Chương 872: Có lẽ tôi bị cảm nắng rồi
Tây Lâu Nguyệt
03/03/2014
Hai giờ ba mươi chiều, mọi thứ đã đã được sắp xếp ổn thỏa. Thủ tướng mặt mày hăm hở từ trong phòng bước ra.
Ánh nắng bên ngoài giống như một góa phụ tuyệt vọng, dùng sự cô đơn nhiều năm của mình để chất vẫn những người đàn ông độc thân đó. Đã có kinh nghiệm gì chưa?
Một làn gió ấm thổi đến, đưa sự nồng nhiệt của mọi người lên đến đỉnh cao.
Nhưng mọi người nhìn thấy tinh thần hăng hái , sự nồng nhiệt đó của thủ tướng, thì không kìm nén nổi sự hân hoan vui mừng. Trong mắt Trương Nhất Phàm, dường như lại được trở về cái lần đầu đến thị trần Liễu Thủy kia của mình, thời khắc mở ra một bước nhảy vọt lớn.
Lúc đó, cũng là ánh nắng này, kiểu thời tiết khắc nghiệt này, hắn dẫn đầu nhân dân thị trấn Liễu Thủy hoàn thành sửa chữa con kênh Liễu Thông.
Trương Nhất Phàm có một dạo chuyển sang công trường, chính hoàn cảnh này đã đưa đến cái đích giữa hắn và Thẩm Uyển vân.
Hôm nay, thủ tướng muốn đưa mọi người đi thị sát công trình vĩ đại nhất trong lịch sử Vĩnh Lâm___ hai khu vực khai thác mỏ lớn của Vĩnh Lâm.
Thủ tướng đã hơn bảy mươi tuổi, vẫn giữ nguyên ánh mắt đầy nồng nhiệt rạng ngời có thần, đọng trên khuôn mặt của mỗi người, trong đó có nhiều thiếu nữ, đó là phóng viên của đài truyền hình và tòa báo.
Trên mặt những cô gái này có chút ửng hồng, mang lại nét nữ tính nhu mì, rất đáng yêu.
Thủ tướng nói:
- Chúng ta xuất phát thôi, các bạn có lòngtin không?
“Có____”đoàn người đáp lời vang dội.
Thủ tướng mỉm cười khua tay,
- những người không chịu nổi thì không nên đi.
- Chúng tôi chịu được!
Một cậu thanh niên trẻ tuồi đáp lớn. Thủ tướng cười tươi
- Nhân dân Vĩnh Lâm rất chất phác! Bộ máy lãnh đạo này của các bạn, nhất định sẽ là giá đỡ, nắm bắt được công việc, đưa nền kình tế đi lên.
Mấy câu nói của thủ tướng, càng khiến sục sôi nhiệt huyết, tình cảm mãnh liệt của mọi người.
Đã xuất phát, vẫn là đội ngũ đó, nhưng có thêm vài nhân vật quan trọng trong bộ máy huyện Lam Sơn.
Không đến ba giờ ba mươi phút, đoàn xe đã dừng ở khu khai thác mỏ, doanh nghiệp nghênh đón đoàn kiểm tra đầu tiên là doanh nghiệp khai thác mỏ của Hồ Lôi.
Cánh cổng lớn của khu khai thác với bốn chữ lớn “Khí Thế Vô Biên”. Hồ Lôi đã phải chi một khoản tiền lớn mời một thợ thủ công nổi tiếng về thư pháp viết.
Sau khi vào khu mỏ, nơi đây cây cao bóng cả, đoàn xe chạy trên đường núi một hồi, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống. Sau khi vào khu mỏ, nhân viên công tác do Hồ Lôi tổ chức lập tức tiếp đón mọi người.
Thương nhân Hồng Kông do Hồ Lôi mời đến với thân phận là đại diện pháp nhân đã tham gia chuyến công tác thị sát lần này.
Việc khiến Trương Nhất Phàm không ngờ tới , ông Kim cũng ở đây. Hắn liền chủ động giới thiệu thân phận ông Kim. Nghe nói đại diện tại Đại Lục của tập đoàn Lý thị Hồng Kông cũng trong nghành khai thác mỏ Vĩnh Lâm, thủ tướng đã rất bất ngờ.
Ông Kim nói: chúng tôi rất quan tâm đến ngành khai thác mỏ Vĩnh Lâm, đầu tư khai thác mỏ cũng là một trong những ngành kinh doanh của chúng tôi.
Thủ tướng rất vui mừng. Tập đoàn Lý Thị Hồng Kông cũng đã ghi danh trên thị trường chứng khoán, đây là việc tốt đáng được tuyên truyền.
Khai thác mỏ Vĩnh Lâm là nghành khai thác lớn nhất của thành phố Vĩnh Lâm. Nghe cái tên này , giống như doanh nghiệp nhà nước của chính phủ. Khi đó Hồ Lôi có ý như vậy, muốn cho người ta thoạt nhìn , là hình thức doanh nghiệp nhà nước.
Thực tế, y đã làm được.
Vùng khai thác mỏ phân chia thành khu làm việc, khu ký túc, còn có khu khai thác quặng
Điều thủ tướng quan tâm là quy trình và phương thức tác nghiệp của công ty cùng với lợi ích mang lại cho địa phương. Nếu một doanh nghiệp không thể tạo phúc cho dân chúng địa phương , doanh nghiệp đó sẽ không có tính bền vững.
Một vấn đề nữa mà thủ tướng quan tâm là phương pháp khai thác, liệu có tàn phá nặng nề môi trường sinh thái không. Thủ tướng nói, tài nguyên quặng Man-gan là một nguồn tài nguyên chiến lược quan trọng của quốc gia, chúng ta phải khai thác một cách hợp lý trên cơ sở bảo vệ môi trường sinh thái, không cho phép làm ẩu, làm liều, làm linh tinh không có khoa học .
Bất luận làm kinh doanh hay làm cán bộ nhà nước, lúc này cũng phải đặt lợi ích của quần chúng nhân dân lên hàng đầu. Lời của thủ tướng nói rất nghiêm túc, vô hình chung cũng gây áp lực cho mọi người.
Hai khu mỏ lớn của huyện Lam Sơn, phần lớn các cán bộ đều áp dụng phương pháp khai thác ngầm. Thủ tướng đã tiến hành thảo luận nghiên cứu tính năng an toàn của phương pháp này.
Ông chỉ ra rằng, bất luận dưới hình thức nào, an toàn là số một.
Sau đó, ông đã kiểm tra bảng kế hoạch khai thác mỏ, và bảng báo cáo quý khu vực khai thác mỏ, rồi lại đến khu ký túc hỏi thăm tình hình sinh hoạt của thợ mỏ. Những vấn đề nhỏ nhặt này, Trương Nhất Phàm đều không mấy lo lắng, thiết nghĩ Hồ Lôi đã thu xếp ổn thỏa.
Tuy nhiên Trương Nhất Phàm không tán thành việc làm giả, nhưng một số mục kiểm tra thì ứng phó vẫn cần đến như một cách quan trọng. Hắn không hy vọng thủ tướng nhìn thấy những nhân tố không hài hòa đó ở đây.
Thủ tướng chỉ ở trong văn phòng nửa tiếng, cũng chỉ ở khu ký túc hai mươi mấy phút, điểm quan trọng ông cần thị sát nằm là ở khu vực khai thác quặng . Chỉ có ở đó mới có thể thấy được mặt trân thực nhất của khu khu khai thác quặng
Thế là mọi người đi bộ bỏ xe ở lại đi bộ cùng ông, vận động lên núi.
Những nơi thủ tướng đến, đều có cảnh sát vũ trang mở đường, vệ sĩ bảo vệ, đi theo sau là các phóng viên, ghi chép lại thời khắc hùng tráng này.
Mặt trời vẫn như thiêu như đốt, mãnh liệt vô bờ tản ra sức sống của bản thân
Trương Nhất Phàm nhìn bầu trời, lẩm bẩm một câu, ánh nắng chết tiệt, mày cút đi !
Lý Hồng đi đến, - anh lẩm bẩm cái gì vậy?
Trương Nhất Phàm nói: không thể nói. Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục đi lên..
Lý Hồng tuy đã che ô, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn nhìn thấy mồ hôi dưới cằm cô ấy, chảy như mưa vậy. Cô lại còn mặc chiếc áo sơmi màu đen, làm sao chịu được thời tiết thế này ?
Nhân lúc không có người, Trương Nhất Phàm hỏi –
- cô không nóng sao?
Lý Hồng không nói gì lắc đầu, tỏ vẻ không chịu nổi nữa.
Nhưng nhìn thấy thủ tướng hơn bảy mươi tuổi đi như bay vậy, bọn họ hổ thẹn trong lòng, người già còn như thế. Thanh niên các anh bõ gì?
Lý Hồng lại có điều khó nói, Trương Nhất Phàm không hiểu nhìn cô. Lý Hồng nói đi thôi!
Vừa hay, một cô phóng viên đội mũ che nắng , mặc áo sơmi trắng đi tới, mồ hồi ướt lộ cả lưng cô ấy. Có chút vấn đề ở đây, mặc sau lớp áo trắng là một chiếc áo ngực màu đỏ sẫm
Kết quả, mồ hôi thấm ra lộ lớp nội y vô cùng bắt mắt.
Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đều thấy cảnh đó, trong chớp mắt hắn đã hiểu, là lạ nhìn Lý Hồng rồi cười lên.
Lý Hồng cũng không để ý đến hắn, bước nhanh về phía trước.
Trương Nhất Phàm nhìn bóng dáng Lý Hồng bất ngờ tăng nhanh bước chân đi.
Đứng trên đỉnh núi, gió nóng buổi chiều tà đang thổi. Thủ tướng hướng tầm mắt ra xa, dưới chân là hai khu khai thác mỏ lớn.
Lúc này, chủ tịch doanh nghiệp khai thác mỏ Deawoo cùng những người khác vồi vàng tới.
Thủ tướng ngắm nhìn dãy núi này, hai khu khai thác mỏ vừa hay đồng thời khởi công bên đông bên tây dọc theo dãy núi, phương pháp áp dụng đều là hình thức khai thác ngầm. Khu khai thác là một cảnh bụi đất mù mịt , xe cộ qua qua lại lại vô cùng náo nhiệt.
Thủ tướng đi dọc theo dãy núi, về tổng thể đều rất hài lòng với phương thức khai thác của hai khu khai thác mỏ lớn, hơn nữa ông cũng nhận ra rằng, đây không phải đang miễn cưỡng bản thân, mà là tác phong nhất quán của bọn họ.
Có vài thứ , không che giấu được, nếu bản thân chỉ ngồi trong văn phòng gọi điện hoặc nghe bọn họ báo cáo, bọn họ sẽ nhất định báo cáo giả, nhưng hôm nay đích thân đến khu mỏ, chắc chắn không làm được cái giả này.
Thủ tướng ngắm nhìn mọi thứ, hài lòng gật đầu. Ông dặn dò Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long “các anh phải duy trì tác phong nghiêm túc này, phải quán triệt chỉ thị của Trung Ương, quán triệt tôn chỉ của Đảng. Chỉ cần làm cho khu khai thác đi lên, sự trù phú của Vĩnh Lâm ở trong tầm tay.”
Khi xuống núi, thủ tướng thấy sắc mặt của Lý Hồng đi bên cạnh không được tốt lắm, ông liền nói : “Lớp thanh niên các anh ít rèn luyện, Lý Hồng đặc biệt là cô, yếu ớt quá!”
Mặt Lý Hồng đỏ lên, không dám đáp lời
Thủ tướng chỉ thị Lý Thiên Trụ “Hai khu khai thác mỏ Vĩnh Lâm này, anh là chủ tịch tỉnh , phải nghiêm túc thực hiện.”
Lý Thiện Trụ liên tục đáp “vâng ạ , vâng ạ”
Tiếp theo, thủ tướng lại khảo sát công nhân đang làm việc trong khu mỏ, hỏi thăm đời sống sức khỏe và đãi ngộ trong khu mỏ của họ. Ông còn nói chuyện thân mật và chụp ảnh chung với các công nhân.
Tiếp sau đó, ông lại đên thăm doanh nghiệp khai thác mỏ Daewoo.
Khang Đại Vũ ---không giỏi tiếng phổ thông lắm, nhanh miệng ứng đáp với thủ tướng “dạ , dạ----thủ tướng cứ yên tâm ạ…..”
Lời Khang Đại Vũ thường khiến người ta không nhịn nổi
Chuyến thăm một mạch đến năm giờ ba mươi chiều, nhiều người mệt đến nỗi chân tay rã rời, nhưng nhìn thấy thủ tướng vẫn đi như bay, họ lại phải lấy lại dũng khí , tiếp tục đến cùng.
Về đến huyện Lam Sơn, đã gần bảy giờ.
Mọi người mới thở phào nhẹ nhõm
Trương Nhất Phàm bỗng phát hiện , không thấy Lý Hồng đâu cả.
Hắn liền bấm số của Lý Hồng, Lý Hồng dịu dàng nói :
- Tôi đang ở trong phòng, hơi khó chịu có lẽ bị cảm nắng rồi.
Ánh nắng bên ngoài giống như một góa phụ tuyệt vọng, dùng sự cô đơn nhiều năm của mình để chất vẫn những người đàn ông độc thân đó. Đã có kinh nghiệm gì chưa?
Một làn gió ấm thổi đến, đưa sự nồng nhiệt của mọi người lên đến đỉnh cao.
Nhưng mọi người nhìn thấy tinh thần hăng hái , sự nồng nhiệt đó của thủ tướng, thì không kìm nén nổi sự hân hoan vui mừng. Trong mắt Trương Nhất Phàm, dường như lại được trở về cái lần đầu đến thị trần Liễu Thủy kia của mình, thời khắc mở ra một bước nhảy vọt lớn.
Lúc đó, cũng là ánh nắng này, kiểu thời tiết khắc nghiệt này, hắn dẫn đầu nhân dân thị trấn Liễu Thủy hoàn thành sửa chữa con kênh Liễu Thông.
Trương Nhất Phàm có một dạo chuyển sang công trường, chính hoàn cảnh này đã đưa đến cái đích giữa hắn và Thẩm Uyển vân.
Hôm nay, thủ tướng muốn đưa mọi người đi thị sát công trình vĩ đại nhất trong lịch sử Vĩnh Lâm___ hai khu vực khai thác mỏ lớn của Vĩnh Lâm.
Thủ tướng đã hơn bảy mươi tuổi, vẫn giữ nguyên ánh mắt đầy nồng nhiệt rạng ngời có thần, đọng trên khuôn mặt của mỗi người, trong đó có nhiều thiếu nữ, đó là phóng viên của đài truyền hình và tòa báo.
Trên mặt những cô gái này có chút ửng hồng, mang lại nét nữ tính nhu mì, rất đáng yêu.
Thủ tướng nói:
- Chúng ta xuất phát thôi, các bạn có lòngtin không?
“Có____”đoàn người đáp lời vang dội.
Thủ tướng mỉm cười khua tay,
- những người không chịu nổi thì không nên đi.
- Chúng tôi chịu được!
Một cậu thanh niên trẻ tuồi đáp lớn. Thủ tướng cười tươi
- Nhân dân Vĩnh Lâm rất chất phác! Bộ máy lãnh đạo này của các bạn, nhất định sẽ là giá đỡ, nắm bắt được công việc, đưa nền kình tế đi lên.
Mấy câu nói của thủ tướng, càng khiến sục sôi nhiệt huyết, tình cảm mãnh liệt của mọi người.
Đã xuất phát, vẫn là đội ngũ đó, nhưng có thêm vài nhân vật quan trọng trong bộ máy huyện Lam Sơn.
Không đến ba giờ ba mươi phút, đoàn xe đã dừng ở khu khai thác mỏ, doanh nghiệp nghênh đón đoàn kiểm tra đầu tiên là doanh nghiệp khai thác mỏ của Hồ Lôi.
Cánh cổng lớn của khu khai thác với bốn chữ lớn “Khí Thế Vô Biên”. Hồ Lôi đã phải chi một khoản tiền lớn mời một thợ thủ công nổi tiếng về thư pháp viết.
Sau khi vào khu mỏ, nơi đây cây cao bóng cả, đoàn xe chạy trên đường núi một hồi, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống. Sau khi vào khu mỏ, nhân viên công tác do Hồ Lôi tổ chức lập tức tiếp đón mọi người.
Thương nhân Hồng Kông do Hồ Lôi mời đến với thân phận là đại diện pháp nhân đã tham gia chuyến công tác thị sát lần này.
Việc khiến Trương Nhất Phàm không ngờ tới , ông Kim cũng ở đây. Hắn liền chủ động giới thiệu thân phận ông Kim. Nghe nói đại diện tại Đại Lục của tập đoàn Lý thị Hồng Kông cũng trong nghành khai thác mỏ Vĩnh Lâm, thủ tướng đã rất bất ngờ.
Ông Kim nói: chúng tôi rất quan tâm đến ngành khai thác mỏ Vĩnh Lâm, đầu tư khai thác mỏ cũng là một trong những ngành kinh doanh của chúng tôi.
Thủ tướng rất vui mừng. Tập đoàn Lý Thị Hồng Kông cũng đã ghi danh trên thị trường chứng khoán, đây là việc tốt đáng được tuyên truyền.
Khai thác mỏ Vĩnh Lâm là nghành khai thác lớn nhất của thành phố Vĩnh Lâm. Nghe cái tên này , giống như doanh nghiệp nhà nước của chính phủ. Khi đó Hồ Lôi có ý như vậy, muốn cho người ta thoạt nhìn , là hình thức doanh nghiệp nhà nước.
Thực tế, y đã làm được.
Vùng khai thác mỏ phân chia thành khu làm việc, khu ký túc, còn có khu khai thác quặng
Điều thủ tướng quan tâm là quy trình và phương thức tác nghiệp của công ty cùng với lợi ích mang lại cho địa phương. Nếu một doanh nghiệp không thể tạo phúc cho dân chúng địa phương , doanh nghiệp đó sẽ không có tính bền vững.
Một vấn đề nữa mà thủ tướng quan tâm là phương pháp khai thác, liệu có tàn phá nặng nề môi trường sinh thái không. Thủ tướng nói, tài nguyên quặng Man-gan là một nguồn tài nguyên chiến lược quan trọng của quốc gia, chúng ta phải khai thác một cách hợp lý trên cơ sở bảo vệ môi trường sinh thái, không cho phép làm ẩu, làm liều, làm linh tinh không có khoa học .
Bất luận làm kinh doanh hay làm cán bộ nhà nước, lúc này cũng phải đặt lợi ích của quần chúng nhân dân lên hàng đầu. Lời của thủ tướng nói rất nghiêm túc, vô hình chung cũng gây áp lực cho mọi người.
Hai khu mỏ lớn của huyện Lam Sơn, phần lớn các cán bộ đều áp dụng phương pháp khai thác ngầm. Thủ tướng đã tiến hành thảo luận nghiên cứu tính năng an toàn của phương pháp này.
Ông chỉ ra rằng, bất luận dưới hình thức nào, an toàn là số một.
Sau đó, ông đã kiểm tra bảng kế hoạch khai thác mỏ, và bảng báo cáo quý khu vực khai thác mỏ, rồi lại đến khu ký túc hỏi thăm tình hình sinh hoạt của thợ mỏ. Những vấn đề nhỏ nhặt này, Trương Nhất Phàm đều không mấy lo lắng, thiết nghĩ Hồ Lôi đã thu xếp ổn thỏa.
Tuy nhiên Trương Nhất Phàm không tán thành việc làm giả, nhưng một số mục kiểm tra thì ứng phó vẫn cần đến như một cách quan trọng. Hắn không hy vọng thủ tướng nhìn thấy những nhân tố không hài hòa đó ở đây.
Thủ tướng chỉ ở trong văn phòng nửa tiếng, cũng chỉ ở khu ký túc hai mươi mấy phút, điểm quan trọng ông cần thị sát nằm là ở khu vực khai thác quặng . Chỉ có ở đó mới có thể thấy được mặt trân thực nhất của khu khu khai thác quặng
Thế là mọi người đi bộ bỏ xe ở lại đi bộ cùng ông, vận động lên núi.
Những nơi thủ tướng đến, đều có cảnh sát vũ trang mở đường, vệ sĩ bảo vệ, đi theo sau là các phóng viên, ghi chép lại thời khắc hùng tráng này.
Mặt trời vẫn như thiêu như đốt, mãnh liệt vô bờ tản ra sức sống của bản thân
Trương Nhất Phàm nhìn bầu trời, lẩm bẩm một câu, ánh nắng chết tiệt, mày cút đi !
Lý Hồng đi đến, - anh lẩm bẩm cái gì vậy?
Trương Nhất Phàm nói: không thể nói. Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục đi lên..
Lý Hồng tuy đã che ô, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn nhìn thấy mồ hôi dưới cằm cô ấy, chảy như mưa vậy. Cô lại còn mặc chiếc áo sơmi màu đen, làm sao chịu được thời tiết thế này ?
Nhân lúc không có người, Trương Nhất Phàm hỏi –
- cô không nóng sao?
Lý Hồng không nói gì lắc đầu, tỏ vẻ không chịu nổi nữa.
Nhưng nhìn thấy thủ tướng hơn bảy mươi tuổi đi như bay vậy, bọn họ hổ thẹn trong lòng, người già còn như thế. Thanh niên các anh bõ gì?
Lý Hồng lại có điều khó nói, Trương Nhất Phàm không hiểu nhìn cô. Lý Hồng nói đi thôi!
Vừa hay, một cô phóng viên đội mũ che nắng , mặc áo sơmi trắng đi tới, mồ hồi ướt lộ cả lưng cô ấy. Có chút vấn đề ở đây, mặc sau lớp áo trắng là một chiếc áo ngực màu đỏ sẫm
Kết quả, mồ hôi thấm ra lộ lớp nội y vô cùng bắt mắt.
Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đều thấy cảnh đó, trong chớp mắt hắn đã hiểu, là lạ nhìn Lý Hồng rồi cười lên.
Lý Hồng cũng không để ý đến hắn, bước nhanh về phía trước.
Trương Nhất Phàm nhìn bóng dáng Lý Hồng bất ngờ tăng nhanh bước chân đi.
Đứng trên đỉnh núi, gió nóng buổi chiều tà đang thổi. Thủ tướng hướng tầm mắt ra xa, dưới chân là hai khu khai thác mỏ lớn.
Lúc này, chủ tịch doanh nghiệp khai thác mỏ Deawoo cùng những người khác vồi vàng tới.
Thủ tướng ngắm nhìn dãy núi này, hai khu khai thác mỏ vừa hay đồng thời khởi công bên đông bên tây dọc theo dãy núi, phương pháp áp dụng đều là hình thức khai thác ngầm. Khu khai thác là một cảnh bụi đất mù mịt , xe cộ qua qua lại lại vô cùng náo nhiệt.
Thủ tướng đi dọc theo dãy núi, về tổng thể đều rất hài lòng với phương thức khai thác của hai khu khai thác mỏ lớn, hơn nữa ông cũng nhận ra rằng, đây không phải đang miễn cưỡng bản thân, mà là tác phong nhất quán của bọn họ.
Có vài thứ , không che giấu được, nếu bản thân chỉ ngồi trong văn phòng gọi điện hoặc nghe bọn họ báo cáo, bọn họ sẽ nhất định báo cáo giả, nhưng hôm nay đích thân đến khu mỏ, chắc chắn không làm được cái giả này.
Thủ tướng ngắm nhìn mọi thứ, hài lòng gật đầu. Ông dặn dò Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long “các anh phải duy trì tác phong nghiêm túc này, phải quán triệt chỉ thị của Trung Ương, quán triệt tôn chỉ của Đảng. Chỉ cần làm cho khu khai thác đi lên, sự trù phú của Vĩnh Lâm ở trong tầm tay.”
Khi xuống núi, thủ tướng thấy sắc mặt của Lý Hồng đi bên cạnh không được tốt lắm, ông liền nói : “Lớp thanh niên các anh ít rèn luyện, Lý Hồng đặc biệt là cô, yếu ớt quá!”
Mặt Lý Hồng đỏ lên, không dám đáp lời
Thủ tướng chỉ thị Lý Thiên Trụ “Hai khu khai thác mỏ Vĩnh Lâm này, anh là chủ tịch tỉnh , phải nghiêm túc thực hiện.”
Lý Thiện Trụ liên tục đáp “vâng ạ , vâng ạ”
Tiếp theo, thủ tướng lại khảo sát công nhân đang làm việc trong khu mỏ, hỏi thăm đời sống sức khỏe và đãi ngộ trong khu mỏ của họ. Ông còn nói chuyện thân mật và chụp ảnh chung với các công nhân.
Tiếp sau đó, ông lại đên thăm doanh nghiệp khai thác mỏ Daewoo.
Khang Đại Vũ ---không giỏi tiếng phổ thông lắm, nhanh miệng ứng đáp với thủ tướng “dạ , dạ----thủ tướng cứ yên tâm ạ…..”
Lời Khang Đại Vũ thường khiến người ta không nhịn nổi
Chuyến thăm một mạch đến năm giờ ba mươi chiều, nhiều người mệt đến nỗi chân tay rã rời, nhưng nhìn thấy thủ tướng vẫn đi như bay, họ lại phải lấy lại dũng khí , tiếp tục đến cùng.
Về đến huyện Lam Sơn, đã gần bảy giờ.
Mọi người mới thở phào nhẹ nhõm
Trương Nhất Phàm bỗng phát hiện , không thấy Lý Hồng đâu cả.
Hắn liền bấm số của Lý Hồng, Lý Hồng dịu dàng nói :
- Tôi đang ở trong phòng, hơi khó chịu có lẽ bị cảm nắng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.