Chương 341: Dũng cảm bày tỏ
Tây Lâu Nguyệt
10/06/2013
Tâm tư của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm hiểu rõ, cô không muốn mình vì là con gái của Đổng Chính Quyền mà thay đổi hết tất cả hiện tại. Sự bình tĩnh của Hà Tiêu Tiêu khiến Trương Nhất Phàm không ngừng kinh ngạc, thực không ngờ Hà Tiêu Tiêu, một cô gái trẻ như vậy lại có được sự tu dưỡng này.
Đổi lại là những kẻ sùng bái hư vinh, còn không lập tức mừng rỡ quá đi. Con gái Phó Bí thư tỉnh, danh phận này không biết có biết bao nhiêu kẻ nghĩ nát óc khao khát có được, mà Hà Tiêu Tiêu đối với chuyện này lại thậm chí không thèm để ý đến.
Tuy rằng rất nhiều người hiểu rõ rằng, đầu thai cũng là một kỹ thuật sống, người cũng có thể thay đổi vận mệnh, nhưng vô số người lại muốn thay đổi cả tình thân của mình nữa. Mà Hà Tiêu Tiêu không ngờ từ thân phận của một người bình thường, trong phút chốc, trở thành con gái Phó Bí thư tỉnh, thân phận này quả thực là thay đổi đến nghiêng ngả trời đất.
Việc người khác cầu còn chẳng được, Hà Tiêu Tiêu lại chỉ cười, khoát tay miêu tả sơ qua vài câu, rất tự nhiên, không dài dòng, cũng chẳng buồn phiền.
Đây chính là con người thật của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm nhìn rõ ràng rồi, liền xúc động ôm cô vào lòng, hai người lại dần đi vào vấn đề chính.
Hà Tiêu Tiêu thì thầm:
- Anh Nhất Phàm, bất luận sau này xảy ra thay đổi gì, Tiêu Tiêu mãi mãi vẫn là Tiêu Tiêu của anh. Tuy rằng ân tình giữa chúng ta là do cảm kích mà thành, nhưng những lời em đã nói, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Cho dù anh một lúc nào đó không cần em nữa, em vẫn sẽ ở một góc yên lặng, kiên nhẫn chờ đợi anh quay về!
Trương Nhất Phàm xúc động.
- Cô bé ngốc, đừng nói như vậy, anh sao có thể nỡ bỏ em chứ!
Hà Tiêu Tiêu dịu dàng gật gật đầu.
- Chúng ta đã giao hẹn rồi nhé, kiếp sau em vẫn sẽ làm tình nhân của anh!
“Thật xấu hổ!”, Trương Nhất Phàm vừa xúc động, vừa có phần hổ thẹn, miệng thầm nói:
- Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu tốt của anh, Trương Nhất Phàm anh có phúc đức, tài năng gì chứ, nếu làm em tủi thân, chẳng qua cũng là số kiếp này đã định rồi, ai cũng không thể thay đổi. Kiếp sau sao còn muốn làm tình nhân nữa? Thôi không nói nữa, không nói nữa.
Vào lúc này, Hà Tiêu Tiêu chính là người con gái dịu dàng nhất trên đời này, cô ngoan ngoãn gật đầu, biết là Trương Nhất Phàm khó xử, cô tuyệt đối sẽ không nhắc đến. Nhưng cô lại thật lòng đem toàn bộ trái tim mình giao cho người mình yêu.
Trương Nhất Phàm lại tiến vào cơ thể cô, nhưng động tác nhẹ nhàng như sợ làm vỡ thứ gì. Hà Tiêu Tiêu thấy dáng vẻ hắn cẩn thận từng li từng tí như vậy, không khỏi mỉm cười, nói:
- Không cần phải trân trọng em như vậy! Em không sợ đau đâu.
Hai người bắt đầu trêu đùa nhau, căn phòng liền tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
Trương Nhất Phàm liền nhớ đến một câu nói, “Đàn ông có thể dịu dàng, nhưng khi làm tình, tuyệt đối không được dịu dàng!”. Vì thế, hắn liền chuyển động mãnh liệt hẳn lên.
Ngày hôm sau Liễu Hồng quay lại thành phố Đông Lâm, cô đưa con gái Miêu Miêu đi cùng, định sẽ gửi nó ở nhà trẻ. Dù sao nhà trẻ ở thành phố cũng tốt hơn nhiều. Miêu Miêu bây giờ đã bốn năm tuổi rồi, đã đến tuổi phải đi mẫu giáo rồi.
Cha mẹ chồng Liễu Hồng cũng ra cùng, có sự giúp đỡ của Hồ Lôi, họ thuê được một căn hộ. Liễu Hồng mỗi tháng đều trả sinh hoạt phí cho hai người, để hai người chăm sóc cho cuộc sống và việc học của Miêu Miêu.
Buổi chiều, hai người đến tòa nhà tập thể của Ủy ban nhân dân thành phố, nơi Trương Nhất Phàm ở, trông thấy phòng hắn ngay cả dọn dẹp cũng không làm, Liễu Hồng liền đùa:
- Hay là tôi ở lại đây, giúp anh làm việc nhà là được.
Hà Tiêu Tiêu liền trêu cô một câu:
- Chị Liễu Hồng à, ở lại thì được, nhưng không cho phép ăn vụng đâu!
Một câu nói, khiến Liễu Hồng ngay lập tức đỏ bừng mặt. Cô đuổi theo đùa giỡn Hà Tiêu Tiêu:
- Cái cô nàng chết giẫm này, giờ lại cứ trêu chọc tôi! Trêu tôi vui lắm có phải không?
Trông thấy hai cô gái đùa giỡn ầm ĩ, Trương Nhất Phàm càng thêm vui vẻ. Hai người các cô vừa cãi nhau, liền không cần giữ thể diện nữa, kẻ thì đánh vào ngực, người thì kéo ra, phần eo lộ ra, một vùng da thịt mê người khiến Trương Nhất Phàm suy nghĩ thay đổi liên tục.
Chuông cửa vang lên, hai người ngừng trêu đùa, rồi Liễu Hồng chạy ra mở cửa.
Lâm Uyên trông thấy ba người trong phòng, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lập tức chào hỏi:
- Chị Liễu Hồng, chị Tiêu Tiêu.
Hai người mỉm cười với Lâm Uyên một chút, rồi nói với Trương Nhất Phàm:
- Vậy bọn em đi trước đây, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.
Hai người sáng mai phải ra sân bay rồi, Trương Nhất Phàm liền gật gật đầu, nói với Lâm Uyên:
- Tối cùng nhau đi chứ, các cô ấy sắp về Thâm Quyến rồi.
Lâm Uyên lập tức vui vẻ đồng ý.
Thấy hai người rời đi, Lâm Uyên liền bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, đừng thấy cô vốn là một cô gái yêu kiều, nhưng khi làm việc nhà thì vô cùng cẩn thận. Trương Nhất Phàm nhìn theo bóng dáng yểu điệu của cô.
- Lâm Uyên, việc dọn vệ sinh này không cần làm nữa đâu, ngày mai gọi người làm công theo giờ đi!
Lâm Uyên đang lau nhà, khi cô ngẩng đầu lên, ở cổ lộ ra một tia xuân sắc, hai bầu ngực tròn trịa lộ ra nơi cổ áo. So với đám người Hà Tiêu Tiêu, Lâm Uyên coi như khá mảnh khảnh, rất thon thả, cao một mét sáu hai mà chỉ nặng có hơn bốn mươi cân.
Trương Nhất Phàm không để ý đến cảnh xuân cô vô ý để lộ ra, ánh mắt tâp trung nhìn tivi. Lâm Uyên liếc thấy ánh mắt hắn, bất giác nhìn ngực mình, liền bĩu môi.
- Làm công theo giờ không đáng tin, vẫn là để em đến giúp anh đi!
Thấy Lâm Uyên ra sức dọn dẹp giúp mình, Trương Nhất Phàm liền nghĩ, “Vẫn là tìm một người giúp việc tốt hơn, nếu để Bí thư Lâm biết cô con gái bảo bối này của ông ấy làm người giúp việc cho mình, thật không biết ông ấy sẽ đau lòng đến mức nào?”
Đối với Lâm Uyên, Trương Nhất Phàm chỉ có thể suy nghĩ như thế này, “Đối xử với cô ấy như em gái mình. Còn chuyện nam nữ, bản thân mình không nói, chắc hẳn một cô gái như Lâm Uyên cũng không đến mức bảy tỏ với mình đâu”.
“Đợi một thời gian nữa, cô ấy tìm được một người đàn ông tốt hơn, tự nhiên sẽ quên mình”. Nghĩ đến việc mình sắp đi khỏi thành phố Đông Lâm, Trương Nhất Phàm trong lòng liền nghĩ, “Con bé Lâm Uyên này nên thu xếp thế nào đây?”
“Giờ Tần Xuyên là Trưởng ban thư ký ở Ủy ban nhân dân thành phố, việc của Lâm Uyên cứ giao cho gã thu xếp đi!”. Nói thật, Lâm Uyên là một cô gái, Trương Nhất Phàm thật có chút không yên tâm. Trước kia đồng ý với Lâm Đông Hải, là vì hắn vẫn còn ở thành phố Đông Lâm, còn nay bản thân hắn cũng không ngờ, nhanh như vậy đã được điều về tỉnh.
Hiện tại Phó Bí thư Đổng cũng đang làm công tác mà mình chuẩn bị làm, đem những người thuộc về mình ai có thể di chuyển thì phải tận lực di chuyển. Để đảm bảo sau khi ông ấy đi, người khác không thể dễ dàng động vào bọn họ.
Trương Nhất Phàm ngồi trên xa-lông, suy nghĩ xem mình sẽ phải điều chỉnh như thế nào để “phe cánh liều chết” này cùng đi vào “đường chính”.
Không ngờ Lâm Uyên dọn dẹp xong liền đi ra, gọi một tiếng “anh Nhất Phàm”, khiến toàn bộ suy nghĩ của hắn bị đảo lộn. Trương Nhất Phàm bèn hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Em tắm một chút ở đây được không?
Lâm Uyên rụt rè hỏi.
“Mẹ kiếp, mình còn tưởng là chuyện gì, cô tắm thì cứ tắm đi”, Trương Nhất Phàm nhìn lướt qua.
- Có mang quần áo không?
- Có mang!
Xem ra con bé này đã sớm có chuẩn bị rồi, Trương Nhất Phàm đành gật gật đầu, “Chuyện nhỏ này cô không cần hỏi tôi nữa đâu, đây là nhà cô rồi, muốn làm gì thì cứ làm đi!”
- Cám ơn anh Nhất Phàm!
Lâm Uyên cười hì hì rồi đi vào phòng, Trương Nhất Phàm cũng không biết cô để quần áo ở đây từ lúc nào. Thấy Lâm Uyên đi vào nhà tắm, hắn lại nhắm mắt dưỡng thần, phân tích thế cục, vị trí nào có thể chuyển đi, vị trí nào không thể.
“Hiện giờ những người thân cận nhất đi theo mình, chủ yếu có mấy người Đường Vũ, Lý Trị Quốc, Uông Viễn Dương, Tần Xuyên, Trần Trí Phú, Lã Cường, Đoạn Chấn Lâm. Còn đám người Vương Bác, Lý Khánh Tùng cũng có thể từng bước dựa vào. Còn có vài người Viên Thành Công, Cổ Chí Cương cũng đã dựa vào mình. Tô Như Hồng của Cục Xúc tiến đầu tư cũng là thân tín của mình”. Bây giờ trong thành phố, có rất nhiều người đều biết rằng phải tích cực dựa vào Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một lúc, vấn đề này phải cố gắng cân nhắc cho thật kỹ.
“Hễ mình đi, ở thành phố chắc chắn sẽ tăng thêm một Phó Chủ tịch thành phố nữa, Trương Nhất Phàm phải cân nhắc một chút, suy nghĩ xong liền quyết định đưa Uông Viễn Dương lên trên. Uông Viễn Dương giờ đang là Chủ tịch huyện Ngũ Dương, điều đến thành phố làm cái chức Phó Chủ tịch thành phố, đến lúc đó sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp đưa vào thường vụ”.
“Nếu là Đoạn Chấn Lâm, điều lên trên hẳn là sẽ tốt hơn nhiều, nhưng Đoạn Chấn Lâm giờ đang là Bí thư huyện ủy, thành phố cũng không quản lý được gã. Đành đợi đến khi mình lên tỉnh rồi tìm cách thăng cho hắn một cấp lên thành phố vậy”.
“Sau khi mình đi rồi, ai sẽ nhận cái chức Chủ tịch thành phố này đây?”, Trương Nhất Phàm trong lòng suy tính, “Đoán chừng khả năng cao là Tào Lương Kỳ và Lý Hoành Huy”.
“Nói không chừng trên tỉnh sẽ nhúng tay vào, cũng rất khó nói, biết đâu là một vị Chủ tịch thành phố từ trên trời rơi xuống. Phó Bí thư Đổng không phải năm sau sẽ đi sao? Còn khoảng hai ba tháng nữa, thời gian này chắc chắn ông cụ sẽ dành cho mình thời gian để sắp xếp vài người”.
Lâm Uyên tắm xong liền đi ra, phát hiện ra Trương Nhất Phàm vẫn ngồi ngây người ở đó, cô cũng không dám làm phiền hắn. Cứ mang quần áo đi giặt, đồ lót cũng không dám phơi ở ngoài, đành treo trong nhà vệ sinh.
Trương Nhất Phàm hơi giật mình.
- Tắm xong rồi à?
- Ừ!
Lâm Uyên vừa tắm xong, khuôn mặt đỏ bừng.
Trương Nhất Phàm đã đợi hơn bốn mươi phút, cũng không biết tại sao con gái tắm rửa lại đặc biệt chậm chạp như vậy. Khi hắn đi vào nhà vệ sinh, phát hiện trong đó treo quần áo lót Lâm Uyên vừa thay ra, bất giác nhíu mày.
Muốn nói với Lâm Uyên mấy câu, lại sợ cô cảm thấy tủi thân. Lại nhìn đồ lót của Lâm Uyên một cái, mới phát hiện ra số đo của cô bé này hóa ra cũng không lớn lắm. Theo kinh nghiệm của Trương Nhất Phàm, hẳn vẫn là “hàng nguyên kiện”, còn chưa bị “bóc tem”.
Lâm Uyên đứng ở cửa, vô tình trông thấy Trương Nhất Phàm đang nhìn đồ lót của mình, liền phát hoảng, tim đập tán loạn như con nai nhỏ.
Lúc Trương Nhất Phàm bước ra, Lâm Uyên liền gọi một tiếng:
- Anh Nhất Phàm.
- Gì vậy?
Trương Nhất Phàm phát hiện ra cô giờ giống như một đóa hoa đang nở rộ, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ ngại ngùng.
Đột nhiên, Lâm Uyên lấy dũng khí, bước tới ôm chầm lấy Trương Nhất Phàm, hôn lên miệng hắn một cái.
- Em thích anh!
Ầm! Trương Nhất Phàm muốn nổ tung đầu, “Con bé này đã nói ra rồi”. Trong đầu hắn không ngừng tự hỏi, “Em nói ra làm gì chứ? Nói ra rồi mọi người chỉ càng khó xử thêm thôi! Mình cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, đối xử với cô ấy giống như em gái. Nhưng con bé này vẫn cứ cố chấp”.
Đẩy Lâm Uyên ra, Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:
- Anh kết hôn rồi! Vừa nhận được giấy đăng ký.
- Em mặc kệ!
Lâm Uyên giậm chân, cắn môi nhìn hắn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
- Đừng ngốc như vậy, em cũng biết mà, anh chỉ luôn coi em như em gái.
Trương Nhất Phàm giải thích.
Nước mắt Lâm Uyên trào ra, cô cắn môi, không ngừng xoắn vặn góc áo.
- Chẳng lẽ anh không thích em một chút nào sao? Nếu không thích em, sao còn đối tốt với em như vậy...
Lâm Uyên bật khóc.
Nhưng Trương Nhất Phàm thì không hiểu ra làm sao cả. “Mình làm sai khi nào sao?”
- Lâm Uyên, đừng ngốc thế. Em cứ như vậy rồi lát nữa ra ngoài, người ta còn tưởng anh làm gì em đấy. Chú ý ảnh hưởng, chú ý ảnh hưởng chút!
Trương Nhất Phàm chỉ có thể an ủi cô.
Lâm Uyên hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, hỏi một câu khiến Trương Nhất Phàm không biết trả lời ra làm sao:
- Anh nói cho em biết, lẽ nào nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn quan tâm chăm sóc em chu đáo, đều bởi vì cha em nên anh mới tốt với em có phải không?
Trương Nhất Phàm ngớ ra, “Không phải hành động đầy thiện ý của mình làm nhiễu loạn tâm tư người ta đấy chứ! Nếu mà như thế thật, thì quả thực là hiểu lầm lớn rồi”.
Lúc ấy hắn đến thăm Lâm Uyên, bởi vì Trương Nhất Phàm là thư ký của ông Lâm Đông Hải, hắn cảm thấy mình có trách nhiệm phải làm vậy. Huống chi, ông Lâm Đông Hải đối với hắn không tệ, Trương Nhất Phàm cũng không thể tri ân không báo chứ?
“Ai mà ngờ được, hành động thiện ý như vậy của mình lại dẫn tới hiểu lầm của Lâm Uyên”.
Đúng lúc hai người đang lúng túng, di động của Trương Nhất Phàm vang lên, là Hồ Lôi gọi tới.
- Lão đại, sao còn chưa tới, bụng tụi này đều đói đến kẹp lép rồi!
Đổi lại là những kẻ sùng bái hư vinh, còn không lập tức mừng rỡ quá đi. Con gái Phó Bí thư tỉnh, danh phận này không biết có biết bao nhiêu kẻ nghĩ nát óc khao khát có được, mà Hà Tiêu Tiêu đối với chuyện này lại thậm chí không thèm để ý đến.
Tuy rằng rất nhiều người hiểu rõ rằng, đầu thai cũng là một kỹ thuật sống, người cũng có thể thay đổi vận mệnh, nhưng vô số người lại muốn thay đổi cả tình thân của mình nữa. Mà Hà Tiêu Tiêu không ngờ từ thân phận của một người bình thường, trong phút chốc, trở thành con gái Phó Bí thư tỉnh, thân phận này quả thực là thay đổi đến nghiêng ngả trời đất.
Việc người khác cầu còn chẳng được, Hà Tiêu Tiêu lại chỉ cười, khoát tay miêu tả sơ qua vài câu, rất tự nhiên, không dài dòng, cũng chẳng buồn phiền.
Đây chính là con người thật của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm nhìn rõ ràng rồi, liền xúc động ôm cô vào lòng, hai người lại dần đi vào vấn đề chính.
Hà Tiêu Tiêu thì thầm:
- Anh Nhất Phàm, bất luận sau này xảy ra thay đổi gì, Tiêu Tiêu mãi mãi vẫn là Tiêu Tiêu của anh. Tuy rằng ân tình giữa chúng ta là do cảm kích mà thành, nhưng những lời em đã nói, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Cho dù anh một lúc nào đó không cần em nữa, em vẫn sẽ ở một góc yên lặng, kiên nhẫn chờ đợi anh quay về!
Trương Nhất Phàm xúc động.
- Cô bé ngốc, đừng nói như vậy, anh sao có thể nỡ bỏ em chứ!
Hà Tiêu Tiêu dịu dàng gật gật đầu.
- Chúng ta đã giao hẹn rồi nhé, kiếp sau em vẫn sẽ làm tình nhân của anh!
“Thật xấu hổ!”, Trương Nhất Phàm vừa xúc động, vừa có phần hổ thẹn, miệng thầm nói:
- Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu tốt của anh, Trương Nhất Phàm anh có phúc đức, tài năng gì chứ, nếu làm em tủi thân, chẳng qua cũng là số kiếp này đã định rồi, ai cũng không thể thay đổi. Kiếp sau sao còn muốn làm tình nhân nữa? Thôi không nói nữa, không nói nữa.
Vào lúc này, Hà Tiêu Tiêu chính là người con gái dịu dàng nhất trên đời này, cô ngoan ngoãn gật đầu, biết là Trương Nhất Phàm khó xử, cô tuyệt đối sẽ không nhắc đến. Nhưng cô lại thật lòng đem toàn bộ trái tim mình giao cho người mình yêu.
Trương Nhất Phàm lại tiến vào cơ thể cô, nhưng động tác nhẹ nhàng như sợ làm vỡ thứ gì. Hà Tiêu Tiêu thấy dáng vẻ hắn cẩn thận từng li từng tí như vậy, không khỏi mỉm cười, nói:
- Không cần phải trân trọng em như vậy! Em không sợ đau đâu.
Hai người bắt đầu trêu đùa nhau, căn phòng liền tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
Trương Nhất Phàm liền nhớ đến một câu nói, “Đàn ông có thể dịu dàng, nhưng khi làm tình, tuyệt đối không được dịu dàng!”. Vì thế, hắn liền chuyển động mãnh liệt hẳn lên.
Ngày hôm sau Liễu Hồng quay lại thành phố Đông Lâm, cô đưa con gái Miêu Miêu đi cùng, định sẽ gửi nó ở nhà trẻ. Dù sao nhà trẻ ở thành phố cũng tốt hơn nhiều. Miêu Miêu bây giờ đã bốn năm tuổi rồi, đã đến tuổi phải đi mẫu giáo rồi.
Cha mẹ chồng Liễu Hồng cũng ra cùng, có sự giúp đỡ của Hồ Lôi, họ thuê được một căn hộ. Liễu Hồng mỗi tháng đều trả sinh hoạt phí cho hai người, để hai người chăm sóc cho cuộc sống và việc học của Miêu Miêu.
Buổi chiều, hai người đến tòa nhà tập thể của Ủy ban nhân dân thành phố, nơi Trương Nhất Phàm ở, trông thấy phòng hắn ngay cả dọn dẹp cũng không làm, Liễu Hồng liền đùa:
- Hay là tôi ở lại đây, giúp anh làm việc nhà là được.
Hà Tiêu Tiêu liền trêu cô một câu:
- Chị Liễu Hồng à, ở lại thì được, nhưng không cho phép ăn vụng đâu!
Một câu nói, khiến Liễu Hồng ngay lập tức đỏ bừng mặt. Cô đuổi theo đùa giỡn Hà Tiêu Tiêu:
- Cái cô nàng chết giẫm này, giờ lại cứ trêu chọc tôi! Trêu tôi vui lắm có phải không?
Trông thấy hai cô gái đùa giỡn ầm ĩ, Trương Nhất Phàm càng thêm vui vẻ. Hai người các cô vừa cãi nhau, liền không cần giữ thể diện nữa, kẻ thì đánh vào ngực, người thì kéo ra, phần eo lộ ra, một vùng da thịt mê người khiến Trương Nhất Phàm suy nghĩ thay đổi liên tục.
Chuông cửa vang lên, hai người ngừng trêu đùa, rồi Liễu Hồng chạy ra mở cửa.
Lâm Uyên trông thấy ba người trong phòng, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lập tức chào hỏi:
- Chị Liễu Hồng, chị Tiêu Tiêu.
Hai người mỉm cười với Lâm Uyên một chút, rồi nói với Trương Nhất Phàm:
- Vậy bọn em đi trước đây, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.
Hai người sáng mai phải ra sân bay rồi, Trương Nhất Phàm liền gật gật đầu, nói với Lâm Uyên:
- Tối cùng nhau đi chứ, các cô ấy sắp về Thâm Quyến rồi.
Lâm Uyên lập tức vui vẻ đồng ý.
Thấy hai người rời đi, Lâm Uyên liền bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, đừng thấy cô vốn là một cô gái yêu kiều, nhưng khi làm việc nhà thì vô cùng cẩn thận. Trương Nhất Phàm nhìn theo bóng dáng yểu điệu của cô.
- Lâm Uyên, việc dọn vệ sinh này không cần làm nữa đâu, ngày mai gọi người làm công theo giờ đi!
Lâm Uyên đang lau nhà, khi cô ngẩng đầu lên, ở cổ lộ ra một tia xuân sắc, hai bầu ngực tròn trịa lộ ra nơi cổ áo. So với đám người Hà Tiêu Tiêu, Lâm Uyên coi như khá mảnh khảnh, rất thon thả, cao một mét sáu hai mà chỉ nặng có hơn bốn mươi cân.
Trương Nhất Phàm không để ý đến cảnh xuân cô vô ý để lộ ra, ánh mắt tâp trung nhìn tivi. Lâm Uyên liếc thấy ánh mắt hắn, bất giác nhìn ngực mình, liền bĩu môi.
- Làm công theo giờ không đáng tin, vẫn là để em đến giúp anh đi!
Thấy Lâm Uyên ra sức dọn dẹp giúp mình, Trương Nhất Phàm liền nghĩ, “Vẫn là tìm một người giúp việc tốt hơn, nếu để Bí thư Lâm biết cô con gái bảo bối này của ông ấy làm người giúp việc cho mình, thật không biết ông ấy sẽ đau lòng đến mức nào?”
Đối với Lâm Uyên, Trương Nhất Phàm chỉ có thể suy nghĩ như thế này, “Đối xử với cô ấy như em gái mình. Còn chuyện nam nữ, bản thân mình không nói, chắc hẳn một cô gái như Lâm Uyên cũng không đến mức bảy tỏ với mình đâu”.
“Đợi một thời gian nữa, cô ấy tìm được một người đàn ông tốt hơn, tự nhiên sẽ quên mình”. Nghĩ đến việc mình sắp đi khỏi thành phố Đông Lâm, Trương Nhất Phàm trong lòng liền nghĩ, “Con bé Lâm Uyên này nên thu xếp thế nào đây?”
“Giờ Tần Xuyên là Trưởng ban thư ký ở Ủy ban nhân dân thành phố, việc của Lâm Uyên cứ giao cho gã thu xếp đi!”. Nói thật, Lâm Uyên là một cô gái, Trương Nhất Phàm thật có chút không yên tâm. Trước kia đồng ý với Lâm Đông Hải, là vì hắn vẫn còn ở thành phố Đông Lâm, còn nay bản thân hắn cũng không ngờ, nhanh như vậy đã được điều về tỉnh.
Hiện tại Phó Bí thư Đổng cũng đang làm công tác mà mình chuẩn bị làm, đem những người thuộc về mình ai có thể di chuyển thì phải tận lực di chuyển. Để đảm bảo sau khi ông ấy đi, người khác không thể dễ dàng động vào bọn họ.
Trương Nhất Phàm ngồi trên xa-lông, suy nghĩ xem mình sẽ phải điều chỉnh như thế nào để “phe cánh liều chết” này cùng đi vào “đường chính”.
Không ngờ Lâm Uyên dọn dẹp xong liền đi ra, gọi một tiếng “anh Nhất Phàm”, khiến toàn bộ suy nghĩ của hắn bị đảo lộn. Trương Nhất Phàm bèn hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Em tắm một chút ở đây được không?
Lâm Uyên rụt rè hỏi.
“Mẹ kiếp, mình còn tưởng là chuyện gì, cô tắm thì cứ tắm đi”, Trương Nhất Phàm nhìn lướt qua.
- Có mang quần áo không?
- Có mang!
Xem ra con bé này đã sớm có chuẩn bị rồi, Trương Nhất Phàm đành gật gật đầu, “Chuyện nhỏ này cô không cần hỏi tôi nữa đâu, đây là nhà cô rồi, muốn làm gì thì cứ làm đi!”
- Cám ơn anh Nhất Phàm!
Lâm Uyên cười hì hì rồi đi vào phòng, Trương Nhất Phàm cũng không biết cô để quần áo ở đây từ lúc nào. Thấy Lâm Uyên đi vào nhà tắm, hắn lại nhắm mắt dưỡng thần, phân tích thế cục, vị trí nào có thể chuyển đi, vị trí nào không thể.
“Hiện giờ những người thân cận nhất đi theo mình, chủ yếu có mấy người Đường Vũ, Lý Trị Quốc, Uông Viễn Dương, Tần Xuyên, Trần Trí Phú, Lã Cường, Đoạn Chấn Lâm. Còn đám người Vương Bác, Lý Khánh Tùng cũng có thể từng bước dựa vào. Còn có vài người Viên Thành Công, Cổ Chí Cương cũng đã dựa vào mình. Tô Như Hồng của Cục Xúc tiến đầu tư cũng là thân tín của mình”. Bây giờ trong thành phố, có rất nhiều người đều biết rằng phải tích cực dựa vào Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ một lúc, vấn đề này phải cố gắng cân nhắc cho thật kỹ.
“Hễ mình đi, ở thành phố chắc chắn sẽ tăng thêm một Phó Chủ tịch thành phố nữa, Trương Nhất Phàm phải cân nhắc một chút, suy nghĩ xong liền quyết định đưa Uông Viễn Dương lên trên. Uông Viễn Dương giờ đang là Chủ tịch huyện Ngũ Dương, điều đến thành phố làm cái chức Phó Chủ tịch thành phố, đến lúc đó sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp đưa vào thường vụ”.
“Nếu là Đoạn Chấn Lâm, điều lên trên hẳn là sẽ tốt hơn nhiều, nhưng Đoạn Chấn Lâm giờ đang là Bí thư huyện ủy, thành phố cũng không quản lý được gã. Đành đợi đến khi mình lên tỉnh rồi tìm cách thăng cho hắn một cấp lên thành phố vậy”.
“Sau khi mình đi rồi, ai sẽ nhận cái chức Chủ tịch thành phố này đây?”, Trương Nhất Phàm trong lòng suy tính, “Đoán chừng khả năng cao là Tào Lương Kỳ và Lý Hoành Huy”.
“Nói không chừng trên tỉnh sẽ nhúng tay vào, cũng rất khó nói, biết đâu là một vị Chủ tịch thành phố từ trên trời rơi xuống. Phó Bí thư Đổng không phải năm sau sẽ đi sao? Còn khoảng hai ba tháng nữa, thời gian này chắc chắn ông cụ sẽ dành cho mình thời gian để sắp xếp vài người”.
Lâm Uyên tắm xong liền đi ra, phát hiện ra Trương Nhất Phàm vẫn ngồi ngây người ở đó, cô cũng không dám làm phiền hắn. Cứ mang quần áo đi giặt, đồ lót cũng không dám phơi ở ngoài, đành treo trong nhà vệ sinh.
Trương Nhất Phàm hơi giật mình.
- Tắm xong rồi à?
- Ừ!
Lâm Uyên vừa tắm xong, khuôn mặt đỏ bừng.
Trương Nhất Phàm đã đợi hơn bốn mươi phút, cũng không biết tại sao con gái tắm rửa lại đặc biệt chậm chạp như vậy. Khi hắn đi vào nhà vệ sinh, phát hiện trong đó treo quần áo lót Lâm Uyên vừa thay ra, bất giác nhíu mày.
Muốn nói với Lâm Uyên mấy câu, lại sợ cô cảm thấy tủi thân. Lại nhìn đồ lót của Lâm Uyên một cái, mới phát hiện ra số đo của cô bé này hóa ra cũng không lớn lắm. Theo kinh nghiệm của Trương Nhất Phàm, hẳn vẫn là “hàng nguyên kiện”, còn chưa bị “bóc tem”.
Lâm Uyên đứng ở cửa, vô tình trông thấy Trương Nhất Phàm đang nhìn đồ lót của mình, liền phát hoảng, tim đập tán loạn như con nai nhỏ.
Lúc Trương Nhất Phàm bước ra, Lâm Uyên liền gọi một tiếng:
- Anh Nhất Phàm.
- Gì vậy?
Trương Nhất Phàm phát hiện ra cô giờ giống như một đóa hoa đang nở rộ, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ ngại ngùng.
Đột nhiên, Lâm Uyên lấy dũng khí, bước tới ôm chầm lấy Trương Nhất Phàm, hôn lên miệng hắn một cái.
- Em thích anh!
Ầm! Trương Nhất Phàm muốn nổ tung đầu, “Con bé này đã nói ra rồi”. Trong đầu hắn không ngừng tự hỏi, “Em nói ra làm gì chứ? Nói ra rồi mọi người chỉ càng khó xử thêm thôi! Mình cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, đối xử với cô ấy giống như em gái. Nhưng con bé này vẫn cứ cố chấp”.
Đẩy Lâm Uyên ra, Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:
- Anh kết hôn rồi! Vừa nhận được giấy đăng ký.
- Em mặc kệ!
Lâm Uyên giậm chân, cắn môi nhìn hắn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
- Đừng ngốc như vậy, em cũng biết mà, anh chỉ luôn coi em như em gái.
Trương Nhất Phàm giải thích.
Nước mắt Lâm Uyên trào ra, cô cắn môi, không ngừng xoắn vặn góc áo.
- Chẳng lẽ anh không thích em một chút nào sao? Nếu không thích em, sao còn đối tốt với em như vậy...
Lâm Uyên bật khóc.
Nhưng Trương Nhất Phàm thì không hiểu ra làm sao cả. “Mình làm sai khi nào sao?”
- Lâm Uyên, đừng ngốc thế. Em cứ như vậy rồi lát nữa ra ngoài, người ta còn tưởng anh làm gì em đấy. Chú ý ảnh hưởng, chú ý ảnh hưởng chút!
Trương Nhất Phàm chỉ có thể an ủi cô.
Lâm Uyên hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, hỏi một câu khiến Trương Nhất Phàm không biết trả lời ra làm sao:
- Anh nói cho em biết, lẽ nào nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn quan tâm chăm sóc em chu đáo, đều bởi vì cha em nên anh mới tốt với em có phải không?
Trương Nhất Phàm ngớ ra, “Không phải hành động đầy thiện ý của mình làm nhiễu loạn tâm tư người ta đấy chứ! Nếu mà như thế thật, thì quả thực là hiểu lầm lớn rồi”.
Lúc ấy hắn đến thăm Lâm Uyên, bởi vì Trương Nhất Phàm là thư ký của ông Lâm Đông Hải, hắn cảm thấy mình có trách nhiệm phải làm vậy. Huống chi, ông Lâm Đông Hải đối với hắn không tệ, Trương Nhất Phàm cũng không thể tri ân không báo chứ?
“Ai mà ngờ được, hành động thiện ý như vậy của mình lại dẫn tới hiểu lầm của Lâm Uyên”.
Đúng lúc hai người đang lúng túng, di động của Trương Nhất Phàm vang lên, là Hồ Lôi gọi tới.
- Lão đại, sao còn chưa tới, bụng tụi này đều đói đến kẹp lép rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.