Chương 911: Tôi ủng hộ ý kiến của Bí thư Thành ủy
Tây Lâu Nguyệt
14/07/2015
Ba người đứng đầu Vĩnh Lâm lại tổ chức một cuộc gặp mặt.
Bí thư Phạm cùng Tào Lương Kỳ và Lý Hoành Huy đang bàn bạc xem, phải làm sao để nắm chắc toàn bộ thế cục Vĩnh Lâm. Là Bí thư Thành ủy, kể từ khi Trương Nhất Phàm rời đi, có thể nói, Bí thư Phạm đã nắm toàn bộ cục diện trong tay.
Ngay từ đầu, Chủ tịch thành phố mới nhậm chức, Lý Hoành Huy rất tôn trọng ý kiến của Bí thư Phạm, nên lúc này Bí thư Phạm mới có cơ hội mở rộng quyền lực sang phía còn lại trong chính quyền thành phố.
Ba người bọn họ ngồi uống trà tại nhà Bí thư Phạm, Lý Hoành Huy nói:
- Hay là gọi Trưởng ban Điền đến đi, cùng chơi mấy ván mạt chược luôn thể.
Tào Lương Kỳ đồng ý, gã hỏi Bí thư Phạm muốn đi hay không?
Bí thư Phạm nói, chơi mạt chược hơi mệt.
Lý Hoành Huy nói:
- Mệt thì có cách ngay, tôi gọi người mát xa cho anh là được rồi. Chúng ta vừa chơi mạt chược vừa tìm người đến mát xa một chút.
Bí thư Phạm nhìn đồng hồ.
- Trưởng ban Điền có thời gian không?
Tào Lương Kỳ đáp:
- Tôi gọi cho anh ta rồi, anh ta bảo sẽ tới ngay.
Lúc trưởng ban Điền nhận điện thoại, gã mới từ phòng tắm hơi đi ra, nghe nói Bí thư Phạm hẹn mình ra ngoài chơi mạt chược, gã liền hiểu ông ta nhất định có lời muốn nói đây.
Gần đây, ở Vĩnh Lâm, Trưởng ban Điền tỏ ra khiêm tốn một cách kỳ lạ, hết sức phối hợp với Bí thư Phạm. Bởi vậy, trong nhóm lãnh đạo thành phố, gã dần thoát khỏi tầm chú ý của mọi người.
Sau một thời gian dài án binh, gã nhận thấy đã đến lúc cần lên tiếng rồi.
Vụ Đường Vũ, gã nắm rõ, song vẫn giả vờ câm điếc. Lúc này chuyện không nên nhúng tay vào, gã tuyệt đối không can dự. Bí thư Phạm nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, giờ đây nền tảng vững chắc, ông ta muốn nhân cơ hội này đưa người của mình lên.
Đương nhiên, không chỉ Bí thư Phạm, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ làm như ông ta. Trưởng ban Điền dĩ nhiên sẽ không ngu gì nhảy ra đối đầu vào lúc này. Ở một mức độ nào đó, gã thích hợp tác với Trương Nhất Phàm hơn, bởi gã đã được thấy hậu thuẫn của hắn.
Hôm qua, gã cũng đã hàn huyên đôi chút với Uông Viễn Dương, đương nhiên, chủ đề bọn họ nói tới chỉ đơn giản là muốn thắt chặt quan hệ đôi bên, không hề đề cập đến những vấn đề nhạy cảm.
Nhóm người Bí thư Phạm đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách sạn. Không đến mười phút sau, Trưởng ban Điền đã có mặt. Thư ký của Bí thư Phạm đã ra ngoài nói chuyện với giám đốc khách sạn.
- Mang vào phòng một bộ mạt chược, rồi tìm một nhân viên mát xa chuyên nghiệp cho tôi.
Giám đốc khách sạn hỏi:
- Đàn ông hay phụ nữ ạ?
Thư ký liền trừng mắt nói:
- Cái này anh là người trong nghề lại đi hỏi tôi sao? Bí thư cần người, anh nghĩ xem làm thế nào?
Giám đốc liền gọi một cô gái tay nghề giỏi nhất khách sạn, khoảng ba mươi tuổi, dáng người đẹp, ngực khá lớn. Lúc cô ta bước vào liền hỏi, vị nào cần mát xa.
Thư ký dẫn cô ta lại gần, Bí thư Phạm liếc mắt một cái rồi hỏi:
- Sao lại là phụ nữ?
Thư ký lập tức giải thích:
- Cô ấy là nhân viên có kỹ thuật tốt nhất khách sạn ạ.
Tào Lương Kỳ liền nói:
- Bí thư Phạm, anh cũng thật lạc hậu quá đi? Hiện giờ cô nhân viên này nổi tiếng hơn đám nhân viên nam đấy.
Gã nhìn qua nữ nhân viên mát xa, bất giác nhớ tới gương mặt của Âm tỷ, người đã tạt rượu vào mặt gã lần trước.
Nói thật, cô nhân viên này ngoại trừ bộ ngực khá đồ sộ ra, thì chả có điểm nào so được với Âm tỷ. Người phụ nữ ấy quả không tồi, rất thú vị. Tuy vậy, người ta là nhân viên bán nghệ không bán thân, mặt mũi thì có liên quan gì chứ? Chỉ cần bình thường là ổn rồi.
Bí thư Phạm nghe nói cô ta là nhân viên tốt nhất khách sạn liền gật đầu đồng ý, cô gái bước tới, Bí thư Phạm liền dặn dò:
- Cô chỉ cần giúp tôi xoa bóp phần bả vai là được rồi.
Sau đó, bốn người họ vừa đánh bài, Bí thư Phạm vừa hưởng thụ mát xa.
Cô nhân viên này tay nghề quả thực rất khá, không mạnh không nhẹ, cảm thấy rất thoải mái. Bí thư Phạm nhận thấy, đánh mạt chược kiểu này rất dễ chịu.
Đang đánh, Trưởng ban Điền kêu lên một tiếng nhất vạn, song lúc đánh ra lại do dự, cuối cùng hạ xuống trương cửu đồng. Bí thư Phạm thấy vậy liền nói:
- Trưởng ban Điền, ý chí cậu chẳng kiên định chút nào cả!
Trưởng ban Điền cười cười, cái này gọi là thận trọng! Nghĩ kĩ rồi mới làm.
Tào Lương Kỳ nói:
- Thận trọng với do dự là hai chuyện khác nhau, tôi thấy anh do dự như vậy, cẩn thận không phải đền đấy.
Trưởng ban Điền đáp:
- Chết tôi còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ đền? Sợ chết thì không phải là Đảng viên Đảng cộng sản.
Bọn họ đều bật cười, tuy nhiên trong mắt Bí thư Phạm hiện lên chút không vui.
Có điều, ông ta vẫn cười theo, người hơi ngả về phía sau, đầu liền đụng vào bộ ngực lớn của cô nhân viên mát xa. Cô gái này nhan sắc chỉ tạm được, không thể coi là xuất chúng, nhưng bộ ngực kia thì đủ để bù lại thiếu sót của cô ta về các khoản khác.
Bí thư Phạm vừa dựa vào, liền cảm thấy vô cùng êm ái, dĩ nhiên, ông ta biết mình đang dựa vào cái gì. Mặt cô nhân viên hơi đỏ lên, song vẫn cố gắng xoa bóp bả vai cho ông ta như trước.
Bọn họ tiếp tục đánh, Bí thư Phạm thở dài nói:
- Haiz, muốn có trương nhất đồng lại khó đến thế sao?
Trưởng ban Điền đáp:
- Nếu anh muốn nhất thống thì tôi đánh cho một cây.
Nói xong, gã đánh ra một cây trương nhất bính thật.
Kết quả là Bí thư Phạm đẩy bài ra kêu lên:
- Ù rồi!
- Cái tôi cần chính là nhất thống!
Sau đó ông ta cười ha hả nói:
- Cảm ơn cậu thành toàn, cảm ơn nhé!
Lý Hoành Huy reo lên:
- Tôi cũng ù!
Lời chưa nói hết, Tào Lương Kỳ đã mỉm cười.
- Ai nói không phải đâu? Tôi cũng ù. Bắn một vọng ba! Trưởng ban Điền, anh thành kẻ thù chung rồi!
Trưởng ban Điền lại tỏ ra như không có việc gì, vừa đếm tiền vừa cười nói:
- Mọi người là thế vạc ba chân, chia ba thiên hạ. Tôi bắn cũng giỏi đấy chứ! Nên chi tiền, nên chi tiền mà!
Bí thư Phạm hơi đổi sắc, thế vạc ba chân này là điều ông ta không muốn trông thấy nhất. Ngày trước, khi Trương Nhất Phàm còn ở đây, hai người đã là ngang vai ngang vế, chả lẽ hắn đi rồi, lại trở thành cục diện vạc ba chân.
Ông ta thầm nghĩ, sau này dù sao cũng là thiên hạ của bọn họ, chỉ cần trước khi mình rút về, hoàn thành xong bố cục là được. Bốn người bọn họ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, vừa đùa nhau vừa xoa mạt chược. Chỉ có Bí thư Phạm vẫn đang hưởng thụ bàn tay mát xa của mỹ nữ, trong lòng có thêm cảm giác ưu việt.
Trong bốn người họ, cũng chỉ có ông ta gọi nhân viên mát xa, ba người kia đều không cần. Tay nghề của cô gái này rất khá, xoa bóp rất dễ chịu. Điều này khiến ông ta thực sự muốn đưa cô về làm nhân viên mát xa cho mình.
Tào Lương Kì thì sao, gã nhìn Bí thư Phạm, trong lòng thầm nghĩ, ông ta sớm muộn cũng phải lui về, mình không cần tính toán với ông ta. Đợi cho đến khi ông ta lui về rồi, có muốn nói gì cũng khó.
Gã nghĩ đối thủ thực sự của mình hẳn là Lý Hoành Huy.
Lý Hoành Huy thì lại nghĩ, cho đến lúc này, Trưởng ban Điền này vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng. Hai năm nay, gã ta luôn đứng giữa ba người bọn họ, chẳng đắc tội với ai, cũng chẳng bợ đỡ ai.
Nếu không, sao ban nãy Bí thư Phạm lại nói lập trường của gã ta không kiên định? Tào Lương Kỳ cũng nói gã là công địch của nhân dân. Lúc này, hai người họ đều có suy tính của riêng mình.
Lý Hoành Huy lại nghĩ, nếu mình có thể kéo theo tên Trưởng ban Tổ chức cán bộ này, thì khả năng thắng càng lớn hơn.
Suy nghĩ Trưởng ban Điền lại khác hẳn ba người kia. Gã ta chỉ muốn đứng giữa, không nghiêng về bên nào, mấy người muốn tranh đấu là việc của mấy người, tôi chỉ làm người xem mà thôi. Dù sao thì, Bí thư Phạm nói là tốt, tôi liền nói là tốt, Tào Lương Kỳ nói là tốt, tôi cũng nói là tốt, Lý Hoành Huy nói là tốt, tôi cũng nói là tốt.
Tôi không có lập trường đấy, chuyện của mấy người, tôi không tham gia.
Vì vậy, ván mạt chược này, người đánh tâm tư trùng trùng, mỗi câu nói đều chứa đựng thâm ý. Bất luận họ nói gì, Trưởng ban Điền vẫn tỏ ra không để ý. Hoặc phụ họa hùa theo vài câu, hoặc không lên tiếng, dù thế nào cũng không phản đối ý kiến của mấy người.
Thật ra, ván mạt chược tối này chủ yếu để xác định chuyện người kế nhiệm tương lai cho vị trí Cục trưởng Công an. Viên Thành Công đã đi học tập trên tỉnh, lúc về chắc chắn sẽ đảm nhiệm vị trí Phó Chủ tịch thành phố.
Bí thư Phạm muốn để Trưởng ban Điền tỏ thái độ rõ ràng, song gã ta vẫn chỉ nói một câu:
- Tôi một lòng ủng hộ ý kiến của Thành ủy.
Ngày mai chính là ngày tổ chức Hội nghị thường vụ, chính thức quyết định người đảm nhiệm vị trí Cục trưởng Công an. Bí thư Phạm gọi gã đến chính là để tìm hiểu tình hình.
Hiện giờ ít nhất đã có Tào Lương Kỳ và Lý Hoành Huy ủng hộ, nếu có thêm Trưởng ban Điền thì về cơ bản không còn vấn đề gì nữa.
Lại một ván mạt chược nữa, Bí thư Phạm cơ bản đã nắm chắc trong tay, ba người họ không thành vấn đề. Tào Lương Kỳ và Lý Hoành Huy, chỉ cần có lợi cho họ, họ cũng sẽ đồng ý. Bí thư Phạm nghĩ đến Hội nghị thường vụ ngày mai, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.
Ông ta nghĩ, trong Hội nghị ngày mai, mình sẽ giải quyết dứt khoát luôn vấn đề nhân sự này.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, đầu lại không tự chủ đưa về phía sau, dựa sát vào bộ ngực đầy đặn của người ta, thật êm ái. Bí thư Phạm không cảm thấy gì, nhưng cô gái phía sau thì đã rất ngượng ngùng rồi, lại không dám lui về phía sau. Cô để mặc ông ta dựa vào, giả bộ như không có chuyện gì.
Bí thư Phạm cùng Tào Lương Kỳ và Lý Hoành Huy đang bàn bạc xem, phải làm sao để nắm chắc toàn bộ thế cục Vĩnh Lâm. Là Bí thư Thành ủy, kể từ khi Trương Nhất Phàm rời đi, có thể nói, Bí thư Phạm đã nắm toàn bộ cục diện trong tay.
Ngay từ đầu, Chủ tịch thành phố mới nhậm chức, Lý Hoành Huy rất tôn trọng ý kiến của Bí thư Phạm, nên lúc này Bí thư Phạm mới có cơ hội mở rộng quyền lực sang phía còn lại trong chính quyền thành phố.
Ba người bọn họ ngồi uống trà tại nhà Bí thư Phạm, Lý Hoành Huy nói:
- Hay là gọi Trưởng ban Điền đến đi, cùng chơi mấy ván mạt chược luôn thể.
Tào Lương Kỳ đồng ý, gã hỏi Bí thư Phạm muốn đi hay không?
Bí thư Phạm nói, chơi mạt chược hơi mệt.
Lý Hoành Huy nói:
- Mệt thì có cách ngay, tôi gọi người mát xa cho anh là được rồi. Chúng ta vừa chơi mạt chược vừa tìm người đến mát xa một chút.
Bí thư Phạm nhìn đồng hồ.
- Trưởng ban Điền có thời gian không?
Tào Lương Kỳ đáp:
- Tôi gọi cho anh ta rồi, anh ta bảo sẽ tới ngay.
Lúc trưởng ban Điền nhận điện thoại, gã mới từ phòng tắm hơi đi ra, nghe nói Bí thư Phạm hẹn mình ra ngoài chơi mạt chược, gã liền hiểu ông ta nhất định có lời muốn nói đây.
Gần đây, ở Vĩnh Lâm, Trưởng ban Điền tỏ ra khiêm tốn một cách kỳ lạ, hết sức phối hợp với Bí thư Phạm. Bởi vậy, trong nhóm lãnh đạo thành phố, gã dần thoát khỏi tầm chú ý của mọi người.
Sau một thời gian dài án binh, gã nhận thấy đã đến lúc cần lên tiếng rồi.
Vụ Đường Vũ, gã nắm rõ, song vẫn giả vờ câm điếc. Lúc này chuyện không nên nhúng tay vào, gã tuyệt đối không can dự. Bí thư Phạm nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, giờ đây nền tảng vững chắc, ông ta muốn nhân cơ hội này đưa người của mình lên.
Đương nhiên, không chỉ Bí thư Phạm, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ làm như ông ta. Trưởng ban Điền dĩ nhiên sẽ không ngu gì nhảy ra đối đầu vào lúc này. Ở một mức độ nào đó, gã thích hợp tác với Trương Nhất Phàm hơn, bởi gã đã được thấy hậu thuẫn của hắn.
Hôm qua, gã cũng đã hàn huyên đôi chút với Uông Viễn Dương, đương nhiên, chủ đề bọn họ nói tới chỉ đơn giản là muốn thắt chặt quan hệ đôi bên, không hề đề cập đến những vấn đề nhạy cảm.
Nhóm người Bí thư Phạm đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách sạn. Không đến mười phút sau, Trưởng ban Điền đã có mặt. Thư ký của Bí thư Phạm đã ra ngoài nói chuyện với giám đốc khách sạn.
- Mang vào phòng một bộ mạt chược, rồi tìm một nhân viên mát xa chuyên nghiệp cho tôi.
Giám đốc khách sạn hỏi:
- Đàn ông hay phụ nữ ạ?
Thư ký liền trừng mắt nói:
- Cái này anh là người trong nghề lại đi hỏi tôi sao? Bí thư cần người, anh nghĩ xem làm thế nào?
Giám đốc liền gọi một cô gái tay nghề giỏi nhất khách sạn, khoảng ba mươi tuổi, dáng người đẹp, ngực khá lớn. Lúc cô ta bước vào liền hỏi, vị nào cần mát xa.
Thư ký dẫn cô ta lại gần, Bí thư Phạm liếc mắt một cái rồi hỏi:
- Sao lại là phụ nữ?
Thư ký lập tức giải thích:
- Cô ấy là nhân viên có kỹ thuật tốt nhất khách sạn ạ.
Tào Lương Kỳ liền nói:
- Bí thư Phạm, anh cũng thật lạc hậu quá đi? Hiện giờ cô nhân viên này nổi tiếng hơn đám nhân viên nam đấy.
Gã nhìn qua nữ nhân viên mát xa, bất giác nhớ tới gương mặt của Âm tỷ, người đã tạt rượu vào mặt gã lần trước.
Nói thật, cô nhân viên này ngoại trừ bộ ngực khá đồ sộ ra, thì chả có điểm nào so được với Âm tỷ. Người phụ nữ ấy quả không tồi, rất thú vị. Tuy vậy, người ta là nhân viên bán nghệ không bán thân, mặt mũi thì có liên quan gì chứ? Chỉ cần bình thường là ổn rồi.
Bí thư Phạm nghe nói cô ta là nhân viên tốt nhất khách sạn liền gật đầu đồng ý, cô gái bước tới, Bí thư Phạm liền dặn dò:
- Cô chỉ cần giúp tôi xoa bóp phần bả vai là được rồi.
Sau đó, bốn người họ vừa đánh bài, Bí thư Phạm vừa hưởng thụ mát xa.
Cô nhân viên này tay nghề quả thực rất khá, không mạnh không nhẹ, cảm thấy rất thoải mái. Bí thư Phạm nhận thấy, đánh mạt chược kiểu này rất dễ chịu.
Đang đánh, Trưởng ban Điền kêu lên một tiếng nhất vạn, song lúc đánh ra lại do dự, cuối cùng hạ xuống trương cửu đồng. Bí thư Phạm thấy vậy liền nói:
- Trưởng ban Điền, ý chí cậu chẳng kiên định chút nào cả!
Trưởng ban Điền cười cười, cái này gọi là thận trọng! Nghĩ kĩ rồi mới làm.
Tào Lương Kỳ nói:
- Thận trọng với do dự là hai chuyện khác nhau, tôi thấy anh do dự như vậy, cẩn thận không phải đền đấy.
Trưởng ban Điền đáp:
- Chết tôi còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ đền? Sợ chết thì không phải là Đảng viên Đảng cộng sản.
Bọn họ đều bật cười, tuy nhiên trong mắt Bí thư Phạm hiện lên chút không vui.
Có điều, ông ta vẫn cười theo, người hơi ngả về phía sau, đầu liền đụng vào bộ ngực lớn của cô nhân viên mát xa. Cô gái này nhan sắc chỉ tạm được, không thể coi là xuất chúng, nhưng bộ ngực kia thì đủ để bù lại thiếu sót của cô ta về các khoản khác.
Bí thư Phạm vừa dựa vào, liền cảm thấy vô cùng êm ái, dĩ nhiên, ông ta biết mình đang dựa vào cái gì. Mặt cô nhân viên hơi đỏ lên, song vẫn cố gắng xoa bóp bả vai cho ông ta như trước.
Bọn họ tiếp tục đánh, Bí thư Phạm thở dài nói:
- Haiz, muốn có trương nhất đồng lại khó đến thế sao?
Trưởng ban Điền đáp:
- Nếu anh muốn nhất thống thì tôi đánh cho một cây.
Nói xong, gã đánh ra một cây trương nhất bính thật.
Kết quả là Bí thư Phạm đẩy bài ra kêu lên:
- Ù rồi!
- Cái tôi cần chính là nhất thống!
Sau đó ông ta cười ha hả nói:
- Cảm ơn cậu thành toàn, cảm ơn nhé!
Lý Hoành Huy reo lên:
- Tôi cũng ù!
Lời chưa nói hết, Tào Lương Kỳ đã mỉm cười.
- Ai nói không phải đâu? Tôi cũng ù. Bắn một vọng ba! Trưởng ban Điền, anh thành kẻ thù chung rồi!
Trưởng ban Điền lại tỏ ra như không có việc gì, vừa đếm tiền vừa cười nói:
- Mọi người là thế vạc ba chân, chia ba thiên hạ. Tôi bắn cũng giỏi đấy chứ! Nên chi tiền, nên chi tiền mà!
Bí thư Phạm hơi đổi sắc, thế vạc ba chân này là điều ông ta không muốn trông thấy nhất. Ngày trước, khi Trương Nhất Phàm còn ở đây, hai người đã là ngang vai ngang vế, chả lẽ hắn đi rồi, lại trở thành cục diện vạc ba chân.
Ông ta thầm nghĩ, sau này dù sao cũng là thiên hạ của bọn họ, chỉ cần trước khi mình rút về, hoàn thành xong bố cục là được. Bốn người bọn họ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, vừa đùa nhau vừa xoa mạt chược. Chỉ có Bí thư Phạm vẫn đang hưởng thụ bàn tay mát xa của mỹ nữ, trong lòng có thêm cảm giác ưu việt.
Trong bốn người họ, cũng chỉ có ông ta gọi nhân viên mát xa, ba người kia đều không cần. Tay nghề của cô gái này rất khá, xoa bóp rất dễ chịu. Điều này khiến ông ta thực sự muốn đưa cô về làm nhân viên mát xa cho mình.
Tào Lương Kì thì sao, gã nhìn Bí thư Phạm, trong lòng thầm nghĩ, ông ta sớm muộn cũng phải lui về, mình không cần tính toán với ông ta. Đợi cho đến khi ông ta lui về rồi, có muốn nói gì cũng khó.
Gã nghĩ đối thủ thực sự của mình hẳn là Lý Hoành Huy.
Lý Hoành Huy thì lại nghĩ, cho đến lúc này, Trưởng ban Điền này vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng. Hai năm nay, gã ta luôn đứng giữa ba người bọn họ, chẳng đắc tội với ai, cũng chẳng bợ đỡ ai.
Nếu không, sao ban nãy Bí thư Phạm lại nói lập trường của gã ta không kiên định? Tào Lương Kỳ cũng nói gã là công địch của nhân dân. Lúc này, hai người họ đều có suy tính của riêng mình.
Lý Hoành Huy lại nghĩ, nếu mình có thể kéo theo tên Trưởng ban Tổ chức cán bộ này, thì khả năng thắng càng lớn hơn.
Suy nghĩ Trưởng ban Điền lại khác hẳn ba người kia. Gã ta chỉ muốn đứng giữa, không nghiêng về bên nào, mấy người muốn tranh đấu là việc của mấy người, tôi chỉ làm người xem mà thôi. Dù sao thì, Bí thư Phạm nói là tốt, tôi liền nói là tốt, Tào Lương Kỳ nói là tốt, tôi cũng nói là tốt, Lý Hoành Huy nói là tốt, tôi cũng nói là tốt.
Tôi không có lập trường đấy, chuyện của mấy người, tôi không tham gia.
Vì vậy, ván mạt chược này, người đánh tâm tư trùng trùng, mỗi câu nói đều chứa đựng thâm ý. Bất luận họ nói gì, Trưởng ban Điền vẫn tỏ ra không để ý. Hoặc phụ họa hùa theo vài câu, hoặc không lên tiếng, dù thế nào cũng không phản đối ý kiến của mấy người.
Thật ra, ván mạt chược tối này chủ yếu để xác định chuyện người kế nhiệm tương lai cho vị trí Cục trưởng Công an. Viên Thành Công đã đi học tập trên tỉnh, lúc về chắc chắn sẽ đảm nhiệm vị trí Phó Chủ tịch thành phố.
Bí thư Phạm muốn để Trưởng ban Điền tỏ thái độ rõ ràng, song gã ta vẫn chỉ nói một câu:
- Tôi một lòng ủng hộ ý kiến của Thành ủy.
Ngày mai chính là ngày tổ chức Hội nghị thường vụ, chính thức quyết định người đảm nhiệm vị trí Cục trưởng Công an. Bí thư Phạm gọi gã đến chính là để tìm hiểu tình hình.
Hiện giờ ít nhất đã có Tào Lương Kỳ và Lý Hoành Huy ủng hộ, nếu có thêm Trưởng ban Điền thì về cơ bản không còn vấn đề gì nữa.
Lại một ván mạt chược nữa, Bí thư Phạm cơ bản đã nắm chắc trong tay, ba người họ không thành vấn đề. Tào Lương Kỳ và Lý Hoành Huy, chỉ cần có lợi cho họ, họ cũng sẽ đồng ý. Bí thư Phạm nghĩ đến Hội nghị thường vụ ngày mai, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.
Ông ta nghĩ, trong Hội nghị ngày mai, mình sẽ giải quyết dứt khoát luôn vấn đề nhân sự này.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, đầu lại không tự chủ đưa về phía sau, dựa sát vào bộ ngực đầy đặn của người ta, thật êm ái. Bí thư Phạm không cảm thấy gì, nhưng cô gái phía sau thì đã rất ngượng ngùng rồi, lại không dám lui về phía sau. Cô để mặc ông ta dựa vào, giả bộ như không có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.