Chương 912: Cực kỳ khốn nạn
Tây Lâu Nguyệt
14/07/2015
Nhiều người trước khi bị hạ bệ hoặc điều đi thường muốn điều động người của mình đến những vị trí có lợi.
Bí thư Phạm cũng như vậy, lòng tin của ông ta càng được củng cố sau cuộc thỏa thuận với đám người Tào Lương Kỳ. Ngày hôm sau, ông ta bước vào phòng họp với trạng thái tinh thần vô cùng tốt.
Mọi người đều phát hiện ra rằng, tinh thần Bí thư Phạm hôm nay rất tốt, mái tóc được chải gọn gàng về phía sau, hai tay chắp sau lưng bước vào phòng họp, thậm chí có thể trông thấy nụ cười hài lòng thoáng hiện ra trên khuôn mặt ông ta.
Trong một số vấn đề nêu ra trong cuộc họp ngày hôm nay, ngoại trừ mấy việc bổ nhiệm nhân sự, thì còn đề cập đến cả vấn đề ổn định viện phí. Mức viện phí ở thành phố Đông Lâm vẫn luôn là điển hình cho cả tỉnh. Tuy nhiên gần đây lại xảy ra nhiều bất cập, có nhiều trường hợp bác sĩ chèn ép, “ăn” tiền của bệnh nhân.
Bởi vậy, hôm nay, Cục trưởng cục Y tế cũng đến tham dự cuộc họp.
Trước đây, lúc Trương Nhất Phàm đặt ra mức viện phí, tôn chỉ đưa ra chính là dốc lòng phục vụ nhân dân, nhưng giờ đây lũ khốn khiếp ấy lại sửa tôn chỉ ấy thành dốc lòng phục vụ nhân dân tệ.
Bí thư Phạm nghe được tin này, dĩ nhiên rất sợ sự việc truyền đến tai tỉnh ủy. Vì vậy ông ta liền phá bỏ chiêu bài ổn định mức viện phí. Cho nên trong cuộc họp, việc đầu tiên chính là thảo luận vấn đề này. Bí thư Phạm nghiêm tuc phê bình Cục trưởng cục Y tế, ông ta yêu cầu người này trong thời gian ngắn nhất phải phổ biến chính sách này xuống.
Vụ việc sau đây mới chính là nội dung trọng điểm của cuộc họp này.
Với mấy vấn đề bổ nhiệm nhân sự, Bí thư Phạm có lòng tin tuyệt đối, bởi đêm qua vừa mới thỏa thuận xong. Vì thế, ông ta tỏ ra vô cùng tự tin. Sự tự tin của một Bí thư Thành ủy khiến ông ta gần đây trở nên vô cùng hăng hái.
Kỳ thực, từ sau khi Trương Nhất Phàm được điều đến, ông ta trở thành nhân vật lãnh đạo Thành ủy. Nhờ có Trương Nhất Phàm thay ông ta “xông pha anh dũng” ở phía trước, kinh tế Đông Lâm mới đạt được nhiều thành tựu đáng kể, tiếng nói của ông ta ở trên tỉnh cũng ngày càng có trọng lượng. Thậm chí có người còn nghe nói, Bí thư Phạm có thể sẽ được làm Phó Chủ tịch tỉnh, nhưng kể từ khi Phương Cảnh Văn lên nắm quyền, thay đổi vị trí của một nhóm người, khiến tin đồn Bí thư Phạm được làm Phó Chủ tịch tỉnh cũng biến mất theo. Sau khi Trương Nhất Phàm rời đi, Lý Hoành Huy đứng ra chịu trách nhiệm lĩnh vực kinh tế, song rõ ràng gã không thể so được với người tiền nhiệm. Trong hai năm trở lại đây, thành phố này không những không tiến được bước nào, ngược lại còn bị thụt lùi.
Mà Bí thư Phạm cũng không còn là người nắm kinh tế chủ chốt, hơn nữa còn chuyển từ công sang thủ, chuyển sang nắm chính trị. Ông ta muốn nắm trong tay quyền hành lớn nhất ở Đông Lâm. Trưởng ban Điền đã nhận ra ý đồ này của ông ta, nhưng vì lợi ích toàn cục mà tạm thời bỏ qua, không vạch trần sự thật.
Nháy mắt đã qua thêm một thời gian, nhiệm kỳ của Bí thư Phạm đã kết thúc, ông ta biết cơ hội làm Phó Chủ tịch tỉnh của mình đã gần như thành con số không, ông ta cũng chỉ tính xem phải làm sao để củng cố thế lực của bản thân, dù sao sau khi lên tỉnh làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, ông ta vẫn có thể ngồi trên cao trông cậy vào đám người này. Vẫn còn vài năm nữa cần qua lại và giám sát bọn họ.
Sau khi đề xuất những ứng cử viên vào từng vị trí, Bí thư Phạm liền thản nhiên ngồi nhấm nháp tách trà. Có cảm giác ông ta như một lão nông dày dạn kinh nghiệm, đang chờ đợi một vụ mùa bội thu.
Uông Viễn Dương tay cầm quyển sổ ghi chép, dường như đang suy nghĩ điều gì mông lung lắm.
Đúng lúc ấy đã diễn ra một cảnh tượng khiến người ta không ngờ tới, Bí thư Tào Lương Kỳ, người luôn ủng hộ Bí thư Thành ủy đột nhiên đưa ra ý kiến phản đối, và rồi, từ túi tài liệu đặt trước mặt, gã rút ra một xấp thư tố cáo.
Xấp thư tố cáo đó dùng để phản đối ý kiến của Bí thư Thành ủy Trần Quang Tiêu. Suy nghĩ của Trần Quang Tiêu dĩ nhiên là suy nghĩ của Bí thư Phạm, hơn nữa, với những sự việc trọng đại thế này, gã không thể đưa ra ý kiến của bản thân.
Bí thư Phạm chỉ muốn dùng danh nghĩa của gã để truyền đạt ý kiến của mình tới mọi người. Nếu mọi người nhất trí tán thành thì tất cả đều vui vẻ. Nếu có người phản đối, hơn nữa số lượng người phản đối chiếm đa số, thì người mất mặt cũng là Trần Quang Tiêu, Bí thư Phạm chẳng chịu thiệt gì. Bí thư Phạm chỉ cần chốt một câu, nếu mọi người đều không đồng ý thì việc này tạm dừng ở đây, lần sau bàn tiếp.
Đây chính là nghệ thuật lãnh đạo, bị mất mặt mãi là kẻ khác, còn lợi ích thì mãi thuộc về bản thân mình.
Câu nói của Tào Lương Kỳ gây ra một cơn sóng gió lớn, khiến nhiều người đều nhìn gã với vẻ khó hiểu, ngay cả Uông Viễn Dương cũng không hiểu gì, sao đến lúc này Tào Lương Kỳ lại phản bội. Bởi hôm qua Uông Viễn Dương đã nhận được tin, Bí thư Phạm hẹn Tào Lương Kỳ, Lý Hoành Huy và Trưởng ban Điền ra ngoài chơi mạt chược. Bọn họ đánh đến mười một giờ, sau đó còn đi mát xa rồi mới về mà.
Phải nói là, bọn họ đã thỏa thuận xong xuôi rồi, vì sao đến thời điểm mấu chốt lại trở mặt? Nhiều người đều không giải thích nổi.
Lý Hoành Huy cũng sửng sốt, tuy nhiên, Uông Viễn Dương nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân khiến Tào Lương Kỳ phản bội. Chính là vì ban nãy Trần Quang Tiêu giơ tay tán thành ý kiến đề bạt của Tào Lương Kỳ.
Hóa ra hai kẻ này lại ngầm thỏa thuận với nhau, phủ quyết ý kiến của Bí thư Phạm. Bọn họ xảy ra mâu thuẫn nội bộ ư?
Sắc mặt Bí thư Phạm trở nên rất khó coi, xảy ra chuyện như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ khó coi. Uông Viễn Dương có thể cảm nhận được sự tức giận của ông ta.
Đồ tiểu nhân, trong mắt Bí thư Phạm lúc này, gã đúng là một kẻ tiểu nhân.
Rõ ràng đã nhận được thư tố cáo ứng cử viên, tại sao đến lúc này mới lấy ra? Sao không bàn bạc trước với mình? Gã muốn gì chứ? Muốn làm phản sao?
Khốn nạn!
Cực kỳ khốn nạn!
Nếu có thể giết người, Bí thư Phạm nhất định sẽ giết chết gã.
Mọi người đều nhận ra người trước giờ vẫn luôn tỏ ra ôn hòa, điềm đạm như Bí thư Phạm giờ phút này cũng tức giận rồi. Chỉ thấy bàn tay ông ta châm thuốc hơi run run, đó chính là vì giận Tào Lương Kỳ. Bởi, một ứng cử viên trong thời điểm mấu chốt mà bị tố cáo, bất luận anh ta thế nào thì cũng là có vấn đề.
Người có vấn đề anh còn đi dùng sao? Có vấn đề cần điều tra rõ, trước khi điều tra rõ ràng, ý kiến đề bạt này chỉ có thể để lại.
Nhưng đúng lúc ấy Lý Hoành Huy lại đưa ra một quyết định, đó là ủng hộ ý kiến đề bạt của Tào Lương Kỳ, điều này càng khiến cho Bí thư Phạm bực mình hơn nữa.
Sau khi Lý Hoành Huy bày tỏ thái độ liền nâng tách trà nhìn Tào Lương Kỳ. Tào Lương Kỳ đang hút thuốc, gương mặt không có chút gì đắc ý, cũng chẳng tỏ ra chán nản, mà mang một vẻ bất đắc dĩ rất thản nhiên. Gã biết Bí thư Phạm sẽ mắng mình thất tín, cũng biết người khác sẽ nói gã là kẻ đê tiện vô liêm sỉ.
Nhưng đối mặt với lợi ích, đê tiện là chuyện thường, gã cũng đang thầm nghĩ, Bí thư Phạm, lẽ nào ông thì không đê tiện sao? Nếu không đê tiện sẽ khong bảo tôi đi thăm dò Đường Vũ.
Tiếp sau đó, lại một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, Trưởng ban Điền bỏ phiếu trống, Trưởng ban chỉ huy quân sự Dương Vệ Thành cũng bỏ phiếu trống, vậy Uông Viễn Dương thì sao? Gã cũng bỏ phiếu trống. Cuối cùng, chỉ còn ba phiếu ủng hộ ý kiến đề bạt của Tào Lương Kỳ.
Đến lúc này tâm trạng Bí thư Phạm mới tốt hơn một chút, dù sao cũng không đến một nửa, không được một nửa số phiếu bầu, gã chắc chắn sẽ bị phủ quyết. Ừm!? Ông ta hậm hực ném mẩu thuốc lá đi.
- Một khi đã như vậy, tất cả mọi người đều không tán thành, việc này tạm thời để lại đó, lần sau sẽ thảo luận tiếp.
Bí thư Phạm nổi giận đùng đùng rời khỏi đó, ông ta đã không còn giữ được sự bình tĩnh, nghiêm túc như mọi khi.
Uông Viễn Dương có chút bất ngờ, bản thân gã còn chưa lên tiếng, chưa thực hiện kế hoạch phản đối, bọn họ đã đấu đá nội bộ rồi sao? Có vẻ thú vị rồi đây.
Bí thư Phạm về phòng làm việc, tự nhốt mình trong phòng, thật không hiểu nổi. Hôm nay là ngày ông ta cảm thấy mất mặt nhất từ trước đến giờ, trước đây lúc Trương Nhất Phàm còn ở Đông Lâm, Trương Nhất Phàm còn có chút lễ nghĩa, nhường ông ta ba phần, có vấn đề gì chỉ cần hai người thương lượng trước một chút, thì trong cuộc họp thường vụ chắc chắn sẽ đầu xuôi đuôi lọt.
Chính việc mất kiểm soát khiến ông ta cảm thấy khó chịu nhất, tối hôm qua bốn người đã nói rõ rồi mà, sao ngày hôm nay gã lại phản bội? Ông ta thậm chí còn hoài nghi Tào Lương Kỳ có ác ý, hơn nữa còn cấu kết với Lý Hoành Huy chống lại mình.
Điều này là việc khiến Bí thư Phạm lo lắng nhất, bởi vì chỉ cần hai người bọn họ bắt tay nhau, thì chỉ cần ông ta xuống khỏi chức Bí thư này, đám người phía dưới sẽ bị chém giết tả tơi, sát phạt sạch sẽ.
Bí Phạm chợt cảm thấy rất mệt mỏi, rất nản lòng!
Ông ta bảo thư ký gọi điện thoại tìm nữ nhân viên mát xa hôm trước đến, ô
Bí thư Phạm cũng như vậy, lòng tin của ông ta càng được củng cố sau cuộc thỏa thuận với đám người Tào Lương Kỳ. Ngày hôm sau, ông ta bước vào phòng họp với trạng thái tinh thần vô cùng tốt.
Mọi người đều phát hiện ra rằng, tinh thần Bí thư Phạm hôm nay rất tốt, mái tóc được chải gọn gàng về phía sau, hai tay chắp sau lưng bước vào phòng họp, thậm chí có thể trông thấy nụ cười hài lòng thoáng hiện ra trên khuôn mặt ông ta.
Trong một số vấn đề nêu ra trong cuộc họp ngày hôm nay, ngoại trừ mấy việc bổ nhiệm nhân sự, thì còn đề cập đến cả vấn đề ổn định viện phí. Mức viện phí ở thành phố Đông Lâm vẫn luôn là điển hình cho cả tỉnh. Tuy nhiên gần đây lại xảy ra nhiều bất cập, có nhiều trường hợp bác sĩ chèn ép, “ăn” tiền của bệnh nhân.
Bởi vậy, hôm nay, Cục trưởng cục Y tế cũng đến tham dự cuộc họp.
Trước đây, lúc Trương Nhất Phàm đặt ra mức viện phí, tôn chỉ đưa ra chính là dốc lòng phục vụ nhân dân, nhưng giờ đây lũ khốn khiếp ấy lại sửa tôn chỉ ấy thành dốc lòng phục vụ nhân dân tệ.
Bí thư Phạm nghe được tin này, dĩ nhiên rất sợ sự việc truyền đến tai tỉnh ủy. Vì vậy ông ta liền phá bỏ chiêu bài ổn định mức viện phí. Cho nên trong cuộc họp, việc đầu tiên chính là thảo luận vấn đề này. Bí thư Phạm nghiêm tuc phê bình Cục trưởng cục Y tế, ông ta yêu cầu người này trong thời gian ngắn nhất phải phổ biến chính sách này xuống.
Vụ việc sau đây mới chính là nội dung trọng điểm của cuộc họp này.
Với mấy vấn đề bổ nhiệm nhân sự, Bí thư Phạm có lòng tin tuyệt đối, bởi đêm qua vừa mới thỏa thuận xong. Vì thế, ông ta tỏ ra vô cùng tự tin. Sự tự tin của một Bí thư Thành ủy khiến ông ta gần đây trở nên vô cùng hăng hái.
Kỳ thực, từ sau khi Trương Nhất Phàm được điều đến, ông ta trở thành nhân vật lãnh đạo Thành ủy. Nhờ có Trương Nhất Phàm thay ông ta “xông pha anh dũng” ở phía trước, kinh tế Đông Lâm mới đạt được nhiều thành tựu đáng kể, tiếng nói của ông ta ở trên tỉnh cũng ngày càng có trọng lượng. Thậm chí có người còn nghe nói, Bí thư Phạm có thể sẽ được làm Phó Chủ tịch tỉnh, nhưng kể từ khi Phương Cảnh Văn lên nắm quyền, thay đổi vị trí của một nhóm người, khiến tin đồn Bí thư Phạm được làm Phó Chủ tịch tỉnh cũng biến mất theo. Sau khi Trương Nhất Phàm rời đi, Lý Hoành Huy đứng ra chịu trách nhiệm lĩnh vực kinh tế, song rõ ràng gã không thể so được với người tiền nhiệm. Trong hai năm trở lại đây, thành phố này không những không tiến được bước nào, ngược lại còn bị thụt lùi.
Mà Bí thư Phạm cũng không còn là người nắm kinh tế chủ chốt, hơn nữa còn chuyển từ công sang thủ, chuyển sang nắm chính trị. Ông ta muốn nắm trong tay quyền hành lớn nhất ở Đông Lâm. Trưởng ban Điền đã nhận ra ý đồ này của ông ta, nhưng vì lợi ích toàn cục mà tạm thời bỏ qua, không vạch trần sự thật.
Nháy mắt đã qua thêm một thời gian, nhiệm kỳ của Bí thư Phạm đã kết thúc, ông ta biết cơ hội làm Phó Chủ tịch tỉnh của mình đã gần như thành con số không, ông ta cũng chỉ tính xem phải làm sao để củng cố thế lực của bản thân, dù sao sau khi lên tỉnh làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, ông ta vẫn có thể ngồi trên cao trông cậy vào đám người này. Vẫn còn vài năm nữa cần qua lại và giám sát bọn họ.
Sau khi đề xuất những ứng cử viên vào từng vị trí, Bí thư Phạm liền thản nhiên ngồi nhấm nháp tách trà. Có cảm giác ông ta như một lão nông dày dạn kinh nghiệm, đang chờ đợi một vụ mùa bội thu.
Uông Viễn Dương tay cầm quyển sổ ghi chép, dường như đang suy nghĩ điều gì mông lung lắm.
Đúng lúc ấy đã diễn ra một cảnh tượng khiến người ta không ngờ tới, Bí thư Tào Lương Kỳ, người luôn ủng hộ Bí thư Thành ủy đột nhiên đưa ra ý kiến phản đối, và rồi, từ túi tài liệu đặt trước mặt, gã rút ra một xấp thư tố cáo.
Xấp thư tố cáo đó dùng để phản đối ý kiến của Bí thư Thành ủy Trần Quang Tiêu. Suy nghĩ của Trần Quang Tiêu dĩ nhiên là suy nghĩ của Bí thư Phạm, hơn nữa, với những sự việc trọng đại thế này, gã không thể đưa ra ý kiến của bản thân.
Bí thư Phạm chỉ muốn dùng danh nghĩa của gã để truyền đạt ý kiến của mình tới mọi người. Nếu mọi người nhất trí tán thành thì tất cả đều vui vẻ. Nếu có người phản đối, hơn nữa số lượng người phản đối chiếm đa số, thì người mất mặt cũng là Trần Quang Tiêu, Bí thư Phạm chẳng chịu thiệt gì. Bí thư Phạm chỉ cần chốt một câu, nếu mọi người đều không đồng ý thì việc này tạm dừng ở đây, lần sau bàn tiếp.
Đây chính là nghệ thuật lãnh đạo, bị mất mặt mãi là kẻ khác, còn lợi ích thì mãi thuộc về bản thân mình.
Câu nói của Tào Lương Kỳ gây ra một cơn sóng gió lớn, khiến nhiều người đều nhìn gã với vẻ khó hiểu, ngay cả Uông Viễn Dương cũng không hiểu gì, sao đến lúc này Tào Lương Kỳ lại phản bội. Bởi hôm qua Uông Viễn Dương đã nhận được tin, Bí thư Phạm hẹn Tào Lương Kỳ, Lý Hoành Huy và Trưởng ban Điền ra ngoài chơi mạt chược. Bọn họ đánh đến mười một giờ, sau đó còn đi mát xa rồi mới về mà.
Phải nói là, bọn họ đã thỏa thuận xong xuôi rồi, vì sao đến thời điểm mấu chốt lại trở mặt? Nhiều người đều không giải thích nổi.
Lý Hoành Huy cũng sửng sốt, tuy nhiên, Uông Viễn Dương nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân khiến Tào Lương Kỳ phản bội. Chính là vì ban nãy Trần Quang Tiêu giơ tay tán thành ý kiến đề bạt của Tào Lương Kỳ.
Hóa ra hai kẻ này lại ngầm thỏa thuận với nhau, phủ quyết ý kiến của Bí thư Phạm. Bọn họ xảy ra mâu thuẫn nội bộ ư?
Sắc mặt Bí thư Phạm trở nên rất khó coi, xảy ra chuyện như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ khó coi. Uông Viễn Dương có thể cảm nhận được sự tức giận của ông ta.
Đồ tiểu nhân, trong mắt Bí thư Phạm lúc này, gã đúng là một kẻ tiểu nhân.
Rõ ràng đã nhận được thư tố cáo ứng cử viên, tại sao đến lúc này mới lấy ra? Sao không bàn bạc trước với mình? Gã muốn gì chứ? Muốn làm phản sao?
Khốn nạn!
Cực kỳ khốn nạn!
Nếu có thể giết người, Bí thư Phạm nhất định sẽ giết chết gã.
Mọi người đều nhận ra người trước giờ vẫn luôn tỏ ra ôn hòa, điềm đạm như Bí thư Phạm giờ phút này cũng tức giận rồi. Chỉ thấy bàn tay ông ta châm thuốc hơi run run, đó chính là vì giận Tào Lương Kỳ. Bởi, một ứng cử viên trong thời điểm mấu chốt mà bị tố cáo, bất luận anh ta thế nào thì cũng là có vấn đề.
Người có vấn đề anh còn đi dùng sao? Có vấn đề cần điều tra rõ, trước khi điều tra rõ ràng, ý kiến đề bạt này chỉ có thể để lại.
Nhưng đúng lúc ấy Lý Hoành Huy lại đưa ra một quyết định, đó là ủng hộ ý kiến đề bạt của Tào Lương Kỳ, điều này càng khiến cho Bí thư Phạm bực mình hơn nữa.
Sau khi Lý Hoành Huy bày tỏ thái độ liền nâng tách trà nhìn Tào Lương Kỳ. Tào Lương Kỳ đang hút thuốc, gương mặt không có chút gì đắc ý, cũng chẳng tỏ ra chán nản, mà mang một vẻ bất đắc dĩ rất thản nhiên. Gã biết Bí thư Phạm sẽ mắng mình thất tín, cũng biết người khác sẽ nói gã là kẻ đê tiện vô liêm sỉ.
Nhưng đối mặt với lợi ích, đê tiện là chuyện thường, gã cũng đang thầm nghĩ, Bí thư Phạm, lẽ nào ông thì không đê tiện sao? Nếu không đê tiện sẽ khong bảo tôi đi thăm dò Đường Vũ.
Tiếp sau đó, lại một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, Trưởng ban Điền bỏ phiếu trống, Trưởng ban chỉ huy quân sự Dương Vệ Thành cũng bỏ phiếu trống, vậy Uông Viễn Dương thì sao? Gã cũng bỏ phiếu trống. Cuối cùng, chỉ còn ba phiếu ủng hộ ý kiến đề bạt của Tào Lương Kỳ.
Đến lúc này tâm trạng Bí thư Phạm mới tốt hơn một chút, dù sao cũng không đến một nửa, không được một nửa số phiếu bầu, gã chắc chắn sẽ bị phủ quyết. Ừm!? Ông ta hậm hực ném mẩu thuốc lá đi.
- Một khi đã như vậy, tất cả mọi người đều không tán thành, việc này tạm thời để lại đó, lần sau sẽ thảo luận tiếp.
Bí thư Phạm nổi giận đùng đùng rời khỏi đó, ông ta đã không còn giữ được sự bình tĩnh, nghiêm túc như mọi khi.
Uông Viễn Dương có chút bất ngờ, bản thân gã còn chưa lên tiếng, chưa thực hiện kế hoạch phản đối, bọn họ đã đấu đá nội bộ rồi sao? Có vẻ thú vị rồi đây.
Bí thư Phạm về phòng làm việc, tự nhốt mình trong phòng, thật không hiểu nổi. Hôm nay là ngày ông ta cảm thấy mất mặt nhất từ trước đến giờ, trước đây lúc Trương Nhất Phàm còn ở Đông Lâm, Trương Nhất Phàm còn có chút lễ nghĩa, nhường ông ta ba phần, có vấn đề gì chỉ cần hai người thương lượng trước một chút, thì trong cuộc họp thường vụ chắc chắn sẽ đầu xuôi đuôi lọt.
Chính việc mất kiểm soát khiến ông ta cảm thấy khó chịu nhất, tối hôm qua bốn người đã nói rõ rồi mà, sao ngày hôm nay gã lại phản bội? Ông ta thậm chí còn hoài nghi Tào Lương Kỳ có ác ý, hơn nữa còn cấu kết với Lý Hoành Huy chống lại mình.
Điều này là việc khiến Bí thư Phạm lo lắng nhất, bởi vì chỉ cần hai người bọn họ bắt tay nhau, thì chỉ cần ông ta xuống khỏi chức Bí thư này, đám người phía dưới sẽ bị chém giết tả tơi, sát phạt sạch sẽ.
Bí Phạm chợt cảm thấy rất mệt mỏi, rất nản lòng!
Ông ta bảo thư ký gọi điện thoại tìm nữ nhân viên mát xa hôm trước đến, ô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.