của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm đương nhiên không có khả năng cãi lại mệnh lệnh. Hắn và Âu Dương Mạc mang khẩu cung của phạm nhân và các tài liệu có liên quan lên tỉnh ngay trong đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.