Chương 871: Chuyến thị sát(tiếp)
Tây Lâu Nguyệt
28/02/2014
Tới huyện Lam Sơn, đã là gần một giờ, vấn đề đầu tiên phải giải quyết chính là ăn cơm.
Cũng may Ô Dật Long đã thông báo trước rằng thủ tướng sẽ đi thẳng đến Lam Sơn nên Nông Cẩm Y đã chuẩn bị cơm trước.
Cán bộ huyện Lam Sơn có chút hốt hoảng bọn họ đã bao giờ gặp tình huống này đâu. Không cần nói là thủ tướng đích thân đến, cho dù là Bí thư hoặc Chủ tịch tỉnh cũng chưa từng tiếp đãi bao giờ.
Hiện giờ phải tiếp thủ tướng ngay cả Nông Cẩm Y cũng không yên tâm. Trên thực tế khi Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Ô Dật Long đã nói lần này Thủ tướng đến tỉnh Tương mục đích chính là hai khu khai thác mỏ.
Nông Cẩm Y và Chủ tịch Lã đã bàn bạc, trong khoảng thời gian này hai người vẫn lo lắng chuyện này không dám lơ là. Mấy ngày nay hai người giống như con gái sắp đi gặp mẹ chồng vậy.
Huyện Lam Sơn là một huyện nghèo, lạc hậu.
Nếu không có hai năm phát triển này thì hoàn toàn là một nơi hoang dã.
Mặc dù Trương Nhất Phàm đã gọi điện dặn không cần phải làm gì rình rang, cứ để như thế. Nghèo thì nghèo, xấu thì xấu nhưng phải sạch sẽ ổn định.
Nông Cẩm Y biết, huyện Lam Sơn cứ như vậy đã tiếp Chủ tịch tỉnh, lúc trước chính nhờ Trương Nhất Phàm bày mưu đặt kế nên rất giản dị tự nhiên, không làm gì hào nhoáng bên ngoài.
Nhưng lần này là Thủ tướng đích thân tới cơ mà. Hai người đau đầu.
Thủ tướng không ăn cơm ở Vĩnh Lâm mà đến thẳng Lam Sơn. Nông Cẩm Y luống cuống, vốn định buổi chiều tiếp, không nghĩ đột nhiên lại thay đổi. Vì thế y lập tức tổ chức họp cán bộ chủ chốt, đi đón thủ tướng.
Vấn đề tiếp cơm buổi trưa cũng đau đầu.
Nắng trưa rất độc, độ ẩm thấp, lãnh đạo huyện Sơm Lam dường như sắp bốc cháy, thầm kêu khổ trong lòng.
Còn có đài truyền hình, phóng viên tòa soạn báo phải phơi nắng buồn bã ỉu xìu.
Ai nói làm quan cũng chỉ sống phóng túng, chỉ lo hưởng thụ.
Bọn họ vẫn phải thường xuyên như vậy Nhất là ngày mùa, rồi lũ lụt, hạn hán đều là nước sôi lửa bỏng. Bọn họ ngày qua ngày năm qua năm vẫn phải chịu vậy.
Có người không thể hiểu nổi cuộc sống này, vì thế tức giận.
Trời nắng như vậy thật không phải dễ đứng ở đây, nhất là đối với nhiều người đã nhiều năm an nhàn ngồi trong phòng làm việc. Thật sự là cảm nhận được sự vất vả.
Nhưng ánh mặt trời hôm nay là may mắn. Thủ tướng đến làm bọn họ đều cảm thấy hào hứng.
Rất nhiều người vì khát vọng đó mà có thể đứng dưới ánh mặt trời này để tiếp đón Thủ tướng.
Đoàn xe cuối cùng cũng chạy đến đây, cuốn theo một đám bụi giộng như một đoàn ngựa chiến. Mấy người Nông Cẩm Y nhìn cũng không biết có bao nhiêu chiếc xe.
Lý Thiên Trụ đề nghị, không cần xuống xe cứ vào thành phố.
Thủ tướng lắc đầu:
- Họ đã chờ dưới trời nắng lâu như vậy, tôi lại ngồi trên xe thì làm sao được?
Thư ký lập tức cầm ô che cho Thủ tướng.
Thủ tướng nói:
- Không cần chiều chuộng tôi như vậy, tôi cũng là con cháu nhà nông.
Thủ tướng bước đến thân thiết bắt tay mọi người:
- Các đồng chí vất vả rồi.
- Thủ tướng vất vả.
Nông Cẩm Y thấy thủ tướng không dùng ô, lập tức nhìn thư ký, thư ký vội vàng cụp ô mọi người cũng vậy. Mọi người đều dùng ô, trên mặt đầu mồ hôi, áo đã ướt đẫm.
Ban đầu có người thầm oán hận trong lòng nhưng nhìn thấy thủ tướng thì mọi thứ đó đều tan hết. Lúc này chỉ có xúc động mà thôi.
Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đứng phía sau Thủ tướng, trời nắng nhưng tất cả mọi người đều không dám dùng ô. Lý Hồng cũng vây. Mặt cô đỏ ửng lên như uống rượu.
Thủ tướng bắt tay với tất cả mọi người xong, nhìn bộ máy của huyện chỉ nói một câu:
- Các anh là những người tốt.
Lúc này tất cả đều cười, vẻ mặt hài lòng.
Lên xe đi thẳng về thị trấn.
Vào nhà khách huyện mọi người đều có cảm giác như từ địa ngục trở về.
Mấy người đi theo Thủ tướng vào phòng khách, thủ tướng nhìn đám cán bộ đẫm mồ hôi, không chỉ là nóng mà còn là vội.
Thủ tướng đùa:
- Cơm trưa không phải là lúc gây sức ép chiều chúng ta sẽ đến khu khai thác mỏ.
Ông ấy nhìn Trương Nhất Phàm
- Cậu nói với bọn họ, ăn cơm xong hai giờ rưỡu chúng ta bắt đầu.
Trương Nhất Phàm lo lắng vì đó là thời gian rất nóng dễ bị cảm nắng. Nhưng Thủ tướng lên tiếng, không dám khuyên can. Lý Thiên Trụ cũng chỉ nói với Trương Nhất Phàm:
- Cậu đi nhanh đi.
Trương Nhất Phàm bảo Nông Cẩm Y truyền đạt lại ý của thủ tướng.
Nông Cẩm Y đã nghe qua về thủ tướng nhưng y lo lắng cho sức khỏe của Thủ tướng.
Nhưng Thủ tướng nói không ai có thể thay đổi.
Lý Thiên Trụ đang hỏi thủ tướng có muốn nghỉ một chút rồi ăn cơm không.
Thủ tướng nói không cần hiện giờ đã là một giờ ba mươi, ăn xong còn nửa tiếng để nghỉ ngơi.
Trương Nhất Phàm nói năm phút nữa sẽ có thể bắt đầu ăn cơm.
Trong năm phút này Thủ tướng và Lý Thiên Trụ thảo luận về hành trình buổi chiều.
Trương Nhất Phàm gọi Ô Dật Long ra một bên, hỏi tình hình của khu khai thác mỏ.
- Yên tâm đi, mọi việc đã được chuẩn bị tốt rồi, chúng tôi lúc nào cũng duy trì liên lạc với khu khai thác mỏ.
Trương Nhất Phàm vẫn phải gọi điện thoại cho Hồ Lôi.
Còn Công ty Daewoo Trương Nhất Phàm đã thông báo từ trước rồi.
Ăn cơm xong Lý Thiên Trụ bảo mọi người lui ra ông và Thủ tướng về phòng nghỉ ngơi.
Trương Nhất Phàm thấy Nông Cẩm Y vẫn ở đó, nói:
- Cậu còn ở đây làm gì có việc gì của mình cứ làm đi.
- Tôi thật sự rất căng thẳng.
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ vai y:
- Cuối cùng vẫn phải gặp, căng thẳng cũng không được gì, cho nên làm tốt công việc như bình thường, không thể làm chậm được.
Nông Cẩm Y vẫn do dự đứng ở đó Trương Nhất Phàm hỏi y có chuyện gì?
Nông Cẩm Y nhìn Chủ tịch Lã, Chủ tịch Lã lại nhìn y, hai người đùn đẩy. Cuối cùng Nông Cẩm Y nói:
- Chúng tôi muốn chuẩn bị cho Thủ tướng một món quà nhỏ, không biết là Thủ tướng thích cái gì?
Trương Nhất Phàm nhướn mày:
- Các cậu vẫn còn tâm trạng làm những việc này.
Hai người ngượng ngùng đi xuống.
Trương Nhất Phàm bảo Âu Dương Mạc và Liễu Hải đi trước để kiểm tra khu khai thác.
Khi hai người đi rồi Trương Nhất Phàm nói với Ô Dật Long:
- Buổi chiều là một thử thách cho chúng ta.
Ô Dật Long lần đầu tiên gặp trường hợp lớn như thế này càng không ngờ Thủ tướng làm việc nhanh gọn dứt khoát và quyết đoán như vậy.
Lúc này y mới nhớ đến tác phong làm việc của Trương Nhất Phàm. Chỉ có bình thường làm việc vững chắc khi có gì mới không luống cuống.
Y nhìn Trương Nhất Phàm nói;
- Bí thư Trương yên tâm, tôi nghĩ lần này không có vấn đề gì, tôi tin tưởng vào khu khai thác mỏ.
Cũng may Ô Dật Long đã thông báo trước rằng thủ tướng sẽ đi thẳng đến Lam Sơn nên Nông Cẩm Y đã chuẩn bị cơm trước.
Cán bộ huyện Lam Sơn có chút hốt hoảng bọn họ đã bao giờ gặp tình huống này đâu. Không cần nói là thủ tướng đích thân đến, cho dù là Bí thư hoặc Chủ tịch tỉnh cũng chưa từng tiếp đãi bao giờ.
Hiện giờ phải tiếp thủ tướng ngay cả Nông Cẩm Y cũng không yên tâm. Trên thực tế khi Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Ô Dật Long đã nói lần này Thủ tướng đến tỉnh Tương mục đích chính là hai khu khai thác mỏ.
Nông Cẩm Y và Chủ tịch Lã đã bàn bạc, trong khoảng thời gian này hai người vẫn lo lắng chuyện này không dám lơ là. Mấy ngày nay hai người giống như con gái sắp đi gặp mẹ chồng vậy.
Huyện Lam Sơn là một huyện nghèo, lạc hậu.
Nếu không có hai năm phát triển này thì hoàn toàn là một nơi hoang dã.
Mặc dù Trương Nhất Phàm đã gọi điện dặn không cần phải làm gì rình rang, cứ để như thế. Nghèo thì nghèo, xấu thì xấu nhưng phải sạch sẽ ổn định.
Nông Cẩm Y biết, huyện Lam Sơn cứ như vậy đã tiếp Chủ tịch tỉnh, lúc trước chính nhờ Trương Nhất Phàm bày mưu đặt kế nên rất giản dị tự nhiên, không làm gì hào nhoáng bên ngoài.
Nhưng lần này là Thủ tướng đích thân tới cơ mà. Hai người đau đầu.
Thủ tướng không ăn cơm ở Vĩnh Lâm mà đến thẳng Lam Sơn. Nông Cẩm Y luống cuống, vốn định buổi chiều tiếp, không nghĩ đột nhiên lại thay đổi. Vì thế y lập tức tổ chức họp cán bộ chủ chốt, đi đón thủ tướng.
Vấn đề tiếp cơm buổi trưa cũng đau đầu.
Nắng trưa rất độc, độ ẩm thấp, lãnh đạo huyện Sơm Lam dường như sắp bốc cháy, thầm kêu khổ trong lòng.
Còn có đài truyền hình, phóng viên tòa soạn báo phải phơi nắng buồn bã ỉu xìu.
Ai nói làm quan cũng chỉ sống phóng túng, chỉ lo hưởng thụ.
Bọn họ vẫn phải thường xuyên như vậy Nhất là ngày mùa, rồi lũ lụt, hạn hán đều là nước sôi lửa bỏng. Bọn họ ngày qua ngày năm qua năm vẫn phải chịu vậy.
Có người không thể hiểu nổi cuộc sống này, vì thế tức giận.
Trời nắng như vậy thật không phải dễ đứng ở đây, nhất là đối với nhiều người đã nhiều năm an nhàn ngồi trong phòng làm việc. Thật sự là cảm nhận được sự vất vả.
Nhưng ánh mặt trời hôm nay là may mắn. Thủ tướng đến làm bọn họ đều cảm thấy hào hứng.
Rất nhiều người vì khát vọng đó mà có thể đứng dưới ánh mặt trời này để tiếp đón Thủ tướng.
Đoàn xe cuối cùng cũng chạy đến đây, cuốn theo một đám bụi giộng như một đoàn ngựa chiến. Mấy người Nông Cẩm Y nhìn cũng không biết có bao nhiêu chiếc xe.
Lý Thiên Trụ đề nghị, không cần xuống xe cứ vào thành phố.
Thủ tướng lắc đầu:
- Họ đã chờ dưới trời nắng lâu như vậy, tôi lại ngồi trên xe thì làm sao được?
Thư ký lập tức cầm ô che cho Thủ tướng.
Thủ tướng nói:
- Không cần chiều chuộng tôi như vậy, tôi cũng là con cháu nhà nông.
Thủ tướng bước đến thân thiết bắt tay mọi người:
- Các đồng chí vất vả rồi.
- Thủ tướng vất vả.
Nông Cẩm Y thấy thủ tướng không dùng ô, lập tức nhìn thư ký, thư ký vội vàng cụp ô mọi người cũng vậy. Mọi người đều dùng ô, trên mặt đầu mồ hôi, áo đã ướt đẫm.
Ban đầu có người thầm oán hận trong lòng nhưng nhìn thấy thủ tướng thì mọi thứ đó đều tan hết. Lúc này chỉ có xúc động mà thôi.
Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đứng phía sau Thủ tướng, trời nắng nhưng tất cả mọi người đều không dám dùng ô. Lý Hồng cũng vây. Mặt cô đỏ ửng lên như uống rượu.
Thủ tướng bắt tay với tất cả mọi người xong, nhìn bộ máy của huyện chỉ nói một câu:
- Các anh là những người tốt.
Lúc này tất cả đều cười, vẻ mặt hài lòng.
Lên xe đi thẳng về thị trấn.
Vào nhà khách huyện mọi người đều có cảm giác như từ địa ngục trở về.
Mấy người đi theo Thủ tướng vào phòng khách, thủ tướng nhìn đám cán bộ đẫm mồ hôi, không chỉ là nóng mà còn là vội.
Thủ tướng đùa:
- Cơm trưa không phải là lúc gây sức ép chiều chúng ta sẽ đến khu khai thác mỏ.
Ông ấy nhìn Trương Nhất Phàm
- Cậu nói với bọn họ, ăn cơm xong hai giờ rưỡu chúng ta bắt đầu.
Trương Nhất Phàm lo lắng vì đó là thời gian rất nóng dễ bị cảm nắng. Nhưng Thủ tướng lên tiếng, không dám khuyên can. Lý Thiên Trụ cũng chỉ nói với Trương Nhất Phàm:
- Cậu đi nhanh đi.
Trương Nhất Phàm bảo Nông Cẩm Y truyền đạt lại ý của thủ tướng.
Nông Cẩm Y đã nghe qua về thủ tướng nhưng y lo lắng cho sức khỏe của Thủ tướng.
Nhưng Thủ tướng nói không ai có thể thay đổi.
Lý Thiên Trụ đang hỏi thủ tướng có muốn nghỉ một chút rồi ăn cơm không.
Thủ tướng nói không cần hiện giờ đã là một giờ ba mươi, ăn xong còn nửa tiếng để nghỉ ngơi.
Trương Nhất Phàm nói năm phút nữa sẽ có thể bắt đầu ăn cơm.
Trong năm phút này Thủ tướng và Lý Thiên Trụ thảo luận về hành trình buổi chiều.
Trương Nhất Phàm gọi Ô Dật Long ra một bên, hỏi tình hình của khu khai thác mỏ.
- Yên tâm đi, mọi việc đã được chuẩn bị tốt rồi, chúng tôi lúc nào cũng duy trì liên lạc với khu khai thác mỏ.
Trương Nhất Phàm vẫn phải gọi điện thoại cho Hồ Lôi.
Còn Công ty Daewoo Trương Nhất Phàm đã thông báo từ trước rồi.
Ăn cơm xong Lý Thiên Trụ bảo mọi người lui ra ông và Thủ tướng về phòng nghỉ ngơi.
Trương Nhất Phàm thấy Nông Cẩm Y vẫn ở đó, nói:
- Cậu còn ở đây làm gì có việc gì của mình cứ làm đi.
- Tôi thật sự rất căng thẳng.
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ vai y:
- Cuối cùng vẫn phải gặp, căng thẳng cũng không được gì, cho nên làm tốt công việc như bình thường, không thể làm chậm được.
Nông Cẩm Y vẫn do dự đứng ở đó Trương Nhất Phàm hỏi y có chuyện gì?
Nông Cẩm Y nhìn Chủ tịch Lã, Chủ tịch Lã lại nhìn y, hai người đùn đẩy. Cuối cùng Nông Cẩm Y nói:
- Chúng tôi muốn chuẩn bị cho Thủ tướng một món quà nhỏ, không biết là Thủ tướng thích cái gì?
Trương Nhất Phàm nhướn mày:
- Các cậu vẫn còn tâm trạng làm những việc này.
Hai người ngượng ngùng đi xuống.
Trương Nhất Phàm bảo Âu Dương Mạc và Liễu Hải đi trước để kiểm tra khu khai thác.
Khi hai người đi rồi Trương Nhất Phàm nói với Ô Dật Long:
- Buổi chiều là một thử thách cho chúng ta.
Ô Dật Long lần đầu tiên gặp trường hợp lớn như thế này càng không ngờ Thủ tướng làm việc nhanh gọn dứt khoát và quyết đoán như vậy.
Lúc này y mới nhớ đến tác phong làm việc của Trương Nhất Phàm. Chỉ có bình thường làm việc vững chắc khi có gì mới không luống cuống.
Y nhìn Trương Nhất Phàm nói;
- Bí thư Trương yên tâm, tôi nghĩ lần này không có vấn đề gì, tôi tin tưởng vào khu khai thác mỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.