Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 604: Hạnh phúc

Tây Lâu Nguyệt

10/06/2013

Trở lại tỉnh Tương, đã là mồng năm, mồng tám sẽ chính thức đi làm.

Trương Nhất Phàm quyết định ở lại tỉnh Tương hai ngày, đến mồng tám mới về Song Giang. Trong nhận thức của hắn, chỉ có nhà ở tỉnh thành mới thật sự là nhà, những nơi khác nhiều lắm cũng chỉ nơi cư trú.

Lần trở về ăn tết này, Hồ Lôi không về, vẫn là đám người Đường Vũ, Tần Xuyên, vừa nghe thấy tin tức đã lập tức hành động. Vừa xuống máy bay, mấy người đã đứng đợi ở sân bay. Một thời gian không gặp, Đường Vũ có vẻ hơi mập ra, cái bụng bia cũng căng lên.

Trương Nhất Phàm cười mắng anh ta làm chuyện đen tối, trong chốn quan trường, từ trước đến nay bụng bia được gọi là bụng đen tối. Trương Nhất Phàm nói anh là một người làm chính tri, nếu cái bụng này không biến mất, nhìn thấy kẻ xấu anh còn chạy được không?

Đường Vũ cười mỉa nói:

- Tôi sẽ về giảm cân, nhất định sẽ cho cái bụng này biến mất.

Thật ra, bụng của Đường Vũ cũng không phải là lớn, chỉ là nhìn qua trông rất rõ, Trương Nhất Phàm đã sớm có kế dự phòng cho anh ta. Nghe được những lời của Trương Nhất Phàm, Lý Trị Quốc liền lặng lẽ trốn trong đám đông.

Tuổi tác những người này đều không lớn, ngoại trừ Trần Trí Phú, cơ bản đều khoảng bốn mươi tuổi. Tuổi tác của ba người Đường Vũ, Lý Trị Quốc và Tần Xuyên cũng xấp xỉ nhau, ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, Uông Viễn Dương chẳng qua cũng chỉ ba mươi tám tuổi. Vương Bá, Lý Khánh Tùng, Viên Thành Công, Cổ Chí Cương, tuổi của mấy người này có lớn hơn chút xíu, đều trong khoảng bốn mươi năm mươi tuổi.

Ba người Tô Như Hồng và Diệp Á Bình, Từ Yến cũng vừa tròn bốn mươi tuổi. Tuổi tác như vậy, đều là thời hoàng kim. Đối với cấp dưới trẻ tuổi hơn một chút, Trương Nhất Phàm tất phải yêu cầu nghiêm khắc hơn một chút.

Nhìn thấy bộ dạng lấp ló né tránh của Lý Trị Quốc, Trương Nhất Phàm cười mắng một câu:

- Anh trốn có tác dụng gì nữa? Bụng vẫn ở bên ngoài.

Mấy năm nay, Lý Trị Quốc đều làm ở những đơn vị béo bở, nhưng Trương Nhất Phàm nhắc nhở anh ta lần nữa, anh ta vẫn không dám giơ tay lộn xộn.

Nhưng mấy năm an nhàn sung sướng như vậy, dần dần Lý Trị Quốc cũng có hiện tượng phát tướng.

Từ Bắc Kinh trở về, ở cùng những người như vậy, Trương Nhất Phàm lại tìm thấy được cảm giác của năm đó. Ở Bắc Kinh thật sự là rất áp lực, vì quy tắc quá nhiều, vẫn thua xa địa bàn của mình, thoải mái dễ chịu như vậy.

Lần đi Bắc Kinh này, Trương Nhất Phàm đã ý thức rất sâu rằng, nhất định phải nâng cao năng lực của mình, chỉ có như vậy, bản thân mới không phải dựa vào sức mạnh của gia đình, kiên cường đứng dậy.

Do mối quan hệ giữa mình và Thẩm Uyển Vân bị bại lộ, lão gia nhất định sẽ trừng phạt mình, Trương Nhất Phàm bắt đầu suy nghĩ, thừa lúc rảnh rỗi trong mấy năm nay, bồi dưỡng cho mấy người thân tín của mình.

Tiếp đãi mấy người này trong khách sạn đã trở thành thông lệ. Bọn Đường Vũ mọi năm đều đến chúc tết, Trương Nhất Phàm không thể từ chối. Dù sao đây cũng là một dịp để liên lạc và tiếp xúc với họ.

Trương Nhất Phàm nghĩ rồi, đợi sau khi đám người này được thăng chức việc mình tiến lên một bậc vào Tỉnh cũng là chuyện trăng đến rằm trăng tròn mà thôi.

Trên bàn rượu, Trương Nhất Phàm nghe được một tin, Tô Như Hồng có nguyện vọng vào tháng tư này sẽ vào bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, lại trở thành một nữ Phó chủ tịch thành phố. Cứ như vậy, trong vòng tròn của mình đã có ba vị nữ Phó chủ tịch thành phố.

Căn cứ vào nội quy trước kia, năm mới Trương Nhất Phàm không nhận lì xì, mọi người tụ tập gặp nhau là cách gặp mặt tốt nhất. Ngồi cùng người của mình, Trương Nhất Phàm rất thẳng thắn nói:

- Gia cảnh nhà tôi cũng không kém so với các anh, các anh cũng đừng khách sáo, đã đến rồi thì ăn bữa cơm, mọi người vui vẻ tụ tập lại đây, những thói quen trong chốn quan trường thì thôi đi.

Trương Nhất Phàm với tư cách bạn bè tiếp đãi những người này, khiến họ cảm nhận được tình cảm thật sự ngoài chốn quan trường.

Đối với cảm xúc dạt dào này, Đường Vũ cũng biết rằng từ trước đến nay Trương Nhất Phàm không hề thiếu tiền. Bởi vậy, anh ta liền nhắc nhở mình, trung thành là quan trọng nhất. Cho nên Trương Nhất Phàm có chuyện gì, từ trước đến nay Đường Vũ không bao giờ nói câu thứ hai, như một kiểu người liều lấy mạng sống.

Sau khi uống rượu về, Trương Nhất Phàm đã say ngà ngà.

Đổng Tiểu Phàm nói:

- Anh uống say rồi. Trương Nhất Phàm không nhận:



- Rõ ràng là anh chưa say, say chỗ nào chứ? Chỉ là hôm nay rất vui, uống nhiều hơn mấy ly.

Đổng Tiểu Phàm nói:

- Những người uống say đều sẽ nói mình không say.

Trương Nhất Phàm nói:

- Anh đâu phải người bình thường.

Đổng Tiểu Phàm cười, quăng hắn lên ghế xa-lông:

- Anh đúng là không phải người bình thường, đến con gái nhà họ Thẩm cũng dám làm cho bụng to ra. Đâm thủng cái sọt lớn như vậy, xem họ quyết định xử lý anh như thế nào?

Trương Nhất Phàm nhìn cô, kéo lấy tay vợ một cái thật mạnh, Đổng Tiểu Phàm ngã ngay vào lòng hắn, Trương Nhất Phàm nâng mặt cô lên:

- Em ghen rồi à?

- Không, từ lâu em đã không ghen chuyện này, chỉ có điều như vậy anh sẽ hại chết bản thân mình, sẽ mất đi tiền đồ.

Đổng Tiểu Phàm chững chạc đàng hoàng, kiên quyết không thừa nhận mình đang ghen.

Thật ra, bất kỳ một người phụ nữ nào, nghe thấy chồng của mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài, hơn nữa lại có con với người phụ nữ này, đây là chuyện nhất định không thể dễ dàng tha thứ được, nhưng Đổng Tiểu Phàm vẫn cố chịu đựng.

Nhất là khi nghe lão gia nói vì chuyện này bị lộ, đang trong thời gian trừng trị hắn. Trong lòng Đổng Tiểu Phàm nghĩ, mình thôi đi, không thể để hắn liên tiếp gặp nạn nữa.

Nhiều năm như vậy Thẩm Uyển Vân vẫn chần chừ không lấy chồng, ở cùng Trương Nhất Phàm, không xảy ra chuyện mới là lạ. Chỉ có điều cô không ngờ, thẩm Uyển Vân vì chạy trốn hôn ước của gia tộc, không ngờ bí quá hóa liều.

Từ một mức độ nào đó mà nói, Đổng Tiểu Phàm cũng phần nào cảm thấy Thẩm Uyển Vân đáng thương, sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng lại không được theo ý nguyện của mình, được gả cho một người mà mình yêu. Ít nhất về mặt này, mình cũng hạnh phúc hơn cô ấy.

Trương Nhất Phàm nhìn vẻ mặt chân thành của bà xã, trong lòng có chút áy náy, hắn nói:

- Tiểu Phàm, anh xin lỗi em! Thật đấy! Em là một người phụ nữ tốt, Trương Nhất Phàm anh có tội.

Đổng Tiểu Phàm nói:

- Không nói những lời này nữa, họ chuẩn bị xử lý anh như thế nào?

Xử lí? Hừ —— Trương Nhất Phàm bật cười:

- Cùng lắm điều anh đi, đổi một nơi xa xôi có hoàn cảnh khắc nghiệt, viết cho hay thì là đi rèn luyện, nhưng thật ra là đi đày. Nhưng mà em yên tâm, anh không yếu đuối như vậy, anh có thể đi ra từ thị trấn Liễu Thủy, kiểu trừng phạt này có là gì chứ?

Đổng Tiểu Phàm nói:

- Vậy em đi cùng anh nhé?

- Không cần, họ nói rồi, điều em về lại Tỉnh Thành, hơn nữa anh cũng không hy vọng em đi chịu khổ cùng anh, em ở lại Tỉnh Thành đợi là được rồi, không lâu sau nữa, trong bộ máy lãnh đạo của Tỉnh ủy sẽ có tên của Trương Nhất Phàm anh.

Đổng Tiểu Phàm nói:

- Anh uống say rồi! Thật sự không cần em đi cùng anh sao?



- Không phải anh không muốn, là họ không cho phép. Ngoài em ra, những người theo anh, không ai có thể đi cùng, bao gồm cả tài xế và thư ký. Anh ở đó bắt đầu lại từ đầu.

Đổng Tiểu Phàm có chút lo lắng, lão gia thật quá ác độc. Thật sự đang tâm bắt cháu trai mình đi đày.

Thật ra xảy ra chuyện này, người đau lòng nhất chính là người vợ như mình, Đổng Tiểu Phàm phát hiện, sau khi mình kết hôn cùng Trương Nhất Phàm, trở nên không còn cá tính nữa.

Mình đang yêu anh ấy hay đang dung túng cho anh ấy?

Đang nghĩ ngợi, hai tay Trương Nhất Phàm luồn vào trong quần áo của cô, Đổng Tiểu Phàm bị hắn kéo mạnh một cái, mạnh đến nỗi bừng tỉnh lại. Tiểu Thiên Vũ đã được bà nội giữ lại ở Bắc Kinh, ngày tháng của hai người cũng xem như rảnh rỗi. Nghĩ đến Trương Nhất Phàm sắp bị đi đày, Đổng Tiểu Phàm cũng không từ chối, để mặc cho hắn sờ soạng lung tung khắp cơ thể mình.

Trương Nhất Phàm mượn rượu mà hưng phấn lên, tối hôm nay phải nộp bài tập.

Mấy ngày nay ở Bắc Kinh quá áp lực, sống không thoải mái. Về đến tổ ấm của mình, Trương Nhất Phàm liền trút bỏ hết mọi bực dọc, vui vẻ thả lỏng hết tâm trạng của mình.

Đôi môi mang đầy mùi rượu hôn lên khuôn mặt trắng nõn của bà vợ nhỏ, Đổng Tiểu Phàm đẩy hắn ra:

- Đi tắm đi!

Sau khi tắm xong, Trương Nhất Phàm nằm dài trên giường, nhìn thấy bà vợ nhỏ quấn tấm khăn tắm màu trắng, chữ đại liền biến thành chữ thái, ở giữa còn đột nhiên xuất hiện một vật cao vút.

Đổng Tiểu Phàm giật mình, không cần phải phản ứng quá khích vậy chứ! Đã là vợ chồng lâu rồi. Sau đó cô nằm sấp xuống giường, không đợi cô lên giường, Trương Nhất Phàm có chút không thể đợi được nữa nằm đè lên cô.

Hai người lăn lộn trên giường, Trương Nhất Phàm bắt đầu ra tay, rất nhẹ nhàng cởi bỏ trang bị trên người Đổng Tiểu Phàm, chiếc khăn tắm màu trắng cũng bị hắn thuận tay kéo xuống, bay xuống bên giường.

Trên chiếc giường rộng lớn, Đổng Tiểu Phàm với vẻ mặt xấu hổ, hai tay đặt trước ngực che hai chỗ cao cao kia, nhất là hai chân cứ ép chặt rất quyến rũ, càng khơi dậy sự nhiệt tình của Trương Nhất Phàm.

Giữa hai đùi, một thảo nguyên màu đen rậm, bị cặp chân dài kẹp chặt, khiến cho người ta ảo tưởng hết lần này đến lần khác. Người ta đều nói phụ nữ sau khi sinh con, một nơi nào đó sẽ vì vậy mà trở nên quá xấu, Đổng Tiểu Phàm là mổ lấy con, dưới rốn còn có một sẹo dài nhỏ. Nhưng mà, trước đó cô đã đi chữa trị vết sẹo, dưới rốn như một cây hoa mai nở rộ, quyến rũ rực rỡ.

Trương Nhất Phàm kéo hai tay Đổng Tiểu Phàm che trước ngực, hai bầu ngực đẫy đà xuất hiện. Hắn không kìm nổi nằm đè xuống, hôn mạnh một cái, sau đó dùng miệng đùa giỡn với hai quả anh đào kia, ra sức hút giống như lợn sữa vậy.

A ——

Nơi nhạy cảm nhất bị kích thích, Đổng Tiểu Phàm không kìm được kêu lên một tiếng.

Dưới sự khiêu khích mạnh mẽ của hắn, mặt Đổng Tiểu Phàm nổi lên hai đóa rặng mây đỏ, hai chân từ từ tách ra, từng chút một kéo ra hai bên. Trương Nhất Phàm thừa cơ bò lên trên, vật đang kêu gào than khóc giữa hình người chữ thái kia đặt vào nơi nào đó của người phụ nữ.

Một trận mây gió trong cánh rừng ấy, chữ thái biến thành chữ đại, vật đó từ từ biến mất trong phần cuối của dòng chảy sinh mệnh.

Trong phòng ngủ vang lên một hồi âm nhạc tuyệt vời, nốt nhạc nguyên thủy mà đơn điệu, bởi vậy càng trở nên êm tai. Đổng Tiểu Phàm cắn chặt đôi môi xinh đẹp, hai mặt đỏ bừng, đôi mắt khép hờ, cảm nhận thời khắc hạnh phúc nhất của đời người.

Đã lâu không thực hành chính sách tam quang với Trương Nhất Phàm rồi, khi cảm nhận được hạnh phúc, hai tay Đổng Tiểu Phàm liền ôm chặt lấy lưng của Trương Nhất Phàm, những ngón tay cố gắng ghì chặt vào.

Mà Trương Nhất Phàm không ngừng đổi động tác, mặc sức lao nhanh vào cơ thể trắng nõn như ngọc này.

Một cảm giác như núi lửa bùng nổ từ dòng chảy của sinh mệnh, lúc nào cũng bùng lên trong cơ thể Trương Nhất Phàm, bọn chúng tả xung hữu đột, từ đầu đến cuối đang tìm một nơi để bộc phát ra.

Giọng của Đổng TiểuPhàm càng lúc càng mê hồn, có lẽ vì trong nhà không có người ngoài, cô đang thích ứng với việc thỏa mãn dục vọng của mình. Khi dóng chảy từ sinh mệnh trong cơ thể của Trương Nhất Phàm tuôn trào, trong khoảnh khắc tiến vào cơ thể của cô, Đổng Tiểu Phàm cảm nhận được một năng lượng nóng bỏng đang bùng nổ trong cơ thể, có một niềm khoái cảm xấu hổ khiến người ta không thể thốt nên lời, khiến cô cực kì hạnh phúc!

Cao trào đến rồi!

Hai người ôm chặt lấy nhau, thưởng thức dư vị cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Đạo Thiên Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook