Chương 1301: Đồ nhát gan
Tây Lâu Nguyệt
31/01/2017
Vấn đề đã được giải quyết ổn thỏa mà không cần phải
tốn 1 binh 1 tốt nào, Trưởng ban thư ký Giả cũng không đề cập nhiều
trong buổi họp.
Nếu chuyện nội bộ của tỉnh Giang Hoài có thể giải quyết được, gã đương nhiên không cần phải nhúng tay vào. Nếu thực sự trưởng ban thư ký tỉnh ủy vài ngày nữa có thể trở lại, đó cũng là điều đáng mừng.
Tất cả những sự việc trước đây cũng không còn tồn tại nữa.
Kể cả 2 vụ án của Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang cũng không thể làm kinh động đến Chính Phủ.
Thư kí Bàng nhìn Trương Nhất Phàm 1 hồi lâu, ông ta không thể hiểu nổi, hắn xuất hiện đột ngột như vậy, quả thật là 1 việc bất ngờ.
Khi Phó trưởng ban tổ chức trung ương nhìn Lục Chính Ông, bản thân Lục Chính Ông cũng không thể hiểu được, ông ta nhìn Trương Nhất Phàm với 1 ánh mắt ngơ ngác. Do phản xạ có điều kiện và không tự chủ được Trương Nhất Phàm cũng gật đầu đáp trả.
Trưởng ban thư ký Giả rốt cuộc đã thông suốt, lúc nãy vừa giận Lục Chính Ông, anh ta không hề nói ra sự việc này, chứng tỏ anh ta không biết chút gì về sự việc này, đây chỉ là lời nói 1 phía của Trương Nhất Phàm.
Đều là người nhà, Trưởng ban thư ký Cổ chắc chắn sẽ không thừa nước đục thả câu, mà chỉ là thấy thời cơ thích hợp thì hành động thôi.
Sau khi tan họp, 2 vị lãnh đạo mời Lục Chính Ông và Trương Nhất Phàm ở lại.
Trong văn phòng của Lục Chính Ông, 4 người cùng nhau hút thuốc.
GiảTrưởng ban thư ký Giả nói:
– đồng chí Nhất Phàm chúng ta sẽ ở tạm chỗ này trong 3 ngày, nội trong 3 ngày, trương ban thư ký của các anh có sẽ trở về chứ?
Ông ta không hỏi Lục Chính Ông mà hỏi thẳng Trương Nhất Phàm. Không còn nghi ngờ gì nữa, mục đích của ông ấy là đổ hết mọi trách nhiệm cho Nhất Phàm” bất luận anh biện hộ gì đi nữa thì cũng phãi gánh lấy trách nhiệm về sự việc này “.
Đột nhiên trong lòng Lục Chính Ông cảm thấy cách làm này của người thân mình có chút quá đáng.
Từ trước đến giờ ông ta chưa từng nghĩ Trương Nhất Phàm sẽ trốn tránh trách nhiệm.
Hơn nữa từ đầu đến cuối, ông ta đều cho rằng, tất cả những việc này đều là do 1 tay Trương Nhất Phàm đứng phía sau sắp xếp. Nhưng hành động lúc nãy của hắn đã khiến mọi người rất bất ngờ, thật không thể hiểu nỗi.
Xét về mặt đối thủ mà nói, đây quả là 1 hành động rất có khí phách.
Những việc làm lúc trước của Lục Chính Ông đều là để đạt được quyền lực tối thượng của mình, để khiến cho y trở nên uy nghiêm, không bị kẻ khác khiêu chiến hay xâm phạm. Y đối đãi với Trương Nhất Phàm có thể nói là lấy lòng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.
Vào lúc Lục Chính Ông định lên tiếng, Nhất Phàm đột nhiên cất cao giọng:
– 2 vị Thủ trưởng hiếm khi viếng thăm nơi này, Giang Hoài lại là 1 thành phố công nghiệp du lịch phát triển, mời 2 vị ở lại thêm 2 ngày nhé! đây quả thật là cơ hội hiếm có, cơ hội hiếm có.
Hắn muốn nói rõ cho 2 vị thủ trưởng là chỉ ở đây 3 ngày thì không đủ.Vì ngồi máy bay từ Châu Âu về Hong Kong hay Bắc Kinh thì đã mất hết mười mấy tiếng đồng hồ. Thời gian còn lại phải làm còn phải làm công tác tư tưởng với trưởng ban thư ký. Vừa nhận được tin tức của tổ Tia chớp, họ chỉ cần theo dõi, giám sát không cần phải hành động gì cả.
Họ phải tranh thủ thời gian để xử lý ổn thỏa mọi việc mà không xảy ra bất kỳ sơ sót nào.
GiảTrưởng ban thư ký Giả hiểu ra mọi việc bèn cười và nói:
– vậy thì được, hiếm khi nhìn thấy các anh có thành ý như vậy, chúng tôi sẽ ở lại thêm 1 ngày nữa.
GiảTrưởng ban thư ký Giả giơ ngón tay trỏ lên biểu thị 1 ngày!
Hắn cũng cười, 4 ngày chắc cũng đủ rồi. Sau đó hắn nói:
– Cua gạch ở Giang Hoài chúng tôi rất tươi ngon, hải sản lại vô cùng nổi tiếng, bí thư Lục không phải tối nay chúng ta nên mời 2 vị thủ trưởng đây thưởng thức 1 chút sao?
Cả ngày hôm nay Lục Chính Công cứ cảm thấy mình rất thụ động, tất cả mọi chuyện đều bị vị chủ tịch trẻ tuổi điều khiển y cố tỏ ra tự nhiên, bình tĩnh.
Bị khống chế như vậy, bản thân Lục cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Khác với trước đây lúc ông ta còn uy quyền, chỉ cần Chủ tịch tỉnh Đàm Trường Chinh hát không đúng theo giai điệu của ông ta, ổng chắc chắn sẽ giận dữ và nhấc bổng ông ta lên.
Nhưng đứng trước mặt vị chủ tịch trẻ tuổi Nhất Phàm này, Lục Ông Chính bỗng nhiên có cảm giác Trương Nhất Phàm còn khó đối phó hơn cả Đàm Trường Chinh. Cho dù mình có xuất chiêu như thế nào, sức lực mạnh bao nhiêu thì cũng không thể nào đối phó được.
Sau khi Trương Nhất Phàm dứt lời, Lục Ông Chính cười miễn cưỡng nói
– đây là việc nên làm, 2 vị thủ trưởng lưu lại đây vài ngày, tôi nhất định sẽ phục vụ họ tận tình.
Trước đây, mọi chuyện lớn nhỏ Lục Ông Chính đều quản lý rất chặt chẽ, khắt khe, không cho phép xảy rất bất cứ sơ sót nào cả.
Hôm nay Lục Ông Chính chợt ngộ ra 1 điều, có nhiều thứ mình càng siết chặt thì nó càng chạy xa mình, giống như thả diều vậy, muốn diều bay cao thì phải đừng nên nắm chặt dây cước quá, phải để cho cánh diều có không gian tự do bay lượn.
Trương Nhất Phàm vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý, thế là hắn bèn đứng lên hướng về 2 vị thủ trưởng nói:
– tôi có chút việc phải làm, hẹn 2 vị tối cùng tôi đi uống rượu giải trí, đã đến Giang Hoài thì phải vui chơi thỏa thích.
2 người đều biết gia cảnh của Trương Nhất Phàm cũng không phải quan chức cao gì, hơn nữa chức vụ của 4 người cũng tương đương nhau, chỉ là 2 người thì có thân phận khâm sai nên tự nhiên thấy có chút khác biệt.
GiảTrưởng ban thư ký Giả và Phó trưởng ban tổ chức trung ương cùng đứng lên bắt tay Trương Nhất Phàm hẹn tối nay gặp.
Sau khi Trương Nhất Phàm đi, cả 3 người nhìn theo bóng dáng của hắn và có những luồng suy nghĩ khác nhau,
Trong lòng của Lục Ông Chính thì giống như đang đập vỡ bình gia vị vậy.
Vì mọi việc xảy ra đều đã vượt quá xa sự kiểm soát của Lục Ông Chính, Trưởng ban thư ký Châu Âu xa xôi liệu có quay về không? Tất cả mọi việc đều phải dựa vào Trương Nhất Phàm hết. Hắn trở thành nhân vật số 1, những sai lầm do mình gây ra đã không còn cách nào cứu chữa được, đây chính là điều mà Lục Ông Chính lo lắng nhất.
Lúc phó trưởng ban tổ chức đi vào toilet, trưởng bí thư Giả bèn nói:
– Đồng chí Bàng không phải luôn điềm đạm sao? Vì sao sự việc này còn chưa làm rõ thì đã phản ứng mạnh như thế chứ?
Lục Ông Chính bắt đầu sợ hãi, không ngờ việc này là thư ký Bàng báo cáo lên trên.
Không phải Trương Nhất Phàm và lão tử chơi trò lừa bịp người khác sao?
Biết được tin tức này trong lòng Lục Ông Chính vô cùng lo lắng, bất an.
Rất nhanh sau đó, Lục Ông Chính đã bình tĩnh trở lại, thư kí Bàng và Trương Nhất Phàm dạo này rất thân nhau, khó tránh họ làm việc rất ăn ý. Hơn nữa, thư Bàng lại là 1 người rất mẫu mực, đối với sự thanh bạch của mình, có phản ứng như vậy cũng là chuyện rất bình thường.
Hai…! Có lúc con người cũng rất ít kỷ, cũng không phải việc tốt gì, khó trách lúc đầu chủ tịch Lý không chịu đảm nhận chức vụ tỉnh trưởng này.
Cho dù nói gì đi nữa, sau khi trải qua những việc này, tỉnh ủy của Giang Hoài cũng không còn là nơi để Lục Ông Chính 1 tay che trời nữa rồi, còn những đồng bọn của y cũng sẽ không được yên thân, thái độ của chúng chắn chắc sẽ trở nên mập mờ hơn.
Nhìn thấy Lục Ông Chính trong lòng ngập tràn tâm sự, trưởng ban thư ký Giả nói:
– lão Lục à, quyền lực không phải thứ quan trong nhất, làm việc lớn thì phải theo nguyên tắc, còn việc nhỏ thì phải có tác phong, người dày dặn kinh nghiệm như ông, lẻ nào không biết đạo lý này?
Lục Ông Chính cười gượng nói:
– Tôi hả? bây giờ giống như 1 đống bùn rơi vào đáy quần, không phải là phân cũng bị biến thành phân, nói cũng không thể nào nói rõ hết được.
– Sao hôm nay anh lại bị động như vậy, phải cố gắng thu thập những ý kiến, góp ý từ bên ngoài để bản thân ngày càng tiến bộ hơn chứ. Tôi nghe nói đường lối tư tưởng của anh có vấn đề, cái gì mà làm ra những kế hoạch vĩ đại để hiện tại có thể bắt kịp Giang Đông chứ, đây không phải là bước nhảy vọt lớn, làm việc gì cũng nên cân nhắc, nghiên cứu kĩ lưỡng. Sự chênh lệch giữa Giang Đông và Giang Hoài không phải 1 sớm 1 chiều là có thể rút ngắn được. Để ổn định mọi việc tốt nhất nên thực hiện đúng theo chính sách và phương châm chỉ đạo của Đảng.
Lục Ông Chính nghe xong, cảm thấy có chút không vui; việc này làm sao mà lại bị chuyền đến tai của Chính phủ được chứ? Hai……..! Hắn thở dài:
– có nhiều chuyện không cần phải nói nhiều cứ nhất nhất tuân theo sự chỉ huy của cấp trên là được.
Trưởng ban thư ký Giả nói:
– hai….! Có tâm sự sao? anh là nhân vật số 1 của tỉnh Giang Hoài, chẳng lẻ tất cà mọi việc đều nghe theo lệnh của người khác sao? Nghe theo sự chỉ huy của ai vậy?
Trưởng ban thư ký Giả nhìn y và nói y là kẻ cứng đầu
Đề tài nói chuyện chuyển sang 2 đứa trẻ
– Tối ngay dẫn theo Thi Văn và Nhã Tình cùng đến nhé, tôi muốn gặp chúng.
Lục Ông Chính lắc đầu:
– Ông muốn gặp chúng bây giờ hay để sau khi sau ăn cơm thế?
Trưởng ban thư ký Giả trong nháy mắt đã hiểu được ý của y bèn gật đầu nói:
– Tùy ông sắp xếp đó.
Lúc này Lục Nhã Tình đang gọi điện cho Trương Nhất Phàm, những việc xảy ra trong buổi họp đã nhanh chóng lọt vào tai cô ấy, biết được hắn đã giải vây cho cha mình, trong đầu cô ta đột nhiên có 1 suy nghĩ: cái tên nhát gan này quả thật không hề gạt mình, hắn nói sao thì làm vậy.
Do đó cô muốn gọi để cám hơn hắn.
Hắn vừa bước vào văn phòng nghe thấy điện thoại của Nhã Tình,
– alo,
– Chủ tịch Trương Nhất Phàm, tôi là Nhã Tình.
– Tôi đang nghe,cô nói đi!
Hắn cởi áo khoác ra rồi ngoài xuống ghế.
Nhã Tình cười khúc khích sau đó bình tĩnh nói:
– Cám ơn anh đã giải vây cho cha tôi!
Hắn đáp:
– Đây là vấn đề nguyên tắc, không hề liên quan gì đến cô cả.
– Được, được được, tôi biết những người làm quan như anh, trong miệng lúc nào cũng nói nguyên tắc. Anh đang làm việc tôi không làm phiền nữa, tối nay tôi muốn mời anh dùng cơm.
– Tối nay tôi có hẹn với 2 ông thủ trưởng và cha cô rồi, chắc không có thời gian đi với cô được. Cô chờ đi, bọn họ sẽ mời cô cùng đi đó, vậy nhá, tôi bận rồi, tạm biệt.
– alo, đồ nhát gan!
Nhã Tình nói tiếp nhưng đầu dây bên kia đã gác máy rồi.
Nếu chuyện nội bộ của tỉnh Giang Hoài có thể giải quyết được, gã đương nhiên không cần phải nhúng tay vào. Nếu thực sự trưởng ban thư ký tỉnh ủy vài ngày nữa có thể trở lại, đó cũng là điều đáng mừng.
Tất cả những sự việc trước đây cũng không còn tồn tại nữa.
Kể cả 2 vụ án của Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang cũng không thể làm kinh động đến Chính Phủ.
Thư kí Bàng nhìn Trương Nhất Phàm 1 hồi lâu, ông ta không thể hiểu nổi, hắn xuất hiện đột ngột như vậy, quả thật là 1 việc bất ngờ.
Khi Phó trưởng ban tổ chức trung ương nhìn Lục Chính Ông, bản thân Lục Chính Ông cũng không thể hiểu được, ông ta nhìn Trương Nhất Phàm với 1 ánh mắt ngơ ngác. Do phản xạ có điều kiện và không tự chủ được Trương Nhất Phàm cũng gật đầu đáp trả.
Trưởng ban thư ký Giả rốt cuộc đã thông suốt, lúc nãy vừa giận Lục Chính Ông, anh ta không hề nói ra sự việc này, chứng tỏ anh ta không biết chút gì về sự việc này, đây chỉ là lời nói 1 phía của Trương Nhất Phàm.
Đều là người nhà, Trưởng ban thư ký Cổ chắc chắn sẽ không thừa nước đục thả câu, mà chỉ là thấy thời cơ thích hợp thì hành động thôi.
Sau khi tan họp, 2 vị lãnh đạo mời Lục Chính Ông và Trương Nhất Phàm ở lại.
Trong văn phòng của Lục Chính Ông, 4 người cùng nhau hút thuốc.
GiảTrưởng ban thư ký Giả nói:
– đồng chí Nhất Phàm chúng ta sẽ ở tạm chỗ này trong 3 ngày, nội trong 3 ngày, trương ban thư ký của các anh có sẽ trở về chứ?
Ông ta không hỏi Lục Chính Ông mà hỏi thẳng Trương Nhất Phàm. Không còn nghi ngờ gì nữa, mục đích của ông ấy là đổ hết mọi trách nhiệm cho Nhất Phàm” bất luận anh biện hộ gì đi nữa thì cũng phãi gánh lấy trách nhiệm về sự việc này “.
Đột nhiên trong lòng Lục Chính Ông cảm thấy cách làm này của người thân mình có chút quá đáng.
Từ trước đến giờ ông ta chưa từng nghĩ Trương Nhất Phàm sẽ trốn tránh trách nhiệm.
Hơn nữa từ đầu đến cuối, ông ta đều cho rằng, tất cả những việc này đều là do 1 tay Trương Nhất Phàm đứng phía sau sắp xếp. Nhưng hành động lúc nãy của hắn đã khiến mọi người rất bất ngờ, thật không thể hiểu nỗi.
Xét về mặt đối thủ mà nói, đây quả là 1 hành động rất có khí phách.
Những việc làm lúc trước của Lục Chính Ông đều là để đạt được quyền lực tối thượng của mình, để khiến cho y trở nên uy nghiêm, không bị kẻ khác khiêu chiến hay xâm phạm. Y đối đãi với Trương Nhất Phàm có thể nói là lấy lòng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.
Vào lúc Lục Chính Ông định lên tiếng, Nhất Phàm đột nhiên cất cao giọng:
– 2 vị Thủ trưởng hiếm khi viếng thăm nơi này, Giang Hoài lại là 1 thành phố công nghiệp du lịch phát triển, mời 2 vị ở lại thêm 2 ngày nhé! đây quả thật là cơ hội hiếm có, cơ hội hiếm có.
Hắn muốn nói rõ cho 2 vị thủ trưởng là chỉ ở đây 3 ngày thì không đủ.Vì ngồi máy bay từ Châu Âu về Hong Kong hay Bắc Kinh thì đã mất hết mười mấy tiếng đồng hồ. Thời gian còn lại phải làm còn phải làm công tác tư tưởng với trưởng ban thư ký. Vừa nhận được tin tức của tổ Tia chớp, họ chỉ cần theo dõi, giám sát không cần phải hành động gì cả.
Họ phải tranh thủ thời gian để xử lý ổn thỏa mọi việc mà không xảy ra bất kỳ sơ sót nào.
GiảTrưởng ban thư ký Giả hiểu ra mọi việc bèn cười và nói:
– vậy thì được, hiếm khi nhìn thấy các anh có thành ý như vậy, chúng tôi sẽ ở lại thêm 1 ngày nữa.
GiảTrưởng ban thư ký Giả giơ ngón tay trỏ lên biểu thị 1 ngày!
Hắn cũng cười, 4 ngày chắc cũng đủ rồi. Sau đó hắn nói:
– Cua gạch ở Giang Hoài chúng tôi rất tươi ngon, hải sản lại vô cùng nổi tiếng, bí thư Lục không phải tối nay chúng ta nên mời 2 vị thủ trưởng đây thưởng thức 1 chút sao?
Cả ngày hôm nay Lục Chính Công cứ cảm thấy mình rất thụ động, tất cả mọi chuyện đều bị vị chủ tịch trẻ tuổi điều khiển y cố tỏ ra tự nhiên, bình tĩnh.
Bị khống chế như vậy, bản thân Lục cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Khác với trước đây lúc ông ta còn uy quyền, chỉ cần Chủ tịch tỉnh Đàm Trường Chinh hát không đúng theo giai điệu của ông ta, ổng chắc chắn sẽ giận dữ và nhấc bổng ông ta lên.
Nhưng đứng trước mặt vị chủ tịch trẻ tuổi Nhất Phàm này, Lục Ông Chính bỗng nhiên có cảm giác Trương Nhất Phàm còn khó đối phó hơn cả Đàm Trường Chinh. Cho dù mình có xuất chiêu như thế nào, sức lực mạnh bao nhiêu thì cũng không thể nào đối phó được.
Sau khi Trương Nhất Phàm dứt lời, Lục Ông Chính cười miễn cưỡng nói
– đây là việc nên làm, 2 vị thủ trưởng lưu lại đây vài ngày, tôi nhất định sẽ phục vụ họ tận tình.
Trước đây, mọi chuyện lớn nhỏ Lục Ông Chính đều quản lý rất chặt chẽ, khắt khe, không cho phép xảy rất bất cứ sơ sót nào cả.
Hôm nay Lục Ông Chính chợt ngộ ra 1 điều, có nhiều thứ mình càng siết chặt thì nó càng chạy xa mình, giống như thả diều vậy, muốn diều bay cao thì phải đừng nên nắm chặt dây cước quá, phải để cho cánh diều có không gian tự do bay lượn.
Trương Nhất Phàm vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý, thế là hắn bèn đứng lên hướng về 2 vị thủ trưởng nói:
– tôi có chút việc phải làm, hẹn 2 vị tối cùng tôi đi uống rượu giải trí, đã đến Giang Hoài thì phải vui chơi thỏa thích.
2 người đều biết gia cảnh của Trương Nhất Phàm cũng không phải quan chức cao gì, hơn nữa chức vụ của 4 người cũng tương đương nhau, chỉ là 2 người thì có thân phận khâm sai nên tự nhiên thấy có chút khác biệt.
GiảTrưởng ban thư ký Giả và Phó trưởng ban tổ chức trung ương cùng đứng lên bắt tay Trương Nhất Phàm hẹn tối nay gặp.
Sau khi Trương Nhất Phàm đi, cả 3 người nhìn theo bóng dáng của hắn và có những luồng suy nghĩ khác nhau,
Trong lòng của Lục Ông Chính thì giống như đang đập vỡ bình gia vị vậy.
Vì mọi việc xảy ra đều đã vượt quá xa sự kiểm soát của Lục Ông Chính, Trưởng ban thư ký Châu Âu xa xôi liệu có quay về không? Tất cả mọi việc đều phải dựa vào Trương Nhất Phàm hết. Hắn trở thành nhân vật số 1, những sai lầm do mình gây ra đã không còn cách nào cứu chữa được, đây chính là điều mà Lục Ông Chính lo lắng nhất.
Lúc phó trưởng ban tổ chức đi vào toilet, trưởng bí thư Giả bèn nói:
– Đồng chí Bàng không phải luôn điềm đạm sao? Vì sao sự việc này còn chưa làm rõ thì đã phản ứng mạnh như thế chứ?
Lục Ông Chính bắt đầu sợ hãi, không ngờ việc này là thư ký Bàng báo cáo lên trên.
Không phải Trương Nhất Phàm và lão tử chơi trò lừa bịp người khác sao?
Biết được tin tức này trong lòng Lục Ông Chính vô cùng lo lắng, bất an.
Rất nhanh sau đó, Lục Ông Chính đã bình tĩnh trở lại, thư kí Bàng và Trương Nhất Phàm dạo này rất thân nhau, khó tránh họ làm việc rất ăn ý. Hơn nữa, thư Bàng lại là 1 người rất mẫu mực, đối với sự thanh bạch của mình, có phản ứng như vậy cũng là chuyện rất bình thường.
Hai…! Có lúc con người cũng rất ít kỷ, cũng không phải việc tốt gì, khó trách lúc đầu chủ tịch Lý không chịu đảm nhận chức vụ tỉnh trưởng này.
Cho dù nói gì đi nữa, sau khi trải qua những việc này, tỉnh ủy của Giang Hoài cũng không còn là nơi để Lục Ông Chính 1 tay che trời nữa rồi, còn những đồng bọn của y cũng sẽ không được yên thân, thái độ của chúng chắn chắc sẽ trở nên mập mờ hơn.
Nhìn thấy Lục Ông Chính trong lòng ngập tràn tâm sự, trưởng ban thư ký Giả nói:
– lão Lục à, quyền lực không phải thứ quan trong nhất, làm việc lớn thì phải theo nguyên tắc, còn việc nhỏ thì phải có tác phong, người dày dặn kinh nghiệm như ông, lẻ nào không biết đạo lý này?
Lục Ông Chính cười gượng nói:
– Tôi hả? bây giờ giống như 1 đống bùn rơi vào đáy quần, không phải là phân cũng bị biến thành phân, nói cũng không thể nào nói rõ hết được.
– Sao hôm nay anh lại bị động như vậy, phải cố gắng thu thập những ý kiến, góp ý từ bên ngoài để bản thân ngày càng tiến bộ hơn chứ. Tôi nghe nói đường lối tư tưởng của anh có vấn đề, cái gì mà làm ra những kế hoạch vĩ đại để hiện tại có thể bắt kịp Giang Đông chứ, đây không phải là bước nhảy vọt lớn, làm việc gì cũng nên cân nhắc, nghiên cứu kĩ lưỡng. Sự chênh lệch giữa Giang Đông và Giang Hoài không phải 1 sớm 1 chiều là có thể rút ngắn được. Để ổn định mọi việc tốt nhất nên thực hiện đúng theo chính sách và phương châm chỉ đạo của Đảng.
Lục Ông Chính nghe xong, cảm thấy có chút không vui; việc này làm sao mà lại bị chuyền đến tai của Chính phủ được chứ? Hai……..! Hắn thở dài:
– có nhiều chuyện không cần phải nói nhiều cứ nhất nhất tuân theo sự chỉ huy của cấp trên là được.
Trưởng ban thư ký Giả nói:
– hai….! Có tâm sự sao? anh là nhân vật số 1 của tỉnh Giang Hoài, chẳng lẻ tất cà mọi việc đều nghe theo lệnh của người khác sao? Nghe theo sự chỉ huy của ai vậy?
Trưởng ban thư ký Giả nhìn y và nói y là kẻ cứng đầu
Đề tài nói chuyện chuyển sang 2 đứa trẻ
– Tối ngay dẫn theo Thi Văn và Nhã Tình cùng đến nhé, tôi muốn gặp chúng.
Lục Ông Chính lắc đầu:
– Ông muốn gặp chúng bây giờ hay để sau khi sau ăn cơm thế?
Trưởng ban thư ký Giả trong nháy mắt đã hiểu được ý của y bèn gật đầu nói:
– Tùy ông sắp xếp đó.
Lúc này Lục Nhã Tình đang gọi điện cho Trương Nhất Phàm, những việc xảy ra trong buổi họp đã nhanh chóng lọt vào tai cô ấy, biết được hắn đã giải vây cho cha mình, trong đầu cô ta đột nhiên có 1 suy nghĩ: cái tên nhát gan này quả thật không hề gạt mình, hắn nói sao thì làm vậy.
Do đó cô muốn gọi để cám hơn hắn.
Hắn vừa bước vào văn phòng nghe thấy điện thoại của Nhã Tình,
– alo,
– Chủ tịch Trương Nhất Phàm, tôi là Nhã Tình.
– Tôi đang nghe,cô nói đi!
Hắn cởi áo khoác ra rồi ngoài xuống ghế.
Nhã Tình cười khúc khích sau đó bình tĩnh nói:
– Cám ơn anh đã giải vây cho cha tôi!
Hắn đáp:
– Đây là vấn đề nguyên tắc, không hề liên quan gì đến cô cả.
– Được, được được, tôi biết những người làm quan như anh, trong miệng lúc nào cũng nói nguyên tắc. Anh đang làm việc tôi không làm phiền nữa, tối nay tôi muốn mời anh dùng cơm.
– Tối nay tôi có hẹn với 2 ông thủ trưởng và cha cô rồi, chắc không có thời gian đi với cô được. Cô chờ đi, bọn họ sẽ mời cô cùng đi đó, vậy nhá, tôi bận rồi, tạm biệt.
– alo, đồ nhát gan!
Nhã Tình nói tiếp nhưng đầu dây bên kia đã gác máy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.