Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 605: Cuộc sát hạch khó khăn nhất

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Mồng tám, Trương Nhất Phàm chính thức về thành phố Song Giang.

Vẫn như năm ngoái, triệu tập cuộc họp, cho dù là đã chính thức đi làm, thật ra trong suy nghĩ của nhiều người, vẫn còn lưu luyến trên bàn tiệc năm mới.

Sau đó các đơn vị lợi dụng cơ hội năm mới, nghĩ ra nhiều cách để nhận được nhiều lì xì.

Tối mồng bảy Lý Hồng đến Song Giang, cô luôn là một người rất đúng giờ. Trong cuộc họp, mái tóc ngắn của cô rất thu hút ánh mắt của người khác. Có người thầm nói, Lý Hồng là một đóa hoa hồng có gai, có người nói cô còn khó giải quyết hơn cả hoa hồng có gai.

Bởi vì hoa hồng có gai còn có thể thưởng thức, mà vẻ lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của Lý Hồng khiến cho nhiều người không dám nhìn thẳng vào. Rất nhiều người nhìn thấy ánh mắt của cô, đều không kìm nổi lặng lẽ rời đi. Vì vậy, cũng có người nói cô rất có uy phong của người làm lãnh đạo.

Nhưng Ủy ban nhân dân thành phố lại nhiều đàn ông như vậy, nhưng không có một ai dám tranh hơn thua với cô, Lý Hồng có thể ở Ủy ban nhân dân thành phố nói một là một, ngoại trừ hoàn cảnh của cô ra, năng lực của cá nhân của cô không thể khinh thường được.

Đương nhiên, không có tên ngốc nào dám huênh hoang trước thân phận cấp Công chúa của Lý Hồng, đơn thuần chính là muốn tìm đến cái chết. Vả lại trong lòng mỗi người đều biết rằng, Lý Hồng nhất định không ở lại thành phố Song Giang được mấy năm, chỉ cần cô đạt được thành tích chính trị, tự nhiên sẽ được bay thẳng lên trời xanh.

Hơn nữa một Chủ tịch thành phố xinh đẹp như vậy, những người cấp dưới cũng sẽ cố gắng ra sức.

Nhưng từ sau khi Trương Nhất Phàm quản lý Song Giang, quyền lợi nhân sự và quyền lực tài chính vẫn là hai báu vật được Bí thư thành ủy rất coi trọng. Ngoại trừ những thứ đó, Trương Nhất Phàm còn nắm trong tay hệ thống chính trị và pháp luật, trải qua nhiều bão táp như vậy, Diệp Á Bình là bạn bè trung thành của hắn.

Thế mà sau cuộc họp hôm nay, Cục trưởng cục Y tế tìm đến Trương Nhất Phàm, liên quan đến việc chứng thực mấy vấn đề lớn của cục Y tế, mấy vấn đề này đều được thương lượng từ năm trước, chỉ đợi Bí thư Trương phê duyệt. Đương nhiên, những biện pháp chứng thực này, chủ yếu là vấn đề tiền.

Bí thư Trương không ký tên, số tiền này ông đừng hòng có.

Trương Nhất Phàm nhìn báo cáo của ông ta, nói với Cục trưởng cục Y tế:

- Đưa cho Bí thư Lý xem đi, cô ấy ký là được.

Cục trưởng cục Y tế nhất thời không hiểu ý, Bí thư Lý là chỉ vị nào chứ?

Suy nghĩ cả buổi, ông ta mới nghĩ ra, không phải là đang nói đến Chủ tịch thành phố Lý chứ!

Lần đầu tiên đến phòng làm việc của lãnh đạo, vốn muốn gửi một bao lì xì, nhưng ông ta do dự cả buổi, lại không dám tặng. Đi vào phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Lý, ông ta đem tài liệu lên, Lý Hồng cảm thấy có chút kì lạ.

Trước kia chuyện liên quan đến mặt đòi tiền, đều do Trương Nhất Phàm nắm chặt, hôm nay sao lại gửi đến chỗ mình chứ? Lý Hồng xem một lượt:

- Bí thư Trương không ở đấy sao?

Lý Hồng đương nhiên biết là một Bí thư thành ủy, nhất thiết phải kiềm soát một vài mắc xích. Nếu hôm nay bản thân lại phá lệ như vậy, Cục trưởng cục Y tế có lấy được sự phê duyệt của mình cũng không nhất định sẽ lấy được tiền.

Nếu như mình ký tên xong, bị kẹt ở cục Tài chính, há chẳng phải rất mất mặt, tự mình sẽ rất bẽ mặt sao?

Cục trưởng cục Y tế chỉ làm theo sự thực mà nói:

- Là ý của Bí thư Trương, nói ngài ký là được.

Lý Hồng nói:

- Cứ để ở đây, anh đi đi!

Đợi sau khi Cục trưởng cục Y tế đi, Lý Hồng suy nghĩ trong lòng dụng ý của Trương Nhất Phàm, hắn có ý gì đây? Thể hiện thiện ý với mình? Không cần phải thế đâu. Cũng trong lúc này, Cục trưởng cục Đất đai và Cục trưởng cục Nông nghiệp cũng đến, họ cũng nói vấn đề như Cục trưởng cục Y tế.

Lý Hồng nói thầm trong lòng, cô nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ lại cảnh gặp gỡ trong quán rượu ở Bắc Kinh, phải chăng tên tiểu tử này gặp phải chuyện phiền toái gì? Đang chồng chất lên nhau sao?



Quyền lực tài chính đối với một Bí thư Thành ủy mà nói, từ trước đến nay đều là điều quan trọng đến nỗi đầu rơi máu chảy để giành được. Trương Nhất Phàm giao quyền lực tài chính, không thể không khiến Lý Hồng cảnh giác, hắn đang thăm dò mình ư? Hay là có dụng ý khác?

Cô cầm văn kiện đến phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, thái độ rất lạnh lùng:

- Báo cáo về mấy ban ngành có liên quan đến Cục Y tế, anh đã xem qua chưa?

Trương Nhất Phàm gật đầu:

- Chuyện của các ban ngành chính phủ, sau này Thành ủy sẽ không nhúng tay vào.

Lý Hồng nhìn hắn, cảm thấy có gì đó rất khó hiểu, nhưng vẻ mặt của Trương Nhất Phàm tuyệt đối không đáng tin Chỉ có điều sự ủy quyền của hắn, Lý Hồng Hiểu rất rõ, Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:

- Cô đại diện cho Chủ tịch thành phố kiêm Phó Bí thư Thành ủy, đây là chuyện nằm trong phần việc của cô.

Lý Hồng bỏ đi với tâm trạng có phần không thể hiểu nổi. Chưa được mấy ngày, vấn đề liên quan đến việc bổ nhiệm nhân sự ở mấy cục, không ngờ trong cuộc họp. Trương Nhất Phàm không nói câu nào. Khi Quan Bảo Hoa đến hỏi hắn, hắn để Quan Bảo Hoa đi hỏi ý kiến của Lý Hồng, sau cùng vẫn làm theo nguyên tắc dùng người có khả năng của Lý Hồng.

Có người đoán trong lòng, chẳng lẽ ngay cả Bí thư Trương cũng chú ý đến hoàn cảnh của Lý Hồng, suy đoán này không phải tin đồn vô căn cứ, đằng sau Lý Hồng không phải người bình thường có thể chạm vào được. Vì vậy, bọn họ cứ thản nhiên cho rằng là vậy.

Lý Hồng liền ngồi không yên, lại một lần nữa đến phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, hai mắt rực sáng nhìn hắn:

- Anh chuẩn bị bị điều đi phải không?

Trương Nhất Phàm cười không đáp, bị Lý Hồng hỏi gấp như vậy, hắn cười nói:

- Tôi còn nửa tháng nữa, cố gắng nắm bắt đi!

Lý Hồng nhìn hắn:

- Biểu hiện vô trách nhiệm này của anh, tôi sẽ nói với cấp trên, thành phố Song Giang đang trên đà phát triển, làm sao có thể lâm trận đổi tướng như vậy!

Trương Nhất Phàm lắc đầu:

- Tự giải quyết cho tốt đi! Đừng không muốn đấu tranh như vậy!

- Anh muốn đi đâu? Tỉnh ủy? Hay là nơi khác?

Khi Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm, không còn thái độ thù địch như lúc ban đầu mới đến Song Giang, nhưng giọng nói của cô vẫn rất lạnh lùng, không thể kháng cự lại được.

Rất kì lạ, Lý Hồng ở Ủy ban thành phố không lâu, rất nhiều người đã ngay lập tức phục tùng. Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn không gì sánh được của người đẹp, đàn ông rất dễ khuất phục dưới váy thạch lựu của người phụ nữ.

Lý Hồng vẫn là một người đẹp lạnh lùng, nói chuyện với bất cứ người nào cũng không có quá nhiều tình cảm.

Khi cô và Trương Nhất Phàm nói chuyện, không hiểu sao vô tình thay đổi thành người khác.

- Đến lúc đó cô sẽ biết.

Trương Nhất Phàm cũng không để lộ ra suy nghĩ của mình, bởi vì Lý Hồng là một phụ nữ thông minh, rất dễ bị cô nhìn thấy chân tướng. Mà quan hệ giữa mình và Thẩm Uyển Vân tuyệt đối không thể để người ngoài biết.

Câu trả lời của Trương Nhất Phàm khiến cho Lý Hồng rất tức giận, cũng không biết vì sao, cô từ tòa nhà Thành ủy trở về, tâm trạng không tốt lắm. Cảm giác kì lạ này, đến cả bản thân cô cũng không sao hiểu nổi.



Có lẽ, trong lòng cô ngày càng cho rằng, cùng một ban lãnh đạo với một người trẻ tuổi như Trương Nhất Phàm, hợp tác cũng tương đối ăn ý. Lại có thể, nếu sau khi Trương Nhất Phàm đi rồi, cô sẽ không còn tính chất so bì, không còn mục tiêu.

Lý Hồng đã từng thề, phải đạt thành tựu vượt qua Trương Nhất Phàm, để bản thân mình trở thành một nữ cán bộ cấp cao trẻ tuổi nhất. Lý Hồng đã từng mơ ước, chính là trở thành một nữ bộ trưởng bộ ngoại giao trẻ tuổi nhất của cả nước, đấy mới là nơi mà cô thật sự muốn hướng đến.

Vì sao đường đường là một Bí thư Thành ủy lại phải điều đi, một chuyện trọng đại như vậy, không ngờ mình lại không nghe bất kì tin tức gì? Lúc Lý Hồng đang phiền muộn, di động đổ chuông, cô nhìn một cái, liền ấn tắt.

Đối phương rất cố chấp, tiếp tục gọi điện thoại, cuối cùng Lý Hồng không chịu nổi, cầm điện thoại quát lên:

- Tống Hạo Thiên, anh yên được không?

Tống Hạo Thiên bị Lý Hồng gắt gỏng giật mình một cái, mở di động ra nói:

- Em uống hỏa dược rồi!

Lý Hồng không khách khí nói:

- Ai rảnh rỗi không có gì làm như anh, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, bổn tiểu thư không thích đàn ông bị hai phụ nữ bỏ rơi, sau này đừng làm quấy rầy tôi nữa.

Nói xong, cô tắt điện thoại cái rụp. Đùa gì chứ? Không phải chỉ ỷ vào ưu thế riêng của anh mà ở Bắc Kinh diễu võ dương oai, hô mưa gọi gió. Nếu cùng với loại người này, chi bằng làm Tiểu Tam đi!

Lý Hồng lẩm bẩm mắng một câu, đức tính gì chứ?

Sau khi mắng xong, Lý Hồng đột nhiên cảm thấy buồn nôn, bởi vì cô nghĩ đến quan hệ dơ bẩn như vậy giữa nam nữ, quá khủng khiếp. Lý Hồng có bệnh sạch sẽ, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến cảnh đó trên ti vi, cô liền nổi da gà khắp người.

Hơn nữa Lý Hồng kiên quyết cho rằng, chất dịch lỏng ấy của đàn ông rất dơ bẩn, cô là tiên nữ thiêng liêng, trên cơ thể không thể có thứ khủng khiếp như vậy, vì vậy cô từng mơ mộng về tình yêu của mình khi còn học đại học.

Tình yêu chân chính không cần tình dục, mà là sự giao lưu và kết nối giữa hai linh hồn.

Mà loại đàn ông đã hai lần ly hôn như Tống Hạo Thiên, càng bị cô coi là thuốc độc.

Mắng Tống Hạo Thiên một trận, trong lòng cô thoải mái hơn nhiều.

Bây giờ cuối cùng cô đã hiểu, trước khi Trương Nhất Phàm đi, đem toàn bộ quyền hành vào tay mình, tên khốn này có ý gì chứ? Sợ vị Bí thư Thành ủy mới đến sẽ khiến mình không đảm đương được hết công việc của chính quyền sao? Cũng xem thường bà đây quá rồi.

Nhưng mà, Xem ra hắn cũng có ý tốt, đem tất cả quyền hành giao vào tay Lý Hồng, sau này cô hành sự sẽ thuận tiện hơn nhiều. Lý Hồng là người trời không sợ, đất không sợ, mặc dù vị Bí thư Thành ủy mới đến rất mạnh, nếu cô cảm thấy có lý, nhất định sẽ cố gắng đấu tranh.

Vài ngày qua đi, tin Trương Nhất Phàm bị điều đi cuối cùng cũng truyền đến tai Lý Hồng, chẳng qua là tin này ngoài dự tính của cô.

Sao có thể thế được? Không ngờ là đến thành phố Lâm Vĩnh.

Thành phố Lâm Vĩnh thuộc khu vực Tương Nam, là một nơi lưu đày từ xưa, và cũng là nơi của Nam Man, không chỉ nghèo khó lạc hậu, hơn nữa phong tục tập quán của các dân tộc thiểu số cũng không giống nhau. Lý Hồng thật không hiểu nổi, tại sao Trương Nhất Phàm lại bị điều đến một nơi xa xôi như vậy, tuy vẫn là Bí thư Thành ủy, nhưng rõ ràng là đi đày, hắn bị giáng chức rồi.

Lý Hồng gọi điện thoại hỏi Lý Thiên Trụ, Lý Thiên Trụ nói mình cũng không biết, đây là ý của Tỉnh ủy. Lý Hồng đoán rằng, phải chăng gần đây Trương Nhất Phàm có chút lên mặt, phía trên có ý đè bẹp sự kiêu ngạo của hắn.

Nhưng nhà họ Trương và họ Thẩm có mối quan hệt tốt như vậy, sao họ không ngồi lại nói chuyện? Lý Hồng suy nghĩ cả buổi, chỉ có thể có một kết quả, đó chính là lão gia nhà họ Trương cố ý muốn Trương Nhất Phàm học hỏi thêm kinh nghiệm. Một cán bộ cấp cao quá trẻ tuổi, không có sự dày dặn kinh nghiệm của bản thân, sau này có đứng trong Tỉnh ủy cũng không vững.

Quy mô ở thành phố Song Giang đã được mở ra, Trương Nhất Phàm ở lại nữa cũng không có sự phát triển quá lớn. Có lẽ ở nơi như thành phố Lâm Vĩnh, càng thích hợp hơn cho sự sắp xếp mới của hắn.

Lý Hồng suy nghĩ cả buổi, cũng chỉ đoán ra được đại khái, nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi cách làm này của nhà họ Trương. Chẳng lẽ người nhà họ Trương đều rèn luyện như vậy mà ra sao? Sau này khi cô nghe nói Trương Nhất Phàm ra đi, ngay cả tài xế và thư ký cũng không được dẫn theo, khi một mình lẻ loi đến thành phố Lâm Viễn, Lý Hồng càng lắc đầu.

Có thể đây là một cuộc sát hạch khó khăn nhất trên con đường làm cán bộ của hắn, Lý Hồng nghĩ mãi, đột nhiên tự cười nhạo mình, mình như vậy là sao nhỉ? Cứ lo lắng cho người khác, cục diện ở thành phố Song Giang của mình, chẳng phải mới bắt đầu hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook